Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Tên gian thần tần ngã
Triệu Mộ Lăng giật mình bật dậy: “Thật ư?”, rồi lại nghĩ, đây chỉ là hung thủ ngoài mặt thôi, hung thủ thật sự là hoàng đế, hắn mới là tên khốn khiếp giật dây phía sau, đáng bị ngàn đao bầm thây rồi đem cho chó ăn.
Dù là như vậy, Triệu Mộ Lăng vẫn mặc y phục vào, mở cửa nhìn ra ngoài. Chỉ thấy mấy toán Ngự Lâm quân vội vã chạy về phía hậu cung, ánh sáng bén ngót từ binh khí trong tay dưới sắc trời dần sáng có vẻ càng thêm lạnh lẽo.
Triệu Mộ Lăng bỗng nhiên tỉnh táo tinh thần, nói với Tiểu Lục: “Cho ta mượn một bộ y phục của ngươi.”
Tuy rằng Tiểu Lục sống chết không chịu, nhưng dưới sự cưỡng ép và dụ dỗ của Triệu Mộ Lăng, cậu ta vẫn thỏa hiệp, chỉ ra sức khẩn nài nàng đừng mặc y phục của cậu ta đi gây sự, và phải quay về sớm vân vân…
Triệu Mộ Lăng hờ hững nghe, vừa quay đầu đã quên sạch sẽ, theo Ngự Lâm quân đến sân viện nào đó trong hậu cung.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, ra là cung Vinh Hoa. Ông trời ơi, chẳng lẽ người phạm tội là... Dung phi?
Triệu Mộ Lăng bước loạng choạng, run rẩy tựa vào tường. Dung phi phạm tội không quan trọng, ngộ nhỡ nàng ta khai ra nàng, cho dù Tạ Cảnh Hiên muốn bảo vệ nàng thì cũng không nổi. Đến lúc đó liên lụy tới Tần thừa tướng cũng cùng gặp họa, thế là to chuyện rồi.
Triệu Mộ Lăng loanh quanh gần cung Vinh Hoa một vòng, cuối cùng tìm được một góc tối không ai trông coi, dùng cả tay lẫn chân trèo lên tường. Bên trong rất hỗn loạn, thỉnh thoảng lại có cung nhân gào khóc.
Triệu Mộ Lăng đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng cũng phát hiện ra Dung phi đứng lẫn trong đám người. Nàng ta cực kì bình tĩnh, được tỳ nữ thân cận đỡ lấy, cử chỉ trang trọng và nghiêm túc nói: “Đừng lo, chuyện này không liên quan đến ta, cứ phối hợp điều tra là được rồi.”
Sau đó, một nữ tử ăn vận khá xinh đẹp từ trong gian điện phụ của cung Vinh Hoa bị Ngự Lâm quân giải đến trước mặt Tạ Cảnh Hiên, trong lúc đi đánh rơi trâm gài tóc, mái tóc đen xõa ra, nét mặt thảm thương, nhìn đến là khổ sở tội nghiệp.
“Nô tỳ sai rồi, hoàng thượng, nô tỳ sai rồi, xin hãy tha cho nô tỳ!”
Tạ Cảnh Hiên đứng ở trong sân, trường bào dưới ánh trăng phát ra sắc vàng bóng loáng. Hắn chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn cô gái trước mặt. Từ góc độ Triệu Mộ Lăng trốn không nhìn thấy được ánh mắt của hắn, chỉ từ biểu cảm sườn mặt của hắn mà mang máng đoán được tâm tình hắn lúc này rất xấu.
Đương nhiên, hắn hẳn phải vô cùng giận dữ, dù sao thì phi tử hắn sủng hạnh đã bị người ta giết chết rồi. Một hôn quân mê muội sắc đẹp lúc này nên làm như thế nào? Bước lên nắm tóc đối phương, tàn nhẫn lôi hung thủ ra ngoài xử lăng trì ư?
Hắn không làm như thế, chỉ liên tục nhìn chòng chọc vào người trước mặt mà không nói một lời.
Dung phi lại tiến lên một bước, giơ tay tát vào má phải nữ tử kia một cái, lập tức hằn lên dấu tay năm ngón: “Mọi người đều là tỷ muội cùng nhau tiến cung, đều là người thân bất do kỷ* ở trong cung, nàng ấy làm gì có lỗi với ngươi mà ngươi lại ra tay tàn nhẫn thế?”
(*) Thân bất do kỷ: Thân thể không do mình điều khiển, ý là có những chuyện bản thân không thể làm chủ được.
Nữ tử tóc tai bù xù kia khóc lóc lắc đầu: “Ta chỉ muốn cho nàng ấy một bài học, ta không ngờ nàng ấy lại chết đuối, ta thật sự không ngờ đến.”
Sắc mặt Dung phi thê lương, đáy mắt dường như hơi ươn ướt, dùng khăn chấm chấm hai lần rồi nói: “Ngươi đã làm ra chuyện như vậy, thì ngươi hãy hứng chịu nghiệp chướng ngươi gây ra đi. Mọi người cùng chung sống trong một sân viện, cũng coi như có tình cảm với nhau, đến ngày thứ bảy sau khi ngươi chết, ta nhất định sẽ sai người đốt ít giấy cho ngươi.”
Nói xong, dưới sự ngầm đồng ý của Tạ Cảnh Hiên, hung thủ giết người bị Ngự Lâm quân kéo đi ra ngoài, không biết áp giải đến nơi nào.
Triệu Mộ Lăng nằm bò trên bờ tường quá lâu, cánh tay đã chẳng còn chút sức lực nào, hơi động đậy một chút mà tay không bám được vào bờ tường nữa, cứ thế rơi xuống cùng một đống mái ngói.
“Ai?”
Thái giám trong cung Dung phi lập tức bao vây nơi đó, kéo nàng ra giữa sân viện. Sắc trời đã sáng tỏ, Tạ Cảnh Hiên nhìn lướt qua nàng một chút, ngay lập tức thay đổi nét mặt: “Sao ngươi lại đến đây?”
Triệu Mộ Lăng bất đắc dĩ nở nụ cười: “Nếu như ta nói là ta đến xem trò vui, người có tin không?”
Tạ Cảnh Hiên trừng mắt với nàng, nói: “Đúng lúc lắm, trẫm còn có một số việc liên quan đến chuyện sau khi Tô quý nhân qua đời cần dặn dò. Ngươi đi theo trẫm.”
Triệu Mộ Lăng cứ thế mặc y phục tiểu thái giám theo sau Tạ Cảnh Hiên. Thị vệ cũng đi theo, nàng cảm thấy ngày mai trong cung sẽ lại truyền ra một tin tức lớn.
“Sau khi phong Tô Mộ làm quý nhân, ta luôn phái thị vệ lưu tâm đến động tĩnh trong cung nàng ấy, tránh cho nàng ấy bị người ta hãm hại. Không ngờ, cẩn thận mấy cũng có sơ suất, để người ta thừa cơ hành động. Chuyện này là do ta làm việc không đủ chu toàn nên đã liên lụy đến nàng ấy. Nhưng dù ngươi có tin hay không, xưa nay ta chưa bao giờ coi nàng ấy là một vật hy sinh.”
Trong lòng Triệu Mộ Lăng giật thót, mặt mũi nóng bừng, hắn đang trả lời câu hỏi ngày đó của nàng sao?
“Vâng, ta biết rồi.”
Tạ Cảnh Hiên dừng bước, xoay người vẫy vẫy tay với nàng. Đợi nàng đi đến trước mặt, bất thình lình hắn nghiến răng cười lạnh: “Không phải trẫm giải thích với ngươi, trẫm muốn ngươi lĩnh hội triệt để tâm tình của trẫm vào giờ khắc này, sau đó truyền đạt cho Tần Ngã biết.”
Triệu Mộ Lăng sửng sốt, suy ngẫm hồi lâu mới hiểu là hắn muốn để Tần Ngã tưởng rằng hắn đau buồn vì cái chết của Tô mỹ nhân. Còn mấy câu hắn nói là thật hay giả đều không quan trọng.
Sau khi giao phó xong, Tạ Cảnh Hiên dẫn theo đám thị vệ oai nghiêm rời đi, Triệu Mộ Lăng lại trở về phòng văn thư.
Sau khi nàng thay y phục xong lại có tin tức truyền tới, nói là Tạ Cảnh Hiên đã tra khảo tên hung thủ trong cung Dung phi, án mạng kết thúc, Tạ Cảnh Hiên ban cho ả rượu độc, giữ lại cho ả chút thể diện cuối cùng.
Mà đám cung nhân trong viện Đường Lê vì không có chủ nhân bảo hộ nên đều bị Tạ Cảnh Hiên đày đến làm việc ở phòng nồi hơi, Hoán y cục* trong cung.
(*) Hoán y cục: Phòng giặt đồ trong cung
Qua mấy ngày ngắn ngủi mà trong cung có hai vị mỹ nhân hương tiêu ngọc vẫn*, nói không khóc thổn thức là giả. Triệu Mộ Lăng cho rằng, vào lúc này tâm tình của mọi người đều rất nặng nề, chắc sẽ không có ai nhớ đến chuyện khai chi tán diệp của hoàng thất đâu. Không ngờ, nàng vẫn còn ngây thơ lắm.
(*) Phép ẩn dụ nói về việc một người phụ nữ xinh đẹp chết đi
“Tiểu Lăng tử à, biểu hiện của ngươi từ khi vào cung tới nay, ai gia đã quan sát rất kĩ và thấy vô cùng hài lòng.” Thái hậu mặc một bộ cung trang màu tím cao quý ngồi ở trên cao, bộ móng trang sức được chạm khắc bằng vàng nhẹ nhàng khêu một ít tàn hương lên vẩy vào trong lư hương bằng gỗ đàn trên bàn, nói, “Thế nhưng chuyện xảy ra gần đây thật sự khiến ai gia lo lắng. Ngươi nói xem, chắc hoàng thượng sẽ không vì thế mà không bước vào hậu cung nữa chứ?”
Triệu Mộ Lăng quỳ trên mặt đất cúi đầu không nói, không biết là do căng thẳng hay làm sao mà trong đầu toàn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh như hôm nay nhà bếp đại nội nấu món gì, những lời thái hậu nói nàng không mảy may đáp lại.
Cũng may, căn bản là thái hậu chẳng mong đợi nàng có thể đưa ra ý kiến gì, chẳng qua là bà muốn nhân đó tạo áp lực cho nàng, bắt nàng tiếp tục dốc hết sức thúc giục hoàng thượng và hậu cung tương tác với nhau mà thôi.
Nói rồi một lát sau, thái hậu tiện tay lấy một nắm lá thếp vàng trong hộp đặt vào lòng bàn tay nàng, hòa nhã nói: “Ai gia hi vọng ngươi có thể phát huy tinh thần lúc trước, vươn lên một tầm cao mới, tốt nhất là đêm nay hãy làm cho hoàng thượng bước ra khỏi quá khứ đau buồn, vui vẻ giá lâm đến hậu cung.”
Triệu Mộ Lăng hết sức lo sợ mà tiếp nhận ý chỉ, sau khi ra cửa bất chợt ngộ ra từ ngữ vừa nãy: “Đêm nay? Đợi đã...”
Nàng quay người lại, cửa lớn của cung Nhân Thánh đã đóng kín. Thái hậu cứ thế ném trọng trách này lên vai nàng.
Mặt trời tháng bảy vô cùng độc ác, Triệu Mộ Lăng đứng ở hành lang gấp khúc trước phòng văn thư hóng gió cả một ngày mà vẫn nóng đến mức mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Hoàng hôn buông xuống, khắp bầu trời là những áng mây đỏ rực, khoảng không trong hoàng thành mây tụ rồi lại tan, tựa như một bức tranh tự chuyển động. Thị vệ bên dưới tường thành đứng thẳng như cột gỗ. Triệu Mộ Lăng đứng trong gió nóng buồn bực ngán ngẩm đếm số vệ binh.
Lúc đếm tới hơn 300 thì Tiểu Lục tìm đến nàng, nói là đã đến lúc đi lật thẻ bài rồi.
Mỗi lần đi mời hoàng thượng lật thẻ bài về, Triệu Mộ Lăng đều cảm thấy cứ như mình vừa chạy một vòng Quỷ Môn quan rồi quay lại vậy.
“Hôm nay ngươi đi lật thẻ được không?” Triệu Mộ Lăng có chút phiền muộn, chỉ muốn ở lại đây như một cái xác khô. Vậy mà Tiểu Lục vừa nghe xong, sờ sờ trán yếu ớt nói: “Ta bị cảm nắng rồi, việc này xin nhờ cả vào ngươi, ta đến Thái y viện kê hai đơn thuốc uống trước đã.” Sau đó dưới chân như bôi dầu lẩn mất còn nhanh hơn người bình thường.
Triệu Mộ Lăng thở dài, đành mang theo sổ tay phi tần tới Ngự thư phòng. Đến nơi thị vệ mới nói với nàng, hôm nay tâm tình hoàng thượng không vui nên đến suối nước nóng ngâm mình rồi.
Tâm tình hoàng thượng không vui ư? Vậy thì nàng vui quá rồi. Triệu Mộ Lăng cầm sổ tay tung tăng quay về, nghĩ thầm hôm nay Tạ Cảnh Hiên không ở Ngự thư phòng chứ không phải là nàng không muốn đi mời lật thẻ.
Có câu, phúc hề họa sở ỷ*, nàng còn chưa hết vui mừng thì đã đụng mặt Tần Ngã.
(*) Cả câu là “Phúc hề họa sở ỷ, họa hề phúc sở trí”, nghĩa là họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa, nếu như hưởng hết phúc thì tất sẽ chiêu mời họa.
Đã xế chiều rồi mà Tần thừa tướng vẫn còn ở trong cung, chuyện này quả thật là không có vương pháp gì cả, chẳng phải sau khi lâm triều xong lão ta nên xuất cung luôn hay sao? Chính vì thế mà vào thời gian lâm triều hàng ngày, nàng đều cố gắng tìm lý do rời khỏi phòng văn thư trốn đằng đông nấp đằng tây, tránh để Tần Ngã tóm được.
Không ngờ, trốn được mùng một lại không trốn khỏi ngày rằm.
Tần Ngã xuất hiện ở đây, đương nhiên không phải là vô tình gặp được nàng. Hắn đã có ý định ở chỗ này chờ nàng từ Ngự thư phòng quay ra, tiện đường đến ân cần dạy bảo nàng.
“Tô quý nhân và Ngọc tần đã chết rồi, chắc ngươi biết nên làm gì tiếp theo rồi chứ?”
Dù là như vậy, Triệu Mộ Lăng vẫn mặc y phục vào, mở cửa nhìn ra ngoài. Chỉ thấy mấy toán Ngự Lâm quân vội vã chạy về phía hậu cung, ánh sáng bén ngót từ binh khí trong tay dưới sắc trời dần sáng có vẻ càng thêm lạnh lẽo.
Triệu Mộ Lăng bỗng nhiên tỉnh táo tinh thần, nói với Tiểu Lục: “Cho ta mượn một bộ y phục của ngươi.”
Tuy rằng Tiểu Lục sống chết không chịu, nhưng dưới sự cưỡng ép và dụ dỗ của Triệu Mộ Lăng, cậu ta vẫn thỏa hiệp, chỉ ra sức khẩn nài nàng đừng mặc y phục của cậu ta đi gây sự, và phải quay về sớm vân vân…
Triệu Mộ Lăng hờ hững nghe, vừa quay đầu đã quên sạch sẽ, theo Ngự Lâm quân đến sân viện nào đó trong hậu cung.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, ra là cung Vinh Hoa. Ông trời ơi, chẳng lẽ người phạm tội là... Dung phi?
Triệu Mộ Lăng bước loạng choạng, run rẩy tựa vào tường. Dung phi phạm tội không quan trọng, ngộ nhỡ nàng ta khai ra nàng, cho dù Tạ Cảnh Hiên muốn bảo vệ nàng thì cũng không nổi. Đến lúc đó liên lụy tới Tần thừa tướng cũng cùng gặp họa, thế là to chuyện rồi.
Triệu Mộ Lăng loanh quanh gần cung Vinh Hoa một vòng, cuối cùng tìm được một góc tối không ai trông coi, dùng cả tay lẫn chân trèo lên tường. Bên trong rất hỗn loạn, thỉnh thoảng lại có cung nhân gào khóc.
Triệu Mộ Lăng đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng cũng phát hiện ra Dung phi đứng lẫn trong đám người. Nàng ta cực kì bình tĩnh, được tỳ nữ thân cận đỡ lấy, cử chỉ trang trọng và nghiêm túc nói: “Đừng lo, chuyện này không liên quan đến ta, cứ phối hợp điều tra là được rồi.”
Sau đó, một nữ tử ăn vận khá xinh đẹp từ trong gian điện phụ của cung Vinh Hoa bị Ngự Lâm quân giải đến trước mặt Tạ Cảnh Hiên, trong lúc đi đánh rơi trâm gài tóc, mái tóc đen xõa ra, nét mặt thảm thương, nhìn đến là khổ sở tội nghiệp.
“Nô tỳ sai rồi, hoàng thượng, nô tỳ sai rồi, xin hãy tha cho nô tỳ!”
Tạ Cảnh Hiên đứng ở trong sân, trường bào dưới ánh trăng phát ra sắc vàng bóng loáng. Hắn chắp tay sau lưng, cúi đầu nhìn cô gái trước mặt. Từ góc độ Triệu Mộ Lăng trốn không nhìn thấy được ánh mắt của hắn, chỉ từ biểu cảm sườn mặt của hắn mà mang máng đoán được tâm tình hắn lúc này rất xấu.
Đương nhiên, hắn hẳn phải vô cùng giận dữ, dù sao thì phi tử hắn sủng hạnh đã bị người ta giết chết rồi. Một hôn quân mê muội sắc đẹp lúc này nên làm như thế nào? Bước lên nắm tóc đối phương, tàn nhẫn lôi hung thủ ra ngoài xử lăng trì ư?
Hắn không làm như thế, chỉ liên tục nhìn chòng chọc vào người trước mặt mà không nói một lời.
Dung phi lại tiến lên một bước, giơ tay tát vào má phải nữ tử kia một cái, lập tức hằn lên dấu tay năm ngón: “Mọi người đều là tỷ muội cùng nhau tiến cung, đều là người thân bất do kỷ* ở trong cung, nàng ấy làm gì có lỗi với ngươi mà ngươi lại ra tay tàn nhẫn thế?”
(*) Thân bất do kỷ: Thân thể không do mình điều khiển, ý là có những chuyện bản thân không thể làm chủ được.
Nữ tử tóc tai bù xù kia khóc lóc lắc đầu: “Ta chỉ muốn cho nàng ấy một bài học, ta không ngờ nàng ấy lại chết đuối, ta thật sự không ngờ đến.”
Sắc mặt Dung phi thê lương, đáy mắt dường như hơi ươn ướt, dùng khăn chấm chấm hai lần rồi nói: “Ngươi đã làm ra chuyện như vậy, thì ngươi hãy hứng chịu nghiệp chướng ngươi gây ra đi. Mọi người cùng chung sống trong một sân viện, cũng coi như có tình cảm với nhau, đến ngày thứ bảy sau khi ngươi chết, ta nhất định sẽ sai người đốt ít giấy cho ngươi.”
Nói xong, dưới sự ngầm đồng ý của Tạ Cảnh Hiên, hung thủ giết người bị Ngự Lâm quân kéo đi ra ngoài, không biết áp giải đến nơi nào.
Triệu Mộ Lăng nằm bò trên bờ tường quá lâu, cánh tay đã chẳng còn chút sức lực nào, hơi động đậy một chút mà tay không bám được vào bờ tường nữa, cứ thế rơi xuống cùng một đống mái ngói.
“Ai?”
Thái giám trong cung Dung phi lập tức bao vây nơi đó, kéo nàng ra giữa sân viện. Sắc trời đã sáng tỏ, Tạ Cảnh Hiên nhìn lướt qua nàng một chút, ngay lập tức thay đổi nét mặt: “Sao ngươi lại đến đây?”
Triệu Mộ Lăng bất đắc dĩ nở nụ cười: “Nếu như ta nói là ta đến xem trò vui, người có tin không?”
Tạ Cảnh Hiên trừng mắt với nàng, nói: “Đúng lúc lắm, trẫm còn có một số việc liên quan đến chuyện sau khi Tô quý nhân qua đời cần dặn dò. Ngươi đi theo trẫm.”
Triệu Mộ Lăng cứ thế mặc y phục tiểu thái giám theo sau Tạ Cảnh Hiên. Thị vệ cũng đi theo, nàng cảm thấy ngày mai trong cung sẽ lại truyền ra một tin tức lớn.
“Sau khi phong Tô Mộ làm quý nhân, ta luôn phái thị vệ lưu tâm đến động tĩnh trong cung nàng ấy, tránh cho nàng ấy bị người ta hãm hại. Không ngờ, cẩn thận mấy cũng có sơ suất, để người ta thừa cơ hành động. Chuyện này là do ta làm việc không đủ chu toàn nên đã liên lụy đến nàng ấy. Nhưng dù ngươi có tin hay không, xưa nay ta chưa bao giờ coi nàng ấy là một vật hy sinh.”
Trong lòng Triệu Mộ Lăng giật thót, mặt mũi nóng bừng, hắn đang trả lời câu hỏi ngày đó của nàng sao?
“Vâng, ta biết rồi.”
Tạ Cảnh Hiên dừng bước, xoay người vẫy vẫy tay với nàng. Đợi nàng đi đến trước mặt, bất thình lình hắn nghiến răng cười lạnh: “Không phải trẫm giải thích với ngươi, trẫm muốn ngươi lĩnh hội triệt để tâm tình của trẫm vào giờ khắc này, sau đó truyền đạt cho Tần Ngã biết.”
Triệu Mộ Lăng sửng sốt, suy ngẫm hồi lâu mới hiểu là hắn muốn để Tần Ngã tưởng rằng hắn đau buồn vì cái chết của Tô mỹ nhân. Còn mấy câu hắn nói là thật hay giả đều không quan trọng.
Sau khi giao phó xong, Tạ Cảnh Hiên dẫn theo đám thị vệ oai nghiêm rời đi, Triệu Mộ Lăng lại trở về phòng văn thư.
Sau khi nàng thay y phục xong lại có tin tức truyền tới, nói là Tạ Cảnh Hiên đã tra khảo tên hung thủ trong cung Dung phi, án mạng kết thúc, Tạ Cảnh Hiên ban cho ả rượu độc, giữ lại cho ả chút thể diện cuối cùng.
Mà đám cung nhân trong viện Đường Lê vì không có chủ nhân bảo hộ nên đều bị Tạ Cảnh Hiên đày đến làm việc ở phòng nồi hơi, Hoán y cục* trong cung.
(*) Hoán y cục: Phòng giặt đồ trong cung
Qua mấy ngày ngắn ngủi mà trong cung có hai vị mỹ nhân hương tiêu ngọc vẫn*, nói không khóc thổn thức là giả. Triệu Mộ Lăng cho rằng, vào lúc này tâm tình của mọi người đều rất nặng nề, chắc sẽ không có ai nhớ đến chuyện khai chi tán diệp của hoàng thất đâu. Không ngờ, nàng vẫn còn ngây thơ lắm.
(*) Phép ẩn dụ nói về việc một người phụ nữ xinh đẹp chết đi
“Tiểu Lăng tử à, biểu hiện của ngươi từ khi vào cung tới nay, ai gia đã quan sát rất kĩ và thấy vô cùng hài lòng.” Thái hậu mặc một bộ cung trang màu tím cao quý ngồi ở trên cao, bộ móng trang sức được chạm khắc bằng vàng nhẹ nhàng khêu một ít tàn hương lên vẩy vào trong lư hương bằng gỗ đàn trên bàn, nói, “Thế nhưng chuyện xảy ra gần đây thật sự khiến ai gia lo lắng. Ngươi nói xem, chắc hoàng thượng sẽ không vì thế mà không bước vào hậu cung nữa chứ?”
Triệu Mộ Lăng quỳ trên mặt đất cúi đầu không nói, không biết là do căng thẳng hay làm sao mà trong đầu toàn mấy chuyện lông gà vỏ tỏi vặt vãnh như hôm nay nhà bếp đại nội nấu món gì, những lời thái hậu nói nàng không mảy may đáp lại.
Cũng may, căn bản là thái hậu chẳng mong đợi nàng có thể đưa ra ý kiến gì, chẳng qua là bà muốn nhân đó tạo áp lực cho nàng, bắt nàng tiếp tục dốc hết sức thúc giục hoàng thượng và hậu cung tương tác với nhau mà thôi.
Nói rồi một lát sau, thái hậu tiện tay lấy một nắm lá thếp vàng trong hộp đặt vào lòng bàn tay nàng, hòa nhã nói: “Ai gia hi vọng ngươi có thể phát huy tinh thần lúc trước, vươn lên một tầm cao mới, tốt nhất là đêm nay hãy làm cho hoàng thượng bước ra khỏi quá khứ đau buồn, vui vẻ giá lâm đến hậu cung.”
Triệu Mộ Lăng hết sức lo sợ mà tiếp nhận ý chỉ, sau khi ra cửa bất chợt ngộ ra từ ngữ vừa nãy: “Đêm nay? Đợi đã...”
Nàng quay người lại, cửa lớn của cung Nhân Thánh đã đóng kín. Thái hậu cứ thế ném trọng trách này lên vai nàng.
Mặt trời tháng bảy vô cùng độc ác, Triệu Mộ Lăng đứng ở hành lang gấp khúc trước phòng văn thư hóng gió cả một ngày mà vẫn nóng đến mức mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Hoàng hôn buông xuống, khắp bầu trời là những áng mây đỏ rực, khoảng không trong hoàng thành mây tụ rồi lại tan, tựa như một bức tranh tự chuyển động. Thị vệ bên dưới tường thành đứng thẳng như cột gỗ. Triệu Mộ Lăng đứng trong gió nóng buồn bực ngán ngẩm đếm số vệ binh.
Lúc đếm tới hơn 300 thì Tiểu Lục tìm đến nàng, nói là đã đến lúc đi lật thẻ bài rồi.
Mỗi lần đi mời hoàng thượng lật thẻ bài về, Triệu Mộ Lăng đều cảm thấy cứ như mình vừa chạy một vòng Quỷ Môn quan rồi quay lại vậy.
“Hôm nay ngươi đi lật thẻ được không?” Triệu Mộ Lăng có chút phiền muộn, chỉ muốn ở lại đây như một cái xác khô. Vậy mà Tiểu Lục vừa nghe xong, sờ sờ trán yếu ớt nói: “Ta bị cảm nắng rồi, việc này xin nhờ cả vào ngươi, ta đến Thái y viện kê hai đơn thuốc uống trước đã.” Sau đó dưới chân như bôi dầu lẩn mất còn nhanh hơn người bình thường.
Triệu Mộ Lăng thở dài, đành mang theo sổ tay phi tần tới Ngự thư phòng. Đến nơi thị vệ mới nói với nàng, hôm nay tâm tình hoàng thượng không vui nên đến suối nước nóng ngâm mình rồi.
Tâm tình hoàng thượng không vui ư? Vậy thì nàng vui quá rồi. Triệu Mộ Lăng cầm sổ tay tung tăng quay về, nghĩ thầm hôm nay Tạ Cảnh Hiên không ở Ngự thư phòng chứ không phải là nàng không muốn đi mời lật thẻ.
Có câu, phúc hề họa sở ỷ*, nàng còn chưa hết vui mừng thì đã đụng mặt Tần Ngã.
(*) Cả câu là “Phúc hề họa sở ỷ, họa hề phúc sở trí”, nghĩa là họa là chỗ dựa của phúc, phúc là nơi ẩn náu của mối họa, nếu như hưởng hết phúc thì tất sẽ chiêu mời họa.
Đã xế chiều rồi mà Tần thừa tướng vẫn còn ở trong cung, chuyện này quả thật là không có vương pháp gì cả, chẳng phải sau khi lâm triều xong lão ta nên xuất cung luôn hay sao? Chính vì thế mà vào thời gian lâm triều hàng ngày, nàng đều cố gắng tìm lý do rời khỏi phòng văn thư trốn đằng đông nấp đằng tây, tránh để Tần Ngã tóm được.
Không ngờ, trốn được mùng một lại không trốn khỏi ngày rằm.
Tần Ngã xuất hiện ở đây, đương nhiên không phải là vô tình gặp được nàng. Hắn đã có ý định ở chỗ này chờ nàng từ Ngự thư phòng quay ra, tiện đường đến ân cần dạy bảo nàng.
“Tô quý nhân và Ngọc tần đã chết rồi, chắc ngươi biết nên làm gì tiếp theo rồi chứ?”
Bình luận facebook