Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
hoang-de-chi-muon-doc-than-8
Chương 8: Hoàng thượng muốn chơi ba ư?
Tạ Cảnh Hiên không ừ hử gì đã thấy nàng reo hò nhảy nhót chạy ra ngoài: “Hoàng thượng lật thẻ tên rồi, đêm nay người được lựa chọn chính là —— Tô mỹ nhân của viện Đường Lê.”
Nói xong, nàng đi tới đi lui trước cửa Ngự thư phòng, lúc thì khóc lúc thì cười như kẻ điên.
Nhìn cảnh tượng này, Tạ Cảnh Hiên đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu. Việc hắn lâm hạnh phi tử lại khiến nàng vui mừng đến thế sao? Xem ra, chuyện mấy ngày trước nàng nằm mơ bị hắn phi lễ sợ đến gào ầm lên cũng thật sự là ngày nghĩ sao đêm mơ vậy.
Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy tôn nghiêm làm hoàng đế của mình đã bị sỉ nhục.
Triệu Mộ Lăng sau khi hết cơn điên lại quay về: “Hoàng thượng, vậy đêm nay người bãi giá đến viện Đường Lê hay là cho gọi Tô mỹ nhân đến điện Dưỡng Tâm hầu hạ?”
Tạ Cảnh Hiên hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Triệu Mộ Lăng không chút nghĩ ngợi nói: “Vì thân thể ngàn vàng của hoàng thượng, tốt hơn là chờ ở điện Dưỡng Tâm. Nô tài đi đưa Tô mỹ nhân đến đây hầu hạ hoàng thượng là được.”
Tạ Cảnh Hiên nở nụ cười: “Loại chuyện nhỏ nhặt này cần gì ngươi phải đi làm. Để những nô tài khác đi làm là được.”
Triệu Mộ Lăng nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh*, liền nghe thấy Tạ Cảnh Hiên nói nốt nửa câu sau: “Ngươi hãy chờ ở điện Dưỡng Tâm cùng trẫm, đêm nay việc của ngươi cũng không ít đâu.”
(*) Thụ sủng nhược kinh: Được ưu ái mà lo sợ
Nàng nên đoán được từ sớm, từ ngày đầu tiên nàng đến phòng văn thư nhìn thấy những tập sách viết về chuyện phòng the của hoàng đế trước kia thì nên biết, công việc này của đồng sử không đơn giản mà.
Tư thế oai hùng ở trên giường của các đời hoàng đế tại sao lại có thể được ghi chép đầy đủ chi tiết như vậy, chắc chắn là bởi vì có người ở bên cạnh quan sát. Mà đương nhiên, người quan sát đó chính là đồng sử.
Ông trời ơi, nàng vẫn còn là một thiếu nữ trong trắng mà!
Triệu Mộ Lăng che mắt thở dài một tiếng, Tạ Cảnh Hiên ở bên cạnh hờ hững hỏi: “Làm sao? Không quen à?”
Hỏi thừa! Chuyện như vậy, nữ tử chưa xuất giá nào có thể quen được? Hơn nữa lại không phải mình làm mà là ngồi ngoài xem người khác làm loại chuyện này, nàng có thể quen được không hả?
Tạ Cảnh Hiên lật giở cuốn sách giải trí, nói: “Ngươi phải chuyên nghiệp hơn một chút, đây là công việc, xét từ bản chất mà nói, ngươi chỉ là một người quan sát ghi chép, tư tưởng phải phóng khoáng một chút.”
Biến thái! Triệu Mộ Lăng phỉ nhổ trong lòng, đưa mắt nhìn tập sách trước mặt, trước ngày hôm nay thì chẳng có ghi chép gì về Tạ Cảnh Hiên cả.
Từ đó mà suy ra, Triệu Mộ Lăng cảm thấy hình như người nên căng thẳng không phải là nàng. Nàng ném cho Tạ Cảnh Hiên một điệu cười xấu xa: “Hoàng thượng, đêm nay Tô mỹ nhân chắc không phải là lần đầu tiên của người... chứ hả?”
Sắc mặt Tạ Cảnh Hiên nhất thời sầm xuống: “Ngươi có biết bình thường nói lắm sẽ có kết cục gì không?”
Triệu Mộ Lăng lập tức ngậm chặt miệng, đưa mắt nhìn mặt trên trống trơn của tập sách. Chẳng bao lâu, Vạn công công đến báo, nói là Tô mỹ nhân đã đến rồi.
Tạ Cảnh Hiên dùng tay ra hiệu, liền có mấy tiểu thái giám khiêng một bọc chăn tiến vào phòng ngủ, lúc đi ra còn mang cả chăn theo.
Lòng bàn tay Triệu Mộ Lăng ướt đẫm mồ hôi, có chút căng thẳng, đang chuẩn bị nghênh đón một màn ướt át kích thích, ai ngờ Tạ Cảnh Hiên lại hất cằm với nàng: “Ngươi, đi vào trong.”
“Cái gì?”
“Ta nói, ngươi đi vào trong.”
Triệu Mộ Lăng lấy hai tay che trước ngực mình: “Hoàng thượng, người muốn làm gì? Đừng nói là người muốn chơi ba...”
Tạ Cảnh Hiên trợn ngược mắt lên, sắp mất hết kiên nhẫn: “Cút vào đi, trẫm không muốn nói đến lần thứ ba.”
Triệu Mộ Lăng khẩn trương vọt vào trong phòng, vòng ra sau tấm bình phong, thấy trên giường có một mỹ nhân mềm mại như không xương, cả người trần trụi run rẩy nằm trong chăn, ánh mắt như con thỏ nhỏ đang sợ hãi.
Triệu Mộ Lăng đành bất đắc dĩ mỉm cười với nàng ta, đại khái là tỏ ý: Ta cũng không biết cái tên bị bệnh thần kinh ngoài kia muốn làm gì đâu.
Ngay sau đó, Tạ Cảnh Hiên ở bên ngoài tấm bình phong nói vọng vào: “Ngươi ở phòng văn thư nhiều năm như vậy, chắc hẳn đã xem qua những ghi chép trước đây rồi nhỉ? Đêm nay nhiệm vụ của ngươi chính là sáng tác ra một bản cho trẫm, chất lượng không được thua kém các đời trước.”
Cái gì? Triệu Mộ Lăng nhô đầu lên trên tấm bình phong: “Hoàng thượng, như vậy không ổn đâu.”
“Các ngươi có ý kiến?”
Người trên giường lập tức giật bắn lên, ra sức lắc đầu: “Thần thiếp không, không có ý kiến.”
Từ dáng vẻ này của Tô mỹ nhân có thể nhận ra nàng ta không hề chờ mong sự việc đêm nay, vừa nghe thấy lời Tạ Cảnh Hiên nói, kinh hỉ* còn nhiều hơn là mất mát.
(*) Kinh hỉ: Vừa mừng vừa sợ
Rốt cuốc là hoàng đế Đại Lương thất bại đến mức nào mà nữ nhân cưới về đều không muốn có quan hệ với hắn vậy?
Triệu Mộ Lăng lấy bút ra, lật mở tập sách trống trơn. Xem truyện tranh thì dễ, giờ lại bắt nàng phải bịa ra! Đúng là chỉ có Tạ Cảnh Hiên mới nghĩ ra được.
Theo như thường lệ thì bước đầu tiên là cởi quần áo trước phải không?
Thế là, Triệu Mộ Lăng đặt bút viết một hàng chữ: Ngô hoàng di giá đến bên long sàng, dịu dàng như nước cởi xiêm y của Tô mỹ nhân ra, thấy cái eo nhỏ nhắn của Tô mỹ nhân còn chưa đầy gang tay, bỗng sinh ra thương tiếc, ôm Tô mỹ nhân vào trong ngực, hôn lên má của nàng...
Viết đến đây, Triệu Mộ Lăng cảm thấy nóng hết cả mặt, không chịu được lấy tay quạt quạt. Tô mỹ nhân ngồi bên cạnh liếc nhìn những dòng chữ nàng đang viết, càng sợ đến co người vào trong long sàng.
Triệu Mộ Lăng thở dài, thật sự muốn biết rốt cuộc trong đầu Tạ Cảnh Hiên đang suy nghĩ điều gì. Giang sơn là của hắn, mỹ nhân là của hắn, hắn chiếm hố xí mà không đi đại tiện, rốt cuộc là có cái dây thần kinh nào mắc sai? Dù cho hắn không muốn mê muội sắc đẹp thì chọn cố định một hai phi tử cũng được mà? Trừ phi, hắn thật sự có bệnh kín?
Để thử thăm dò, Triệu Mộ Lăng đánh bạo giơ sổ tay thị tẩm vòng qua bình phong hỏi: “Hoàng thượng, phần sau nô tài không biết viết, có thể hướng dẫn cho nô tài được không?”
Tạ Cảnh Hiên nghiêng mặt sang, bỗng nhiên nở nụ cười với nàng: “Ngươi muốn trẫm hướng dẫn cho ngươi như thế nào?”
Triệu Mộ Lăng run bắn lên hai cái, ngay lập tức thay đổi chủ ý: “Nô tài vẫn nên tự mình nghiên cứu thì hơn”, nói rồi nàng lại vòng trở về.
Sau khi mất hơn nửa canh giờ tưởng tượng rồi viết ra, rốt cuộc lần đầu tiên chuyện kể về cuộc sống của tân đế Tạ Cảnh Hiên nước Đại Lương đã sống động trên trang giấy. Triệu Mộ Lăng đưa sách cho Tạ Cảnh Hiên kiểm duyệt, hắn nhìn lướt qua, dáng vẻ rất thỏa mãn: “Viết không sai, nhưng hơi dịu dàng quá.”
