• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (4 Viewers)

  • Chương 2080

Tôi điều chỉnh lại suy đoán của mình một chút, càng thấy suy đoán ấy là chính xác.

Năng lực của Diệp Chính Nhất chắc hẳn là khôi phục sự kiện quái dị từng xảy ra trong lịch sử.

Cái gọi là tranh mỹ nhân có lẽ phần lớn đều không ẩn chứa sức mạnh đặc thù, mà dẫu là có, cũng chỉ là tái lập chuyện quái dị đã xảy ra với những mỹ nhân ấy, hoặc bản thân mỹ nhân mà ông ta vẽ vốn đã có vấn đề, cho nên mới khiến tranh của ông ta2sản sinh một số hiệu quả đặc biệt.

Còn những chuyện ông ta tự giới thiệu về mình như bị Liễu Triệt giết, bị Liễu Triệt mang đi rồi ép sửa tranh của mình, điều tra ra thân phận của Liễu Triệt, toàn bộ đều là ông ta tự nói ra.

Kết luận của ông ta đối với Liễu Triệt có thể là thật, nhưng những điều tra mà ông ta kể, thực sự có quá nhiều lỗ hổng.

Phải biết rằng, ông ta chỉ là đổi nghề giữa chừng, chứ không phải người của môn phái nào đó, dẫu8ông ta đã nhặt được truyền thừa gì đó, cũng không đủ sức mô tả tường tận đời tư của Liễu Triệt được.

Cái gọi là điều tra, có thể là do ông ta dùng năng lực khôi phục lại lịch sử.

Ông ta từng vẽ Liễu Triệt, hiểu rõ về con người này và ghi nhớ nó trong lòng.

Có lẽ ông ta còn từng vẽ nội dung liên quan đến cấm kị ấy, có lẽ cũng chính vì vậy mà bỏ mạng, chứ không phải bị Liễu Triệt giết.

Rất có thể ông ta đã vẽ ra rất nhiều2“sự thật”, biết được không ít chuyện tuyệt mật.

Năng lực của Diệp Chính Nhất không cần dựa vào linh hồn phép thuật để khôi phục.

Ánh mắt của tôi đã trở lại bức tranh kia.

Tôi hoàn toàn mù tịt về những món đồ cổ này.

Tôi hỏi Tí Còi, cậu ta cũng lắc đầu.

“Bức tranh này, không thể có đến mấy lớp như tranh sơn dầu được, mặt dưới bức tranh còn có nội dung gì sao?” Tí Còi cầm cuộn tranh lên, quan sát kĩ càng, gần như áp sát mặt vào nó.

“Chắc không được đâu.” Tôi giở2bức tranh lên, cũng không cảm thấy bên trong còn ẩn chứa thứ gì.

Tranh chắc vốn là như vậy.

Diệp Chính Nhất muốn khiến bức tranh như vậy có được sức mạnh, là cớ vì sao?

Người trong tranh có đôi mắt sáng ngời, nhưng cũng chỉ có mỗi đặc điểm này. Không phải ma quái gì hết, chỉ là một bức tranh rất bình thường.

“Bây giờ phải làm sao đây?” Tí Còi nhìn tôi, đợi tôi đưa ra ý kiến.

“Cứ khống chế ông ta trước đã.” Tôi vỗ bàn quyết định.

Trên người Diệp Chính Nhất không có hơi6thở lạ, ít nhất thì năng lực của Lưu Miểu không làm gì được ông ta. Ông ta chưa từng giết người, đây cũng là nguyên nhân khiến tôi đã có ý trao đổi với ba người họ ngay từ đầu. Họ tuyệt đối không phải ác nhân, nhưng không phải ác nhân, ác ma, cũng không có nghĩa họ không có ý định gì khác.

“Ừm, nếu đây là do ma da biến thành…” Tí Còi đã trở về tưởng tượng đầu tiên của mình.

“Không phải ma da, mà là Diệp Chính Nhất.” Tôi ngắt lời Tí Còi: “Có khi nào là loại bảo bối trong truyền thuyết không nhỉ? Người trong tranh biến thành thật, nhưng bị tranh khống chế. Ai lấy được tranh, người ấy là chủ nhân.”

Tí Còi ái ngại nhìn tôi: “Anh Kỳ, tuy tôi có thể khiến chuyện mình nghĩ biến thành thật, nhưng tiền đề là tôi phải tin mới được. Anh bảo người này là Diệp Chính Nhất?”

Tí Còi vẫy vẫy cuộn tranh, không có chút tôn trọng tranh cổ.

Mà bức tranh này quả đúng là không giống tranh cổ, nhìn vào thấy mới toanh, cũng không mang lại cảm giác giống văn vật được đào từ đất lên như trong ấn tượng của nhiều người, cũng khác với vật sưu tầm được chiếu ánh sáng có màu ấm trong viện bảo tàng.

“Tại sao lại không thể? Diệp Chính Nhất có thể muốn dùng thủ đoạn này để bịa ra thân phận của mình, khiến mình có thêm một mạng sống.” Tôi nói mà không đổi sắc mặt.

Tí Còi ngờ vực nhìn tôi: “Diệp Chính Nhất là nữ à?”

“Không.” Tôi lắc đầu, điểm này không tiện nói xạo, nhưng chuyện Diệp Chính Nhất là một lão già râu bạc, tôi không cần thiết phải nói cho Tí Còi biết: “Nhưng nhìn vào… ánh mắt rất giống, có lẽ là cố tình vẽ ra một người phụ nữ.”

Tí Còi vẫn băn khoăn, bán tín bán nghi với lời tôi nói. Cậu ta chau gắt chân mày, giống như đang tự tẩy não mình, khiến bản thân tin điều mà tôi bịa ra.

