• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hoàng Đế Chỉ Muốn Độc Thân (4 Viewers)

  • hoang-de-chi-muon-doc-than-5

Chương 5: Hoàng thượng, ta sai rồi!




Cuối cùng, Triệu Mộ Lăng nghĩ ra một biện pháp: Hai tay nàng bám vào gờ tường, đầu tiên nàng để cho mình treo lơ lửng giữa không trung, như vậy, chân nàng chỉ cách mặt đất hơn bốn thước. Chỉ cần nàng buông tay ra là coi như rơi ngã xuống đất, cũng không đến nỗi bị thương quá nghiêm trọng.

Nhưng thế sự khó lường, nàng vừa treo mình trên tường thì có tiếng bước chân người truyền đến từ trong màn đêm. Nàng sợ đến cứng đờ cả người, không dám nhúc nhích, chỉ có thể cố gắng dùng hai tay bám chặt vào gờ tường không dám thả ra.

Tiếng bước chân không chỉ của một người mà có đến tận mấy người, xen lẫn với tiếng ma sát của gỗ, hình như có mấy người đang khênh kiệu đi tới.

Ở trong cung này, người có thể ngồi kiệu không nhiều, ngoại trừ hoàng đế, thái hậu, căn bản chỉ còn phi tử được sủng ái. Nhưng xét nguyên do Tạ Cảnh Hiên chưa bao giờ cho gọi phi tử đến thị tẩm, nhất là vào giờ này, Triệu Mộ Lăng cảm thấy, tỷ lệ phi tử ngồi kiệu đi qua nơi này thực sự quá nhỏ.

Nói như vậy nghĩa là chỉ còn lại thái hậu và hoàng đế thôi?

Đây thực sự là sợ thứ gì sẽ gặp thứ đó. Bất kể là bị ai phát hiện thì nàng cũng chết chắc.

Cảm thấy ngón tay có chút tê mỏi, Triệu Mộ Lăng cắn răng dùng hết sức bình sinh, ngón tay bám ghì thật chặt. May là hôm nay nàng mặc y phục màu đỏ gạch, cùng hòa thành một sắc với tường thành hoàng cung. Nàng chỉ hi vọng những thái giám khênh kiệu này nhanh chóng đi qua, không phát hiện ra sự tồn tại của nàng.

Lời cầu nguyện của nàng có vẻ đã hiệu nghiệm, tiếng bước chân phía sau nàng vội vã đi qua, không có bất kỳ tiếng động nào khác. Triệu Mộ Lăng vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đang định chờ bọn họ đi xa rồi nàng sẽ nhảy xuống, bỗng nhiên nghe thấy phía dưới truyền đến một giọng nói.

“Ngươi còn muốn treo mình ở trên đó bao lâu nữa?”

Giọng nói chẳng đâu xa lạ này truyền vào tai Triệu Mộ Lăng, khiến nàng có một cảm giác sống không còn gì luyến tiếc. Nàng biết Tạ Cảnh Hiên nhất định đã nhận ra nàng từ bóng lưng, thế nhưng nếu như nàng rơi xuống để hắn bắt được tại chỗ thì ắt hẳn là một bi kịch.

Vào lúc mấu chốt, nàng nghĩ tới mấy món đồ Tiết Lương vừa đưa cho.

Nàng hít một hơi thật sâu, cấp tốc vạch ra lộ trình ba bước: Rơi xuống đất, lấy đồ, tập kích! Ba bước này nhất định phải hoàn thành liền một mạch, như vậy nàng mới có thể có một chút cơ hội sống sót.

Nghĩ nhiều không bằng hành động thực tế. Triệu Mộ Lăng buông hai tay, sau khi rơi xuống đất liền nhanh chóng lăn một vòng, móc ra một cái lọ nhỏ từ trong ngực, thừa dịp tranh tối tranh sáng hắt về phía Tạ Cảnh Hiên, sau đó liền chạy đi.

“Hoàng thượng, hoàng thượng! Người đâu, bắt lấy thích khách!!!” Các tiểu thái giám ở phía sau nháo nhào nhào lên. Triệu Mộ Lăng cũng gặp may, bình thường Tạ Cảnh Hiên ra vào ít nhất cũng dẫn theo bên cạnh vài thị vệ đại nội, đêm nay chẳng hiểu vì sao mà chỉ lệnh cho mấy tên tiểu thái giám khênh kiệu, không dẫn theo những người khác.

Sau khi Triệu Mộ Lăng chạy trối chết về phòng văn thư, lập tức nói với Tiểu Lục: “Lát nữa nếu có người đến tìm ta, ngươi hãy nói đêm nay ta luôn ở phòng văn thư, không đi đâu hết, biết chưa?”

Tiểu Lục không rõ vì sao, chỉ từ vẻ mặt của Triệu Mộ Lăng mà hiểu đã xảy ra chuyện lớn. Cậu ta không mất thời gian dò hỏi lôi thôi, bởi vì thái giám thân cận của Tạ Cảnh Hiên là Vạn công công đã tới, nói là muốn thông báo cho Triệu Mộ Lăng qua đó. Tiểu Lục nghênh đón bằng khuôn mặt tươi cười: “Công công, không biết hoàng thượng cho gọi Lăng cô nương qua đó có chuyện gì? Đêm nay, Lăng cô nương bị sốt...”

Vạn công công tát cậu ta một phát ngã lăn ra đất: “Liên quan gì đến ngươi? Hoàng thượng muốn cho gọi người nào thì chết rồi cũng phải đem xác tới.”

Nói xong, lão ta ra lệnh cho hai tên tiểu thái giám phía sau đi vào khiêng người ra.

Tiểu Lục đã nói dối rồi, Triệu Mộ Lăng cũng không dám vạch trần, chỉ có thể giả vờ như thân thể thật sự không được khỏe. Tiểu thái giám lôi cả nàng cả chăn gối đệm giường lên, trông như cái bánh bao nhân thịt khiêng ra ngoài.

Trước khi đi, Triệu Mộ Lăng liếc Tiểu Lục một cái, cậu ta mặt mày méo xệch nhìn nàng, cuối cùng làm động tác “Chúc người may mắn”, Triệu Mộ Lăng gần như phát khóc.

Triệu Mộ Lăng cảm thấy mình như một miếng thịt trên thớt gỗ, hiện tại cả thịt lẫn thớt gỗ đều được đưa đến chỗ đồ tể, chỉ chờ hoàng đế giơ tay chém xuống là Tây Yên sẽ có thêm một vong hồn là nàng.

Không phải nàng không dự liệu trước được chuyện này, chỉ là nàng không ngờ mình sẽ chết nhanh như vậy. Hơn nữa, sau khi nghe Tiểu Lục nói xong, nàng liền cởi hết y phục ra, bây giờ trên người chỉ mặc độc cái yếm và manh quần. Nếu Tạ Cảnh Hiên cho phép nàng nằm trong chăn đáp lời thì còn đỡ, chứ nếu hắn bắt nàng chui từ trong chăn ra để nói thì...

Triệu Mộ Lăng nghĩ đến cảnh tượng này liền cực kì kích động, trái tim nàng đã sắp không chịu nổi nữa rồi.

Cứ suy nghĩ lung tung như vậy không biết bao lâu đã đến điện Dưỡng Tâm, cả người nàng lẫn chăn bị quăng xuống đất. Không thể không nói, hai tên tiểu thái giám khiêng nàng có kỹ thuật vô cùng tốt, quăng người cũng quăng rất có trình độ. Triệu Mộ Lăng ở trong không trung có cảm giác mình và chăn ga gối đệm tách ra thành từng lớp, như ba mảnh của chiếc bánh màn thầu văng ra vậy.

Ngay sau đó, bởi vì không có cùng trọng lượng, nàng không thể duy trì được trạng thái “chăn quấn quanh người” như trước, thân thể trần trụi bị văng thẳng ra ngoài. May mà nàng có tố chất tâm lý vững vàng, mặc dù ở trong tình trạng xấu hổ này thì nàng vẫn có thể duy trì trạng thái bất tỉnh như cũ, dù sao thì tỉnh lại sẽ càng lúng túng thêm.

Sau khi Vạn công công phục mệnh* với hoàng đế một tiếng liền dẫn mấy tên thái giám lui xuống.

(*) Phục mệnh: Báo cáo lại sau khi chấp hành mệnh lệnh

Giọng nói của Tạ Cảnh Hiên từ một hướng khác truyền đến: “Còn định giả vờ à?”

Triệu Mộ Lăng vẫn nằm im không nhúc nhích, vào lúc thế này, nàng sẽ không ngốc tới mức đón nhận sự tra khảo hắn. Chỉ cần giả vờ bất tỉnh thì hắn sẽ không có cách nào gây khó dễ cho nàng.

Giọng nói của Tạ Cảnh Hiên từ từ áp sát: “Nói tới đây, không biết trong cung đã có người kể với ngươi hay chưa, đã từng có thái giám phạm lỗi, lúc bị ta ép hỏi gã đã giả chết, ngươi biết ta đã gọi gã dậy như thế nào không?”

Lông mày Triệu Mộ Lăng giật một cái, trong lòng bắt đầu nảy sinh một nghi vấn, nhân cách chủ đạo hiện tại của hắn là gì?