Bản thân chẳng bỏ ra tí công sức nào mà còn dám chê nàng viết quá dịu dàng ư? Muốn khoe khoang vẻ thô bạo sao không tự mình làm đi?
Triệu Mộ Lăng ôm một bụng tức mà không thể phát ra được, lại thấy Tạ Cảnh Hiên lấy một bộ y phục từ trong ngăn kéo ra, vắt lên tấm bình phong rồi nói với Tô mỹ nhân: “Chuyện hôm nay ngươi không được phép nói với bất kỳ ai. Chờ đến tảng sáng, trẫm sẽ tấn phong ngươi làm quý nhân, sau này cách hai ngày lại lật thẻ tên của ngươi một lần, ngươi chỉ cần đến điện Dưỡng Tâm hầu hạ là được. Cha mẹ người thân của ngươi trẫm sẽ phái người chăm sóc thật tốt, nếu như ngươi có nguyện vọng khác, trẫm cũng sẽ đáp ứng với ngươi. Ngươi có gì muốn nói không?”
Giọng nói run rẩy của Tô mỹ nhân từ bên trong truyền đến: “Không, không có. Cảm tạ long ân của hoàng thượng.”
Theo thông lệ của Đại Lương, phi tử thị tẩm xong sẽ lập tức bị đưa đi. Sau khi Tô mỹ nhân đi rồi, Triệu Mộ Lăng mang theo sổ tay cũng định mau chóng xin cáo lui, lại bị Tạ Cảnh Hiên gọi lại: “Ngươi không hỏi xem tại sao ta phải làm như vậy à?”
Đây nhất định lại là một cái bẫy. Triệu Mộ Lăng nghiêm nghị trả lời: “Hoàng thượng sáng suốt chắc chắn là có lý do của hoàng thượng, nô tài chỉ cần nghe lời là đủ rồi. Nếu hoàng thượng không dặn dò gì thêm thì nô tài xin cáo lui.”
“Trẫm có dặn dò.”
Triệu Mộ Lăng bước chân đi lại quay trở về, khóc không ra nước mắt nói: “Hoàng thượng còn có gì dặn dò?”
Tạ Cảnh Hiên đẩy lư hương: “Trẫm muốn nói cho ngươi biết lý do tại sao lại làm như thế.”
“Nhưng mà nô tài không muốn biết.”
“Ngươi nhất định phải biết.” Tạ Cảnh Hiên chớp mắt, “Bởi vì không nói ra thì trẫm rất khó chịu!”
Triệu Mộ Lăng: “...”
Sau đó, Tạ Cảnh Hiên kể cho Triệu Mộ Lăng một câu chuyện xưa rất dài, nội dung câu chuyện gần giống câu chuyện mà Tiểu Lục kể về thái hậu. Đương nhiên, từ góc độ của Tạ Cảnh Hiên thì câu chuyện cảm động hơn rất nhiều.
Phụ thân của Tạ Cảnh Hiên - vị đế vương anh minh của Đại Lương đời trước đến tuổi trung niên đột nhiên lâm bệnh nặng, trước khi lâm chung đã giao Đại Lương lại cho hắn, dặn hắn nhất định phải dẫn dắt người dân đến một tương lai tươi sáng và tốt đẹp. Hắn cũng ảo tưởng rằng mình sẽ trở thành một vị đế vương sáng suốt hơn phụ thân hắn, nhưng mà, ảo tưởng dù sao cũng chỉ là ảo tưởng, có đời hoàng đế nào sau khi đăng cơ mà tránh được sóng gió do đám tiểu nhân gây ra?
Đầu tiên là Khâm thiên giám, sau đó có Tần Ngã. Những tên này đều là cá mè một lứa.
Tạ Cảnh Hiên có thể chém Khâm thiên giám, nhưng không thể dễ dàng nhổ bỏ Tần Ngã khỏi triều đình. Nhìn lão ta không ngừng đưa thế lực vào hậu cung, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn làm trái ý nguyện của mẫu hậu, kìm chế dục vọng của mình. Bởi vì hắn không tìm được nữ nhân nào có thể tín nhiệm, thế lực của Tần thừa tướng ở khắp mọi nơi, nếu hắn nhất thời mềm lòng lưu lại giống rồng thì ngược lại càng dễ bị uy hiếp...
Nghe đến đây, Triệu Mộ Lăng tỏ ra kính phục: “Trước đây phụ… thân ta nói với ta, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Người có trong tay một dàn hậu cung nhưng không hề bị lay động, thật sự là quá mạnh mẽ.”
Tạ Cảnh Hiên cười nhạt: “Có thể chịu đựng được thứ mà cả thiên hạ không thể chịu đựng được, đây chẳng phải là phẩm chất tốt đẹp của một hoàng đế hay sao?”
Triệu Mộ Lăng hơi nghi hoặc một chút: “Nói như vậy nghĩa là không phải người không biết gì về Tần Ngã. Thế người không nghi ngờ ta là do hắn phái tới sao?”