Tôi cũng cảm thấy khó nhằn.

Muốn khống chế Diệp Chính Nhất không hề đơn giản. Nhưng nếu khống chế được rồi, mà năng lực của Diệp Chính Nhất lại giống như tôi suy đoán thì chuyện tiếp theo sẽ trở nên cực kỳ đơn giản.

Có điều, ý định dùng năng lực của Tí Còi và tranh của Diệp Chính Nhất, để tạo ra một đội quân ma nữ giả, đi đối phó với ma vương trước đó của tôi, giờ ngẫm lại chuyện này thật là khó.

Nghĩ đến đây, tôi lại cảm thấy quái lạ.

Tôi nhớ lại những trao đổi với Diệp Chính Nhất. Sự thẳng thắn chân thành ấy tựa như xuất phát từ chỉ dẫn của người lớn đối với lớp con trẻ, xuất phát từ thân phận cùng là người bị hại, mới cho tôi biết những chuyện liên quan đến Liễu Triệt, bây giờ ngẫm lại, cảm giác thấy bất hợp lý ấy lại càng mãnh liệt hơn.

Diệp Chính Nhất đích thực là muốn cho tôi biết gì đó. Muốn khôi phục linh hồn phép thuật. Muốn “tìm lại” năng lực…

Tôi nhìn người trong tranh, lòng đột nhiên rối bời.

“Tạm thời khoan đã.” Tôi bảo Tí Còi ngừng lại.

Tí Còi thở hắt một hơi dài: “Chuyện này thực sự không được đâu anh Kỳ. Cái anh nói… giống hệt chúng ta đang bịa chuyện vậy. Nếu tình hình quá gấp, có mục đích gì đó thì còn dễ tính, mà anh lại chỉ muốn khống chế Diệp Chính Nhất… chi bằng bảo tôi đi tìm thứ gì đó, một cách khác. À, người tí hon dùng để nguyền rủa thì tôi có biết một cái, có thể khống chế hồn ma.” Tí Còi đưa ra đề nghị.

Mục đích ban đầu của tôi không phải khống chế Diệp Chính Nhất, mà là khôi phục linh hồn phép thuật, nhưng giờ đã không cần thiết nữa.

“Cậu đợi chút. Tôi gọi ông ta vào đây. Có một số chuyện, vẫn phải hỏi cho rõ đã.” Tôi thở dài.

Tí Còi thoải mái xua xua tay, để hết mọi chuyện cho tôi quyết.

Tôi rời khỏi nhà Tí Còi, trở lại xe của Từ Thiên Thành.

Tôi không đi vội vã, mà bước thật bình thường, trong ánh mắt tò mò của Từ Thiên Thành lặng lẽ đến cạnh cửa sổ xe.

Cửa sổ bên ghế phụ đã hạ xuống.

Diêu Nhiếp vội vàng hỏi diễn biến sự tình thế nào, tôi không trả lời, Từ Thiên Thành thì đã đoán ra kết quả.

“Chắc chắn không thành công.”

“Sao cậu biết?”

“Anh ta cùng một giuộc với chúng ta mà, nếu thành công rồi, sao không biết được?” Từ Thiên Thành trợn mắt một cái.

Diêu Nhiếp lo quá sinh loạn, lúc này được nhắc mới hiểu ra.

Tôi nhìn Diệp Chính Nhất: “Ông đi theo tôi.”

Diệp Chính Nhất làu bàu: “Rốt cuộc cậu định làm thế nào? Bạn cậu có năng lực gì? Có thể dựa vào suy nghĩ của mình thay đổi cả thế giới?”

Tôi thẳng lưng lên, tay đang đè lên cửa xe đã khẽ siết lại.

Hiểu biết của Diệp Chính Nhất về năng lực quả là sâu sắc.

Từ Thiên Thành hỏi: “Chúng tôi cần đi cùng không?”

“Không cần.” Tôi quay người đi ngay.

Giọng của Diêu Nhiếp vang lại rất rõ. Chỉ nghe thấy anh ta lo lắng hỏi: “Một con ma như ông ta qua đó, không sao chứ?”

Từ Thiên Thành đáp gì đó, tôi cũng chỉ nghe loáng thoáng.

“… mình có đi theo cũng vô ích.”

Diệp Chính Nhất không hề căng thẳng, thong thả theo sau tôi, dọc đường cũng không nói chuyện.

Lên lầu, gõ cửa, lúc nhìn thấy Tí Còi, ông ta cũng không kinh ngạc, còn chào hỏi rất lịch sự.

Bức tranh của ông ta được trải ra trên bàn trà, đầu và đuôi đều lơ lửng giữa không trung.

Tôi không rành đồ cổ, văn vật thì cũng biết cách trải tranh này chắc chắn có vấn đề.

Diệp Chính Nhất không xót chút nào, còn lịch thiệp đợi chủ nhà là Tí Còi mời, rồi mới đường hoàng ngồi xuống.

Thái độ của ông ta khác hoàn toàn trước đây.

Tôi nghĩ ông ta đã đoán ra mục đích tôi gọi lông ta vào đây.

“Ông muốn chúng tôi giúp ông làm chuyện gì?” Tôi nhìn Diệp Chính Nhất và hỏi.

Diệp Chính Nhất chỉ cười mỉm, trong nụ cười có chút thoái mái, và có chút chua chát: “Đến nước này rồi, tôi cũng không cần giãy giụa nữa. Không ngờ đã gặp được cậu, còn gặp được người có năng lực như vậy… đây chính là ý trời.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom