Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
hoang-de-chi-muon-doc-than-9
Chương 9: Hương tiêu ngọc vẫn
Hôm sau, Tô mỹ nhân được tấn phong thành Tô quý nhân, tin tức này gây chấn động toàn bộ hậu cung.
Triệu Mộ Lăng được thái hậu gọi tới cung Nhân Thánh, vị nữ tử trung niên xinh đẹp muốn bế tôn tử* đến phát điên này không ngừng tán dương nàng, còn ban thưởng cho nàng vô số bảo vật quý giá. Triệu Mộ Lăng vừa ra khỏi tẩm điện của thái hậu liền đụng mặt Tần Ngã.
(*) Tôn tử: Cháu
Tần Ngã hiển nhiên là không hài lòng với kết quả này, nhưng Triệu Mộ Lăng tự có lời giải thích của mình: “Đại nhân, hoàng thượng bắt đầu ‘ăn mặn’ rồi, tự nhiên sẽ quen mui, ngài còn sợ sau này không thể sắp xếp nương nương khác đi thị tẩm hay sao? Việc quan trọng trước mắt là phải khiến hoàng thượng từ bỏ nguyên tắc trước kia, lâm hạnh hậu cung thật nhiều mới được.”
Tần Ngã suy nghĩ một chút, không có ý kiến gì khác, dặn dò nàng mau chóng tiến cử những phi tần khác cho hoàng đế rồi rời đi.
Tháng ngày sau đó quả thực chính là cơn ác mộng đối với Triệu Mộ Lăng.
Tạ Cảnh Hiên thường xuyên cho gọi Tô quý nhân đến thị tẩm, nhưng lại bỏ rơi nàng ta trên long sàng không động đến, gây khó khăn cho Triệu Mộ Lăng khi nàng phải dùng trí tưởng tượng phong phú của mình để khắc họa hắn trở thành một hoàng đế tinh lực dồi dào, có đủ các loại ngón nghề sinh long hoạt hổ* trên tháp. Mỗi khi không đủ vốn liếng, nàng còn phải lôi sổ tay phòng the của các đời hoàng đế trước mang theo bên người ra để lấy đó làm cảm hứng phóng tác.
(*) Sinh long hoạt hổ: Tràn đầy sức sống và năng lượng
Tương ứng với việc này, thái hậu ban thưởng cho nàng càng ngày càng phong phú, số lần cho gọi nàng đến cung Nhân Thánh cũng càng ngày càng nhiều, cơ bản là dặn nàng phải nhắc nhở hoàng đế rải đều ơn mưa móc. Cho dù Tô quý nhân hầu hạ tốt nhưng chẳng phải cũng chỉ có một cái bụng thôi sao? Người chứ có phải lợn đâu mà có thể một lần mang thai mười hai con được.
Triệu Mộ Lăng liên tục đáp vâng, trở về chỉ thiếu điều ngửa mặt lên trời khóc rống lên. Công việc này quá khó khăn, không đơn giản một chút nào.
Tối hôm đó, Tô quý nhân lại tới thị tẩm. Đã đến mấy lần rồi, Tô quý nhân không còn xa lạ gì điện Dưỡng Tâm nữa, vừa đến nơi liền tự động đi vào trong ngồi đợi đến khi xong việc.
Triệu Mộ Lăng giơ sổ tay lên, đêm nay phải nghiên cứu, tìm tòi cho ra một ngón nghề gì đó mới cho vị hoàng đế anh minh này, lại nghe thấy Tô quý nhân nhỏ giọng bắt chuyện với nàng: “Đồng sử, ta thật sự hâm mộ ngươi.”
Triệu Mộ Lăng rất kinh ngạc, hâm mộ nàng? Hâm mộ nàng ngày ngày vẽ xuân cung đồ và viết truyện phòng the ấy hả?
“Trông ngươi có vẻ chẳng hề sợ hãi hoàng thượng.” Tô quý nhân nói.
Từ câu nói này của Tô quý nhân, hẳn là ai ai trong hoàng cung Đại Lương cũng sợ Tạ Cảnh Hiên. Bởi vì hắn nắm quyền sinh sát, là chủ nhân của vùng đất này. Nàng ta nghĩ như thế cũng đúng, kể cả ở Tây Yên, mối quan hệ giữa quân thần cũng giống như vậy.
