Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2137.html
Chương 2137: Trách nhiệm của tôi
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Chuyện tôi muốn làm, không phải những chuyện này
Hơn hai mươi năm trôi qua, tôi không còn là đứa trẻ do mất cha mẹ đột ngột mà mất kiểm soát bản thân, đã không còn là đứa trẻ không biết gì cả, chỉ dựa vào bản năng mà hành động.
Tôi cũng không được chỉ dựa vào bản năng mà hành động
Tôi có trách nhiệm tôi phải gánh vác
Kể từ hôm tôi có được năng lực như vậy, tôi đã gánh vác trách nhiệm này
Chỉ là trong quá khứ, tôi được cha mẹ, hoàn cảnh chung của thế giới và cả Diệp Thanh bảo vệ, tôi không cần phải tiếp xúc những điều này, không cần suy nghĩ mình phải làm gì,2cũng không cần gánh vác gì cả
Chỉ muốn bảo vệ những người quanh mình thì đã không được rồi
Tôi nhớ đến người đàn ông trong video
Anh ta có được năng lực mà trời cao ban tặng, thế nhưng, năng lực của anh ta chỉ mang lại một chút an ủi cho những người xung quanh, cuối cùng còn biến thành ác mộng
Nhưng làm vậy, đâu phải không tốt
Khi thế giới bình yên, chỉ dốc lòng cho gia đình nhỏ của mình, thì có gì không tốt
Nhưng khi điều kiện tiên quyết này không còn muốn có mình trong gia đình ấm áp, đó lại là dối mình gạt người
Tôi đứng lên, đi thẳng về phía cửa xe bọc thép.
“Anh Lâm!” Mấy9quân nhân đều muốn ngăn tối lại.
Tôi ngừng bước, nhìn thẳng vào mắt họ: “Người thân, bạn bè của tôi đều đã chết
Chỉ còn mỗi mình tôi
Tôi biết mình đang làm gì.” Tôi khẽ nhếch mép: “Bây giờ tôi mới biết mình phải làm gì
Đừng cản trở tối
Các anh..
cứ làm tốt việc của mình đi
Điểu các anh làm được, tôi không làm được
Chuyện tôi làm được, các anh cũng không thể giúp tôi
Như vậy nhé.”
Họ tỏ vẻ do dự.
Có người rụt tay lại trước tiên, những người khác cũng lần lượt rụt tay lại
“Anh Lâm, à, tôi vẫn chưa biết anh tên gì
Tôi chỉ muốn hỏi một câu, anh..
sẽ thành công chứ? Đám hồn ma ấy, những người đã chết..
có ổn6không?” Một quân nhân vuốt mặt một cái, đột nhiên hỏi
Xe bọc thép chầm chậm dừng lại
Quân nhân đang dùng bộ đàm, trao đổi với những người khác trong đội xe cũng ngưng lại
“Tôi không biết.” Tôi lắc đầu, nhưng không nhìn thấy họ tỏ vẻ thất vọng
Quân nhân vừa hỏi vỗ thật mạnh lên vai tôi: “Haiz, không sao
Dẫu chúng ta có mệnh hệ gì, chắc chắn vẫn còn người khác
Cứ xem như chúng ta là người đi tiên phong đi
Ha.” Những người khác cũng luống cuống đến vỗ vai, vỗ lưng tôi, xem như động viên
Cửa xe bọc thép đã mở, sĩ quan trực tiếp đưa tôi lên xe đã đứng sẵn ở đó
“Anh Lâm, tiếp đến anh định0đi đâu?” Anh ta cũng không cản tôi, chỉ hỏi hướng tôi sắp đi: “Cần chúng tôi đưa đi không?” “Không cần
Các canh còn phải cứu người mà
Một mình tôi cũng không vấn đề.” Tôi nhìn xung quanh, nhận biết đường rồi mỉm cười với anh ta
Anh ta gật đầu, nhường lối cho tôi
Tôi cất bước đi tới, không ngoảnh đầu lại, cũng không nhìn cảnh vật xung quanh
Tôi đã nghe thấy rất nhiều âm thanh, con đường trong tầm mắt cũng không ngừng biến đổi
Năng lực của Cổ Mạch và Nam Cung Diệu không ngừng phát huy tác dụng
Tôi đã mất người thân, bạn bè..
