Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
hoang-de-chi-muon-doc-than-3
Chương 3: Ta thà chết
Ngày thứ ba, Triệu Mộ Lăng còn cách Ngự thư phòng mấy chục mét đã bị thị vệ đại nội đuổi đi. Thị vệ nói, Tạ Cảnh Hiên đã dặn dò, từ giờ trở đi, không cho phép người của phòng văn thư lảng vảng quanh Ngự thư phòng trong phạm vi mười trượng*, nhất là nữ nhân.
(*) 10 trượng = 33m
Lẽ nào lại vậy! Triệu Mộ Lăng mất cả hứng, cho dù hắn muốn dốc lòng dốc sức cho sự nghiệp, chẳng lẽ có thể không cần ăn uống ngủ nghỉ hay sao? Vận động trước khi ngủ thì chết à? Phí công mọc cái công cụ nối dõi tông đường!
Xem ra, không thể giao chiến trực diện với hoàng đế rồi, Triệu Mộ Lăng ngẫm nghĩ, mình vẫn phải dùng vài ngón tiểu xảo mới được.
Vì thế, sáng sớm mấy hôm sau, Tạ Cảnh Hiên tan triều, cùng mấy đại thần tâm phúc bước vào Ngự thư phòng liền nhìn thấy cuốn sách bị vứt dưới đất, sách không nằm ngay ngắn mà trông như bị người ta ném vào.
Ngự thư phòng là cấm địa trong đại nội, khi không có hoàng đế ở đó thì không ai được lại gần nửa bước. Cho nên, cuốn sách này, rất có thể là...
Tạ Cảnh Hiên ngẩng lên nhìn lướt qua trần nhà, nhíu mày, đã đoán được một nửa rồi. Hắn đang định tiến lên phía trước kiểm tra, Đại học sĩ theo sau vội vã ngăn cản: “Hoàng thượng, cẩn thận trên đó có độc.”
Nói xong, ông ta cẩn thận dùng khăn quấn vào tay, nhặt cuốn sách kia lên, vừa lật mở ra, nhất thời nét mặt già nua liền nóng bừng bừng: “Hoàng thượng, đây, đây...”
Tạ Cảnh Hiên giật lấy cuốn sách, bình tĩnh tự tin ngồi trở lại ngai vàng: “Đại học sĩ lo lắng nhiều rồi, đây chẳng qua là sách báo để trẫm tiêu khiển thôi.”
Sắc mặt chúng thần bất ngờ thay đổi, cuối cùng đều tỏ ra bình tĩnh: “Hoàng thượng anh minh!”
Tuy nói trong cung đình, chuyện bí mật của hoàng đế từ trước đến nay cấm kỵ nói ra miệng, nhưng có kẻ mang ý nghĩ nịnh bợ thái hậu, cuối cùng chuyện này vẫn truyền đến cung Nhân Thánh.
Thái hậu vui lắm, chỉ sợ mọi người không biết nhi tử của bà là một nam nhân bình thường, càng trắng trợn thổi phồng chuyện này, vì thế mấy ngày sau, cả hoàng cung Đại Lương đều đồn đại, hàng ngày Tạ Cảnh Hiên ở Ngự thư phòng không quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự, mà nghiên cứu xuân cung đồ.
Còn về chuyện vì sao hắn chỉ học lý thuyết mà không chịu thực hành, có cao nhân phân tích: “Hậu cung ba ngàn giai nhân, chày sắt cũng bị mài thành kim thêu.” Mọi người lập tức hiểu ý.
Đối với tất cả những lời đồn đại này, Triệu Mộ Lăng chỉ muốn nói: Không liên quan đến chuyện của nàng. Nàng chỉ tốt bụng cống hiến một cuốn xuân cung đồ cho hoàng thượng thôi, không làm gì khác nữa.
Nhưng mà Tạ Cảnh Hiên cũng không ngó ngàng đến, hắn gọi nàng vào Ngự thư phòng, ném bản xuân cung đồ kia cho nàng, lạnh lùng nói: “Chép một trăm lần, không chép xong thì đừng rời khỏi Ngự thư phòng.”
Xuân cung đồ văn hay tranh đẹp, chép một trăm lần ư?
Triệu Mộ Lăng: “Ta thà chết còn hơn.”
Tạ Cảnh Hiên còn không buồn ngẩng đầu, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Ngươi chắc chứ?”
Triệu Mộ Lăng cúi đầu xuống: “Hoàng thượng, ta vẽ tranh đẹp lắm, đảm bảo còn sinh động hơn tranh do họa sĩ cung đình vẽ, lát nữa người có thể tặng cho mỗi đại thần một bản sao của ta, thực ra khi họ về nhà phải có quà cho bạn bè và người thân...”
Nàng còn chưa nói hết đã bị Tạ Cảnh Hiên ném tấu chương vào đầu, nhất thời ngậm miệng lại.
Tấu chương rơi tứ tung trên mặt đất, Triệu Mộ Lăng cúi đầu, đột nhiên đập vào mắt hai chữ. Hai chữ này đối nàng mà nói tựa như khắc vào sinh mệnh.
Tây Yên.
Đã vong quốc một năm trời rồi mà vẫn có tấu chương liên quan đến Tây Yên ư? Nàng thật sự không nén nổi tò mò, nhặt tấu chương lên, nhanh chóng xem lướt qua.
Tạ Cảnh Hiên dường như không chú ý tới của động tác của nàng, chỉ lo cúi đầu xem tấu chương, hắn nói với nàng: “Còn không nhặt đồ về cho trẫm.”
Triệu Mộ Lăng cố ý bước thật chậm, cũng may là xem được hết nội dung trong mấy bước chân này. Đây là một bản tấu chương của quân trấn giữ biên ải, trong đó đề cập đến vùng giao nhau giữa Đại Lương và Tây Yên gần đây có động tĩnh, nói là không phát hiện ra tung tích của tàn dư quân đội Tây Yên. Triệu Mộ Lăng lướt nhanh đến cuối cùng, quân trấn ải còn cố ý nói rằng nghe đồn công chúa Tây Yên vẫn chưa chết, đang mưu đồ bí mật Đông Sơn tái khởi.
Rốt cuộc tại sao lại truyền ra được? Tay Triệu Mộ Lăng run rẩy dâng tấu chương cho Tạ Cảnh Hiên, dừng lại một chút, vẫn điếc không sợ sấm mà hỏi: “Hoàng thượng, tại sao Tây Yên vẫn còn tàn dư?” Để dò hỏi tình hình kẻ địch, nàng chỉ có thể tạm thời khiến mình oan ức.
Tạ Cảnh Hiên thản nhiên “ừ” một tiếng, nói: “Cho dù chỉ là một quốc gia nhỏ và yếu cũng không thể để người khác bắt nạt được. Tây Yên tuy rằng đã sáp nhập vào Đại Lương, nhưng khó lòng đảm bảo liệu có phải dân chúng đều chỉ giả vờ quy thuận hay không. Trong một thời gian dài, tóm lại phải luôn luôn cẩn thận.”
Nói xong mấy câu đó, Tạ Cảnh Hiên hình như nghĩ tới điều gì, đột nhiên xoay đầu lại: “Ngươi không biết tấu chương là cơ mật quốc gia hay sao? Không cần mắt nữa phải không?”
Triệu Mộ Lăng lập tức lùi về sau, đảo mắt một cái: “Ai da, vừa nãy xảy ra chuyện gì sao ta không nhớ gì hết vậy.”
Tạ Cảnh Hiên buông bút xuống, dùng tay chống cằm, nhìn nàng ở đó diễn trò, cười nói: “Thật ra, có người tâm sự với trẫm cũng tốt, một người làm nhất định là mệt muốn chết, tựa như tất cả trọng trách đều đặt trên vai ngươi vậy.”
