-
Chương 5+6
Chương 5: Cuộc đời trêu ngươi (3)
Phó Khương ra vẻ nghĩa khí chính trực nói: “Chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy!”
Hùng Cách Cách nắm chặt tay: “Đúng!”
Phó Khương tiếp tục dùng lời chính nghĩa nói: “Cô phải đòi lại quyền lợi cho mình! Phải trả thù! Phải để cho bọn họ biết sự lợi hại của cô!”
Hùng Cách Cách dùng sức gật đầu, “Đúng!”
Phó Khương nói năng có khí phách: “Đánh lộn là chuyện nhỏ, quan trọng là phải chọn được gậy răng sói tốt (1)! Cô phải khiến cho đời sau hắn phải sống trong ân hận! Cô phải cho hắn biết thế nào là ngoài sáng dễ tránh, trong tối khó phòng!”
Hùng Cách Cách xuyên qua khe hở của mái ngố ngước nhìn người đàn ông cao gầy trước mặt, dụ dỗ nói: “Nếu anh đã có nhiều ý tưởng như vậy, chi bằng anh đi báo thù thay tôi đi!”
Phó Khương chợt nhíu mày, hết sức bình tĩnh hỏi: “Cô nghĩ tôi ngốc lắm à?”
Hùng Cách Cách rũ đầu xuống, không đáp lại. Nói thật, quả thực cô cảm thấy hắn rất không bình thường. Không ngờ kẻ ngu thế mà cũng có chỉ số IQ. Cô đã đánh giá thấp anh ta rồi.
Phó Khương lộ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói tiếp: “Cô hãy suy nghĩ kỹ đi, rốt cuộc muốn báo thù thế nào?”
Hùng Cách Cách suy tư một lát sau đó đáp: “Đợi lát nữa sau khi tôi về đến nhà, sẽ làm kẻ tiểu nhân nguyền rủa hắn trong lòng!”
Phó Khương kinh ngạc hỏi: “Tại sao không mở miệng chửi to? Cô không thấy vậy càng hả giận hơn à?”
Hùng Cách Cách không còn hơi sức trả lời: “Nếu tôi đã bị công ty sa thải rồi, thì sẽ không tiếp tục tốn nước miệng vì công ty nữa.”
Phó Khương tặng cho Hùng Cách Cách một nụ cười tán dương hết sức đẹp mắt: “Tính tình đáng yêu thật.” Anh ta vươn tay về phía Hùng Cách Cách, dáng vẻ như muốn xoa tóc cô.
Hùng Cách Cách lập tức ưỡn thẳng sống lưng, chờ đợi khoảnh khắc tuyệt vời được tiếp xúc thân thể với trai đẹp. Không cần biết đầu trai đẹp chập mạch thế nào nhưng chí ít anh ta không phải tên bại liệt. Phàm là những thứ xinh đẹp thì Hùng Cách Cách đều thích!
Tay Phó Khương lại dừng ở trên đầu Hùng Cách Cách. Anh rất nghiêm túc hỏi: “Hôm nay cô gội đầu chưa?”
Hùng Cách Cách lắc đầu.
Phó Khương thu tay về, xoay người đi ra ngoài siêu thị.
Hùng Cách Cách sau khi sững sờ, bước nhanh đi theo.
Phó Khương quay đầu lại hỏi: “Cô đi theo tôi làm gì?”
Hùng Cách Cách dừng bước lại, thầm nói: Đúng vậy, mình theo anh ta làm gì?
Phó Khương thấy Hùng Cách Cách dừng lại, liền nói tiếp: “Đi mau lên.”
Hùng Cách Cách lập tức giơ chân lên vui vẻ chạy về phía Phó Khương. Có lẽ mình cô đơn lâu quá rồi nên muốn tìm người trò chuyện thôi. Cô đơn là vô tội!
Phó Khương thấy Hùng Cách Cách lại đi theo, liền mở miệng lần nữa: “Đừng đi theo tôi, tôi không quen cô.”
Hùng Cách Cách ngốc luôn. Cô dừng bước lại hỏi: “Là anh bảo tôi đi cùng anh mà!”
Trong mắt Phó Khương lộ ra vẻ giễu cợt, ngả ngớn nói: “Tôi bảo cô theo thì cô đi luôn à? Cô bị bệnh thần kinh hả? Được rồi, xe riêng của tôi tới rồi, không rảnh chơi với cô nữa.” Phất tay xoay người ra khỏi siêu thị, leo lên xe riêng của anh ta.
Hùng Cách Cách ngây ngốc đứng ở trong siêu thị, nhìn xe riêng của Phó Khương càng lúc càng xa, chỉ cảm thấy trái tim thật lạnh. Xe riêng của anh ta rất đặc biệt, phía trên phun 9 chữ tàn khốc to đùng… xe chuyên dụng của bệnh viện tâm thần Phúc Âm!
Hùng Cách Cách rốt cuộc nghĩ ra tại sao cô lại cảm thấy giọng nói của người đàn ông đó hơi quen.
Thì ra hắn ta chính là anh chàng khỏa thân điên rồ cô gặp tối qua!
Hùng Cách Cách cảm thấy vận may cô vất vả tích lũy dường như bắt đầu sụp đổ kể từ sau khi cô gặp anh chàng khỏa thân điên rồ đó.
Hùng Cách Cách đứng trong phòng trực an ninh của siêu thị, lấy điện thoại ấn số của Phạm Bảo Nhi.
Hai giờ sau, Phạm Bảo Nhi xuất hiện trong phòng trực an ninh của siêu thị.
Năm phút sau, Phạm Bảo Nhi dẫn Hùng Cách Cách ra khỏi phòng an ninh.
Trên đường về nhà, Phạm Bảo Nhi nhìn chằm chằm Hùng Cách Cách, cắn răng hỏi: “Cậu giải thích rõ cho tớ biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Hùng Cách Cách cúi thấp đầu, hết sức ủ rũ nói: “Tớ bị công ty sa thải.”
Phạm Bảo Nhi đập vào gáy Hùng Cách Cách, “Tớ hỏi tại sao cậu bị bảo vệ siêu thị tóm? Tại sao bảo tớ đi nộp tiền phạt? Tại sao? Cậu nói đi, tại sao hả?”
Hùng Cách Cách hít mũi lẩm bẩm nói: “Hôm nay mình gặp một tên thần kinh không ổn định, hắn ta lấy cho tớ một cái bubble gum TA TA, tớ nhai một lát rồi trả lại cho hắn. Không ngờ hắn ta lại dính nó lên lưng tớ.”
Phạm Bảo Nhi trợn tròn mắt quát: “Nói vào chủ đề chính đi!”
Hùng Cách Cách ngẩng đầu lên, méo miệng nói: “Tớ bị người đàn ông đó chơi xỏ! Phía trên cái kẹo cao su đó còn dính cả một chiếc quần lót của đàn ông. Siêu thị quy định trộm một phạt mười. Trong túi tớ không có tiền cho nên mới gọi cho cậu.”
Ngón tay Phạm Bảo Nhi nhấn vào trán Hùng Cách Cách, “Nói! Trải qua chuyện này cậu học được bài học gì?”
Hùng Cách Cách hơi suy tư một lát, rất là nghiêm túc nói: "Người đàn ông đó sai không phải ở món đồ! Mà là dính quần lót hàng hiệu trị giá 1280 đồng lên lưng tớ. Nếu anh ta dính cái quần hàng đặc biệt rẻ - giá 7 đồng lên thì tớ đã không cần phiền cậu rồi.”
Khóe môi Phạm Bảo Nhi có dấu hiệu rút gân.
Hùng Cách Cách thấy mình rất tốt bụng nói tiếp: “Anh chàng đó là một bệnh nhân tâm thần, may mà tớ phát hiện ra sớm, nếu không bị anh ta đâm một dao thì lỗ vốn to. Bảo Nhi, cậu nói xem người bị bệnh tâm thần đâm người rốt cuộc có phạm pháp không? Nếu như không phạm pháp, thì mình sẽ giả làm tâm thần đi đâm Phó tổng một dao. Thật ra mình rất muốn đâm hắn ta. Nếu như phạm pháp, vậy coi như xong. Đúng rồi, Bảo Nhi, cậu nói hôm nay có phải mình...”
Phạm Bảo Nhi dứt khoát bịt mồm Hùng Cách Cách lại, gầm nhẹ nói: “Cô nương à, mình đổi ba chiếc xe bus tốn hai giờ không phải đến nghe cậu nói những chuyện đâu đâu! Hùng Cách Cách, mình nói cho cậu biết, toàn bộ tiền thưởng chuyên cần tháng này của tớ mất hết rồi, là 200 đồng đấy! Lúc nãy mình nộp phạt thay cậu tổng cộng 1280 đồng! Tháng này tớ mặc kệ cậu đi bán máu, bán thân hay là bán sách cũng phải trả hết tiền cho tớ!” Nếu như Hùng Cách Cách còn dám rút tiền lương đi mua những cuốn manga đắt đỏ kia, thì cô diệt cô ấy luôn! Nhất định phải diệt!
Hùng Cách Cách giãy giụa ra khỏi năm ngón tay của Phạm Bảo Nhi, bắt đầu nghiêm túc suy tư chuyện trả nợ, “Bán máu? Không được, tớ huyết áp thấp. Sau khi hôn mê đưa vào bệnh viện càng tốn tiền hơn. Bán sách? Lại càng không được, những thứ kia đều là món ăn tinh thần của tớ.”
Phạm Bảo Nhi nheo mắt, hướng về phía Hùng Cách Cách cười lạnh không nói.
Hùng Cách Cách giãy giụa lần cuối cùng, cố gắng khơi lên sự thông cảm của Phạm Bảo Nhi, “Bán.... bán thân?”
Hai mắt Phạm Bảo Nhi quan sát Hùng Cách Cách từ trên xuống dưới, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, ung dung nói: “Theo tớ thấy, cậu đi bán máu thì kiếm nhanh hơn đó.”
Hùng Cách Cách chịu rất nhiều đả kích, cô cố gắng vì hình tượng của bản thân tranh thủ đến một tầm cao mới, “Bảo Nhi, cậu không biết đâu, ban nãy trai đẹp nói thích kiểu phụ nữ như tớ.” Được rồi, mặc dù câu này không phải lời gốc, nhưng ý đại khái tương tự vậy là được, cô trước giờ không phải là người thích thêm bớt.
Phạm Bảo Nhi vỗ trán gào thét: “Chị hai ơi, lời của kẻ thần kinh mà cậu cũng tin ư?”
Hùng Cách Cách cười hì hì nói: "Tớ thấy lúc anh ta nói câu đó rất bình thường."
Phạm Bảo Nhi không còn sức đâu để đả kích Hùng Cách Cách, “Mình lại cảm thấy, khi anh ta nói câu đó là lúc hệ số hỗn loạn tinh thần đã đột phá qua mức cấp năm rồi.”
Hùng Cách Cách trầm mặc.
(1) Người Kim cũng có một thứ vũ khí gọi là lang nha (gậy răng sói).
Chương 6: Mẹ kiếp! (1)
Edit: Chenqiucao
Hùng Cách Cách ở nhà nghỉ ngơi và dưỡng sức ba ngày.
Dùng lời của cô nói đó là: “Trong khoảng thời gian này vận may của tớ không cao, cần tĩnh tu mấy ngày, đợi sau khi thần may mắn soi chiếu, tất nhiên có phúc lộc!”
Ba ngày sau Hùng Cách Cách bắt đầu hành động.
Cô dùng thời gian một tuần phỏng vấn tám công việc, nhưng đều kết thúc bằng thất bại.
Phạm Bảo Nhi nhướng mày hỏi: “Không phải cậu nói sau ba ngày vận rủi, thần may mắn của cậu sẽ soi chiếu sao?”
Hùng Cách Cách xoa chân nói rất đúng trọng tâm: “Nếu như không phải mấy ngày nay tớ được thần may mắn soi chiếu, nhất định còn phải nhờ cậu lấy tiền đi chuộc tớ rồi.”
Tay trái Phạm Bảo Nhi bóp trán, ngón tay phải hướng về phía Hùng Cách Cách, “Con bé mái ngố kia, hãy xử lý hết đống manga rồi đổi thành tiền mặt cho tớ! Từ nay về sau, cậu còn dám mua về những thứ đó, tớ sẽ… sẽ không bao giờ cho cậu ăn chực nữa!”
Uy hiếp này không thể coi là nhỏ.
Nhưng nếu so với sách manga thì chẳng là cái thá gì.
Chẳng qua Hùng Cách Cách cô bây giờ đã mất việc, lại phải trả tiền nên đành phải nhịn đau bỏ đi những thứ yêu thích, đi bán những cuốn sách manga của cô đổi lấy tiền mặt.
Vì sinh tồn, cô nhịn!
Cả buổi tối, Hùng Cách Cách đều ở một chỗ sàng lọc những cuốn manga cô giữ gìn vô cùng cẩn thận. Quyển này không bỏ được, quyển kia cực kỳ thích; cuốn này là sách bìa cứng, cuốn kia nam chính ăn nói rất khốc.
Sáng sớm, Phạm Bảo Nhi không thể nhịn được nữa đành phải ra tay tàn sát, rầm rầm thu dọn ra một rương sách manga nhét vào trong ngực Hùng Cách Cách, đồng thời uy hiếp nói: “Hôm nay không đổi những tập manga này thành tiền mặt, thì cậu cũng khỏi cần về!”
Hùng Cách Cách cắn môi dưới, nện bước nặng nề đi về phía con phố chuyên buôn bán sách cũ. Cô chọn một chỗ chẳng ai để ý đến ngồi xuống. Bởi vì mái ngố của cô hơi dài nên cô chỉ có thể nhìn chằm chằm những đôi chân đi tới đi lui trước mặt cô.
Một buổi trưa lặng lẽ trôi đi nhưng chẳng có người nào đến tìm Hùng Cách Cách trả giá.
Vẻ mặt Hùng Cách Cách hơi ủ rũ, nhưng nếu như thẳng thắn mà nói thì trong lòng của cô lại cao hứng cực kỳ. Bảo Nhi à, không phải tớ không muốn bán những cuốn sách này mà là không ai đến mua. Tớ đã rất rất rất cố gắng rồi.
Buổi trưa đói bụng cô móc ra hai đồng mua hai chiếc bánh nhân thịt ăn.
Buổi chiều người đi dạo trong hiệu sách cũ không nhiều, Hùng Cách Cách dứt khoát ngồi trên một tờ báo nhặt được, ôm một cuốn sách manga đã rất cũ xem say xưa ngon lành.
Hùng Cách Cách đang xem mê mẩn, thì thấy một bàn tay to xuất hiện trong không trung tựa như chuẩn bị giành sách của manga!
Thần kinh nhạy cảm của Hùng Cách Cách còn dư lại chẳng là bao, vậy mà vào lúc này đột nhiên thay đổi. Chỉ thấy cô vừa mở miệng thì răng nhỏ trắng nõn liền cắn xuống ngón tay đó.
Động tác giống như chứng động kinh đột nhiên phát tác của người thần kinh, người bình thường căn bản không chịu nổi, cũng không tránh thoát được.
Thời gian như dừng lại.
Hùng Cách Cách ngước mắt nhìn chủ nhân ngón tay bị mình cắn.
Đó là một người đàn ông rất mơ hồ.
Hùng Cách Cách vén mái ngố che trước mắt mình sang một bên thành khe hở, lúc này mới thấy rõ diện mạo chàng trai trước mặt.
Vẻ ngoài của anh ta rất… khó có thể hình dung.
Nói như thế nào nhỉ, đầu anh ta rất cao, cả người nhìn cao gầy. Tóc anh ta bù xù, nhìn có vẻ như mới vừa rời giường. Ánh mắt rất đẹp, nhưng xung quanh mắt lại có quầng thâm rất đen. Mũi anh ta thẳng tắp, môi rất đẹp, nhưng sắc mặt yếu ớt… A, không đúng, là da rất trắng. Kiểu trắng đó có lẽ là vì lâu ngày không thấy ánh mặt trời.
Cằm anh ta rất nhọn làm anh ta càng giống như loài động vật ẩn hiện vào ban đêm. Không biết tại sao Hùng Cách Cách lại liên tưởng tới loài dơi hút máu.
Anh ta mặc một chiếc áo T-shirt màu xanh đậm rất rộng, bên dưới mặc phối một chiếc quần jean mài bó sát chân, đi đôi giày vans màu sắc sặc sỡ.
Anh ta cứ đứng trước mặt Hùng Cách Cách như vậy, cũng không nhúc nhích.
Thời gian trong nháy mắt bị chụp thành bức ảnh lưu niệm.
Hùng Cách Cách cảm thấy, người đàn ông trước mắt này giống như một vị khách đi bộ đi du lịch, sau khi vượt qua núi cao trùng trùng, cùng phồn hoa và vắng vẻ, cuối cùng cập bến trước hiệu sách cũ, đem lại cho cô không gian tự sướng mới. Như thế rất tốt, há há…
Tô Hàng nghĩ, cô nàng trước mặt này giống con chó becgie của Đức rất lâu chưa được chải lông tắm rửa. Thế mà cô ả lại ngậm ngón tay của anh, đúng là ghê tởm mà!
Tô Hàng không thể nhịn được nữa, cuối cùng mở miệng trước giờ luôn lấy ‘nham hiểm’ làm đặc sắc, thấp giọng quát: “Nhả ra! Cô có thể coi mình là chó, nhưng tôi không phải là mẩu xương.”
Trái tim rộn rạo của Hùng Cách Cách khi gặp trai đẹp tức thì trở về vị trí cũ. Cô chậm rãi buông lỏng hàm răng, khóe môi nhếch lên biểu thị cảm giác áy náy sâu sắc, “Xin lỗi, xin lỗi…” Sau khi nói xin lỗi, sâu trong nội tâm cô bắt đầu xem thường bản thân. Vì sao phải nói xin lỗi? Mày nói đi, tại sao phải xin lỗi? Hắn ta đang sỉ nhục nhân cách của mày! Sỉ nhục khí chất của mày đó! Được rồi, có lúc bị trai đẹp sỉ nhục cũng là một loại hưởng thụ. Hùng Cách Cách, phẩm chất bỉ ổi của mày quả nhiên dũng mãnh!
Thay đổi cách nghĩ như vậy cũng tốt, Người đàn ông trước mắt chính là một tên thụ tuyệt thế vô song. Anh ta miệng lưỡi sắc bén, cực kỳ khó chịu, vì vậy Hùng Cách Cách chí công vô tư nên lấy tấm lòng bao dung đối xử với anh ta… Woa… tốt quá.
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách có chết cũng không đánh ra được rắm lại càng thêm chán ghét. Anh chàng lên án: “Ghê tởm chết đi được, nước miếng của cô chảy hết lên ngón tay của tôi rồi kìa.”
Hùng Cách Cách lập tức đưa đầu lưỡi mềm mại cuốn đi nước miếng trên ngón tay Tô Hàng.
Trong dạ dày Tô Hàng nhộn nhạo, hơi muốn nôn. Anh ta run run một lát rồi đứng dậy, móc một chiếc khăn tay từ trong túi quần ra, dùng sức chùi chỗ bị Hùng Cách Cách liếm.
Hùng Cách Cách bĩu môi, thật muốn phun nước miếng lên bàn chân của tên đàn ông buồn nôn đó! Lẽ nào những trai đẹp phẩm hạnh tốt chỉ tồn tại trong manga thôi sao? Ông trời ơi, quả nhiên là một đại thụ! Bởi vì hắn không thể làm công được! Ha ha…
Sau khi Tô Hàng lau sạch sẽ ngón tay, cúi người xuống, rút cuốn sách manga cũ kĩ được nắm chặt trong tay Hùng Cách Cách, vừa liếc nhìn vừa nói với cô: “Tôi muốn mua quyển sách manga này, cô ra giá đi.”
Tim Hùng Cách Cách đập lỡ một nhịp, đầu nóng lên, lập tức mở miệng nói: “Tôi bỏ ra hai đồng rưỡi mua lại từ tay cô bé sát vách nhà tôi. Tôi cũng xem nhiều lần rồi. Như vậy đi, anh trả tôi hai đồng là được.” Cô nghĩ thầm, bán mở hàng là được, sau khi cô về cũng không đến nỗi bị Bảo Nhi mắng.
Tô Hàng đánh mắt nhìn Hùng Cách Cách một cái, sau đó móc một trăm đồng mới tinh từ trong ví ra đưa cho cô.
Hùng Cách Cách nhận lấy tờ một trăm đồng, lắp bắp nói: “Tôi… tôi không có tiền lẻ.”
Tô Hàng mặt không thay đổi nói: “Khỏi cần thối.”
Mắt Hùng Cách Cách sáng lên, vội hỏi: “Thật sự không cần thối hả?”
Tô Hàng không nhìn Hùng Cách Cách nữa, xoay người rời đi.
Hùng Cách Cách thấy cuốn sách kia cách cô mỗi lúc một xa, cuối cùng không nhịn được chạy đuổi theo, một tay nắm lấy cuốn sách.
Tô Hàng cau mày, không nói hai lời, lại móc từ trong túi tờ một trăm đưa cho Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách lắc đầu, siết chặt sách manga cũ kỹ không chịu buông tay.
Phó Khương ra vẻ nghĩa khí chính trực nói: “Chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy!”
Hùng Cách Cách nắm chặt tay: “Đúng!”
Phó Khương tiếp tục dùng lời chính nghĩa nói: “Cô phải đòi lại quyền lợi cho mình! Phải trả thù! Phải để cho bọn họ biết sự lợi hại của cô!”
Hùng Cách Cách dùng sức gật đầu, “Đúng!”
Phó Khương nói năng có khí phách: “Đánh lộn là chuyện nhỏ, quan trọng là phải chọn được gậy răng sói tốt (1)! Cô phải khiến cho đời sau hắn phải sống trong ân hận! Cô phải cho hắn biết thế nào là ngoài sáng dễ tránh, trong tối khó phòng!”
Hùng Cách Cách xuyên qua khe hở của mái ngố ngước nhìn người đàn ông cao gầy trước mặt, dụ dỗ nói: “Nếu anh đã có nhiều ý tưởng như vậy, chi bằng anh đi báo thù thay tôi đi!”
Phó Khương chợt nhíu mày, hết sức bình tĩnh hỏi: “Cô nghĩ tôi ngốc lắm à?”
Hùng Cách Cách rũ đầu xuống, không đáp lại. Nói thật, quả thực cô cảm thấy hắn rất không bình thường. Không ngờ kẻ ngu thế mà cũng có chỉ số IQ. Cô đã đánh giá thấp anh ta rồi.
Phó Khương lộ ra vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói tiếp: “Cô hãy suy nghĩ kỹ đi, rốt cuộc muốn báo thù thế nào?”
Hùng Cách Cách suy tư một lát sau đó đáp: “Đợi lát nữa sau khi tôi về đến nhà, sẽ làm kẻ tiểu nhân nguyền rủa hắn trong lòng!”
Phó Khương kinh ngạc hỏi: “Tại sao không mở miệng chửi to? Cô không thấy vậy càng hả giận hơn à?”
Hùng Cách Cách không còn hơi sức trả lời: “Nếu tôi đã bị công ty sa thải rồi, thì sẽ không tiếp tục tốn nước miệng vì công ty nữa.”
Phó Khương tặng cho Hùng Cách Cách một nụ cười tán dương hết sức đẹp mắt: “Tính tình đáng yêu thật.” Anh ta vươn tay về phía Hùng Cách Cách, dáng vẻ như muốn xoa tóc cô.
Hùng Cách Cách lập tức ưỡn thẳng sống lưng, chờ đợi khoảnh khắc tuyệt vời được tiếp xúc thân thể với trai đẹp. Không cần biết đầu trai đẹp chập mạch thế nào nhưng chí ít anh ta không phải tên bại liệt. Phàm là những thứ xinh đẹp thì Hùng Cách Cách đều thích!
Tay Phó Khương lại dừng ở trên đầu Hùng Cách Cách. Anh rất nghiêm túc hỏi: “Hôm nay cô gội đầu chưa?”
Hùng Cách Cách lắc đầu.
Phó Khương thu tay về, xoay người đi ra ngoài siêu thị.
Hùng Cách Cách sau khi sững sờ, bước nhanh đi theo.
Phó Khương quay đầu lại hỏi: “Cô đi theo tôi làm gì?”
Hùng Cách Cách dừng bước lại, thầm nói: Đúng vậy, mình theo anh ta làm gì?
Phó Khương thấy Hùng Cách Cách dừng lại, liền nói tiếp: “Đi mau lên.”
Hùng Cách Cách lập tức giơ chân lên vui vẻ chạy về phía Phó Khương. Có lẽ mình cô đơn lâu quá rồi nên muốn tìm người trò chuyện thôi. Cô đơn là vô tội!
Phó Khương thấy Hùng Cách Cách lại đi theo, liền mở miệng lần nữa: “Đừng đi theo tôi, tôi không quen cô.”
Hùng Cách Cách ngốc luôn. Cô dừng bước lại hỏi: “Là anh bảo tôi đi cùng anh mà!”
Trong mắt Phó Khương lộ ra vẻ giễu cợt, ngả ngớn nói: “Tôi bảo cô theo thì cô đi luôn à? Cô bị bệnh thần kinh hả? Được rồi, xe riêng của tôi tới rồi, không rảnh chơi với cô nữa.” Phất tay xoay người ra khỏi siêu thị, leo lên xe riêng của anh ta.
Hùng Cách Cách ngây ngốc đứng ở trong siêu thị, nhìn xe riêng của Phó Khương càng lúc càng xa, chỉ cảm thấy trái tim thật lạnh. Xe riêng của anh ta rất đặc biệt, phía trên phun 9 chữ tàn khốc to đùng… xe chuyên dụng của bệnh viện tâm thần Phúc Âm!
Hùng Cách Cách rốt cuộc nghĩ ra tại sao cô lại cảm thấy giọng nói của người đàn ông đó hơi quen.
Thì ra hắn ta chính là anh chàng khỏa thân điên rồ cô gặp tối qua!
Hùng Cách Cách cảm thấy vận may cô vất vả tích lũy dường như bắt đầu sụp đổ kể từ sau khi cô gặp anh chàng khỏa thân điên rồ đó.
Hùng Cách Cách đứng trong phòng trực an ninh của siêu thị, lấy điện thoại ấn số của Phạm Bảo Nhi.
Hai giờ sau, Phạm Bảo Nhi xuất hiện trong phòng trực an ninh của siêu thị.
Năm phút sau, Phạm Bảo Nhi dẫn Hùng Cách Cách ra khỏi phòng an ninh.
Trên đường về nhà, Phạm Bảo Nhi nhìn chằm chằm Hùng Cách Cách, cắn răng hỏi: “Cậu giải thích rõ cho tớ biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì?”
Hùng Cách Cách cúi thấp đầu, hết sức ủ rũ nói: “Tớ bị công ty sa thải.”
Phạm Bảo Nhi đập vào gáy Hùng Cách Cách, “Tớ hỏi tại sao cậu bị bảo vệ siêu thị tóm? Tại sao bảo tớ đi nộp tiền phạt? Tại sao? Cậu nói đi, tại sao hả?”
Hùng Cách Cách hít mũi lẩm bẩm nói: “Hôm nay mình gặp một tên thần kinh không ổn định, hắn ta lấy cho tớ một cái bubble gum TA TA, tớ nhai một lát rồi trả lại cho hắn. Không ngờ hắn ta lại dính nó lên lưng tớ.”
Phạm Bảo Nhi trợn tròn mắt quát: “Nói vào chủ đề chính đi!”
Hùng Cách Cách ngẩng đầu lên, méo miệng nói: “Tớ bị người đàn ông đó chơi xỏ! Phía trên cái kẹo cao su đó còn dính cả một chiếc quần lót của đàn ông. Siêu thị quy định trộm một phạt mười. Trong túi tớ không có tiền cho nên mới gọi cho cậu.”
Ngón tay Phạm Bảo Nhi nhấn vào trán Hùng Cách Cách, “Nói! Trải qua chuyện này cậu học được bài học gì?”
Hùng Cách Cách hơi suy tư một lát, rất là nghiêm túc nói: "Người đàn ông đó sai không phải ở món đồ! Mà là dính quần lót hàng hiệu trị giá 1280 đồng lên lưng tớ. Nếu anh ta dính cái quần hàng đặc biệt rẻ - giá 7 đồng lên thì tớ đã không cần phiền cậu rồi.”
Khóe môi Phạm Bảo Nhi có dấu hiệu rút gân.
Hùng Cách Cách thấy mình rất tốt bụng nói tiếp: “Anh chàng đó là một bệnh nhân tâm thần, may mà tớ phát hiện ra sớm, nếu không bị anh ta đâm một dao thì lỗ vốn to. Bảo Nhi, cậu nói xem người bị bệnh tâm thần đâm người rốt cuộc có phạm pháp không? Nếu như không phạm pháp, thì mình sẽ giả làm tâm thần đi đâm Phó tổng một dao. Thật ra mình rất muốn đâm hắn ta. Nếu như phạm pháp, vậy coi như xong. Đúng rồi, Bảo Nhi, cậu nói hôm nay có phải mình...”
Phạm Bảo Nhi dứt khoát bịt mồm Hùng Cách Cách lại, gầm nhẹ nói: “Cô nương à, mình đổi ba chiếc xe bus tốn hai giờ không phải đến nghe cậu nói những chuyện đâu đâu! Hùng Cách Cách, mình nói cho cậu biết, toàn bộ tiền thưởng chuyên cần tháng này của tớ mất hết rồi, là 200 đồng đấy! Lúc nãy mình nộp phạt thay cậu tổng cộng 1280 đồng! Tháng này tớ mặc kệ cậu đi bán máu, bán thân hay là bán sách cũng phải trả hết tiền cho tớ!” Nếu như Hùng Cách Cách còn dám rút tiền lương đi mua những cuốn manga đắt đỏ kia, thì cô diệt cô ấy luôn! Nhất định phải diệt!
Hùng Cách Cách giãy giụa ra khỏi năm ngón tay của Phạm Bảo Nhi, bắt đầu nghiêm túc suy tư chuyện trả nợ, “Bán máu? Không được, tớ huyết áp thấp. Sau khi hôn mê đưa vào bệnh viện càng tốn tiền hơn. Bán sách? Lại càng không được, những thứ kia đều là món ăn tinh thần của tớ.”
Phạm Bảo Nhi nheo mắt, hướng về phía Hùng Cách Cách cười lạnh không nói.
Hùng Cách Cách giãy giụa lần cuối cùng, cố gắng khơi lên sự thông cảm của Phạm Bảo Nhi, “Bán.... bán thân?”
Hai mắt Phạm Bảo Nhi quan sát Hùng Cách Cách từ trên xuống dưới, khẽ hé đôi môi đỏ mộng, ung dung nói: “Theo tớ thấy, cậu đi bán máu thì kiếm nhanh hơn đó.”
Hùng Cách Cách chịu rất nhiều đả kích, cô cố gắng vì hình tượng của bản thân tranh thủ đến một tầm cao mới, “Bảo Nhi, cậu không biết đâu, ban nãy trai đẹp nói thích kiểu phụ nữ như tớ.” Được rồi, mặc dù câu này không phải lời gốc, nhưng ý đại khái tương tự vậy là được, cô trước giờ không phải là người thích thêm bớt.
Phạm Bảo Nhi vỗ trán gào thét: “Chị hai ơi, lời của kẻ thần kinh mà cậu cũng tin ư?”
Hùng Cách Cách cười hì hì nói: "Tớ thấy lúc anh ta nói câu đó rất bình thường."
Phạm Bảo Nhi không còn sức đâu để đả kích Hùng Cách Cách, “Mình lại cảm thấy, khi anh ta nói câu đó là lúc hệ số hỗn loạn tinh thần đã đột phá qua mức cấp năm rồi.”
Hùng Cách Cách trầm mặc.
(1) Người Kim cũng có một thứ vũ khí gọi là lang nha (gậy răng sói).
Chương 6: Mẹ kiếp! (1)
Edit: Chenqiucao
Hùng Cách Cách ở nhà nghỉ ngơi và dưỡng sức ba ngày.
Dùng lời của cô nói đó là: “Trong khoảng thời gian này vận may của tớ không cao, cần tĩnh tu mấy ngày, đợi sau khi thần may mắn soi chiếu, tất nhiên có phúc lộc!”
Ba ngày sau Hùng Cách Cách bắt đầu hành động.
Cô dùng thời gian một tuần phỏng vấn tám công việc, nhưng đều kết thúc bằng thất bại.
Phạm Bảo Nhi nhướng mày hỏi: “Không phải cậu nói sau ba ngày vận rủi, thần may mắn của cậu sẽ soi chiếu sao?”
Hùng Cách Cách xoa chân nói rất đúng trọng tâm: “Nếu như không phải mấy ngày nay tớ được thần may mắn soi chiếu, nhất định còn phải nhờ cậu lấy tiền đi chuộc tớ rồi.”
Tay trái Phạm Bảo Nhi bóp trán, ngón tay phải hướng về phía Hùng Cách Cách, “Con bé mái ngố kia, hãy xử lý hết đống manga rồi đổi thành tiền mặt cho tớ! Từ nay về sau, cậu còn dám mua về những thứ đó, tớ sẽ… sẽ không bao giờ cho cậu ăn chực nữa!”
Uy hiếp này không thể coi là nhỏ.
Nhưng nếu so với sách manga thì chẳng là cái thá gì.
Chẳng qua Hùng Cách Cách cô bây giờ đã mất việc, lại phải trả tiền nên đành phải nhịn đau bỏ đi những thứ yêu thích, đi bán những cuốn sách manga của cô đổi lấy tiền mặt.
Vì sinh tồn, cô nhịn!
Cả buổi tối, Hùng Cách Cách đều ở một chỗ sàng lọc những cuốn manga cô giữ gìn vô cùng cẩn thận. Quyển này không bỏ được, quyển kia cực kỳ thích; cuốn này là sách bìa cứng, cuốn kia nam chính ăn nói rất khốc.
Sáng sớm, Phạm Bảo Nhi không thể nhịn được nữa đành phải ra tay tàn sát, rầm rầm thu dọn ra một rương sách manga nhét vào trong ngực Hùng Cách Cách, đồng thời uy hiếp nói: “Hôm nay không đổi những tập manga này thành tiền mặt, thì cậu cũng khỏi cần về!”
Hùng Cách Cách cắn môi dưới, nện bước nặng nề đi về phía con phố chuyên buôn bán sách cũ. Cô chọn một chỗ chẳng ai để ý đến ngồi xuống. Bởi vì mái ngố của cô hơi dài nên cô chỉ có thể nhìn chằm chằm những đôi chân đi tới đi lui trước mặt cô.
Một buổi trưa lặng lẽ trôi đi nhưng chẳng có người nào đến tìm Hùng Cách Cách trả giá.
Vẻ mặt Hùng Cách Cách hơi ủ rũ, nhưng nếu như thẳng thắn mà nói thì trong lòng của cô lại cao hứng cực kỳ. Bảo Nhi à, không phải tớ không muốn bán những cuốn sách này mà là không ai đến mua. Tớ đã rất rất rất cố gắng rồi.
Buổi trưa đói bụng cô móc ra hai đồng mua hai chiếc bánh nhân thịt ăn.
Buổi chiều người đi dạo trong hiệu sách cũ không nhiều, Hùng Cách Cách dứt khoát ngồi trên một tờ báo nhặt được, ôm một cuốn sách manga đã rất cũ xem say xưa ngon lành.
Hùng Cách Cách đang xem mê mẩn, thì thấy một bàn tay to xuất hiện trong không trung tựa như chuẩn bị giành sách của manga!
Thần kinh nhạy cảm của Hùng Cách Cách còn dư lại chẳng là bao, vậy mà vào lúc này đột nhiên thay đổi. Chỉ thấy cô vừa mở miệng thì răng nhỏ trắng nõn liền cắn xuống ngón tay đó.
Động tác giống như chứng động kinh đột nhiên phát tác của người thần kinh, người bình thường căn bản không chịu nổi, cũng không tránh thoát được.
Thời gian như dừng lại.
Hùng Cách Cách ngước mắt nhìn chủ nhân ngón tay bị mình cắn.
Đó là một người đàn ông rất mơ hồ.
Hùng Cách Cách vén mái ngố che trước mắt mình sang một bên thành khe hở, lúc này mới thấy rõ diện mạo chàng trai trước mặt.
Vẻ ngoài của anh ta rất… khó có thể hình dung.
Nói như thế nào nhỉ, đầu anh ta rất cao, cả người nhìn cao gầy. Tóc anh ta bù xù, nhìn có vẻ như mới vừa rời giường. Ánh mắt rất đẹp, nhưng xung quanh mắt lại có quầng thâm rất đen. Mũi anh ta thẳng tắp, môi rất đẹp, nhưng sắc mặt yếu ớt… A, không đúng, là da rất trắng. Kiểu trắng đó có lẽ là vì lâu ngày không thấy ánh mặt trời.
Cằm anh ta rất nhọn làm anh ta càng giống như loài động vật ẩn hiện vào ban đêm. Không biết tại sao Hùng Cách Cách lại liên tưởng tới loài dơi hút máu.
Anh ta mặc một chiếc áo T-shirt màu xanh đậm rất rộng, bên dưới mặc phối một chiếc quần jean mài bó sát chân, đi đôi giày vans màu sắc sặc sỡ.
Anh ta cứ đứng trước mặt Hùng Cách Cách như vậy, cũng không nhúc nhích.
Thời gian trong nháy mắt bị chụp thành bức ảnh lưu niệm.
Hùng Cách Cách cảm thấy, người đàn ông trước mắt này giống như một vị khách đi bộ đi du lịch, sau khi vượt qua núi cao trùng trùng, cùng phồn hoa và vắng vẻ, cuối cùng cập bến trước hiệu sách cũ, đem lại cho cô không gian tự sướng mới. Như thế rất tốt, há há…
Tô Hàng nghĩ, cô nàng trước mặt này giống con chó becgie của Đức rất lâu chưa được chải lông tắm rửa. Thế mà cô ả lại ngậm ngón tay của anh, đúng là ghê tởm mà!
Tô Hàng không thể nhịn được nữa, cuối cùng mở miệng trước giờ luôn lấy ‘nham hiểm’ làm đặc sắc, thấp giọng quát: “Nhả ra! Cô có thể coi mình là chó, nhưng tôi không phải là mẩu xương.”
Trái tim rộn rạo của Hùng Cách Cách khi gặp trai đẹp tức thì trở về vị trí cũ. Cô chậm rãi buông lỏng hàm răng, khóe môi nhếch lên biểu thị cảm giác áy náy sâu sắc, “Xin lỗi, xin lỗi…” Sau khi nói xin lỗi, sâu trong nội tâm cô bắt đầu xem thường bản thân. Vì sao phải nói xin lỗi? Mày nói đi, tại sao phải xin lỗi? Hắn ta đang sỉ nhục nhân cách của mày! Sỉ nhục khí chất của mày đó! Được rồi, có lúc bị trai đẹp sỉ nhục cũng là một loại hưởng thụ. Hùng Cách Cách, phẩm chất bỉ ổi của mày quả nhiên dũng mãnh!
Thay đổi cách nghĩ như vậy cũng tốt, Người đàn ông trước mắt chính là một tên thụ tuyệt thế vô song. Anh ta miệng lưỡi sắc bén, cực kỳ khó chịu, vì vậy Hùng Cách Cách chí công vô tư nên lấy tấm lòng bao dung đối xử với anh ta… Woa… tốt quá.
Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách có chết cũng không đánh ra được rắm lại càng thêm chán ghét. Anh chàng lên án: “Ghê tởm chết đi được, nước miếng của cô chảy hết lên ngón tay của tôi rồi kìa.”
Hùng Cách Cách lập tức đưa đầu lưỡi mềm mại cuốn đi nước miếng trên ngón tay Tô Hàng.
Trong dạ dày Tô Hàng nhộn nhạo, hơi muốn nôn. Anh ta run run một lát rồi đứng dậy, móc một chiếc khăn tay từ trong túi quần ra, dùng sức chùi chỗ bị Hùng Cách Cách liếm.
Hùng Cách Cách bĩu môi, thật muốn phun nước miếng lên bàn chân của tên đàn ông buồn nôn đó! Lẽ nào những trai đẹp phẩm hạnh tốt chỉ tồn tại trong manga thôi sao? Ông trời ơi, quả nhiên là một đại thụ! Bởi vì hắn không thể làm công được! Ha ha…
Sau khi Tô Hàng lau sạch sẽ ngón tay, cúi người xuống, rút cuốn sách manga cũ kĩ được nắm chặt trong tay Hùng Cách Cách, vừa liếc nhìn vừa nói với cô: “Tôi muốn mua quyển sách manga này, cô ra giá đi.”
Tim Hùng Cách Cách đập lỡ một nhịp, đầu nóng lên, lập tức mở miệng nói: “Tôi bỏ ra hai đồng rưỡi mua lại từ tay cô bé sát vách nhà tôi. Tôi cũng xem nhiều lần rồi. Như vậy đi, anh trả tôi hai đồng là được.” Cô nghĩ thầm, bán mở hàng là được, sau khi cô về cũng không đến nỗi bị Bảo Nhi mắng.
Tô Hàng đánh mắt nhìn Hùng Cách Cách một cái, sau đó móc một trăm đồng mới tinh từ trong ví ra đưa cho cô.
Hùng Cách Cách nhận lấy tờ một trăm đồng, lắp bắp nói: “Tôi… tôi không có tiền lẻ.”
Tô Hàng mặt không thay đổi nói: “Khỏi cần thối.”
Mắt Hùng Cách Cách sáng lên, vội hỏi: “Thật sự không cần thối hả?”
Tô Hàng không nhìn Hùng Cách Cách nữa, xoay người rời đi.
Hùng Cách Cách thấy cuốn sách kia cách cô mỗi lúc một xa, cuối cùng không nhịn được chạy đuổi theo, một tay nắm lấy cuốn sách.
Tô Hàng cau mày, không nói hai lời, lại móc từ trong túi tờ một trăm đưa cho Hùng Cách Cách.
Hùng Cách Cách lắc đầu, siết chặt sách manga cũ kỹ không chịu buông tay.