Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2097.txt
Chương 2097: Tiệm nhỏ của kẻ dệt mộng (9)
Đây chính là điều mà ma vương hiện nay ưa thích.
Mà những truyền thuyết và những người say mê chúng chính là nguồn cung cấp sức mạnh cho nó.
Đây thực sự là sức mạnh rất rời rạc, rất mỏng manh.
Nếu6không có người năng lực như Tí Còi, không có người năng lực như Quỷ Ngữ, thì thứ nó bán hoàn toàn không có sức mạnh quái dị. Trong những thứ nó bán thậm chí còn có không ít hàng giả tự sản xuất tự3tiêu thụ.
Không đúng, không phải như vậy.
Tôi nhìn cảnh vật đang biến đổi trước mắt mà tim chợt đánh thịch một cái.
Tôi đứng phắt dậy, quay đầu qua nhìn Tí Còi.
Thứ tôi nhìn thấy chỉ là dây xích trên linh hồn Tí Còi, tôi vẫn5đang tiếp tục dùng năng lực của Nam Cung Diệu.
Điều này khiến tôi tạm thời mất đi năng lực thị giác bình thường.
Nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy bóng người béo xuất hiện sau lưng Tí Còi. Chỉ dựa vào ngoại hình lớn hơn hai vòng so với hầu hết các dây xích khác đã đủ để tôi xác định được thân phận của đối phương.
Tôi cố gắng điều khiển năng lượng trong người, miệng quát lên: “Coi chừng!”
Những màu sắc đen trắng xám lùi lại như thủy triều, trước khi lùi lại, tôi nhìn thấy màu đen đã bao lấy dây xích của tay quản lý béo, nuốt chửng nó.
Cảnh vật bình thường đã hiện ra trở lại.
Tôi sải tới trước một bước.
Tí Còi nghe thấy lời cảnh báo ấy cũng đã phản ứng lại, ngoảnh đầu nhìn tay quản lý béo đang nhào đến, định tránh qua bên cạnh.
Cậu ta đã bước ra phía sau kệ hàng bên cạnh một bước.
Tay quản lý béo không có thân hình linh hoạt mạnh mẽ, động tác tấn công hơi chậm chạp. Thịt trên bụng và mặt ông ta đều đang rung lên. Trơ mắt nhìn mình sắp không thể tóm được Tí Còi trước khi bị tôi chặn lại.
Qua khóe mắt tôi thoáng nhìn thấy một vệt bóng đen, thầm kinh hãi, vừa quay đầu qua đã thấy trên kệ hàng trước mặt Tí Còi có một mô hình cánh tay màu lam trông giống là đồ chơi bằng nhựa đột nhiên chụp lấy đầu Tí Còi.
Tí Còi la lớn một tiếng, mấy ngón tay đang tóm trước trán tựa như sắp bấm thủng đầu cậu ta.
Tôi không màng gì khác, nhào lên người tay quản lý béo, tức tốc phát động năng lực.
Trong chớp mắt, ông ta đã biến mất, cả quần áo ông ta đang mặc cũng không còn.
Tôi ngã xuống đất, quay người nhìn qua, bàn tay đó vẫn đang tóm lấy đầu Tí Còi.
Một con thỏ khác trên kệ hàng đột nhiên sống dậy, dùng đôi mắt đỏ ngầu lườm Tí Còi, giương nanh thỏ ra. Nó nhảy lên người Tí Còi, dùng răng cắn thủng áo của Tí Còi.
Đầu óc tôi vẫn đang vô cùng tỉnh táo.
Tôi biết mình có xóa sổ sự tồn tại của bàn tay và con thỏ, cũng không thể tiêu diệt được ma vương.
Vấn đề không nằm ở những món hàng đó, mà ở ma vương.
Tôi đặt tay lên sàn nhà, năng lực thông qua cánh tay, bàn tay, đi vào nền nhà.
Vách tường trong gian phòng biến thành màu đen, đó là âm khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bao trùm quanh tôi và Tí Còi.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt ma vương để lộ ra.
“Bạch Bạch…” Tí Còi kinh hãi la lên.
“Không phải Kỳ Bạch!” Tôi nghiến răng rít lên: “Không phải Kỳ Bạch, cũng không phải tay quản lý đó. Mi không có mặt, không có thân thể thật! Đã không còn hình dạng vốn có của mình.”
Nó là Kẻ dệt mộng, nó lấy tên như thế để trút bỏ thân phận vốn có, chỉ không ngừng dựng lên hết câu chuyện quái dị này đến câu chuyện quái dị khác.
Trên khuôn mặt của Kỳ Bạch đã hiện lên vẻ tức giận, rồi biến thành âm khí đơn thuần, gào rống lao về phía tôi.
Nó đích thực không có mặt, không có hình dạng cố định, chỉ là một khối âm khí. Nhưng khối âm khí này cực kỳ lớn. Năng lực của tôi tác dụng lên khối âm khí này cứ như đang nhẫn nại, cẩn thận tách từng lớp vỏ hành tây.
Năng lực của Nam Cung Diệu bị kéo theo, tôi nhìn thấy vô số những khuôn mặt xuất hiện rồi biến mất trên bề mặt âm khí.
Những người mê đắm trong chuyện quái dị như Kẻ dệt mộng, nhân vật chính trong câu chuyện quái dị mà Kẻ dệt mộng sáng tạo ra, người nó giết chết, khách hàng của nó, người đã đích thân trải qua sự kiện quái dị có thật mà nó tìm thấy…
Nhưng người này đều để lại kí ức sâu cạn khác nhau trên âm khí của Kẻ dệt mộng.
Nó nuốt chửng những linh hồn này, bây giờ nó chỉ muốn linh hồn của Tí Còi.
Năng lực của Tí Còi bổ trợ cho năng lực của nó. Thực ra năng lực của đôi bên là tương tự. Có điều Kẻ dệt mộng dựa vào âm khí khiến vật phẩm mình thu thập được duy trì hiệu quả quái dị. Nếu không không thêm vào âm khí của mình lên những vật đó, thì dẫu những vật ấy thực sự đã được dùng khi sự kiện quái dị xảy ra, cũng chưa hẳn sẽ giữ lại được các tác dụng như nguyền rủa, bảo vệ vân vân. Dẫu sao thì vật phẩm quái dị thực sự rất là hiếm.
Mà năng lực của Tí Còi lại có tác dụng tương ứng theo một cách vận hành khác.
Năng lực của ma vương, năng lực của người có năng lực… năng lực của Ông Trời!
Đây vốn là những từ có cùng nguồn gốc!
Ánh mắt ấy lại xuất hiện.
Lần này tôi không để tâm đến nó, chỉ dốc sức đẩy mạnh năng lực của mình.
Năng lực trút ào ạt lên âm khí của Kẻ dệt mộng, những khuôn mặt ấy đã bị xóa sạch.
Hàng hóa trên kệ bay loạn xạ, nhưng đều biến mất trước khi chạm vào tôi.
Con thỏ và cánh tay ma trên người Tí Còi cũng đã mất.
Cậu ta quỳ xuống đất, ôm lấy chỗ vừa bị thương, căng thẳng nhìn tôi.
“Kết thúc rồi.” Tôi khẽ nói.
Âm khí dù lớn mạnh thì Kẻ dệt mộng cũng chỉ là một ma vương không có cái tôi riêng.
Tôi có thể cảm nhận thấy nó không thể chịu nổi một đòn của mình.
Dù có lẽ nó đã tự cho rằng mình rất mạnh, thậm chí sau khi tôi đuổi đến cửa hàng thứ hai, liền không chịu nổi mà nhảy ra.
“Grừ grào… grào grừ…” Trong âm khí vang ra tiếng gào rống.
Tôi chợt sững người, nhìn mảnh âm khí cuối mình đang nắm chặt.
Đó là một gã trung niên đầu tóc rối bời, râu ria xồm xoàm, ánh mắt vừa u ám vừa đục ngầu.
Toi cảm thấy linh hồn bị kéo đi, chớp mắt, tôi liền nhìn thấy rất nhiều hình ảnh lướt nhanh qua.
Năng lượng còn lại không thể tiến thêm bước nữa, nhưng lại có một nguồn năng lượng khác rót vào người tôi.
Sau lưng kẻ dệt mộng đã mở ra một hố đen, vô số cánh tay thò ra, chớp mắt đã xé nó thành mảnh vụn.
“A, anh Kỳ, nó, chết rồi?” Tí Còi chồm đến bên cạnh tôi.
Tôi gật đầu, nhìn vào nơi Tí Còi đang bịt tay lại: “Không sao chứ?”
“Không sao. Chưa bị rách.” Tí Còi nói, cho tôi xem thử vết thương của cậu ta.
Trên thực tế, chỗ bị rách chỉ là hai lớp quần áo, còn áo giữ nhiệt trên người vẫn chưa bị con thỏ đó cắn rách. Còn bàn tay ma kia đã để lại mấy dấu móng tay trên trán Tí Còi, chưa bóp vỡ đầu cậu ta.
“Hình như, cực yếu nhỉ.” Tí Còi sờ lên dấu móng tay trên đầu.
“Ừ, vốn đã rất yếu.” Tôi khẽ thở dài.
“Sao thế anh Kỳ?” Tí Còi thắc mắc hỏi tôi, đột nhiên nhìn hai cái xác trên sàn nhà: “À, chuyện này…”
“Ừ…” Đúng là tôi đang đau đầu vì hai xác chết. Mà tầng lầu trên nhà tôi, trong nhà Từ Thiên Thành, còn có nhiều xác hơn nữa.
Tôi cũng không muốn hồi sinh hai người này.
Quản lý béo đã bị tôi xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại, rất khó để tìm lại. Bây giờ hồi sinh hai nam sinh, cũng sẽ xuất hiện không ít phiền toái, không hề ít hơn việc xuất hiện hai xác chết.
Tôi cũng không thấy tội nghiệp cho họ.
Trên thực tế, hiện giờ đối với bất kỳ người chết nào tôi cũng không còn cảm thấy tội nghiệp.
Tôi nhìn tay mình, thấy dây xích trên linh hồn mình, nghĩ đến điều mình vừa nhìn thấy
Stermberg… đây là tên và thân phận mà Kẻ dệt mộng đã vứt bỏ.
Đây chính là điều mà ma vương hiện nay ưa thích.
Mà những truyền thuyết và những người say mê chúng chính là nguồn cung cấp sức mạnh cho nó.
Đây thực sự là sức mạnh rất rời rạc, rất mỏng manh.
Nếu6không có người năng lực như Tí Còi, không có người năng lực như Quỷ Ngữ, thì thứ nó bán hoàn toàn không có sức mạnh quái dị. Trong những thứ nó bán thậm chí còn có không ít hàng giả tự sản xuất tự3tiêu thụ.
Không đúng, không phải như vậy.
Tôi nhìn cảnh vật đang biến đổi trước mắt mà tim chợt đánh thịch một cái.
Tôi đứng phắt dậy, quay đầu qua nhìn Tí Còi.
Thứ tôi nhìn thấy chỉ là dây xích trên linh hồn Tí Còi, tôi vẫn5đang tiếp tục dùng năng lực của Nam Cung Diệu.
Điều này khiến tôi tạm thời mất đi năng lực thị giác bình thường.
Nhưng tôi vẫn có thể nhìn thấy bóng người béo xuất hiện sau lưng Tí Còi. Chỉ dựa vào ngoại hình lớn hơn hai vòng so với hầu hết các dây xích khác đã đủ để tôi xác định được thân phận của đối phương.
Tôi cố gắng điều khiển năng lượng trong người, miệng quát lên: “Coi chừng!”
Những màu sắc đen trắng xám lùi lại như thủy triều, trước khi lùi lại, tôi nhìn thấy màu đen đã bao lấy dây xích của tay quản lý béo, nuốt chửng nó.
Cảnh vật bình thường đã hiện ra trở lại.
Tôi sải tới trước một bước.
Tí Còi nghe thấy lời cảnh báo ấy cũng đã phản ứng lại, ngoảnh đầu nhìn tay quản lý béo đang nhào đến, định tránh qua bên cạnh.
Cậu ta đã bước ra phía sau kệ hàng bên cạnh một bước.
Tay quản lý béo không có thân hình linh hoạt mạnh mẽ, động tác tấn công hơi chậm chạp. Thịt trên bụng và mặt ông ta đều đang rung lên. Trơ mắt nhìn mình sắp không thể tóm được Tí Còi trước khi bị tôi chặn lại.
Qua khóe mắt tôi thoáng nhìn thấy một vệt bóng đen, thầm kinh hãi, vừa quay đầu qua đã thấy trên kệ hàng trước mặt Tí Còi có một mô hình cánh tay màu lam trông giống là đồ chơi bằng nhựa đột nhiên chụp lấy đầu Tí Còi.
Tí Còi la lớn một tiếng, mấy ngón tay đang tóm trước trán tựa như sắp bấm thủng đầu cậu ta.
Tôi không màng gì khác, nhào lên người tay quản lý béo, tức tốc phát động năng lực.
Trong chớp mắt, ông ta đã biến mất, cả quần áo ông ta đang mặc cũng không còn.
Tôi ngã xuống đất, quay người nhìn qua, bàn tay đó vẫn đang tóm lấy đầu Tí Còi.
Một con thỏ khác trên kệ hàng đột nhiên sống dậy, dùng đôi mắt đỏ ngầu lườm Tí Còi, giương nanh thỏ ra. Nó nhảy lên người Tí Còi, dùng răng cắn thủng áo của Tí Còi.
Đầu óc tôi vẫn đang vô cùng tỉnh táo.
Tôi biết mình có xóa sổ sự tồn tại của bàn tay và con thỏ, cũng không thể tiêu diệt được ma vương.
Vấn đề không nằm ở những món hàng đó, mà ở ma vương.
Tôi đặt tay lên sàn nhà, năng lực thông qua cánh tay, bàn tay, đi vào nền nhà.
Vách tường trong gian phòng biến thành màu đen, đó là âm khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bao trùm quanh tôi và Tí Còi.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt ma vương để lộ ra.
“Bạch Bạch…” Tí Còi kinh hãi la lên.
“Không phải Kỳ Bạch!” Tôi nghiến răng rít lên: “Không phải Kỳ Bạch, cũng không phải tay quản lý đó. Mi không có mặt, không có thân thể thật! Đã không còn hình dạng vốn có của mình.”
Nó là Kẻ dệt mộng, nó lấy tên như thế để trút bỏ thân phận vốn có, chỉ không ngừng dựng lên hết câu chuyện quái dị này đến câu chuyện quái dị khác.
Trên khuôn mặt của Kỳ Bạch đã hiện lên vẻ tức giận, rồi biến thành âm khí đơn thuần, gào rống lao về phía tôi.
Nó đích thực không có mặt, không có hình dạng cố định, chỉ là một khối âm khí. Nhưng khối âm khí này cực kỳ lớn. Năng lực của tôi tác dụng lên khối âm khí này cứ như đang nhẫn nại, cẩn thận tách từng lớp vỏ hành tây.
Năng lực của Nam Cung Diệu bị kéo theo, tôi nhìn thấy vô số những khuôn mặt xuất hiện rồi biến mất trên bề mặt âm khí.
Những người mê đắm trong chuyện quái dị như Kẻ dệt mộng, nhân vật chính trong câu chuyện quái dị mà Kẻ dệt mộng sáng tạo ra, người nó giết chết, khách hàng của nó, người đã đích thân trải qua sự kiện quái dị có thật mà nó tìm thấy…
Nhưng người này đều để lại kí ức sâu cạn khác nhau trên âm khí của Kẻ dệt mộng.
Nó nuốt chửng những linh hồn này, bây giờ nó chỉ muốn linh hồn của Tí Còi.
Năng lực của Tí Còi bổ trợ cho năng lực của nó. Thực ra năng lực của đôi bên là tương tự. Có điều Kẻ dệt mộng dựa vào âm khí khiến vật phẩm mình thu thập được duy trì hiệu quả quái dị. Nếu không không thêm vào âm khí của mình lên những vật đó, thì dẫu những vật ấy thực sự đã được dùng khi sự kiện quái dị xảy ra, cũng chưa hẳn sẽ giữ lại được các tác dụng như nguyền rủa, bảo vệ vân vân. Dẫu sao thì vật phẩm quái dị thực sự rất là hiếm.
Mà năng lực của Tí Còi lại có tác dụng tương ứng theo một cách vận hành khác.
Năng lực của ma vương, năng lực của người có năng lực… năng lực của Ông Trời!
Đây vốn là những từ có cùng nguồn gốc!
Ánh mắt ấy lại xuất hiện.
Lần này tôi không để tâm đến nó, chỉ dốc sức đẩy mạnh năng lực của mình.
Năng lực trút ào ạt lên âm khí của Kẻ dệt mộng, những khuôn mặt ấy đã bị xóa sạch.
Hàng hóa trên kệ bay loạn xạ, nhưng đều biến mất trước khi chạm vào tôi.
Con thỏ và cánh tay ma trên người Tí Còi cũng đã mất.
Cậu ta quỳ xuống đất, ôm lấy chỗ vừa bị thương, căng thẳng nhìn tôi.
“Kết thúc rồi.” Tôi khẽ nói.
Âm khí dù lớn mạnh thì Kẻ dệt mộng cũng chỉ là một ma vương không có cái tôi riêng.
Tôi có thể cảm nhận thấy nó không thể chịu nổi một đòn của mình.
Dù có lẽ nó đã tự cho rằng mình rất mạnh, thậm chí sau khi tôi đuổi đến cửa hàng thứ hai, liền không chịu nổi mà nhảy ra.
“Grừ grào… grào grừ…” Trong âm khí vang ra tiếng gào rống.
Tôi chợt sững người, nhìn mảnh âm khí cuối mình đang nắm chặt.
Đó là một gã trung niên đầu tóc rối bời, râu ria xồm xoàm, ánh mắt vừa u ám vừa đục ngầu.
Toi cảm thấy linh hồn bị kéo đi, chớp mắt, tôi liền nhìn thấy rất nhiều hình ảnh lướt nhanh qua.
Năng lượng còn lại không thể tiến thêm bước nữa, nhưng lại có một nguồn năng lượng khác rót vào người tôi.
Sau lưng kẻ dệt mộng đã mở ra một hố đen, vô số cánh tay thò ra, chớp mắt đã xé nó thành mảnh vụn.
“A, anh Kỳ, nó, chết rồi?” Tí Còi chồm đến bên cạnh tôi.
Tôi gật đầu, nhìn vào nơi Tí Còi đang bịt tay lại: “Không sao chứ?”
“Không sao. Chưa bị rách.” Tí Còi nói, cho tôi xem thử vết thương của cậu ta.
Trên thực tế, chỗ bị rách chỉ là hai lớp quần áo, còn áo giữ nhiệt trên người vẫn chưa bị con thỏ đó cắn rách. Còn bàn tay ma kia đã để lại mấy dấu móng tay trên trán Tí Còi, chưa bóp vỡ đầu cậu ta.
“Hình như, cực yếu nhỉ.” Tí Còi sờ lên dấu móng tay trên đầu.
“Ừ, vốn đã rất yếu.” Tôi khẽ thở dài.
“Sao thế anh Kỳ?” Tí Còi thắc mắc hỏi tôi, đột nhiên nhìn hai cái xác trên sàn nhà: “À, chuyện này…”
“Ừ…” Đúng là tôi đang đau đầu vì hai xác chết. Mà tầng lầu trên nhà tôi, trong nhà Từ Thiên Thành, còn có nhiều xác hơn nữa.
Tôi cũng không muốn hồi sinh hai người này.
Quản lý béo đã bị tôi xóa bỏ hoàn toàn sự tồn tại, rất khó để tìm lại. Bây giờ hồi sinh hai nam sinh, cũng sẽ xuất hiện không ít phiền toái, không hề ít hơn việc xuất hiện hai xác chết.
Tôi cũng không thấy tội nghiệp cho họ.
Trên thực tế, hiện giờ đối với bất kỳ người chết nào tôi cũng không còn cảm thấy tội nghiệp.
Tôi nhìn tay mình, thấy dây xích trên linh hồn mình, nghĩ đến điều mình vừa nhìn thấy
Stermberg… đây là tên và thân phận mà Kẻ dệt mộng đã vứt bỏ.