Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1206
CHƯƠNG 1206: KHÔNG SỢ ANH ẤY KHÔNG CẦN CẬU NỮA À
CHƯƠNG 1206: KHÔNG SỢ ANH ẤY KHÔNG CẦN CẬU NỮA À
Anh ngẩng đầu lên, nhìn mấy chữ điện thử Đông Hằng được in trên lầu mà nhíu mày lại.
Hôm nay Cao Thanh Thu phải tăng ca, Hoa Ngọc Thành đến đón cô, Lý Sơn nói không sai, anh với cô chiến tranh lạnh cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Muốn nói rõ với cô.
Sau khi anh đến đây cũng không gọi điện thoại cho Cao Thanh Thu, chỉ đứng đợi cô ở ngoài.
Nhưng rồi lại nhìn thấy một tin tức.
Vốn dĩ anh còn đang nghĩ phải nói chuyện đàng hoàng với Cao Thanh Thu, để kêu cô ấy rời khỏi điện tử Đông Hằng, bây giờ Đông Hằng lại gặp chuyện như thế, với tính cách của cô ấy, cô ấy sẽ không bao giờ bỏ đi đâu.
Anh thở dài, cũng không nghĩ nhiều, chỉ im lặng chờ đợi Cao Thanh Thu về.
Cao Thanh Thu ngồi trước màn hình máy tính, Lâm Vi đẩy cửa đi vào trong: “Thu.”
Cao Thanh Thu ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, giọng nói của cô rất dịu dàng: “Ngồi đi.”
Lâm Vi đến ngồi trước mặt Cao Thanh Thu, cô ấy nhìn cô: “Đói chưa? Hay là đi ăn chút gì đó, đã trễ lắm rồi.”
Cao Thanh Thu đến đây vào lúc chiều, bây giờ đã quá giờ cơm rồi, mọi người đều đã đi ăn hết mà cô vẫn còn chưa, luôn làm việc trong văn phòng.
Trước giờ cô vẫn luôn như thế, gặp phải vấn đề khó giải quyết trong công việc, cô luôn phải làm cho rõ rồi mới chịu đi ăn cơm.
Cao Thanh Thu đáp: “Không cần đâu, tớ không đói, cậu đi ăn trước đi.”
“Biết ngay là cậu sẽ nói như vậy mà.” Lâm Vi cầm chiếc hộp lên, đưa cho cô: “Khi nãy tớ đi ăn cơm đã mua cho cậu đấy.”
Đêm nay Cố Đinh Cẩn cũng không đi ăn cơm, cô ấy cũng như Cao Thanh Thu vậy, cũng nhốt mình trong phòng làm việc.
Cảm giác này, giống hệt như bọn họ đang cố gắng vì công ty vậy, khiến cho Lâm Vi cảm thấy kỳ lạ.
Cao Thanh Thu nhìn Lâm Vi đưa bánh kem cho mình, cô thấy hơi cảm động: “Cảm ơn.”
Lâm Vi đưa bánh kem qua, Cao Thanh Thu mở hộp, nhìn thấy chiếc bánh kem nhỏ Tinh tế ở bên trong, đây là bánh mà cô thích ăn nhất.
Lâm Vi nói: “Khi nào cậu về? Hay là hôm nay về trước đi! Trễ rồi đấy, Dương Dương sẽ đi tìm cậu đó!”
“Không sao đâu.” Cao Thanh Thu đáp: “Hôm nay có chị ở nhà, chị ấy sẽ chăm sóc cho Dương Dương.”
Dù sao thì chú cũng về nhà rất trễ, Cao Thanh Thu cũng chẳng sốt ruột.
Cô đang bù đầu bù cổ vì công việc, tạm thời không muốn quan tâm đến những chuyện khác nữa.
Lâm Vi đáp: “Sao hả, chú Hoa vẫn còn đang giận à? Thật ra thì tớ thấy anh ấy muốn cậu lên trụ sở chính cũng tốt lắm, cơ hội này khiến cho rất nhiều người hâm mộ đó!”
Cao Thanh Thu đáp: “Sau này rồi tính tiếp.”
Trong thời khắc mấu chốt như thế này, Cao Thanh Thu chỉ lo nghĩ về quốc tế Hoa Ngữ mà thôi, tạm thời không có hơi sức đâu mà nghĩ về những chuyện này nữa.
Cô tin rằng chú có thể hiểu mình.
Lâm Vi nhìn Cao Thanh Thu rồi nói: “Cậu không sợ anh ấy sẽ bỏ rơi mình à?”
“…” Cao Thanh Thu đáp: “Sẽ không đâu.”
Cho dù chú có tức giận đi chăng nữa, chuyện giữa hai người cũng đâu có nghiêm trọng như thế?
Lâm Vi phì cười: “Hâm mộ cậu thật, cái gì cũng không cần lo.”
Không giống với cô ấy…
Mặc dù bây giờ Lâm Vi và Tả Dục đã trở về bên cạnh nhau rồi, nhưng…bình thường có rất ít cơ hội để gặp anh ấy.
Thậm chí mẹ Tả còn luôn giúp anh ấy tìm vợ chưa cưới, không hề xem Lâm Vi ra gì.
Trong mắt của mẹ Tả, cho dù Tả Dục và Lâm Vi có ở bên nhau thì cũng chỉ là chơi bời mà thôi, bà ta sẽ không cho con trai mình cưới Lâm Vi.
Cao Thanh Thu nói: “Nếu như cậu không có chuyện gì khác thì về đi.”