“Hoàng thượng sao người không nói sớm? Ta rất sẵn lòng chia sẻ với người mà.” Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con, không mài đao thì làm lỡ việc đốn củi.
Triệu Mộ Lăng vui sướng tiến lên hai bước, vừa đi đến trước mặt Tạ Cảnh Hiên đã bị hắn trừng mắt làm cả người nàng chấn động. Sau đó bệnh tâm thần phân liệt của hắn lại tái phát, hắn quát nàng: “Với thân phận của ngươi mà cũng đòi san sẻ với ta à? Soi gương trước đi đã.”
Triệu Mộ Lăng bị “giội một chậu máu chó” đầy đầu, cúi đầu quay về bàn để sao chép xuân cung đồ, vừa vẽ vừa thầm nguyền rủa Tạ Cảnh Hiên về sau không thể “gieo giống” được, đoạn tử tuyệt tôn, tốt nhất là lời tiên đoán của Khâm thiên giám linh nghiệm, hắn chưa đến hai mươi lăm tuổi đã đi đời nhà ma rồi.
Cũng không biết có phải do vẽ xuân cung đồ quá nhiều hay không, Triệu Mộ Lăng cảm thấy hai mắt của mình bắt đầu có vấn đề, bất kể xem thứ gì đi nữa, trước mắt nàng cứ như có bóng người trắng xóa hiện lên. Nàng định xin Tạ Cảnh Hiên tha cho mình, vừa quay đầu lại liền phát hiện Tạ Cảnh Hiên đang trong tình trạng khỏa thân.
Nàng dụi dụi mắt, xác định không phải mình bị hoa mắt, hắn không những cởi hết y phục, mà còn đi từng bước đến chỗ nàng.
“Ấy ấy ấy, người muốn làm gì? Ta chỉ là một người chép sách thôi.” Triệu Mộ Lăng dùng hai tay che ngực, “Hậu cung của người có nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy, người hà tất phải để tâm đến loại người xoàng xĩnh như ta chứ?”
Tạ Cảnh Hiên nhíu mày, bước chân không hề dừng lại. Hắn càng lại gần, những đường cong trên cơ thể hắn càng thêm rõ ràng, phơi bày ra trước mặt nàng. Nói thực, tuy rằng là kẻ thù, nhưng dáng dấp của kẻ thù tuyệt vời quá.
Triệu Mộ Lăng muốn hộc máu, đồng thời lý trí cũng dần dần có xu hướng tan rã, lẽ nào lời tiên đoán của Tần thừa tướng thật sự sắp thành hiện thực sao? Lúc đưa nàng tiến cung, lão tặc từng ám chỉ với nàng, về sau nàng có rất nhiều cơ hội ra vào Ngự thư phòng, đến lúc cần thiết có thể quyến rũ hoàng đế một chút, không ngờ, nàng còn chưa kịp làm gì thì Tạ Cảnh Hiên đã chủ động dâng mình rồi. Quả nhiên là hoa nhà không thơm bằng hoa dại, trên giường không sướng bằng trên sàn nhà*.
(*) Ý nói ăn vụng ngon hơn
Triệu Mộ Lăng cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn hết cả rồi, không biết sao tự nhiên lại nảy ra ý niệm đó trong đầu, nàng nghĩ thầm, nếu không thể tránh được tất cả những chuyện này thì nhẫn nhục chịu đựng đi. Nhưng lại nghĩ: Nếu như để kẻ thù giết cha giết huynh trưởng được hưởng lợi thì thà chết đi còn hơn.
Hai ý niệm này đấu tranh với nhau trong đầu nàng, nàng lúc này kêu “Đừng”, lát sau lại nhăn mặt nhíu mày: “Thôi được, ngươi muốn tới thì tới đi.”
Tạ Cảnh Hiên còn chưa phê chuẩn hết tấu chương, lại bị nàng gây mất tập trung. Hắn liếc mắt một cái, liền thấy người trong góc đang nằm bò ra bàn ngủ, chỉ là xem ra ngủ cũng không được yên giấc, mặt mũi nhăn nhúm hết cả vào.
