• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (2 Viewers)

  • ho-so-bi-an-2081.txt

Chương 2081: Ma trong tranh (3)




Diệp Chính Nhất than vãn một trận rõ lâu, nhưng tôi với Tí Còi đời nào để dính chiêu này, cả hai đều lạnh lùng nhìn ông ta.



Nụ cười vẫn còn trên mặt Diệp Chính Nhất, nhưng đã hơi mất tự nhiên. Ông ta tự thở dài, thu nụ cười lại, đầu và vai đều rũ xuống.



“Nói thật lòng, tôi thực sự không ngờ lại đến mức2độ này, còn bị đồ đệ của Liễu Triệt gài bẫy thật. Điều này tôi cũng chỉ mới xác định được sau khi gặp cậu.” Diệp Chính Nhất thành thực thừa nhận.



Tôi chau mày: “Đồ đệ của Liễu Triệt?”



Diệp Chính Nhất từng gạt tôi, bây giờ đương nhiên tôi rất để ý cách dùng từ của ông ta.



“Là đồ đệ, tay đạo sĩ giả đó.” Diệp Chính8Nhất gật đầu: “Tên là Huyền Thanh nhỉ. Chính là gã. Thời như thế, số phận như thế…”



“Rốt cuộc là sao?” Tôi cắt ngang lần than thở này của Diệp Chính Nhất.



Diệp Chính Nhất tằng hắng một tiếng: “Chuyện này…” Sắc mặt ông ta rất xấu, phân vân ấp úng một hồi, mới nói: “Tôi vốn không chắc lắm. Bây giờ nghĩ lại… chắc là năng lực6của gã. Theo như tôi biết, người có cách để quyết định số mệnh người ta, gom người ta lại một chỗ như vậy, thì chỉ có Ông Trời thôi. Nói cách khác đây là ý trời định sẵn. Sự định sẵn này, trong giai đoạn người ta vào và ra khỏi Địa Phủ, đã được quyết định xong.”



Ông ta giải thích rõ hơn: “Sau khi vào3Địa Phủ, đồng nghĩa đã trở lại trong tay Ông Trời, nó đã có thể an bài thân phận của người ta ở kiếp sống tiếp theo. Chuyện này cũng không huyền ảo lắm, là một vấn đề về xác suất. Người hiện đại các cậu không phải đã đưa ra rất nhiều lý luận sao? Còn có đủ thứ quan niệm. Những thứ này thực ra5đều có lý hết. Ý chí con người thắng được ý trời, có lẽ người có thể ‘thắng trời’ thì chỉ có một vài người trong hàng vạn người. Còn phần lớn người ta thì số phận đã được định sẵn ngay khi chào đời. Con nhà nghèo trước hết phải cố gắng phấn đấu để có được cơ hội học tập, hoặc dứt khoát bỏ cuộc, sống cuộc đời lăn lộn tới đâu hay tới đó như thế hệ trước. Nếu là con nhà giàu thì từ nhỏ đã được học nghệ thuật, khoa học, dựa vào quan hệ của cha mẹ, dễ dàng tạo dựng sự nghiệp. Trong này đương nhiên cũng có bước chuyển ngoặt. Trong những người nghèo cũng có người có ý chí, đợi được cơ hội; trong người giàu, cũng có kẻ không thành tài, suốt ngày ăn chơi đàn đúm, từ đó mà hoang phí cuộc đời…”



Tôi lại ngắt ngang lời huyên thuyên của Diệp Chính Nhất.



Tôi đã từng nghe lý luận ấy của ông ta. Lần trước nghe câu giống vậy là từ Trần Hiểu Khâu, cô ấy đã giải thích sự gặp gỡ của nhóm chúng tôi là một chuyện tất nhiên. Ra đời trong gia đình ở Dân Khánh, sống trong cái nôi bảo bọc của gia đình và giáo dục, nên chúng tôi đã dựa theo trình tự có sẵn mà đi học, lên lớp, lúc tốt nghiệp thì thi vào công chức. Chạy theo quy hoạch đô thị của Dân Khánh, ở ngay lứa tuổi rất thích hợp này, chúng tôi được điều vào phòng Di dời, tiếp xúc với Thanh Diệp, đây chính là một số mệnh tất nhiên.



Thứ Diệp Chính Nhất muốn nói chính là lý luận này.



Nếu Ông Trời có thể sắp đặt luân hồi của con người, quyết định người ta sẽ được sinh ra trong gia đình như thế nào thì có xác suất rất cao là đã quyết định cuộc đời của người ta.



Lấy ví dụ đơn giản nhất, như một người được sắp đặt sẽ được sinh ra cùng năm với Diệp Thanh, và khiến cho cha mẹ của cả hai là đồng nghiệp, là hàng xóm với nhau, cuối cùng, lại khiến hoàn cảnh sinh sống của hai người đều tồn tại cửa ra vào dị không gian. Nếu ba điều kiện này được thỏa mãn thì những chuyện mà Diệp Thanh và Thang Ngữ đã trải qua, rất có khả năng sẽ xảy ra.



Người thường không thể làm được điều này nhưng Ông Trời thì có thể.



Nó giống như một chiếc máy tính siêu cấp nắm giữ toàn bộ thông tin trên thế giới và sở hữu khả năng tính toán cực mạnh, dự đoán tương lai, hoạch định tương lai, đều nằm trong khả năng của nó.



Những lời huyên thuyên của Diệp Chính Nhất khiến tôi nảy sinh nghi ngờ.



Ông ta nói cả buổi trời, mà chỉ là đoạn khởi đầu, giống hệt lúc trước khi kể tôi nghe những chuyện chuyển kiếp của Liễu Triệt, trong lời nói ẩn chứa dẫn dắt và gợi mở. Nhưng gợi mở này không phải gợi mở của thầy giáo đối với học sinh. Rất có thể những nhận định tôi vô tình đưa ra là sai. Mà Diệp Chính Nhất sau khi phát hiện ra những sai lầm ấy, đã nương theo đó mà dẫn tôi đi thẳng vào khu rừng ngộ nhận.



“Rốt cuộc ông đang muốn nói gì?” Tôi không tỏ vẻ đã hiểu những lời ông ta nói, mà chỉ tỏ vẻ bực mình.



“Thì đang nói với cậu về số mệnh đó, rất ít người khống chế được thứ này. Nhưng Ông Trời đã có được khả năng này thì một người nào đó cũng có thể có.” Diệp Chính Nhất nói.



Tôi chau gắt chân mày, chợt nhớ đến trận pháp bố trí ngầm trong phòng nghiên cứu. Nhóm Ngô Linh cũng từng nhắc đến điểm này. Do có bố trí trận pháp nên người của Thanh Diệp đã nhận được những ủy thác ấy. Tôi đã bị “hút” đến, không ngừng gặp phải những sự kiện mà họ chưa giải quyết được, có lẽ cũng vì chịu ảnh hưởng của trận pháp.



Lâu nay tôi cứ ngỡ những thứ này là phép thuật đơn thuần. Khi Ông Trời còn tính cách con người, đây cũng có thể là do Ông Trời tạo ra. Nhưng theo lý giải của Diệp Chính Nhất, đây có lẽ là năng lực của ai đó, là năng lực của Huyền Thanh Chân Nhân đang phát huy tác dụng.



“Cậu phải tin.” Diệp Chính Nhất nói: “Loại năng lực này thực ra cũng tương tự như năng lực dùng nhận biết trong lòng để tác động đến ngoại giới. Cậu bạn này của cậu có dạng năng lực ấy đúng không? Đây thực ra là năng lực ảnh hưởng đến số mệnh đấy.”



Tôi không khẳng định cũng không phủ định: “Sao ông biết được năng lực của Huyền Thanh Chân Nhân?”



“Là do quan sát được. Trong này liên quan đến rất nhiều chi tiết.” Diệp Chính Nhất nói: “Tôi cũng không chắc lắm, chỉ là sau khi gặp cậu, mới có nhận định này, rồi kết hợp với những gì tôi quan sát thấy từ trước nên đã có được kết luận này.”



“Ông quan sát được gì?”



“Chính là số mệnh đó.” Diệp Chính Nhất lại cảm thán.



Tôi nhìn chằm chằm ông ta.



Diệp Chính Nhất xoa xoa hai mắt, rồi lại xìu mặt xuống: “Thôi đủ rồi, đừng nhìn nữa… Cậu đã đoán được bao nhiêu về năng lực của tôi?”



Tôi không đáp, vẫn nhìn chằm chằm ông ta.



Diệp Chính Nhất thở dài: “Được rồi, tôi hiểu rồi. Tôi chắc là cậu đã đoán ra gần như chính xác năng lực của tôi. Năng lực này, tôi thực lòng không muốn tiết lộ ra ngoài, quá nguy hiểm. Nếu mà bị người ta biết được, tôi e là sẽ bị bắt, bắt vẽ tranh suốt mất. Hơn nữa…” Ông ta thở dài, chuyển đề tài: “Tôi có thể vẽ lại những cảnh vật tôi đã thấy. Tôi vốn rất có khiếu trong nghề vẽ. Lúc năng lực sinh ra… khi ấy tôi vẫn là một đứa trẻ. Từ nhỏ tôi đã bộc lộ năng khiếu vẽ tranh, nhưng đến năm tám tuổi mới thực sự muốn vẽ gì đó. Mẹ tôi năm ấy mắc bệnh lạ. Bà bệnh liệt giường, chỉ chưa đến một năm đã thay đổi hẳn, không còn nhận ra tôi, cũng không còn nhận ra ai, tự nhốt mình lại, sợ ánh sáng, còn sợ tiếng động nữa… Đại phu không chữa khỏi, cha tôi cũng đã bỏ cuộc. Bà nội tôi chỉ đợi mẹ tôi chết đi, rồi cưới vợ khác cho cha, bà đã chọn sẵn người rồi. Trong nhà chắc chỉ mỗi mình tôi là vẫn cần mẹ. Nhưng tôi không được gặp mẹ. Từng gặp mấy lần, tôi suýt bị mẹ cào nát mặt. Sau đó, mẹ tôi bị nhốt lại. Bà nội và cha tôi đều không cho tôi gặp mẹ nữa. Họ cũng không gặp, chỉ bảo người ở chăm sóc…”



Diệp Chính Nhất tựa như đã chìm vào hồi tưởng: “Tôi muốn vẽ lại mẹ từ trong trí nhớ của mình. Ban đầu cũng vẽ không được giống lắm. Hôm bà mất, nghe người hầu báo tin… khi bà được đặt vào linh cữu, tôi đã vẽ ra. Bà nội với cha nhìn thấy bức tranh ấy, đều khen tôi là thiên tài, còn treo tranh lên, để quan khách đến phúng điếu đều nhìn thấy. Lúc đó tôi còn nhỏ, nhưng cũng cảm nhận được họ không hề đau buồn vì cái chết của mẹ, khi ngắm tranh của tôi, cũng chỉ khen ngợi tài vẽ tranh của tôi. Lúc đó vẫn chưa có ai nhận ra tranh tôi vẽ có vấn đề. Mẹ trong tranh hiền hậu dịu dàng. Nhưng trong lòng, tôi vẫn còn nhớ như in hình dáng điên loạn của bà. Lúc vẽ, tôi đã nhớ lại rất nhiều chuyện về mẹ, đương nhiên cũng có hình ảnh điên loạn của bà trước khi mất.”



Nói đến đây, Diệp Chính Nhất rũ mắt xuống: “Hơn một năm sau, người phụ nữ được bà nội chọn đã được đón về nhà, trở thành mẹ kế của tôi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom