Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
ho-so-bi-an-2139.html
Chương 2139: Quái vật (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Chúng vẫn còn sống, tôi rất kinh ngạc
Chúng đã tựa như đã tìm ra Kỳ Ninh, đang đuổi theo Kỳ Ninh, điều này lại càng khiến tôi kinh ngạc hơn
Tôi nhìn nhánh xích trong tay, nhận thấy có lẽ mình đã nắm được một manh mối.
Trên người tôi cũng có dây xích đang vươn dài, nhưng tôi biết, đầu còn lại của dây xích đang nối liền với thân thể tối
Dây xích ấy vẫn chưa dứt, có điều tôi không thể nhìn thấy đầu còn lại
Diệp Thanh..
có lẽ vẫn còn sống
Có lẽ còn đang sử dụng thân thể tôi
Nói chính xác hơn, có lẽ vẫn đang bảo vệ thân thể tôi.
Tôi cố gắng nghĩ như vậy, nhưng suy nghĩ này cũng không mạnh mẽ lắm
Trước khi đến đây, tôi đã mất hết người thân bạn bè, cùng lắm, chỉ biết2hồn ma Diệp Thanh vẫn còn mà thôi.
Dây xích trên thân Kỳ Ninh lại đang nối liền với thứ gì nhỉ?
Tôi nhớ là cả thân thể lẫn linh hồn của anh ta đều đã đến thế giới tương lai, chỉ để lại thế giới hiện thực một ít di vật và đảm thú cưng của anh ta mà thôi.
Lẽ nào anh ta cũng là người có năng lực, còn bị Diệp Thanh mượn dùng năng lực? Chắc..
không phải vậy.
Trực giác của tôi không phải vậy.
Kéo căng dây xích, nghe thấy âm thanh rung động của nó, tôi nhận ra tiếng thú rống ở thế giới này đã biến mất
Tiếng rống vốn bao trùm cả thế giới này không biết đã biến mất từ lúc nào
Thế giới yên lặng trở lại Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng lửa cháy hừng9hực, nghe thấy tiếng người khác, nhưng tiếng rống của quái vật đích xác là đã bặt tăm
Thú cưng của Kỳ Ninh vẫn nhận ra tôi, chúng đang kêu ôm tỏi cạnh tôi, giục tôi đi tới nhanh hơn.
Chúng là thú cưng nuôi trong nhà, lại có linh tính, trước đây còn có duyên với tôi, nhờ tôi giúp đỡ là chuyện quá đỗi bình thường
Có điều, chúng cũng đâu phải con người, không thể giải thích cho tôi biết nguồn gốc của sự tình được.
Theo tôi nhớ thì thú cưng của Kỳ Ninh gồm có chó, mèo và chim, nhưng hiện giờ chỉ có một con vẹt, hai con chó và một con mèo, số lượng giảm rõ rệt.
“Tụi mày...” Tôi vừa lên tiếng, liền khựng lại
Chúng không thể trả lời những câu hỏi phức tạp như thế
“Kỳ Ninh,6Kỳ Ninh...” Con vẹt vẫn đang kêu, cuống quýt bay vòng vòng trước mặt tôi, “Ừ, tao biết rồi
Đi về hướng này đúng không?” Tôi chỉ bay là là sát đất, chỉ tay về hướng dây xích vươn dài lại
Mấy con thú cưng đều yên tâm, phóng bạt mạng theo tôi
Trong đầu tôi vụt lên cái tên Kỳ Ninh, tôi hoàn toàn không nhớ diện mạo của anh ta
Kế đó, những người tôi còn nhớ lại hiện lên trong đầu
Tần Sở, Hứa Cửu..
hai người họ bị ma chuyển phát nhanh mang đi, chắc là mang đến chỗ ma vương
Họ..
có lẽ đã tìm được đường sống trong quá trình hai thế giới dung hợp, ma vương tràn qua
Dẫu gì cũng là người có năng lực mà...
Có lẽ Hoan Quang và Bạch An cũng còn sống, cũng bị đưa đến đây.
Tôi đang0suy nghĩ, chợt có kí ức ùa về.
Đó là cảnh tượng tôi đã thấy trong mộng
Vô số hồn ma tụ tập ở thôn Sáu Công Nông, vô số hồn ma bị hút vào cửa ra vào dị không gian của thôn Sáu Công Nông, thậm chí cả tôi cũng suýt dính đòn
Lúc ấy cũng là Diệp Thanh đã cứu tôi
Chưa hết, ở khu Dương Sơn, hố đen khổng lồ lấp kín bầu trời, vô số người cũng bị hút vào, lần đó là người sống
Hai chuyện này, trước giờ tôi chưa từng suy nghĩ nhiều
Bây giờ chợt nhớ lại, trong lòng liền trào lên một nỗi thắc mắc to lớn.
Gâu gâu gâu!
Hai con chó cất tiếng sủa, tăng tốc lao đi.
Tôi nhìn thấy thành phố ở phía trước.
Đó chắc không thể gọi là thành phố được, mà là thành trì.
Tường7thành đậm dấu thời gian cao cả chục mét, trong tường bao ấy, có thể nhìn thấy cung điện cổ kính ở phía xa
Đây là kiến trúc thuần phương Đông
Thành trì bị thủng một lỗ lớn, làm lộ ra nhà cửa bên trong
Không phải đều là kiến trúc cổ, càng không nhìn thấy thấy cung điện
Đứng ở đây dõi mắt nhìn qua, chỉ thấy một vài nhà mái bằng cao hai ba tầng, nằm ngay ngắn, hoàn toàn mang kiến trúc hiện đại
Lúc này tôi mới nhận ra, con đường mình đi đến đây còn là một đường cao tốc, có điều đã bị hư hỏng nghiêm trọng, hoàn toàn không còn dáng vẻ của đường cao tốc
Đá vụn, bùn cát, cây cối ngã đổ..
Tất cả những thứ này kéo dài đi, băng qua cánh đồng rộng lớn trước mặt, thì đến thành trì và nhà mái bằng bị hư hỏng khác
Vết tích này chắc chắn là do quái vật để lại
Không mấy chốc tôi đã đến giữa cánh đồng rộng lớn.
Nhìn thấy từng ngôi, từng ngôi nhà kinh sưởi ấm bằng năng lượng mặt trời
Nơi đây cũng đang trong mùa đông, giống hệt bên Dân Khánh
Điểm duy nhất khác với Dân Khánh chính là thành trì ở cách đây không xa
Tôi dừng bay, không khỏi quay đầu lại
Tiếng gào rống của quái vật vang lên, tôi thì vẫn đang nhìn sững con đường cao tốc đã bị phá hoại
Núi non trùng điệp..
Đây là cảnh vật mà tôi đã di chuyển một hồi rất lâu mới xuất hiện
Trước đó, lúc tôi vừa xuyên qua cửa ra vào dị không gian, chỉ nhìn thấy thành phố hoang tàn
Hai thành phố...
Một trong hai..
Tôi thấp thoáng nhìn thấy lầu chuông sụp đổ ở đó
Đúng như tôi nghĩ sao? Hay tôi đã nhớ nhầm? Hay, chỉ là trùng hợp? Là tôi đã suy nghĩ quá nhiều, bóp méo suy đoán của mình thành kí ức? “Kỳ Ninh, Kỳ Ninh!” Con vẹt lại thúc giục, đậu trên vai tôi
Chủng đã là hồn ma, đâu có biết mệt.
“..
Dân Khánh?” Tôi đặt câu hỏi thăm dò.
Con vẹt vẹo đầu nhìn tôi, rồi bay lên, ngậm theo tóc tôi, kéo tôi bay về hướng thành trì ấy
Hai con chó cũng bù lại, cả con mèo đang đu trên lưng con chó, đang hướng về tôi kêu meo meo mãi
Tối dành tạm thời gác đó, nghe theo chúng quay người lại
Vừa đi được vài bước, tôi nói với con vẹt đang bay trước mặt: “Dương Sơn? Khu Dương Sơn?” Con vẹt vỗ vỗ cánh, ngoảnh đầu lại nhìn tôi, rồi nhìn ra sau lưng tôi
“Khu Dương Sơn? Ở đó?” Tôi sốt ruột gặng hỏi
“Kỳ Ninh! Kỳ Ninh!” Con vẹt kêu lên, tiếp tục bay tới
Tôi không xác định được.
Tôi nhìn lên bầu trời.
