• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (5 Viewers)

  • ho-so-bi-an-2099.html

Chương 2099: Tôi chọn quái vật




Tôi nhận thấy mình đang dao động.



So với dao động khi đối mặt với Diệp Thanh, dao động trong hiện tại còn chết người hơn.



Vì tôi không biết, nếu mình tiếp tục làm như thế thì có khiến cho tương lai càng tồi tệ hơn hay không.



Tồi tệ hơn thế giới tương lai bị ma vương thống trị, là thế giới tương lai bị quái vật thống2trị.



Ngẫm lại ma vương còn có thể giao tiếp với con người, còn quái vật thì chỉ biết phá hoại, nhiêu đó cũng đủ hiểu khác biệt giữa hai bên rồi.



Xấu và xấu hơn.



Vấn đề này trước giờ tôi cũng chưa từng nghĩ tới.



Có điều trước đây tôi không chịu áp lực nặng nề như vậy, tôi chỉ sợ mình phạm sai lầm, mang lại tai họa9cho người khác, có thể sẽ hại chết vài chục, vài trăm hoặc nhiều hơn, thậm chí thương vong lên đến hàng vạn. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến, nếu mình phạm sai lầm, thất bại thì cả thế giới sẽ rơi vào tình cảnh không thể cứu vãn.



Tôi chưa từng chịu gánh nặng tâm lý lớn như thế này.



Lúc thực sự tuyệt vọng, tôi có6thể không màng tất cả, chỉ một lòng lao tới phía trước. Nhưng trước khi thực sự tuyệt vọng, tôi sẽ chần chừ không tiến, rơi vào đau khổ của chọn lựa.



Tí Còi lo lắng hỏi thăm tôi, nhưng tôi không cách nào giải thích rõ, cũng không biết phải bắt đầu giải thích từ đâu.



“Tôi hỏi này, quái vật đáng sợ hơn hay ma vương đáng0sợ hơn?” Tôi hỏi Tí Còi.



Tí Còi hỏi: “Quái vật kiểu Niên Thú ấy à?”



“Ừ.” Tôi gật đầu, bổ sung thêm: “Đáng sợ hơn Niên Thú, sức phá hoại mạnh hơn. Có lẽ chỉ cần mười phút đã phá nát một thành phố.”



“Như vậy à.” Tí Còi có chút bất an, ánh mắt nhắm vào hai cái xác trên nền nhà: “Vẫn là ma vương đáng sợ7hơn. Nếu là kẻ thù, tôi sẽ chọn loại quái vật đó làm kẻ thù.” Tí Còi nói, dần bình tĩnh lại: “Nếu là ma vương… nói sao nhỉ. Chúng biến ra từ chúng ta, rất có liên quan với chúng ta. Nếu là quái vật thì đó lại là một loài khác.”



Tôi không ngờ Tí Còi lại có lý giải như vậy.



“Cho nên, nếu chọn kẻ thù, tôi sẽ chọn quái vật. Lúc đối diện với quái vật, chúng ta sẽ không lo lắng kiêng dè.” Tí Còi đưa ra câu trả lời chắc chắn.



Tôi nhớ đến chuyện đã xảy ra khi đối mặt với Niên Thú.



Lúc đó, quả thực chúng tôi đã hoàn toàn một lòng. Không những chúng tôi, mà ngay cả những người không biết chuyện quái dị là gì, cũng có thể chống lại Niên Thú mà không chút do dự.



Như Tí Còi nói, nếu là loài khác thì sẽ không chút kiêng dè.



Tôi đối mặt với thế giới bị ma vương thống trị, sẽ cảm thấy tức tối và tuyệt vọng, nhưng nếu đổi thành đối mặt với sự hoành hành của quái vật, hẳn là tôi chỉ nghĩ làm thế nào để tiêu diệt chúng.



Không chỉ tôi mà những người khác cũng sẽ như vậy. Tất cả mọi người đều không có chọn lựa, chỉ còn cách đoàn kết, chống lại kẻ thù như thế.



Tôi im lặng suy nghĩ, trong đầu hiện lên hình bóng của Diệp Chính Nhất.



Không có chọn lựa…



Ông ta bảo mình đã hết quyền chọn lựa, nhưng ông ta vẫn giãy giụa, muốn làm ma vương. Không làm được ma vương thì cũng muốn trở thành linh hồn.



Có điều, những dự tính này đều bị tôi phá tan.



Trước đó nữa, kế hoạch bị Liễu Triệt phá hoại chắc chắn còn nhiều hơn.



Liễu Triệt và Diệp Thanh đã chọn con đường này, rồi cưỡng chế trói gô mọi người lại ném lên cùng một con thuyền.



Tôi sững sờ, dùng năng lực của Nam Cung Diệu quan sát xung quanh.



Thế giới ba màu trắng đen xám không xuất hiện, tôi cũng không cảm nhận thấy ánh mắt rùng rợn gây ức chế ấy.



Trong lòng tôi trào lên cảm giác bất an.



Tôi sợ là mình đã nghĩ sai rồi.



Tôi sờ tay vào dấu ấn của Meditation, không nhìn thấy cái chết của bất kì ai.



Chắc là tôi đã nghĩ sai rồi.



Quái vật và ma vương… chọn lựa này không liên quan đến quyết định của Ông Trời trong tương lai. Nó đã đánh ngược qua đây, cũng không phải như tôi đoán, là vì muốn giải quyết sớm đám quái vật, tạo dựng một thế giới không có quái vật.



Không phải như vậy.



Bất chợt tôi lại nảy sinh một suy nghĩ điên rồ.



Diệp Thanh chỉ bắt và nhốt con Behemoth đó, mãi vẫn không giết. Anh ta đang nghiên cứu? Không hẳn…



Có lẽ…



Chỉ có một khả năng.



Một khả năng vô cùng khó xảy ra…



Quái vật không phải kẻ thù của con người.



Soạt – lông tơ trên người tôi dựng đứng, chợt cảm thấy ánh mắt ấy đã nhắm vào mình.



Tôi rất căng thẳng, nhưng không phải vì ánh mắt ấy.



Tôi đã mò mẫm ra quy luật của thứ này.



Tựa như camera bám theo chuyển động, khi suy nghĩ của tôi tiếp cận điều cấm kị đó, ánh mắt này sẽ nhắm vào tôi.



Nhưng thứ này rất máy móc, không có khả năng tấn công.



Chỉ khi nào tôi thực sự đụng đến cấm kị ấy, làm rõ nó là gì, Ông Trời tương lai mới đích thân ra tay giết chết tôi.



Trước giờ, tôi đã đi một vòng quanh ranh giới của cái chết, nhưng tôi vẫn còn sống.



Lúc trước tôi đang suy nghĩ giữa chừng thì bị cưỡng chế cắt ngang, nhìn thấy tình hình của Từ Thiên Thành.



Từ Thiên Thành gặp ma, sau đó, lập tức bị Ông Trời ở tương lai giết chết.



Tôi đã sớm đoán ra Từ Thiên Thành rốt cuộc đã chạm phải thứ gì.



Có điều vừa nghĩ như thế, lòng liền cảm thấy nặng trĩu.



Tôi không biết nên cảm thấy may mắn, hay nên ray rứt, nên cảm kích…



Tôi chỉ còn cách nghĩ rằng, mình còn có thể thăm dò như vậy mấy lần nữa.



Từ Thiên Thành đã chết.



Diệp Chính Nhất và Diêu Nhiếp vốn đã là ma.



Vẫn còn rất nhiều người qua đường và may mắn sống sót mà Thanh Diệp từng tiếp xúc trong nhiều vụ ủy thác…



Lúc nảy sinh suy nghĩ này, tôi chợt cảm thấy mình thật đê tiên và cũng quá vô nhân tính.



Nếu là một năm trước… không, chỉ cần nửa năm trước thôi, tôi sẽ không có suy nghĩ như vậy.



Dẫu lúc này, tôi vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện Diệp Thanh giết chết nhóm Ngô Linh.



Tôi nhìn dấu ấn của Meditation trong lòng bàn tay mình.



Nỗi lo canh cánh trong lòng tôi có lẽ không nhắm vào Diệp Thanh, mà nhắm vào tôi.



Tôi đã trở thành hạng người mà tôi vốn rất sợ hãi và căm ghét.



Giống như… Diệp Thanh…



Tôi siết chặt nắm đấm.



Ánh mắt ấy đã biến mất.



Chỉ cần tôi dấy lên ý định, tiếp tục suy nghĩ, không chừng sẽ khám phá sâu hơn sự thật của cấm kị đó. Đó có thể là mấu chốt để tôi thay đổi thế giới. Cho dù có nguy hiểm thì Diệp Thanh cũng có cách để gánh thay tôi mấy lần suýt chết này.



Nhưng trước mắt tôi lại không khỏi hiện lên hình ảnh Từ Thiên Thành bị ngọn lửa nuốt chửng.



Tôi nhìn hai xác chết trước mặt.



Khi tôi liên tục dùng năng lực hồi sinh người khác, hẳn là tôi sẽ không còn kiêng sợ cái chết.



Từ khi tôi bất lực đứng nhìn nhóm Thanh Diệp chết đi mà không làm gì được, tôi đã không còn muốn hồi sinh người nào khác.



Vì tôi biết, làm thế cũng vô nghĩa.



Trong tình hình thế giới đang ác hóa, bất kì ai tôi cứu sống đều sẽ chết đi.



Đồng nghĩa tôi không thể cứu được ai.



“Cậu nói đúng. Vẫn nên để quái vật làm kẻ thù.” Tôi nói với Tí Còi.



Nói ra lời này, trong lòng tôi không chút xao động.



Tôi biết rất rõ, thứ mình phải tiêu diệt là ma vương và Ông Trời ở thế giới tương lai.



Tôi đập Tí Còi, tỏ ý cùng nhau đi ra.



Lúc này di động tôi chợt đổ chuông, ở nhà gọi đến.



Tâm trạng vừa lắng dịu một chút đã lập tức xao động.



Tôi vội nghe máy, liền nghe thấy giọng nói lo âu của mẹ.



“Con ơi. Sao chưa về nữa hả?”



“Dạ sắp về rồi. Chuyện gì vậy ạ?”



“Lầu trên, trong nhà dì Tiểu Vương của con cháy rồi. Cha mẹ không sao, con đừng lo. Lính cứu hỏa đang dập lửa, cháy lớn lắm.” Mẹ tôi chợt trở nên ngập ngừng.



“Con sẽ về ngay. Cha mẹ tránh xa một chút nhé.”



“Ừ. Mẹ biết tôi. Mẹ với cha con đang ở trong tiệm cơm nhỏ bên này.”



Tôi hơi khựng lại: “Cha mẹ ăn gì chưa?”



“Ngồi trong nhà người ta, đương nhiên phải mua gì đó. Vẫn chưa biết khi nào mới về được…”



“Con sẽ về ngay ạ.” Tôi lặp lại, rồi kết thúc cuộc gọi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom