Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-33
Chương 33: Kẻ động thủ phía sau (2)
Edit: Hy
"Ma ma, người đi tìm cho ta một cái mềm đặt đó, ta ở chỗ này chăm sóc hắn." Rốt cuộc hắn là vì cứu nàng nên mới nằm đây, sinh mệnh bị đe doạ, nếu không làm điều gì, trong lòng nàng sẽ thấy áy náy, khả năng cả đời này cũng không thể nguôi ngoai.
"Rõ." Liễu ma ma nghe xong, liền đi ra bên ngoài thu xếp một cái mềm mạng tới, đặt nó ở bên cạnh giường Cố Tĩnh Phong. Thẩm Khinh Vũ chỉ lẳng lặng ngồi xuống, các thái y đang cố giải độc trong người Cố Tĩnh Phong, ở bên ngoài nghiên cứu giải dược, một lúc lại đi vào bắt mạch, xem tình trạng.
Thẩm Khinh Vũ cũng không náo loạn, chỉ nhìn các thái y ra ra vào vào, ra sức cứu trị cho Cố Tĩnh Phong. Nàng mệt mỏi, liền nằm xuống mềm nghỉ ngơi, Liễu ma ma cùng Tố Ca Tố Tâm ngồi cạnh đỡ nàng.
Mà ở tướng quân phủ, sự tình Cố Tĩnh Phong bị thương truyền khắc, một số người còn đem sự tình phát sinh truyền thêm sinh động, giống như là chính mình đã trải qua, còn nói tướng quân tình thâm trọng ý, rốt cuộc vẫn là chính thê, không có điều thua thiệt, lúc đó mới dám lấy thân chắn kiếm bảo vệ phu nhân.
Lời nói thực không dễ nghe, lần này, tướng quân chỉ sợ lành ít dữ nhiều, một khi tướng quân mất, trắc viện kia chỉ sợ một nơi cư trú cũng không có. Cho nên, hiện giờ trong tướng quân phủ đều đang chờ xem trắc viện bị chê cười, chỉ nói từ nay về sau, trong viện chả ai ngó ngàng nữa.
Song Hỉ bưng thuốc dưỡng thai do đại phu kê mang vào, Hải Đường đứng ở sau cửa, dùng kim châm nhân lúc Sống Hỉ không phòng bị mà đâm vào tay, Song Hỉ hất tay, thiếu chút nữa đem khay bé trong tay rơi xuống đất. Hải Đường tiếp tục, nhưng trong phòng không hề phát ra tiếng động, mà một cái tay khác của Song Hỉ, dùng sức khống chế kim chân lại, làm nàng không thể nhúc nhích, lực cũng không đủ để đánh trả.
"Ngươi điên rồi? Ngươi làm cái gì đấy?" Song Hỉ đối với hành vi vô cớ của nàng, sắc mặt tối sầm, chỉ không hiểu nàng làm cái gì, ngăn không được lạnh lùng nói.
"Chuyện tướng quân bị thương, có phải hay không, ngươi ở sau lưng phá rối?" Hải Đường dùng tốc độ nhanh nhất đóng cửa lại, sau đó một châm, lại phóng tới hai chân của Song Hỉ, nàng cả người không lực, lập tức quỳ xuống. Trong mắt Hải Đường đằm đằm sát khí, hậm hực hỏi.
Nghe chuyện Cố Tĩnh Phong bị ám sát, phản ứng đầu tiên của nàng là Song Hỉ ở sau lưng giở trò, tính toán bỏ qua nàng, trực tiếp động thủ giết người. Cho nên, nhân lúc Sống Hỉ không hề phòng bị, dùng kim châm huyệt vị, khiến nàng ta không thể động đậy, yên tĩnh nghe thẩm vấn. Trên người Song Hỉ có công phu, nếu như trực tiếp, nàng sẽ không đạt được.
Dao sắt sáng loáng để kề ở cổ Song Hiện, lập tức xuất hiện một vết máu. Hải Đường không hề lưu tình, trong mắt toàn phẫn nộ.
Song Hỉ cũng bị làm cho kinh sợ, không nghĩ tới Hải Đường thế mà vì một Cố Tĩnh Phong, đối xử với chính mình như vậy, ở cổ cảm nhận được lưỡi dao lạnh lẽo.
"Ta với ngươi tất cả đều là quân cờ trong kế hoạch, phía trên nếu hạ mệnh lệnh, chúng ta phải lập tức chấp hành, nào có thể thấy đổi, ngươi cảm thấy ta sẽ ngốc đến nỗi chính mình đi ám sát, lại còn ngủ ngốc đến nỗi ám sát trước mặt Cố Tĩnh Phong?"
"Ngươi đem dao thu lại cho ta! Chuyện này, ta không hề can dự, còn nữa trong kinh thành, người muốn giết Cố Tĩnh Phong nhiều vô kể, ngươi như thế nào lại xác định là do người của ta làm? Chúng ta đều làm theo kế hoạch, không có nảy sinh sự tình khác, ngươi có phải hay không, không thể kiềm chế tình yêu với Cố Tĩnh Phong, đầu óc cũng trở nên không minh mẫn?"