Lâm Vi đứng dậy: “Thế tớ đi đây.”
CHƯƠNG 1206: KHÔNG SỢ ANH ẤY KHÔNG CẦN CẬU NỮA À
Anh ngẩng đầu lên, nhìn mấy chữ điện thử Đông Hằng được in trên lầu mà nhíu mày lại.
Hôm nay Cao Thanh Thu phải tăng ca, Hoa Ngọc Thành đến đón cô, Lý Sơn nói không sai, anh với cô chiến tranh lạnh cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.
Muốn nói rõ với cô.
Sau khi anh đến đây cũng không gọi điện thoại cho Cao Thanh Thu, chỉ đứng đợi cô ở ngoài.
Nhưng rồi lại nhìn thấy một tin tức.
Vốn dĩ anh còn đang nghĩ phải nói chuyện đàng hoàng với Cao Thanh Thu, để kêu cô ấy rời khỏi điện tử Đông Hằng, bây giờ Đông Hằng lại gặp chuyện như thế, với tính cách của cô ấy, cô ấy sẽ không bao giờ bỏ đi đâu.
Anh thở dài, cũng không nghĩ nhiều, chỉ im lặng chờ đợi Cao Thanh Thu về.
Cao Thanh Thu ngồi trước màn hình máy tính, Lâm Vi đẩy cửa đi vào trong: “Thu.”
Cao Thanh Thu ngẩng đầu lên nhìn cô ấy, giọng nói của cô rất dịu dàng: “Ngồi đi.”
Lâm Vi đến ngồi trước mặt Cao Thanh Thu, cô ấy nhìn cô: “Đói chưa? Hay là đi ăn chút gì đó, đã trễ lắm rồi.”
Cao Thanh Thu đến đây vào lúc chiều, bây giờ đã quá giờ cơm rồi, mọi người đều đã đi ăn hết mà cô vẫn còn chưa, luôn làm việc trong văn phòng.
Trước giờ cô vẫn luôn như thế, gặp phải vấn đề khó giải quyết trong công việc, cô luôn phải làm cho rõ rồi mới chịu đi ăn cơm.
Cao Thanh Thu đáp: “Không cần đâu, tớ không đói, cậu đi ăn trước đi.”
“Biết ngay là cậu sẽ nói như vậy mà.” Lâm Vi cầm chiếc hộp lên, đưa cho cô: “Khi nãy tớ đi ăn cơm đã mua cho cậu đấy.”
Đêm nay Cố Đinh Cẩn cũng không đi ăn cơm, cô ấy cũng như Cao Thanh Thu vậy, cũng nhốt mình trong phòng làm việc.
Cảm giác này, giống hệt như bọn họ đang cố gắng vì công ty vậy, khiến cho Lâm Vi cảm thấy kỳ lạ.
Cao Thanh Thu nhìn Lâm Vi đưa bánh kem cho mình, cô thấy hơi cảm động: “Cảm ơn.”
Lâm Vi đưa bánh kem qua, Cao Thanh Thu mở hộp, nhìn thấy chiếc bánh kem nhỏ Tinh tế ở bên trong, đây là bánh mà cô thích ăn nhất.
Lâm Vi nói: “Khi nào cậu về? Hay là hôm nay về trước đi! Trễ rồi đấy, Dương Dương sẽ đi tìm cậu đó!”
“Không sao đâu.” Cao Thanh Thu đáp: “Hôm nay có chị ở nhà, chị ấy sẽ chăm sóc cho Dương Dương.”
Dù sao thì chú cũng về nhà rất trễ, Cao Thanh Thu cũng chẳng sốt ruột.
Cô đang bù đầu bù cổ vì công việc, tạm thời không muốn quan tâm đến những chuyện khác nữa.
Lâm Vi đáp: “Sao hả, chú Hoa vẫn còn đang giận à? Thật ra thì tớ thấy anh ấy muốn cậu lên trụ sở chính cũng tốt lắm, cơ hội này khiến cho rất nhiều người hâm mộ đó!”
Cao Thanh Thu đáp: “Sau này rồi tính tiếp.”
Trong thời khắc mấu chốt như thế này, Cao Thanh Thu chỉ lo nghĩ về quốc tế Hoa Ngữ mà thôi, tạm thời không có hơi sức đâu mà nghĩ về những chuyện này nữa.
Cô tin rằng chú có thể hiểu mình.
Lâm Vi nhìn Cao Thanh Thu rồi nói: “Cậu không sợ anh ấy sẽ bỏ rơi mình à?”
“…” Cao Thanh Thu đáp: “Sẽ không đâu.”
Cho dù chú có tức giận đi chăng nữa, chuyện giữa hai người cũng đâu có nghiêm trọng như thế?
Lâm Vi phì cười: “Hâm mộ cậu thật, cái gì cũng không cần lo.”
Không giống với cô ấy…
Mặc dù bây giờ Lâm Vi và Tả Dục đã trở về bên cạnh nhau rồi, nhưng…bình thường có rất ít cơ hội để gặp anh ấy.
Thậm chí mẹ Tả còn luôn giúp anh ấy tìm vợ chưa cưới, không hề xem Lâm Vi ra gì.
Trong mắt của mẹ Tả, cho dù Tả Dục và Lâm Vi có ở bên nhau thì cũng chỉ là chơi bời mà thôi, bà ta sẽ không cho con trai mình cưới Lâm Vi.
Cao Thanh Thu nói: “Nếu như cậu không có chuyện gì khác thì về đi.”
Lâm Vi đứng dậy: “Thế tớ đi đây.”