• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Hồ Sơ Bí Ẩn Full Dịch 2023 (2 Viewers)

  • ho-so-bi-an-2136.html

Chương 2136: Những người biến mất (8)




*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
70395.png
“Có lẽ đã bị thứ gì đó giết, bị hồn ma mà cậu ta từng nhắc tới giết rồi



Họ vốn làm nghề này.” “Bà xã tôi hơi lo là Diệp Thanh đã biến thành ma và cũng tội nghiệp cho cậu ta



Nhưng chúng tôi thấy lo cho con trai mình hơn.” “Chúng tôi đoán già đoán non, hỏi han con trai mấy lần



Những người ấy quả thật đều đã biến mất.” “Con trai đem một số thứ từ phòng nghiên cứu ấy về, lén xem sau lưng chúng tôi.” “Trong lòng tôi có một cảm giác thật khó tả.” “Hai vợ chồng đã bàn bạc mấy lần, nhưng không đi đến đâu



Không ai nói ra, nhưng chúng tôi biết, đối phương đã đồng ý.” “Diệp Thanh không đạt chúng tôi



Cậu ta không còn cách nào khác.” “Điều cậu ta muốn làm chắc cũng không phải hồi2sinh mình, cứu sống những người bạn của mình.” “Tôi cũng không biết rốt cuộc cậu ta muốn làm gì? “Nhưng điều cậu ta muốn làm, chắc là chuyện đúng đắn, là chuyện phải làm.” Nhật kí đến đây là hết



Dấu chấm câu cuối cùng cách hàng chữ trước một đoạn trống, chấm bút rất mạnh, gần như xuyên thủng giấy.



Lúc viết những chuyện này, chắc tâm trạng của cha cũng đang rối bời.



Cha viết “đồng ý”, nhưng đó cũng chỉ là chọn cách không ngăn cản, không quấy rầy mà thôi



Nếu được, cha mẹ đều sẽ không đồng ý để tôi tham gia vào những chuyện này



Không còn cách nào cả.



Cha đoán không sai, Diệp Thanh đã không còn cách nào khác



Có lẽ trước đó anh ta còn từng nghĩ đến cách khác, nghĩ đến kết quả mà Trần Dật Hàm đã nói



Lúc đó, anh9ta chắc là muốn giết sạch mọi ma vương



Có lẽ vẫn đang điều tra, có điều là lờ mờ biết được chuyện của ma vương, lần mò được một chút manh mối



Có thể anh ta đã có linh cảm, có thể ý thức của Liễu Triệt còn đọng lại sau mấy lần luân hồi đã phát huy tác dụng, cũng có thể đã phát hiện được gì đó qua năng lực của Cổ Mạch và Nam Cung Diệu, cũng không loại trừ khả năng Huyền Thanh Chân Nhân đã tiết lộ cho anh ta vài thông tin..



Tóm lại, lúc đó anh ta vẫn ôm hi vọng



Về tôi, anh ta chỉ xem là phương án dự phòng trong dự phòng



Mười năm đầu khi phòng nghiên cứu mới mở, họ đã từng cứu được người, từng thất bại, nhưng vẫn duy trì được vận hành bình thường, năm6người họ đều bình an



Nhưng chỉ trong năm năm ngắn ngủi sau đó, họ đều đã chết



Diệp Thanh cũng mới thực sự tiếp xúc được sự thật mọi việc.



Lúc đó, cách mà anh ta có thể nghĩ ra, chỉ có tôi.



Trong này cũng có đôi phần sai lệch, nhưng sự cố chấp này anh ta đã có sẵn từ lúc mới chào đời.



Cái chết lần thứ hai của Thanh Diệp, có lẽ cũng có thể quy kết vào chuyện này



Anh ta đã biết họ không thể nữa, những người khác trong Thanh Diệp cũng biết mình bất lực rồi



Năm năm trước, ngay khoảnh khắc Diệp Thanh chết, họ đã chỉ còn mỗi con đường này để chọn lựa



Tôi thở hắt ra một hơi, tiện tay lật qua, nhận thấy có mấy trang giấy trắng



Cứ ngỡ nhật kí đã hết



Lật tiếp, mới phát hiện ra nội dung0mới



Lần này không có ngày tháng, mà chỉ có một câu.



“Mong con trai được bình an vô sự.”



Khóe mắt tôi chợt cay xè.



Ngón tay đang đặt lên trang giấy run lên khe khẽ.



Tôi nén dòng nước mắt, lật qua trang ấy, sau khi lại thấy mấy trang giấy trắng, mới nhìn thấy nét chữ của cha



“Hiện giờ xem như chúng tôi đã hiểu những gì Diệp Thanh nói.” “Cũng chỉ hiểu đại khái.”



“Đây là chuyện rất nghiêm trọng.”



“Không biết con trai giúp được cậu ta hay không



Cả hai có thành công hay không.” “Bất kể có hay không, cũng mong là chúng được an lành.”



“Như vậy là đủ rồi.” Tầm nhìn của tôi đã nhòa đi.