Tạ Cảnh Hiên đứng lên bước tới định gọi nàng dậy, vừa mới lại gần, hắn liền nghe thấy rõ lời nói từ miệng nàng, tức thì lông mày dựng ngược lên. Nàng coi hắn là loại người nào hả? Hắn đường đường hoàng đế, muốn nữ nhân nào mà chẳng được, lại còn phải xâm phạm nàng ư?
“Đứng lên!” Tạ Cảnh Hiên đẩy nàng một cái, “Mau đứng lên cho ta!”
Triệu Mộ Lăng bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhất thời chưa phân biệt được đâu là thực đâu là hư, chỉ theo bản năng tiếp tục làm công việc mà mình muốn làm trong giấc mơ. Đúng lúc nàng đang cầm cây bút lông trong tay, chưa kịp nhìn thêm lần nữa đã đâm thẳng về phía Tạ Cảnh Hiên.
Bút lông sói mềm mại cong gập trước ngực hắn, mực nước loang ra trên long bào. Tạ Cảnh Hiên lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, hắn không nhìn lầm, trong khoảnh khắc bút lông đâm tới, hắn tin chắc mình đã thấy sát ý trong mắt nha đầu kia.
Hóa ra nàng muốn giết hắn?
Triệu Mộ Lăng sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại được, Tạ Cảnh Hiên đang đứng trước mặt nàng y phục chỉnh tề, hoàn toàn không phải cái tên Tạ Cảnh Hiên định giở trò đồi bại với nàng. Thì ra vừa rồi nàng ngủ mơ?
Đầu óc nàng suy nghĩ cái gì thế?
Triệu Mộ Lăng giật phắt tay về, run rẩy nói: “Thực xin lỗi, ta thật sự không cố ý, vừa rồi ta nằm mơ...”
Ngày thứ ba, Triệu Mộ Lăng còn cách Ngự thư phòng mấy chục mét đã bị thị vệ đại nội đuổi đi. Thị vệ nói, Tạ Cảnh Hiên đã dặn dò, từ giờ trở đi, không cho phép người của phòng văn thư lảng vảng quanh Ngự thư phòng trong phạm vi mười trượng*, nhất là nữ nhân.
(*) 10 trượng = 33m
Lẽ nào lại vậy! Triệu Mộ Lăng mất cả hứng, cho dù hắn muốn dốc lòng dốc sức cho sự nghiệp, chẳng lẽ có thể không cần ăn uống ngủ nghỉ hay sao? Vận động trước khi ngủ thì chết à? Phí công mọc cái công cụ nối dõi tông đường!
Xem ra, không thể giao chiến trực diện với hoàng đế rồi, Triệu Mộ Lăng ngẫm nghĩ, mình vẫn phải dùng vài ngón tiểu xảo mới được.
Vì thế, sáng sớm mấy hôm sau, Tạ Cảnh Hiên tan triều, cùng mấy đại thần tâm phúc bước vào Ngự thư phòng liền nhìn thấy cuốn sách bị vứt dưới đất, sách không nằm ngay ngắn mà trông như bị người ta ném vào.
Ngự thư phòng là cấm địa trong đại nội, khi không có hoàng đế ở đó thì không ai được lại gần nửa bước. Cho nên, cuốn sách này, rất có thể là...
Tạ Cảnh Hiên ngẩng lên nhìn lướt qua trần nhà, nhíu mày, đã đoán được một nửa rồi. Hắn đang định tiến lên phía trước kiểm tra, Đại học sĩ theo sau vội vã ngăn cản: “Hoàng thượng, cẩn thận trên đó có độc.”
Nói xong, ông ta cẩn thận dùng khăn quấn vào tay, nhặt cuốn sách kia lên, vừa lật mở ra, nhất thời nét mặt già nua liền nóng bừng bừng: “Hoàng thượng, đây, đây...”
Tạ Cảnh Hiên giật lấy cuốn sách, bình tĩnh tự tin ngồi trở lại ngai vàng: “Đại học sĩ lo lắng nhiều rồi, đây chẳng qua là sách báo để trẫm tiêu khiển thôi.”
Sắc mặt chúng thần bất ngờ thay đổi, cuối cùng đều tỏ ra bình tĩnh: “Hoàng thượng anh minh!”
Tuy nói trong cung đình, chuyện bí mật của hoàng đế từ trước đến nay cấm kỵ nói ra miệng, nhưng có kẻ mang ý nghĩ nịnh bợ thái hậu, cuối cùng chuyện này vẫn truyền đến cung Nhân Thánh.
Thái hậu vui lắm, chỉ sợ mọi người không biết nhi tử của bà là một nam nhân bình thường, càng trắng trợn thổi phồng chuyện này, vì thế mấy ngày sau, cả hoàng cung Đại Lương đều đồn đại, hàng ngày Tạ Cảnh Hiên ở Ngự thư phòng không quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự, mà nghiên cứu xuân cung đồ.
Còn về chuyện vì sao hắn chỉ học lý thuyết mà không chịu thực hành, có cao nhân phân tích: “Hậu cung ba ngàn giai nhân, chày sắt cũng bị mài thành kim thêu.” Mọi người lập tức hiểu ý.
Đối với tất cả những lời đồn đại này, Triệu Mộ Lăng chỉ muốn nói: Không liên quan đến chuyện của nàng. Nàng chỉ tốt bụng cống hiến một cuốn xuân cung đồ cho hoàng thượng thôi, không làm gì khác nữa.
Nhưng mà Tạ Cảnh Hiên cũng không ngó ngàng đến, hắn gọi nàng vào Ngự thư phòng, ném bản xuân cung đồ kia cho nàng, lạnh lùng nói: “Chép một trăm lần, không chép xong thì đừng rời khỏi Ngự thư phòng.”
Xuân cung đồ văn hay tranh đẹp, chép một trăm lần ư?
Triệu Mộ Lăng: “Ta thà chết còn hơn.”
Tạ Cảnh Hiên còn không buồn ngẩng đầu, nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Ngươi chắc chứ?”
Triệu Mộ Lăng cúi đầu xuống: “Hoàng thượng, ta vẽ tranh đẹp lắm, đảm bảo còn sinh động hơn tranh do họa sĩ cung đình vẽ, lát nữa người có thể tặng cho mỗi đại thần một bản sao của ta, thực ra khi họ về nhà phải có quà cho bạn bè và người thân...”
Nàng còn chưa nói hết đã bị Tạ Cảnh Hiên ném tấu chương vào đầu, nhất thời ngậm miệng lại.
Tấu chương rơi tứ tung trên mặt đất, Triệu Mộ Lăng cúi đầu, đột nhiên đập vào mắt hai chữ. Hai chữ này đối nàng mà nói tựa như khắc vào sinh mệnh.
Tây Yên.
Đã vong quốc một năm trời rồi mà vẫn có tấu chương liên quan đến Tây Yên ư? Nàng thật sự không nén nổi tò mò, nhặt tấu chương lên, nhanh chóng xem lướt qua.
Tạ Cảnh Hiên dường như không chú ý tới của động tác của nàng, chỉ lo cúi đầu xem tấu chương, hắn nói với nàng: “Còn không nhặt đồ về cho trẫm.”
Triệu Mộ Lăng cố ý bước thật chậm, cũng may là xem được hết nội dung trong mấy bước chân này. Đây là một bản tấu chương của quân trấn giữ biên ải, trong đó đề cập đến vùng giao nhau giữa Đại Lương và Tây Yên gần đây có động tĩnh, nói là không phát hiện ra tung tích của tàn dư quân đội Tây Yên. Triệu Mộ Lăng lướt nhanh đến cuối cùng, quân trấn ải còn cố ý nói rằng nghe đồn công chúa Tây Yên vẫn chưa chết, đang mưu đồ bí mật Đông Sơn tái khởi.