Bất kể thế nào, tôi cũng phải tìm được một cửa ra vào dị không gian ở đây
Không, một cái vẫn chưa đủ
Tôi nhớ đến hai hố đen khổng lồ trong khu Dương Sơn
Chắc chắn đó là cửa ra vào lớn nhất tôi từng thấy
Chúng hẳn là đang ở đây
Tôi cảm thấy dây xích trong tay đã có chút căng lên, nhánh xích chính trong tầm mắt cũng đang to lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy
Biến hóa này khiến tôi dừng lại
Tối quan sát thành trì bị phá hoại lần nữa
Dây xích trước mắt..
thực sự quá to lớn
Từ mức một tay tôi có thể ôm trọn, nó phát triển đến mức tôi phải đưa hai tay ra mới ôm hết
So với trước đây, nó cũng trở nên trong suốt hơn
Đám thú cưng càng lúc càng nôn nóng, lập tức dùng miệng, kéo tối đi, giục tôi tiến tới
Tôi bị chúng kéo đi mà không phản kháng
Tôi đã nghe thấy tiếng thở
Tiếng thở ấy phải nói là rất yếu, nhưng lại lớn đến kinh ngạc
Tôi có một cảm giác quái lạ, tựa như hơi thở ấy đang phà thẳng vào mặt mình
Ngang qua thành trì bị chọc thủng một lỗ lớn, ngang qua những căn nhà mái bằng bị san phẳng, rẽ cua, tôi đã nhìn thấy một cái hố lớn đường kính khoảng hai mươi mét, đi tới nữa, lại là một dãy kiến trúc xiêu vẹo
Trong thành trì này đã không còn con người
Chỉ có tiếng thở, lặp đi lặp lấy không mấy nhịp nhàng
Đám thú cưng kích động hất tôi, nhào thẳng qua khỏi đống gạch ngói vỡ vụn cao hơn hai mét.
“Kỳ Ninh, Kỳ Ninh!”
Gâu gâu gâu!
Meo meo meo!
Tôi chống sợi dây xích to lớn, chầm chậm bay lên.
Tầm nhìn vượt qua đống đã vụn, tôi đã nhìn thấy vết máu lớn và cũng đã nhìn thấy cái thứ đang nằm trên đất..
là quái vật.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Chúng đã tựa như đã tìm ra Kỳ Ninh, đang đuổi theo Kỳ Ninh, điều này lại càng khiến tôi kinh ngạc hơn
Tôi nhìn nhánh xích trong tay, nhận thấy có lẽ mình đã nắm được một manh mối.
Trên người tôi cũng có dây xích đang vươn dài, nhưng tôi biết, đầu còn lại của dây xích đang nối liền với thân thể tối
Dây xích ấy vẫn chưa dứt, có điều tôi không thể nhìn thấy đầu còn lại
Diệp Thanh..
có lẽ vẫn còn sống
Có lẽ còn đang sử dụng thân thể tôi
Nói chính xác hơn, có lẽ vẫn đang bảo vệ thân thể tôi.
Tôi cố gắng nghĩ như vậy, nhưng suy nghĩ này cũng không mạnh mẽ lắm
Trước khi đến đây, tôi đã mất hết người thân bạn bè, cùng lắm, chỉ biết2hồn ma Diệp Thanh vẫn còn mà thôi.
Dây xích trên thân Kỳ Ninh lại đang nối liền với thứ gì nhỉ?
Tôi nhớ là cả thân thể lẫn linh hồn của anh ta đều đã đến thế giới tương lai, chỉ để lại thế giới hiện thực một ít di vật và đảm thú cưng của anh ta mà thôi.
Lẽ nào anh ta cũng là người có năng lực, còn bị Diệp Thanh mượn dùng năng lực? Chắc..
không phải vậy.
Trực giác của tôi không phải vậy.
Kéo căng dây xích, nghe thấy âm thanh rung động của nó, tôi nhận ra tiếng thú rống ở thế giới này đã biến mất
Tiếng rống vốn bao trùm cả thế giới này không biết đã biến mất từ lúc nào
Thế giới yên lặng trở lại Tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng lửa cháy hừng9hực, nghe thấy tiếng người khác, nhưng tiếng rống của quái vật đích xác là đã bặt tăm
Thú cưng của Kỳ Ninh vẫn nhận ra tôi, chúng đang kêu ôm tỏi cạnh tôi, giục tôi đi tới nhanh hơn.
Chúng là thú cưng nuôi trong nhà, lại có linh tính, trước đây còn có duyên với tôi, nhờ tôi giúp đỡ là chuyện quá đỗi bình thường
Có điều, chúng cũng đâu phải con người, không thể giải thích cho tôi biết nguồn gốc của sự tình được.
Theo tôi nhớ thì thú cưng của Kỳ Ninh gồm có chó, mèo và chim, nhưng hiện giờ chỉ có một con vẹt, hai con chó và một con mèo, số lượng giảm rõ rệt.
“Tụi mày...” Tôi vừa lên tiếng, liền khựng lại
Chúng không thể trả lời những câu hỏi phức tạp như thế
“Kỳ Ninh,6Kỳ Ninh...” Con vẹt vẫn đang kêu, cuống quýt bay vòng vòng trước mặt tôi, “Ừ, tao biết rồi
Đi về hướng này đúng không?” Tôi chỉ bay là là sát đất, chỉ tay về hướng dây xích vươn dài lại
Mấy con thú cưng đều yên tâm, phóng bạt mạng theo tôi
Trong đầu tôi vụt lên cái tên Kỳ Ninh, tôi hoàn toàn không nhớ diện mạo của anh ta
Kế đó, những người tôi còn nhớ lại hiện lên trong đầu
Tần Sở, Hứa Cửu..
hai người họ bị ma chuyển phát nhanh mang đi, chắc là mang đến chỗ ma vương
Họ..
có lẽ đã tìm được đường sống trong quá trình hai thế giới dung hợp, ma vương tràn qua
Dẫu gì cũng là người có năng lực mà...
Có lẽ Hoan Quang và Bạch An cũng còn sống, cũng bị đưa đến đây.
Tôi đang0suy nghĩ, chợt có kí ức ùa về.
Đó là cảnh tượng tôi đã thấy trong mộng
Vô số hồn ma tụ tập ở thôn Sáu Công Nông, vô số hồn ma bị hút vào cửa ra vào dị không gian của thôn Sáu Công Nông, thậm chí cả tôi cũng suýt dính đòn
Lúc ấy cũng là Diệp Thanh đã cứu tôi
Chưa hết, ở khu Dương Sơn, hố đen khổng lồ lấp kín bầu trời, vô số người cũng bị hút vào, lần đó là người sống
Hai chuyện này, trước giờ tôi chưa từng suy nghĩ nhiều
Bây giờ chợt nhớ lại, trong lòng liền trào lên một nỗi thắc mắc to lớn.
Gâu gâu gâu!
Hai con chó cất tiếng sủa, tăng tốc lao đi.
Tôi nhìn thấy thành phố ở phía trước.
Đó chắc không thể gọi là thành phố được, mà là thành trì.
Tường7thành đậm dấu thời gian cao cả chục mét, trong tường bao ấy, có thể nhìn thấy cung điện cổ kính ở phía xa
Đây là kiến trúc thuần phương Đông
Thành trì bị thủng một lỗ lớn, làm lộ ra nhà cửa bên trong
Không phải đều là kiến trúc cổ, càng không nhìn thấy thấy cung điện
Đứng ở đây dõi mắt nhìn qua, chỉ thấy một vài nhà mái bằng cao hai ba tầng, nằm ngay ngắn, hoàn toàn mang kiến trúc hiện đại
Lúc này tôi mới nhận ra, con đường mình đi đến đây còn là một đường cao tốc, có điều đã bị hư hỏng nghiêm trọng, hoàn toàn không còn dáng vẻ của đường cao tốc
Đá vụn, bùn cát, cây cối ngã đổ..
Tất cả những thứ này kéo dài đi, băng qua cánh đồng rộng lớn trước mặt, thì đến thành trì và nhà mái bằng bị hư hỏng khác
Vết tích này chắc chắn là do quái vật để lại
Không mấy chốc tôi đã đến giữa cánh đồng rộng lớn.
Nhìn thấy từng ngôi, từng ngôi nhà kinh sưởi ấm bằng năng lượng mặt trời
Nơi đây cũng đang trong mùa đông, giống hệt bên Dân Khánh
Điểm duy nhất khác với Dân Khánh chính là thành trì ở cách đây không xa
Tôi dừng bay, không khỏi quay đầu lại
Tiếng gào rống của quái vật vang lên, tôi thì vẫn đang nhìn sững con đường cao tốc đã bị phá hoại
Núi non trùng điệp..
Đây là cảnh vật mà tôi đã di chuyển một hồi rất lâu mới xuất hiện
Trước đó, lúc tôi vừa xuyên qua cửa ra vào dị không gian, chỉ nhìn thấy thành phố hoang tàn
Hai thành phố...
Một trong hai..
Tôi thấp thoáng nhìn thấy lầu chuông sụp đổ ở đó
Đúng như tôi nghĩ sao? Hay tôi đã nhớ nhầm? Hay, chỉ là trùng hợp? Là tôi đã suy nghĩ quá nhiều, bóp méo suy đoán của mình thành kí ức? “Kỳ Ninh, Kỳ Ninh!” Con vẹt lại thúc giục, đậu trên vai tôi
Chủng đã là hồn ma, đâu có biết mệt.
“..
Dân Khánh?” Tôi đặt câu hỏi thăm dò.
Con vẹt vẹo đầu nhìn tôi, rồi bay lên, ngậm theo tóc tôi, kéo tôi bay về hướng thành trì ấy
Hai con chó cũng bù lại, cả con mèo đang đu trên lưng con chó, đang hướng về tôi kêu meo meo mãi
Tối dành tạm thời gác đó, nghe theo chúng quay người lại
Vừa đi được vài bước, tôi nói với con vẹt đang bay trước mặt: “Dương Sơn? Khu Dương Sơn?” Con vẹt vỗ vỗ cánh, ngoảnh đầu lại nhìn tôi, rồi nhìn ra sau lưng tôi
“Khu Dương Sơn? Ở đó?” Tôi sốt ruột gặng hỏi
“Kỳ Ninh! Kỳ Ninh!” Con vẹt kêu lên, tiếp tục bay tới
Tôi không xác định được.
Tôi nhìn lên bầu trời.
Bất kể thế nào, tôi cũng phải tìm được một cửa ra vào dị không gian ở đây
Không, một cái vẫn chưa đủ
Tôi nhớ đến hai hố đen khổng lồ trong khu Dương Sơn
Chắc chắn đó là cửa ra vào lớn nhất tôi từng thấy
Chúng hẳn là đang ở đây
Tôi cảm thấy dây xích trong tay đã có chút căng lên, nhánh xích chính trong tầm mắt cũng đang to lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy
Biến hóa này khiến tôi dừng lại
Tối quan sát thành trì bị phá hoại lần nữa
Dây xích trước mắt..
thực sự quá to lớn
Từ mức một tay tôi có thể ôm trọn, nó phát triển đến mức tôi phải đưa hai tay ra mới ôm hết
So với trước đây, nó cũng trở nên trong suốt hơn
Đám thú cưng càng lúc càng nôn nóng, lập tức dùng miệng, kéo tối đi, giục tôi tiến tới
Tôi bị chúng kéo đi mà không phản kháng
Tôi đã nghe thấy tiếng thở
Tiếng thở ấy phải nói là rất yếu, nhưng lại lớn đến kinh ngạc
Tôi có một cảm giác quái lạ, tựa như hơi thở ấy đang phà thẳng vào mặt mình
Ngang qua thành trì bị chọc thủng một lỗ lớn, ngang qua những căn nhà mái bằng bị san phẳng, rẽ cua, tôi đã nhìn thấy một cái hố lớn đường kính khoảng hai mươi mét, đi tới nữa, lại là một dãy kiến trúc xiêu vẹo
Trong thành trì này đã không còn con người
Chỉ có tiếng thở, lặp đi lặp lấy không mấy nhịp nhàng
Đám thú cưng kích động hất tôi, nhào thẳng qua khỏi đống gạch ngói vỡ vụn cao hơn hai mét.
“Kỳ Ninh, Kỳ Ninh!”
Gâu gâu gâu!
Meo meo meo!
Tôi chống sợi dây xích to lớn, chầm chậm bay lên.
Tầm nhìn vượt qua đống đã vụn, tôi đã nhìn thấy vết máu lớn và cũng đã nhìn thấy cái thứ đang nằm trên đất..
là quái vật.
Bình luận facebook