Khoé miệng Bàng Tô cong lên, “ừ, cô nên gọi tên tôi đi, tôi không cảm thấy xa lạ đâu.”
Cánh môi Giản Trì Hoài mím lại bật lên nét cười. Chử Đồng mời Bàng Tô dùng cơm. Sau khi ăn xong, Bàng Tô đi vào trong phòng khách, xem người giúp việc đút cho hai đứa bé ăn.
Chử Đồng đứng dậy, quay sang Giản Trì Hoài ở bên cạnh, “nhờ có anh nhắc khéo em, nếu không...”
“Cũng không phải chuyện gì to tát, tin rằng cô ấy sẽ không để ý đâu.”
Chử Đồng cúi người xuống, tiến lại gần gương mặt đẹp trai của Giản Trì Hoài, “ừ nhỉ, sẽ không để ý đâu.”
Giản Trì Hoài không nhịn được cười, “nếu em đang đi trên đường, bị một đứa bé gọi là dì, có tức giận không?”
“Không tức giận, gọi là dì cũng bình thường thôi mà.”
“Vậy gọi em là bác gái thì sao?”
Chử Đồng cau mày lại, “em cũng không có già đến vậy chứ.”
“Em muốn gọi Bàng Tô là chị Bàng. Em cũng đã là mẹ trẻ con rồi, còn bị em gọi một tiếng chị. Chẳng phải em muốn bảo cô ấy già sao?”
“Em đâu có ý đó,” Chử Đồng nhéo một cái lên đầu vai Giản Trì Hoài, “anh cố ý bẻ cong suy nghĩ của em.”
Ở cách đó không xa, Bàng Tô vừa ngẩng đầu lên, liền thấy đôi vợ chồng trẻ đang chụm đầu nói chuyện. Vú nuôi mời cô ta ngồi xuống ghế sa lon. Chử Đồng ngẩng đầu lên, “em qua đó ngồi với cô ấy một lát.”
“Đi đi.”
Giản Trì Hoài đứng dậy, định đi lên lầu, chợt nhớ đến cuốn sách mình mang về vẫn còn để ở trong phòng khách. Anh nhấc bước chân lên đi về phía trước. Chử Đồng còn chưa ngồi xuống chỗ của mình, liền có điện thoại. Cô đứng dậy nhìn về phía Giản Trì Hoài, “em đi lên lầu gửi tài liệu, chủ biên gọi điện thúc giục đòi rồi.”
“Đi đi.” Giản Trì Hoài ngồi xuống, nghiêng người lấy cuốn sách trên bàn trà lật xem. Bàng Tô liếc nhìn, “anh là thầy giáo môn kinh tế học à?”
Giản Trì Hoài nghiêng gương mặt tuấn tú cười một tiếng, “cũng không coi là vậy.”
“Vậy cuốn sách này của anh?”
“Tôi cái gì cũng hiểu một chút, nên cái gì cũng thích xem.”
“Vừa khéo, quyển sách này, tôi đã học thuộc lòng.”
Giản Trì Hoài vốn đang vùi đầu vào quyển sách, tầm mắt lại nâng lên lần nữa, “học thuộc lòng? Cô học khoa kinh tế sao?”
“Cũng không phải, tôi chỉ muốn nâng cao chút kiến thức, cũng có đăng ký mấy ngành học. Có vài thứ tôi cũng không hiểu lắm đâu, nhưng trí nhớ của tôi khá tốt, xem vài lần liền thuộc ngay.”
“Thật ư?” Giản Trì Hoài không khỏi nhìn về phía cô ta, “có vài ngành học, đối với phụ nữ các cô mà nói, hẳn là rất khô khan. Dù có muốn học thuộc lòng, cũng phải có hứng thú với nó mới được.”
“Xem ra, anh hẳn là không tin,” Bàng Tô hơi tiến lại ngồi gần anh một chút, nhưng vẫn khống chế khoảng cách vừa phải, không để cho người khác cảm thấy đột ngột, “anh cứ tùy tiện lật ra một trang, xem thử tôi có thể đọc thuộc lòng hay không.”
“Được lắm.” Giản Trì Hoài lật quyển sách tới trang giữa, sau đó bắt đầu ra đề cho cô.
Bàng Tô suy nghĩ một chút, hầu như đọc rất lưu loát. Hơn mấy trăm chữ được cô học thuộc trơn tru vô cùng. Trong đó cũng không thiếu một vài thuật ngữ chuyên ngành khô khan. Sau khi cô ta đọc xong, hơi nghiêng đầu, “thế nào?”
Khoé miệng Giản Trì Hoài nhẹ cong lên, nghiêng đầu về phía Bàng Tô, ánh mắt ôn hòa nhìn thẳng vào cô ta, ngoài miệng lại không chút nào ngần ngại, “Vậy cô trái lại nói thử xem, đoạn này có ý nghĩa gì? Nên làm thế nào để vận dụng vào thực tế?”
Bàng Tô nhịn không được cười ra tiếng, “Vậy anh thật đúng là làm khó tôi rồi. Anh bảo tôi chép chính tả còn được. Nếu thật sự bắt tôi phải giải thích, còn không bằng lấy một quyển sách khác cho tôi học thuộc lòng nữa.”
Giản Trì Hoài bật cười. Người đàn ông này, vẻ lạnh lùng nơi khoé mắt đã tản đi một chút. Khi anh cười lồng ngực nhẹ nhàng phập phồng. Bàng Tô nhìn chằm chằm độ cong mà khóe miệng anh nhếch lên. Mê hoặc hấp dẫn đến thế, nếu gặp phải người phụ nữ có định lực không tốt, chỉ cần nhìn một cái là có thể bị anh câu mất hồn rồi.
Chử Đồng đi tới đầu cầu thang liền nghe thấy tiếng cười của hai người. Cô nhìn về phía khu nghỉ ngơi trong phòng khách, trong lòng đã có vài phần kinh ngạc.
Một mặt này, chỉ khi Giản Trì Hoài ở trước mặt cô mới có thể biểu lộ ra. Trước đó, bất kể là Giang Ý Duy hay là Lâu Mộc Ngôn, về sau lại có Trần Lộ, đã từng có kẻ nào có thể làm Giản Trì Hoài thoải mái mở rộng cửa lòng, cho dù là thật lòng cười một tiếng chưa?
Cô nhẹ mím khóe miệng, bước nhanh đi tới, “Trò chuyện gì thế? Vui vẻ như vậy?”
Giản Trì Hoài gấp lại quyển sách trên tay, “nói về chuyện học thuộc lòng như thế nào.”
“Học thuộc lòng?” Chử Đồng ngồi xuống bên cạnh anh, “Ai học thuộc lòng?”
“Tôi.” Bàng Tô trả lời, nơi khóe miệng vẫn còn giữ lại nét cười ban nãy, “tôi ngay từ nhỏ đã thích học thuộc lòng.”
“Thật hay giả vậy?” Chử Đồng vừa nghe được ba chữ này, đầu liền bị đau, “hồi tiểu học ông thầy dạy Văn của tôi rất biến thái. Một quyển sách mà bắt chúng tôi học thuộc lòng từ đầu đến cuối. Ngay cả cảm nghĩ sau giờ học mỗi tuần đều phải học thuộc. Người học thuộc hết đầu tiên, đi học có thể ra sân trường vui chơi. Học không thuộc liền bị nhốt lại trong phòng học. Khi đó, tiết thể dục, tiết mỹ thuật, tiết âm nhạc, tất cả đều do một mình ông ấy dạy. Khả năng của tôi về chuyện đó chịu chết không học thuộc nổi. Vì vậy trong suốt tuổi thơ của tôi á, căn bản không hề được trải qua rèn dũa những môn học nghệ thuật mà mình yêu thích. Ngày nào cũng bị nhốt trong phòng học hết.”
“Đầu gỗ.” Giản Trì Hoài nói.
“Anh mới là đầu gỗ ấy.”
Bàng Tô ngồi trên ghế sa lon rộng rãi. Sau giờ ngọ, ánh mặt trời vàng rực ấm áp, rơi trên đầu vai của cô ta, cả người hiện ra một dáng vẻ biếng nhác. Cô ta đem tóc vén ra sau tai. Giản Trì Hoài buông chân dài xuống, “hai người trò chuyện đi, anh đi lên lầu.”
Bàng Tô một hơi nói liên tục. Cùng Giản Trì Hoài nói chuyện phiếm, cô ta cảm thấy rất thoải mái, vì vậy cũng không muốn anh cứ như thế mà rời đi. “Đúng rồi, giáo sư Giản dạy ở đâu vậy?”
“Thành Đại.” Chử Đồng thay anh trả lời.
“Oh,” Bàng Tô gật gật đầu, “trước đây tôi cũng có cầm tài liệu của Thành Đại, vẫn muốn đăng ký mấy khoá học.”
“Lúc tôi đang mang thai, cũng từng đi học ở Thành Đại đấy. Bất quá...” Chử Đồng dừng lại một chút, khóe miệng nhẹ vén lên một độ cong dịu dàng, “khoá học đó rất khô khan, nhàm chán. Cô ngàn vạn lần đừng có tới nha.”
Giản Trì Hoài hướng cô chỉ xuống. Chử Đồng một phát nắm chặt ngón tay của người đàn ông, “làm gì vậy, không để cho em nói ra sự thật sao?”
Giản Trì Hoài rút tay về, xoay người đi lên lầu.
Chử Đồng ngồi khoanh hai chân, ánh mắt nhìn về phía Bàng Tô. Bàng Tô đã sớm đem tầm mắt rơi về nơi khác. Thái độ của cô ta dịu dàng nhã nhặn một cách tự nhiên, nhìn vào khiến cho người ta có một cảm giác rất là thoải mái.
Phó gia.
Lúc Phó Thời Thiêm về đến nhà, vừa khéo Tống Duy đang ngồi trước bàn ăn cơm. Cô ăn chẳng khác nào đang nhai bã mía, khi nghe thấy tiếng bước chân không khỏi ngẩng đầu lên.
Phó Thời Thiêm đổi giày, chậm chạp từng bước đi tới. Tóc của anh không dài, vì vậy căn bản không có cái gì có thể che đậy được. Tống Duy nâng tầm mắt lên. Cho đến sau khi Phó Thời Thiêm tiến đến gần, ánh mắt cô nhìn chăm chú vào cục u nhô ra trên trán của anh.
Khoé môi cô nhẹ cong lên, “đây là tạo hình mới à? Thật là đẹp mắt.”
Phó Thời Thiêm ngồi xuống đối diện Tống Duy. Người giúp việc vội vàng chạy tới, “Phó tiên sinh, ngài ăn rồi sao?”
“Chưa.”
“Tôi liền đi bới cơm.”
Hai tay Phó Thời Thiêm bỏ lên bàn. Tống Duy nhìn chằm chằm vào trán của anh, “anh đã soi gương chưa vậy?”
“Cô không nói không ai bảo cô câm đâu.”
Tống Duy cầm đũa đâm mấy cái vào trong chén, “tôi bị giam ở đây, vốn cũng chẳng có ai nói chuyện với tôi. Anh cũng không cần phải hẹp hòi như vậy.”
Người giúp việc đi bới cơm cho Phó Thời Thiêm, rất nhanh đã bước ra. Người đàn ông cầm đũa lên. Tống Duy chỉ chỉ mấy món ăn trước mặt, “những món này tôi đã ăn rồi. Anh không cảm thấy bẩn sao?”
Tay trái Phó Thời Thiêm bưng chén, tay phải cầm đũa chưa có vươn ra. Tống Duy cắn cắn đầu đũa, sau đó đem đôi đũa nhúng vào trong bát canh, khuấy đều qua lại mấy cái, “canh hầm ngó sen này uống ngon thật. Anh có muốn thử một chút không?”
Phó Thời Thiêm rõ ràng tỏ ra ghê tởm, “cô muốn chết phải không?”
“Đâu có, tôi ăn cơm một mình, chẳng lẽ gắp thức ăn còn phải đổi đôi đũa khác sao?”
Phó Thời Thiêm nắm chặt đôi đũa trong tay. Tống Duy không sợ anh chút nào. Mỗi một đĩa thức ăn cô đều đâm vào mấy cái, bất chợt cảm thấy khẩu vị tốt vô cùng, một lát đã ăn được không ít thức ăn.
Ánh mắt Phó Thời Thiêm rét lạnh. Người giúp việc đứng bên cạnh cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, “Phó tiên sinh, nếu không, tôi chuẩn bị cho ngài thêm một phần nhé?”
Người đàn ông nhẹ lắc đầu, “cô đi xuống đi.”
Tống Duy ăn không ít thức ăn, bụng cũng dần dần no nê. Cô đặt đũa xuống, hai tay xếp lại đặt trên bàn ăn, sau đó cười híp mắt với Phó Thời Thiêm, “tại sao không ăn vậy? Chẳng phải buổi trưa vẫn chưa ăn cơm sao?”
Người đàn ông liếc nhìn cô rồi đem đũa thả vào trong miệng, sau đó nheo mắt lại, càn rỡ mà khinh thường nhẹ nhấp môi, lại thả đũa vào trong bát canh.
Tống Duy nhìn chằm chằm sự khác thường trong động tác của anh, trong nháy mắt liền cảm thấy nổi lên một dự cảm xấu. Cô đẩy cái chén bên tay ra định đứng dậy, lại nhìn thấy Phó Thời Thiêm trước một bước đi tới trước mặt cô. Anh một phát đè lại bả vai của cô, bắt cô ngồi xuống ghế lần nữa. Một cái chân thon dài giẫm lên ghế, chặn lại nửa người trên đang giãy dụa của cô. Tống Duy nâng cao tầm mắt nhìn lên anh, “anh muốn làm gì?”
“Ăn vội vã như vậy, nên uống hớp canh mới tốt.”
Tống Duy nhíu chặt chân mày, “anh bớt ghê tởm đi.”
“Ghê tởm? Chỗ nào ghê tởm?”
Tống Duy kéo tay của anh ra, nhưng bàn tay Phó Thời Thiêm lại dùng sức nắm chặt bả vai của cô. Anh vươn người ra cầm lấy muỗng canh trên bàn, múc một muỗng rồi đưa về phía Tống Duy. Cô cắn chặt hàm răng. Một tay Phó Thời Thiêm giữ chặt cằm của cô, “há miệng ra.”
“Không phải anh muốn để cho tôi ói ra đầy người anh đấy chứ.” Miệng cô khẽ hé ra, miễn cưỡng lên tiếng.
“Tôi không sợ, nào, tôi đút cho cô.”
Bàn tay Phó Thời Thiêm càng dùng sức. Tống Duy đã hết chịu nổi, cảm giác cằm mình sắp bị anh bóp vỡ ra tới nơi. Cô quật cường trợn to đôi mắt. Muỗng canh đã đưa tới sát miệng cô, cố gắng cạy môi ra để đổ vào trong. Cô trợn mắt nhìn lên trần nhà. Trong lòng Phó Thời Thiêm vốn đã bốc lửa, “mở ra.”
Tống Duy cứng rắn cắn răng ngậm chặt miệng. Hai ngón tay người đàn ông dùng sức, cô đau đến mức buông lỏng miệng. Người đàn ông đem cái muỗng nhét vào trong miệng cô. Nước canh ấm áp chảy vào nơi cổ họng. Tống Duy chợt nhớ đến động tác mới vừa rồi của Phó Thời Thiêm, ghê tởm đến mức cư nhiên thật sự muốn nôn ra.
Phó Thời Thiêm giữ chặt cằm của cô, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nâng lên cao, “nuốt xuống.”
Đầu cô dùng sức lắc qua lắc lại. Phó Thời Thiêm vứt muỗng xuống, hai tay bưng lấy khuôn mặt của cô, “đối nghịch với tôi rất vui có phải không? Nuốt xuống.”
Tống Duy hung hăng trừng mắt với anh. Phó Thời Thiêm bị kích thích như vậy, cư nhiên cúi người xuống tiến đến gần cánh môi của cô...
Loại xúc giác đó thật mềm mại, chỉ là Phó Thời Thiêm không hề tinh tế thưởng thức. Anh há mồm dùng sức cắn lên môi. Tống Duy đau đến mức kêu to lên, nước canh trong miệng cũng theo đó mà nuốt xuống. Cô lại còn bị sặc, bất chợt đẩy ngực Phó Thời Thiêm ra, hai tay che miệng lại, sau khi quay người sang một bên, vừa ho khan vừa nôn oẹ một trận.
Hai tay Phó Thời Thiêm chống ở bên người, cái mông nhẹ dựa vào bàn ăn, hai tay anh giơ lên rồi khoanh lại trước ngực, cười lên một cách kỳ quái, “mùi vị thế nào?”
Tống Duy ho khan đến mức hít thở không kịp, lời cũng nói không ra nổi, chỉ có thể dùng đôi mắt nhìn chằm chằm vào anh.
Phó Thời Thiêm quét mắt về phía cô, “thật là mất hứng!”
Cô rút khăn giấy ở bên cạnh ra, lau chùi khóe miệng, “vị không tệ, còn có mùi của cầm thú nữa.”
Lúc mở miệng ra nói chuyện, tại sao đôi môi lại đau như vậy? Tống Duy giơ tay lên sờ sờ cánh môi, lại có máu.
Phó Thời Thiêm hừ nhẹ, nhấc chân lên đi về phía trước hai bước. Người giúp việc ở phòng bếp đang bận rộn dọn dẹp. Người đàn ông bước tới nói, “nấu cho tôi hai món đi, tôi ăn đại một ít. Lát nữa mang đến phòng của tôi.”
“Dạ.”
Bàn tay Tống Duy còn đang che miệng. Phó Thời Thiêm đi tới đầu cầu thang, bất chợt quay ngược trở lại nói với cô, “cô, đi theo tôi lên lầu.”
Ánh mắt Tống Duy liếc nhìn về phía cửa chính đang mở ra một cánh. Phó Thời Thiêm lập tức nhìn thấu được suy nghĩ của cô, “vô dụng, coi như bây giờ có để cho cô chạy, cô cũng không ra được đâu.”
Cô đứng dậy, lướt qua Phó Thời Thiêm đi lên lầu.
Phó Thời Thiêm đi tới lầu trên, thấy Tống Duy định vào phòng, anh khẽ cau mày lại, cùng lúc đó cục u trên trán liền đau dữ dội. Phó Thời Thiêm giơ tay lên che trán, “cô, tới đây với tôi.”
Đôi môi Tống Duy cũng đang bị đau, thấy dáng vẻ của Phó Thời Thiêm không khỏi giễu cợt, “có phải bản thân anh cảm thấy khó chịu, vì vậy muốn kéo người khác xuống nước theo không?”
“Cái này mà không chịu nổi?” Phó Thời Thiêm đi thẳng về phía trước, đi được hai bước, quay lại thấy cô vẫn đứng bất động ở sau lưng, “cô không tới đây, được lắm, tôi tới phòng cô.”
Tống Duy nhấc chân lên, bước tới cùng với anh.
Đi tới phòng làm việc của Phó Thời Thiêm, người đàn ông đi tới bên cửa sổ, đem mành kéo lên rồi thả rèm che nắng xuống. Trong phòng lập tức tối sầm lại. Anh mở đèn lên, tạo ra một thế giới tối tăm mờ ảo.
Phó Thời Thiêm tiến lên mấy bước về phía Tống Duy, ấn bả vai của cô, bắt cô ngồi xuống ghế sa lon.
Tống Duy hướng bốn phía liếc nhìn, đôi môi đau rát. Phó Thời Thiêm cúi người xuống, hai tay chống ở hai bên người cô. Động tác này, trước đó anh đã làm đối với Chử Đồng. Thật ra Phó Thời Thiêm là một kẻ cực kỳ tự luyến. Cũng không thể trách anh được, dù sao với điều kiện này, người đàn ông này, ngay từ bé đã được phụ nữ yêu chiều ra thành như bây giờ. Thế nhưng lần lượt đối với từng chiêu lớn của anh, Chử Đồng đều không có phản ứng, đây là tại sao?
Thật sự chẳng lẽ bởi vì Chử Đồng đã có một cực phẩm như Giản Trì Hoài, vì vậy nên cũng chẳng lạ lùng gì?
Nếu vậy, đổi người khác thử xem sao?
Phó Thời Thiêm nhìn chằm chằm vào Tống Duy ở trước mặt. Tống Duy nâng tầm mắt, nhìn lên trán của anh, “anh đừng mong tôi sẽ xử lý vết thương cho anh. Tôi không phải là y tá, tôi không biết làm.”
“Coi như cô có muốn, tôi cũng sẽ không để cho cô làm đâu,” Phó Thời Thiêm cúi người xuống, ánh mắt khóa chặt trên mặt của Tống Duy, “nhìn tôi.”
“Làm gì?”
“Giữa chúng ta, cũng coi là từng có quan hệ thân mật nhất. Cô đối với tôi cũng chẳng xa lạ...”
Tống Duy ngay cả ánh mắt cũng thay đổi rõ ràng, mặt mũi cô đầy vẻ nghiêm túc, ánh mắt rét lạnh, “Phó Thời Thiêm, anh muốn nói gì?”
“Dựa theo lý thuyết thân mật nhất mà nói, tôi và cô có xảy ra quan hệ mới biết nhau, cô nói tôi...”
Bàn tay Tống Duy đang xuôi ở bên người bất chợt nắm chặt lại. Phó Thời Thiêm mặc dù bao vây cô, nhưng lại không đè lên hai tay. Động tác của cô mau lẹ nâng cánh tay lên, nắm chặt thành quả đấm đánh thẳng vào trán của anh, hơn nữa còn vừa vặn trúng vào cục u đang sưng to của anh.
Phó Thời Thiêm đau đến mức nổ đom đóm mắt, lúc này lập tức lui ra, cúi người xuống.
Gân xanh trên huyệt thái dương giật giật. Tống Duy đứng dậy, mới vừa lướt qua bên người anh định rời đi, lại bị một bàn tay kéo lại vải áo nơi đầu vai. Cô giãy dụa, người đàn ông bất chợt dùng sức một cái. Tống Duy chỉ cảm thấy toàn bộ bả vai lành lạnh. Cúi đầu nhìn lại, áo đã bị anh kéo xuống đến ngực, ngay cả áo lót cũng bị anh kéo tuột ra.
Bình luận facebook