nhưng thực ra họ vẫn đang ở bên cạnh tôi
Họ vẫn còn sống
Chỉ cần tối còn7sống, tôi sẽ luôn có cơ hội khiến tất cả quay lại từ đầu
Tôi siết chặt nắm đấm
Dọc đường, tôi không nhìn thấy ma nữa, không gặp ma vương, cũng không gặp hồn ma
Đô thị lớn chục triệu dân như Dân Khánh, đột nhiên biến thành thành phố chết
Người trong cả thành phố đều biến mất, chỉ còn mỗi mình tôi bước đi ở đây
Tôi có thể tưởng tượng ra hiệp ước chung của đám ma vương.
Ma vương khống chế các tiệm cơm, rót âm khí của mình vào tất cả người sống đều đã toi đời, đám ma vương mới đến, hay đã đến trước đều phải nhanh chóng cắm rễ ở thế giới này, khoanh vùng địa bàn, thu nhận tay sai
Đáp xuống một đô thị lớn là cơ hội tốt nhất
Nói thật hay mạo hiểm, tiếng hát của Christina, mấy lần thông tin liên lạc bị ngắt, video người có năng lực lan truyền trên mạng, hiện giờ đều trở thành khúc dạo đầu
Giờ e là trên mạng đã tràn lan tin đồn nhảm, nhưng tin đồn nhảm ấy còn đều sẽ dính dáng đến ma, sẽ đến gần với sự thật
Không cần bao lâu, ma vương tản đi khắp nơi đều sẽ tự dựng lên những truyền thuyết kinh dị của riêng mình.
“Thế giới tương lai” ấy, quả thực là “tương lai” do chúng mưu toan và tạo nên
Tôi đã đi một quãng đường rất dài, tâm trạng cực kỳ bình tĩnh
Cuối cùng tôi đã nhìn thấy thôn Sáu Công Nông
Lẩu sáu đang gần ngay trước mắt, so với quá khứ, nó không có chút thay đổi nào
Tôi không dùng chìa khóa, mà khiến cho công chống trộm biến mất ngay dưới lòng bàn tay mình
Trạng thái của tôi tốt chưa từng có, cảm giác đau đầu đã biến mất, sử dụng năng lực vô cùng thuần thục
Trong lầu chung cư đã vang lên tiếng bước chân của tôi
Bước qua từng bậc thềm một, ngang qua từng cánh cửa sổ một
Bảng hiệu ghi Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp đã hiện ra trước mắt tôi
Cửa phòng nghiên cứu đang khép hờ, có ánh sáng chiếu ra ngoài qua khe cửa, còn có âm thanh vang ra
Tâm trạng bình tĩnh của tôi đã có chút xao động
Bất giác bước chân tôi đã khẽ lại, nhẹ nhàng đẩy cửa ra
Trong phòng tiếp khách đang treo màn chiếu
Tiếng cười hi hi ha ha và những khuôn mặt tươi vui trên màn hình đều hoàn toàn lạc điệu với phòng nghiên cứu âm u này
Một người đàn ông đang ngồi trên sofa, hơi ngẩng đầu lên, nhìn màn chiếu
Ánh sáng hắt lên nửa bên mặt anh ta, có thể nhìn thấy vẻ mặt đầy điềm tĩnh của anh ta
Tôi đứng lại ở cửa, chứ không vào
Một gia đình ba người trong màn hình đã biến mất
Lúc này tôi mới nhận ra, video đang tua nhanh
Ống kính vừa đổi đã xuất hiện khuôn mặt của Nam Cung Diệu
Anh ta đẩy gọng kính, chưa kịp nói gì thì hình ảnh lại đổi qua người khác
Lần này tôi đã nhìn thấy người của Thanh Diệp mỉm cười đầy thoải mái
Bánh sinh nhật xuất hiện ở chính giữa màn hình
Ngô Linh nhắm mắt cầu nguyện, thổi nên trong tiếng hát chúc mừng sinh nhật hơi lộn xộn
Hình ảnh lại đổi, quay một đại gia đình lạ
Tấm pano quảng cáo cỡ lớn của Nam Thiên trở thành phông nền
Đây cũng là một bữa tiệc sinh nhật, nhưng quy mô lớn hơn nhiều
Hai vợ chồng trung niên ăn mặc chỉnh tề hệt như một bức tranh, mỉm cười nhìn ống kính.