Nhưng nàng thì khác. Có thể nàng là người va chạm nhiều. Đường đường là công chúa của Tây Yên mà phải sợ một tên Tạ Cảnh Hiên ư?
“Trẫm cho phép các ngươi nói chuyện à?” Một giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài tấm bình phong truyền đến.
Triệu Mộ Lăng lập tức lớn tiếng đáp trả: “Nô tài đáng chết, hoàng thượng bớt giận!”, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở Tô quý nhân bằng động tác im miệng.
Tô quý nhân cũng bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười với nàng, sau đó làm động tác “Xin lỗi”.
Triệu Mộ Lăng suy nghĩ một chút, dùng đầu bút dính nước viết lên bàn: Hắn không đáng sợ như ngươi tưởng tượng đâu.
Tô quý nhân nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc.
Triệu Mộ Lăng lại viết: “Uy phong của bậc quân vương đều dùng để hù dọa thôi. Chỉ cần ngươi không phạm sai lầm thì sẽ không sao cả.”
Tô quý nhân gật gật đầu, để lộ ra ánh mắt cảm kích với nàng.
Triệu Mộ Lăng biết rất rõ, Tạ Cảnh Hiên chọn hợp tác với Tô quý nhân, sau này đương nhiên nàng ta sẽ từng bước được thăng chức. Có thể sẽ có một ngày nàng cần đến sự giúp đỡ từ chỗ Tô quý nhân. Bây giờ làm thân với nàng ta cũng chẳng có gì sai. Vả lại, Tô quý nhân này xem ra là người hiền lành chất phác, không giống như rất nhiều người khác trong cung, nàng cũng thật lòng vui vẻ thân thiết với nàng ta.
Cứ như vậy qua một thời gian, cuộc sống ở trong hoàng cung Đại Lương này gần như suôn sẻ đến mức Triệu Mộ Lăng cảm thấy cứ như ở nhà mình. Nàng phụng mệnh hoàng đế đến cung Nhân Thánh tặng quà cho thái hậu, ngang qua tẩm cung của Tô quý nhân lại muốn tiện đường vào chào hỏi một tiếng.
Trong viện Đường Lê rất yên tĩnh, chẳng có một bóng người nào. Triệu Mộ Lăng thăm dò hô lên một tiếng “Nô tài cầu kiến Tô quý nhân”, mà không thấy ai đáp lại.
Bây giờ đang là giờ ăn cơm, Triệu Mộ Lăng ngẫm nghĩ, có lẽ là đám hạ nhân đều đi hầu hạ chủ nhân ăn cơm rồi, nên nàng bỏ qua luôn. Chỉ là, không thể có chuyện không có người canh gác trong viện này được. Suy cho cùng, đây cũng là phi tần duy nhất được hoàng đế sủng hạnh, những cung nhân này quá không biết điều rồi.
Triệu Mộ Lăng xoay người định rời đi, lại nhìn thấy hoa sen đang nở bung trong chiếc ang bạch ngọc trong sân, nàng liền đi tới kéo một cành lại gần ngửi. Mặt nước xanh thăm thẳm lay động tạo thành gợn sóng lăn tăn, Triệu Mộ Lăng tiện thể nhìn xuống một chút, liền thấy một vệt màu đen chậm rãi hiện lên trong ang.
Khi nàng đang ngờ ngợ trong ang này hình như còn nuôi thêm cá, thì cái thứ màu đen kia nổi lên trên mặt nước, từng sợi từng sợi màu đen dập dềnh, rõ ràng là mái tóc dài. Ngay sau đó, gương mặt dưới mái tóc dài lật ngửa lên trời, trên gương mặt trắng bệch, sưng phù không hề có sức sống.
Gương mặt đó Triệu Mộ Lăng không thể quên được, chính là Tô quý nhân mà dạo này tối nào cũng chuyện với nàng trong điện Dưỡng Tâm.
“A!” Nàng gần như sụp đổ lao ra khỏi viện Đường Lê, kêu gào như một kẻ điên, cảm thấy trước mắt mình không có gì khác ngoài gương mặt trắng bệch không thể gạt bỏ đi được. Làn gió nóng bao trùm lấy thân thể nàng, thế nhưng nàng chỉ cảm thấy rét lạnh như mùa đông khắc nghiệt, cả người run cầm cập đến mức chân không dừng lại được.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có người kéo nàng tay, ấn nàng vào lồng ngực, hơi thở quen thuộc ấy khiến nàng tỉnh táo lại. Triệu Mộ Lăng ngẩng lên đối mặt với Tạ Cảnh Hiên. Phía sau hắn là một đám thị vệ, cách đó không xa cũng có không ít thị vệ ra ra vào vào trong viện Đường Lê.
Triệu Mộ Lăng bỗng nhiên tìm lại được ý thức, vội vàng nói: “Hoàng thượng, Tô quý nhân nàng, nàng...” Lời nói không sao thốt ra được. Tạ Cảnh Hiên đặt ngón trỏ lên môi, lắc lắc đầu, nói: “Quay về rồi hãy nói.”
Nàng không dám có bất kỳ ý kiến gì, chỉ có thể theo hắn trở lại điện Dưỡng Tâm. Tạ Cảnh Hiên lấy từ buồng trong ra một tấm chăn mỏng đắp lên người nàng, quấn quanh người nàng, ôn tồn hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Triệu Mộ Lăng biết mình nên gật đầu, nhưng thực ra nàng cảm thấy không ổn chút nào, cả người bải hoải. Nàng đã sống trong cung Tây Yên nhiều năm, cũng không phải chưa từng nghe nói đến chuyện hậu cung đấu đá nhau, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có chuyện nào giống như chuyện lần này, thật sự phải đối mặt với khía cạnh đẫm máu nhất trong thâm cung, tựa như có người đột nhiên rạch vết đao chém ra trước mặt nàng, để cho nàng nhìn rõ thịt và xương ở bên trong vậy.
Qua cơn sợ hãi, nàng còn cảm thấy hơi buồn nôn.
Nàng lắc lắc đầu với Tạ Cảnh Hiên, lại sợ hắn trách tội, đành miễn cưỡng tỏ vẻ tươi cười: “Từ từ rồi ta sẽ đỡ.”
Tạ Cảnh Hiên ngồi lại xuống giường nhỏ, với lấy chén trà đặt trên kỷ trà, không biết có tâm tình gì mà nói một cách hờ hững rành rọt: “Trẫm sẽ chôn cất Tô quý nhân theo nghi lễ của bậc quý phi.”
Triệu Mộ Lăng không nói một lời.
Tạ Cảnh Hiên dừng một chút, lại nói: “Chuyện xảy ra mấy ngày nay, trẫm không muốn bất kỳ người nào biết, rõ chưa?”
Triệu Mộ Lăng lặng lẽ gật gật đầu.
Tạ Cảnh Hiên đứng dậy, bước mấy bước tiến vào phòng trong, khi bóng người màu vàng sáng sắp biến mất ở đầu kia tấm bình phong, Triệu Mộ Lăng mở miệng:
“Hoàng thượng, Tô quý nhân có phải là vật hy sinh mà người chọn không?”
Vốn dĩ làm nô tài không nên chất vấn chủ nhân của mình, trớ trêu thay Triệu Mộ Lăng lại sinh ra trong cung Tây Yên, lại là công chúa, kiêu căng tự mãn thì khỏi nói, dù sao nàng cũng can đảm hơn nữ tử bình thường một chút.
Vào lúc này mà hỏi như vậy, nàng đã lường trước được Tạ Cảnh Hiên sẽ nổi cáu với mình, nhưng đáy lòng nàng vẫn tin tưởng, không đến nỗi hỏi một câu mà đã bị chém đầu.
Nàng nhìn chằm chằm vào bóng người ở đầu kia tấm bình phong không chớp mắt. Tạ Cảnh Hiên nghiêng đầu, chỉ cho nàng một cái liếc mắt, nhưng trong đó để lộ ra sự lạnh lùng và khó chịu.
“Trẫm làm việc không cần phải khai báo với ngươi.”
Quả nhiên là quân tâm khó dò. Triệu Mộ Lăng cảm thấy chung quy là mình tính sai rồi. Nàng vốn tưởng rằng Tạ Cảnh Hiên tìm Tô quý nhân để hợp tác lâu dài, muốn dùng nàng ta để khiến đám gian thần của Tần Ngã lơ là mất cảnh giác. Nhưng thật ra Tạ Cảnh Hiên đã tính tới từ lâu, sau khi Tô quý nhân được hắn sủng hạnh sẽ gặp họa sát thân. Ý định của hắn là để cho đám phi tần trong hậu cung tự tiêu diệt lẫn nhau, đồng thời nhân tang sự mà tạm thời tách mình ra xa hậu cung một thời gian.
Tâm tư như vậy thì nàng có mà hít khói.
Triệu Mộ Lăng ở trong phòng văn thư mấy ngày, gần như không ra ngoài. Nàng nhờ Tiểu Lục tìm giúp mấy cuốn sách tiêu khiển giết thời gian, vậy mà hai tai vẫn không tránh khỏi chuyện lớn bên ngoài.
Qua bảy ngày là đến ngày chôn cất Tô quý nhân, vì làm theo nghi lễ dành cho quý phi nên toàn bộ phi tần trong hậu cung đều đến bái lạy. Tạ Cảnh Hiên là hoàng đế, không cần phải dính vào loại chuyện xúi quẩy này, tất nhiên là không đi viếng. Nhưng Cao công công lại thông báo ra bên ngoài rằng hoàng thượng quá mức thương tâm, long thể nhiễm bệnh đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.
Triệu Mộ Lăng nghe xong cười lạnh. Tạ Cảnh Hiên mà ăn không ngon ngủ không yên ư? Lừa gạt ai thế?
Buổi tối hôm chôn cất Tô quý nhân, Triệu Mộ Lăng cũng không ngủ yên được, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập ngang qua. Tiểu Lục từ phòng sát vách bò lên liếc mắt một cái, vội vã đến tiết lộ tin tức cho nàng: “Đã bắt được hung thủ mưu hại Tô quý nhân rồi.”
Hôm sau, Tô mỹ nhân được tấn phong thành Tô quý nhân, tin tức này gây chấn động toàn bộ hậu cung.
Triệu Mộ Lăng được thái hậu gọi tới cung Nhân Thánh, vị nữ tử trung niên xinh đẹp muốn bế tôn tử* đến phát điên này không ngừng tán dương nàng, còn ban thưởng cho nàng vô số bảo vật quý giá. Triệu Mộ Lăng vừa ra khỏi tẩm điện của thái hậu liền đụng mặt Tần Ngã.
(*) Tôn tử: Cháu
Tần Ngã hiển nhiên là không hài lòng với kết quả này, nhưng Triệu Mộ Lăng tự có lời giải thích của mình: “Đại nhân, hoàng thượng bắt đầu ‘ăn mặn’ rồi, tự nhiên sẽ quen mui, ngài còn sợ sau này không thể sắp xếp nương nương khác đi thị tẩm hay sao? Việc quan trọng trước mắt là phải khiến hoàng thượng từ bỏ nguyên tắc trước kia, lâm hạnh hậu cung thật nhiều mới được.”
Tần Ngã suy nghĩ một chút, không có ý kiến gì khác, dặn dò nàng mau chóng tiến cử những phi tần khác cho hoàng đế rồi rời đi.
Tháng ngày sau đó quả thực chính là cơn ác mộng đối với Triệu Mộ Lăng.
Tạ Cảnh Hiên thường xuyên cho gọi Tô quý nhân đến thị tẩm, nhưng lại bỏ rơi nàng ta trên long sàng không động đến, gây khó khăn cho Triệu Mộ Lăng khi nàng phải dùng trí tưởng tượng phong phú của mình để khắc họa hắn trở thành một hoàng đế tinh lực dồi dào, có đủ các loại ngón nghề sinh long hoạt hổ* trên tháp. Mỗi khi không đủ vốn liếng, nàng còn phải lôi sổ tay phòng the của các đời hoàng đế trước mang theo bên người ra để lấy đó làm cảm hứng phóng tác.
