Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
hoang-de-chi-muon-doc-than-6
Chương 6: Nô tỳ tự mình làm
“Sự việc chính là như vậy. Tần thừa tướng đã đưa ta tiến cung, đêm nay Tần thừa tướng ra lệnh cho người của lão đến hỏi thăm ta dạo này tình hình tiến triển thế nào.”
“Ồ? Vậy ngươi nói sao?”
Triệu Mộ Lăng cúi đầu để tầm mắt của mình tự nhiên hơn một chút: “Ta nói đúng sự thật, hoàng thượng mải lo việc chính sự, không muốn lâm hạnh hậu cung, ta đây cũng hết cách.”
“Vậy làm sao mà đối phương quay về?”
Lời nói dối này thực sự dễ bịa quá, người đã sống ở trong cung từ bé như Triệu Mộ Lăng làm sao có chuyện không biết phép tắc chứ.
“Thủ hạ của Tần thừa tướng đã nói, mục đích đưa ta tiến cung là hầu hạ hoàng thượng, để hoàng thượng được thoải mái, cam tâm tình nguyện lâm hạnh hậu cung, vì thế, mọi việc đều phải cẩn thận, không thể để cho hoàng thượng phát hiện ra dấu vết. Nói xong những lời này là hắn ta đi luôn.”
“Nói xằng bậy!” Tạ Cảnh Hiên đập mạnh vào chiếc kỷ trà*, “Ngươi mang theo thuốc mê trên người, rõ ràng còn có mưu đồ khác. Nếu như Tần thừa tướng thật sự bắt ngươi đến hầu hạ ta, vì sao phải đưa cho ngươi những thứ thuốc này?”
(*) Kỷ trà: Bàn trà thấp
Nguy rồi, đã quên mất cái này.
Trên trán Triệu Mộ Lăng rịn ra hai giọt mồ hôi lạnh, sau khi vắt hết óc suy nghĩ, nàng trả lời: “Thực ra, những thứ này không phải Tần thừa tướng đưa cho ta, mà là ta lén lút mang vào cung.”
Tạ Cảnh Hiên nhìn nàng bằng ánh mắt thăm dò.
Triệu Mộ Lăng thuộc nằm lòng nguyên tắc nói dối, cắn răng trả lời: “Bởi vì dung mạo này chính là gánh nặng của nô tỳ, chỉ lo nếu thường xuyên đến Ngự thư phòng, ngộ nhỡ hoàng thượng thấy khuôn mặt xinh đẹp của nô tỳ lại động sắc tâm thì...”
Một chiếc gối mềm nện tới, Tạ Cảnh Hiên quát lên: “Mơ tưởng hão huyền! Ngươi mà đòi lọt vào mắt trẫm? Nếu không phải giữ ngươi lại có lúc cần dùng thì bây giờ trẫm đã chặt đầu ngươi ngay rồi.”
Nói là vậy, nhưng Triệu Mộ Lăng lại phát hiện trên mặt Tạ Cảnh Hiên chợt xuất hiện hai vệt phiếm hồng khả nghi. Nàng đang muốn tìm hiểu cho rõ ràng thì Tạ Cảnh Hiên cúi đầu xuống, day day mi tâm, dáng vẻ rất khổ sở ảo não.
“Hoàng thượng, có phải người gặp chuyện gì buồn phiền không? Hãy nói ra để ta chia sẻ với người.” Lúc này không nịnh nọt thì còn chờ đến bao giờ nữa.
Tạ Cảnh Hiên ngẩng đầu lên trừng mắt với nàng: “Trẫm tìm ngươi để chia sẻ? Đầu óc trẫm có vấn đề chắc?”
“Nhưng hoàng thượng, người vừa mới nói là giữ ta lại có lúc cần dùng. Lẽ nào không phải là người muốn xúi giục ta, để ta giúp người đối phó với Tần thừa tướng hay sao?”
Tạ Cảnh Hiên sững sờ cả người, nàng đúng là rất thông minh, vừa nhìn đã biết ý đồ của hắn. Nha đầu này thực sự là khiến người ta không thể nhìn thấu, có lúc ngươi cảm thấy nàng như kẻ ngốc, có lúc, ngươi lại cảm thấy nàng dường như đang giấu kín rất nhiều bí mật không thể cho ai biết...
“Hoàng thượng?”
Tạ Cảnh Hiên hoàn hồn lại: “Ừm, nếu ngươi đã nói vậy thì trẫm sẽ cho ngươi lựa chọn một con đường, nương nhờ vào trẫm giúp trẫm đối phó với Tần thừa tướng, hay là để trẫm tìm một lý do tống cổ ngươi ra khỏi cung?”
“Đừng mà hoàng thượng, nếu như người đuổi ta đi, Tần thừa tướng thấy ta không làm được việc, nhất định sẽ giết hết người thân của ta.” Triệu Mộ Lăng vồ tới ôm lấy chân Tạ Cảnh Hiên, giả vờ như đang vô cùng sợ hãi. Mà thực tế là, ngày trước nàng lấy thân phận cô nhi để vào Tần phủ. Sở dĩ Tần thừa tướng chọn nàng, chủ yếu là vì trong quá trình huấn luyện nàng thể hiện ra mình là người thấy tiền là mắt sáng lên đồng thời còn có phẩm chất sợ chết, sợ mệt. Người như vậy là dễ mua chuộc nhất.
Triệu Mộ Lăng cảm thấy rất oan uổng, có thứ vàng bạc châu báu nào mà nàng chưa từng thấy, lại đi thòm thèm chút tiền mọn của Tần thừa tướng ư? Nàng làm thế chủ yếu là vì các thuộc hạ của mình, bọn họ ngoại trừ đánh trận hành quân ra thì cái gì cũng không biết, nếu như nàng không lừa ít tiền từ chỗ Tần thừa tướng thì làm sao trợ cấp cho cả một đại gia đình được?
Nhưng đối với Tạ Cảnh Hiên thì không giống thế, nếu nàng muốn ở bên cạnh hắn thì nhất định phải xuất phát từ tình cảm, để hắn nảy sinh sự đồng cảm với nàng. Như vậy hắn mới tin tưởng, thổ lộ tâm tình với nàng.
Quả nhiên, sau khi nghe xong Tạ Cảnh Hiên không thể kìm nén được cơn giận: “Tên nghịch thần Tần Ngã này, không ngờ lại dùng thủ đoạn đê hèn như vậy, bắt ngươi bán mạng vì lão, còn mưu đồ thao túng trẫm và toàn bộ tương lai của Đại Lương, tư tưởng này đáng chém!”
“Nếu chém được, nhất định phải chém!” Triệu Mộ Lăng phụ họa, “Hoàng thượng, vậy bước kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?”
Tạ Cảnh Hiên đứng dậy, nói: “Trước tiên cứ án binh bất động. Nếu lão muốn trẫm mê muội sắc đẹp thì trẫm sẽ mê muội cho lão xem, để lão được toại nguyện.”
“Đúng! Làm cho kẻ địch lơ là trước, sau đó khi kẻ địch không kịp đề phòng thì đánh úp một trận.” Triệu Mộ Lăng cao giọng hùa theo xong lại phát hiện ra Tạ Cảnh Hiên không ừ hử gì. Nàng lấm lét ngước mắt lên, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, vừa quay đầu, quả nhiên phát hiện ra Tạ Cảnh Hiên đang nhìn mình chằm chằm đầy tình ý.
“Hoàng thượng người nhịn một chút, bây giờ nô tỳ lập tức đi chuẩn bị thẻ tên cho người.”
Không kịp rồi, nàng bị bàn tay của Tạ Cảnh Hiên tóm được kéo vào trong lòng: “Tiểu Lăng tử, ngươi có lạnh không?”
Có lẽ là do ông trời đùa giỡn, dạo này mỗi lần gặp Tạ Cảnh Hiên là y phục của nàng đều không được tử tế khiến nam nhân ấm áp này luôn hết sức quan tâm đến việc nàng có lạnh hay không.
Lần này, Triệu Mộ Lăng dứt khoát nói: “Nô tỳ không lạnh, nô tỳ cực kì nóng.”
Trăm ngàn lần không nghĩ tới, vị hoàng đế ấm áp lại xuất phát từ tấm lòng thực sự thiện lương, xốc cổ áo của nàng lên: “Đã thế thì trẫm giúp ngươi cởi y phục cho mát mẻ.”
“Không cần!!!” Triệu Mộ Lăng gào toáng lên, vội lùi ra ba bước khỏi lồng ngực hắn, “Nô tỳ tự mình làm.”
Đôi mắt hoa đào của nam nhân ấm áp khiêm nhường nhìn nàng chăm chú, có tia sáng lưu chuyển nơi đáy mắt. Bất kỳ nam nhân nào nhìn chằm chằm vào một nữ nhân trong tình trạng xiêm y xộc xệch như vậy, Triệu Mộ Lăng đều cảm thấy có chút hèn hạ. Nhưng không hiểu sao mà nàng lại thấy Tạ Cảnh Hiên không hề có ý tứ đó. Tất nhiên là hắn là một tên thần kinh, không thể suy diễn theo lẽ thường được, nhưng trực giác của nàng tự nói với mình rằng, giờ khắc này hắn đang rất tỉnh táo.
Đúng như dự đoán, hắn đột nhiên đường hoàng trịnh trọng đứng lên: “Xem ra, ngươi quả thực không muốn hầu hạ trẫm. Sự giác ngộ này rất tốt, về sau cứ tiếp tục duy trì.”
Triệu Mộ Lăng: “...”
Đối với việc Triệu Mộ Lăng có thể toàn thân trở ra từ điện Dưỡng Tâm, Tiểu Lục tỏ ra vô cùng khó hiểu, cậu ta hết sức hoài nghi liệu có phải Triệu Mộ Lăng đã hạ mê hồn dược với hoàng đế hay không. Về vấn đề này, Triệu Mộ Lăng chỉ đáp lại hai chữ: Ha ha.
Đêm đó, Triệu Mộ Lăng bị khó ngủ, nàng bò lên trước cửa sổ, thấy khoảng không gian xanh thẳm, mây đen che trăng tỏ, không một tia sáng nào lọt qua. Không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Nhờ ánh trăng sáng, nàng rút bừa bản “Quy tắc thị tẩm hậu cung” từ trên giá xuống lật giở hai lần, bỗng nhiên nghĩ tới điểm then chốt.
Lúc bị đưa đến điện Dưỡng Tâm nàng đang nằm trong chăn. Dựa theo phép tắc trong hoàng cung Đại Lương, hoàng đế có thể trực tiếp đến tẩm điện của phi tử để lâm hạnh, cũng có thể sai người đưa phi tử đến tẩm điện của mình để thị tẩm.
Mà phi tử lần đầu tiên đến điện Dưỡng Tâm để thị tẩm phải cởi sạch xiêm y, dùng chăn bọc lại đưa tới, giống như tình cảnh nàng bị đưa đi đêm nay.
Triệu Mộ Lăng ôm đầu, bắt đầu hình dung lại con đường từ phòng văn thư đến điện Dưỡng Tâm, chẳng phải là vừa vặn ngang qua hậu cung hay sao? Trời ạ, nàng chết chắc rồi. Đã vậy lúc nãy từ điện Dưỡng Tâm đi ra, trên người nàng còn khoác áo của Tạ Cảnh Hiên. Chuyện này nếu để người khác nhìn thấy, phỏng chừng sẽ không ai tin rằng nàng với hoàng thượng chỉ đàm phán một lúc thôi đâu nhỉ?
Lúc này Triệu Mộ Lăng mất ngủ hoàn toàn, cả người vô thức run lên cầm cập. Lớn lên trong hoàng cung Tây Yên, không phải nàng chưa từng thấy phi tử vì tranh giành tình nhân mà đấu đá một mất một còn, cũng không phải chưa từng thấy phi tử vì đố kị với sắc đẹp của cung nữ, sợ bị người thân tín cạy góc tường* mà lựa chọn giết chết cung nữ đó.
(*) Cạy góc tường: Cướp người yêu
Tuy rằng chức vị của nàng cao hơn chức vị của cung nữ một chút, trên danh nghĩa cũng coi như là một chức quan, nhưng quan to hơn nữa cũng chỉ là tên nô tài thôi.
Không xong rồi, tốt hơn là tìm vài món đồ phòng thân. Triệu Mộ Lăng lấy cái túi Tiết Lương đưa cho ra, lục lọi một hồi, chọn được một hộp châm độc tinh xảo. Vật này dễ mang theo người, vào lúc quan trọng chỉ cần kéo cơ quan để bắn độc châm là có thể hạ gục đối phương trong chớp mắt, quả thật là cọng rơm cứu mạng cho người có võ công mèo cào như nàng.
Nàng giấu châm độc trong tay áo mình, lúc này mới cảm thấy trong lòng an ổn một chút. Nếu như nàng đoán không lầm, ngày mai trước khi tới giờ nàng tới Ngự thư phòng, nói không chừng trời vừa sáng sẽ có người tìm đến nàng.
Tốt hơn là mau mau ngủ bù đi, ngủ đẫy giấc rồi mới có sức mà ứng phó với những chuyện phiền lòng này.
Đêm đó, Triệu Mộ Lăng nửa mê nửa tỉnh, mơ thấy lời nói dối của mình bị Tạ Cảnh Hiên vạch trần, hắn nhìn nàng thù sâu như biển, hận không thể ngàn đao bầm thây nàng, rõ ràng là hắn tiêu diệt Tây Yên trước mà, nàng không đâm chết hắn là tốt lắm rồi; sau lại mơ thấy nàng vào hậu cung, trở thành phi tử, Tạ Cảnh Hiên phong hào cho nàng là “Hưởng”, nói là muốn cho nàng hưởng hạnh phúc thanh thản cả đời, nhưng sau khi nàng được phong hào, ngày ngày đều có người đến thỉnh an, nàng liền cảm thấy muốn được bay lên, cuối cùng đến một ngày, nàng đã hóa thành bươm bướm trước mắt mọi người, bay ra khỏi hoàng cung Đại Lương...
Không biết nàng còn mơ thấy bao nhiêu thứ khác, cũng không nhớ rõ nữa. Lúc Triệu Mộ Lăng bị Tiểu Lục lay tỉnh thì trời đã sáng. Tiểu Lục mang theo vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, nàng liền biết, việc mình dự liệu đã thành hiện thực rồi.
“Sự việc chính là như vậy. Tần thừa tướng đã đưa ta tiến cung, đêm nay Tần thừa tướng ra lệnh cho người của lão đến hỏi thăm ta dạo này tình hình tiến triển thế nào.”
“Ồ? Vậy ngươi nói sao?”
Triệu Mộ Lăng cúi đầu để tầm mắt của mình tự nhiên hơn một chút: “Ta nói đúng sự thật, hoàng thượng mải lo việc chính sự, không muốn lâm hạnh hậu cung, ta đây cũng hết cách.”
“Vậy làm sao mà đối phương quay về?”
Lời nói dối này thực sự dễ bịa quá, người đã sống ở trong cung từ bé như Triệu Mộ Lăng làm sao có chuyện không biết phép tắc chứ.
“Thủ hạ của Tần thừa tướng đã nói, mục đích đưa ta tiến cung là hầu hạ hoàng thượng, để hoàng thượng được thoải mái, cam tâm tình nguyện lâm hạnh hậu cung, vì thế, mọi việc đều phải cẩn thận, không thể để cho hoàng thượng phát hiện ra dấu vết. Nói xong những lời này là hắn ta đi luôn.”
“Nói xằng bậy!” Tạ Cảnh Hiên đập mạnh vào chiếc kỷ trà*, “Ngươi mang theo thuốc mê trên người, rõ ràng còn có mưu đồ khác. Nếu như Tần thừa tướng thật sự bắt ngươi đến hầu hạ ta, vì sao phải đưa cho ngươi những thứ thuốc này?”
(*) Kỷ trà: Bàn trà thấp
Nguy rồi, đã quên mất cái này.
Trên trán Triệu Mộ Lăng rịn ra hai giọt mồ hôi lạnh, sau khi vắt hết óc suy nghĩ, nàng trả lời: “Thực ra, những thứ này không phải Tần thừa tướng đưa cho ta, mà là ta lén lút mang vào cung.”
Tạ Cảnh Hiên nhìn nàng bằng ánh mắt thăm dò.
Triệu Mộ Lăng thuộc nằm lòng nguyên tắc nói dối, cắn răng trả lời: “Bởi vì dung mạo này chính là gánh nặng của nô tỳ, chỉ lo nếu thường xuyên đến Ngự thư phòng, ngộ nhỡ hoàng thượng thấy khuôn mặt xinh đẹp của nô tỳ lại động sắc tâm thì...”
Một chiếc gối mềm nện tới, Tạ Cảnh Hiên quát lên: “Mơ tưởng hão huyền! Ngươi mà đòi lọt vào mắt trẫm? Nếu không phải giữ ngươi lại có lúc cần dùng thì bây giờ trẫm đã chặt đầu ngươi ngay rồi.”
Nói là vậy, nhưng Triệu Mộ Lăng lại phát hiện trên mặt Tạ Cảnh Hiên chợt xuất hiện hai vệt phiếm hồng khả nghi. Nàng đang muốn tìm hiểu cho rõ ràng thì Tạ Cảnh Hiên cúi đầu xuống, day day mi tâm, dáng vẻ rất khổ sở ảo não.
“Hoàng thượng, có phải người gặp chuyện gì buồn phiền không? Hãy nói ra để ta chia sẻ với người.” Lúc này không nịnh nọt thì còn chờ đến bao giờ nữa.
Tạ Cảnh Hiên ngẩng đầu lên trừng mắt với nàng: “Trẫm tìm ngươi để chia sẻ? Đầu óc trẫm có vấn đề chắc?”
“Nhưng hoàng thượng, người vừa mới nói là giữ ta lại có lúc cần dùng. Lẽ nào không phải là người muốn xúi giục ta, để ta giúp người đối phó với Tần thừa tướng hay sao?”
Tạ Cảnh Hiên sững sờ cả người, nàng đúng là rất thông minh, vừa nhìn đã biết ý đồ của hắn. Nha đầu này thực sự là khiến người ta không thể nhìn thấu, có lúc ngươi cảm thấy nàng như kẻ ngốc, có lúc, ngươi lại cảm thấy nàng dường như đang giấu kín rất nhiều bí mật không thể cho ai biết...
“Hoàng thượng?”
Tạ Cảnh Hiên hoàn hồn lại: “Ừm, nếu ngươi đã nói vậy thì trẫm sẽ cho ngươi lựa chọn một con đường, nương nhờ vào trẫm giúp trẫm đối phó với Tần thừa tướng, hay là để trẫm tìm một lý do tống cổ ngươi ra khỏi cung?”
“Đừng mà hoàng thượng, nếu như người đuổi ta đi, Tần thừa tướng thấy ta không làm được việc, nhất định sẽ giết hết người thân của ta.” Triệu Mộ Lăng vồ tới ôm lấy chân Tạ Cảnh Hiên, giả vờ như đang vô cùng sợ hãi. Mà thực tế là, ngày trước nàng lấy thân phận cô nhi để vào Tần phủ. Sở dĩ Tần thừa tướng chọn nàng, chủ yếu là vì trong quá trình huấn luyện nàng thể hiện ra mình là người thấy tiền là mắt sáng lên đồng thời còn có phẩm chất sợ chết, sợ mệt. Người như vậy là dễ mua chuộc nhất.
Triệu Mộ Lăng cảm thấy rất oan uổng, có thứ vàng bạc châu báu nào mà nàng chưa từng thấy, lại đi thòm thèm chút tiền mọn của Tần thừa tướng ư? Nàng làm thế chủ yếu là vì các thuộc hạ của mình, bọn họ ngoại trừ đánh trận hành quân ra thì cái gì cũng không biết, nếu như nàng không lừa ít tiền từ chỗ Tần thừa tướng thì làm sao trợ cấp cho cả một đại gia đình được?
Nhưng đối với Tạ Cảnh Hiên thì không giống thế, nếu nàng muốn ở bên cạnh hắn thì nhất định phải xuất phát từ tình cảm, để hắn nảy sinh sự đồng cảm với nàng. Như vậy hắn mới tin tưởng, thổ lộ tâm tình với nàng.
Quả nhiên, sau khi nghe xong Tạ Cảnh Hiên không thể kìm nén được cơn giận: “Tên nghịch thần Tần Ngã này, không ngờ lại dùng thủ đoạn đê hèn như vậy, bắt ngươi bán mạng vì lão, còn mưu đồ thao túng trẫm và toàn bộ tương lai của Đại Lương, tư tưởng này đáng chém!”
“Nếu chém được, nhất định phải chém!” Triệu Mộ Lăng phụ họa, “Hoàng thượng, vậy bước kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?”
Tạ Cảnh Hiên đứng dậy, nói: “Trước tiên cứ án binh bất động. Nếu lão muốn trẫm mê muội sắc đẹp thì trẫm sẽ mê muội cho lão xem, để lão được toại nguyện.”
“Đúng! Làm cho kẻ địch lơ là trước, sau đó khi kẻ địch không kịp đề phòng thì đánh úp một trận.” Triệu Mộ Lăng cao giọng hùa theo xong lại phát hiện ra Tạ Cảnh Hiên không ừ hử gì. Nàng lấm lét ngước mắt lên, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, vừa quay đầu, quả nhiên phát hiện ra Tạ Cảnh Hiên đang nhìn mình chằm chằm đầy tình ý.
“Hoàng thượng người nhịn một chút, bây giờ nô tỳ lập tức đi chuẩn bị thẻ tên cho người.”
Không kịp rồi, nàng bị bàn tay của Tạ Cảnh Hiên tóm được kéo vào trong lòng: “Tiểu Lăng tử, ngươi có lạnh không?”
Có lẽ là do ông trời đùa giỡn, dạo này mỗi lần gặp Tạ Cảnh Hiên là y phục của nàng đều không được tử tế khiến nam nhân ấm áp này luôn hết sức quan tâm đến việc nàng có lạnh hay không.
Lần này, Triệu Mộ Lăng dứt khoát nói: “Nô tỳ không lạnh, nô tỳ cực kì nóng.”
Trăm ngàn lần không nghĩ tới, vị hoàng đế ấm áp lại xuất phát từ tấm lòng thực sự thiện lương, xốc cổ áo của nàng lên: “Đã thế thì trẫm giúp ngươi cởi y phục cho mát mẻ.”
“Không cần!!!” Triệu Mộ Lăng gào toáng lên, vội lùi ra ba bước khỏi lồng ngực hắn, “Nô tỳ tự mình làm.”
Đôi mắt hoa đào của nam nhân ấm áp khiêm nhường nhìn nàng chăm chú, có tia sáng lưu chuyển nơi đáy mắt. Bất kỳ nam nhân nào nhìn chằm chằm vào một nữ nhân trong tình trạng xiêm y xộc xệch như vậy, Triệu Mộ Lăng đều cảm thấy có chút hèn hạ. Nhưng không hiểu sao mà nàng lại thấy Tạ Cảnh Hiên không hề có ý tứ đó. Tất nhiên là hắn là một tên thần kinh, không thể suy diễn theo lẽ thường được, nhưng trực giác của nàng tự nói với mình rằng, giờ khắc này hắn đang rất tỉnh táo.
Đúng như dự đoán, hắn đột nhiên đường hoàng trịnh trọng đứng lên: “Xem ra, ngươi quả thực không muốn hầu hạ trẫm. Sự giác ngộ này rất tốt, về sau cứ tiếp tục duy trì.”
Triệu Mộ Lăng: “...”
Đối với việc Triệu Mộ Lăng có thể toàn thân trở ra từ điện Dưỡng Tâm, Tiểu Lục tỏ ra vô cùng khó hiểu, cậu ta hết sức hoài nghi liệu có phải Triệu Mộ Lăng đã hạ mê hồn dược với hoàng đế hay không. Về vấn đề này, Triệu Mộ Lăng chỉ đáp lại hai chữ: Ha ha.
Đêm đó, Triệu Mộ Lăng bị khó ngủ, nàng bò lên trước cửa sổ, thấy khoảng không gian xanh thẳm, mây đen che trăng tỏ, không một tia sáng nào lọt qua. Không biết tại sao, nàng luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Nhờ ánh trăng sáng, nàng rút bừa bản “Quy tắc thị tẩm hậu cung” từ trên giá xuống lật giở hai lần, bỗng nhiên nghĩ tới điểm then chốt.
Lúc bị đưa đến điện Dưỡng Tâm nàng đang nằm trong chăn. Dựa theo phép tắc trong hoàng cung Đại Lương, hoàng đế có thể trực tiếp đến tẩm điện của phi tử để lâm hạnh, cũng có thể sai người đưa phi tử đến tẩm điện của mình để thị tẩm.
Mà phi tử lần đầu tiên đến điện Dưỡng Tâm để thị tẩm phải cởi sạch xiêm y, dùng chăn bọc lại đưa tới, giống như tình cảnh nàng bị đưa đi đêm nay.
Triệu Mộ Lăng ôm đầu, bắt đầu hình dung lại con đường từ phòng văn thư đến điện Dưỡng Tâm, chẳng phải là vừa vặn ngang qua hậu cung hay sao? Trời ạ, nàng chết chắc rồi. Đã vậy lúc nãy từ điện Dưỡng Tâm đi ra, trên người nàng còn khoác áo của Tạ Cảnh Hiên. Chuyện này nếu để người khác nhìn thấy, phỏng chừng sẽ không ai tin rằng nàng với hoàng thượng chỉ đàm phán một lúc thôi đâu nhỉ?
Lúc này Triệu Mộ Lăng mất ngủ hoàn toàn, cả người vô thức run lên cầm cập. Lớn lên trong hoàng cung Tây Yên, không phải nàng chưa từng thấy phi tử vì tranh giành tình nhân mà đấu đá một mất một còn, cũng không phải chưa từng thấy phi tử vì đố kị với sắc đẹp của cung nữ, sợ bị người thân tín cạy góc tường* mà lựa chọn giết chết cung nữ đó.
(*) Cạy góc tường: Cướp người yêu
Tuy rằng chức vị của nàng cao hơn chức vị của cung nữ một chút, trên danh nghĩa cũng coi như là một chức quan, nhưng quan to hơn nữa cũng chỉ là tên nô tài thôi.
Không xong rồi, tốt hơn là tìm vài món đồ phòng thân. Triệu Mộ Lăng lấy cái túi Tiết Lương đưa cho ra, lục lọi một hồi, chọn được một hộp châm độc tinh xảo. Vật này dễ mang theo người, vào lúc quan trọng chỉ cần kéo cơ quan để bắn độc châm là có thể hạ gục đối phương trong chớp mắt, quả thật là cọng rơm cứu mạng cho người có võ công mèo cào như nàng.
Nàng giấu châm độc trong tay áo mình, lúc này mới cảm thấy trong lòng an ổn một chút. Nếu như nàng đoán không lầm, ngày mai trước khi tới giờ nàng tới Ngự thư phòng, nói không chừng trời vừa sáng sẽ có người tìm đến nàng.
Tốt hơn là mau mau ngủ bù đi, ngủ đẫy giấc rồi mới có sức mà ứng phó với những chuyện phiền lòng này.
Đêm đó, Triệu Mộ Lăng nửa mê nửa tỉnh, mơ thấy lời nói dối của mình bị Tạ Cảnh Hiên vạch trần, hắn nhìn nàng thù sâu như biển, hận không thể ngàn đao bầm thây nàng, rõ ràng là hắn tiêu diệt Tây Yên trước mà, nàng không đâm chết hắn là tốt lắm rồi; sau lại mơ thấy nàng vào hậu cung, trở thành phi tử, Tạ Cảnh Hiên phong hào cho nàng là “Hưởng”, nói là muốn cho nàng hưởng hạnh phúc thanh thản cả đời, nhưng sau khi nàng được phong hào, ngày ngày đều có người đến thỉnh an, nàng liền cảm thấy muốn được bay lên, cuối cùng đến một ngày, nàng đã hóa thành bươm bướm trước mắt mọi người, bay ra khỏi hoàng cung Đại Lương...
Không biết nàng còn mơ thấy bao nhiêu thứ khác, cũng không nhớ rõ nữa. Lúc Triệu Mộ Lăng bị Tiểu Lục lay tỉnh thì trời đã sáng. Tiểu Lục mang theo vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, nàng liền biết, việc mình dự liệu đã thành hiện thực rồi.
Bình luận facebook