Rốt cuộc tại sao lại truyền ra được? Tay Triệu Mộ Lăng run rẩy dâng tấu chương cho Tạ Cảnh Hiên, dừng lại một chút, vẫn điếc không sợ sấm mà hỏi: “Hoàng thượng, tại sao Tây Yên vẫn còn tàn dư?” Để dò hỏi tình hình kẻ địch, nàng chỉ có thể tạm thời khiến mình oan ức.
Tạ Cảnh Hiên thản nhiên “ừ” một tiếng, nói: “Cho dù chỉ là một quốc gia nhỏ và yếu cũng không thể để người khác bắt nạt được. Tây Yên tuy rằng đã sáp nhập vào Đại Lương, nhưng khó lòng đảm bảo liệu có phải dân chúng đều chỉ giả vờ quy thuận hay không. Trong một thời gian dài, tóm lại phải luôn luôn cẩn thận.”
Nói xong mấy câu đó, Tạ Cảnh Hiên hình như nghĩ tới điều gì, đột nhiên xoay đầu lại: “Ngươi không biết tấu chương là cơ mật quốc gia hay sao? Không cần mắt nữa phải không?”
Triệu Mộ Lăng lập tức lùi về sau, đảo mắt một cái: “Ai da, vừa nãy xảy ra chuyện gì sao ta không nhớ gì hết vậy.”
Tạ Cảnh Hiên buông bút xuống, dùng tay chống cằm, nhìn nàng ở đó diễn trò, cười nói: “Thật ra, có người tâm sự với trẫm cũng tốt, một người làm nhất định là mệt muốn chết, tựa như tất cả trọng trách đều đặt trên vai ngươi vậy.”
“Hoàng thượng sao người không nói sớm? Ta rất sẵn lòng chia sẻ với người mà.” Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con, không mài đao thì làm lỡ việc đốn củi.
Triệu Mộ Lăng vui sướng tiến lên hai bước, vừa đi đến trước mặt Tạ Cảnh Hiên đã bị hắn trừng mắt làm cả người nàng chấn động. Sau đó bệnh tâm thần phân liệt của hắn lại tái phát, hắn quát nàng: “Với thân phận của ngươi mà cũng đòi san sẻ với ta à? Soi gương trước đi đã.”
Triệu Mộ Lăng bị “giội một chậu máu chó” đầy đầu, cúi đầu quay về bàn để sao chép xuân cung đồ, vừa vẽ vừa thầm nguyền rủa Tạ Cảnh Hiên về sau không thể “gieo giống” được, đoạn tử tuyệt tôn, tốt nhất là lời tiên đoán của Khâm thiên giám linh nghiệm, hắn chưa đến hai mươi lăm tuổi đã đi đời nhà ma rồi.
Cũng không biết có phải do vẽ xuân cung đồ quá nhiều hay không, Triệu Mộ Lăng cảm thấy hai mắt của mình bắt đầu có vấn đề, bất kể xem thứ gì đi nữa, trước mắt nàng cứ như có bóng người trắng xóa hiện lên. Nàng định xin Tạ Cảnh Hiên tha cho mình, vừa quay đầu lại liền phát hiện Tạ Cảnh Hiên đang trong tình trạng khỏa thân.
Nàng dụi dụi mắt, xác định không phải mình bị hoa mắt, hắn không những cởi hết y phục, mà còn đi từng bước đến chỗ nàng.
“Ấy ấy ấy, người muốn làm gì? Ta chỉ là một người chép sách thôi.” Triệu Mộ Lăng dùng hai tay che ngực, “Hậu cung của người có nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy, người hà tất phải để tâm đến loại người xoàng xĩnh như ta chứ?”
