Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
hoang-de-chi-muon-doc-than-7
Chương 7: Hoàng đế lật thẻ tên
“Người cung nào đến?” Nàng chuẩn bị sẵn sàng trước.
Tiểu Lục nuốt một ngụm nước bọt, tâm tình có chút không ổn định: “Dung phi, cháu gái của thừa tướng, sau khi vào cung được thái hậu khen là đức mạo vẹn toàn.”
“Làm hết hồn à.” Là người nhà thì dễ xử lý rồi. Triệu Mộ Lăng đứng lên, bình tĩnh mặc y phục vào.
Tiểu Lục nghe lời đoán ý, bỗng nhiên hiểu ra: “Hóa ra ngươi cũng là do Tần thừa tướng bố trí tiến cung.”
“Suỵt, không muốn chết thì bớt lời đi.” Triệu Mộ Lăng nhắc nhở cậu ta.
Tiểu Lục lắc lắc đầu, phản bác lại lời nhắc nhở: “Ta biết ngay mà, chức vị đồng sử của phòng văn thư này, Tần thừa tướng chắc chắn sẽ không để những người khác nhúng tay vào. Nhưng ta nói này A Lăng, ngươi cũng quá bất cẩn rồi. Người của Tần thừa tướng đều không phải là những kẻ tầm thường. Phi tử, nữ quan mà lão đưa vào đều là những người có gia thế tốt hơn ngươi, còn tinh thông đủ thứ cầm kỳ thư họa, ngươi chỉ là một quân cờ để phục vụ các nàng ấy, kết quả là ngươi cận thủy lâu đài* ‘chén’ cả hoàng thượng, bọn họ có chấp nhận được không? Nếu đổi lại là ngươi thì ngươi có chịu không?”
(*) Cận thủy lâu đài (近水楼台): Thành ngữ, tòa lầu gần mặt nước thì nhìn thấy ánh trăng đầu tiên, ý chỉ sự thuận tiện của vị trí, thân cận thì được ưu tiên hơn.
Triệu Mộ Lăng dừng động tác tay lại, có cảm giác như bị người ta đánh đòn cảnh cáo.
Lần này xong rồi.
Sau đó, Triệu Mộ Lăng theo thái giám của Dung phi đi về phía cung Vinh Hoa. Thực ra ngẫm lại nàng cũng thấy thoải mái, nếu không phải Dung phi thì sẽ là phi tần khác. Điều nàng nên vui mừng chính là, cho tới nay Tạ Cảnh Hiên vẫn không đếm xỉa tới hậu cung, cũng không có phi tử nào thật sự được sủng ái. Con người một khi đã có được thứ gì đó thì sẽ càng sợ mất đi. Nếu như chưa từng có được thì cũng không quá quan tâm.
Dọc theo đường đi, Triệu Mộ Lăng đã chuẩn bị kĩ càng để ứng phó với các tình huống gây khó dễ, trong đầu thậm chí đã tưởng tượng ra đủ các loại công cụ tra tấn. Thế nhưng nàng không ngờ rằng, đến cung Vinh Hoa, tất cả những thứ có trong tưởng tưởng của nàng đều không xuất hiện.
Dung phi ngồi trong vườn ăn hoa quả, còn bắt chuyện với nàng: “Ngươi chính là Lăng nữ quan của phòng văn thư phải không? Mau tới đây, chắc chưa ăn sáng đâu nhỉ?”, nàng ta quay đầu sai người đi chuẩn bị điểm tâm cho nàng.
Triệu Mộ Lăng ngồi xuống, Dung phi đột nhiên cầm lấy con dao. Nàng sợ hết hồn, theo bản năng ôm lấy hai cánh tay, chợt nghe thấy Dung phi hỏi: “Ăn hoa quả trước khi ăn cũng được, ta gọt táo cho ngươi nhé?”
Triệu Mộ Lăng nhíu mày, suýt thì phát khóc: “Nương nương, người muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi, nô tỳ sợ lắm.”
Dung phi đặt dao và quả táo xuống, sắc mặt thoắt cái trở nên nghiêm nghị: “Nghe nói tối hôm qua hoàng thượng cho gọi ngươi đến thị tẩm?”
“Không có chuyện ấy đâu!” Triệu Mộ Lăng lập tức phủ nhận, “Hoàng thượng chỉ gọi nô tỳ đến hỏi chuyện thôi.”
“Nhưng ta nghe nói, lúc đi qua đó ngươi không mặc xiêm y.” Dung phi lại cầm dao lên.
Triệu Mộ Lăng khóc không ra nước mắt: “Căn bản là lúc đó hoàng thượng tìm gấp, nô tỳ đang ngủ, không kịp mặc xiêm y.”
Dung phi lăm le con dao trong tay: “Nhưng ta lại nghe nói, lúc ngươi quay về, ngươi khoác áo của hoàng thượng trên người.”
Triệu Mộ Lăng ngẩng đầu nhìn trời trong tâm trạng sục sôi: “Ngô hoàng anh minh, ban ân huệ cho toàn chúng sinh. Thấy nô tỳ xiêm y xộc xệch nên hoàng thượng mới cho mượn tạm áo khoác để nô tỳ che thân. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nô tỳ cảm động đến rơi nước mắt.”
Không biết tại sao mà sắc mặt Dung phi không dịu đi chút nào, trái lại còn càng thêm nghiêm trọng. Triệu Mộ Lăng đang nghĩ xem có cần phải giải thích thêm rằng nàng và hoàng thượng không có bất kỳ quan hệ không trong sáng nào hay không, liền thấy Dung phi cho người lui xuống, nhỏ giọng nói: “Nói như vậy nghĩa là ngươi chưa chiếm đoạt được hoàng thượng à?”
Triệu Mộ Lăng nhìn sắc mặt nàng ta, tựa như ước gì Tạ Cảnh Hiên đã thất thân rồi. Nhất thời nàng có phần không chắc chắn lắm, liền hỏi: “À, xét về mặt sinh lý thì chưa, nhưng xét trên lý thuyết và phương diện tâm lý thì có một cách giải thích khác.”
Dung phi: “Nói tiếng người đi.”
Triệu Mộ Lăng: “Nói đơn giản thì nương nương đang hi vọng ta chiếm được hay không chiếm được?”
Dung phi vỗ đùi: “Đương nhiên là hi vọng ngươi chiếm được rồi.”
Triệu Mộ Lăng vô cùng kinh ngạc, nghi ngờ nói: “Nương nương, lẽ nào người không muốn được hoàng thượng sủng hạnh hay sao? Đây chính là điều mà vô số nữ nhân trong hậu cung tha thiết ước mơ đấy.”
Dung phi thở dài, thay đổi chủ đề, đột nhiên biến thành dáng vẻ ai oán triền miên. Nàng ta kể một câu chuyện xưa, nội dung đại khái là nàng ta có một tình lang thanh mai trúc mã, nhưng bởi vì gia cảnh hắn ta sa sút nên bị cha mẹ nàng ghét bỏ. Sau đó, thái hậu tuyển chọn thêm hậu cung cho hoàng thượng, nàng liền bị cha mẹ và thúc thúc Tần Ngã đưa vào cung. Một ngày trước khi ra đi, nàng lén lút gặp mặt tình lang, đồng ý thủ thân như ngọc vì hắn ta cho đến chết, cũng hẹn ước chỉ cần nàng tìm được cơ hội xuất cung là hai người sẽ ở bên nhau.
Triệu Mộ Lăng trợn mắt há hốc mồm, nhất thời không biết đáp lại ra sao.
Dung phi khóc lóc kể lể xong, quay lại ngồi xuống bên bàn: “Chắc là tình yêu của ta và chàng đã khiến ông trời thương xót, sau khi tiến cung, ta phát hiện ra hoàng thượng căn bản không đến hậu cung.”
Ông trời có thương xót các ngươi hay không thì ta không biết, Triệu Mộ Lăng nghĩ thầm, nhưng nếu chuyện này bị Tạ Cảnh Hiên biết được, cảnh ngộ nửa đời sau của ngươi nhất định sẽ được cả thiên hạ thương xót.
Dung phi lại nói: “Nhưng ta cũng biết, thúc thúc nhất định sẽ không chịu để yên, có thể còn nghĩ ra biện pháp khác. Quả nhiên, ông ta lại đưa một đống nữ quan tiến cung, còn sắp xếp ngươi đến phòng văn thư. Ta vốn tưởng rằng lần này chạy trời không khỏi nắng, không ngờ tình thế xoay chuyển, hoàng thượng lại nảy sinh hứng thú với ngươi...”
“Nói sớm quá, nói sớm quá!” Triệu Mộ Lăng vội vàng rũ bỏ sạch sẽ, chỉ sợ Dung phi lên cơn kích động liền muốn giao phó chuyện chung thân đại sự của nàng ta cho nàng.
Dung phi móc khăn tay ra lau nước mắt: “Bất kể là như thế nào, cuối cùng ta cũng coi như đã nhìn thấy một cơ hội sống sót rồi. Lăng cô nương, ngươi phải giúp ta đấy.”
Triệu Mộ Lăng tỏ ra khó khăn: “Không phải là nô tỳ không muốn giúp nương nương, chỉ là, nô tỳ có thể giúp được việc gì đây?”
Ánh mắt Dung phi sáng ngời: “Yêu cầu của ta cực kì đơn giản. Mỗi lần ngươi mang thẻ tên đến Ngự thư phòng, hãy đặt thẻ của ta ở chỗ ít gây chú ý nhất, để hoàng thượng không nhìn thấy ta là được.”
“Đơn giản như vậy thôi sao?”
Dung phi ngượng ngùng nở nụ cười: “Đương nhiên, ta còn có một yêu cầu nho nhỏ khác.”
Triệu Mộ Lăng biết ngay là sự tình không đơn giản như vậy. Nhưng đợi đến khi Dung phi nói xong, nàng nhảy dựng lên.
“Cái gì? Người muốn ta đi cầu xin hoàng thượng cho người xuất cung á?” Cái chuyện hệ trọng có thể mất đầu này ai mà dám làm chứ?
Dung phi lại lau nước mắt: “Ta cũng biết thế này là làm khó người khác, nhưng ta đã không còn cách nào nữa rồi. Nghe nói sau khi ta tiến cung chàng đã lâm bệnh nặng, suốt ngày sầu não uất ức, ta chỉ lo nếu như ta không ra ngoài được, chẳng biết chàng có thể gắng gượng được bao lâu. Lăng cô nương, nếu ngươi giúp ta, ta nguyện dốc toàn bộ tiền tích góp của mình.”
Nói xong, Dung phi móc ra từ trong ngực một xấp ngân phiếu dày: “Ngươi xem bằng này có đủ không?”
Triệu Mộ Lăng nuốt một ngụm nước bọt, nàng luôn là người coi tiền bạc như rác rưởi, nhưng trước đó đã nói rồi, hiện tại nàng phải nuôi một đại gia đình, đối với nàng mà nói tiền rất quan trọng.
“Yêu cầu này của người mặc dù có chút nan giải, nhưng cũng không phải là không thể thử cố gắng.” Triệu Mộ Lăng vội vàng nhận lấy ngân phiếu.
Dung phi cười rạng rỡ: “Vậy thì quyết định như thế đi. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi nằm vùng ở chỗ hoàng thượng giúp ta, thám thính rõ ràng xem người chán ghét kiểu người gì, có cơ hội thì đả động một chút về chuyện cho ta xuất cung. Ta cho ngươi thời hạn một năm.”
Triệu Mộ Lăng đáp ứng một tiếng rồi rời khỏi cung Vinh Hoa.
Tốt lắm, giờ nàng trở thành người nằm vùng ba bên. Nàng phải giúp Tần thừa tướng nằm vùng tìm hiểu hoàng đế, lại giúp hoàng đế nằm vùng tìm hiểu Tần thừa tướng, còn phải giúp Dung phi nằm vùng tìm cơ hội xuất cung. Ngoài ra, nàng còn phải nằm vùng cho chính mình, nghĩ cách báo thù, khuấy đảo Đại Lương, liệu có thể sống nổi qua những ngày tháng này hay không?
Để tránh việc lừng chừng ở trong hậu cung sẽ càng bị nhiều nương nương gọi đến tra hỏi, Triệu Mộ Lăng nhanh chóng rời khỏi nơi đó, trở lại phòng văn thư. Xét thấy Tạ Cảnh Hiên quyết định đóng vai một tên hoàng đế mê muội sắc đẹp ở trước mặt Tần thừa tướng, rốt cuộc đêm nay nàng có thể chính thức đến Ngự thư phòng tìm hắn lật thẻ tên mà không sợ bị hắn đánh đập, đây là một khởi đầu thuận lợi.
Nàng cố ý tìm Tiểu Lục bàn chuyện chọn vài chiếc thẻ tên của phi tử, trong đó có người của Tần thừa tướng, có thân tín của những đại thần khác, thêm một số người không có bệ đỡ chống lưng. Tổng cộng mười sáu chiếc, mang ý nghĩa bát bát phát tài, đặt trên khay gỗ, đưa tới Ngự thư phòng.
Sau khi Tạ Cảnh Hiên khẳng định năng lực làm việc của nàng, hắn hỏi: “Gia thế bối cảnh của những phi tử này ngươi có biết rõ hết không?”
Hôm nay lúc soạn thẻ tên Triệu Mộ Lăng đã xem qua danh sách rồi. Trước giờ trí nhớ của nàng khá tốt, mặc dù không dám hứa là nhớ rõ trăm phần trăm, nhưng chắc chắn phải được tám phần mười.
Tạ Cảnh Hiên ra lệnh cho nàng chọn từ trong số đó ra một phi tử có gia thế tầm thường nhất, không liên quan tới bất kỳ vị trọng thần nào trong triều, Triệu Mộ Lăng giơ một thẻ tên lên: “Đây là Tô Mộ, con gái của quan huyện Hoài Sơn. Nghe nói nội điện vốn cảm thấy Hoài Sơn là nơi xa xôi, thâm sơn cùng cốc, chê nàng ta xuất thân thấp hèn, không định dâng tranh chân dung của nàng lên thái hậu nương nương. Sau đó thái hậu nương nương vẫn đến nội điện, trong bao nhiêu bức họa lại chọn được nàng ta. Xem ra, Tô cô nương này nhất định là quốc sắc thiên hương, rất phù hợp với hoàng thượng.”
Tạ Cảnh Hiên nghe vậy nở nụ cười, ghé mắt thăm dò nàng: “Ngươi đúng là biết lựa chọn, vậy thì tuyển nàng ta đi.”
“Hoàng thượng đây là...” Triệu Mộ Lăng có chút không dám tin, “Lật thẻ tên rồi?”
“Người cung nào đến?” Nàng chuẩn bị sẵn sàng trước.
Tiểu Lục nuốt một ngụm nước bọt, tâm tình có chút không ổn định: “Dung phi, cháu gái của thừa tướng, sau khi vào cung được thái hậu khen là đức mạo vẹn toàn.”
“Làm hết hồn à.” Là người nhà thì dễ xử lý rồi. Triệu Mộ Lăng đứng lên, bình tĩnh mặc y phục vào.
Tiểu Lục nghe lời đoán ý, bỗng nhiên hiểu ra: “Hóa ra ngươi cũng là do Tần thừa tướng bố trí tiến cung.”
“Suỵt, không muốn chết thì bớt lời đi.” Triệu Mộ Lăng nhắc nhở cậu ta.
Tiểu Lục lắc lắc đầu, phản bác lại lời nhắc nhở: “Ta biết ngay mà, chức vị đồng sử của phòng văn thư này, Tần thừa tướng chắc chắn sẽ không để những người khác nhúng tay vào. Nhưng ta nói này A Lăng, ngươi cũng quá bất cẩn rồi. Người của Tần thừa tướng đều không phải là những kẻ tầm thường. Phi tử, nữ quan mà lão đưa vào đều là những người có gia thế tốt hơn ngươi, còn tinh thông đủ thứ cầm kỳ thư họa, ngươi chỉ là một quân cờ để phục vụ các nàng ấy, kết quả là ngươi cận thủy lâu đài* ‘chén’ cả hoàng thượng, bọn họ có chấp nhận được không? Nếu đổi lại là ngươi thì ngươi có chịu không?”
(*) Cận thủy lâu đài (近水楼台): Thành ngữ, tòa lầu gần mặt nước thì nhìn thấy ánh trăng đầu tiên, ý chỉ sự thuận tiện của vị trí, thân cận thì được ưu tiên hơn.
Triệu Mộ Lăng dừng động tác tay lại, có cảm giác như bị người ta đánh đòn cảnh cáo.
Lần này xong rồi.
Sau đó, Triệu Mộ Lăng theo thái giám của Dung phi đi về phía cung Vinh Hoa. Thực ra ngẫm lại nàng cũng thấy thoải mái, nếu không phải Dung phi thì sẽ là phi tần khác. Điều nàng nên vui mừng chính là, cho tới nay Tạ Cảnh Hiên vẫn không đếm xỉa tới hậu cung, cũng không có phi tử nào thật sự được sủng ái. Con người một khi đã có được thứ gì đó thì sẽ càng sợ mất đi. Nếu như chưa từng có được thì cũng không quá quan tâm.
Dọc theo đường đi, Triệu Mộ Lăng đã chuẩn bị kĩ càng để ứng phó với các tình huống gây khó dễ, trong đầu thậm chí đã tưởng tượng ra đủ các loại công cụ tra tấn. Thế nhưng nàng không ngờ rằng, đến cung Vinh Hoa, tất cả những thứ có trong tưởng tưởng của nàng đều không xuất hiện.
Dung phi ngồi trong vườn ăn hoa quả, còn bắt chuyện với nàng: “Ngươi chính là Lăng nữ quan của phòng văn thư phải không? Mau tới đây, chắc chưa ăn sáng đâu nhỉ?”, nàng ta quay đầu sai người đi chuẩn bị điểm tâm cho nàng.
Triệu Mộ Lăng ngồi xuống, Dung phi đột nhiên cầm lấy con dao. Nàng sợ hết hồn, theo bản năng ôm lấy hai cánh tay, chợt nghe thấy Dung phi hỏi: “Ăn hoa quả trước khi ăn cũng được, ta gọt táo cho ngươi nhé?”
Triệu Mộ Lăng nhíu mày, suýt thì phát khóc: “Nương nương, người muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi, nô tỳ sợ lắm.”
Dung phi đặt dao và quả táo xuống, sắc mặt thoắt cái trở nên nghiêm nghị: “Nghe nói tối hôm qua hoàng thượng cho gọi ngươi đến thị tẩm?”
“Không có chuyện ấy đâu!” Triệu Mộ Lăng lập tức phủ nhận, “Hoàng thượng chỉ gọi nô tỳ đến hỏi chuyện thôi.”
“Nhưng ta nghe nói, lúc đi qua đó ngươi không mặc xiêm y.” Dung phi lại cầm dao lên.
Triệu Mộ Lăng khóc không ra nước mắt: “Căn bản là lúc đó hoàng thượng tìm gấp, nô tỳ đang ngủ, không kịp mặc xiêm y.”
Dung phi lăm le con dao trong tay: “Nhưng ta lại nghe nói, lúc ngươi quay về, ngươi khoác áo của hoàng thượng trên người.”
Triệu Mộ Lăng ngẩng đầu nhìn trời trong tâm trạng sục sôi: “Ngô hoàng anh minh, ban ân huệ cho toàn chúng sinh. Thấy nô tỳ xiêm y xộc xệch nên hoàng thượng mới cho mượn tạm áo khoác để nô tỳ che thân. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nô tỳ cảm động đến rơi nước mắt.”
Không biết tại sao mà sắc mặt Dung phi không dịu đi chút nào, trái lại còn càng thêm nghiêm trọng. Triệu Mộ Lăng đang nghĩ xem có cần phải giải thích thêm rằng nàng và hoàng thượng không có bất kỳ quan hệ không trong sáng nào hay không, liền thấy Dung phi cho người lui xuống, nhỏ giọng nói: “Nói như vậy nghĩa là ngươi chưa chiếm đoạt được hoàng thượng à?”
Triệu Mộ Lăng nhìn sắc mặt nàng ta, tựa như ước gì Tạ Cảnh Hiên đã thất thân rồi. Nhất thời nàng có phần không chắc chắn lắm, liền hỏi: “À, xét về mặt sinh lý thì chưa, nhưng xét trên lý thuyết và phương diện tâm lý thì có một cách giải thích khác.”
Dung phi: “Nói tiếng người đi.”
Triệu Mộ Lăng: “Nói đơn giản thì nương nương đang hi vọng ta chiếm được hay không chiếm được?”
Dung phi vỗ đùi: “Đương nhiên là hi vọng ngươi chiếm được rồi.”