Song Hỉ nghiến răng, lạnh giọng tức giận mắng Hải Đường, không chút khách khí. Sau khi nàng nói xong, kim châm trên người được rút ra, chỉ là cảm giác tê mỏi còn chưa biến mất, chưa thể khôi phục, Song Hỉ chỉ có thể duy trì tư thế vừa rồi, quỳ trên mặt đất, hàm răng cắn chặt.
"Ra ngoài tìm hiểu rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là do ai làm, rồi trở về nói cho ta!" Hải Đường đối với Song Hỉ vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, lạnh giọng hạ lệnh với nàng.
Song Hỉ không có phản ứng, cũng không có tiếng động, chỉ mang theo một vẻ mặt châm chọc nhìn nàng, Hải Đường nhẹ giọng nói, "Ta biết, ngươi vẫn còn uất hận ta, cho nên đối với ta hiện tại có chút khinh thường. Nhưng cho đến lúc chưa lấy được bản đồ binh bộ, ngươi vẫn phải nghe mệnh lệnh của ta, phụ thuộc vào ta, chỉ dựa vào ngươi, không thể tiến vào thư phòng của Cố Tĩnh Phong. Cho nên, ta khuyên ngươi, nên ngoan ngoãn nghe lời ta nói, bằng không, ta sẽ tùy thời cơ, đoạt lấy cơ hội lấy mạng ngươi!"
"Hiện tại, ngươi đi tìm hiểu rõ ràng lai lịch thích khách đó cho ta, ngươi nếu nghe hiểu, hiện tại đi ra ngoài luôn. Còn nếu không hiểu, ta không ngại biến ngươi trở thành kẻ câm điếc, hoàn toàn không cần nói đáp trả."
Hải Đường ngồi ở bàn gỗ tròn, bên chén thuốc dưỡng thai lên uống, thần sắc nhàn nhạt, không thèm quan tâm, đối với Song Hỉ lạnh mặt ra lệnh. Song Hỉ chỉ còn mức chịu đựng, mắt trợn lên, hận không thể đánh nàng ta.
Cố nén hơi thở lại, Song Hỉ từ mặt đất giãy gịua đứng lên, chỉ phun ra một miếng nước bọt trước mặt Hải Đường, nghiên răng nghiến lợi đi ra cửa. Lúc đó, ở trên cổ, vết máu do dao cứa vào vẫn còn rõ ràng...
Edit: Hy
"Ma ma, người đi tìm cho ta một cái mềm đặt đó, ta ở chỗ này chăm sóc hắn." Rốt cuộc hắn là vì cứu nàng nên mới nằm đây, sinh mệnh bị đe doạ, nếu không làm điều gì, trong lòng nàng sẽ thấy áy náy, khả năng cả đời này cũng không thể nguôi ngoai.
"Rõ." Liễu ma ma nghe xong, liền đi ra bên ngoài thu xếp một cái mềm mạng tới, đặt nó ở bên cạnh giường Cố Tĩnh Phong. Thẩm Khinh Vũ chỉ lẳng lặng ngồi xuống, các thái y đang cố giải độc trong người Cố Tĩnh Phong, ở bên ngoài nghiên cứu giải dược, một lúc lại đi vào bắt mạch, xem tình trạng.
Thẩm Khinh Vũ cũng không náo loạn, chỉ nhìn các thái y ra ra vào vào, ra sức cứu trị cho Cố Tĩnh Phong. Nàng mệt mỏi, liền nằm xuống mềm nghỉ ngơi, Liễu ma ma cùng Tố Ca Tố Tâm ngồi cạnh đỡ nàng.
Mà ở tướng quân phủ, sự tình Cố Tĩnh Phong bị thương truyền khắc, một số người còn đem sự tình phát sinh truyền thêm sinh động, giống như là chính mình đã trải qua, còn nói tướng quân tình thâm trọng ý, rốt cuộc vẫn là chính thê, không có điều thua thiệt, lúc đó mới dám lấy thân chắn kiếm bảo vệ phu nhân.
Lời nói thực không dễ nghe, lần này, tướng quân chỉ sợ lành ít dữ nhiều, một khi tướng quân mất, trắc viện kia chỉ sợ một nơi cư trú cũng không có. Cho nên, hiện giờ trong tướng quân phủ đều đang chờ xem trắc viện bị chê cười, chỉ nói từ nay về sau, trong viện chả ai ngó ngàng nữa.
Song Hỉ bưng thuốc dưỡng thai do đại phu kê mang vào, Hải Đường đứng ở sau cửa, dùng kim châm nhân lúc Sống Hỉ không phòng bị mà đâm vào tay, Song Hỉ hất tay, thiếu chút nữa đem khay bé trong tay rơi xuống đất. Hải Đường tiếp tục, nhưng trong phòng không hề phát ra tiếng động, mà một cái tay khác của Song Hỉ, dùng sức khống chế kim chân lại, làm nàng không thể nhúc nhích, lực cũng không đủ để đánh trả.
"Ngươi điên rồi? Ngươi làm cái gì đấy?" Song Hỉ đối với hành vi vô cớ của nàng, sắc mặt tối sầm, chỉ không hiểu nàng làm cái gì, ngăn không được lạnh lùng nói.
"Chuyện tướng quân bị thương, có phải hay không, ngươi ở sau lưng phá rối?" Hải Đường dùng tốc độ nhanh nhất đóng cửa lại, sau đó một châm, lại phóng tới hai chân của Song Hỉ, nàng cả người không lực, lập tức quỳ xuống. Trong mắt Hải Đường đằm đằm sát khí, hậm hực hỏi.
Nghe chuyện Cố Tĩnh Phong bị ám sát, phản ứng đầu tiên của nàng là Song Hỉ ở sau lưng giở trò, tính toán bỏ qua nàng, trực tiếp động thủ giết người. Cho nên, nhân lúc Sống Hỉ không hề phòng bị, dùng kim châm huyệt vị, khiến nàng ta không thể động đậy, yên tĩnh nghe thẩm vấn. Trên người Song Hỉ có công phu, nếu như trực tiếp, nàng sẽ không đạt được.
Dao sắt sáng loáng để kề ở cổ Song Hiện, lập tức xuất hiện một vết máu. Hải Đường không hề lưu tình, trong mắt toàn phẫn nộ.
Song Hỉ cũng bị làm cho kinh sợ, không nghĩ tới Hải Đường thế mà vì một Cố Tĩnh Phong, đối xử với chính mình như vậy, ở cổ cảm nhận được lưỡi dao lạnh lẽo.
"Ta với ngươi tất cả đều là quân cờ trong kế hoạch, phía trên nếu hạ mệnh lệnh, chúng ta phải lập tức chấp hành, nào có thể thấy đổi, ngươi cảm thấy ta sẽ ngốc đến nỗi chính mình đi ám sát, lại còn ngủ ngốc đến nỗi ám sát trước mặt Cố Tĩnh Phong?"
"Ngươi đem dao thu lại cho ta! Chuyện này, ta không hề can dự, còn nữa trong kinh thành, người muốn giết Cố Tĩnh Phong nhiều vô kể, ngươi như thế nào lại xác định là do người của ta làm? Chúng ta đều làm theo kế hoạch, không có nảy sinh sự tình khác, ngươi có phải hay không, không thể kiềm chế tình yêu với Cố Tĩnh Phong, đầu óc cũng trở nên không minh mẫn?"
Song Hỉ nghiến răng, lạnh giọng tức giận mắng Hải Đường, không chút khách khí. Sau khi nàng nói xong, kim châm trên người được rút ra, chỉ là cảm giác tê mỏi còn chưa biến mất, chưa thể khôi phục, Song Hỉ chỉ có thể duy trì tư thế vừa rồi, quỳ trên mặt đất, hàm răng cắn chặt.
"Ra ngoài tìm hiểu rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là do ai làm, rồi trở về nói cho ta!" Hải Đường đối với Song Hỉ vẫn còn đang quỳ trên mặt đất, lạnh giọng hạ lệnh với nàng.
Song Hỉ không có phản ứng, cũng không có tiếng động, chỉ mang theo một vẻ mặt châm chọc nhìn nàng, Hải Đường nhẹ giọng nói, "Ta biết, ngươi vẫn còn uất hận ta, cho nên đối với ta hiện tại có chút khinh thường. Nhưng cho đến lúc chưa lấy được bản đồ binh bộ, ngươi vẫn phải nghe mệnh lệnh của ta, phụ thuộc vào ta, chỉ dựa vào ngươi, không thể tiến vào thư phòng của Cố Tĩnh Phong. Cho nên, ta khuyên ngươi, nên ngoan ngoãn nghe lời ta nói, bằng không, ta sẽ tùy thời cơ, đoạt lấy cơ hội lấy mạng ngươi!"
"Hiện tại, ngươi đi tìm hiểu rõ ràng lai lịch thích khách đó cho ta, ngươi nếu nghe hiểu, hiện tại đi ra ngoài luôn. Còn nếu không hiểu, ta không ngại biến ngươi trở thành kẻ câm điếc, hoàn toàn không cần nói đáp trả."
Hải Đường ngồi ở bàn gỗ tròn, bên chén thuốc dưỡng thai lên uống, thần sắc nhàn nhạt, không thèm quan tâm, đối với Song Hỉ lạnh mặt ra lệnh. Song Hỉ chỉ còn mức chịu đựng, mắt trợn lên, hận không thể đánh nàng ta.
Cố nén hơi thở lại, Song Hỉ từ mặt đất giãy gịua đứng lên, chỉ phun ra một miếng nước bọt trước mặt Hải Đường, nghiên răng nghiến lợi đi ra cửa. Lúc đó, ở trên cổ, vết máu do dao cứa vào vẫn còn rõ ràng...
Bình luận facebook