Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-47
Chương 47: Giết nàng (2)
Edit: Thiên
Beta: Su
Song Hỉ không thèm để ý ai, người đầy vết thương nhưng nhất quyết kéo theo Hải Đường yếu ớt vô lực một đường đi tới. Vừa cười nhạo vừa nói ra kế hoạch của mình, Hải Đường hoảng sợ lớn tiếng kêu to, thấy thế Song Hỉ lại càng dí chủy thủ vào sâu hơn.
"Uất Trì Tướng Quân nhà ngươi dạy ngươi dùng một nữ nhân yếu đuối để uy hiếp người bên ngoài à, chẳng trách hắn bị người ta đánh đến chạy trối chết, đúng là rùa đen rút đầu!"
Ánh lửa ngút trời cháy sáng như ban ngày, Cố Tĩnh Phong kéo Trầm Khinh Vũ ra sau, ra lệnh Vương An chú ý bảo hộ nàng cẩn thận. Hắn không sợ hãi mà nhìn Song Hỉ dắt theo Hải Đường đang hấp hối, cười lạnh ra giọng.
"Ngươi ít nói với ta những thứ đó đi. Lúc trước, Cố đại tướng quân ngươi chẳng phải đối với nữ nhân này nói lời thề non hẹn biển sao? Bây giờ tính mạng nàng ta đang ở trong tay ta. Ngươi cũng nên thực hiện lời hứa đó đi chứ! Song Hỉ ta muốn cũng không nhiều lắm, chỉ một mạng đổi một mạng, dùng mạng của ngươi để đổi mạng của nàng ta! Ngươi không phải đã nói sao, ngươi sẽ không để cho nữ nhân của ngươi chịu đau khổ, vậy thực hiện đi!"
Bị chủy thủ đâm vào cổ, máu chảy đầm đìa, cả người Hải Đường vô lực đến nỗi đánh trả cũng không được, trước mắt một mảnh mơ hồ, bên tai toàn tiếng "ông ông" hỗn loạn. Nhưng khi nghe thấy giọng Cố Tĩnh Phong, nàng liền cảm thấy yên tĩnh trở lại, nỗ lực bắt buộc mình tỉnh táo, rồi dùng hết khí lực mà cao giọng hô to: "Tướng Quân, Hải Đường chết không có gì đáng tiếc, xin Tướng Quân không cần cứu thiếp, nếu thế sẽ khiến thiếp giống nàng ta, đều cùng một loại người! Tướng Quân xả thân cứu giang sơn, thiên hạ, không thể hành động theo cảm tính..."
Hải Đường chưa nói xong, đã bị Song Hỉ dùng sức bóp chặt cổ tay, đau đến ngậm miệng!
"Câm miệng!"
"Sao hả? Cố tướng quân? Hóa ra lời ngươi nói lúc trước cùng nữ nhân này cũng chỉ là gió thoảng mây bay thôi à. A đúng rồi, ta phải nghĩ đến ngươi ngay từ đầu đã không có ý định tin tưởng nàng ta, có phải hay không? Ta sớm đã từng nói rồi, người giống như tướng quân đây trải qua bao nhiều sinh tử, hào hùng động lòng người, sao có thể đơn giản động tâm với một nữ nhân như vậy được. Có lẽ, chúng ta đều bị lừa rồi!”
Thấy Cố Tĩnh Phong im lặng, Song Hỉ lại càng đắc ý. Nàng không sợ chết, nếu có thể mang theo kẻ phản đồ Hải Đường này cùng chết, nàng thấy mình buôn bán cũng lời, nhất là làm cho Hải Đường trước khi chết thấy được bộ mặt thật của nam nhân kia, khiến nàng ta vỡ mộng! Cảm giác này thật là thống khoái!
"Mạng đổi mạng, ngươi giữ lời không?"
Tại thời điểm mà Song Hỉ còn dương dương đắc ý, Cố Tĩnh Phong nói một câu, khiến cho nụ cười của nàng ta cứ như vậy mà cứng ngắc, không thể tin được, nói: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói một mạng đổi một mạng, ngươi nói chuyện có giữ lời không?"
Tại thời điểm Song Hỉ kinh ngạc, Cố Tĩnh Phong lại một lần nữa lên tiếng, làm cho Hải Đường xém chút nữa muốn ngất đi, nước đong đầy trong hốc mắt. Giờ khắc này, nếu kêu Hải Đường thịt nát xương tan, nàng cũng cam tâm tình nguyện. Nàng tin nam nhân này sẽ không phụ mình.
Song Hỉ nghiến răng, tràn đầy lửa giận hướng tới Cố Tĩnh Phong mà mở miệng nói:
"Hay cho một oai vũ tướng quân thương hoa tiếc ngọc, nếu như tướng quân muốn cứu tình nhân bé nhỏ thì mời ngươi tự sát đi, ta lập tức sẽ để lại người. Dù sao ta biết trước mình không thể trốn được, nếu xuống hoàng huyền có oai vũ tướng quân tiếng tăm lừng lẫy làm bạn, thì cả đời này ta sống cũng không uổng phí."
"Vương An, đi tìm cung thủ, sau đó bắn hai kẻ kia thành ong vò vẽ cho ta!"
Song Hỉ vừa mới nói xong, thì người đang được Vương An cẩn thận bảo vệ phía sau - Trầm Khinh Vũ thình lình mở miệng, thanh âm cực lớn, đủ để tất cả mọi người nghe thấy. Sau khi nghe xong, hộ viện gia đinh đều vui mừng! Nếu nhân vật như Cố Tĩnh Phong cứ vô ích mà đi cứu Hải Đường là chuyện không thể! Nhưng thân phận bọn hắn thấp kém, căn bản không có tư cách nói ra lời này, mà bây giờ, chính thê đã mở miệng thì đương nhiên không cần nói cũng biết.
Trầm Khinh Vũ vừa mới nói xong, Cố Tĩnh Phong quay đầu, lạnh lùng nói.
"Khinh Vũ, nàng làm cái gì vậy?"
"Chẳng lẽ không được? Nàng ta chỉ là cô nhi, chết vốn là phương pháp giải quyết tốt nhất, mà có chết cũng là chết có ý nghĩa. Nếu nàng ta vì ngài mà chết, thì sau khi chết, thiếp sẽ cho nàng vị trí quý thiếp trong từ đường, sau đó nhập vào Thẩm gia, nhận nàng làm nghĩa nữ. Nhưng đến giang sơn mà ngài cũng không để ý, vì nàng đền mạng, chính là hồ đồ! Ngài cho phép, nhưng thiếp không cho phép."
"Song Hỉ, ta khuyên ngươi mau nhanh chóng hạ đao đi, cắt đứt yết hầu của tiểu tiện nhân kia. Ta nhất định đốt pháo chúc mừng, nhưng muốn cho nam nhân của ta vì nàng đền mạng, ngươi nằm mơ!"
"Vương An còn không mau chuẩn bị, ngươi muốn chết sao?"
Không nói nhiều mà cao quý, ra lệnh một tiếng là bao binh sĩ cúi đầu, chính là Trầm Khinh Vũ. Vương An lúc đầu vẫn còn ngu ngơ, bị Trầm Khinh Vũ quát liền vội vàng hồi thần lại. Không lâu sau, bên người Song Hỉ cùng Hải Đường toàn là xạ thủ dương cung kéo mũi tên, khí thế mười phần, chỉ cần ra lệnh một tiếng, sẽ không gì cản nổi, tính mạng nhất định không còn.
Cố Tĩnh Phong ngăn tất cả hộ vệ, không cho bọn họ nhúc nhích. Trầm Khinh Vũ đứng lên phía trước, khí khái ngút trời, không khiếp đảm chút nào.
Lúc Song Hỉ thấy một đám xạ thủ quanh mình, lòng liền run rẩy, mà tâm Hải Đường cũng lay động. Trầm Khinh Vũ tự nhiên biến thành Trình Giảo Kim, phá hủy ý định Song Hỉ cũng chặt đứt sinh mạng sắp sinh sôi của Hải Đường, nếu chỉ một mình Cố Tĩnh Phong thì Hải Đường tin tưởng, Cố Tĩnh Phong sẽ cứu mình, nhưng nếu có cả người này thì...
Căn bản Hải Đường không ôm hy vọng gì được!
"Thế nào? Ngươi còn do dự gì? Cắt xuống đi, hướng về cổ họng của nàng ta ba phần sẽ đến khí quản đó! Mau giơ tay chém xuống, tính mạng nàng ta sẽ không còn nữa. Ngươi không phải nói nàng là đồng lõa sao? Ngươi không phải nói nàng bán rẻ ngươi sao? Vừa vặn, động thủ đi, giết nàng, nhân dịp này mà giết nàng đi!"
