Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
hoang-de-chi-muon-doc-than-4
Chương 4: Hoàng đế bị tâm thần phân liệt
Tạ Cảnh Hiên nhíu mày: “Ngươi mơ thấy cái gì nghiêm trọng đến mức muốn đâm chết trẫm?”
“Không, không phải.” Suy nghĩ của Triệu Mộ Lăng xoay chuyển thần tốc, “Sao ta dám đâm chết hoàng thượng chứ? Có phải ta chán sống rồi đâu.”
“Cho nên ý của ngươi là ngươi không dám làm, chứ không phải là không muốn làm? Ngươi có bức xúc gì với trẫm hả?”
Vết xe đổ trước đó làm Triệu Mộ Lăng phải ngậm chặt miệng, nàng cũng không muốn ăn thêm hai mươi trượng nữa đâu.
Tạ Cảnh Hiên đứng dậy, hừ lạnh một tiếng: “Chỉ bắt ngươi sao chép xuân cung đồ một ngày thôi mà ngươi đã muốn giết chết trẫm rồi. Nếu bắt ngươi sao chép thêm mấy ngày nữa thì tính mạng của trẫm chẳng phải treo lơ lửng giữa không trung hay sao? Thôi, ngươi đi đi.”
Nam nhân ấm áp đang chiếm ưu thế, cảm tạ lão thiên gia.
Triệu Mộ Lăng lập tức xoay người chạy ra ngoài, kết quả là mới chớp mắt một cái đã có người tóm cổ áo sau gáy nàng: “Điêu nô* to gan, ngươi dám làm bẩn long bào của trẫm?”
(*) Điêu nô: Kẻ tôi tớ gian xảo, giảo hoạt
Thay đổi nhanh quá rồi đấy!? Triệu Mộ Lăng mặt mày đưa đám: “Ta giặt sạch cho người là được chứ gì?”
Tạ Cảnh Hiên: “Đương nhiên là phải giặt, trẫm thấy phải ‘giặt’* toàn thân ngươi mới được.”
(*) Giặt, tắm, tẩy, rửa đều là 洗
Chỉ chốc lát sau, Triệu Mộ Lăng bị hai tên thái giám ấn vào thùng tắm chứa đầy nước, Tạ Cảnh Hiên ngồi bên cạnh sai bọn họ lần lượt dìm nàng vào trong đó, hung ác nói: “Loại điêu nô này phải trừng trị như vậy, hiểu chưa?”
Thái giám đồng thanh: “Dạ hiểu, thưa hoàng thượng.”
Vào lúc không thể ngoi đầu lên, Triệu Mộ Lăng tự hỏi, có khi nào mình cứ thế mà chết ở đây hay không? Nàng thật sự rất không cam lòng, ngay cả sợi tóc của Tạ Cảnh Hiên nàng còn chưa chạm tới mà đã chết trong tay hắn, cho dù chỉ xin một chút lợi thế cũng được mà. Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên trở tay bắt lấy tay của hai tên tiểu thái giám, dùng sức kéo một phát, nhân lúc bọn họ không kịp đề phòng mà lôi vào trong thùng tắm.
Nàng nhanh chóng trèo ra khỏi đó, bổ nhào về phía Tạ Cảnh Hiên, bóp cổ hắn: “Bạo quân, chịu chết đi!”
Thoáng một cái, dường như nàng nhìn thấy trong mắt Tạ Cảnh Hiên có cái gì đó chợt lóe lên, một đôi tay đặt lên cánh tay của nàng, qua lớp y phục ướt sũng mà vẫn cảm thấy nóng ran, giọng nói của Tạ Cảnh Hiên êm ái mà rõ ràng: “Vị đồng sử này, cơ thể ngươi lạnh như băng, chắc là khó chịu lắm nhỉ? Trẫm sai người mang cho ngươi vài bộ xiêm y khô ráo, thay đồ trước rồi nói sau, tránh bị nhiễm lạnh.”
Có phải ngươi quên mất vừa nãy ngươi suýt nữa giết chết ta hay không? Không phải ngươi bị tâm thần phân liệt, mà rõ ràng là bị mất trí nhớ!
Triệu Mộ Lăng vốn định đồng quy vu tận, nhưng nghĩ lại, bên ngoài toàn là thị vệ, không nên hành động thiếu suy nghĩ, tay nàng đang bóp cổ Tạ Cảnh Hiên vội vàng đổi thành ôm lấy cổ hắn: “Hoàng thượng minh giám, nô tài thật sự rất lạnh!”
Sau khi Tạ Cảnh Hiên thay đổi nhân cách liền ấm áp đến tận đáy lòng, hắn chẳng những bế nàng quay về điện Kim Loan nghỉ ngơi, mà còn sai nội đình* mang xiêm y, lò sưởi đến cho nàng, chỉ thiếu điều dùng lồng ngực của hắn để sưởi ấm cho nàng mà thôi.
(*) Nội đình: Nơi ở của hoàng đế, nhưng trong truyện này cụ thể để chỉ nơi chuyên cấp phát vật dụng hoặc sắp xếp, bố trí nơi ăn chốn ở trong hoàng cung.
Xét thấy, không biết hai tầng nhân cách này của hắn khi nào, trong tình cảnh ra sao sẽ bất ngờ thay đổi, Triệu Mộ Lăng thay xiêm y xong xuôi sau đó mau chóng cáo lui, trở lại phòng văn thư, cuối cùng cũng coi như tránh được một kiếp.
Hai ngày sau đó, nàng không dám đến Ngự thư phòng, thứ nhất là vì nàng sợ gặp Tạ Cảnh Hiên sẽ khiến nàng liên tưởng đến nội dung gì đó trong xuân cung đồ, thứ hai là nàng thật sự chịu hết nổi vị hoàng đế mắc bệnh tâm thần đó rồi, dù sao chuyện phục quốc cũng không thể vội vàng trong chốc lát, thiên hạ lớn như vậy, nàng còn muốn đi thăm thú đã.
Chập tối hôm nay, nàng hẹn thần tử đứng đầu - Tiết Lương gặp mặt ở con hẻm phía Tây.
Sau khi gửi lại ám hiệu, nàng được Tiết Lương kéo lên bờ tường. Quả nhiên công phu của Tiết Lương vô cùng cao siêu, bờ tường hẹp như vậy, nàng chỉ muốn tìm một điểm cân bằng để ổn định thân mình thôi cũng đã khó rồi, vậy mà Tiết Lương lại có thể quỳ xuống hành lễ với nàng.
“Khiến công chúa phải dấn thân vào cung cấm chịu khổ, mạt tướng thật sự tội đáng muôn chết.” Tiết Lương tỏ ra đau đớn như đứt từng khúc ruột, “Vừa nghĩ tới công chúa lá ngọc cành vàng giờ đây phải vì lợi ích toàn cục mà tạm thời hạ mình làm một nữ quan, mỗi khi nghĩ đến là mạt tướng ăn không ngon ngủ không yên, chỉ tiếc không thể lập tức dẫn công chúa cao chạy xa bay.”
Triệu Mộ Lăng dường như cảm động mà nhìn hắn ta: “Lời Tiết tướng quân nói là thật chứ?”
Tiết Lương khẩu khí thành khẩn: “Đương nhiên rồi. Lòng trung thành của mạt tướng đối với công chúa, chẳng lẽ người còn có điều gì nghi ngờ hay sao?”
“Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Nói thật là, quãng thời gian bản cung ở trong này thực sự quá thê thảm. Nếu ngươi thật lòng thương bản cung thì đưa ta xuất cung ngay đi.”
“Công chúa bình tĩnh! Lấy đại cục làm trọng.” Biểu cảm trên mặt Tiết Lương trong nháy mắt đã biến đổi, chỉ còn lại vẻ khẩn trương. Có lẽ là phát hiện ra mình diễn chưa đủ sâu, hắn ta lại vội vàng che ngực, tỏ ra vô cùng đau đớn: “Sao ta lại không muốn dẫn theo công chúa rời khỏi bể khổ này chứ, nhưng chỉ cần nghĩ những người đã hi sinh trong trận chiến...”