Triệu Mộ Lăng vô cùng kinh ngạc, nghi ngờ nói: “Nương nương, lẽ nào người không muốn được hoàng thượng sủng hạnh hay sao? Đây chính là điều mà vô số nữ nhân trong hậu cung tha thiết ước mơ đấy.”
Dung phi thở dài, thay đổi chủ đề, đột nhiên biến thành dáng vẻ ai oán triền miên. Nàng ta kể một câu chuyện xưa, nội dung đại khái là nàng ta có một tình lang thanh mai trúc mã, nhưng bởi vì gia cảnh hắn ta sa sút nên bị cha mẹ nàng ghét bỏ. Sau đó, thái hậu tuyển chọn thêm hậu cung cho hoàng thượng, nàng liền bị cha mẹ và thúc thúc Tần Ngã đưa vào cung. Một ngày trước khi ra đi, nàng lén lút gặp mặt tình lang, đồng ý thủ thân như ngọc vì hắn ta cho đến chết, cũng hẹn ước chỉ cần nàng tìm được cơ hội xuất cung là hai người sẽ ở bên nhau.
Triệu Mộ Lăng trợn mắt há hốc mồm, nhất thời không biết đáp lại ra sao.
Dung phi khóc lóc kể lể xong, quay lại ngồi xuống bên bàn: “Chắc là tình yêu của ta và chàng đã khiến ông trời thương xót, sau khi tiến cung, ta phát hiện ra hoàng thượng căn bản không đến hậu cung.”
Ông trời có thương xót các ngươi hay không thì ta không biết, Triệu Mộ Lăng nghĩ thầm, nhưng nếu chuyện này bị Tạ Cảnh Hiên biết được, cảnh ngộ nửa đời sau của ngươi nhất định sẽ được cả thiên hạ thương xót.
Dung phi lại nói: “Nhưng ta cũng biết, thúc thúc nhất định sẽ không chịu để yên, có thể còn nghĩ ra biện pháp khác. Quả nhiên, ông ta lại đưa một đống nữ quan tiến cung, còn sắp xếp ngươi đến phòng văn thư. Ta vốn tưởng rằng lần này chạy trời không khỏi nắng, không ngờ tình thế xoay chuyển, hoàng thượng lại nảy sinh hứng thú với ngươi...”
“Nói sớm quá, nói sớm quá!” Triệu Mộ Lăng vội vàng rũ bỏ sạch sẽ, chỉ sợ Dung phi lên cơn kích động liền muốn giao phó chuyện chung thân đại sự của nàng ta cho nàng.
Dung phi móc khăn tay ra lau nước mắt: “Bất kể là như thế nào, cuối cùng ta cũng coi như đã nhìn thấy một cơ hội sống sót rồi. Lăng cô nương, ngươi phải giúp ta đấy.”
Triệu Mộ Lăng tỏ ra khó khăn: “Không phải là nô tỳ không muốn giúp nương nương, chỉ là, nô tỳ có thể giúp được việc gì đây?”
Ánh mắt Dung phi sáng ngời: “Yêu cầu của ta cực kì đơn giản. Mỗi lần ngươi mang thẻ tên đến Ngự thư phòng, hãy đặt thẻ của ta ở chỗ ít gây chú ý nhất, để hoàng thượng không nhìn thấy ta là được.”
“Đơn giản như vậy thôi sao?”
Dung phi ngượng ngùng nở nụ cười: “Đương nhiên, ta còn có một yêu cầu nho nhỏ khác.”
Triệu Mộ Lăng biết ngay là sự tình không đơn giản như vậy. Nhưng đợi đến khi Dung phi nói xong, nàng nhảy dựng lên.
“Cái gì? Người muốn ta đi cầu xin hoàng thượng cho người xuất cung á?” Cái chuyện hệ trọng có thể mất đầu này ai mà dám làm chứ?
Dung phi lại lau nước mắt: “Ta cũng biết thế này là làm khó người khác, nhưng ta đã không còn cách nào nữa rồi. Nghe nói sau khi ta tiến cung chàng đã lâm bệnh nặng, suốt ngày sầu não uất ức, ta chỉ lo nếu như ta không ra ngoài được, chẳng biết chàng có thể gắng gượng được bao lâu. Lăng cô nương, nếu ngươi giúp ta, ta nguyện dốc toàn bộ tiền tích góp của mình.”
Nói xong, Dung phi móc ra từ trong ngực một xấp ngân phiếu dày: “Ngươi xem bằng này có đủ không?”
Triệu Mộ Lăng nuốt một ngụm nước bọt, nàng luôn là người coi tiền bạc như rác rưởi, nhưng trước đó đã nói rồi, hiện tại nàng phải nuôi một đại gia đình, đối với nàng mà nói tiền rất quan trọng.
“Yêu cầu này của người mặc dù có chút nan giải, nhưng cũng không phải là không thể thử cố gắng.” Triệu Mộ Lăng vội vàng nhận lấy ngân phiếu.
Dung phi cười rạng rỡ: “Vậy thì quyết định như thế đi. Bắt đầu từ bây giờ, ngươi nằm vùng ở chỗ hoàng thượng giúp ta, thám thính rõ ràng xem người chán ghét kiểu người gì, có cơ hội thì đả động một chút về chuyện cho ta xuất cung. Ta cho ngươi thời hạn một năm.”
Triệu Mộ Lăng đáp ứng một tiếng rồi rời khỏi cung Vinh Hoa.
Tốt lắm, giờ nàng trở thành người nằm vùng ba bên. Nàng phải giúp Tần thừa tướng nằm vùng tìm hiểu hoàng đế, lại giúp hoàng đế nằm vùng tìm hiểu Tần thừa tướng, còn phải giúp Dung phi nằm vùng tìm cơ hội xuất cung. Ngoài ra, nàng còn phải nằm vùng cho chính mình, nghĩ cách báo thù, khuấy đảo Đại Lương, liệu có thể sống nổi qua những ngày tháng này hay không?
Để tránh việc lừng chừng ở trong hậu cung sẽ càng bị nhiều nương nương gọi đến tra hỏi, Triệu Mộ Lăng nhanh chóng rời khỏi nơi đó, trở lại phòng văn thư. Xét thấy Tạ Cảnh Hiên quyết định đóng vai một tên hoàng đế mê muội sắc đẹp ở trước mặt Tần thừa tướng, rốt cuộc đêm nay nàng có thể chính thức đến Ngự thư phòng tìm hắn lật thẻ tên mà không sợ bị hắn đánh đập, đây là một khởi đầu thuận lợi.
Nàng cố ý tìm Tiểu Lục bàn chuyện chọn vài chiếc thẻ tên của phi tử, trong đó có người của Tần thừa tướng, có thân tín của những đại thần khác, thêm một số người không có bệ đỡ chống lưng. Tổng cộng mười sáu chiếc, mang ý nghĩa bát bát phát tài, đặt trên khay gỗ, đưa tới Ngự thư phòng.
Sau khi Tạ Cảnh Hiên khẳng định năng lực làm việc của nàng, hắn hỏi: “Gia thế bối cảnh của những phi tử này ngươi có biết rõ hết không?”
Hôm nay lúc soạn thẻ tên Triệu Mộ Lăng đã xem qua danh sách rồi. Trước giờ trí nhớ của nàng khá tốt, mặc dù không dám hứa là nhớ rõ trăm phần trăm, nhưng chắc chắn phải được tám phần mười.
Tạ Cảnh Hiên ra lệnh cho nàng chọn từ trong số đó ra một phi tử có gia thế tầm thường nhất, không liên quan tới bất kỳ vị trọng thần nào trong triều, Triệu Mộ Lăng giơ một thẻ tên lên: “Đây là Tô Mộ, con gái của quan huyện Hoài Sơn. Nghe nói nội điện vốn cảm thấy Hoài Sơn là nơi xa xôi, thâm sơn cùng cốc, chê nàng ta xuất thân thấp hèn, không định dâng tranh chân dung của nàng lên thái hậu nương nương. Sau đó thái hậu nương nương vẫn đến nội điện, trong bao nhiêu bức họa lại chọn được nàng ta. Xem ra, Tô cô nương này nhất định là quốc sắc thiên hương, rất phù hợp với hoàng thượng.”
Tạ Cảnh Hiên nghe vậy nở nụ cười, ghé mắt thăm dò nàng: “Ngươi đúng là biết lựa chọn, vậy thì tuyển nàng ta đi.”
“Hoàng thượng đây là...” Triệu Mộ Lăng có chút không dám tin, “Lật thẻ tên rồi?”