Edit: Thiên
Beta: Su
Song Hỉ không thèm để ý ai, người đầy vết thương nhưng nhất quyết kéo theo Hải Đường yếu ớt vô lực một đường đi tới. Vừa cười nhạo vừa nói ra kế hoạch của mình, Hải Đường hoảng sợ lớn tiếng kêu to, thấy thế Song Hỉ lại càng dí chủy thủ vào sâu hơn.
"Uất Trì Tướng Quân nhà ngươi dạy ngươi dùng một nữ nhân yếu đuối để uy hiếp người bên ngoài à, chẳng trách hắn bị người ta đánh đến chạy trối chết, đúng là rùa đen rút đầu!"
Ánh lửa ngút trời cháy sáng như ban ngày, Cố Tĩnh Phong kéo Trầm Khinh Vũ ra sau, ra lệnh Vương An chú ý bảo hộ nàng cẩn thận. Hắn không sợ hãi mà nhìn Song Hỉ dắt theo Hải Đường đang hấp hối, cười lạnh ra giọng.
"Ngươi ít nói với ta những thứ đó đi. Lúc trước, Cố đại tướng quân ngươi chẳng phải đối với nữ nhân này nói lời thề non hẹn biển sao? Bây giờ tính mạng nàng ta đang ở trong tay ta. Ngươi cũng nên thực hiện lời hứa đó đi chứ! Song Hỉ ta muốn cũng không nhiều lắm, chỉ một mạng đổi một mạng, dùng mạng của ngươi để đổi mạng của nàng ta! Ngươi không phải đã nói sao, ngươi sẽ không để cho nữ nhân của ngươi chịu đau khổ, vậy thực hiện đi!"
Bị chủy thủ đâm vào cổ, máu chảy đầm đìa, cả người Hải Đường vô lực đến nỗi đánh trả cũng không được, trước mắt một mảnh mơ hồ, bên tai toàn tiếng "ông ông" hỗn loạn. Nhưng khi nghe thấy giọng Cố Tĩnh Phong, nàng liền cảm thấy yên tĩnh trở lại, nỗ lực bắt buộc mình tỉnh táo, rồi dùng hết khí lực mà cao giọng hô to: "Tướng Quân, Hải Đường chết không có gì đáng tiếc, xin Tướng Quân không cần cứu thiếp, nếu thế sẽ khiến thiếp giống nàng ta, đều cùng một loại người! Tướng Quân xả thân cứu giang sơn, thiên hạ, không thể hành động theo cảm tính..."
Hải Đường chưa nói xong, đã bị Song Hỉ dùng sức bóp chặt cổ tay, đau đến ngậm miệng!
"Câm miệng!"
"Sao hả? Cố tướng quân? Hóa ra lời ngươi nói lúc trước cùng nữ nhân này cũng chỉ là gió thoảng mây bay thôi à. A đúng rồi, ta phải nghĩ đến ngươi ngay từ đầu đã không có ý định tin tưởng nàng ta, có phải hay không? Ta sớm đã từng nói rồi, người giống như tướng quân đây trải qua bao nhiều sinh tử, hào hùng động lòng người, sao có thể đơn giản động tâm với một nữ nhân như vậy được. Có lẽ, chúng ta đều bị lừa rồi!”
Thấy Cố Tĩnh Phong im lặng, Song Hỉ lại càng đắc ý. Nàng không sợ chết, nếu có thể mang theo kẻ phản đồ Hải Đường này cùng chết, nàng thấy mình buôn bán cũng lời, nhất là làm cho Hải Đường trước khi chết thấy được bộ mặt thật của nam nhân kia, khiến nàng ta vỡ mộng! Cảm giác này thật là thống khoái!
"Mạng đổi mạng, ngươi giữ lời không?"
Tại thời điểm mà Song Hỉ còn dương dương đắc ý, Cố Tĩnh Phong nói một câu, khiến cho nụ cười của nàng ta cứ như vậy mà cứng ngắc, không thể tin được, nói: "Ngươi nói cái gì?"
"Ta nói một mạng đổi một mạng, ngươi nói chuyện có giữ lời không?"
Tại thời điểm Song Hỉ kinh ngạc, Cố Tĩnh Phong lại một lần nữa lên tiếng, làm cho Hải Đường xém chút nữa muốn ngất đi, nước đong đầy trong hốc mắt. Giờ khắc này, nếu kêu Hải Đường thịt nát xương tan, nàng cũng cam tâm tình nguyện. Nàng tin nam nhân này sẽ không phụ mình.
Song Hỉ nghiến răng, tràn đầy lửa giận hướng tới Cố Tĩnh Phong mà mở miệng nói:
"Hay cho một oai vũ tướng quân thương hoa tiếc ngọc, nếu như tướng quân muốn cứu tình nhân bé nhỏ thì mời ngươi tự sát đi, ta lập tức sẽ để lại người. Dù sao ta biết trước mình không thể trốn được, nếu xuống hoàng huyền có oai vũ tướng quân tiếng tăm lừng lẫy làm bạn, thì cả đời này ta sống cũng không uổng phí."
"Vương An, đi tìm cung thủ, sau đó bắn hai kẻ kia thành ong vò vẽ cho ta!"
Song Hỉ vừa mới nói xong, thì người đang được Vương An cẩn thận bảo vệ phía sau - Trầm Khinh Vũ thình lình mở miệng, thanh âm cực lớn, đủ để tất cả mọi người nghe thấy. Sau khi nghe xong, hộ viện gia đinh đều vui mừng! Nếu nhân vật như Cố Tĩnh Phong cứ vô ích mà đi cứu Hải Đường là chuyện không thể! Nhưng thân phận bọn hắn thấp kém, căn bản không có tư cách nói ra lời này, mà bây giờ, chính thê đã mở miệng thì đương nhiên không cần nói cũng biết.
Trầm Khinh Vũ vừa mới nói xong, Cố Tĩnh Phong quay đầu, lạnh lùng nói.
"Khinh Vũ, nàng làm cái gì vậy?"
"Chẳng lẽ không được? Nàng ta chỉ là cô nhi, chết vốn là phương pháp giải quyết tốt nhất, mà có chết cũng là chết có ý nghĩa. Nếu nàng ta vì ngài mà chết, thì sau khi chết, thiếp sẽ cho nàng vị trí quý thiếp trong từ đường, sau đó nhập vào Thẩm gia, nhận nàng làm nghĩa nữ. Nhưng đến giang sơn mà ngài cũng không để ý, vì nàng đền mạng, chính là hồ đồ! Ngài cho phép, nhưng thiếp không cho phép."
"Song Hỉ, ta khuyên ngươi mau nhanh chóng hạ đao đi, cắt đứt yết hầu của tiểu tiện nhân kia. Ta nhất định đốt pháo chúc mừng, nhưng muốn cho nam nhân của ta vì nàng đền mạng, ngươi nằm mơ!"
"Vương An còn không mau chuẩn bị, ngươi muốn chết sao?"
Không nói nhiều mà cao quý, ra lệnh một tiếng là bao binh sĩ cúi đầu, chính là Trầm Khinh Vũ. Vương An lúc đầu vẫn còn ngu ngơ, bị Trầm Khinh Vũ quát liền vội vàng hồi thần lại. Không lâu sau, bên người Song Hỉ cùng Hải Đường toàn là xạ thủ dương cung kéo mũi tên, khí thế mười phần, chỉ cần ra lệnh một tiếng, sẽ không gì cản nổi, tính mạng nhất định không còn.
Cố Tĩnh Phong ngăn tất cả hộ vệ, không cho bọn họ nhúc nhích. Trầm Khinh Vũ đứng lên phía trước, khí khái ngút trời, không khiếp đảm chút nào.
Lúc Song Hỉ thấy một đám xạ thủ quanh mình, lòng liền run rẩy, mà tâm Hải Đường cũng lay động. Trầm Khinh Vũ tự nhiên biến thành Trình Giảo Kim, phá hủy ý định Song Hỉ cũng chặt đứt sinh mạng sắp sinh sôi của Hải Đường, nếu chỉ một mình Cố Tĩnh Phong thì Hải Đường tin tưởng, Cố Tĩnh Phong sẽ cứu mình, nhưng nếu có cả người này thì...
Căn bản Hải Đường không ôm hy vọng gì được!
"Thế nào? Ngươi còn do dự gì? Cắt xuống đi, hướng về cổ họng của nàng ta ba phần sẽ đến khí quản đó! Mau giơ tay chém xuống, tính mạng nàng ta sẽ không còn nữa. Ngươi không phải nói nàng là đồng lõa sao? Ngươi không phải nói nàng bán rẻ ngươi sao? Vừa vặn, động thủ đi, giết nàng, nhân dịp này mà giết nàng đi!"
Bình luận facebook