Triệu Mộ Lăng phất phất tay: “Được rồi, được rồi, đừng diễn nữa.” Nàng đã sớm biết kết quả này rồi, căn bản cho tới bây giờ vẫn không ôm hy vọng có thể dễ dàng rời đi, chẳng qua là muốn dọa hắn ta thôi.
Tiết Lương vỗ ngực: “Công chúa, người thật đúng là hù chết mạt tướng. Thế nào, dạo này có tiến triển gì không?”
Triệu Mộ Lăng không dám nói một khắc trước nàng vừa mới nằm mơ bị Tạ Cảnh Hiên phi lễ*, nghĩ đến chuyện này là sắc mặt nàng liền đỏ tái như gan heo. May là trời tối nên nhìn không rõ, Tiết Lương cũng không nhận ra.
(*) Phi lễ: Làm chuyện bất lịch sự với ai đó
Nàng bình tĩnh kể cho Tiết Lương những chuyện xảy ra mấy ngày nay, Tiết Lương gật đầu, cực kì nghiêm túc phân tích cho nàng: “Xem ra, đúng là Tạ Cảnh Hiên cũng có định lực, chẳng trách có thể làm hoàng đế. Nhưng ta tin là công chúa nhất định sẽ có cách, đúng không?”
Triệu Mộ Lăng vốn đang gật gù, nghe vậy liền kinh ngạc quay đầu lại: “Cái gì? Ngươi không giúp ta nghĩ cách à?”
Tiết Lương híp mắt cười rất thật thà: “Mạt tướng chỉ biết cầm quân đánh trận, đâu thể nghĩ kế sách được? Vẫn phải dựa vào công chúa thôi.”
“Vậy hôm nay ngươi tới tìm ta làm gì?” Triệu Mộ Lăng hỏi.
Tiết Lương lấy từ trong ngực ra một cái bọc nhỏ giao cho nàng: “Mạt tướng sợ công chúa ở trong cung có thể gặp nguy hiểm, cho nên đề phòng ngộ ngỡ xảy ra chuyện gì, chuẩn bị cho công chúa vài món pháp bảo phòng thân. Không có nhiều đâu, công chúa phải dùng tiết kiệm một chút nhé.”
Triệu Mộ Lăng nhận lấy xem, trong cái bọc là mấy chiếc túi gấm, công cụ gì cũng có. Xem ra, đám thần tử của nàng đã hạ quyết tâm, trước khi báo thù thành công sẽ không dễ dàng để nàng xuất cung.
Tiết Lương lại bày tỏ thứ tình cảm quyến luyến không rời của hắn ta, sau đó liền nói phải chạy về uống món canh ngọt do trù nương nấu, nhanh chóng biến mất trong màn đêm không chút do dự.
Tiết Lương đi rồi, Triệu Mộ Lăng đứng trên tường ngẩn người một hồi, ngắm vầng trăng treo giữa không trung, xung quanh có vầng sáng nhàn nhạt. Trong không trung truyền đến tiếng đàn thoang thoảng như có như không, có lẽ là vị phi tần nào đó trong hậu cung dùng đàn để giãi bày nỗi ai oán. Nàng nghe được mà liên tục thở dài, sau khi tiếng đàn ngừng lại, trong lòng nàng bỗng thấy yên ổn hơn rất nhiều.
Đến nước này rồi thì cứ thế mà tới thôi, đã bước đi rồi thì không thể quay lại. Cho dù nửa đường thất bại thì cũng coi như nàng đã cố gắng rồi, không đến mức chẳng có mặt mũi nào đi gặp phụ hoàng và huynh trưởng.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, nàng quyết định trở về phòng văn thư, tiếp tục nghiên cứu chiến lược kế tiếp.
Đợi chút…
Nàng đột nhiên phát hiện ra một chuyện rất quan trọng.
Sau khi Tiết Lương kéo nàng lên bờ tường, hắn ta đã quên đưa nàng xuống rồi. Bức tường hoàng cung cao tới một trượng, nàng xuống bằng cách nào hả?
Tạ Cảnh Hiên nhíu mày: “Ngươi mơ thấy cái gì nghiêm trọng đến mức muốn đâm chết trẫm?”
“Không, không phải.” Suy nghĩ của Triệu Mộ Lăng xoay chuyển thần tốc, “Sao ta dám đâm chết hoàng thượng chứ? Có phải ta chán sống rồi đâu.”
“Cho nên ý của ngươi là ngươi không dám làm, chứ không phải là không muốn làm? Ngươi có bức xúc gì với trẫm hả?”
Vết xe đổ trước đó làm Triệu Mộ Lăng phải ngậm chặt miệng, nàng cũng không muốn ăn thêm hai mươi trượng nữa đâu.
Tạ Cảnh Hiên đứng dậy, hừ lạnh một tiếng: “Chỉ bắt ngươi sao chép xuân cung đồ một ngày thôi mà ngươi đã muốn giết chết trẫm rồi. Nếu bắt ngươi sao chép thêm mấy ngày nữa thì tính mạng của trẫm chẳng phải treo lơ lửng giữa không trung hay sao? Thôi, ngươi đi đi.”
Nam nhân ấm áp đang chiếm ưu thế, cảm tạ lão thiên gia.
Triệu Mộ Lăng lập tức xoay người chạy ra ngoài, kết quả là mới chớp mắt một cái đã có người tóm cổ áo sau gáy nàng: “Điêu nô* to gan, ngươi dám làm bẩn long bào của trẫm?”
(*) Điêu nô: Kẻ tôi tớ gian xảo, giảo hoạt
Thay đổi nhanh quá rồi đấy!? Triệu Mộ Lăng mặt mày đưa đám: “Ta giặt sạch cho người là được chứ gì?”
Tạ Cảnh Hiên: “Đương nhiên là phải giặt, trẫm thấy phải ‘giặt’* toàn thân ngươi mới được.”
(*) Giặt, tắm, tẩy, rửa đều là 洗
Chỉ chốc lát sau, Triệu Mộ Lăng bị hai tên thái giám ấn vào thùng tắm chứa đầy nước, Tạ Cảnh Hiên ngồi bên cạnh sai bọn họ lần lượt dìm nàng vào trong đó, hung ác nói: “Loại điêu nô này phải trừng trị như vậy, hiểu chưa?”
Thái giám đồng thanh: “Dạ hiểu, thưa hoàng thượng.”
Vào lúc không thể ngoi đầu lên, Triệu Mộ Lăng tự hỏi, có khi nào mình cứ thế mà chết ở đây hay không? Nàng thật sự rất không cam lòng, ngay cả sợi tóc của Tạ Cảnh Hiên nàng còn chưa chạm tới mà đã chết trong tay hắn, cho dù chỉ xin một chút lợi thế cũng được mà. Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên trở tay bắt lấy tay của hai tên tiểu thái giám, dùng sức kéo một phát, nhân lúc bọn họ không kịp đề phòng mà lôi vào trong thùng tắm.
Nàng nhanh chóng trèo ra khỏi đó, bổ nhào về phía Tạ Cảnh Hiên, bóp cổ hắn: “Bạo quân, chịu chết đi!”
Thoáng một cái, dường như nàng nhìn thấy trong mắt Tạ Cảnh Hiên có cái gì đó chợt lóe lên, một đôi tay đặt lên cánh tay của nàng, qua lớp y phục ướt sũng mà vẫn cảm thấy nóng ran, giọng nói của Tạ Cảnh Hiên êm ái mà rõ ràng: “Vị đồng sử này, cơ thể ngươi lạnh như băng, chắc là khó chịu lắm nhỉ? Trẫm sai người mang cho ngươi vài bộ xiêm y khô ráo, thay đồ trước rồi nói sau, tránh bị nhiễm lạnh.”
Có phải ngươi quên mất vừa nãy ngươi suýt nữa giết chết ta hay không? Không phải ngươi bị tâm thần phân liệt, mà rõ ràng là bị mất trí nhớ!
Triệu Mộ Lăng vốn định đồng quy vu tận, nhưng nghĩ lại, bên ngoài toàn là thị vệ, không nên hành động thiếu suy nghĩ, tay nàng đang bóp cổ Tạ Cảnh Hiên vội vàng đổi thành ôm lấy cổ hắn: “Hoàng thượng minh giám, nô tài thật sự rất lạnh!”
Sau khi Tạ Cảnh Hiên thay đổi nhân cách liền ấm áp đến tận đáy lòng, hắn chẳng những bế nàng quay về điện Kim Loan nghỉ ngơi, mà còn sai nội đình* mang xiêm y, lò sưởi đến cho nàng, chỉ thiếu điều dùng lồng ngực của hắn để sưởi ấm cho nàng mà thôi.
(*) Nội đình: Nơi ở của hoàng đế, nhưng trong truyện này cụ thể để chỉ nơi chuyên cấp phát vật dụng hoặc sắp xếp, bố trí nơi ăn chốn ở trong hoàng cung.
Xét thấy, không biết hai tầng nhân cách này của hắn khi nào, trong tình cảnh ra sao sẽ bất ngờ thay đổi, Triệu Mộ Lăng thay xiêm y xong xuôi sau đó mau chóng cáo lui, trở lại phòng văn thư, cuối cùng cũng coi như tránh được một kiếp.
Hai ngày sau đó, nàng không dám đến Ngự thư phòng, thứ nhất là vì nàng sợ gặp Tạ Cảnh Hiên sẽ khiến nàng liên tưởng đến nội dung gì đó trong xuân cung đồ, thứ hai là nàng thật sự chịu hết nổi vị hoàng đế mắc bệnh tâm thần đó rồi, dù sao chuyện phục quốc cũng không thể vội vàng trong chốc lát, thiên hạ lớn như vậy, nàng còn muốn đi thăm thú đã.
Chập tối hôm nay, nàng hẹn thần tử đứng đầu - Tiết Lương gặp mặt ở con hẻm phía Tây.
Sau khi gửi lại ám hiệu, nàng được Tiết Lương kéo lên bờ tường. Quả nhiên công phu của Tiết Lương vô cùng cao siêu, bờ tường hẹp như vậy, nàng chỉ muốn tìm một điểm cân bằng để ổn định thân mình thôi cũng đã khó rồi, vậy mà Tiết Lương lại có thể quỳ xuống hành lễ với nàng.
“Khiến công chúa phải dấn thân vào cung cấm chịu khổ, mạt tướng thật sự tội đáng muôn chết.” Tiết Lương tỏ ra đau đớn như đứt từng khúc ruột, “Vừa nghĩ tới công chúa lá ngọc cành vàng giờ đây phải vì lợi ích toàn cục mà tạm thời hạ mình làm một nữ quan, mỗi khi nghĩ đến là mạt tướng ăn không ngon ngủ không yên, chỉ tiếc không thể lập tức dẫn công chúa cao chạy xa bay.”
Triệu Mộ Lăng dường như cảm động mà nhìn hắn ta: “Lời Tiết tướng quân nói là thật chứ?”
Tiết Lương khẩu khí thành khẩn: “Đương nhiên rồi. Lòng trung thành của mạt tướng đối với công chúa, chẳng lẽ người còn có điều gì nghi ngờ hay sao?”
“Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Nói thật là, quãng thời gian bản cung ở trong này thực sự quá thê thảm. Nếu ngươi thật lòng thương bản cung thì đưa ta xuất cung ngay đi.”
“Công chúa bình tĩnh! Lấy đại cục làm trọng.” Biểu cảm trên mặt Tiết Lương trong nháy mắt đã biến đổi, chỉ còn lại vẻ khẩn trương. Có lẽ là phát hiện ra mình diễn chưa đủ sâu, hắn ta lại vội vàng che ngực, tỏ ra vô cùng đau đớn: “Sao ta lại không muốn dẫn theo công chúa rời khỏi bể khổ này chứ, nhưng chỉ cần nghĩ những người đã hi sinh trong trận chiến...”
Triệu Mộ Lăng phất phất tay: “Được rồi, được rồi, đừng diễn nữa.” Nàng đã sớm biết kết quả này rồi, căn bản cho tới bây giờ vẫn không ôm hy vọng có thể dễ dàng rời đi, chẳng qua là muốn dọa hắn ta thôi.
Tiết Lương vỗ ngực: “Công chúa, người thật đúng là hù chết mạt tướng. Thế nào, dạo này có tiến triển gì không?”
Triệu Mộ Lăng không dám nói một khắc trước nàng vừa mới nằm mơ bị Tạ Cảnh Hiên phi lễ*, nghĩ đến chuyện này là sắc mặt nàng liền đỏ tái như gan heo. May là trời tối nên nhìn không rõ, Tiết Lương cũng không nhận ra.
(*) Phi lễ: Làm chuyện bất lịch sự với ai đó
Nàng bình tĩnh kể cho Tiết Lương những chuyện xảy ra mấy ngày nay, Tiết Lương gật đầu, cực kì nghiêm túc phân tích cho nàng: “Xem ra, đúng là Tạ Cảnh Hiên cũng có định lực, chẳng trách có thể làm hoàng đế. Nhưng ta tin là công chúa nhất định sẽ có cách, đúng không?”
Triệu Mộ Lăng vốn đang gật gù, nghe vậy liền kinh ngạc quay đầu lại: “Cái gì? Ngươi không giúp ta nghĩ cách à?”
Tiết Lương híp mắt cười rất thật thà: “Mạt tướng chỉ biết cầm quân đánh trận, đâu thể nghĩ kế sách được? Vẫn phải dựa vào công chúa thôi.”
“Vậy hôm nay ngươi tới tìm ta làm gì?” Triệu Mộ Lăng hỏi.
Tiết Lương lấy từ trong ngực ra một cái bọc nhỏ giao cho nàng: “Mạt tướng sợ công chúa ở trong cung có thể gặp nguy hiểm, cho nên đề phòng ngộ ngỡ xảy ra chuyện gì, chuẩn bị cho công chúa vài món pháp bảo phòng thân. Không có nhiều đâu, công chúa phải dùng tiết kiệm một chút nhé.”
Triệu Mộ Lăng nhận lấy xem, trong cái bọc là mấy chiếc túi gấm, công cụ gì cũng có. Xem ra, đám thần tử của nàng đã hạ quyết tâm, trước khi báo thù thành công sẽ không dễ dàng để nàng xuất cung.
Tiết Lương lại bày tỏ thứ tình cảm quyến luyến không rời của hắn ta, sau đó liền nói phải chạy về uống món canh ngọt do trù nương nấu, nhanh chóng biến mất trong màn đêm không chút do dự.
Tiết Lương đi rồi, Triệu Mộ Lăng đứng trên tường ngẩn người một hồi, ngắm vầng trăng treo giữa không trung, xung quanh có vầng sáng nhàn nhạt. Trong không trung truyền đến tiếng đàn thoang thoảng như có như không, có lẽ là vị phi tần nào đó trong hậu cung dùng đàn để giãi bày nỗi ai oán. Nàng nghe được mà liên tục thở dài, sau khi tiếng đàn ngừng lại, trong lòng nàng bỗng thấy yên ổn hơn rất nhiều.
Đến nước này rồi thì cứ thế mà tới thôi, đã bước đi rồi thì không thể quay lại. Cho dù nửa đường thất bại thì cũng coi như nàng đã cố gắng rồi, không đến mức chẳng có mặt mũi nào đi gặp phụ hoàng và huynh trưởng.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, nàng quyết định trở về phòng văn thư, tiếp tục nghiên cứu chiến lược kế tiếp.
Đợi chút…
Nàng đột nhiên phát hiện ra một chuyện rất quan trọng.
Sau khi Tiết Lương kéo nàng lên bờ tường, hắn ta đã quên đưa nàng xuống rồi. Bức tường hoàng cung cao tới một trượng, nàng xuống bằng cách nào hả?
Bình luận facebook