Tạ Cảnh Hiên xoa đầu nàng, nụ cười trên khuôn mặt trở nên hơi lạnh lùng: “Thật biết đùa. Ngươi có biết nếu ngày đó ngươi không khai ra Tần Ngã thì sẽ có kết cục gì không?”
Triệu Mộ Lăng lắc lắc đầu.
“Trẫm đã chuẩn bị băng ghế dài cho ngươi xong xuôi rồi, có mấy thị vệ chờ ở bên ngoài, nếu như câu trả lời của ngươi không phải là Tần Ngã thì sẽ đánh chết ngươi ngay. Ngươi nên vui mừng vì ngươi đã khai cái tên Tần Ngã này ra, nếu không thì liệu bây giờ ngươi có thể nói chuyện cùng trẫm ở đây không?”
Triệu Mộ Lăng cảm thấy rét run cả người, thế mà trên trán lại rịn ra hai giọt mồ hôi. Nếu như ngày đó nàng không chọn cách khai nửa giả nửa thật mà bịa đặt từ đầu đến cuối, thì điều chờ đợi nàng chẳng phải là...
Nàng run cầm cập một hồi, không biết tại sao lại có cảm giác muốn cao chạy xa bay, đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng, không có một chút tâm tư nào.
Có lẽ sắc mặt của nàng quá khó coi, Tạ Cảnh Hiên bỗng nhiên duỗi tay lại gần, kề sát vào trán nàng. Nàng sợ hết hồn, ngước mắt lên nhìn vào ánh mắt ân cần của hắn.
“Lăng Tịch, ngươi làm sao thế?”
Cái tên mà Tạ Cảnh Hiên gọi chính là tên giả của nàng. Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng.
“Có phải trẫm đã dọa ngươi sợ không?” Hắn nhéo mặt nàng, nét mặt trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, “Yên tâm đi, nếu ngươi đã quy phục trẫm, đương nhiên trẫm sẽ đối đãi với ngươi thật tốt.”
Ngày hôm nay Tạ Cảnh Hiên rất ít khi biểu hiện ra nhân cách bạo quân. Nhưng chuyện này cũng không thể khiến nàng cảm thấy an tâm là bao, Triệu Mộ Lăng bỗng nhiên tỉnh ngộ, lắc lắc đầu, nói: “Hoàng thượng nói xong chưa? Nô tài buồn ngủ rồi, muốn đi về ngủ.”
Tạ Cảnh Hiên thu tay về, vẻ mặt có chút mất hứng: “Ở trong cung này, có ai mà không mong chờ trẫm nói thêm với họ mấy câu, ngươi thì ngược lại, trẫm còn chưa nói hết đã vội vã đòi đi rồi.”
Triệu Mộ Lăng trầm mặc không nói. Lát sau nghe thấy Tạ Cảnh Hiên nói: “Được rồi, ngươi về đi.”
Sau khi trở lại phòng văn thư, Triệu Mộ Lăng ngây người ra một lúc lâu, mãi mà không ngủ được. Tiểu Lục ở phòng sát vách ngáy vang như sấm, làm cho nàng càng khó ngủ.
Nàng nhớ tới những tháng ngày ở Tây Yên, nhớ tới lần cuối cùng gặp phụ thân và huynh trưởng, nhớ tới lời ủy thác của đám thần tử Tiết Lương ở bên tai nàng mỗi ngày. Mấy ngày nay có một ý nghĩ thường lóe lên trong đầu nàng. Mỗi lần ở chung với Tạ Cảnh Hiên, nàng đều nghĩ rằng, chi bằng đồng quy vu tận để đỡ mất công thế này.
Nhưng trước sau gì nàng vẫn không làm như vậy. Nàng luôn cảm thấy mình sợ chết, không muốn bỏ qua cơ hội sống sót. Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rất rõ, ngoài sợ chết ra còn có một nguyên nhân khác.
Nàng chưa thực sự nhìn thấy bộ mặt xấu xa của Tạ Cảnh Hiên. Dù cho việc Đại Lương tiêu diệt Tây Yên là sự thật ván đã đóng thuyền, thì người tại vị lúc đó cũng là cha của Tạ Cảnh Hiên. Biết đâu Tạ Cảnh Hiên không phải người ra chủ trương tiêu diệt Tây Yên. Có thể là sau khi hắn dẫn binh đến mới biết nhiệm vụ của chuyến đi này không phải là giúp đỡ Tây Yên bảo vệ mỏ vàng, mà là tiêu diệt Tây Yên.
Nhưng sau đêm nay, nàng đột nhiên cảm thấy mình nên hạ quyết tâm thôi.
Tạ Cảnh Hiên xem ra cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Nếu như nàng không thể giết hắn trước khi hắn phát hiện ra thân phận thực sự của nàng thì ắt sẽ có một ngày nàng chết trên tay hắn.