“Ta sai người chuẩn bị một chậu nước lạnh, một xấp giấy Tuyên Thành thượng hạng. Trước tiên thấm ướt tờ giấy, trùm lên mặt gã. Bởi vì giấy đã ướt nên sẽ dính sát vào da mặt, ngăn gã tiếp xúc với không khí. Gã sẽ có cảm giác hô hấp khó khăn, có điều bởi vì có mỗi một tờ giấy, chỉ cần hít thở thật mạnh thì tờ giấy sẽ rách nát, gã vẫn có thể tiếp tục giả vờ bất tỉnh. Nhưng chuyện tiếp theo thì không đơn giản như vậy...”

Nàng nghe thấy tiếng Tạ Cảnh Hiên giẫm chân ngồi xuống trước mặt nàng, tâm trạng nặng nề.

“Tiếp đó, ta đẩy nhanh tốc độ dán giấy lên mặt gã, một tờ rồi lại một tờ, không cho gã cơ hội thở lấy hơi. Lần này, gã không chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn, mà còn có cảm giác dường như ai đó dùng tay bóp cổ mình. Thế nhưng gã lại không thể lấy tay gỡ giấy ra, bởi vì gã đang giả vờ bất tỉnh, vì thế gã chỉ có thể liều mạng dùng miệng mũi để hít thở, có điều lúc này mũi miệng của gã đều đã bị bịt kín rồi...”

Triệu Mộ Lăng cảm thấy mình đã hô hấp không thông, ngực bắt đầu phập phồng kịch liệt. Tuy rằng mắt nhắm nghiền, nhưng lỗ chân lông toàn thân nàng tựa như có cảm ứng, phát hiện có bàn tay ai đó dần dần tới gần cổ họng của nàng. Đến lúc này, nàng chắc chắn trăm phần trăm, Tạ Cảnh Hiên trước mặt nàng tuyệt đối không phải là Tạ Cảnh Hiên ấm áp.

Nàng lập tức nhảy dựng lên: “Hoàng thượng, ta sai rồi!”

Tạ Cảnh Hiên ngồi trên sạp nhỏ, bắt tréo chân: “Nói, đêm nay ngươi làm gì chỗ tường hoàng cung đằng đó? Mang theo thuốc mê trên người định làm gì? Đừng có liên tục khiêu chiến sự nhẫn nại của ta, ta là hoàng đế, ‘thà giết nhầm còn hơn bỏ sót’ là tôn chỉ của cuộc đời ta.”

Đương nhiên Triệu Mộ Lăng biết Tạ Cảnh Hiên đang cho nàng cơ hội, thực tế, nàng rất kinh ngạc khi hắn không trực tiếp lôi nàng đi xử tử, còn cho những người khác lui xuống. Những điều này không phù hợp với giả thiết hắn là một tên hoàng đế lòng dạ độc ác của nàng. Nàng thậm chí cũng đã chuẩn bị kĩ càng, nếu như Tạ Cảnh Hiên xuống tay giết nàng thì nàng vẫn còn giấu một cây trâm trong búi tóc. Tuy rằng võ công của nàng không cao như Tiết Lương, nhưng muốn đồng quy vu tận cùng hoàng đế thì vẫn có cách.

Nhưng hiện tại Tạ Cảnh Hiên ngồi ở nơi đó một mình, mặc một bộ đồ ngủ màu vàng sáng, tóc buộc hờ hững, xem ra không hề có ý định giết người. Dù cho hắn nói thẳng ra là hắn “thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”, nhưng biểu cảm trên mặt hắn vẫn không hề có tính uy hiếp.

Triệu Mộ Lăng quyết định thử vận may một lần.

Nàng cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tạ Cảnh Hiên mà hai tay chà xát vào cánh tay mình: “Hoàng thượng, ta lạnh quá, có thể mặc y phục vào rồi nói không?”

Tạ Cảnh Hiên hơi sửng sốt một chút, sau một khắc, chiếc áo khoác ngoài màu vàng sáng phủ lên đầu nàng. Không ngờ hắn lại lấy y phục của mình cho nàng mặc.

“Bây giờ có thể nói rồi chứ?”

Để bảo toàn tính mạng, ta chỉ có thể hi sinh ngươi thôi, Tần thừa tướng.

Tiếp đó, Triệu Mộ Lăng bắt đầu bốc phét, từ việc tối nay Tiết Lương tới bức tường phía Tây hoàng cung tìm nàng đổi thành thủ hạ tâm phúc của Tần thừa tướng. Có người đã nói, lời nói dối thành công nhất chính là lời nói dối nửa thật nửa giả. Nếu như nàng nói là mình đi dạo tới bức tường phía Tây hoàng cung, với sự thông minh của Tạ Cảnh Hiên, làm sao có chuyện hắn sẽ tin cơ chứ?

Cách làm thông minh nhất chính là thừa nhận mình có mưu đồ, nhưng so với việc khai ra mưu đồ phục quốc báo thù của mình thì hiển nhiên khai rằng mưu đồ của Tần thừa tướng sẽ có nhiều cơ hội sống sót hơn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom