Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-57
Chương 57: Ngươi không chết, thật đáng tiếc (2)
Edit: Re
Beta: Hy
Lạnh giọng quát lớn một trận, không cho Hải Đường một chút mặt mũi nào. Hải Đường bị lời của nàng làm cho cứng họng, không có nửa sức phản bác, oán khí và tức giận đã tích tụ trong lòng nháy mắt bùng nổ, khi nàng ta lao nhanh nhằm về phía Thẩm Khinh Vũ, một thanh chủy thủ ánh lên hàn quang trong tay áo bị rút ra……
Chuôi đao chói lọi theo động tác xông về phía trước của nàng ta mà trực diện với bụng Thẩm Khinh Vũ.
Tố Tâm che trước Thẩm Khinh Vũ thấy tình hình không ổn, vội nhào về phía trước ngăn trở. Nhưng động tác Hải Đường còn nhanh hơn, thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn trực tiếp cắt bàn tay đang ngăn lại của Tố Tâm, máu tươi nháy mắt phun toé ra nhỏ giọt xuống đất. Tố Tâm ngã xuống, Liễu ma ma sau lưng không bảo vệ kịp Thẩm Khinh Vũ, chao đảo một cái cũng té ngã xuống, Tố Ca nhào vào Thẩm Khinh Vũ, lại bị Hải Đường một đao rạch vai ra.
Hết kẻ này đến kẻ nọ, trong mắt Hải Đường đều là chó săn bên cạnh Thẩm Khinh Vũ, bọn họ thích nhục nhã chế nhạo mình nhất, Thẩm Khinh Vũ đáng chết, bọn họ cũng không nên sống nữa!
Liễu ma ma kinh hồn thét chói tai, tình cảnh trở nên mất kiểm soát. Hải Đường như đã nổi điên, vào một khắc nhìn thấy máu tươi, nàng ta càng thêm giết đỏ cả mắt. Ngay khi không còn một ai che chở Thẩm Khinh Vũ, nàng ta dùng tốc độ nhanh nhất, muốn dùng chủy thủ trong tay rạch bụng Thẩm Khinh Vũ, thậm chí là muốn mổ thẳng bụng nàng ra, móc hài tử bên trong ra, bóp chết trước mặt Thẩm Khinh Vũ, làm nàng nếm thử xem cảm giác thích kêu gào là thế nào.
Thẩm Khinh Vũ rút xuống một cây trâm dài từ búi tóc, xem thời cơ, ngay lúc tay Hải Đường xông về phía mình, cây trâm hung hăng dùng sức đâm vào gan bàn tay nàng ta, không chút nương tay, cây trâm đâm xuyên qua toàn bộ bàn tay của Hải Đường. Nàng ta bị đau, chủy thủ trong tay rơi xuống đất.
Thẩm Khinh Vũ nhanh chóng rút cây trâm ấy ra, đá chủy thủ ra phía xa, hộ vệ tới kịp áp chặt Hải Đường xuống, không cho nàng ta có cơ hội đả thương người khác nữa.
“Giữ ngươi một mạng lại thành tai họa. Dám cầm dao hành hung, ngươi ăn gan hùm mật gấu có phải không!”
Nếu không phải mình còn có chút bản lĩnh tự bảo vệ bản thân, không phải sẽ thành một thi hai mệnh sao! Hải Đường này như một cái bom bất cứ khi nào đều có thể nổ mạnh vậy, căn bản không giữ lại được.
Bị hộ vệ kìm chặt cổ tay, Hải Đường lúc này dữ tợn cắn răng, trong hai mắt tràn đầy tơ máu, không chút nào để ý mà khẽ cười, tiếng cười thâm độc làm lòng người sởn gai ốc.
Mà Cố Tĩnh Phong vừa hồi phủ từ trong triều, mới đến tiền viện liền hay tin trong viện xảy ra chuyện, tim nhảy lên giữa cổ họng chạy tới cây cầu gấp khúc, máu tươi đầy đất làm hắn hoảng hốt không dám thở ra, mãi đến khi thấy Thẩm Khinh Vũ bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Chuyện này là sao?”
Nhìn Hải Đường còn đang si ngốc cười như phát điên, Cố Tĩnh Phong nhíu mày, ôm Thẩm Khinh Vũ vào lòng hỏi.
“Không biết nữa, nàng ta đột nhiên nổi điên, cầm chủy thủ xông tới muốn đâm chết ta.”
Thẩm Khinh Vũ ôm cái bụng nhỏ hơi phồng lên, vào một khắc được nam nhân ôm vào lòng thật chặt, nàng mới phát giác cơ thể mình đang run rẩy.
Mấy đại phu trong phủ cầm theo hòm thuốc vội vàng chạy tới, Liễu ma ma bị trẹo chân, trên người Tố Ca lẫn Tố Tâm đều có thương tích đều đã được nha hoàn và bà tử trong viện đỡ đi, mỗi người được một đại phu theo sau băng bó.
“Ôn Túc, ngươi giúp ta nhìn xem, nàng ta đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Tĩnh Phong mắt lạnh nhìn Hải Đường không bình thường, trầm giọng, mở miệng nói với một vị nam tử ôn văn nho nhã mặc trường bào cẩm y nguyệt sắc đang đứng sau lưng. Thẩm Khinh Vũ lúc này mới hoàn hồn phát hiện vị Ôn Túc được mệnh danh Hoa Đà này không ngờ đã trở về kinh thành.
Ôn Túc tuổi trẻ tài cao, y thuật cao thâm, lúc trước khi tỷ tỷ sinh thai đầu tiên thiếu chút nữa một thi hai mệnh, cũng là Ôn Túc ra tay cứu giúp mới chuyển nguy thành an, chỉ là hắn không ham công danh lợi lộc, chỉ thích vân du bốn phương cứu thế. Lúc trước hoàng đế dùng điều kiện tốt nhất để giữ hắn lại trong cung, hắn vẫn uyển chuyển cự tuyệt.
Hiếm thấy chính là, hắn và Cố Tĩnh Phong không ngờ thành bạn thân, ngẫu nhiên còn theo quân đến biên cương cứu chữa người bệnh.
Thẩm Khinh Vũ thấy hắn, nâng môi mỉm cười xem như chào hỏi. Ôn Túc tiến lên, chỉ liếc mắt nhìn Hải Đường một cái, xem mạch cũng không cần, chỉ duỗi tay đâm một châm vào huyệt Thần Đình, nháy mắt Hải Đường đang si ngốc như bà điên phát thuốc cứ như vậy mà hôn mê bất tỉnh, chẳng hề hay biết gì. Ôn Túc chìa tay đặt lên trán nàng ta, cơ thể nàng ta giờ phút này nóng như một ngọn lửa.
“Là gì vậy?” Thẩm Khinh Vũ tò mò, mở miệng hỏi.
“Kim Tàm cổ, phàm là người trúng cổ đều có thể bị thôi miên, đánh mất lý trí, mưu tài hại mệnh thay người hạ cổ! Rất hiển nhiên, nàng ta trúng cổ quá nặng. Lấy kim tàm làm thuốc dẫn, có thể làm người bị sai khiến, có thể sai khiến lấy trộm tiền tài, giết người cướp của, là những điều nói đến kim tằm! Chính là cái này!”
“Cổ độc?”
“Không sai!”
Ôn Túc từ từ quay lại, cao giọng giải thích cho Thẩm Khinh Vũ, Cố Tĩnh Phong nhíu chặt mày, hỏi lại lần nữa, Ôn Túc gật đầu.
“Còn cứu được không? Nàng ta trúng cổ nặng, lúc này tâm trí đã hoàn toàn biến mất, hiện giờ còn đang phát sốt, nếu không cứu sẽ chết ngay……”
Edit: Re
Beta: Hy
Lạnh giọng quát lớn một trận, không cho Hải Đường một chút mặt mũi nào. Hải Đường bị lời của nàng làm cho cứng họng, không có nửa sức phản bác, oán khí và tức giận đã tích tụ trong lòng nháy mắt bùng nổ, khi nàng ta lao nhanh nhằm về phía Thẩm Khinh Vũ, một thanh chủy thủ ánh lên hàn quang trong tay áo bị rút ra……
Chuôi đao chói lọi theo động tác xông về phía trước của nàng ta mà trực diện với bụng Thẩm Khinh Vũ.
Tố Tâm che trước Thẩm Khinh Vũ thấy tình hình không ổn, vội nhào về phía trước ngăn trở. Nhưng động tác Hải Đường còn nhanh hơn, thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn trực tiếp cắt bàn tay đang ngăn lại của Tố Tâm, máu tươi nháy mắt phun toé ra nhỏ giọt xuống đất. Tố Tâm ngã xuống, Liễu ma ma sau lưng không bảo vệ kịp Thẩm Khinh Vũ, chao đảo một cái cũng té ngã xuống, Tố Ca nhào vào Thẩm Khinh Vũ, lại bị Hải Đường một đao rạch vai ra.
Hết kẻ này đến kẻ nọ, trong mắt Hải Đường đều là chó săn bên cạnh Thẩm Khinh Vũ, bọn họ thích nhục nhã chế nhạo mình nhất, Thẩm Khinh Vũ đáng chết, bọn họ cũng không nên sống nữa!
Liễu ma ma kinh hồn thét chói tai, tình cảnh trở nên mất kiểm soát. Hải Đường như đã nổi điên, vào một khắc nhìn thấy máu tươi, nàng ta càng thêm giết đỏ cả mắt. Ngay khi không còn một ai che chở Thẩm Khinh Vũ, nàng ta dùng tốc độ nhanh nhất, muốn dùng chủy thủ trong tay rạch bụng Thẩm Khinh Vũ, thậm chí là muốn mổ thẳng bụng nàng ra, móc hài tử bên trong ra, bóp chết trước mặt Thẩm Khinh Vũ, làm nàng nếm thử xem cảm giác thích kêu gào là thế nào.
Thẩm Khinh Vũ rút xuống một cây trâm dài từ búi tóc, xem thời cơ, ngay lúc tay Hải Đường xông về phía mình, cây trâm hung hăng dùng sức đâm vào gan bàn tay nàng ta, không chút nương tay, cây trâm đâm xuyên qua toàn bộ bàn tay của Hải Đường. Nàng ta bị đau, chủy thủ trong tay rơi xuống đất.
Thẩm Khinh Vũ nhanh chóng rút cây trâm ấy ra, đá chủy thủ ra phía xa, hộ vệ tới kịp áp chặt Hải Đường xuống, không cho nàng ta có cơ hội đả thương người khác nữa.
“Giữ ngươi một mạng lại thành tai họa. Dám cầm dao hành hung, ngươi ăn gan hùm mật gấu có phải không!”
Nếu không phải mình còn có chút bản lĩnh tự bảo vệ bản thân, không phải sẽ thành một thi hai mệnh sao! Hải Đường này như một cái bom bất cứ khi nào đều có thể nổ mạnh vậy, căn bản không giữ lại được.
Bị hộ vệ kìm chặt cổ tay, Hải Đường lúc này dữ tợn cắn răng, trong hai mắt tràn đầy tơ máu, không chút nào để ý mà khẽ cười, tiếng cười thâm độc làm lòng người sởn gai ốc.
Mà Cố Tĩnh Phong vừa hồi phủ từ trong triều, mới đến tiền viện liền hay tin trong viện xảy ra chuyện, tim nhảy lên giữa cổ họng chạy tới cây cầu gấp khúc, máu tươi đầy đất làm hắn hoảng hốt không dám thở ra, mãi đến khi thấy Thẩm Khinh Vũ bình yên vô sự mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Chuyện này là sao?”
Nhìn Hải Đường còn đang si ngốc cười như phát điên, Cố Tĩnh Phong nhíu mày, ôm Thẩm Khinh Vũ vào lòng hỏi.
“Không biết nữa, nàng ta đột nhiên nổi điên, cầm chủy thủ xông tới muốn đâm chết ta.”
Thẩm Khinh Vũ ôm cái bụng nhỏ hơi phồng lên, vào một khắc được nam nhân ôm vào lòng thật chặt, nàng mới phát giác cơ thể mình đang run rẩy.
Mấy đại phu trong phủ cầm theo hòm thuốc vội vàng chạy tới, Liễu ma ma bị trẹo chân, trên người Tố Ca lẫn Tố Tâm đều có thương tích đều đã được nha hoàn và bà tử trong viện đỡ đi, mỗi người được một đại phu theo sau băng bó.
“Ôn Túc, ngươi giúp ta nhìn xem, nàng ta đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Tĩnh Phong mắt lạnh nhìn Hải Đường không bình thường, trầm giọng, mở miệng nói với một vị nam tử ôn văn nho nhã mặc trường bào cẩm y nguyệt sắc đang đứng sau lưng. Thẩm Khinh Vũ lúc này mới hoàn hồn phát hiện vị Ôn Túc được mệnh danh Hoa Đà này không ngờ đã trở về kinh thành.
Ôn Túc tuổi trẻ tài cao, y thuật cao thâm, lúc trước khi tỷ tỷ sinh thai đầu tiên thiếu chút nữa một thi hai mệnh, cũng là Ôn Túc ra tay cứu giúp mới chuyển nguy thành an, chỉ là hắn không ham công danh lợi lộc, chỉ thích vân du bốn phương cứu thế. Lúc trước hoàng đế dùng điều kiện tốt nhất để giữ hắn lại trong cung, hắn vẫn uyển chuyển cự tuyệt.
Hiếm thấy chính là, hắn và Cố Tĩnh Phong không ngờ thành bạn thân, ngẫu nhiên còn theo quân đến biên cương cứu chữa người bệnh.
Thẩm Khinh Vũ thấy hắn, nâng môi mỉm cười xem như chào hỏi. Ôn Túc tiến lên, chỉ liếc mắt nhìn Hải Đường một cái, xem mạch cũng không cần, chỉ duỗi tay đâm một châm vào huyệt Thần Đình, nháy mắt Hải Đường đang si ngốc như bà điên phát thuốc cứ như vậy mà hôn mê bất tỉnh, chẳng hề hay biết gì. Ôn Túc chìa tay đặt lên trán nàng ta, cơ thể nàng ta giờ phút này nóng như một ngọn lửa.
“Là gì vậy?” Thẩm Khinh Vũ tò mò, mở miệng hỏi.
“Kim Tàm cổ, phàm là người trúng cổ đều có thể bị thôi miên, đánh mất lý trí, mưu tài hại mệnh thay người hạ cổ! Rất hiển nhiên, nàng ta trúng cổ quá nặng. Lấy kim tàm làm thuốc dẫn, có thể làm người bị sai khiến, có thể sai khiến lấy trộm tiền tài, giết người cướp của, là những điều nói đến kim tằm! Chính là cái này!”
“Cổ độc?”
“Không sai!”
Ôn Túc từ từ quay lại, cao giọng giải thích cho Thẩm Khinh Vũ, Cố Tĩnh Phong nhíu chặt mày, hỏi lại lần nữa, Ôn Túc gật đầu.
“Còn cứu được không? Nàng ta trúng cổ nặng, lúc này tâm trí đã hoàn toàn biến mất, hiện giờ còn đang phát sốt, nếu không cứu sẽ chết ngay……”
Bình luận facebook