Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2109.html
Chương 2109: Lời trăn trối trước khi chết
Tôi nhìn di động, rồi lại thừ người ra.
Tôi hoang mang không biết tiếp theo mình nên làm gì.
Có lẽ nên gọi Gã Béo, nhờ cậu ta chăm sóc cha mẹ giúp tôi… Có lẽ nên nói với em gái một tiếng. Tuy trước giờ chưa từng nghĩ tới, nhưng bây giờ tôi đã nên suy2xét xem, để em gái gánh vác trách nhiệm gia đình nhiều hơn.
Tiếng thắng xe chói tai đã cắt ngang những suy tư này của tôi. Do xe thắng đột ngột nên người tôi nhào tới trước, bị dây an toàn kéo bật trở lại ghế.
Lưng bị va đập đau ê ẩm, tôi chưa kịp thấy9rõ chuyện gì đã xảy ra thì bản năng đã mách bảo mình gặp tai nạn giao thông rồi. Một giây sau, thấy rõ chiếc xe phía trước taxi đã dừng lại hoàn toàn, tôi liền nghi ngờ mình bị ma vương đánh úp.
Tài xế đã bấn loạn tột độ, gần như đã lập tức nhảy6ra khỏi xe taxi khi nó vừa dừng lại, còn gào thét kinh hãi.
Tiếng gào này nhanh chóng đứt đoạn.
Tiếng va chạm, tiếng thắng xe từ bên cạnh và đằng sau tôi vang lại.
Xe sau tông vào đuôi xe tôi, người tôi lại nhào tới, nhưng lần này tôi đã có chuẩn bị, hay tay vẫn0đang bám chặt lưng ghế phụ, thân thể không bị va đập.
Bên ngoài vô cùng huyên náo, chỉ nghe thấy không ngừng có người la hét.
Tôi quay đầu qua nhìn, trong tầm mắt nhìn thấy cửa xe bên ghế lái đã bị tông văng đi, nhưng sự chú ý của tôi đã lập tức bị thu7hút về phía bên cạnh mình.
Bên cạnh tôi đã xuất hiện một bóng người.
Một bà cụ đang ngồi ở đó, tựa như đã cảm nhận được ánh mắt của tôi, chầm chậm quay đầu lại, mắt chạm mắt với tôi.
Mặt bà ấy hoàn toàn vô cảm, giống như hầu hết các ma nữ trong phim, có vẻ mặt khiến người ta ớn lạnh, tựa như cả người đang tỏa ra khí lạnh, thấm vào tận xương, khiến người ta cảm thấy đau buốt.
Nhưng bây giờ tôi không còn cảm nhận được âm khí từ thân của những hồn ma.
Chỉ còn cách dùng năng lực của Nam Cung Diệu, nhìn thấy chín sợi dây xích trên người bà ấy.
Hồn ma này khi còn sống là người có năng lực, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy khuôn mặt này.
Bà ấy xuất hiện đột ngột như thế thì chắc chắn là hồn ma rồi.
Tôi lập tức nghĩ đến tài xế chạy khỏi xe taxi.
Có lẽ ma nữ này không phải đến gặp tôi, mà là tài xế lái taxi kia.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, tôi vẫn chưa có dự định tiếp theo thì đã nghe thấy ma nữ này lên tiếng.
“Chàng trai trẻ, cuối cùng đã gặp được cậu.” Giọng của ma nữ tương tự như hầu hết những cụ già lớn tuổi, hơi khàn, thều thào nói.
Tôi không ngờ bà ấy đến tìm mình thật.
Tình huống tôi có thể nghĩ ra chính là Thanh Diệp.
Bà cụ này có thể là người Thanh Diệp từng tiếp xúc.
Tôi vẫn chưa xem hết hồ sơ của Thanh Diệp, cũng không thể nhớ được từng cái tên, từng giọng nói, từng vóc dáng đã xuất hiện trong các bộ hồ sơ.
Có điều, tìm ra tôi, vì tôi mà đến, còn là hồn ma mà tôi hoàn toàn không quen biết thì khả năng lớn nhất chính là người Thanh Diệp từng tiếp xúc.
Ngay khoảnh khắc này tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Cách nói năng và động tác của bà cụ này hình như vô cùng tốn sức, chậm chạp như robot.
Điều này cũng đã cho tôi thời gian để suy nghĩ.
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của Từ Thiên Thành.