Một giây sau, tôi nhìn thấy Lưu Miểu lúc trẻ
Anh ta đang đứng ở cổng trường đại học, nở nụ cười rạng rỡ
Ngay sau đó là cha mẹ anh ta đã xuất hiện trước ống kính, ống kính lắc lư, quay cảnh vườn trường
Về mặt đôi vợ chồng ấy đầy vui tươi rạng ngời, khác hoàn toàn với lần duy nhất tôi nhìn thấy, khi họ ở trong trạng thái hồn ma với cái miệng đầy máu me.
Chớp mắt, tôi lại nhìn thấy chính mình
Tôi thấy mình đang ngồi trong đống cát, bên cạnh là em gái đang giãy nảy đòi tôi đắp một lâu đài cát
“Không đúng, không đúng! Không phải thế! Lâu đài là như này này..”Nó nhấc cánh tay múp míp lên, mô tả chỉ dẫn
Trong phông nền lờ mờ, tôi đã nhìn thấy cha mẹ
Tôi sững sờ nhìn những hình ảnh vụt qua nhanh này, mãi đến khi tất cả trở về bóng tối
Cả gian phòng cũng chìm vào bóng tối.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Hơn hai mươi năm trôi qua, tôi không còn là đứa trẻ do mất cha mẹ đột ngột mà mất kiểm soát bản thân, đã không còn là đứa trẻ không biết gì cả, chỉ dựa vào bản năng mà hành động.
Tôi cũng không được chỉ dựa vào bản năng mà hành động
Tôi có trách nhiệm tôi phải gánh vác
Kể từ hôm tôi có được năng lực như vậy, tôi đã gánh vác trách nhiệm này
Chỉ là trong quá khứ, tôi được cha mẹ, hoàn cảnh chung của thế giới và cả Diệp Thanh bảo vệ, tôi không cần phải tiếp xúc những điều này, không cần suy nghĩ mình phải làm gì,2cũng không cần gánh vác gì cả
Chỉ muốn bảo vệ những người quanh mình thì đã không được rồi
Tôi nhớ đến người đàn ông trong video
Anh ta có được năng lực mà trời cao ban tặng, thế nhưng, năng lực của anh ta chỉ mang lại một chút an ủi cho những người xung quanh, cuối cùng còn biến thành ác mộng
Nhưng làm vậy, đâu phải không tốt
Khi thế giới bình yên, chỉ dốc lòng cho gia đình nhỏ của mình, thì có gì không tốt
Nhưng khi điều kiện tiên quyết này không còn muốn có mình trong gia đình ấm áp, đó lại là dối mình gạt người
Tôi đứng lên, đi thẳng về phía cửa xe bọc thép.
“Anh Lâm!” Mấy9quân nhân đều muốn ngăn tối lại.
Tôi ngừng bước, nhìn thẳng vào mắt họ: “Người thân, bạn bè của tôi đều đã chết
Chỉ còn mỗi mình tôi
Tôi biết mình đang làm gì.” Tôi khẽ nhếch mép: “Bây giờ tôi mới biết mình phải làm gì
Đừng cản trở tối
Các anh..
cứ làm tốt việc của mình đi
Điểu các anh làm được, tôi không làm được
Chuyện tôi làm được, các anh cũng không thể giúp tôi
Như vậy nhé.”
Họ tỏ vẻ do dự.
Có người rụt tay lại trước tiên, những người khác cũng lần lượt rụt tay lại
“Anh Lâm, à, tôi vẫn chưa biết anh tên gì
Tôi chỉ muốn hỏi một câu, anh..
sẽ thành công chứ? Đám hồn ma ấy, những người đã chết..
có ổn6không?” Một quân nhân vuốt mặt một cái, đột nhiên hỏi
Xe bọc thép chầm chậm dừng lại
Quân nhân đang dùng bộ đàm, trao đổi với những người khác trong đội xe cũng ngưng lại
“Tôi không biết.” Tôi lắc đầu, nhưng không nhìn thấy họ tỏ vẻ thất vọng
Quân nhân vừa hỏi vỗ thật mạnh lên vai tôi: “Haiz, không sao
Dẫu chúng ta có mệnh hệ gì, chắc chắn vẫn còn người khác
Cứ xem như chúng ta là người đi tiên phong đi
Ha.” Những người khác cũng luống cuống đến vỗ vai, vỗ lưng tôi, xem như động viên
Cửa xe bọc thép đã mở, sĩ quan trực tiếp đưa tôi lên xe đã đứng sẵn ở đó
“Anh Lâm, tiếp đến anh định0đi đâu?” Anh ta cũng không cản tôi, chỉ hỏi hướng tôi sắp đi: “Cần chúng tôi đưa đi không?” “Không cần
Các canh còn phải cứu người mà
Một mình tôi cũng không vấn đề.” Tôi nhìn xung quanh, nhận biết đường rồi mỉm cười với anh ta
Anh ta gật đầu, nhường lối cho tôi
Tôi cất bước đi tới, không ngoảnh đầu lại, cũng không nhìn cảnh vật xung quanh
Tôi đã nghe thấy rất nhiều âm thanh, con đường trong tầm mắt cũng không ngừng biến đổi
Năng lực của Cổ Mạch và Nam Cung Diệu không ngừng phát huy tác dụng
Tôi đã mất người thân, bạn bè..
nhưng thực ra họ vẫn đang ở bên cạnh tôi
Họ vẫn còn sống
Chỉ cần tối còn7sống, tôi sẽ luôn có cơ hội khiến tất cả quay lại từ đầu
Tôi siết chặt nắm đấm
Dọc đường, tôi không nhìn thấy ma nữa, không gặp ma vương, cũng không gặp hồn ma
Đô thị lớn chục triệu dân như Dân Khánh, đột nhiên biến thành thành phố chết
Người trong cả thành phố đều biến mất, chỉ còn mỗi mình tôi bước đi ở đây
Tôi có thể tưởng tượng ra hiệp ước chung của đám ma vương.
Ma vương khống chế các tiệm cơm, rót âm khí của mình vào tất cả người sống đều đã toi đời, đám ma vương mới đến, hay đã đến trước đều phải nhanh chóng cắm rễ ở thế giới này, khoanh vùng địa bàn, thu nhận tay sai
Đáp xuống một đô thị lớn là cơ hội tốt nhất
Nói thật hay mạo hiểm, tiếng hát của Christina, mấy lần thông tin liên lạc bị ngắt, video người có năng lực lan truyền trên mạng, hiện giờ đều trở thành khúc dạo đầu
Giờ e là trên mạng đã tràn lan tin đồn nhảm, nhưng tin đồn nhảm ấy còn đều sẽ dính dáng đến ma, sẽ đến gần với sự thật
Không cần bao lâu, ma vương tản đi khắp nơi đều sẽ tự dựng lên những truyền thuyết kinh dị của riêng mình.
