Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
hoang-de-chi-muon-doc-than-1
Chương 1: Tổng quản phụ trách chuyện phòng the của hoàng đế
Mỗi sáng thức giấc, việc đầu tiên công chúa Triệu Mộ Lăng của nước Tây Yên làm chính là thành tâm thắp ba nén nhang cắm vào lư hương, sau đó quỳ lên tấm đệm hương bồ.
“Cầu trời phù hộ, hãy làm cho đám thần tử của ta quên chuyện phục quốc hai ngày đi. Chỉ cần hai ngày thôi, để bên tai ta được thanh tịnh một chút.”
Vừa dứt lời, một tiếng động lớn truyền đến, cùng với tiếng đầu gối và tiếng vỏ kiếm rơi xuống đất: “Mạt tướng Tiết Lương tham kiến công chúa, xin công chúa đưa ra bước tiếp theo trong kế hoạch khôi phục nghiệp lớn của Tây Yên.”
Triệu Mộ Lăng cúi đầu thở dài, đứng lên khỏi tấm đệm: “Tiết tướng quân, bây giờ bản công chúa ra lệnh cho ngươi…”
Tiết Lương ngẩng đầu lên nhìn nàng bằng đôi mắt rực sáng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, kích động không thôi, chợt hắn ta nghe Triệu Mộ Lăng mặt vô cảm phun ra hai chữ: “Ăn cơm.”
Sau khi ăn sáng xong, như thường lệ Triệu Mộ Lăng dự buổi triều sớm cùng đám thuộc hạ, nội dung thảo luận trong một năm nay vẫn không thay đổi, chỉ xoay quanh vấn đề làm thế nào để khôi phục Tây Yên, và tìm hoàng đế Tạ Cảnh Hiên của nước Đại Lương để báo thù.
“Công chúa, không diệt trừ Tạ Cảnh Hiên, làm sao an ủi được anh linh bệ hạ và các tướng sĩ trên trời?”
“Công chúa, người còn nhớ rõ lúc ấy bệ hạ đã liều chết ngăn cản quân địch, ra lệnh cho thần hộ tống người chạy trốn khỏi kinh thành như thế nào không?”
“Công chúa…”
Triệu Mộ Lăng giơ tay cắt ngang lời bọn họ, nghiêm nghị nói: “Các tướng quân nói rất đúng, thù này ắt phải báo. Nhưng dù sao ta cũng là hạng nữ nhân, chẳng biết hành quân đánh giặc, tất cả phải trông cậy vào các vị rồi.”
Đám người Tiết Lương kích động đến mức rưng rưng nước mắt: “Công chúa, cuối cùng người cũng chịu đáp ứng rồi sao?”
Triệu Mộ Lăng đứng lên: “Nếu thế thì phiền Tiết tướng quân lập tức tập hợp binh lính ở trong sân đi.”
Một lát sau, Tiết Lương báo lại: “Công chúa, đã tập hợp người xong rồi, sẵn sàng chờ đợi công chúa phân phó.”
Triệu Mộ Lăng đi ra cửa phòng, thấy người người lũ lượt đứng trong viện, từ trái sang phải, cộng cả lão đầu bếp đun nước đốn củi và trù nương* ở nhà bếp, tính ngược tính xuôi cũng được ba mươi người.
(*) Trù nương: Đầu bếp nữ
Hai tay trù nương vẫn còn dính chút mỡ tanh, vẻ mặt mờ mịt nhìn Triệu Mộ Lăng: “Cô nương, làm gì thế này? Ta còn chưa rửa xong bát đĩa đâu.”
Lão đầu bếp cũng nói theo: “Đúng đấy, ta cũng chưa bổ củi xong đâu.”
“Câm miệng!” Tiết Lương quát, “Các ngươi nói chuyện với công… khụ, tiểu thư kiểu gì đấy hả? Có biết thế nào là chừng mực không?”
Triệu Mộ Lăng thở dài, ra lệnh cho hai người không liên quan kia lui ra, nói: “Tiết tướng quân, ngươi cũng thấy đấy, không phải ta không muốn báo thù cho binh sĩ Tây Yên, chỉ là binh mã của chúng ta hơi…”
Triệu Mộ Lăng tràn đầy chờ mong nhìn Tiết Lương, những tưởng hắn ta sẽ từ bỏ ý niệm trong đầu, sau hôm nay bọn họ có thể thân ai nấy lo, đi đâu thì đi. Không ngờ, Tiết Lương trầm mặc một lát rồi bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút hưng phấn nói: “Công chúa, thật ra mạt tướng đã nghĩ ra một ‘đường vòng’ để khôi phục đất nước rồi, mong công chúa lắng nghe.”
Không biết vì sao, Triệu Mộ Lăng mơ hồ cảm thấy có điềm chẳng lành, nhưng nàng vẫn cố nhịn, bình tĩnh nói: “Tiết tướng quân có chủ ý gì cứ nói ta nghe. Nếu là ý kiến hay thì bản cung tất sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi.” Trong lòng lại nghĩ: Bất kể ngươi nói gì ta đều thấy không hay.
Tiết Lương lấy mảnh giấy từ trong ngực ra, chắp tay dâng lên cho Triệu Mộ Lăng: “Trong vương triều Đại Lương có một tên gian thần, là tâm phúc tai họa của Tạ Cảnh Hiên. Công chúa, hiện giờ tên gian thần đó đang thông báo tuyển nha hoàn, đây chính là một cơ hội tốt để chúng ta đánh vào bên trong Đại Lương.”
Làm phản rồi! Triệu Mộ Lăng tức giận đến nhũn cả người ngả mình lên ghế tựa. Nàng phóng tầm mắt ra khắp viện, ngoài trù nương đã bốn, năm mươi tuổi ngoài kia ra thì chỉ còn mỗi nàng là nữ nhân. Cái đám đại nghịch bất đạo này, hóa ra lại muốn bắt nàng đi làm nha hoàn? Nàng đường đường là lá ngọc cành vàng đấy!
“Công chúa, mối thù máu sâu nặng này không thể không báo được!”
“Công chúa, phải lấy đại cục làm trọng.”
“Công chúa, phải hy sinh cái tôi để hoàn thành nghiệp lớn.”
Nhìn đám quần thần, Triệu Mộ Lăng khóc không ra nước mắt: “Thôi thôi, ta đi là được chứ gì?”
***
Hơn một năm trước, người ta thăm dò được trong lòng đất Tây Yên có một mỏ vàng lớn mà theo như khoáng sư* dự tính, đủ để cho dân chúng Tây Yên ăn uống xả láng không cần làm việc trong vòng một trăm năm.
(*) Khoáng sư: Người chuyên nghiên cứu tài nguyên kim loại
Tuy rằng Tây Yên đã cố gắng hết sức để che giấu thông tin này, nhưng vẫn phí công vô ích. Tin tức lan truyền nhanh như gió, nhất thời, mỗi người dân Tây Yên đều cảm thấy bất an, tất cả đều cho rằng, nói không chừng một ngày kia nằm xuống, vừa tỉnh lại liền có người đánh đến đòi cướp mỏ vàng.
Hoàng đế Tây Yên nghĩ vậy, cảm thấy chung quy biện pháp này cũng không ổn, thực lực của nước mình vốn không mạnh, bị các quốc gia xung quanh thèm muốn đã lâu. Thất phu vô tội hoài bích có tội*, hiện tại có thêm mỏ vàng thì càng thêm nguy hiểm.
(*) Ý nói người bình thường không có tội, vì mang ngọc quý trong người nên mới có tội. Vốn chỉ dân thường không thể cất giấu ngọc quý, một người dân thường thì lấy đâu ra đồ quý như vậy, trừ khi là đi trộm cắp. Sau này chỉ người có tài năng, có lý tưởng nhưng bị hãm hại.
Để tự bảo vệ mình, ngài đã cầu xin sự giúp đỡ từ Đại Lương – đất nước có quan hệ thân thiết với Tây Yên, hy vọng Đại Lương có thể điều chút đỉnh binh lực đến Tây Yên, giúp Tây Yên trì hoãn sự việc cấp bách này, dù sao nếu Tây Yên bị thôn tính, đối với nước láng giềng Đại Lương mà nói cũng chẳng được lợi lộc gì.
Khoảng thời gian sau đó, Triệu Mộ Lăng hồi tưởng lại, đúng là tốt đẹp. Sau khi nhận được tin hồi âm rằng Đại Lương đồng ý phái binh tới giúp, dân chúng Tây Yên ngủ cũng yên giấc hơn, lại nghĩ sau khi đến mỏ vàng khai thác, bản thân sắp được trải qua những ngày tháng không phải lo cơm áo gạo tiền, nằm mơ cũng cười đến tỉnh cả ngủ.
Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ, quân binh Đại Lương tiến quân thần tốc lại không tuân thủ ước định mà bất ngờ đánh thẳng vào hoàng đô, đại khai sát giới, chiếm lĩnh Tây Yên.
Khi đó Triệu Mộ Lăng mười bảy tuổi, được các tướng lĩnh che chở chạy trốn khỏi kinh thành, trơ mắt nhìn phụ hoàng cùng huynh trưởng ở lại trong thành. Sau đó, kinh thành thất thủ, Đại Lương thâu tóm Tây Yên. Quân binh canh giữ ngoài biên cảnh thấy kinh thành thất thủ cũng tới tấp tự lo thân mình mà chạy trốn, từ đó, mảnh đất Tây Yên rộng lớn đã hoàn toàn biến mất.
Nhớ lại cuộc sống trong một năm qua, Triệu Mộ Lăng càng cảm thấy có chút buồn cười. Một thần tử trung thành như Tiết Lương cho rằng, chỉ cần còn nàng thì Tây Yên sẽ có ngày Đông Sơn tái khởi*. Bọn họ cố chấp tuân theo nàng, đối đãi với nàng theo lễ tiết quân thần như trước, cũng bám riết không tha mà du thuyết** nàng khôi phục Tây Yên.
(*) Thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp.
(**) Du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình
Những tháng ngày này ấy à, nói chung là phải biết hi vọng. Nghĩ như vậy, Triệu Mộ Lương cảm thấy bản thân mình cũng không quá khiên cưỡng chuyện làm nha hoàn. Sau khi được huấn luyện hai tháng ở Tần phủ, nàng được Tần Ngã gọi tới thư phòng.
“Tiểu Lê, ta đã quan sát ngươi một thời gian, trong số tất cả mọi người, ngươi có tư chất thông minh nhất, biết tiến biết lùi, bây giờ ta giao cho ngươi một nhiệm vụ.”
Nhiệm vụ? Chẳng phải nàng đến làm nha hoàn hay sao? Triệu Mộ Lăng đang do dự, chợt thấy Tần Ngã híp mắt nhìn nàng, đáy mắt bắn ra một tia rét lạnh: “Ta muốn ngươi tiến cung, đến phòng văn thư làm một viên quan nhỏ.”
Nghe được tin này, Triệu Mộ Lăng mừng thầm một hồi, nàng vốn còn lên kế hoạch làm thế nào để lôi kéo quan hệ với Tần Ngã, rồi mượn tay Tần Ngã khuấy đảo Đại Lương đến long trời lở đất, không ngờ rằng, giờ đây trời chiều lòng người, tự nhiên Tần Ngã lại muốn đưa nàng vào cung, còn đến phòng văn thư. Nghe đã thấy hẳn là một nơi đọc sách tao nhã nhỉ? Là vàng tất sáng, tài năng của nàng đã được định sẵn là sẽ không chỉ làm một đứa nha hoàn mà, ít nhất cũng phải là người chép sách chứ.
Triệu Mộ Lăng vừa mừng thầm vừa nhanh chóng đáp ứng Tần Ngã. Nhưng mà, nàng trăm ngàn lần không nghĩ tới, mấy ngày sau khi nàng ngồi trong phòng văn thư, lại là cảnh tượng như thế này...
Bên trái, bên phải nàng đều là kệ sách, trên đó trưng bày vô số thư tịch, bích họa. Nàng tùy ý mở một cuốn ra, trên trang sách vẽ hai thân thể đang quấn lấy nhau, phía dưới viết: Hoàng đế của ta mang dáng vẻ hiên ngang, xoay người một cái liền đè quý phi xuống dưới thân, tóm lấy tay, dùng tư thế lão hán đẩy xe khiến quý phi liên tục thét chói tai...
Bộp!
Triệu Mộ Lương gập sách lại, giờ mới hiểu, phòng văn thư là nơi chuyên cất giữ bản ghi chép về chuyện phòng the của hoàng thượng. Nhất định là do ngày đó sung sướng quá nên nàng không nghe được câu sau Tần Ngã nói gì. Giờ hối hận thì đã muộn rồi.
Ngày đầu tiên nhậm chức, Triệu Mộ Lăng bê cái khay đi trên đường tới Ngự thư phòng, đáy lòng như muốn vụn vỡ.
Nửa canh giờ trước, thái hậu nương nương đức cao vọng trọng của Đại Lương triệu nàng vào cung Từ Ninh, đầu cài trâm ngọc, ngón tay không dính mưa xuân đặt lên vai nàng, ân cần nhắc nhở nàng: “Trọng trách khai chi tán diệp* hoàng thất đành giao phó cho ngươi, thân là đồng sử**, ngươi nhất định phải làm cho hoàng thượng ngày ngày lâm hạnh hậu cung, hàng đêm không thể rời khỏi giường.”
(*) Khai chi tán diệp: Đâm chồi nảy lộc, ý là sinh con đẻ cái.
(**) Đồng sử: Quan chép sử
Thân là đồng sử mới nhậm chức, áp lực của Triệu Mộ Lương là rất lớn. Trước nàng, Đại Lương đã có năm đồng sử từng hầu hạ Tạ Cảnh Hiên, theo lý mà nói, giống nòi của hoàng thất hẳn là được gieo rắc đến độ khắp nơi đều có. Nhưng không hề. Tạ Cảnh Hiên đã định sẵn là một người hoàn toàn khác biệt. Hắn không những không quan tâm đến đám cung tần mỹ nữ, mà còn khuyên bọn họ tái giá.
Các đời đồng sử tiền nhiệm tâm sự: Ta làm sai cái gì hả? Ta cũng tuyệt vọng lắm chứ bộ.
Sau khi nàng – cũng chính là vị đồng sử thứ sáu nhậm chức, hậu cung triều đình hết sức chú tâm đến nàng, cứ như vậy đặt hết hi vọng lên người nàng.
Đừng nói ngày ngày lâm hạnh hậu cung, thân thể hoàng đế Đại Lương có trụ nổi hay không, trong lòng Triệu Mộ Lăng rất rõ ràng, nàng đến đây không phải để thúc giục hoàng đế chăm chỉ làm chuyện phòng the.
Nàng tới đây để báo thù.
Mỗi sáng thức giấc, việc đầu tiên công chúa Triệu Mộ Lăng của nước Tây Yên làm chính là thành tâm thắp ba nén nhang cắm vào lư hương, sau đó quỳ lên tấm đệm hương bồ.
“Cầu trời phù hộ, hãy làm cho đám thần tử của ta quên chuyện phục quốc hai ngày đi. Chỉ cần hai ngày thôi, để bên tai ta được thanh tịnh một chút.”
Vừa dứt lời, một tiếng động lớn truyền đến, cùng với tiếng đầu gối và tiếng vỏ kiếm rơi xuống đất: “Mạt tướng Tiết Lương tham kiến công chúa, xin công chúa đưa ra bước tiếp theo trong kế hoạch khôi phục nghiệp lớn của Tây Yên.”
Triệu Mộ Lăng cúi đầu thở dài, đứng lên khỏi tấm đệm: “Tiết tướng quân, bây giờ bản công chúa ra lệnh cho ngươi…”
Tiết Lương ngẩng đầu lên nhìn nàng bằng đôi mắt rực sáng, lồng ngực phập phồng kịch liệt, kích động không thôi, chợt hắn ta nghe Triệu Mộ Lăng mặt vô cảm phun ra hai chữ: “Ăn cơm.”
Sau khi ăn sáng xong, như thường lệ Triệu Mộ Lăng dự buổi triều sớm cùng đám thuộc hạ, nội dung thảo luận trong một năm nay vẫn không thay đổi, chỉ xoay quanh vấn đề làm thế nào để khôi phục Tây Yên, và tìm hoàng đế Tạ Cảnh Hiên của nước Đại Lương để báo thù.
“Công chúa, không diệt trừ Tạ Cảnh Hiên, làm sao an ủi được anh linh bệ hạ và các tướng sĩ trên trời?”
“Công chúa, người còn nhớ rõ lúc ấy bệ hạ đã liều chết ngăn cản quân địch, ra lệnh cho thần hộ tống người chạy trốn khỏi kinh thành như thế nào không?”
“Công chúa…”
Triệu Mộ Lăng giơ tay cắt ngang lời bọn họ, nghiêm nghị nói: “Các tướng quân nói rất đúng, thù này ắt phải báo. Nhưng dù sao ta cũng là hạng nữ nhân, chẳng biết hành quân đánh giặc, tất cả phải trông cậy vào các vị rồi.”
Đám người Tiết Lương kích động đến mức rưng rưng nước mắt: “Công chúa, cuối cùng người cũng chịu đáp ứng rồi sao?”
Triệu Mộ Lăng đứng lên: “Nếu thế thì phiền Tiết tướng quân lập tức tập hợp binh lính ở trong sân đi.”
Một lát sau, Tiết Lương báo lại: “Công chúa, đã tập hợp người xong rồi, sẵn sàng chờ đợi công chúa phân phó.”
Triệu Mộ Lăng đi ra cửa phòng, thấy người người lũ lượt đứng trong viện, từ trái sang phải, cộng cả lão đầu bếp đun nước đốn củi và trù nương* ở nhà bếp, tính ngược tính xuôi cũng được ba mươi người.
(*) Trù nương: Đầu bếp nữ
Hai tay trù nương vẫn còn dính chút mỡ tanh, vẻ mặt mờ mịt nhìn Triệu Mộ Lăng: “Cô nương, làm gì thế này? Ta còn chưa rửa xong bát đĩa đâu.”
Lão đầu bếp cũng nói theo: “Đúng đấy, ta cũng chưa bổ củi xong đâu.”
“Câm miệng!” Tiết Lương quát, “Các ngươi nói chuyện với công… khụ, tiểu thư kiểu gì đấy hả? Có biết thế nào là chừng mực không?”
Triệu Mộ Lăng thở dài, ra lệnh cho hai người không liên quan kia lui ra, nói: “Tiết tướng quân, ngươi cũng thấy đấy, không phải ta không muốn báo thù cho binh sĩ Tây Yên, chỉ là binh mã của chúng ta hơi…”
Triệu Mộ Lăng tràn đầy chờ mong nhìn Tiết Lương, những tưởng hắn ta sẽ từ bỏ ý niệm trong đầu, sau hôm nay bọn họ có thể thân ai nấy lo, đi đâu thì đi. Không ngờ, Tiết Lương trầm mặc một lát rồi bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút hưng phấn nói: “Công chúa, thật ra mạt tướng đã nghĩ ra một ‘đường vòng’ để khôi phục đất nước rồi, mong công chúa lắng nghe.”
Không biết vì sao, Triệu Mộ Lăng mơ hồ cảm thấy có điềm chẳng lành, nhưng nàng vẫn cố nhịn, bình tĩnh nói: “Tiết tướng quân có chủ ý gì cứ nói ta nghe. Nếu là ý kiến hay thì bản cung tất sẽ ban thưởng hậu hĩnh cho ngươi.” Trong lòng lại nghĩ: Bất kể ngươi nói gì ta đều thấy không hay.
Tiết Lương lấy mảnh giấy từ trong ngực ra, chắp tay dâng lên cho Triệu Mộ Lăng: “Trong vương triều Đại Lương có một tên gian thần, là tâm phúc tai họa của Tạ Cảnh Hiên. Công chúa, hiện giờ tên gian thần đó đang thông báo tuyển nha hoàn, đây chính là một cơ hội tốt để chúng ta đánh vào bên trong Đại Lương.”
Làm phản rồi! Triệu Mộ Lăng tức giận đến nhũn cả người ngả mình lên ghế tựa. Nàng phóng tầm mắt ra khắp viện, ngoài trù nương đã bốn, năm mươi tuổi ngoài kia ra thì chỉ còn mỗi nàng là nữ nhân. Cái đám đại nghịch bất đạo này, hóa ra lại muốn bắt nàng đi làm nha hoàn? Nàng đường đường là lá ngọc cành vàng đấy!
“Công chúa, mối thù máu sâu nặng này không thể không báo được!”
“Công chúa, phải lấy đại cục làm trọng.”
“Công chúa, phải hy sinh cái tôi để hoàn thành nghiệp lớn.”
Nhìn đám quần thần, Triệu Mộ Lăng khóc không ra nước mắt: “Thôi thôi, ta đi là được chứ gì?”
***
Hơn một năm trước, người ta thăm dò được trong lòng đất Tây Yên có một mỏ vàng lớn mà theo như khoáng sư* dự tính, đủ để cho dân chúng Tây Yên ăn uống xả láng không cần làm việc trong vòng một trăm năm.
(*) Khoáng sư: Người chuyên nghiên cứu tài nguyên kim loại
Tuy rằng Tây Yên đã cố gắng hết sức để che giấu thông tin này, nhưng vẫn phí công vô ích. Tin tức lan truyền nhanh như gió, nhất thời, mỗi người dân Tây Yên đều cảm thấy bất an, tất cả đều cho rằng, nói không chừng một ngày kia nằm xuống, vừa tỉnh lại liền có người đánh đến đòi cướp mỏ vàng.
Hoàng đế Tây Yên nghĩ vậy, cảm thấy chung quy biện pháp này cũng không ổn, thực lực của nước mình vốn không mạnh, bị các quốc gia xung quanh thèm muốn đã lâu. Thất phu vô tội hoài bích có tội*, hiện tại có thêm mỏ vàng thì càng thêm nguy hiểm.
(*) Ý nói người bình thường không có tội, vì mang ngọc quý trong người nên mới có tội. Vốn chỉ dân thường không thể cất giấu ngọc quý, một người dân thường thì lấy đâu ra đồ quý như vậy, trừ khi là đi trộm cắp. Sau này chỉ người có tài năng, có lý tưởng nhưng bị hãm hại.
Để tự bảo vệ mình, ngài đã cầu xin sự giúp đỡ từ Đại Lương – đất nước có quan hệ thân thiết với Tây Yên, hy vọng Đại Lương có thể điều chút đỉnh binh lực đến Tây Yên, giúp Tây Yên trì hoãn sự việc cấp bách này, dù sao nếu Tây Yên bị thôn tính, đối với nước láng giềng Đại Lương mà nói cũng chẳng được lợi lộc gì.
Khoảng thời gian sau đó, Triệu Mộ Lăng hồi tưởng lại, đúng là tốt đẹp. Sau khi nhận được tin hồi âm rằng Đại Lương đồng ý phái binh tới giúp, dân chúng Tây Yên ngủ cũng yên giấc hơn, lại nghĩ sau khi đến mỏ vàng khai thác, bản thân sắp được trải qua những ngày tháng không phải lo cơm áo gạo tiền, nằm mơ cũng cười đến tỉnh cả ngủ.
Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ, quân binh Đại Lương tiến quân thần tốc lại không tuân thủ ước định mà bất ngờ đánh thẳng vào hoàng đô, đại khai sát giới, chiếm lĩnh Tây Yên.
Khi đó Triệu Mộ Lăng mười bảy tuổi, được các tướng lĩnh che chở chạy trốn khỏi kinh thành, trơ mắt nhìn phụ hoàng cùng huynh trưởng ở lại trong thành. Sau đó, kinh thành thất thủ, Đại Lương thâu tóm Tây Yên. Quân binh canh giữ ngoài biên cảnh thấy kinh thành thất thủ cũng tới tấp tự lo thân mình mà chạy trốn, từ đó, mảnh đất Tây Yên rộng lớn đã hoàn toàn biến mất.
Nhớ lại cuộc sống trong một năm qua, Triệu Mộ Lăng càng cảm thấy có chút buồn cười. Một thần tử trung thành như Tiết Lương cho rằng, chỉ cần còn nàng thì Tây Yên sẽ có ngày Đông Sơn tái khởi*. Bọn họ cố chấp tuân theo nàng, đối đãi với nàng theo lễ tiết quân thần như trước, cũng bám riết không tha mà du thuyết** nàng khôi phục Tây Yên.
(*) Thành ngữ “Đông Sơn tái khởi” hoặc “Đông Sơn phục khởi” được dùng như một điển cố văn học để chỉ những người thất thế mà trùng hưng được thanh thế; hoặc nói theo ngôn ngữ hiện nay thì đó là chuyện quay trở lại vũ đài chính trị và tạo dựng sự nghiệp.
(**) Du thuyết: Thời xưa gọi chính khách đi thuyết khách là du thuyết, đi đến các nước, dựa vào tài ăn nói của mình thuyết phục vua các nước áp dụng chủ trương của mình
Những tháng ngày này ấy à, nói chung là phải biết hi vọng. Nghĩ như vậy, Triệu Mộ Lương cảm thấy bản thân mình cũng không quá khiên cưỡng chuyện làm nha hoàn. Sau khi được huấn luyện hai tháng ở Tần phủ, nàng được Tần Ngã gọi tới thư phòng.
“Tiểu Lê, ta đã quan sát ngươi một thời gian, trong số tất cả mọi người, ngươi có tư chất thông minh nhất, biết tiến biết lùi, bây giờ ta giao cho ngươi một nhiệm vụ.”
Nhiệm vụ? Chẳng phải nàng đến làm nha hoàn hay sao? Triệu Mộ Lăng đang do dự, chợt thấy Tần Ngã híp mắt nhìn nàng, đáy mắt bắn ra một tia rét lạnh: “Ta muốn ngươi tiến cung, đến phòng văn thư làm một viên quan nhỏ.”
Nghe được tin này, Triệu Mộ Lăng mừng thầm một hồi, nàng vốn còn lên kế hoạch làm thế nào để lôi kéo quan hệ với Tần Ngã, rồi mượn tay Tần Ngã khuấy đảo Đại Lương đến long trời lở đất, không ngờ rằng, giờ đây trời chiều lòng người, tự nhiên Tần Ngã lại muốn đưa nàng vào cung, còn đến phòng văn thư. Nghe đã thấy hẳn là một nơi đọc sách tao nhã nhỉ? Là vàng tất sáng, tài năng của nàng đã được định sẵn là sẽ không chỉ làm một đứa nha hoàn mà, ít nhất cũng phải là người chép sách chứ.
Triệu Mộ Lăng vừa mừng thầm vừa nhanh chóng đáp ứng Tần Ngã. Nhưng mà, nàng trăm ngàn lần không nghĩ tới, mấy ngày sau khi nàng ngồi trong phòng văn thư, lại là cảnh tượng như thế này...
Bên trái, bên phải nàng đều là kệ sách, trên đó trưng bày vô số thư tịch, bích họa. Nàng tùy ý mở một cuốn ra, trên trang sách vẽ hai thân thể đang quấn lấy nhau, phía dưới viết: Hoàng đế của ta mang dáng vẻ hiên ngang, xoay người một cái liền đè quý phi xuống dưới thân, tóm lấy tay, dùng tư thế lão hán đẩy xe khiến quý phi liên tục thét chói tai...
Bộp!
Triệu Mộ Lương gập sách lại, giờ mới hiểu, phòng văn thư là nơi chuyên cất giữ bản ghi chép về chuyện phòng the của hoàng thượng. Nhất định là do ngày đó sung sướng quá nên nàng không nghe được câu sau Tần Ngã nói gì. Giờ hối hận thì đã muộn rồi.
Ngày đầu tiên nhậm chức, Triệu Mộ Lăng bê cái khay đi trên đường tới Ngự thư phòng, đáy lòng như muốn vụn vỡ.
Nửa canh giờ trước, thái hậu nương nương đức cao vọng trọng của Đại Lương triệu nàng vào cung Từ Ninh, đầu cài trâm ngọc, ngón tay không dính mưa xuân đặt lên vai nàng, ân cần nhắc nhở nàng: “Trọng trách khai chi tán diệp* hoàng thất đành giao phó cho ngươi, thân là đồng sử**, ngươi nhất định phải làm cho hoàng thượng ngày ngày lâm hạnh hậu cung, hàng đêm không thể rời khỏi giường.”
(*) Khai chi tán diệp: Đâm chồi nảy lộc, ý là sinh con đẻ cái.
(**) Đồng sử: Quan chép sử
Thân là đồng sử mới nhậm chức, áp lực của Triệu Mộ Lương là rất lớn. Trước nàng, Đại Lương đã có năm đồng sử từng hầu hạ Tạ Cảnh Hiên, theo lý mà nói, giống nòi của hoàng thất hẳn là được gieo rắc đến độ khắp nơi đều có. Nhưng không hề. Tạ Cảnh Hiên đã định sẵn là một người hoàn toàn khác biệt. Hắn không những không quan tâm đến đám cung tần mỹ nữ, mà còn khuyên bọn họ tái giá.
Các đời đồng sử tiền nhiệm tâm sự: Ta làm sai cái gì hả? Ta cũng tuyệt vọng lắm chứ bộ.
Sau khi nàng – cũng chính là vị đồng sử thứ sáu nhậm chức, hậu cung triều đình hết sức chú tâm đến nàng, cứ như vậy đặt hết hi vọng lên người nàng.
Đừng nói ngày ngày lâm hạnh hậu cung, thân thể hoàng đế Đại Lương có trụ nổi hay không, trong lòng Triệu Mộ Lăng rất rõ ràng, nàng đến đây không phải để thúc giục hoàng đế chăm chỉ làm chuyện phòng the.
Nàng tới đây để báo thù.