Tạ Cảnh Hiên nhíu mày, bước chân không hề dừng lại. Hắn càng lại gần, những đường cong trên cơ thể hắn càng thêm rõ ràng, phơi bày ra trước mặt nàng. Nói thực, tuy rằng là kẻ thù, nhưng dáng dấp của kẻ thù tuyệt vời quá.
Triệu Mộ Lăng muốn hộc máu, đồng thời lý trí cũng dần dần có xu hướng tan rã, lẽ nào lời tiên đoán của Tần thừa tướng thật sự sắp thành hiện thực sao? Lúc đưa nàng tiến cung, lão tặc từng ám chỉ với nàng, về sau nàng có rất nhiều cơ hội ra vào Ngự thư phòng, đến lúc cần thiết có thể quyến rũ hoàng đế một chút, không ngờ, nàng còn chưa kịp làm gì thì Tạ Cảnh Hiên đã chủ động dâng mình rồi. Quả nhiên là hoa nhà không thơm bằng hoa dại, trên giường không sướng bằng trên sàn nhà*.
(*) Ý nói ăn vụng ngon hơn
Triệu Mộ Lăng cảm thấy đầu óc mình hỗn loạn hết cả rồi, không biết sao tự nhiên lại nảy ra ý niệm đó trong đầu, nàng nghĩ thầm, nếu không thể tránh được tất cả những chuyện này thì nhẫn nhục chịu đựng đi. Nhưng lại nghĩ: Nếu như để kẻ thù giết cha giết huynh trưởng được hưởng lợi thì thà chết đi còn hơn.
Hai ý niệm này đấu tranh với nhau trong đầu nàng, nàng lúc này kêu “Đừng”, lát sau lại nhăn mặt nhíu mày: “Thôi được, ngươi muốn tới thì tới đi.”
Tạ Cảnh Hiên còn chưa phê chuẩn hết tấu chương, lại bị nàng gây mất tập trung. Hắn liếc mắt một cái, liền thấy người trong góc đang nằm bò ra bàn ngủ, chỉ là xem ra ngủ cũng không được yên giấc, mặt mũi nhăn nhúm hết cả vào.
Tạ Cảnh Hiên đứng lên bước tới định gọi nàng dậy, vừa mới lại gần, hắn liền nghe thấy rõ lời nói từ miệng nàng, tức thì lông mày dựng ngược lên. Nàng coi hắn là loại người nào hả? Hắn đường đường hoàng đế, muốn nữ nhân nào mà chẳng được, lại còn phải xâm phạm nàng ư?
“Đứng lên!” Tạ Cảnh Hiên đẩy nàng một cái, “Mau đứng lên cho ta!”
Triệu Mộ Lăng bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhất thời chưa phân biệt được đâu là thực đâu là hư, chỉ theo bản năng tiếp tục làm công việc mà mình muốn làm trong giấc mơ. Đúng lúc nàng đang cầm cây bút lông trong tay, chưa kịp nhìn thêm lần nữa đã đâm thẳng về phía Tạ Cảnh Hiên.
Bút lông sói mềm mại cong gập trước ngực hắn, mực nước loang ra trên long bào. Tạ Cảnh Hiên lẳng lặng nhìn nàng chăm chú, hắn không nhìn lầm, trong khoảnh khắc bút lông đâm tới, hắn tin chắc mình đã thấy sát ý trong mắt nha đầu kia.
Hóa ra nàng muốn giết hắn?
Triệu Mộ Lăng sửng sốt hồi lâu mới phản ứng lại được, Tạ Cảnh Hiên đang đứng trước mặt nàng y phục chỉnh tề, hoàn toàn không phải cái tên Tạ Cảnh Hiên định giở trò đồi bại với nàng. Thì ra vừa rồi nàng ngủ mơ?
Đầu óc nàng suy nghĩ cái gì thế?
Triệu Mộ Lăng giật phắt tay về, run rẩy nói: “Thực xin lỗi, ta thật sự không cố ý, vừa rồi ta nằm mơ...”
Bình luận facebook