“Thế giới tương lai” ấy, quả thực là “tương lai” do chúng mưu toan và tạo nên
Tôi đã đi một quãng đường rất dài, tâm trạng cực kỳ bình tĩnh
Cuối cùng tôi đã nhìn thấy thôn Sáu Công Nông
Lẩu sáu đang gần ngay trước mắt, so với quá khứ, nó không có chút thay đổi nào
Tôi không dùng chìa khóa, mà khiến cho công chống trộm biến mất ngay dưới lòng bàn tay mình
Trạng thái của tôi tốt chưa từng có, cảm giác đau đầu đã biến mất, sử dụng năng lực vô cùng thuần thục
Trong lầu chung cư đã vang lên tiếng bước chân của tôi
Bước qua từng bậc thềm một, ngang qua từng cánh cửa sổ một
Bảng hiệu ghi Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp đã hiện ra trước mắt tôi
Cửa phòng nghiên cứu đang khép hờ, có ánh sáng chiếu ra ngoài qua khe cửa, còn có âm thanh vang ra
Tâm trạng bình tĩnh của tôi đã có chút xao động
Bất giác bước chân tôi đã khẽ lại, nhẹ nhàng đẩy cửa ra
Trong phòng tiếp khách đang treo màn chiếu
Tiếng cười hi hi ha ha và những khuôn mặt tươi vui trên màn hình đều hoàn toàn lạc điệu với phòng nghiên cứu âm u này
Một người đàn ông đang ngồi trên sofa, hơi ngẩng đầu lên, nhìn màn chiếu
Ánh sáng hắt lên nửa bên mặt anh ta, có thể nhìn thấy vẻ mặt đầy điềm tĩnh của anh ta
Tôi đứng lại ở cửa, chứ không vào
Một gia đình ba người trong màn hình đã biến mất
Lúc này tôi mới nhận ra, video đang tua nhanh
Ống kính vừa đổi đã xuất hiện khuôn mặt của Nam Cung Diệu
Anh ta đẩy gọng kính, chưa kịp nói gì thì hình ảnh lại đổi qua người khác
Lần này tôi đã nhìn thấy người của Thanh Diệp mỉm cười đầy thoải mái
Bánh sinh nhật xuất hiện ở chính giữa màn hình
Ngô Linh nhắm mắt cầu nguyện, thổi nên trong tiếng hát chúc mừng sinh nhật hơi lộn xộn
Hình ảnh lại đổi, quay một đại gia đình lạ
Tấm pano quảng cáo cỡ lớn của Nam Thiên trở thành phông nền
Đây cũng là một bữa tiệc sinh nhật, nhưng quy mô lớn hơn nhiều
Hai vợ chồng trung niên ăn mặc chỉnh tề hệt như một bức tranh, mỉm cười nhìn ống kính.
Một giây sau, tôi nhìn thấy Lưu Miểu lúc trẻ
Anh ta đang đứng ở cổng trường đại học, nở nụ cười rạng rỡ
Ngay sau đó là cha mẹ anh ta đã xuất hiện trước ống kính, ống kính lắc lư, quay cảnh vườn trường
Về mặt đôi vợ chồng ấy đầy vui tươi rạng ngời, khác hoàn toàn với lần duy nhất tôi nhìn thấy, khi họ ở trong trạng thái hồn ma với cái miệng đầy máu me.
Chớp mắt, tôi lại nhìn thấy chính mình
Tôi thấy mình đang ngồi trong đống cát, bên cạnh là em gái đang giãy nảy đòi tôi đắp một lâu đài cát
“Không đúng, không đúng! Không phải thế! Lâu đài là như này này..”Nó nhấc cánh tay múp míp lên, mô tả chỉ dẫn
Trong phông nền lờ mờ, tôi đã nhìn thấy cha mẹ
Tôi sững sờ nhìn những hình ảnh vụt qua nhanh này, mãi đến khi tất cả trở về bóng tối
Cả gian phòng cũng chìm vào bóng tối.