Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-48
Chương 48: Xem ta trị ngươi thế nào? (1)
Edit: Su
“Phóng tên!”
Thẩm Khinh Vũ không quản Song Hỉ nói hươu nói vượn cái gì, cứng rắn ra lệnh, xạ thủ nghe lệnh bắn tên ngay lập tức. Hải Đường nhận mệnh nhắm mắt lại, từ khi nghe thấy lời của Thẩm Khinh Vũ, nàng phát thệ, nếu mình bất tử, sẽ không một lần nữa dễ dàng bỏ qua Trầm Khinh Vũ, thề phải khiến cho nàng ta không được chết tử tế, có trở thành quỷ, cũng sẽ không bỏ qua cho người này.
Khi đối mặt với tử vong, con người mới biết thế nào là sợ hãi, nó khác hoàn toàn so với những gì tưởng tượng trong đầu. Trong giây phút thấy mũi tên hướng đến, Song Hỉ vẫn muốn liều chết cản lại theo bản năng, mà trong lúc chùy thủ vừa rời khỏi Hải Đường thì Cố Tĩnh Phong dùng tốc độ nhanh nhất, lấy kiếm xoẹt qua tay cầm chùy thủ của nàng, đau đớn ập đến, chùy thủ trong tay “keng” một phát rơi xuống đất.
Cho tới lúc chùy thủ rơi xuống đất, Song Hỉ mới nhận ra, mũi tên trước mặt chưa từng bắn trúng mình, mà là từ phía sau, xuyên thẳng ra trước. Hải Đường chưa chết, ngã xuống đất, hấp hối nghĩ về quá khứ, mà Song Hỉ quỳ rạp xuống, không còn hơi thở...
Hai mắt mở trừng, chết không nhắm mắt!
Lúc Trầm Khinh Vũ chống đỡ không nổi nữa, chân nhuyễn xuống, Cố Tĩnh Phong liền tiến lên, ôm lấy nàng, lại chỉ thi thể Song Hỉ trên mặt đất, phân phó Vương An:
“Đem nàng ta đến cổng thành, treo lên, phơi thây, để cho mọi người nhìn thật kĩ, ghi nhớ suốt đời!”
Ánh lửa chiếu lên tảng đá, máu tươi của Song Hỉ ồ ồ chảy ra. Đọng lại thành một vũng máu, nhuộm đỏ tất cả, kiều diễm như hoa bỉ ngạn, lại khiến người khác không rét mà run.
Cố Tĩnh Phong một bên nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Khinh Vũ, một bên ôm lấy nàng, nói:
“Ta đưa nàng về.”
Đầu Thẩm Khinh Vũ trống rỗng, khí thế mạnh mẽ lúc nãy biến mất, trở nên suy yếu, được nam nhân ôm như “chết đuối mà vớ được cọc”, an tâm dựa vào, không vùng vẫy cũng không chống cự, chỉ thấy an tâm, tay không tự chủ mà ôm lấy, để nam nhân đưa về chính viện.
Cùng lúc đó, Vương An đưa Hải Đường về Trắc viện. Trắc viện cũng một mảnh phế tích hoang tàn, San Hô lẫn Đông Xuân đều bị thương. Tât cả những người bị thương đều tụ lại một chỗ, băng bó cầm máu.
Đại phu có mặt ngay lúc ấy, cũng nhanh chóng băng bó cho Hải Đường. Chùy thủ này cắm cũng không nông, mà còn chảy máu lâu như thế, Hải Đường đã có mạch xấu, mặt tái nhợt như người chết. Sau khi trở lại Trắc viện, thân dưới Hải Đường chảy máu không ngừng, như là sắp sinh.
Hôm nay, nàng dùng thuốc làm thương tổn thai, lại chịu kinh hách quá độ, bị Song Hỉ đâm vào bụng, mất máu quá nhiều, nhuộm đỏ cả thân dưới. Đại phu thấy thế liền gọi Vương An, mời bà mụ tới. Bà mụ vén váy lên nhìn, nhờ đại phu kê thuốc, sớm đem đứa nhỏ đi ra.
Hải Đường mê mang không biết gì, đại phu cố gắng giúp nàng điều khí. Sau khi bà mụ cắt nhau thai xong, ông xem mạch, rồi viết một đơn thuốc cấm máu giao cho Vương An, còn nói một câu, đành mặc ý trời.
Mất nhiều máu, lại sinh non, đại phu cứu hết cách, toàn mệnh được hay không, thì phải xem ý trời.
Vương An thu xếp mọi chuyện xong, xem xét mấy nha đầu bị thương, phân phó Đinh Hương chiếu cố Hải Đường. Vương An giao đơn thuốc cho Đinh Hương, sai nàng đi theo đại phu trảo dược, rồi trở về chăm sóc Hải Đường. Đinh Hương không dám chậm trễ, vâng lời theo sau đại phu.
Sai người hầu dọn dẹp lại sân, lau sạch vết máu, lại dùng hương thơm để át đi mùi máu tanh. Cố Tĩnh Phong ôm Thẩm Khinh Vũ về chính viện, gọi đại phu bắt mạch, chẩn đơn, khẳng định không có gì nguy hiểm mới thở phào nhẹ nhõm.
Đôi tay trắng nõn nắm lấy bàn tay Cố Tĩnh Phong, Cố Tĩnh Phong thở dài một hơi, không khỏi nói:
“Sao nàng phải tự ý làm thế, nàng tự đưa mình vào nguy hiểm đấy có biết không?”
“Ở phủ tướng quân, có cừu oán với Hải Đường chỉ có thiếp, việc vừa nói vừa giữ người này, còn ai có thể làm ngoài thiếp chứ? Người khác làm, ai tin? Cũng không thể để chàng một đao kề cổ, còn mạng của Hải Đường?”
Edit: Su
“Phóng tên!”
Thẩm Khinh Vũ không quản Song Hỉ nói hươu nói vượn cái gì, cứng rắn ra lệnh, xạ thủ nghe lệnh bắn tên ngay lập tức. Hải Đường nhận mệnh nhắm mắt lại, từ khi nghe thấy lời của Thẩm Khinh Vũ, nàng phát thệ, nếu mình bất tử, sẽ không một lần nữa dễ dàng bỏ qua Trầm Khinh Vũ, thề phải khiến cho nàng ta không được chết tử tế, có trở thành quỷ, cũng sẽ không bỏ qua cho người này.
Khi đối mặt với tử vong, con người mới biết thế nào là sợ hãi, nó khác hoàn toàn so với những gì tưởng tượng trong đầu. Trong giây phút thấy mũi tên hướng đến, Song Hỉ vẫn muốn liều chết cản lại theo bản năng, mà trong lúc chùy thủ vừa rời khỏi Hải Đường thì Cố Tĩnh Phong dùng tốc độ nhanh nhất, lấy kiếm xoẹt qua tay cầm chùy thủ của nàng, đau đớn ập đến, chùy thủ trong tay “keng” một phát rơi xuống đất.
Cho tới lúc chùy thủ rơi xuống đất, Song Hỉ mới nhận ra, mũi tên trước mặt chưa từng bắn trúng mình, mà là từ phía sau, xuyên thẳng ra trước. Hải Đường chưa chết, ngã xuống đất, hấp hối nghĩ về quá khứ, mà Song Hỉ quỳ rạp xuống, không còn hơi thở...
Hai mắt mở trừng, chết không nhắm mắt!
Lúc Trầm Khinh Vũ chống đỡ không nổi nữa, chân nhuyễn xuống, Cố Tĩnh Phong liền tiến lên, ôm lấy nàng, lại chỉ thi thể Song Hỉ trên mặt đất, phân phó Vương An:
“Đem nàng ta đến cổng thành, treo lên, phơi thây, để cho mọi người nhìn thật kĩ, ghi nhớ suốt đời!”
Ánh lửa chiếu lên tảng đá, máu tươi của Song Hỉ ồ ồ chảy ra. Đọng lại thành một vũng máu, nhuộm đỏ tất cả, kiều diễm như hoa bỉ ngạn, lại khiến người khác không rét mà run.
Cố Tĩnh Phong một bên nhìn sắc mặt tái nhợt của Thẩm Khinh Vũ, một bên ôm lấy nàng, nói:
“Ta đưa nàng về.”
Đầu Thẩm Khinh Vũ trống rỗng, khí thế mạnh mẽ lúc nãy biến mất, trở nên suy yếu, được nam nhân ôm như “chết đuối mà vớ được cọc”, an tâm dựa vào, không vùng vẫy cũng không chống cự, chỉ thấy an tâm, tay không tự chủ mà ôm lấy, để nam nhân đưa về chính viện.
Cùng lúc đó, Vương An đưa Hải Đường về Trắc viện. Trắc viện cũng một mảnh phế tích hoang tàn, San Hô lẫn Đông Xuân đều bị thương. Tât cả những người bị thương đều tụ lại một chỗ, băng bó cầm máu.
Đại phu có mặt ngay lúc ấy, cũng nhanh chóng băng bó cho Hải Đường. Chùy thủ này cắm cũng không nông, mà còn chảy máu lâu như thế, Hải Đường đã có mạch xấu, mặt tái nhợt như người chết. Sau khi trở lại Trắc viện, thân dưới Hải Đường chảy máu không ngừng, như là sắp sinh.
Hôm nay, nàng dùng thuốc làm thương tổn thai, lại chịu kinh hách quá độ, bị Song Hỉ đâm vào bụng, mất máu quá nhiều, nhuộm đỏ cả thân dưới. Đại phu thấy thế liền gọi Vương An, mời bà mụ tới. Bà mụ vén váy lên nhìn, nhờ đại phu kê thuốc, sớm đem đứa nhỏ đi ra.
Hải Đường mê mang không biết gì, đại phu cố gắng giúp nàng điều khí. Sau khi bà mụ cắt nhau thai xong, ông xem mạch, rồi viết một đơn thuốc cấm máu giao cho Vương An, còn nói một câu, đành mặc ý trời.
Mất nhiều máu, lại sinh non, đại phu cứu hết cách, toàn mệnh được hay không, thì phải xem ý trời.
Vương An thu xếp mọi chuyện xong, xem xét mấy nha đầu bị thương, phân phó Đinh Hương chiếu cố Hải Đường. Vương An giao đơn thuốc cho Đinh Hương, sai nàng đi theo đại phu trảo dược, rồi trở về chăm sóc Hải Đường. Đinh Hương không dám chậm trễ, vâng lời theo sau đại phu.
Sai người hầu dọn dẹp lại sân, lau sạch vết máu, lại dùng hương thơm để át đi mùi máu tanh. Cố Tĩnh Phong ôm Thẩm Khinh Vũ về chính viện, gọi đại phu bắt mạch, chẩn đơn, khẳng định không có gì nguy hiểm mới thở phào nhẹ nhõm.
Đôi tay trắng nõn nắm lấy bàn tay Cố Tĩnh Phong, Cố Tĩnh Phong thở dài một hơi, không khỏi nói:
“Sao nàng phải tự ý làm thế, nàng tự đưa mình vào nguy hiểm đấy có biết không?”
“Ở phủ tướng quân, có cừu oán với Hải Đường chỉ có thiếp, việc vừa nói vừa giữ người này, còn ai có thể làm ngoài thiếp chứ? Người khác làm, ai tin? Cũng không thể để chàng một đao kề cổ, còn mạng của Hải Đường?”
Bình luận facebook