Tạ Cảnh Hiên không ừ hử gì đã thấy nàng reo hò nhảy nhót chạy ra ngoài: “Hoàng thượng lật thẻ tên rồi, đêm nay người được lựa chọn chính là —— Tô mỹ nhân của viện Đường Lê.”
Nói xong, nàng đi tới đi lui trước cửa Ngự thư phòng, lúc thì khóc lúc thì cười như kẻ điên.
Nhìn cảnh tượng này, Tạ Cảnh Hiên đột nhiên cảm thấy hơi khó chịu. Việc hắn lâm hạnh phi tử lại khiến nàng vui mừng đến thế sao? Xem ra, chuyện mấy ngày trước nàng nằm mơ bị hắn phi lễ sợ đến gào ầm lên cũng thật sự là ngày nghĩ sao đêm mơ vậy.
Nghĩ tới đây, hắn cảm thấy tôn nghiêm làm hoàng đế của mình đã bị sỉ nhục.
Triệu Mộ Lăng sau khi hết cơn điên lại quay về: “Hoàng thượng, vậy đêm nay người bãi giá đến viện Đường Lê hay là cho gọi Tô mỹ nhân đến điện Dưỡng Tâm hầu hạ?”
Tạ Cảnh Hiên hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Triệu Mộ Lăng không chút nghĩ ngợi nói: “Vì thân thể ngàn vàng của hoàng thượng, tốt hơn là chờ ở điện Dưỡng Tâm. Nô tài đi đưa Tô mỹ nhân đến đây hầu hạ hoàng thượng là được.”
Tạ Cảnh Hiên nở nụ cười: “Loại chuyện nhỏ nhặt này cần gì ngươi phải đi làm. Để những nô tài khác đi làm là được.”
Triệu Mộ Lăng nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh*, liền nghe thấy Tạ Cảnh Hiên nói nốt nửa câu sau: “Ngươi hãy chờ ở điện Dưỡng Tâm cùng trẫm, đêm nay việc của ngươi cũng không ít đâu.”
(*) Thụ sủng nhược kinh: Được ưu ái mà lo sợ
Nàng nên đoán được từ sớm, từ ngày đầu tiên nàng đến phòng văn thư nhìn thấy những tập sách viết về chuyện phòng the của hoàng đế trước kia thì nên biết, công việc này của đồng sử không đơn giản mà.
Tư thế oai hùng ở trên giường của các đời hoàng đế tại sao lại có thể được ghi chép đầy đủ chi tiết như vậy, chắc chắn là bởi vì có người ở bên cạnh quan sát. Mà đương nhiên, người quan sát đó chính là đồng sử.
Ông trời ơi, nàng vẫn còn là một thiếu nữ trong trắng mà!
Triệu Mộ Lăng che mắt thở dài một tiếng, Tạ Cảnh Hiên ở bên cạnh hờ hững hỏi: “Làm sao? Không quen à?”
Hỏi thừa! Chuyện như vậy, nữ tử chưa xuất giá nào có thể quen được? Hơn nữa lại không phải mình làm mà là ngồi ngoài xem người khác làm loại chuyện này, nàng có thể quen được không hả?
Tạ Cảnh Hiên lật giở cuốn sách giải trí, nói: “Ngươi phải chuyên nghiệp hơn một chút, đây là công việc, xét từ bản chất mà nói, ngươi chỉ là một người quan sát ghi chép, tư tưởng phải phóng khoáng một chút.”
Biến thái! Triệu Mộ Lăng phỉ nhổ trong lòng, đưa mắt nhìn tập sách trước mặt, trước ngày hôm nay thì chẳng có ghi chép gì về Tạ Cảnh Hiên cả.
Từ đó mà suy ra, Triệu Mộ Lăng cảm thấy hình như người nên căng thẳng không phải là nàng. Nàng ném cho Tạ Cảnh Hiên một điệu cười xấu xa: “Hoàng thượng, đêm nay Tô mỹ nhân chắc không phải là lần đầu tiên của người... chứ hả?”
Sắc mặt Tạ Cảnh Hiên nhất thời sầm xuống: “Ngươi có biết bình thường nói lắm sẽ có kết cục gì không?”
Triệu Mộ Lăng lập tức ngậm chặt miệng, đưa mắt nhìn mặt trên trống trơn của tập sách. Chẳng bao lâu, Vạn công công đến báo, nói là Tô mỹ nhân đã đến rồi.
Tạ Cảnh Hiên dùng tay ra hiệu, liền có mấy tiểu thái giám khiêng một bọc chăn tiến vào phòng ngủ, lúc đi ra còn mang cả chăn theo.
Lòng bàn tay Triệu Mộ Lăng ướt đẫm mồ hôi, có chút căng thẳng, đang chuẩn bị nghênh đón một màn ướt át kích thích, ai ngờ Tạ Cảnh Hiên lại hất cằm với nàng: “Ngươi, đi vào trong.”
“Cái gì?”
“Ta nói, ngươi đi vào trong.”
