Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-53
Chương 53: Một lần thôi (2)
Editor: Re
Beta: Hy
Sau tân hôn không đến một tháng, hắn nhận được quân lệnh, trực tiếp đi tiền tuyến, hắn vốn tưởng rằng Thẩm Khinh Vũ sẽ quấy lớn chuyện, lại không nghĩ rằng nàng đã sớm sắp xếp xong quần áo hắn, bên trong còn có một chiếc bùa bình an mới tinh, đặt trong chiếc túi thêu hình đám mây màu tím nhạt được được may tỉ mỉ. Sau đó, mỗi khi hắn trở về từ biên quan, vào ngày thứ hai nàng sẽ luôn mang theo hương nến cống phẩm đến chùa Bạch Mã trước để làm lễ tạ thần cầu nguyện cho mình, lần ra ngoài tiếp theo thì một chiếc túi thơm và bùa bình an mới sẽ xuất hiện trong cái bọc của mình. Nhiều năm như thế, chưa bao giờ dừng, tuy hắn không nói nhưng vẫn luôn ghi tạc mảnh chân tình này trong lòng, một nữ nhân như thế, Cố Tĩnh Phong hắn nào dám phụ bạc.
Khi Cố Tĩnh Phong đang lặng lẽ chìm đắm trong ký ức của mình, Thẩm Khinh Vũ khẽ mở đôi môi đỏ, mỉm cười nói “Ta chính là muốn chàng thấy mình cả đời nợ ta, như vậy chàng mới có thể tốt với ta cả đời, Cố Tĩnh Phong, nếu chàng dám phụ ta, cẩn thận da của chàng đấy.” Thấy dáng vẻ vô cùng áy náy của Cố Tĩnh Phong, Thẩm Khinh Vũ chẳng hề để ý mà chọc cười hắn.
“Nói gì ngốc thế hả!” Cố Tĩnh Phong thấy nàng như vậy thì phì cười, hôn nhẹ lên giữa trán nàng.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn mỹ hoàn hảo có chút rắn rỏi của Cố Tĩnh Phong như một tác phẩm điêu khắc, khi nụ hôn của hắn rời đi trán mình, Thẩm Khinh Vũ cố ý thăm dò trên bờ môi mỏng của hắn, hôn cái chóc như gà con mổ thóc.
Một cái hôn nhẹ phớt qua lại như một đốm lửa thiêu cháy thảo nguyên, làm Cố Tĩnh Phong duỗi tay rộng ra, ôm trọn nàng vào trong lồng ngực mình, hai cánh môi giao triền. Lướt qua hô hấp mềm mại chỉ thuộc về tiểu nữ nhân, Cố Tĩnh Phong đảo khách thành chủ, ngón tay như có ma lực mà vuốt ve da thịt tuyết trắng, từng chút từng chút một, làm Thẩm Khinh Vũ trong lồng ngực run sợ.
“Ưm……” Tay Thẩm Khinh Vũ không kiếm được vòng qua cổ Cố Tĩnh Phong, tiếng ngâm khẽ phát ra trong miệng, xiêm y trước ngực không biết từ khi nào đã bị Cố Tĩnh Phong cởi xuống eo, tuyết nhũ tròn trịa cứ như vậy mà nhảy ra, hai đóa hoa phấn nộn mang theo vẻ hương diễm làm người ta muốn hái xuống ấy hấp dẫn tầm mắt hắn dính chặt vào.
Đầu lưỡi ướt nóng lưu luyến trên má, trên vành tai nàng hồi lâu, nhẹ nhàng chậm rãi dò tới phía trên đôi vú tròn trịa cao ngất. Dưới ánh mặt trời, phía trên màu da trắng nõn nở rộ nhiều đóa hoa đỏ ửng, cơ thể Thẩm Khinh Vũ bị Cố Tĩnh Phong khẽ đặt xuống chiếc giường băng ti mềm mại sau lưng, quần áo trút hết đi, nàng không mảnh vải che thân chờ đợi nam nhân nhấm nháp.
“Chờ…… Chờ lát nữa……” Ngay khi Cố Tĩnh Phong rút đi quần áo sắp sửa tiến tới, thần chí vốn đã tan rã của Thẩm Khinh Vũ khó khăn trở lại, khuôn mặt ửng hồng, nàng đẩy nam nhân phía trên, lắp bắp, “Chàng…… Chàng chờ…… chờ……”
“Chỉ một lần, một lần thôi, ta thật sự nhịn không nổi!” Cố Tĩnh Phong chịu không nổi, cả người đã nóng bỏng như cầu lửa từ lâu, vào một khắc Thẩm Khinh Vũ đẩy hắn ra, hắn ôm nàng thật chặt, mềm giọng đáng thương cầu xin……
“Sẽ…… Sẽ làm hài tử bị thương……” Cảm nhận được lửa nóng của nam nhân, Thẩm Khinh Vũ do dự, nhỏ giọng nói.
“Ta sẽ cẩn thận!” Khi Thẩm Khinh Vũ còn đang do dự, Cố Tĩnh Phong đã ôm nàng chặt, bàn tay thô cứng đặt lên bụng nàng, thật cẩn thận tiến vào thân thể nàng……
Trong căn phòng mát mẻ vui sướng, tình thâm lưu luyến, lửa nóng vô hạn……
Mà Hải Đường vì đợi Cố Tĩnh Phong mãi mà trên khuôn mặt chưa khôi phục khí huyết nhuộm một tia xanh mét, mặt lạnh xuống, nhìn không một chút tức giận nào, nàng cắn răng, tay không kiềm được vuốt cái bụng trống rỗng, vành mắt ửng đỏ.
Suốt một buổi chiều, nàng ở trong lòng đếm tiếng đồng hồ nước kêu, lại không chờ được Cố Tĩnh Phong, Hải Đường thậm chí còn hối hận không nên dùng cách đó, phá đi Song Hỉ, hại bản thân lâm tình thế xấu hổ như thế. Nàng suy nghĩ không biết có phải Cố Tĩnh Phong đã hoài nghi mình, sở dĩ hắn giữ mình lại chẳng qua chỉ là để lại một con mắt ở đây thôi không.
Cả đầu óc đều là tâm tư rối như tơ vò, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn. Nàng thở dài thườn thượt, nhưng không thể làm thời gian chảy ngược lại được.
“Giết đi Song Hỉ, cuối cùng không phải bây giờ tình lang ngươi mang phu nhân sống một cuộc sống gia đình mỹ mãn sao. Sinh ra như thế nào, thân phận như thế nào, ngay từ lúc bắt đầu đã được sắp đặt rồi. Mệnh do trời định, người định chưa chắc thắng trời, sao ngươi còn ngu xuẩn muốn song túc song tê với một nam nhân như Cố Tĩnh Phong chứ, đúng là mỡ heo che tâm rồi!”
“Hải Đường, nếu ngươi không muốn chết thì nên ngoan ngoãn giúp Tướng quân Uất Trì lấy được bản đồ bộ binh đi, nếu không, ngươi tức khắc sẽ trở thành vong hồn dưới đao, dùng máu của ngươi để tế điện Song Hỉ, Song Hỉ còn đang chờ ngươi dưới hoàng tuyền đấy!”
Editor: Re
Beta: Hy
Sau tân hôn không đến một tháng, hắn nhận được quân lệnh, trực tiếp đi tiền tuyến, hắn vốn tưởng rằng Thẩm Khinh Vũ sẽ quấy lớn chuyện, lại không nghĩ rằng nàng đã sớm sắp xếp xong quần áo hắn, bên trong còn có một chiếc bùa bình an mới tinh, đặt trong chiếc túi thêu hình đám mây màu tím nhạt được được may tỉ mỉ. Sau đó, mỗi khi hắn trở về từ biên quan, vào ngày thứ hai nàng sẽ luôn mang theo hương nến cống phẩm đến chùa Bạch Mã trước để làm lễ tạ thần cầu nguyện cho mình, lần ra ngoài tiếp theo thì một chiếc túi thơm và bùa bình an mới sẽ xuất hiện trong cái bọc của mình. Nhiều năm như thế, chưa bao giờ dừng, tuy hắn không nói nhưng vẫn luôn ghi tạc mảnh chân tình này trong lòng, một nữ nhân như thế, Cố Tĩnh Phong hắn nào dám phụ bạc.
Khi Cố Tĩnh Phong đang lặng lẽ chìm đắm trong ký ức của mình, Thẩm Khinh Vũ khẽ mở đôi môi đỏ, mỉm cười nói “Ta chính là muốn chàng thấy mình cả đời nợ ta, như vậy chàng mới có thể tốt với ta cả đời, Cố Tĩnh Phong, nếu chàng dám phụ ta, cẩn thận da của chàng đấy.” Thấy dáng vẻ vô cùng áy náy của Cố Tĩnh Phong, Thẩm Khinh Vũ chẳng hề để ý mà chọc cười hắn.
“Nói gì ngốc thế hả!” Cố Tĩnh Phong thấy nàng như vậy thì phì cười, hôn nhẹ lên giữa trán nàng.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt tuấn mỹ hoàn hảo có chút rắn rỏi của Cố Tĩnh Phong như một tác phẩm điêu khắc, khi nụ hôn của hắn rời đi trán mình, Thẩm Khinh Vũ cố ý thăm dò trên bờ môi mỏng của hắn, hôn cái chóc như gà con mổ thóc.
Một cái hôn nhẹ phớt qua lại như một đốm lửa thiêu cháy thảo nguyên, làm Cố Tĩnh Phong duỗi tay rộng ra, ôm trọn nàng vào trong lồng ngực mình, hai cánh môi giao triền. Lướt qua hô hấp mềm mại chỉ thuộc về tiểu nữ nhân, Cố Tĩnh Phong đảo khách thành chủ, ngón tay như có ma lực mà vuốt ve da thịt tuyết trắng, từng chút từng chút một, làm Thẩm Khinh Vũ trong lồng ngực run sợ.
“Ưm……” Tay Thẩm Khinh Vũ không kiếm được vòng qua cổ Cố Tĩnh Phong, tiếng ngâm khẽ phát ra trong miệng, xiêm y trước ngực không biết từ khi nào đã bị Cố Tĩnh Phong cởi xuống eo, tuyết nhũ tròn trịa cứ như vậy mà nhảy ra, hai đóa hoa phấn nộn mang theo vẻ hương diễm làm người ta muốn hái xuống ấy hấp dẫn tầm mắt hắn dính chặt vào.
Đầu lưỡi ướt nóng lưu luyến trên má, trên vành tai nàng hồi lâu, nhẹ nhàng chậm rãi dò tới phía trên đôi vú tròn trịa cao ngất. Dưới ánh mặt trời, phía trên màu da trắng nõn nở rộ nhiều đóa hoa đỏ ửng, cơ thể Thẩm Khinh Vũ bị Cố Tĩnh Phong khẽ đặt xuống chiếc giường băng ti mềm mại sau lưng, quần áo trút hết đi, nàng không mảnh vải che thân chờ đợi nam nhân nhấm nháp.
“Chờ…… Chờ lát nữa……” Ngay khi Cố Tĩnh Phong rút đi quần áo sắp sửa tiến tới, thần chí vốn đã tan rã của Thẩm Khinh Vũ khó khăn trở lại, khuôn mặt ửng hồng, nàng đẩy nam nhân phía trên, lắp bắp, “Chàng…… Chàng chờ…… chờ……”
“Chỉ một lần, một lần thôi, ta thật sự nhịn không nổi!” Cố Tĩnh Phong chịu không nổi, cả người đã nóng bỏng như cầu lửa từ lâu, vào một khắc Thẩm Khinh Vũ đẩy hắn ra, hắn ôm nàng thật chặt, mềm giọng đáng thương cầu xin……
“Sẽ…… Sẽ làm hài tử bị thương……” Cảm nhận được lửa nóng của nam nhân, Thẩm Khinh Vũ do dự, nhỏ giọng nói.
“Ta sẽ cẩn thận!” Khi Thẩm Khinh Vũ còn đang do dự, Cố Tĩnh Phong đã ôm nàng chặt, bàn tay thô cứng đặt lên bụng nàng, thật cẩn thận tiến vào thân thể nàng……
Trong căn phòng mát mẻ vui sướng, tình thâm lưu luyến, lửa nóng vô hạn……
Mà Hải Đường vì đợi Cố Tĩnh Phong mãi mà trên khuôn mặt chưa khôi phục khí huyết nhuộm một tia xanh mét, mặt lạnh xuống, nhìn không một chút tức giận nào, nàng cắn răng, tay không kiềm được vuốt cái bụng trống rỗng, vành mắt ửng đỏ.
Suốt một buổi chiều, nàng ở trong lòng đếm tiếng đồng hồ nước kêu, lại không chờ được Cố Tĩnh Phong, Hải Đường thậm chí còn hối hận không nên dùng cách đó, phá đi Song Hỉ, hại bản thân lâm tình thế xấu hổ như thế. Nàng suy nghĩ không biết có phải Cố Tĩnh Phong đã hoài nghi mình, sở dĩ hắn giữ mình lại chẳng qua chỉ là để lại một con mắt ở đây thôi không.
Cả đầu óc đều là tâm tư rối như tơ vò, cắt không đứt, gỡ càng rối hơn. Nàng thở dài thườn thượt, nhưng không thể làm thời gian chảy ngược lại được.
“Giết đi Song Hỉ, cuối cùng không phải bây giờ tình lang ngươi mang phu nhân sống một cuộc sống gia đình mỹ mãn sao. Sinh ra như thế nào, thân phận như thế nào, ngay từ lúc bắt đầu đã được sắp đặt rồi. Mệnh do trời định, người định chưa chắc thắng trời, sao ngươi còn ngu xuẩn muốn song túc song tê với một nam nhân như Cố Tĩnh Phong chứ, đúng là mỡ heo che tâm rồi!”
“Hải Đường, nếu ngươi không muốn chết thì nên ngoan ngoãn giúp Tướng quân Uất Trì lấy được bản đồ bộ binh đi, nếu không, ngươi tức khắc sẽ trở thành vong hồn dưới đao, dùng máu của ngươi để tế điện Song Hỉ, Song Hỉ còn đang chờ ngươi dưới hoàng tuyền đấy!”
Bình luận facebook