Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2114.html
Chương 2114: Giết nó (2)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Lão được năng lực tôi hồi sinh (vốn là một con ma), tiến thêm bước nữa, là sẽ bị xóa bỏ sự tồn tại
Tôi vẫn chưa thấy khối cầu thịt đó, chỉ còn cách dùng lão làm cột mốc
Tối tiếp tục phát động năng lực một cách bất chấp
Chớp mắt, cảnh vật trước mặt đã biến mất
Tối tựa như một con diều, bị kéo thẳng về thế giới hiện thực
Cảnh tượng sặc sỡ muôn màu không xuất hiện, rồi tựa như đã xuất hiện, nhưng chỉ tồn tại trong tích tắc
Tôi nằm trên nền gạch men lạnh cóng, nhìn trần nhà và đèn trên trần
Ánh sáng chói mắt
Khói mù giăng đầy nhà bếp đã biến mất, không cần năng lực của Nam Cung Diệu, tôi vẫn có thể nhìn thấy đồ đạc trong nhà bếp
Tôi hơi xoay đầu2qua, để mình nhìn thấy rõ hơn một chút
Đó là một lão già, lão già tôi từng gặp
Tôi trợn to mắt, sững sờ nhìn bóng của của lão già đó từ từ vỡ vụn
Khoảnh khắc ấy trở nên vô cùng chậm và lâu
Cùng lúc lão già vỡ vụn, tôi đã nhìn thấy cảnh tượng thật lạ kỳ
Tôi thấy lão làm thuê ở cửa tiệm đầu tiên, khi ấy lão vẫn còn mặc quần áo thời cổ
Không lâu sau, lão đã tự mở tiệm
Cảnh tượng ấy vụt qua thật nhanh, ngay sau đó, thời gian đã đến thời hiện đại
Tôi thấy lão ngồi trong vài cửa hàng tư nhân nhỏ, đang tựa vào bàn và vách tường bám đầy dầu mỡ, xì xụp húp mì.
Bàn bên cạnh lão cũng có thực khách đang ngồi, cũng xì xụp ăn mi
Có9điều loại mi ấy màu đen, tựa như tóc
Nếu bảo là tóc, thì cũng quá lớn
Những “sợi mì” ấy chợt động đậy một cái, lộ rõ chân tướng
Là từng con từng con côn trùng
Sâu, rết, cuốn chiếu trộn lẫn vào nhau, biến thành loại mì ấy
Người đàn ông nọ lúc ăn mì, những thứ ấy không ngừng ngọ nguậy trong miệng ông ta
Lão già lặng yên quan sát một lát, đợi người đàn ông ăn xong, đứng dậy tính tiền, mới thu hồi ánh mắt, ăn hết bát mì bình thường của mình, rồi cũng tính tiền rời đi
Lão đi ngang qua không ít đường phố, dọc đường đều là tiệm cơm nhỏ, tiệm thức ăn vặt nhỏ
Những thực phẩm khiến người ta thèm nhỏ dãi kia, chỉ cần nhiễm phải âm khí của lão, liền biến thành6côn trùng gớm ghiếc
Không có rác rưởi do khối cầu thịt tạo ra, mà giống như nguyên liệu côn trùng sống quái dị
Những thực khách đều ăn một cách say sưa, nhai ngấu nghiến, nuốt ừng ực côn trùng
Trên người của lão già đã có dòi chui ra.
Tựa như một xác chết lâu ngày, đã sinh dòi lúc nhúc, vô cùng gớm ghiếc
Tôi như có thể cảm nhận được nội tâm của lão
Lão vô cùng đau khổ với tất cả những chuyện này, nhưng không có cách nào giải quyết phiền toái này
Trong lúc hoang mang, tôi lại nhìn thấy lão trong trạng thái khác, tràn trề sức sống, ở ngay trên con đường đổ nát mà tôi đã từng qua, kinh doanh một cửa hàng thức ăn vặt.
Đó còn là một cửa hàng đa chi nhánh.
Có điều,0lão thích cửa hàng đầu tiên được mở tại quê hương này, cũng là tiệm chính duy nhất, hầu hết thời gian trong năm đều đích thân điều hành chỗ này.
“Người tôn trọng thức ăn, mới được ăn được món ngon.” Trên bức tranh trang trí trong tiệm, viết nội dung như thể bằng một loại văn tự mà tôi không hiểu.
Hình ảnh này lướt qua nhanh, chủ của chuỗi cửa hàng ăn uống ngang tàng này tuy là một hồn ma có hình dạng lão già, trông rất buồn cười, nhưng có sức mạnh khiến cho câu nói này biến thành luật lệ thép
Ai lãng phí thức ăn, chết; ai đùa bỡn thức ăn, chết, nhưng chỉ cần ăn uống đàng hoàng, sẽ luôn được ăn những món khiến người ta cảm thấy hạnh phúc
Những người thình7lình chết trong tiệm chốc chốc lại xuất hiện, nhưng không gây ra hoảng sợ
Cảnh tượng lạnh lùng đó khiến tôi thấy ớn lạnh, nhưng đối với họ đó là chuyện thường tình
Chớp mắt, tôi nhìn thấy lão già đó đứng ở trước một cửa ra vào dị không gian
Tim tôi tăng nhanh nhịp đập, nhận ra cửa ra vào này ở ngay cạnh thành phố ấy
Đây lại là một tọa độ nữa
Có lẽ tôi không cần thông qua cửa ra vào ở thị trấn Morris, cũng có thể thay đổi cả thế giới
Chỉ cần biết đầu bên kia của nó là đâu...
Tôi vẫn đang suy nghĩ chuyện này, thì chợt nhìn thấy lão già đó đã ngồi xuống ngay chỗ lão đang đứng
Lão nghiêm mặt nhìn cửa ra vào ấy, giống như đang đợi gì đó
Âm khí trên người lão đang sẵn sàng bung ra, tựa như đang chuẩn bị ứng phó với một cuộc chiến gay go.
Thời gian trôi qua cực nhanh, không biết bao lâu sau, cửa ra vào ấy đã biến mất
Tôi cảm thấy thất vọng, nhưng lão già kia thì không phản ứng gì
Lại không biết trôi qua bao nhiêu lâu nữa, chỉ thấy cây cối xung quanh, nở hoa rồi tàn lụi, lá xanh chuyển qua vàng úa, cuối cùng chỉ còn lại cành khô, rồi lại mọc ra chồi non..
cửa ra vào ấy hết xuất hiện lại biến mất, lặp đi lặp lại
Lão già ngồi mãi ở đó cuối cùng đã có hành động
Lão nhìn ra sau lưng mình
Tôi đã nhìn thấy một ma vương lạ
Gã lái xe địa hình tới, thò đầu ra khỏi cửa xe, dừng xe ngay trước mặt lão già, suýt cán lên đầu bàn chân của lão
“Ha, ở chỗ này à?” Ma vương đó phấn khích kêu lên, không thèm nhìn lão già, mà xuyên thẳng qua nóc xe, lao về phía cửa ra vào đang lơ lửng giữa không trung
Lão già chợt vung tay, âm khí biến thành dao phay, chém thẳng lên người ma vương kia
Hai bên đánh nhau, tạo ra tiếng va chạm của kim loại
Ma vương trẻ giận dữ nói: “Từ lâu đã nghe nói đến lão già chết tiệt rất ngang tàng là ông này, đầu óc ông còn tỉnh táo không vậy?”
Lão già im lặng không đáp
“Người chết gần hết rồi! Ông canh ở đây không cho ai qua, muốn chúng tôi chết không còn một mống à?” Lão già vẫn không đáp, tiếp tục sử dụng âm khí
“Mẹ kiếp! Lão già vô dụng này.” Ánh mắt ma vương kia đầy hằn học: “Mày đã qua đó từ sớm rồi đúng không? Giống hệt thằng hèn hạ của đoàn kịch nói kia! Mẹ kiếp tụi mày! Tránh ra!”
Tôi giật mình, bất giác nhớ tới ma vương núi Quảng Nguyên, Tôi chưa kịp nhớ lại toàn bộ thì âm khí của lão già đã hoàn toàn nổ tung triệt để
Ma vương trẻ kia bị chặt đầu, chỉ còn lại vẻ mặt đầy hung tợn
Âm khí của gã tan biến giữa không trung, không còn gì cả
Tôi thấy lão già không hề tỏ vẻ vui mừng sau khi chiến thắng kẻ địch
Vẻ mặt lão rất phức tạp, xoay người lại nhìn chăm chú cửa ra vào kia
“Thắng không nổi đâu...” Ông ta khẽ lẩm bẩm: “Chúng sẽ ra đời...” Những tiếng sau cùng nhỏ đến không nghe được
Biểu cảm ủ rũ của lão già thoáng chốc đã dần biến thành chai lì
Lão mang theo thân thể đầy dòi bọ, bước qua cửa ra vào dị không gian
Bóng của lão biến mất trong bóng tối.
Tầm nhìn của tôi đã bừng sáng, thứ tôi nhìn thấy không phải thế giới hiện thực, mà lại là một thế giới lạ lẫm và khác hoàn toàn
Hình như là thời cổ, phong cách kiến trúc và cách ăn mặc của con người đều kỳ lạ
Nhưng người ấy tựa như đang tiến hành nghi thức cúng tế, quỳ lạy trên đất, miệng lâm râm khấn vái, hội tụ thành lời khấn vang tận trời xanh
Chính giữa họ có một ma vương bay lên, âm khí trên thân tạo thành một con quái vật khổng lồ
Còn ở xa xa, âm thanh như sấm nổ đang vang lại, mang theo sóng khí, đánh thẳng lên thân thể người ta
Mặt đất đang chấn động, con người đang run rẩy
Chỉ có ma vương kia là vẫn tỏ ra ung dung
Tôi đã nhìn thấy một khuôn mặt quen trong đám đông ấy, đó là diện mạo của lão già khi còn trẻ, tôi đã nhìn thấy trong lần phát động năng lực trước đó
Ngay thời điểm này, lão vẫn còn sống
Đây chắc là chuyện đã xảy ra sớm hơn nữa
Lão mang dáng vẻ trẻ trung đang đứng rất gần ma vương, có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm của ma vương
“Ha, sức lực mạnh mẽ như vậy cũng không tiêu diệt được chúng ta đầu
Tụi mày chết chắc rồi.” Nói xong hai câu, sức chấn động và âm thanh cực lớn đã đến ngay trước mặt
Một con voi một mắt khổng lồ cao cả trăm mét xông vào giữa đám đông, giày xéo những người đang vây quanh thành thịt vụn
Trên đầu con quái vật ấy còn thấp thoáng một bóng người
Tiếng chuông kỳ lạ bị âm thanh của quái vật lấn át, đến tận bây giờ, người ta mới nghe thấy nó.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Tôi vẫn chưa thấy khối cầu thịt đó, chỉ còn cách dùng lão làm cột mốc
Tối tiếp tục phát động năng lực một cách bất chấp
Chớp mắt, cảnh vật trước mặt đã biến mất
Tối tựa như một con diều, bị kéo thẳng về thế giới hiện thực
Cảnh tượng sặc sỡ muôn màu không xuất hiện, rồi tựa như đã xuất hiện, nhưng chỉ tồn tại trong tích tắc
Tôi nằm trên nền gạch men lạnh cóng, nhìn trần nhà và đèn trên trần
Ánh sáng chói mắt
Khói mù giăng đầy nhà bếp đã biến mất, không cần năng lực của Nam Cung Diệu, tôi vẫn có thể nhìn thấy đồ đạc trong nhà bếp
Tôi hơi xoay đầu2qua, để mình nhìn thấy rõ hơn một chút
Đó là một lão già, lão già tôi từng gặp
Tôi trợn to mắt, sững sờ nhìn bóng của của lão già đó từ từ vỡ vụn
Khoảnh khắc ấy trở nên vô cùng chậm và lâu
Cùng lúc lão già vỡ vụn, tôi đã nhìn thấy cảnh tượng thật lạ kỳ
Tôi thấy lão làm thuê ở cửa tiệm đầu tiên, khi ấy lão vẫn còn mặc quần áo thời cổ
Không lâu sau, lão đã tự mở tiệm
Cảnh tượng ấy vụt qua thật nhanh, ngay sau đó, thời gian đã đến thời hiện đại
Tôi thấy lão ngồi trong vài cửa hàng tư nhân nhỏ, đang tựa vào bàn và vách tường bám đầy dầu mỡ, xì xụp húp mì.
Bàn bên cạnh lão cũng có thực khách đang ngồi, cũng xì xụp ăn mi
Có9điều loại mi ấy màu đen, tựa như tóc
Nếu bảo là tóc, thì cũng quá lớn
Những “sợi mì” ấy chợt động đậy một cái, lộ rõ chân tướng
Là từng con từng con côn trùng
Sâu, rết, cuốn chiếu trộn lẫn vào nhau, biến thành loại mì ấy
Người đàn ông nọ lúc ăn mì, những thứ ấy không ngừng ngọ nguậy trong miệng ông ta
Lão già lặng yên quan sát một lát, đợi người đàn ông ăn xong, đứng dậy tính tiền, mới thu hồi ánh mắt, ăn hết bát mì bình thường của mình, rồi cũng tính tiền rời đi
Lão đi ngang qua không ít đường phố, dọc đường đều là tiệm cơm nhỏ, tiệm thức ăn vặt nhỏ
Những thực phẩm khiến người ta thèm nhỏ dãi kia, chỉ cần nhiễm phải âm khí của lão, liền biến thành6côn trùng gớm ghiếc
Không có rác rưởi do khối cầu thịt tạo ra, mà giống như nguyên liệu côn trùng sống quái dị
Những thực khách đều ăn một cách say sưa, nhai ngấu nghiến, nuốt ừng ực côn trùng
Trên người của lão già đã có dòi chui ra.
Tựa như một xác chết lâu ngày, đã sinh dòi lúc nhúc, vô cùng gớm ghiếc
Tôi như có thể cảm nhận được nội tâm của lão
Lão vô cùng đau khổ với tất cả những chuyện này, nhưng không có cách nào giải quyết phiền toái này
Trong lúc hoang mang, tôi lại nhìn thấy lão trong trạng thái khác, tràn trề sức sống, ở ngay trên con đường đổ nát mà tôi đã từng qua, kinh doanh một cửa hàng thức ăn vặt.
Đó còn là một cửa hàng đa chi nhánh.
Có điều,0lão thích cửa hàng đầu tiên được mở tại quê hương này, cũng là tiệm chính duy nhất, hầu hết thời gian trong năm đều đích thân điều hành chỗ này.
“Người tôn trọng thức ăn, mới được ăn được món ngon.” Trên bức tranh trang trí trong tiệm, viết nội dung như thể bằng một loại văn tự mà tôi không hiểu.
Hình ảnh này lướt qua nhanh, chủ của chuỗi cửa hàng ăn uống ngang tàng này tuy là một hồn ma có hình dạng lão già, trông rất buồn cười, nhưng có sức mạnh khiến cho câu nói này biến thành luật lệ thép
Ai lãng phí thức ăn, chết; ai đùa bỡn thức ăn, chết, nhưng chỉ cần ăn uống đàng hoàng, sẽ luôn được ăn những món khiến người ta cảm thấy hạnh phúc
Những người thình7lình chết trong tiệm chốc chốc lại xuất hiện, nhưng không gây ra hoảng sợ
Cảnh tượng lạnh lùng đó khiến tôi thấy ớn lạnh, nhưng đối với họ đó là chuyện thường tình
Chớp mắt, tôi nhìn thấy lão già đó đứng ở trước một cửa ra vào dị không gian
Tim tôi tăng nhanh nhịp đập, nhận ra cửa ra vào này ở ngay cạnh thành phố ấy
Đây lại là một tọa độ nữa
Có lẽ tôi không cần thông qua cửa ra vào ở thị trấn Morris, cũng có thể thay đổi cả thế giới
Chỉ cần biết đầu bên kia của nó là đâu...
Tôi vẫn đang suy nghĩ chuyện này, thì chợt nhìn thấy lão già đó đã ngồi xuống ngay chỗ lão đang đứng
Lão nghiêm mặt nhìn cửa ra vào ấy, giống như đang đợi gì đó
Âm khí trên người lão đang sẵn sàng bung ra, tựa như đang chuẩn bị ứng phó với một cuộc chiến gay go.
Thời gian trôi qua cực nhanh, không biết bao lâu sau, cửa ra vào ấy đã biến mất
Tôi cảm thấy thất vọng, nhưng lão già kia thì không phản ứng gì
Lại không biết trôi qua bao nhiêu lâu nữa, chỉ thấy cây cối xung quanh, nở hoa rồi tàn lụi, lá xanh chuyển qua vàng úa, cuối cùng chỉ còn lại cành khô, rồi lại mọc ra chồi non..