Có thể nói Từ Thiên Thành đã vì tôi mà chết, vì tôi đã chạm vào điều cấm kị của Ông Trời ở tương lai và cậu ta đã bị Diệp Thanh cưỡng chế đẩy ra làm ma chết thay.
Có một Từ Thiên Thành, hẳn sẽ có người thứ hai.
Hoặc là, người cùng với Từ Thiên Thành chết cháy trong vụ hỏa hoạn lớn ấy.
Bà cụ bây giờ mới bắt đầu nói câu thứ hai: “Tôi đã không xong rồi.”
Tôi sững người. Tôi có thể nhận ra hồn ma trước mặt có chút bất thường, ít nhất thì chẳng giống hồn ma bình thường, hoặc là đã mất hết lý trí, chỉ hành xử dựa trên chấp niệm, hoặc vẫn còn lý trí, linh hoạt như người sống. Hẳn là bà ấy vẫn còn lý trí, ít nhất thì ánh mắt rất tinh tường. Nhưng hành động của bà quá chậm chạp, cảm nhận về thế giới bên ngoài hình như cũng đã mất sạch.
Tôi chỉ có thể cho rằng đây là do năng lực của bà. Có lẽ bà sở hữu năng lực đặc biệt, nghĩa là đã dựa vào năng lực mà tìm ra tôi. Còn những suy đoán khi nãy liên quan đến Thanh Diệp thì chưa chắc đã đúng.
“Tôi không thể nào tiếp tục bảo vệ Duyệt Duyệt được nữa.”
Cái tên mà bà cụ nhắc đến đã cắt đứt suy tư của tôi.
Tôi giật mình, nhất thời quên cả việc hỏi lại.
Tôi thực sự không ngờ lại nghe đến cái tên ấy ngay chỗ này và trong thời điểm này.
“Tiếp đến, xin làm phiền cậu vậy. Cầu xin… cậu… xin cậu hãy cứu nó…”
Khi giọng nói ấy từ từ biến mất, bóng của bà cụ cũng dần tan biến theo.
Tôi vẫn đang ngồi sững sờ, bất chợt nhớ đến một khả năng mà mình chưa từng nghĩ tới.
Tôi cuống quýt lục tìm đi động của mình, tìm ra số di động của Tiết Tĩnh Duyệt.
Mấy người chúng tôi đã trao đổi thông tin liên lạc cho nhau sau vụ Tiêu Thiên Tứ. Có điều, vì quan hệ giữa cô ấy và Gã Béo, nên khi có chuyện gì, bất kể là Tiết Tĩnh Duyệt có việc muốn gặp chúng tôi, hay chúng tôi có chuyện muốn gặp cô ấy, đều trao đổi với Gã Béo trước, rồi nhờ Gã Béo chuyển lời lại.
Quách Ngọc Khiết, Trần Hiểu Khâu và Tiết Tĩnh Duyệt thì thân nhau hơn một chút, thường xuyên liên lạc. Trước đây khi tình hình chưa nguy ngập, họ còn rủ nhau đi chơi.
Dẫu vậy, Tiết Tĩnh Duyệt vẫn có chút giữ khoảng cách với nhóm chúng tôi.
Nói chính xác hơn, là giữ một chút khoảng cách với tôi.
Tôi biết là do Quách Ngọc Khiết nói với tôi, Tiết Tĩnh Duyệt hơi sợ tôi. Tôi và Gã Béo rất thân, cô ấy lại là bạn gái của Gã Béo, còn quyết định tiến đến hôn nhân, chuyện này cô ấy không tiện nói với Gã Béo. Sau khi chia sẻ với Quách Ngọc Khiết, Quách Ngọc Khiết đã chủ động kiêm luôn công việc gắn kết mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi không có bất kỳ khúc mắc nào với Tiết Tĩnh Duyệt, chỉ là để không khó xử, cộng với cô ấy và Gã Béo đều chưa bao giờ nhắc đến, nên nhóm năm người làm việc chung vẫn giữ nguyên như vậy. Hễ có chuyện, Gã Béo sẽ nói cho cô ấy biết, nếu cô ấy muốn cảnh báo chúng tôi gì đó, thì để cho Gã Béo chuyển lời.
Tiết Tĩnh Duyệt thấy sợ tôi, sau khi biết tôi, có thể là cô ấy đã dự cảm được điều gì đó.
Quách Ngọc Khiết đã nói chuyện này với tôi từ rất lâu. Rồi sau đó, chuyện quái dị xảy ra liên tiếp, vấn đề càng lúc càng nghiêm trọng, chuyện này đã bị tôi gác qua một bên. Ngay cả tương lai thảm khốc mà Thu Tử Dương đã cho tôi thấy, tôi cũng không liên kết nó với chuyện của Tiết Tĩnh Duyệt.