(*) Sinh long hoạt hổ: Tràn đầy sức sống và năng lượng
Tương ứng với việc này, thái hậu ban thưởng cho nàng càng ngày càng phong phú, số lần cho gọi nàng đến cung Nhân Thánh cũng càng ngày càng nhiều, cơ bản là dặn nàng phải nhắc nhở hoàng đế rải đều ơn mưa móc. Cho dù Tô quý nhân hầu hạ tốt nhưng chẳng phải cũng chỉ có một cái bụng thôi sao? Người chứ có phải lợn đâu mà có thể một lần mang thai mười hai con được.
Triệu Mộ Lăng liên tục đáp vâng, trở về chỉ thiếu điều ngửa mặt lên trời khóc rống lên. Công việc này quá khó khăn, không đơn giản một chút nào.
Tối hôm đó, Tô quý nhân lại tới thị tẩm. Đã đến mấy lần rồi, Tô quý nhân không còn xa lạ gì điện Dưỡng Tâm nữa, vừa đến nơi liền tự động đi vào trong ngồi đợi đến khi xong việc.
Triệu Mộ Lăng giơ sổ tay lên, đêm nay phải nghiên cứu, tìm tòi cho ra một ngón nghề gì đó mới cho vị hoàng đế anh minh này, lại nghe thấy Tô quý nhân nhỏ giọng bắt chuyện với nàng: “Đồng sử, ta thật sự hâm mộ ngươi.”
Triệu Mộ Lăng rất kinh ngạc, hâm mộ nàng? Hâm mộ nàng ngày ngày vẽ xuân cung đồ và viết truyện phòng the ấy hả?
“Trông ngươi có vẻ chẳng hề sợ hãi hoàng thượng.” Tô quý nhân nói.
Từ câu nói này của Tô quý nhân, hẳn là ai ai trong hoàng cung Đại Lương cũng sợ Tạ Cảnh Hiên. Bởi vì hắn nắm quyền sinh sát, là chủ nhân của vùng đất này. Nàng ta nghĩ như thế cũng đúng, kể cả ở Tây Yên, mối quan hệ giữa quân thần cũng giống như vậy.
Nhưng nàng thì khác. Có thể nàng là người va chạm nhiều. Đường đường là công chúa của Tây Yên mà phải sợ một tên Tạ Cảnh Hiên ư?
“Trẫm cho phép các ngươi nói chuyện à?” Một giọng nói lạnh lùng từ bên ngoài tấm bình phong truyền đến.
Triệu Mộ Lăng lập tức lớn tiếng đáp trả: “Nô tài đáng chết, hoàng thượng bớt giận!”, sau đó nhỏ giọng nhắc nhở Tô quý nhân bằng động tác im miệng.
Tô quý nhân cũng bị dọa sợ, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười với nàng, sau đó làm động tác “Xin lỗi”.
Triệu Mộ Lăng suy nghĩ một chút, dùng đầu bút dính nước viết lên bàn: Hắn không đáng sợ như ngươi tưởng tượng đâu.
Tô quý nhân nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc.
Triệu Mộ Lăng lại viết: “Uy phong của bậc quân vương đều dùng để hù dọa thôi. Chỉ cần ngươi không phạm sai lầm thì sẽ không sao cả.”
Tô quý nhân gật gật đầu, để lộ ra ánh mắt cảm kích với nàng.
Triệu Mộ Lăng biết rất rõ, Tạ Cảnh Hiên chọn hợp tác với Tô quý nhân, sau này đương nhiên nàng ta sẽ từng bước được thăng chức. Có thể sẽ có một ngày nàng cần đến sự giúp đỡ từ chỗ Tô quý nhân. Bây giờ làm thân với nàng ta cũng chẳng có gì sai. Vả lại, Tô quý nhân này xem ra là người hiền lành chất phác, không giống như rất nhiều người khác trong cung, nàng cũng thật lòng vui vẻ thân thiết với nàng ta.
Cứ như vậy qua một thời gian, cuộc sống ở trong hoàng cung Đại Lương này gần như suôn sẻ đến mức Triệu Mộ Lăng cảm thấy cứ như ở nhà mình. Nàng phụng mệnh hoàng đế đến cung Nhân Thánh tặng quà cho thái hậu, ngang qua tẩm cung của Tô quý nhân lại muốn tiện đường vào chào hỏi một tiếng.