cửa ra vào ấy hết xuất hiện lại biến mất, lặp đi lặp lại
Lão già ngồi mãi ở đó cuối cùng đã có hành động
Lão nhìn ra sau lưng mình
Tôi đã nhìn thấy một ma vương lạ
Gã lái xe địa hình tới, thò đầu ra khỏi cửa xe, dừng xe ngay trước mặt lão già, suýt cán lên đầu bàn chân của lão
“Ha, ở chỗ này à?” Ma vương đó phấn khích kêu lên, không thèm nhìn lão già, mà xuyên thẳng qua nóc xe, lao về phía cửa ra vào đang lơ lửng giữa không trung
Lão già chợt vung tay, âm khí biến thành dao phay, chém thẳng lên người ma vương kia
Hai bên đánh nhau, tạo ra tiếng va chạm của kim loại
Ma vương trẻ giận dữ nói: “Từ lâu đã nghe nói đến lão già chết tiệt rất ngang tàng là ông này, đầu óc ông còn tỉnh táo không vậy?”
Lão già im lặng không đáp
“Người chết gần hết rồi! Ông canh ở đây không cho ai qua, muốn chúng tôi chết không còn một mống à?” Lão già vẫn không đáp, tiếp tục sử dụng âm khí
“Mẹ kiếp! Lão già vô dụng này.” Ánh mắt ma vương kia đầy hằn học: “Mày đã qua đó từ sớm rồi đúng không? Giống hệt thằng hèn hạ của đoàn kịch nói kia! Mẹ kiếp tụi mày! Tránh ra!”
Tôi giật mình, bất giác nhớ tới ma vương núi Quảng Nguyên, Tôi chưa kịp nhớ lại toàn bộ thì âm khí của lão già đã hoàn toàn nổ tung triệt để
Ma vương trẻ kia bị chặt đầu, chỉ còn lại vẻ mặt đầy hung tợn
Âm khí của gã tan biến giữa không trung, không còn gì cả
Tôi thấy lão già không hề tỏ vẻ vui mừng sau khi chiến thắng kẻ địch
Vẻ mặt lão rất phức tạp, xoay người lại nhìn chăm chú cửa ra vào kia
“Thắng không nổi đâu...” Ông ta khẽ lẩm bẩm: “Chúng sẽ ra đời...” Những tiếng sau cùng nhỏ đến không nghe được
Biểu cảm ủ rũ của lão già thoáng chốc đã dần biến thành chai lì
Lão mang theo thân thể đầy dòi bọ, bước qua cửa ra vào dị không gian
Bóng của lão biến mất trong bóng tối.
Tầm nhìn của tôi đã bừng sáng, thứ tôi nhìn thấy không phải thế giới hiện thực, mà lại là một thế giới lạ lẫm và khác hoàn toàn
Hình như là thời cổ, phong cách kiến trúc và cách ăn mặc của con người đều kỳ lạ
Nhưng người ấy tựa như đang tiến hành nghi thức cúng tế, quỳ lạy trên đất, miệng lâm râm khấn vái, hội tụ thành lời khấn vang tận trời xanh
Chính giữa họ có một ma vương bay lên, âm khí trên thân tạo thành một con quái vật khổng lồ
Còn ở xa xa, âm thanh như sấm nổ đang vang lại, mang theo sóng khí, đánh thẳng lên thân thể người ta
Mặt đất đang chấn động, con người đang run rẩy
Chỉ có ma vương kia là vẫn tỏ ra ung dung
Tôi đã nhìn thấy một khuôn mặt quen trong đám đông ấy, đó là diện mạo của lão già khi còn trẻ, tôi đã nhìn thấy trong lần phát động năng lực trước đó
Ngay thời điểm này, lão vẫn còn sống
Đây chắc là chuyện đã xảy ra sớm hơn nữa
Lão mang dáng vẻ trẻ trung đang đứng rất gần ma vương, có thể nghe thấy tiếng lẩm bẩm của ma vương
“Ha, sức lực mạnh mẽ như vậy cũng không tiêu diệt được chúng ta đầu
Tụi mày chết chắc rồi.” Nói xong hai câu, sức chấn động và âm thanh cực lớn đã đến ngay trước mặt
Một con voi một mắt khổng lồ cao cả trăm mét xông vào giữa đám đông, giày xéo những người đang vây quanh thành thịt vụn
Trên đầu con quái vật ấy còn thấp thoáng một bóng người
Tiếng chuông kỳ lạ bị âm thanh của quái vật lấn át, đến tận bây giờ, người ta mới nghe thấy nó.
Bình luận facebook