Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-31
Chương 31: Ám sát (3)
Edit: Hanie
Beta: Hy
Cơ thể Cố Tĩnh Phong ngã xuống trước mặt Thẩm Khinh Vũ, những người còn lại đã bị thống lĩnh cấm vệ quân dẫn người tiêu diệu, máu chảy ra từ vết thương của Cố Tĩnh Phong chậm rãi biến thành màu đen, khóe miệng đã biến thành màu đỏ tím, thậm chí còn nhiễm màu đen.
Vương An thấy không ổn, vội vã móc bình dược trong lòng lấy một viên dược nhét vào miệng Cố Tĩnh Phong, cũng khong cần biết trên kiếm này có độc gì, ngăn độc tính trước đã.
Thẩm Khinh Vũ biết Cố Tĩnh Phong đánh giặc nhiều năm như thế, tất nhiên trên người sẽ mang theo các loại thuốc trị thương và dược giải độc, chỉ cần nhìn bộ dáng không hề hoảng loạn của Vương An là biết đã gặp không ít những chuyện như vậy.
Dưới sự khống chế của cấm vệ quân, những tên hắc y nhân đã tự cắn độc được giấu trong miệng tự tử chết. Mấy chục sinh mạng cứ như vậy nằm dưới chân Thẩm Khinh Vũ, đối với Thẩm Khinh Vũ mà nói loại kinh hãi này làm tim Thẩm Khinh Vũ căng thẳng, bỗng nhiên cô phát hiện, bản thân mình trong triều đại này, việc sống sót hay chết đi đều dễ dàng như vậy.
Tim Thẩm Khinh Vũ đập "thình thịch" mà Cố Tĩnh Phong trước mặt nàng đã ngã lên người nàng, giống như búp vê vải bị hỏng làm nàng luống cuống tay chân.
"Cố Tĩnh Phong, Cố Tĩnh Phong." Thẩm Khinh Vũ dùng sức vỗ lên mặt Cố Tĩnh Phong đã ngất xỉu trong lòng nàng, giọng nói cực kỳ hoảng loạn.
Khoảnh khắc Cố Tĩnh Phong ngã len người mình, Thẩm Khinh Vũ luống cuống.
Nàng của trước kia đã từng lập lời thề son sắt hy vọng Cố Tĩnh Phong hãy chết đi, hy vọng mình được làm quả phụ tự do nhưng đó là khi nàng không biết thì ra người nam nhân này không phải là người bạc tình bạc nghĩa, bây giờ, người nam nhân này, lại dùng máu thịt của mình chắn tên cho nàng, cứu mạng nàng, dù nàng có oán hận đến nhường nào thì lúc này cũng không thể nguyền rủa hắn hoặc thật sự mong hắn chết đi!
"Phu nhân, bây giờ trị thương cho tướng quân quan trọng hơn." Lý Toàn nghe tin chạy đến đã sớm sai người nâng Cố Tĩnh Phong trong lòng Thẩm Khinh Vũ lên cán, nhẹ giọng nói với Thẩm Khinh Vũ đã lệ rơi đầy mặt.
Vài thái giám đã sớm nâng Cố Tĩnh Phong vào trong cung, Liễu ma ma đỡ Thẩm Khinh Vũ dưới đất lên, hai chân run lên đi theo sau, giờ phút này, chân nàng như nhũn ra, chỉ cảm thấy trái tim mình như đã rơi vào vực sâu vạn trượng.
"Tiểu muội, đừng sợ, Cố tướng quân cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ bình an không sao đâu." Hai người hoàng hậu vội vàng chạy đến, nàng và Thẩm Khinh Vũ đứng chờ ngoài cửa, giờ phút này trên người Thẩm Khinh Vũ dính đầy máu và bụi, cực kỳ nhếch nhác, máu là của Cố Tĩnh Phong, còn nàng thì giống như ba hồn lạc mất bảy phách.
Vừa rỗi, khi Cố Tĩnh Phong bị nâng vào, vốn Thẩm Khinh Vũ muốn vào theo nhưng thái y bên trong ngăn lại, khi thấy cung nữ thái giám bê một chậu máu loãng ra, nàng cứ cảm thấy trái tim của mình như trống rỗng.
Thẩm Tĩnh Lam nhìn bộ dạng như mất hồn của muội muội, cũng nóng lòng không chịu nổi, mà hoàng đế đứng bên cạnh nhìn ánh mắt cầu cứu của Thẩm Tĩnh Lam thì thở dài, ngồi xổm xuống ,đối diện với Thẩm Khinh Vũ cũng đang ngồi bệt dưới hàng lang, nói: "Khinh Vũ, thái y tốt nhất trong cung đang ở bên trong rồi, họ sẽ cố gắng hết sức cứa Tĩnh Phong, từ nhỏ đến lớn nó đã sống chết bao nhiêu lần rồi, lần này cũng sẽ không sao, ngươi phải tin trẫm, được không?"
Lúc trước khi Thẩm Khinh Vũ còn nhỏ vì muốn gả cho Cố Tĩnh Phong đã dám chạy đến điện Thái Hòa dùng mạng uy hiếp mình, có thể tưởng tượng được ý nghĩa của Cố Tĩnh Phong đối với Thẩm Khinh Vũ, lúc Tô Hành nói lời này bản thân hắn cũng không có lòng tin, nhìn dáng vẻ những hắc y nhân bỗng dưng xông đến đó có lẽ là người Đại Mạc phái đến nhưng rõ ràng trong phủ Tô Trạc đã có một mật thám của Đại Mạc, tại sao người Đại Mạc vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy.
Mà nếu Đại Mạc biết Tô Trạc trọng thương, liệu họ có bắt đầu chuẩn bị khởi binh, mật thám kia, liệu có phải ngay từ lúc bắt đầu đã là đạn sương khói hay không.
Thân là hoàng đế của Đại Chu, Tô Hành phải lo lắng, không chỉ đơn giản là chuyện Cố Tĩnh Phong bị thương mà trên người ông còn phải gánh vác rất nhiều thứ, cũng có rất nhiều điều phải cố kỵ.
Lúc Tô Hành thầm thở dài cũng là lúc Thẩm Khinh Vũ như bình tĩnh, siết giữ cổ Tô Hành, động tác cực nhanh làm người khác không kịp đỡ, Tô Hành luyện võ hằng năm vẫn sững sờ trước động tác của Thẩm Khinh Vũ, mà Thẩm Tĩnh Lam đang lo lắng cho Thẩm Khinh Vũ thì lập tức thét chói tai: "Tiểu muội, muội làm gì vậy!"
Thẩm Khinh Vũ kéo lên cơ thể cồng kềnh của mình, trực tiếp đè thiên tử lên vách tường màu trắng trước mặt, giữ chặt cổ hắn, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được, hỏi Tô Hành: "Hải Đường là mật thám, có phải hay không?”
Chuyện như vậy nếu Cố Tĩnh Phong có kế hoạch, tất nhiên sẽ nói với người nam nhân trước mặt, đây là chuyện không cần hỏi cũng biết! Bây giờ Thẩm Khinh Vũ chỉ muốn làm rõ có phải Cố Tĩnh Phong đang lừa mình hay không!
Yết hầu Tô Hành bị Thẩm Khinh Vũ dùng sức siết chặt, suýt chút không thở nỗi, ai có thể ngờ tiểu nha đầu này lại có bản lĩnh như thế, nghe nàng nói, nhanh chóng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy."
Tô Hành vừa nói xong, tay Thẩm Khinh Vũ cũng thả lỏng ngay, giờ phút này sự áy náy trong lòng được đẩy lên tột đỉnh, Thẩm Khinh Vũ có chút không khống chế được cảm xúc, nhìn thẳng vào Tô Hành mắng to.
"Đồ lừa đảo, các người đều là đồ lừa đảo!"
Edit: Hanie
Beta: Hy
Cơ thể Cố Tĩnh Phong ngã xuống trước mặt Thẩm Khinh Vũ, những người còn lại đã bị thống lĩnh cấm vệ quân dẫn người tiêu diệu, máu chảy ra từ vết thương của Cố Tĩnh Phong chậm rãi biến thành màu đen, khóe miệng đã biến thành màu đỏ tím, thậm chí còn nhiễm màu đen.
Vương An thấy không ổn, vội vã móc bình dược trong lòng lấy một viên dược nhét vào miệng Cố Tĩnh Phong, cũng khong cần biết trên kiếm này có độc gì, ngăn độc tính trước đã.
Thẩm Khinh Vũ biết Cố Tĩnh Phong đánh giặc nhiều năm như thế, tất nhiên trên người sẽ mang theo các loại thuốc trị thương và dược giải độc, chỉ cần nhìn bộ dáng không hề hoảng loạn của Vương An là biết đã gặp không ít những chuyện như vậy.
Dưới sự khống chế của cấm vệ quân, những tên hắc y nhân đã tự cắn độc được giấu trong miệng tự tử chết. Mấy chục sinh mạng cứ như vậy nằm dưới chân Thẩm Khinh Vũ, đối với Thẩm Khinh Vũ mà nói loại kinh hãi này làm tim Thẩm Khinh Vũ căng thẳng, bỗng nhiên cô phát hiện, bản thân mình trong triều đại này, việc sống sót hay chết đi đều dễ dàng như vậy.
Tim Thẩm Khinh Vũ đập "thình thịch" mà Cố Tĩnh Phong trước mặt nàng đã ngã lên người nàng, giống như búp vê vải bị hỏng làm nàng luống cuống tay chân.
"Cố Tĩnh Phong, Cố Tĩnh Phong." Thẩm Khinh Vũ dùng sức vỗ lên mặt Cố Tĩnh Phong đã ngất xỉu trong lòng nàng, giọng nói cực kỳ hoảng loạn.
Khoảnh khắc Cố Tĩnh Phong ngã len người mình, Thẩm Khinh Vũ luống cuống.
Nàng của trước kia đã từng lập lời thề son sắt hy vọng Cố Tĩnh Phong hãy chết đi, hy vọng mình được làm quả phụ tự do nhưng đó là khi nàng không biết thì ra người nam nhân này không phải là người bạc tình bạc nghĩa, bây giờ, người nam nhân này, lại dùng máu thịt của mình chắn tên cho nàng, cứu mạng nàng, dù nàng có oán hận đến nhường nào thì lúc này cũng không thể nguyền rủa hắn hoặc thật sự mong hắn chết đi!
"Phu nhân, bây giờ trị thương cho tướng quân quan trọng hơn." Lý Toàn nghe tin chạy đến đã sớm sai người nâng Cố Tĩnh Phong trong lòng Thẩm Khinh Vũ lên cán, nhẹ giọng nói với Thẩm Khinh Vũ đã lệ rơi đầy mặt.
Vài thái giám đã sớm nâng Cố Tĩnh Phong vào trong cung, Liễu ma ma đỡ Thẩm Khinh Vũ dưới đất lên, hai chân run lên đi theo sau, giờ phút này, chân nàng như nhũn ra, chỉ cảm thấy trái tim mình như đã rơi vào vực sâu vạn trượng.
"Tiểu muội, đừng sợ, Cố tướng quân cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ bình an không sao đâu." Hai người hoàng hậu vội vàng chạy đến, nàng và Thẩm Khinh Vũ đứng chờ ngoài cửa, giờ phút này trên người Thẩm Khinh Vũ dính đầy máu và bụi, cực kỳ nhếch nhác, máu là của Cố Tĩnh Phong, còn nàng thì giống như ba hồn lạc mất bảy phách.
Vừa rỗi, khi Cố Tĩnh Phong bị nâng vào, vốn Thẩm Khinh Vũ muốn vào theo nhưng thái y bên trong ngăn lại, khi thấy cung nữ thái giám bê một chậu máu loãng ra, nàng cứ cảm thấy trái tim của mình như trống rỗng.
Thẩm Tĩnh Lam nhìn bộ dạng như mất hồn của muội muội, cũng nóng lòng không chịu nổi, mà hoàng đế đứng bên cạnh nhìn ánh mắt cầu cứu của Thẩm Tĩnh Lam thì thở dài, ngồi xổm xuống ,đối diện với Thẩm Khinh Vũ cũng đang ngồi bệt dưới hàng lang, nói: "Khinh Vũ, thái y tốt nhất trong cung đang ở bên trong rồi, họ sẽ cố gắng hết sức cứa Tĩnh Phong, từ nhỏ đến lớn nó đã sống chết bao nhiêu lần rồi, lần này cũng sẽ không sao, ngươi phải tin trẫm, được không?"
Lúc trước khi Thẩm Khinh Vũ còn nhỏ vì muốn gả cho Cố Tĩnh Phong đã dám chạy đến điện Thái Hòa dùng mạng uy hiếp mình, có thể tưởng tượng được ý nghĩa của Cố Tĩnh Phong đối với Thẩm Khinh Vũ, lúc Tô Hành nói lời này bản thân hắn cũng không có lòng tin, nhìn dáng vẻ những hắc y nhân bỗng dưng xông đến đó có lẽ là người Đại Mạc phái đến nhưng rõ ràng trong phủ Tô Trạc đã có một mật thám của Đại Mạc, tại sao người Đại Mạc vẫn thiếu kiên nhẫn như vậy.
Mà nếu Đại Mạc biết Tô Trạc trọng thương, liệu họ có bắt đầu chuẩn bị khởi binh, mật thám kia, liệu có phải ngay từ lúc bắt đầu đã là đạn sương khói hay không.
Thân là hoàng đế của Đại Chu, Tô Hành phải lo lắng, không chỉ đơn giản là chuyện Cố Tĩnh Phong bị thương mà trên người ông còn phải gánh vác rất nhiều thứ, cũng có rất nhiều điều phải cố kỵ.
Lúc Tô Hành thầm thở dài cũng là lúc Thẩm Khinh Vũ như bình tĩnh, siết giữ cổ Tô Hành, động tác cực nhanh làm người khác không kịp đỡ, Tô Hành luyện võ hằng năm vẫn sững sờ trước động tác của Thẩm Khinh Vũ, mà Thẩm Tĩnh Lam đang lo lắng cho Thẩm Khinh Vũ thì lập tức thét chói tai: "Tiểu muội, muội làm gì vậy!"
Thẩm Khinh Vũ kéo lên cơ thể cồng kềnh của mình, trực tiếp đè thiên tử lên vách tường màu trắng trước mặt, giữ chặt cổ hắn, dùng giọng nói chỉ có hai người nghe được, hỏi Tô Hành: "Hải Đường là mật thám, có phải hay không?”
Chuyện như vậy nếu Cố Tĩnh Phong có kế hoạch, tất nhiên sẽ nói với người nam nhân trước mặt, đây là chuyện không cần hỏi cũng biết! Bây giờ Thẩm Khinh Vũ chỉ muốn làm rõ có phải Cố Tĩnh Phong đang lừa mình hay không!
Yết hầu Tô Hành bị Thẩm Khinh Vũ dùng sức siết chặt, suýt chút không thở nỗi, ai có thể ngờ tiểu nha đầu này lại có bản lĩnh như thế, nghe nàng nói, nhanh chóng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy."
Tô Hành vừa nói xong, tay Thẩm Khinh Vũ cũng thả lỏng ngay, giờ phút này sự áy náy trong lòng được đẩy lên tột đỉnh, Thẩm Khinh Vũ có chút không khống chế được cảm xúc, nhìn thẳng vào Tô Hành mắng to.
"Đồ lừa đảo, các người đều là đồ lừa đảo!"
Bình luận facebook