Trong viện Đường Lê rất yên tĩnh, chẳng có một bóng người nào. Triệu Mộ Lăng thăm dò hô lên một tiếng “Nô tài cầu kiến Tô quý nhân”, mà không thấy ai đáp lại.
Bây giờ đang là giờ ăn cơm, Triệu Mộ Lăng ngẫm nghĩ, có lẽ là đám hạ nhân đều đi hầu hạ chủ nhân ăn cơm rồi, nên nàng bỏ qua luôn. Chỉ là, không thể có chuyện không có người canh gác trong viện này được. Suy cho cùng, đây cũng là phi tần duy nhất được hoàng đế sủng hạnh, những cung nhân này quá không biết điều rồi.
Triệu Mộ Lăng xoay người định rời đi, lại nhìn thấy hoa sen đang nở bung trong chiếc ang bạch ngọc trong sân, nàng liền đi tới kéo một cành lại gần ngửi. Mặt nước xanh thăm thẳm lay động tạo thành gợn sóng lăn tăn, Triệu Mộ Lăng tiện thể nhìn xuống một chút, liền thấy một vệt màu đen chậm rãi hiện lên trong ang.
Khi nàng đang ngờ ngợ trong ang này hình như còn nuôi thêm cá, thì cái thứ màu đen kia nổi lên trên mặt nước, từng sợi từng sợi màu đen dập dềnh, rõ ràng là mái tóc dài. Ngay sau đó, gương mặt dưới mái tóc dài lật ngửa lên trời, trên gương mặt trắng bệch, sưng phù không hề có sức sống.
Gương mặt đó Triệu Mộ Lăng không thể quên được, chính là Tô quý nhân mà dạo này tối nào cũng chuyện với nàng trong điện Dưỡng Tâm.
“A!” Nàng gần như sụp đổ lao ra khỏi viện Đường Lê, kêu gào như một kẻ điên, cảm thấy trước mắt mình không có gì khác ngoài gương mặt trắng bệch không thể gạt bỏ đi được. Làn gió nóng bao trùm lấy thân thể nàng, thế nhưng nàng chỉ cảm thấy rét lạnh như mùa đông khắc nghiệt, cả người run cầm cập đến mức chân không dừng lại được.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có người kéo nàng tay, ấn nàng vào lồng ngực, hơi thở quen thuộc ấy khiến nàng tỉnh táo lại. Triệu Mộ Lăng ngẩng lên đối mặt với Tạ Cảnh Hiên. Phía sau hắn là một đám thị vệ, cách đó không xa cũng có không ít thị vệ ra ra vào vào trong viện Đường Lê.
Triệu Mộ Lăng bỗng nhiên tìm lại được ý thức, vội vàng nói: “Hoàng thượng, Tô quý nhân nàng, nàng...” Lời nói không sao thốt ra được. Tạ Cảnh Hiên đặt ngón trỏ lên môi, lắc lắc đầu, nói: “Quay về rồi hãy nói.”
Nàng không dám có bất kỳ ý kiến gì, chỉ có thể theo hắn trở lại điện Dưỡng Tâm. Tạ Cảnh Hiên lấy từ buồng trong ra một tấm chăn mỏng đắp lên người nàng, quấn quanh người nàng, ôn tồn hỏi: “Đỡ hơn chút nào chưa?”
Triệu Mộ Lăng biết mình nên gật đầu, nhưng thực ra nàng cảm thấy không ổn chút nào, cả người bải hoải. Nàng đã sống trong cung Tây Yên nhiều năm, cũng không phải chưa từng nghe nói đến chuyện hậu cung đấu đá nhau, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có chuyện nào giống như chuyện lần này, thật sự phải đối mặt với khía cạnh đẫm máu nhất trong thâm cung, tựa như có người đột nhiên rạch vết đao chém ra trước mặt nàng, để cho nàng nhìn rõ thịt và xương ở bên trong vậy.
Qua cơn sợ hãi, nàng còn cảm thấy hơi buồn nôn.
Nàng lắc lắc đầu với Tạ Cảnh Hiên, lại sợ hắn trách tội, đành miễn cưỡng tỏ vẻ tươi cười: “Từ từ rồi ta sẽ đỡ.”
Tạ Cảnh Hiên ngồi lại xuống giường nhỏ, với lấy chén trà đặt trên kỷ trà, không biết có tâm tình gì mà nói một cách hờ hững rành rọt: “Trẫm sẽ chôn cất Tô quý nhân theo nghi lễ của bậc quý phi.”
Triệu Mộ Lăng không nói một lời.
Tạ Cảnh Hiên dừng một chút, lại nói: “Chuyện xảy ra mấy ngày nay, trẫm không muốn bất kỳ người nào biết, rõ chưa?”
Triệu Mộ Lăng lặng lẽ gật gật đầu.
Tạ Cảnh Hiên đứng dậy, bước mấy bước tiến vào phòng trong, khi bóng người màu vàng sáng sắp biến mất ở đầu kia tấm bình phong, Triệu Mộ Lăng mở miệng:
“Hoàng thượng, Tô quý nhân có phải là vật hy sinh mà người chọn không?”
Vốn dĩ làm nô tài không nên chất vấn chủ nhân của mình, trớ trêu thay Triệu Mộ Lăng lại sinh ra trong cung Tây Yên, lại là công chúa, kiêu căng tự mãn thì khỏi nói, dù sao nàng cũng can đảm hơn nữ tử bình thường một chút.
Vào lúc này mà hỏi như vậy, nàng đã lường trước được Tạ Cảnh Hiên sẽ nổi cáu với mình, nhưng đáy lòng nàng vẫn tin tưởng, không đến nỗi hỏi một câu mà đã bị chém đầu.
Nàng nhìn chằm chằm vào bóng người ở đầu kia tấm bình phong không chớp mắt. Tạ Cảnh Hiên nghiêng đầu, chỉ cho nàng một cái liếc mắt, nhưng trong đó để lộ ra sự lạnh lùng và khó chịu.
“Trẫm làm việc không cần phải khai báo với ngươi.”
Quả nhiên là quân tâm khó dò. Triệu Mộ Lăng cảm thấy chung quy là mình tính sai rồi. Nàng vốn tưởng rằng Tạ Cảnh Hiên tìm Tô quý nhân để hợp tác lâu dài, muốn dùng nàng ta để khiến đám gian thần của Tần Ngã lơ là mất cảnh giác. Nhưng thật ra Tạ Cảnh Hiên đã tính tới từ lâu, sau khi Tô quý nhân được hắn sủng hạnh sẽ gặp họa sát thân. Ý định của hắn là để cho đám phi tần trong hậu cung tự tiêu diệt lẫn nhau, đồng thời nhân tang sự mà tạm thời tách mình ra xa hậu cung một thời gian.
Tâm tư như vậy thì nàng có mà hít khói.
Triệu Mộ Lăng ở trong phòng văn thư mấy ngày, gần như không ra ngoài. Nàng nhờ Tiểu Lục tìm giúp mấy cuốn sách tiêu khiển giết thời gian, vậy mà hai tai vẫn không tránh khỏi chuyện lớn bên ngoài.
Qua bảy ngày là đến ngày chôn cất Tô quý nhân, vì làm theo nghi lễ dành cho quý phi nên toàn bộ phi tần trong hậu cung đều đến bái lạy. Tạ Cảnh Hiên là hoàng đế, không cần phải dính vào loại chuyện xúi quẩy này, tất nhiên là không đi viếng. Nhưng Cao công công lại thông báo ra bên ngoài rằng hoàng thượng quá mức thương tâm, long thể nhiễm bệnh đến mức ăn không ngon, ngủ không yên.
Triệu Mộ Lăng nghe xong cười lạnh. Tạ Cảnh Hiên mà ăn không ngon ngủ không yên ư? Lừa gạt ai thế?
Buổi tối hôm chôn cất Tô quý nhân, Triệu Mộ Lăng cũng không ngủ yên được, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập ngang qua. Tiểu Lục từ phòng sát vách bò lên liếc mắt một cái, vội vã đến tiết lộ tin tức cho nàng: “Đã bắt được hung thủ mưu hại Tô quý nhân rồi.”