Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-35
Chương 35: Kẻ động thủ phía sau (4)
Edit: Hy
Tại Hành Vu uyển, Cố Tĩnh Phong đã hôn mê suốt hai ngày hai đêm, thái y đã thay đổi dược vô số lần để cứu hắn. Sáng sớm ngày thứ ba, tự nhiên mở mắt bừng tỉnh.
Thái y của Thái Y Viện đang ở bên ngoài nghiên cứu chế tạo tân dược, đã nhiều ngày, thái y ở luôn tại đây chiếu cố Cố Tĩnh Phong, mà Thẩm Khinh Vũ thì vẫn luôn ngủ ở cái mềm cạnh giường Cố Tĩnh Phong, ăn ngủ nghỉ đều ở trong gian phòng này, một phút cũng không rời.
Giờ phút này, Thẩm Khinh Vũ đang say sưa giấc ngủ, trên người còn đắp một tấm chăn mỏng, lông mi cong vút ở mí mắt, nhắm xuống tạo lên một hình cung tuyệt đẹp, tư thế ngủ an nhiên, khoé miệng cong lên, như là đang ở trong giấc mộng đẹp.
Cố Tĩnh Phong lờ mờ nhìn thấy Thẩm Khinh Vũ, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, khoé miệng nhếch lên, nở rộ ra một vòng cung rõ ràng, mà Tố Ca cùng Tố Tâm đang hầu hạ một bên, cảm giác ánh nắng bên ngoài đang chiếu rọi, không dám mở to mắt, liền quay đầu nhìn lại giường, thấy Cố Tĩnh Phong đã tỉnh, vừa muốn kêu to, Cố Tĩnh Phong lại dùng ánh mắt ý bảo không cần kinh động đến Thẩm Khinh Vũ.
Tố Tâm rón ra rón rén từ bên trong xoay người đi ra, sau đó đối với vài vị thái y bẩm báo, nói là tướng quân đã tỉnh. Vài vị thái y trên trán còn lấm tấm mồ hôi, nghe đến câu Cố Tĩnh Phong tỉnh lại kia liền thở dài ra một tiếng, cuối cùng nhoẻn miệng cười, giống như là trút ra được gánh nặng.
Lúc đó, dưới cái mềm bên giường, Thẩm Khinh Vũ bởi vì hài tử trong bụng dãy dọ, eo đau đến nỗi muốn xoay chuyển người, mà mỗi khi động một chút, cái bụng quá lớn, khiến nàng không chịu được mà nhăn mày, kêu Tố Ca.
“Phu nhân, tướng quân đã tỉnh!” Thời điểm Thẩm Khinh Vũ mê mẩn ngồi dậy, Tố Ca ở bên tai nàng, nhẹ nhàng kêu.
Nguyên nửa ngày cố mở mắt, cùng lấy lại tinh thần, thời điểm đã tỉnh táo, Thẩm Khinh Vũ mở to mắt nhìn vào phía trên giường, sau đó thấy, Cố Tĩnh Phong còn chưa khôi phục thần sắc đang nhìn chính mình ngây ngô cười, giày cũng không kịp đeo vào chân, chỉ ba bước nhỏ, nhanh chóng đến trước giường Cố Tĩnh Phong, vui mừng khôn xiết nói,
"Chàng tỉnh rồi?"
Cố Tĩnh Phong gật gật đầu, nhìn bộ dáng của nàng, khuôn mặt tiều tụy, sợi tóc hỗn độn, duỗi tay, dùng cánh tay không bị thương kia của mình, vuốt ve từng sợi tóc, giọng khàn khàn nói, "Không sao đâu, đừng lo lắng."
Trong lòng Thẩm Khinh Vũ nhẹ nhàng hơn một chút, nhiều ngày như thế, nàng cuối cùng cũng cảm giác thứ trong lồng ngực vẫn còn đập từng hồi, sau đó ngăn không được, oán trách hắn, "Chàng có phải là ngốc hay không, vì cái gì mà lại chắn kiếm giúp ta, chàng chán sống sao? Trên thân kiếm có độc, chàng có biết hay không, chàng thiếu chút nữa là chết rồi đó…"
"Nếu chàng mà chết, ta sẽ thành tội nhân, những quân lính ngoài tiền tuyến đang chờ đợi chàng chỉ huy, không có người chỉ dẫn sẽ kéo bè kết phái, nói không chừng, sẽ nhanh thất thủ, đến lúc đó, toàn bộ Đại Chu sẽ gặp chiến tranh, trăm họ lầm thân, ta sẽ trở thành kẻ đầu sỏ gây lên tội này, chàng…"
Giờ phút này, Thẩm Kinh Vũ nói năng lộn xộn, ngăn không được lời nói, cứ thế nói ra, những lời này đều là nàng mới biết, tỷ tỷ Thẩm Tĩnh Lam đã nói cho nàng biết, người nằm nhân này đối với kinh thành lại có ý nghĩa quan trọng như vậy, hắn mà chết, không nói đến một năm, có khi là một tháng, quân đội lại lần nữa áp đảo biên, trong thời gian tìm đại tướng mới, người Đại Mạc sẽ thừa cơ xâm nhập, như vậy Đại Chu sẽ gặp tổn thất thật lớn.
Khi đó, Thẩm Khinh Vũ chính mình cảm thấy hối hận. Thời điểm, Cố Tĩnh Phong tỉnh dậy, nàng kìm nén không được, đối với hắn lạnh giọng quát lớn, mắng hắn là cái đồ ngốc!
"Ta là nam nhân của nàng, cũng sắp là phụ thân của con nàng…"
Cố Tĩnh Phong lẳng lặng lắng nghe, nhìn nữ nhân đang nôn nóng, ra sức mắng chửi, không khỏi cảm thấy nhẹ lòng, chỉ hơi mỉm cười đáp lại giọng quát lớn của nàng. Trong nháy mắt, nàng ngậm miệng một chút,
"Một người nam nhân ngày cả thê tử của mình cũng không bảo vệ nổi, nói gì bảo vệ kinh thành. Khinh Vũ, nàng không sao là tốt, ta đã từng nói với nàng, ta tuyệt đối không dám phụ nàng, đây là từ nội tâm phát ra, tự nhiên, nói được thì phải làm được."
Bàn tay khô ráp, có một tầng vết chai thật dày đem tay Thẩm Khinh Vũ nắm chặt trong lòng bàn tay chính mình, nam nhân dùng giọng nhẹ nhàng nhất, giống như giọng âu yếm chân tình nhất trên đời. Những lời này, Thẩm Khinh Vũ là lần đầu tiên nghe thấy, có một chút chưa kịp thích ứng, bàn tay thon mịn từ trong tay Cố Tĩnh Phong rút ra, lại không nghĩ, đó lại làm nam nhân thêm thành khẩn,
"Đừng oán trách ta, ta biết, chuyện Hải Đường, là ta không đúng, nhưng quốc có quốc pháp, ta không còn lựa chọn nào khác."
"Nhìn nàng oán hận ta như vậy, muốn cùng ta hoà lí, ta mới biết được, ta thế mà lại làm tổn thương một nữ nhân, thật xin lỗi, làm nàng cùng hài tử phải chịu ủy khuất rồi…"
Thời điểm, Thẩm Khinh Vũ lại một lần kiên quyết muốn hoà li, Cố Tĩnh Phong biết, chính mình đã sai, hắn không nên dùng phương thức này, làm hủy hoại tín nhiệm của Thẩm Khinh Vũ đối với mình, cho nên mới bỏ hết tất cả mà cứu vãn lại, giống như mất bò mới lo làm chuồng. Mà giờ phút này, Thẩm Khinh Vũ mặt hơi đỏ hồng, ai có thể tưởng tượng, ký ức về nam nhân này vốn không toota đẹp, thế nhưng nói những lời âu yếm lại chạm đến lòng người như vậy.
"Chàng có phải vì hài tử nên mới làm như vậy?" Thẩm Khinh Vũ không phục, mở miệng nói.
"Nàng là thê tử đầu tiên của ta, lại là mẫu thân của hài tử nhà ta, bất luận nàng có hài tử hay không, nếu sự tình có lặp lại, ta vẫn sẽ đứng trước nàng, nữ nhân nên được nam nhân bảo hộ, đặc biệt ta lại chính là nam nhân…"
Edit: Hy
Tại Hành Vu uyển, Cố Tĩnh Phong đã hôn mê suốt hai ngày hai đêm, thái y đã thay đổi dược vô số lần để cứu hắn. Sáng sớm ngày thứ ba, tự nhiên mở mắt bừng tỉnh.
Thái y của Thái Y Viện đang ở bên ngoài nghiên cứu chế tạo tân dược, đã nhiều ngày, thái y ở luôn tại đây chiếu cố Cố Tĩnh Phong, mà Thẩm Khinh Vũ thì vẫn luôn ngủ ở cái mềm cạnh giường Cố Tĩnh Phong, ăn ngủ nghỉ đều ở trong gian phòng này, một phút cũng không rời.
Giờ phút này, Thẩm Khinh Vũ đang say sưa giấc ngủ, trên người còn đắp một tấm chăn mỏng, lông mi cong vút ở mí mắt, nhắm xuống tạo lên một hình cung tuyệt đẹp, tư thế ngủ an nhiên, khoé miệng cong lên, như là đang ở trong giấc mộng đẹp.
Cố Tĩnh Phong lờ mờ nhìn thấy Thẩm Khinh Vũ, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn, khoé miệng nhếch lên, nở rộ ra một vòng cung rõ ràng, mà Tố Ca cùng Tố Tâm đang hầu hạ một bên, cảm giác ánh nắng bên ngoài đang chiếu rọi, không dám mở to mắt, liền quay đầu nhìn lại giường, thấy Cố Tĩnh Phong đã tỉnh, vừa muốn kêu to, Cố Tĩnh Phong lại dùng ánh mắt ý bảo không cần kinh động đến Thẩm Khinh Vũ.
Tố Tâm rón ra rón rén từ bên trong xoay người đi ra, sau đó đối với vài vị thái y bẩm báo, nói là tướng quân đã tỉnh. Vài vị thái y trên trán còn lấm tấm mồ hôi, nghe đến câu Cố Tĩnh Phong tỉnh lại kia liền thở dài ra một tiếng, cuối cùng nhoẻn miệng cười, giống như là trút ra được gánh nặng.
Lúc đó, dưới cái mềm bên giường, Thẩm Khinh Vũ bởi vì hài tử trong bụng dãy dọ, eo đau đến nỗi muốn xoay chuyển người, mà mỗi khi động một chút, cái bụng quá lớn, khiến nàng không chịu được mà nhăn mày, kêu Tố Ca.
“Phu nhân, tướng quân đã tỉnh!” Thời điểm Thẩm Khinh Vũ mê mẩn ngồi dậy, Tố Ca ở bên tai nàng, nhẹ nhàng kêu.
Nguyên nửa ngày cố mở mắt, cùng lấy lại tinh thần, thời điểm đã tỉnh táo, Thẩm Khinh Vũ mở to mắt nhìn vào phía trên giường, sau đó thấy, Cố Tĩnh Phong còn chưa khôi phục thần sắc đang nhìn chính mình ngây ngô cười, giày cũng không kịp đeo vào chân, chỉ ba bước nhỏ, nhanh chóng đến trước giường Cố Tĩnh Phong, vui mừng khôn xiết nói,
"Chàng tỉnh rồi?"
Cố Tĩnh Phong gật gật đầu, nhìn bộ dáng của nàng, khuôn mặt tiều tụy, sợi tóc hỗn độn, duỗi tay, dùng cánh tay không bị thương kia của mình, vuốt ve từng sợi tóc, giọng khàn khàn nói, "Không sao đâu, đừng lo lắng."
Trong lòng Thẩm Khinh Vũ nhẹ nhàng hơn một chút, nhiều ngày như thế, nàng cuối cùng cũng cảm giác thứ trong lồng ngực vẫn còn đập từng hồi, sau đó ngăn không được, oán trách hắn, "Chàng có phải là ngốc hay không, vì cái gì mà lại chắn kiếm giúp ta, chàng chán sống sao? Trên thân kiếm có độc, chàng có biết hay không, chàng thiếu chút nữa là chết rồi đó…"
"Nếu chàng mà chết, ta sẽ thành tội nhân, những quân lính ngoài tiền tuyến đang chờ đợi chàng chỉ huy, không có người chỉ dẫn sẽ kéo bè kết phái, nói không chừng, sẽ nhanh thất thủ, đến lúc đó, toàn bộ Đại Chu sẽ gặp chiến tranh, trăm họ lầm thân, ta sẽ trở thành kẻ đầu sỏ gây lên tội này, chàng…"
Giờ phút này, Thẩm Kinh Vũ nói năng lộn xộn, ngăn không được lời nói, cứ thế nói ra, những lời này đều là nàng mới biết, tỷ tỷ Thẩm Tĩnh Lam đã nói cho nàng biết, người nằm nhân này đối với kinh thành lại có ý nghĩa quan trọng như vậy, hắn mà chết, không nói đến một năm, có khi là một tháng, quân đội lại lần nữa áp đảo biên, trong thời gian tìm đại tướng mới, người Đại Mạc sẽ thừa cơ xâm nhập, như vậy Đại Chu sẽ gặp tổn thất thật lớn.
Khi đó, Thẩm Khinh Vũ chính mình cảm thấy hối hận. Thời điểm, Cố Tĩnh Phong tỉnh dậy, nàng kìm nén không được, đối với hắn lạnh giọng quát lớn, mắng hắn là cái đồ ngốc!
"Ta là nam nhân của nàng, cũng sắp là phụ thân của con nàng…"
Cố Tĩnh Phong lẳng lặng lắng nghe, nhìn nữ nhân đang nôn nóng, ra sức mắng chửi, không khỏi cảm thấy nhẹ lòng, chỉ hơi mỉm cười đáp lại giọng quát lớn của nàng. Trong nháy mắt, nàng ngậm miệng một chút,
"Một người nam nhân ngày cả thê tử của mình cũng không bảo vệ nổi, nói gì bảo vệ kinh thành. Khinh Vũ, nàng không sao là tốt, ta đã từng nói với nàng, ta tuyệt đối không dám phụ nàng, đây là từ nội tâm phát ra, tự nhiên, nói được thì phải làm được."
Bàn tay khô ráp, có một tầng vết chai thật dày đem tay Thẩm Khinh Vũ nắm chặt trong lòng bàn tay chính mình, nam nhân dùng giọng nhẹ nhàng nhất, giống như giọng âu yếm chân tình nhất trên đời. Những lời này, Thẩm Khinh Vũ là lần đầu tiên nghe thấy, có một chút chưa kịp thích ứng, bàn tay thon mịn từ trong tay Cố Tĩnh Phong rút ra, lại không nghĩ, đó lại làm nam nhân thêm thành khẩn,
"Đừng oán trách ta, ta biết, chuyện Hải Đường, là ta không đúng, nhưng quốc có quốc pháp, ta không còn lựa chọn nào khác."
"Nhìn nàng oán hận ta như vậy, muốn cùng ta hoà lí, ta mới biết được, ta thế mà lại làm tổn thương một nữ nhân, thật xin lỗi, làm nàng cùng hài tử phải chịu ủy khuất rồi…"
Thời điểm, Thẩm Khinh Vũ lại một lần kiên quyết muốn hoà li, Cố Tĩnh Phong biết, chính mình đã sai, hắn không nên dùng phương thức này, làm hủy hoại tín nhiệm của Thẩm Khinh Vũ đối với mình, cho nên mới bỏ hết tất cả mà cứu vãn lại, giống như mất bò mới lo làm chuồng. Mà giờ phút này, Thẩm Khinh Vũ mặt hơi đỏ hồng, ai có thể tưởng tượng, ký ức về nam nhân này vốn không toota đẹp, thế nhưng nói những lời âu yếm lại chạm đến lòng người như vậy.
"Chàng có phải vì hài tử nên mới làm như vậy?" Thẩm Khinh Vũ không phục, mở miệng nói.
"Nàng là thê tử đầu tiên của ta, lại là mẫu thân của hài tử nhà ta, bất luận nàng có hài tử hay không, nếu sự tình có lặp lại, ta vẫn sẽ đứng trước nàng, nữ nhân nên được nam nhân bảo hộ, đặc biệt ta lại chính là nam nhân…"
Bình luận facebook