Bây giờ, tôi nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra từ khi mới gặp Tiết Tĩnh Duyệt cho đến lần gặp sau cùng.
Lâu nay chúng tôi luôn nghĩ Tiết Tĩnh Duyệt có năng lực, đó là một loại năng lực tiên tri mơ hồ.
Nhưng năng lực này có thật là của chính Tiết Tĩnh Duyệt không?
Cứ cho là của cô ấy thì bà cụ kia đột nhiên đến gặp tôi, nói những lời như trăn tối, đủ để chứng minh sự tình đã có thay đổi.
Bất kể năng lực ấy có phải của Tiết Tĩnh Duyệt không thì năng lực tiên tri nguy hiểm ấy cũng đã không còn tác dụng bảo vệ Tiết Tĩnh Duyệt nữa.
Tôi chỉ còn cách gọi cho Tiết Tĩnh Duyệt ngay, muốn nhanh chóng xác nhận an toàn của cô ấy.
Không ai nghe máy.
Cửa sổ xe có người gõ mấy cái, còn có người còn mở hẳn cửa xe ra, lớn tiếng gọi tôi.
“Anh bạn, cậu bị làm sao vậy? Xuống xe trước đi.”
“Tài xế bị tông chết rồi kìa.”
“Cậu đừng có lo chuyện bao đồng! Không phải cậu đã thấy bộ dạng của tài xế chạy ra ngoài khi nãy sao?”
Những người vây quanh đang nhìn tôi bằng ánh mắt thắc mắc.
Cuộc gọi đã bị ngắt.
Tôi lập tức gọi lại.
“Anh bạn, có người báo cảnh sát rồi, cũng gọi xe cấp cứu rồi.” Người mở cửa xe tiếp tục lên tiếng: “Vừa rồi trong xe xảy ra chuyện gì vậy? Có phải có ma không?”
“Ối! Anh nói bậy bạ gì đó?”
“Có ma á!”
Do người đàn ông này nói rất lớn nên những người đang vây quanh xe đều lập tức phát hoảng.
Tôi nhìn di động, rồi lại thừ người ra.
Tôi hoang mang không biết tiếp theo mình nên làm gì.
Có lẽ nên gọi Gã Béo, nhờ cậu ta chăm sóc cha mẹ giúp tôi… Có lẽ nên nói với em gái một tiếng. Tuy trước giờ chưa từng nghĩ tới, nhưng bây giờ tôi đã nên suy2xét xem, để em gái gánh vác trách nhiệm gia đình nhiều hơn.
Tiếng thắng xe chói tai đã cắt ngang những suy tư này của tôi. Do xe thắng đột ngột nên người tôi nhào tới trước, bị dây an toàn kéo bật trở lại ghế.
Lưng bị va đập đau ê ẩm, tôi chưa kịp thấy9rõ chuyện gì đã xảy ra thì bản năng đã mách bảo mình gặp tai nạn giao thông rồi. Một giây sau, thấy rõ chiếc xe phía trước taxi đã dừng lại hoàn toàn, tôi liền nghi ngờ mình bị ma vương đánh úp.
Tài xế đã bấn loạn tột độ, gần như đã lập tức nhảy6ra khỏi xe taxi khi nó vừa dừng lại, còn gào thét kinh hãi.
Tiếng gào này nhanh chóng đứt đoạn.
Tiếng va chạm, tiếng thắng xe từ bên cạnh và đằng sau tôi vang lại.
Xe sau tông vào đuôi xe tôi, người tôi lại nhào tới, nhưng lần này tôi đã có chuẩn bị, hay tay vẫn0đang bám chặt lưng ghế phụ, thân thể không bị va đập.
Bên ngoài vô cùng huyên náo, chỉ nghe thấy không ngừng có người la hét.
Tôi quay đầu qua nhìn, trong tầm mắt nhìn thấy cửa xe bên ghế lái đã bị tông văng đi, nhưng sự chú ý của tôi đã lập tức bị thu7hút về phía bên cạnh mình.
Bên cạnh tôi đã xuất hiện một bóng người.
Một bà cụ đang ngồi ở đó, tựa như đã cảm nhận được ánh mắt của tôi, chầm chậm quay đầu lại, mắt chạm mắt với tôi.
Mặt bà ấy hoàn toàn vô cảm, giống như hầu hết các ma nữ trong phim, có vẻ mặt khiến người ta ớn lạnh, tựa như cả người đang tỏa ra khí lạnh, thấm vào tận xương, khiến người ta cảm thấy đau buốt.
Nhưng bây giờ tôi không còn cảm nhận được âm khí từ thân của những hồn ma.
Chỉ còn cách dùng năng lực của Nam Cung Diệu, nhìn thấy chín sợi dây xích trên người bà ấy.
Hồn ma này khi còn sống là người có năng lực, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy khuôn mặt này.
Bà ấy xuất hiện đột ngột như thế thì chắc chắn là hồn ma rồi.
Tôi lập tức nghĩ đến tài xế chạy khỏi xe taxi.
Có lẽ ma nữ này không phải đến gặp tôi, mà là tài xế lái taxi kia.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, tôi vẫn chưa có dự định tiếp theo thì đã nghe thấy ma nữ này lên tiếng.
“Chàng trai trẻ, cuối cùng đã gặp được cậu.” Giọng của ma nữ tương tự như hầu hết những cụ già lớn tuổi, hơi khàn, thều thào nói.
Tôi không ngờ bà ấy đến tìm mình thật.
Tình huống tôi có thể nghĩ ra chính là Thanh Diệp.
Bà cụ này có thể là người Thanh Diệp từng tiếp xúc.
Tôi vẫn chưa xem hết hồ sơ của Thanh Diệp, cũng không thể nhớ được từng cái tên, từng giọng nói, từng vóc dáng đã xuất hiện trong các bộ hồ sơ.
Có điều, tìm ra tôi, vì tôi mà đến, còn là hồn ma mà tôi hoàn toàn không quen biết thì khả năng lớn nhất chính là người Thanh Diệp từng tiếp xúc.
Ngay khoảnh khắc này tôi đã suy nghĩ rất nhiều.
Cách nói năng và động tác của bà cụ này hình như vô cùng tốn sức, chậm chạp như robot.
Điều này cũng đã cho tôi thời gian để suy nghĩ.
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh của Từ Thiên Thành.
Có thể nói Từ Thiên Thành đã vì tôi mà chết, vì tôi đã chạm vào điều cấm kị của Ông Trời ở tương lai và cậu ta đã bị Diệp Thanh cưỡng chế đẩy ra làm ma chết thay.
Có một Từ Thiên Thành, hẳn sẽ có người thứ hai.
Hoặc là, người cùng với Từ Thiên Thành chết cháy trong vụ hỏa hoạn lớn ấy.
Bà cụ bây giờ mới bắt đầu nói câu thứ hai: “Tôi đã không xong rồi.”
Tôi sững người. Tôi có thể nhận ra hồn ma trước mặt có chút bất thường, ít nhất thì chẳng giống hồn ma bình thường, hoặc là đã mất hết lý trí, chỉ hành xử dựa trên chấp niệm, hoặc vẫn còn lý trí, linh hoạt như người sống. Hẳn là bà ấy vẫn còn lý trí, ít nhất thì ánh mắt rất tinh tường. Nhưng hành động của bà quá chậm chạp, cảm nhận về thế giới bên ngoài hình như cũng đã mất sạch.
Tôi chỉ có thể cho rằng đây là do năng lực của bà. Có lẽ bà sở hữu năng lực đặc biệt, nghĩa là đã dựa vào năng lực mà tìm ra tôi. Còn những suy đoán khi nãy liên quan đến Thanh Diệp thì chưa chắc đã đúng.
“Tôi không thể nào tiếp tục bảo vệ Duyệt Duyệt được nữa.”
Cái tên mà bà cụ nhắc đến đã cắt đứt suy tư của tôi.
Tôi giật mình, nhất thời quên cả việc hỏi lại.
Tôi thực sự không ngờ lại nghe đến cái tên ấy ngay chỗ này và trong thời điểm này.
“Tiếp đến, xin làm phiền cậu vậy. Cầu xin… cậu… xin cậu hãy cứu nó…”
Khi giọng nói ấy từ từ biến mất, bóng của bà cụ cũng dần tan biến theo.
Tôi vẫn đang ngồi sững sờ, bất chợt nhớ đến một khả năng mà mình chưa từng nghĩ tới.
Tôi cuống quýt lục tìm đi động của mình, tìm ra số di động của Tiết Tĩnh Duyệt.