Triệu Mộ Lăng lấy hai tay che trước ngực mình: “Hoàng thượng, người muốn làm gì? Đừng nói là người muốn chơi ba...”
Tạ Cảnh Hiên trợn ngược mắt lên, sắp mất hết kiên nhẫn: “Cút vào đi, trẫm không muốn nói đến lần thứ ba.”
Triệu Mộ Lăng khẩn trương vọt vào trong phòng, vòng ra sau tấm bình phong, thấy trên giường có một mỹ nhân mềm mại như không xương, cả người trần trụi run rẩy nằm trong chăn, ánh mắt như con thỏ nhỏ đang sợ hãi.
Triệu Mộ Lăng đành bất đắc dĩ mỉm cười với nàng ta, đại khái là tỏ ý: Ta cũng không biết cái tên bị bệnh thần kinh ngoài kia muốn làm gì đâu.
Ngay sau đó, Tạ Cảnh Hiên ở bên ngoài tấm bình phong nói vọng vào: “Ngươi ở phòng văn thư nhiều năm như vậy, chắc hẳn đã xem qua những ghi chép trước đây rồi nhỉ? Đêm nay nhiệm vụ của ngươi chính là sáng tác ra một bản cho trẫm, chất lượng không được thua kém các đời trước.”
Cái gì? Triệu Mộ Lăng nhô đầu lên trên tấm bình phong: “Hoàng thượng, như vậy không ổn đâu.”
“Các ngươi có ý kiến?”
Người trên giường lập tức giật bắn lên, ra sức lắc đầu: “Thần thiếp không, không có ý kiến.”
Từ dáng vẻ này của Tô mỹ nhân có thể nhận ra nàng ta không hề chờ mong sự việc đêm nay, vừa nghe thấy lời Tạ Cảnh Hiên nói, kinh hỉ* còn nhiều hơn là mất mát.
(*) Kinh hỉ: Vừa mừng vừa sợ
Rốt cuốc là hoàng đế Đại Lương thất bại đến mức nào mà nữ nhân cưới về đều không muốn có quan hệ với hắn vậy?
Triệu Mộ Lăng lấy bút ra, lật mở tập sách trống trơn. Xem truyện tranh thì dễ, giờ lại bắt nàng phải bịa ra! Đúng là chỉ có Tạ Cảnh Hiên mới nghĩ ra được.
Theo như thường lệ thì bước đầu tiên là cởi quần áo trước phải không?
Thế là, Triệu Mộ Lăng đặt bút viết một hàng chữ: Ngô hoàng di giá đến bên long sàng, dịu dàng như nước cởi xiêm y của Tô mỹ nhân ra, thấy cái eo nhỏ nhắn của Tô mỹ nhân còn chưa đầy gang tay, bỗng sinh ra thương tiếc, ôm Tô mỹ nhân vào trong ngực, hôn lên má của nàng...
Viết đến đây, Triệu Mộ Lăng cảm thấy nóng hết cả mặt, không chịu được lấy tay quạt quạt. Tô mỹ nhân ngồi bên cạnh liếc nhìn những dòng chữ nàng đang viết, càng sợ đến co người vào trong long sàng.
Triệu Mộ Lăng thở dài, thật sự muốn biết rốt cuộc trong đầu Tạ Cảnh Hiên đang suy nghĩ điều gì. Giang sơn là của hắn, mỹ nhân là của hắn, hắn chiếm hố xí mà không đi đại tiện, rốt cuộc là có cái dây thần kinh nào mắc sai? Dù cho hắn không muốn mê muội sắc đẹp thì chọn cố định một hai phi tử cũng được mà? Trừ phi, hắn thật sự có bệnh kín?
Để thử thăm dò, Triệu Mộ Lăng đánh bạo giơ sổ tay thị tẩm vòng qua bình phong hỏi: “Hoàng thượng, phần sau nô tài không biết viết, có thể hướng dẫn cho nô tài được không?”
Tạ Cảnh Hiên nghiêng mặt sang, bỗng nhiên nở nụ cười với nàng: “Ngươi muốn trẫm hướng dẫn cho ngươi như thế nào?”
Triệu Mộ Lăng run bắn lên hai cái, ngay lập tức thay đổi chủ ý: “Nô tài vẫn nên tự mình nghiên cứu thì hơn”, nói rồi nàng lại vòng trở về.
Sau khi mất hơn nửa canh giờ tưởng tượng rồi viết ra, rốt cuộc lần đầu tiên chuyện kể về cuộc sống của tân đế Tạ Cảnh Hiên nước Đại Lương đã sống động trên trang giấy. Triệu Mộ Lăng đưa sách cho Tạ Cảnh Hiên kiểm duyệt, hắn nhìn lướt qua, dáng vẻ rất thỏa mãn: “Viết không sai, nhưng hơi dịu dàng quá.”
Bản thân chẳng bỏ ra tí công sức nào mà còn dám chê nàng viết quá dịu dàng ư? Muốn khoe khoang vẻ thô bạo sao không tự mình làm đi?
Triệu Mộ Lăng ôm một bụng tức mà không thể phát ra được, lại thấy Tạ Cảnh Hiên lấy một bộ y phục từ trong ngăn kéo ra, vắt lên tấm bình phong rồi nói với Tô mỹ nhân: “Chuyện hôm nay ngươi không được phép nói với bất kỳ ai. Chờ đến tảng sáng, trẫm sẽ tấn phong ngươi làm quý nhân, sau này cách hai ngày lại lật thẻ tên của ngươi một lần, ngươi chỉ cần đến điện Dưỡng Tâm hầu hạ là được. Cha mẹ người thân của ngươi trẫm sẽ phái người chăm sóc thật tốt, nếu như ngươi có nguyện vọng khác, trẫm cũng sẽ đáp ứng với ngươi. Ngươi có gì muốn nói không?”
Giọng nói run rẩy của Tô mỹ nhân từ bên trong truyền đến: “Không, không có. Cảm tạ long ân của hoàng thượng.”
Theo thông lệ của Đại Lương, phi tử thị tẩm xong sẽ lập tức bị đưa đi. Sau khi Tô mỹ nhân đi rồi, Triệu Mộ Lăng mang theo sổ tay cũng định mau chóng xin cáo lui, lại bị Tạ Cảnh Hiên gọi lại: “Ngươi không hỏi xem tại sao ta phải làm như vậy à?”
Đây nhất định lại là một cái bẫy. Triệu Mộ Lăng nghiêm nghị trả lời: “Hoàng thượng sáng suốt chắc chắn là có lý do của hoàng thượng, nô tài chỉ cần nghe lời là đủ rồi. Nếu hoàng thượng không dặn dò gì thêm thì nô tài xin cáo lui.”
“Trẫm có dặn dò.”
Triệu Mộ Lăng bước chân đi lại quay trở về, khóc không ra nước mắt nói: “Hoàng thượng còn có gì dặn dò?”
Tạ Cảnh Hiên đẩy lư hương: “Trẫm muốn nói cho ngươi biết lý do tại sao lại làm như thế.”
“Nhưng mà nô tài không muốn biết.”
“Ngươi nhất định phải biết.” Tạ Cảnh Hiên chớp mắt, “Bởi vì không nói ra thì trẫm rất khó chịu!”
Triệu Mộ Lăng: “...”
Sau đó, Tạ Cảnh Hiên kể cho Triệu Mộ Lăng một câu chuyện xưa rất dài, nội dung câu chuyện gần giống câu chuyện mà Tiểu Lục kể về thái hậu. Đương nhiên, từ góc độ của Tạ Cảnh Hiên thì câu chuyện cảm động hơn rất nhiều.
Phụ thân của Tạ Cảnh Hiên - vị đế vương anh minh của Đại Lương đời trước đến tuổi trung niên đột nhiên lâm bệnh nặng, trước khi lâm chung đã giao Đại Lương lại cho hắn, dặn hắn nhất định phải dẫn dắt người dân đến một tương lai tươi sáng và tốt đẹp. Hắn cũng ảo tưởng rằng mình sẽ trở thành một vị đế vương sáng suốt hơn phụ thân hắn, nhưng mà, ảo tưởng dù sao cũng chỉ là ảo tưởng, có đời hoàng đế nào sau khi đăng cơ mà tránh được sóng gió do đám tiểu nhân gây ra?
Đầu tiên là Khâm thiên giám, sau đó có Tần Ngã. Những tên này đều là cá mè một lứa.
Tạ Cảnh Hiên có thể chém Khâm thiên giám, nhưng không thể dễ dàng nhổ bỏ Tần Ngã khỏi triều đình. Nhìn lão ta không ngừng đưa thế lực vào hậu cung, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn làm trái ý nguyện của mẫu hậu, kìm chế dục vọng của mình. Bởi vì hắn không tìm được nữ nhân nào có thể tín nhiệm, thế lực của Tần thừa tướng ở khắp mọi nơi, nếu hắn nhất thời mềm lòng lưu lại giống rồng thì ngược lại càng dễ bị uy hiếp...
Nghe đến đây, Triệu Mộ Lăng tỏ ra kính phục: “Trước đây phụ… thân ta nói với ta, anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Người có trong tay một dàn hậu cung nhưng không hề bị lay động, thật sự là quá mạnh mẽ.”
Tạ Cảnh Hiên cười nhạt: “Có thể chịu đựng được thứ mà cả thiên hạ không thể chịu đựng được, đây chẳng phải là phẩm chất tốt đẹp của một hoàng đế hay sao?”
Triệu Mộ Lăng hơi nghi hoặc một chút: “Nói như vậy nghĩa là không phải người không biết gì về Tần Ngã. Thế người không nghi ngờ ta là do hắn phái tới sao?”
Tạ Cảnh Hiên xoa đầu nàng, nụ cười trên khuôn mặt trở nên hơi lạnh lùng: “Thật biết đùa. Ngươi có biết nếu ngày đó ngươi không khai ra Tần Ngã thì sẽ có kết cục gì không?”
Triệu Mộ Lăng lắc lắc đầu.
“Trẫm đã chuẩn bị băng ghế dài cho ngươi xong xuôi rồi, có mấy thị vệ chờ ở bên ngoài, nếu như câu trả lời của ngươi không phải là Tần Ngã thì sẽ đánh chết ngươi ngay. Ngươi nên vui mừng vì ngươi đã khai cái tên Tần Ngã này ra, nếu không thì liệu bây giờ ngươi có thể nói chuyện cùng trẫm ở đây không?”
Triệu Mộ Lăng cảm thấy rét run cả người, thế mà trên trán lại rịn ra hai giọt mồ hôi. Nếu như ngày đó nàng không chọn cách khai nửa giả nửa thật mà bịa đặt từ đầu đến cuối, thì điều chờ đợi nàng chẳng phải là...
Nàng run cầm cập một hồi, không biết tại sao lại có cảm giác muốn cao chạy xa bay, đầu óc nàng hoàn toàn trống rỗng, không có một chút tâm tư nào.
Có lẽ sắc mặt của nàng quá khó coi, Tạ Cảnh Hiên bỗng nhiên duỗi tay lại gần, kề sát vào trán nàng. Nàng sợ hết hồn, ngước mắt lên nhìn vào ánh mắt ân cần của hắn.
“Lăng Tịch, ngươi làm sao thế?”
Cái tên mà Tạ Cảnh Hiên gọi chính là tên giả của nàng. Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên nàng.
“Có phải trẫm đã dọa ngươi sợ không?” Hắn nhéo mặt nàng, nét mặt trở nên ôn hòa hơn rất nhiều, “Yên tâm đi, nếu ngươi đã quy phục trẫm, đương nhiên trẫm sẽ đối đãi với ngươi thật tốt.”
Ngày hôm nay Tạ Cảnh Hiên rất ít khi biểu hiện ra nhân cách bạo quân. Nhưng chuyện này cũng không thể khiến nàng cảm thấy an tâm là bao, Triệu Mộ Lăng bỗng nhiên tỉnh ngộ, lắc lắc đầu, nói: “Hoàng thượng nói xong chưa? Nô tài buồn ngủ rồi, muốn đi về ngủ.”
Tạ Cảnh Hiên thu tay về, vẻ mặt có chút mất hứng: “Ở trong cung này, có ai mà không mong chờ trẫm nói thêm với họ mấy câu, ngươi thì ngược lại, trẫm còn chưa nói hết đã vội vã đòi đi rồi.”
Triệu Mộ Lăng trầm mặc không nói. Lát sau nghe thấy Tạ Cảnh Hiên nói: “Được rồi, ngươi về đi.”
Sau khi trở lại phòng văn thư, Triệu Mộ Lăng ngây người ra một lúc lâu, mãi mà không ngủ được. Tiểu Lục ở phòng sát vách ngáy vang như sấm, làm cho nàng càng khó ngủ.
Nàng nhớ tới những tháng ngày ở Tây Yên, nhớ tới lần cuối cùng gặp phụ thân và huynh trưởng, nhớ tới lời ủy thác của đám thần tử Tiết Lương ở bên tai nàng mỗi ngày. Mấy ngày nay có một ý nghĩ thường lóe lên trong đầu nàng. Mỗi lần ở chung với Tạ Cảnh Hiên, nàng đều nghĩ rằng, chi bằng đồng quy vu tận để đỡ mất công thế này.
Nhưng trước sau gì nàng vẫn không làm như vậy. Nàng luôn cảm thấy mình sợ chết, không muốn bỏ qua cơ hội sống sót. Nhưng trong lòng nàng cũng hiểu rất rõ, ngoài sợ chết ra còn có một nguyên nhân khác.
Nàng chưa thực sự nhìn thấy bộ mặt xấu xa của Tạ Cảnh Hiên. Dù cho việc Đại Lương tiêu diệt Tây Yên là sự thật ván đã đóng thuyền, thì người tại vị lúc đó cũng là cha của Tạ Cảnh Hiên. Biết đâu Tạ Cảnh Hiên không phải người ra chủ trương tiêu diệt Tây Yên. Có thể là sau khi hắn dẫn binh đến mới biết nhiệm vụ của chuyến đi này không phải là giúp đỡ Tây Yên bảo vệ mỏ vàng, mà là tiêu diệt Tây Yên.
Nhưng sau đêm nay, nàng đột nhiên cảm thấy mình nên hạ quyết tâm thôi.
Tạ Cảnh Hiên xem ra cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài. Nếu như nàng không thể giết hắn trước khi hắn phát hiện ra thân phận thực sự của nàng thì ắt sẽ có một ngày nàng chết trên tay hắn.
Bình luận facebook