Trong kí ức hiện về hình ảnh của cha mẹ trong khoảng thời gian gần đây



Cha mẹ luôn lo lắng, nhưng không bao giờ dám nói với tôi



Đến cuối cùng họ7cũng không kể mọi chuyện cho tôi biết



Ngay khoảnh khắc này tôi đã đoán được nỗi lòng của cha mẹ



Sau khi lật qua trang ấy, tôi liền nhìn thấy nét chữ hơi rối loạn của cha



“Có lẽ chúng tôi đã sai.” “Nếu năm xưa để con trai đi theo Diệp Thanh, thì hiện giờ có lẽ mọi chuyện đã khác.” “Có lẽ..



nó không được lớn lên bên cạnh chúng tôi, không gần gũi với chúng tôi, nhưng lại được sống bình yên, không cần nơm nớp lo sợ



Những chuyện đã xảy ra trong hiện tại đều sẽ không xảy ra.” “Bà xã nói tôi đánh giá con trai quá cao



Chuyện mà cả Diệp Thanh còn không giải quyết được, chuyện mà một thế giới đông người như thể còn không giải quyết được, thì con trai chúng tôi làm được bao nhiêu? “Tôi mặc kệ bà ấy.”



“Con trai chúng tôi chắc chắn sẽ làm được.” “Nó chắc chắn sẽ ổn.” Mấy hàng trống, có lẽ đã ngừng lại một thời gian, cha dùng cây bút khác để viết: “Nó vẫn phát hiện ra, nhớ lại những chuyện lúc nhỏ” “Chúng tôi không dám cho nó biết tất cả mọi chuyện.”



“Một năm nay nó và Diệp Thanh đã nói với nhau những gì, làm gì, chúng tôi đều không biết.”



Mẹ nó cảm thấy nó đã có thành kiến với Diệp Thanh



Hồ sơ trong nhà, sau này nó không xem nữa



Bản thân nó chắc không nhận ra, tính tình của mình càng lúc càng bất ổn, càng lúc càng ít nói



Hệt như quay lại lúc nhỏ, luôn tràn đầy tâm sự, có rất nhiều cảm xúc, suy nghĩ không phải của nó đều đang bủa vây nỏ, khiến nó mất kiểm soát.”



“Cái chết của Tiểu Vương ở tầng trên chắc chắn có liên quan đến nó.”



“Tôi chưa từng bạn đến với bà xã, nhưng chúng tôi đều lo,lo nó đã làm gì đó.”



“Hiện giờ điều tôi thấy lo hơn, chính là một năm nay nó có thực sự làm việc với Diệp Thanh không? Có khi nào bị người khác lừa rồi chăng? Ma cũng rất giỏi lừa người mà.”



“Vừa nghĩ đến tình huống này, lòng tôi liền không tài nào yên ổn lại.” “Nhìn nó nghe điện thoại, sau đó lập tức rời đi, tôi với bà xã đều cảm thấy bất an.”



“Rốt cuộc nó đang làm việc với ai chứ.” “Chúng tôi quyết định đến thôn Sáu Công Nông, gặp Diệp Thanh hỏi thăm



Không biết cậu ta có còn ở đó hay không



Không biết có gặp được cậu ta hay không.” Lại mấy trang trống, trên nhật kí xuất hiện nét chữ nguệch ngoạc



“Chúng tôi không gặp được Diệp Thanh.” “Cửa ở đó không khóa, trong nhà không có người, nhà cửa còn bị hư hỏng, tường bị hư hại.” “Hai vợ chồng đều cảm thấy nơi này không ổn lắm.” “Tôi mãi vẫn không ngủ được.” “Thời sự trên tivi nói ở đâu đó lại xảy ra chuyện, lại có người chết



Có người bảo đã nhìn thấy ma.” “Không biết tại sao, nhưng tôi thấy, tôi đã biết rất nhiều.” “Kể từ khi gặp Diệp Thanh lần đầu, tôi đã bắt đầu ghi chép.” “Đã ghi lại nhiều như thế.” “Đến hôm nay, hình như tôi vẫn rất muốn ghi lại một số chuyện.” “Con trai mãi vẫn chưa về.” “Tôi càng lúc càng thấy bất an.” “Bà xã nhìn tôi viết xuống những chuyện này.” “Bà ấy nói, nếu chúng tôi chết đi, tốt xấu gì thì con trai cũng biết đã từng xảy ra chuyện gì.” “Cái tôi viết thực ra như di thư vậy.” “Nếu ngày ấy thực sự đến, hi vọng con trai vẫn an lành, đừng quá đau buồn



Tôi với bà xã đã sống được thêm tận hơn hai mươi năm cuộc đời



Được thấy nó lớn lên, thấy em gái nó chào đời, nhìn chúng cùng nhau trưởng thành, là đã hạnh phúc lắm rồi.”



Hàng sau, là nét chữ của mẹ.



“Con phải sống thật tốt, chăm sóc em gái con thật tốt nhé.”



“Đừng nhớ nhung cha mẹ.” Đây là nội dung cuối cùng của sổ nhật kí



Tiếp theo, đều là giấy trắng



Sổ nhật kí rất sạch sẽ, không bám tí bụi bẩn nào.



Đây hẳn là do năng lực của tôi đã khiến nó khôi phục đến mức độ này



Cha, mẹ và em gái, đều không..



ở lại..



Chỉ còn mỗi thứ này



Tôi siết chặt quyển nhật kí, năng lực chầm chậm rót vào nó



Quyển nhật kí đã biến mất trong tay tôi



Tôi ngẩng lên, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của quân nhân bên cạnh



“Dừng lại, tôi muốn xuống xe.” Tôi lên tiếng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom