Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-55
Chương 55: Ta muốn nàng chết (2)
Edit: Hy
Đinh Hương luôn giữ khuôn phép, thời điểm Đông Xuân cùng San Hô trở về hầu hạ, nàng vẫn được chiếu cố lại đây làm nha đầu quét dọn, tưới nước, trước mặt người khác trừ bỏ vùi đầu làm việc, cũng không nhiều lời, Hải Đường nghĩ nàng ở đây đến nay chưa từng bị ai phát hiện, hóa ra chính là nhờ bản lĩnh như vậy.
Sáng sớm giữa hè, một hồi tí tách tí tách mang đi cái mồ hôi khô nóng, gió thổi mạnh, cây hòe trong sân tiểu viện không hề biết ngày hay đêm cứ xào xạc kêu to, Thẩm Khinh Vũ khó có dịp có tâm tình tốt, ở bên cửa sổ, cảm nhận gió lạnh thổi tới, làm khuôn mặt mát lạnh, trong lòng thoải mái.
“Gió nhẹ ùa về, có chút lạnh, như thế nào còn giống một tiểu hài tử, ngồi nghịch nước mưa, mau đem cửa sổ đóng lại.” Cố Tĩnh Phong một thân y phục bào quan màu nâu thâm , đầu đội miện quan, eo đeo dây ngọc, càng thêm chói mắt. Thẩm Khinh Vũ ngồi ở trước cửa sổ, có chút ngây dại ra, người nam nhân này giống “tình nhân bé nhỏ” trong mắt Tây Thi, hiện giờ, càng nhìn lại càng đẹp.
“Ngốc quá.” Cố Tĩnh Phong thấy nàng không nói lời nào, tiến lên tự mình đóng cửa lại, sau đó nhẹ nhàng cốc vào giữa trán nàng, cười nói.
“Người mới ngốc.” Thẩm Khinh Vũ nhìn hắn nói. Hài tử càng ngày càng lớn, nàng thường tỉnh giấc sớm hơn ngày trước, mỗi khi nằm xuống chỉ cảm thấy thập phần khó thở, ban đêm còn giống như khó chịu hơn, làm cho nàng hiện giờ, đều có chút sợ ngủ.
Một vài buổi tối, nàng khó khăn nhắm mắt, lại ngủ mơ làm cho bừng tỉnh, chân bị chuột rút khiến nàng suýt nữa kêu thành tiếng, Cố Tĩnh Phong ôm lấy nàng đang sợ hãi, thiếu chút nữa còn kêu đại phu trong phủ tới, cũng may Thẩm Khinh Vũ ngăn cản kịp.
Mất đêm ngủ không ngon, Thẩm Khinh Vũ trước mắt gầy mảnh khảnh, khí sắc cũng kém, Liễu ma ma hầu hạ Thẩm phu nhân sinh ra ba tỷ muội các nàng, nên có chút hiểu rõ, sự tình chuột rút sẽ thường xuyên xuất hiện, không thể tránh khỏi, trừ bỏ mỗi ngày Thẩm Khinh Vũ phải ăn uống điều độ thì không còn biện pháp.
“Nàng trước tiên nên ăn một chút, nếu mệt nhọc, liền ngủ một hồi, chờ tỉnh ngủ, ta sẽ đã trở lại.” Ăn mặc chỉnh tề, Cố Tĩnh Phong nhẹ vỗ về Thẩm Khinh Vũ, đối với nàng ôn nhu nói, tràn đầy đau lòng.
“Được rồi.” Thẩm Khinh Vũ gật gật đầu, thông minh đáp lời.
Liễu ma ma đứng ở một bên, nhìn đôi nam nữ nhân này, không khỏi mỉm cười, từ lần phu thê hai người vào cung bị ám sát, Cố Tĩnh Phong vì Thẩm Khinh Vũ đỡ một mũi tên, phu thê bọn họ càng thêm gắn bó, tuy nói, Cố Tĩnh Phong kia bị trắc viện hút hồn nhưng hiện tại, cũng đã thập phần tốt.
Thẩm Khinh Vũ tự mình đưa Cố Tĩnh Phong ra cửa, sau trở về chỉ qua loa dùng bữa, vừa nằm trên giường đã lâm vào trạng thái ngủ say, Tố Ca sợ nàng ngủ bị chuột rút, vì nàng xoa chân, không dám quấy nhiễu nàng.
Cho nên đến chiều, Thẩm Khinh Vũ tỉnh lại, Cố Tĩnh Phong còn chưa trở về, bên ngoài gió đã ngừng, nước mưa cuốn hết đi khí nóng của mùa hè, mát lạnh lòng người. Tố Ca vừa từ bên ngoài trở về, hái được một đóa hoa đài sen, nhìn nàng thấy thập phần khả quan.
Thẩm Khinh Vũ rất thích, lá sen xanh nhạt, cuộn mình lại giống như trận gợn sóng, Tố Ca đem bên ngoài lột ra, mang hạt sen trở về, lại loại bỏ nhân sen, đặt vào trong một chén nhỏ, giữ lại để Thẩm Khinh Vũ dùng trừ nóng.
Hạt sen ăn ở trong miệng có một loại hương vị ngọt ngọt, Thẩm Khinh Vũ vừa ăn hạt sen, vừa nghịch nước trong lá sen, đảo đi đảo lại giống như là một tiểu hài tử, Tố Ca nhìn cười, ở một bên nói, “Ở bên đó có một hồ hoa sen, vừa đúng lúc nở, phu nhân nếu thích, chờ trời tốt, chúng ta đi dạo một vòng quanh đó, xem hoa sen lá sen trong ao, thập phần động lòng người, ở đó vừa vặn có một cái đình hóng gió, đến lúc đó, đem chút trái cây đến, phu nhân cùng tướng quân cùng thường, đặc biệt tốt.”
“Nói đi nói lại, hẹn tái hẹn hồi, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, ta xem hôm nay không khí khá tốt, chúng ta liền đến hồ đó đi, hoa sen lúc này, so với dưới ánh nắng mặt trời gay gắt chắc đặc sắc hơn, ma ma, người nói có phải không?”
Thẩm Khinh Vũ đã lâu chưa ra khỏi cửa, một là trời nóng, hai là trong phủ không sạch sẽ, nàng đáp ứng với Cố Tĩnh Phong rằng chính mình sẽ ở lại bên trong chính viện, không cho chính mình đi đến nơi mạo hiểm, chỉ là ở quá lâu rồi, nàng có chút nhàm chán, mà lời Tố Ca vừa nói, làm tính tình hiếu động của hài tử trong nàng dâng cao, liền đối với Liễu ma ma, làm nũng một hồi.
“Cũng không thể làm loạn, bên ngoài mới mưa xong, trên đường rất ướt, lúc này, đi cái gì hồ sen Khúc Kiều, vạn nhất không cẩn thận bị ngã, thì làm sao bây giờ.”
Thẩm Khinh Vũ từ trước đến nay nói một chính là một, Tố Ca vừa dứt lời, Liễu ma ma nhiều liếc mắt nhìn Tố Ca một cái, không có nói chuyện mà tính tình náo loạn của Thẩm Khinh Vũ vẫn đi liên, Tố Ca bị Liễu ma ma trừng mắt nhìn, một lúc sau liền nói chính mình nói bậy bạ.
“Ma ma, ta chỉ đi một lúc, một lúc ta liền đã trở lại, người đừng lo lắng, để nhiều người đi theo, sẽ không có việc gì.” Tính tình hài tử của Thẩm Khinh Vũ, không ai có thể khuyên nổi. Liễu ma ma nhìn bộ dạng làm nũng của nàng không chịu đựng được, chỉ thở dài một tiếng, kêu người mang kiệu đến, Thẩm Khinh Vũ vừa nghe, liền từ chính viện, bước ra vườn vài bước, kiệu mang đến, không khỏi nhíu mi, nhưng Liễu ma ma vẫn là người quyền lục.
Không còn cách nào, vì muốn đi ra ngoài xem, cũng chỉ có thể ngồi kiệu, tùy ý gia đinh đưa nàng tới hồ Khúc Kiều.
Từ giữa hồ, hoa sen theo gió lắc lư, khẽ động, thật sự so với chậu hoa sen ở viện kia đẹp mắt hơn, gió thổi nhẹ nhàng, mùi hoa bay bốn phía, Thẩm Khinh Vũ khó nén được tâm tình tốt, nở nụ cười.
“Căn bản không màng đến mạng người như phu nhân thế mà cũng ngắm hoa xem cảnh, học đòi ra dáng văn vẻ, ta còn tưởng rằng, phu nhân chỉ thích xem máu trên chiến trường, thích hình ảnh máu me chết chóc!”
Edit: Hy
Đinh Hương luôn giữ khuôn phép, thời điểm Đông Xuân cùng San Hô trở về hầu hạ, nàng vẫn được chiếu cố lại đây làm nha đầu quét dọn, tưới nước, trước mặt người khác trừ bỏ vùi đầu làm việc, cũng không nhiều lời, Hải Đường nghĩ nàng ở đây đến nay chưa từng bị ai phát hiện, hóa ra chính là nhờ bản lĩnh như vậy.
Sáng sớm giữa hè, một hồi tí tách tí tách mang đi cái mồ hôi khô nóng, gió thổi mạnh, cây hòe trong sân tiểu viện không hề biết ngày hay đêm cứ xào xạc kêu to, Thẩm Khinh Vũ khó có dịp có tâm tình tốt, ở bên cửa sổ, cảm nhận gió lạnh thổi tới, làm khuôn mặt mát lạnh, trong lòng thoải mái.
“Gió nhẹ ùa về, có chút lạnh, như thế nào còn giống một tiểu hài tử, ngồi nghịch nước mưa, mau đem cửa sổ đóng lại.” Cố Tĩnh Phong một thân y phục bào quan màu nâu thâm , đầu đội miện quan, eo đeo dây ngọc, càng thêm chói mắt. Thẩm Khinh Vũ ngồi ở trước cửa sổ, có chút ngây dại ra, người nam nhân này giống “tình nhân bé nhỏ” trong mắt Tây Thi, hiện giờ, càng nhìn lại càng đẹp.
“Ngốc quá.” Cố Tĩnh Phong thấy nàng không nói lời nào, tiến lên tự mình đóng cửa lại, sau đó nhẹ nhàng cốc vào giữa trán nàng, cười nói.
“Người mới ngốc.” Thẩm Khinh Vũ nhìn hắn nói. Hài tử càng ngày càng lớn, nàng thường tỉnh giấc sớm hơn ngày trước, mỗi khi nằm xuống chỉ cảm thấy thập phần khó thở, ban đêm còn giống như khó chịu hơn, làm cho nàng hiện giờ, đều có chút sợ ngủ.
Một vài buổi tối, nàng khó khăn nhắm mắt, lại ngủ mơ làm cho bừng tỉnh, chân bị chuột rút khiến nàng suýt nữa kêu thành tiếng, Cố Tĩnh Phong ôm lấy nàng đang sợ hãi, thiếu chút nữa còn kêu đại phu trong phủ tới, cũng may Thẩm Khinh Vũ ngăn cản kịp.
Mất đêm ngủ không ngon, Thẩm Khinh Vũ trước mắt gầy mảnh khảnh, khí sắc cũng kém, Liễu ma ma hầu hạ Thẩm phu nhân sinh ra ba tỷ muội các nàng, nên có chút hiểu rõ, sự tình chuột rút sẽ thường xuyên xuất hiện, không thể tránh khỏi, trừ bỏ mỗi ngày Thẩm Khinh Vũ phải ăn uống điều độ thì không còn biện pháp.
“Nàng trước tiên nên ăn một chút, nếu mệt nhọc, liền ngủ một hồi, chờ tỉnh ngủ, ta sẽ đã trở lại.” Ăn mặc chỉnh tề, Cố Tĩnh Phong nhẹ vỗ về Thẩm Khinh Vũ, đối với nàng ôn nhu nói, tràn đầy đau lòng.
“Được rồi.” Thẩm Khinh Vũ gật gật đầu, thông minh đáp lời.
Liễu ma ma đứng ở một bên, nhìn đôi nam nữ nhân này, không khỏi mỉm cười, từ lần phu thê hai người vào cung bị ám sát, Cố Tĩnh Phong vì Thẩm Khinh Vũ đỡ một mũi tên, phu thê bọn họ càng thêm gắn bó, tuy nói, Cố Tĩnh Phong kia bị trắc viện hút hồn nhưng hiện tại, cũng đã thập phần tốt.
Thẩm Khinh Vũ tự mình đưa Cố Tĩnh Phong ra cửa, sau trở về chỉ qua loa dùng bữa, vừa nằm trên giường đã lâm vào trạng thái ngủ say, Tố Ca sợ nàng ngủ bị chuột rút, vì nàng xoa chân, không dám quấy nhiễu nàng.
Cho nên đến chiều, Thẩm Khinh Vũ tỉnh lại, Cố Tĩnh Phong còn chưa trở về, bên ngoài gió đã ngừng, nước mưa cuốn hết đi khí nóng của mùa hè, mát lạnh lòng người. Tố Ca vừa từ bên ngoài trở về, hái được một đóa hoa đài sen, nhìn nàng thấy thập phần khả quan.
Thẩm Khinh Vũ rất thích, lá sen xanh nhạt, cuộn mình lại giống như trận gợn sóng, Tố Ca đem bên ngoài lột ra, mang hạt sen trở về, lại loại bỏ nhân sen, đặt vào trong một chén nhỏ, giữ lại để Thẩm Khinh Vũ dùng trừ nóng.
Hạt sen ăn ở trong miệng có một loại hương vị ngọt ngọt, Thẩm Khinh Vũ vừa ăn hạt sen, vừa nghịch nước trong lá sen, đảo đi đảo lại giống như là một tiểu hài tử, Tố Ca nhìn cười, ở một bên nói, “Ở bên đó có một hồ hoa sen, vừa đúng lúc nở, phu nhân nếu thích, chờ trời tốt, chúng ta đi dạo một vòng quanh đó, xem hoa sen lá sen trong ao, thập phần động lòng người, ở đó vừa vặn có một cái đình hóng gió, đến lúc đó, đem chút trái cây đến, phu nhân cùng tướng quân cùng thường, đặc biệt tốt.”
“Nói đi nói lại, hẹn tái hẹn hồi, chọn ngày chi bằng nhằm ngày, ta xem hôm nay không khí khá tốt, chúng ta liền đến hồ đó đi, hoa sen lúc này, so với dưới ánh nắng mặt trời gay gắt chắc đặc sắc hơn, ma ma, người nói có phải không?”
Thẩm Khinh Vũ đã lâu chưa ra khỏi cửa, một là trời nóng, hai là trong phủ không sạch sẽ, nàng đáp ứng với Cố Tĩnh Phong rằng chính mình sẽ ở lại bên trong chính viện, không cho chính mình đi đến nơi mạo hiểm, chỉ là ở quá lâu rồi, nàng có chút nhàm chán, mà lời Tố Ca vừa nói, làm tính tình hiếu động của hài tử trong nàng dâng cao, liền đối với Liễu ma ma, làm nũng một hồi.
“Cũng không thể làm loạn, bên ngoài mới mưa xong, trên đường rất ướt, lúc này, đi cái gì hồ sen Khúc Kiều, vạn nhất không cẩn thận bị ngã, thì làm sao bây giờ.”
Thẩm Khinh Vũ từ trước đến nay nói một chính là một, Tố Ca vừa dứt lời, Liễu ma ma nhiều liếc mắt nhìn Tố Ca một cái, không có nói chuyện mà tính tình náo loạn của Thẩm Khinh Vũ vẫn đi liên, Tố Ca bị Liễu ma ma trừng mắt nhìn, một lúc sau liền nói chính mình nói bậy bạ.
“Ma ma, ta chỉ đi một lúc, một lúc ta liền đã trở lại, người đừng lo lắng, để nhiều người đi theo, sẽ không có việc gì.” Tính tình hài tử của Thẩm Khinh Vũ, không ai có thể khuyên nổi. Liễu ma ma nhìn bộ dạng làm nũng của nàng không chịu đựng được, chỉ thở dài một tiếng, kêu người mang kiệu đến, Thẩm Khinh Vũ vừa nghe, liền từ chính viện, bước ra vườn vài bước, kiệu mang đến, không khỏi nhíu mi, nhưng Liễu ma ma vẫn là người quyền lục.
Không còn cách nào, vì muốn đi ra ngoài xem, cũng chỉ có thể ngồi kiệu, tùy ý gia đinh đưa nàng tới hồ Khúc Kiều.
Từ giữa hồ, hoa sen theo gió lắc lư, khẽ động, thật sự so với chậu hoa sen ở viện kia đẹp mắt hơn, gió thổi nhẹ nhàng, mùi hoa bay bốn phía, Thẩm Khinh Vũ khó nén được tâm tình tốt, nở nụ cười.
“Căn bản không màng đến mạng người như phu nhân thế mà cũng ngắm hoa xem cảnh, học đòi ra dáng văn vẻ, ta còn tưởng rằng, phu nhân chỉ thích xem máu trên chiến trường, thích hình ảnh máu me chết chóc!”
Bình luận facebook