Mấy người chúng tôi đã trao đổi thông tin liên lạc cho nhau sau vụ Tiêu Thiên Tứ. Có điều, vì quan hệ giữa cô ấy và Gã Béo, nên khi có chuyện gì, bất kể là Tiết Tĩnh Duyệt có việc muốn gặp chúng tôi, hay chúng tôi có chuyện muốn gặp cô ấy, đều trao đổi với Gã Béo trước, rồi nhờ Gã Béo chuyển lời lại.
Quách Ngọc Khiết, Trần Hiểu Khâu và Tiết Tĩnh Duyệt thì thân nhau hơn một chút, thường xuyên liên lạc. Trước đây khi tình hình chưa nguy ngập, họ còn rủ nhau đi chơi.
Dẫu vậy, Tiết Tĩnh Duyệt vẫn có chút giữ khoảng cách với nhóm chúng tôi.
Nói chính xác hơn, là giữ một chút khoảng cách với tôi.
Tôi biết là do Quách Ngọc Khiết nói với tôi, Tiết Tĩnh Duyệt hơi sợ tôi. Tôi và Gã Béo rất thân, cô ấy lại là bạn gái của Gã Béo, còn quyết định tiến đến hôn nhân, chuyện này cô ấy không tiện nói với Gã Béo. Sau khi chia sẻ với Quách Ngọc Khiết, Quách Ngọc Khiết đã chủ động kiêm luôn công việc gắn kết mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi không có bất kỳ khúc mắc nào với Tiết Tĩnh Duyệt, chỉ là để không khó xử, cộng với cô ấy và Gã Béo đều chưa bao giờ nhắc đến, nên nhóm năm người làm việc chung vẫn giữ nguyên như vậy. Hễ có chuyện, Gã Béo sẽ nói cho cô ấy biết, nếu cô ấy muốn cảnh báo chúng tôi gì đó, thì để cho Gã Béo chuyển lời.
Tiết Tĩnh Duyệt thấy sợ tôi, sau khi biết tôi, có thể là cô ấy đã dự cảm được điều gì đó.
Quách Ngọc Khiết đã nói chuyện này với tôi từ rất lâu. Rồi sau đó, chuyện quái dị xảy ra liên tiếp, vấn đề càng lúc càng nghiêm trọng, chuyện này đã bị tôi gác qua một bên. Ngay cả tương lai thảm khốc mà Thu Tử Dương đã cho tôi thấy, tôi cũng không liên kết nó với chuyện của Tiết Tĩnh Duyệt.
Bây giờ, tôi nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra từ khi mới gặp Tiết Tĩnh Duyệt cho đến lần gặp sau cùng.
Lâu nay chúng tôi luôn nghĩ Tiết Tĩnh Duyệt có năng lực, đó là một loại năng lực tiên tri mơ hồ.
Nhưng năng lực này có thật là của chính Tiết Tĩnh Duyệt không?
Cứ cho là của cô ấy thì bà cụ kia đột nhiên đến gặp tôi, nói những lời như trăn tối, đủ để chứng minh sự tình đã có thay đổi.
Bất kể năng lực ấy có phải của Tiết Tĩnh Duyệt không thì năng lực tiên tri nguy hiểm ấy cũng đã không còn tác dụng bảo vệ Tiết Tĩnh Duyệt nữa.
Tôi chỉ còn cách gọi cho Tiết Tĩnh Duyệt ngay, muốn nhanh chóng xác nhận an toàn của cô ấy.
Không ai nghe máy.
Cửa sổ xe có người gõ mấy cái, còn có người còn mở hẳn cửa xe ra, lớn tiếng gọi tôi.
“Anh bạn, cậu bị làm sao vậy? Xuống xe trước đi.”
“Tài xế bị tông chết rồi kìa.”
“Cậu đừng có lo chuyện bao đồng! Không phải cậu đã thấy bộ dạng của tài xế chạy ra ngoài khi nãy sao?”
Những người vây quanh đang nhìn tôi bằng ánh mắt thắc mắc.
Cuộc gọi đã bị ngắt.
Tôi lập tức gọi lại.
“Anh bạn, có người báo cảnh sát rồi, cũng gọi xe cấp cứu rồi.” Người mở cửa xe tiếp tục lên tiếng: “Vừa rồi trong xe xảy ra chuyện gì vậy? Có phải có ma không?”
“Ối! Anh nói bậy bạ gì đó?”
“Có ma á!”
Do người đàn ông này nói rất lớn nên những người đang vây quanh xe đều lập tức phát hoảng.
Bình luận facebook