Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1207
CHƯƠNG 1207: NHÌN THẤY BỌN HỌ Ở BÊN NHAU
CHƯƠNG 1207: NHÌN THẤY BỌN HỌ Ở BÊN NHAU
Mười giờ tối, Cao Thanh Thu chỉnh sửa xong tài liệu trong máy tính mới đi ra khỏi văn phòng.
Vốn dĩ nghĩ rằng mọi người đều đã về hết rồi, sau khi vào trong thang máy, không ngờ lại thấy Cố Đinh Cẩn, anh ta mặc vest, đứng thẳng người trong thang máy, vừa nhìn thấy Cao Thanh Thu, anh ta bèn cất tiếng hỏi: “Sao vẫn còn chưa về?”
“Không phải anh cũng chưa về à?” Cao Thanh Thu nhìn Cố Đinh Cẩn, biết rằng chắc hẳn anh cũng giống như mình, đang lo lắng vì chuyện của công ty.
Vì Đông Hằng, Cố Đinh Cẩn dồn hết mọi Tinh thần và sức lực vào công việc.
Cố Đinh Cẩn quay mặt đi, anh ta nói: “Em và tôi không giống nhau, cho dù công ty xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng có liên quan gì đến em cả, em có chú, muốn đi lúc nào cũng được. Không giống như tôi…”
Từ sau khi trở về, Cố Đinh Cẩn đã kiên quyết lựa chọn nơi này, một lòng muốn đạt được thành tích, cho dù có vất vả như thế nào cũng phải kiên trì.
Nếu như thất bại, thế thì sẽ bị cười khác cười chê.
Trước giờ anh ta là một người có lòng tự tôn cao, cảm thấy công ty chính là tất cả của anh ta.
Cao Thanh Thu nghe Cố Đinh Cẩn nói như thế, cô lại cảm thấy khó chịu một cách lạ lùng: “Không liên quan đến tôi cái gì? Lẽ nào anh làm việc nghiêm túc, còn tôi thì không à?”
Cao Thanh Thu làm việc, hoặc là không làm, hoặc là làm đến mức tốt nhất.
Vì công việc này, cô đã hy sinh cả thời gian ở bên cạnh con mình.
Lúc Bóng Đèn Nhỏ bị bệnh, cô phải đi công tác, lúc con trai đi học, cô phải ở lại công ty tăng ca.
Những gì cô bỏ ra làm gì ít hơn Cố Đinh Cẩn?
Tất cả những gì cô làm chỉ vì một câu nói của Hoa Ngọc Thành mà thôi, hy vọng có một ngày tập đoàn Hoa thị cũng có chỗ đứng trong thị trường điện tử.
Cố Đinh Cẩn nhìn Cao Thanh Thu: “Nếu công ty không khởi sắc, em có cảm thấy tôi vô dụng không?”
Tất cả sự nỗ lực của anh ta chỉ để chứng tỏ mình không kém cỏi hơn cậu anh, muốn để cho Cao Thanh Thu thấy mình cũng có năng lực.
Nhưng đối thủ của anh ta lại là chú anh, là Cố Sâm.
Thỉnh thoảng Cố Đinh Cẩn cũng sẽ nghi ngờ chính mình.
Cao Thanh Thu trừng mắt nhìn anh ta: “Thà là anh nghĩ cách xử lý nguy cơ lần này còn hơn nghĩ ngợi ba cái chuyện đó! Đừng nói với tôi chỉ có chuyện nhỏ nhặt như thế này mà anh cũng không ứng phó nổi.”
Nếu như anh ta còn không xử lý được chút chuyện này, thế thì có tư cách gì để làm đối thủ cạnh tranh với quốc tế Hoa Ngữ.
Lời nói của Cao Thanh Thu khiến cho Cố Đinh Cẩn bật cười: “Xem ra em tin tưởng ở tôi.”
Anh ta cũng không ngờ cuối cùng người tin tưởng ở anh ta lại là Cao Thanh Thu.
Hôm nay có không ít người trong công ty đi gặp anh ta, đều nói những lời khách sáo.
Trước kia thì tràn trề tự tin, nhưng vừa nhìn thấy quốc tế Hoa Ngữ ra tay, hình như cảm thấy anh t không được rồi vậy.
Có lúc không phải kẻ địch quá mạnh, mà do mình nghĩ kẻ địch mạnh quá.
Cao Thanh Thu nói: “Tôi không tin tưởng anh, tôi chỉ tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng Đông Hằng.”
Càng tin tưởng vào Hoa Ngọc Thành ở sau lưng.
Hoa Ngọc Thành ngồi trong xe, nhìn thấy Cao Thanh Thu ra khỏi công ty, anh đang định xuống xe đón cô thì chợt nhìn thấy Cố Đinh Cẩn cũng ra theo.
Cố Đinh Cẩn đi sau lưng Cao Thanh Thu, cô ăn mặc rất mỏng manh, hôm nay vừa nhận được tin là cô đã mặc bừa rồi vội vàng ra khỏi nhà ngay, còn không trang điểm nữa, trông khác hẳn với vẻ sắc sảo của cô mọi khi.
Nhưng cho dù là như thế, Cố Đinh Cẩn vẫn cảm thấy cô thật xinh đẹp.
Anh ta lại rất thích dáng vẻ trong trẻo này của cô.
Anh ta đi theo sau lưng cô rồi cất tiếng hỏi: “Lạnh không?”
Buổi tối hi lạnh lẽo, anh ta hơi lo lắng.
Cô là một người rất quan trọng của công ty, nếu như bị bệnh thì ai làm việc đây?
Thái độ của Cao Thanh Thu rất lạnh nhạt: “Không liên quan đến anh.”
CHƯƠNG 1207: NHÌN THẤY BỌN HỌ Ở BÊN NHAU
Mười giờ tối, Cao Thanh Thu chỉnh sửa xong tài liệu trong máy tính mới đi ra khỏi văn phòng.
Vốn dĩ nghĩ rằng mọi người đều đã về hết rồi, sau khi vào trong thang máy, không ngờ lại thấy Cố Đinh Cẩn, anh ta mặc vest, đứng thẳng người trong thang máy, vừa nhìn thấy Cao Thanh Thu, anh ta bèn cất tiếng hỏi: “Sao vẫn còn chưa về?”
“Không phải anh cũng chưa về à?” Cao Thanh Thu nhìn Cố Đinh Cẩn, biết rằng chắc hẳn anh cũng giống như mình, đang lo lắng vì chuyện của công ty.
Vì Đông Hằng, Cố Đinh Cẩn dồn hết mọi Tinh thần và sức lực vào công việc.
Cố Đinh Cẩn quay mặt đi, anh ta nói: “Em và tôi không giống nhau, cho dù công ty xảy ra chuyện gì thì cũng chẳng có liên quan gì đến em cả, em có chú, muốn đi lúc nào cũng được. Không giống như tôi…”
Từ sau khi trở về, Cố Đinh Cẩn đã kiên quyết lựa chọn nơi này, một lòng muốn đạt được thành tích, cho dù có vất vả như thế nào cũng phải kiên trì.
Nếu như thất bại, thế thì sẽ bị cười khác cười chê.
Trước giờ anh ta là một người có lòng tự tôn cao, cảm thấy công ty chính là tất cả của anh ta.
Cao Thanh Thu nghe Cố Đinh Cẩn nói như thế, cô lại cảm thấy khó chịu một cách lạ lùng: “Không liên quan đến tôi cái gì? Lẽ nào anh làm việc nghiêm túc, còn tôi thì không à?”
Cao Thanh Thu làm việc, hoặc là không làm, hoặc là làm đến mức tốt nhất.
Vì công việc này, cô đã hy sinh cả thời gian ở bên cạnh con mình.
Lúc Bóng Đèn Nhỏ bị bệnh, cô phải đi công tác, lúc con trai đi học, cô phải ở lại công ty tăng ca.
Những gì cô bỏ ra làm gì ít hơn Cố Đinh Cẩn?
Tất cả những gì cô làm chỉ vì một câu nói của Hoa Ngọc Thành mà thôi, hy vọng có một ngày tập đoàn Hoa thị cũng có chỗ đứng trong thị trường điện tử.
Cố Đinh Cẩn nhìn Cao Thanh Thu: “Nếu công ty không khởi sắc, em có cảm thấy tôi vô dụng không?”
Tất cả sự nỗ lực của anh ta chỉ để chứng tỏ mình không kém cỏi hơn cậu anh, muốn để cho Cao Thanh Thu thấy mình cũng có năng lực.
Nhưng đối thủ của anh ta lại là chú anh, là Cố Sâm.
Thỉnh thoảng Cố Đinh Cẩn cũng sẽ nghi ngờ chính mình.
Cao Thanh Thu trừng mắt nhìn anh ta: “Thà là anh nghĩ cách xử lý nguy cơ lần này còn hơn nghĩ ngợi ba cái chuyện đó! Đừng nói với tôi chỉ có chuyện nhỏ nhặt như thế này mà anh cũng không ứng phó nổi.”
Nếu như anh ta còn không xử lý được chút chuyện này, thế thì có tư cách gì để làm đối thủ cạnh tranh với quốc tế Hoa Ngữ.
Lời nói của Cao Thanh Thu khiến cho Cố Đinh Cẩn bật cười: “Xem ra em tin tưởng ở tôi.”
Anh ta cũng không ngờ cuối cùng người tin tưởng ở anh ta lại là Cao Thanh Thu.
Hôm nay có không ít người trong công ty đi gặp anh ta, đều nói những lời khách sáo.
Trước kia thì tràn trề tự tin, nhưng vừa nhìn thấy quốc tế Hoa Ngữ ra tay, hình như cảm thấy anh t không được rồi vậy.
Có lúc không phải kẻ địch quá mạnh, mà do mình nghĩ kẻ địch mạnh quá.
Cao Thanh Thu nói: “Tôi không tin tưởng anh, tôi chỉ tin tưởng chính mình, cũng tin tưởng Đông Hằng.”
Càng tin tưởng vào Hoa Ngọc Thành ở sau lưng.
Hoa Ngọc Thành ngồi trong xe, nhìn thấy Cao Thanh Thu ra khỏi công ty, anh đang định xuống xe đón cô thì chợt nhìn thấy Cố Đinh Cẩn cũng ra theo.
Cố Đinh Cẩn đi sau lưng Cao Thanh Thu, cô ăn mặc rất mỏng manh, hôm nay vừa nhận được tin là cô đã mặc bừa rồi vội vàng ra khỏi nhà ngay, còn không trang điểm nữa, trông khác hẳn với vẻ sắc sảo của cô mọi khi.
Nhưng cho dù là như thế, Cố Đinh Cẩn vẫn cảm thấy cô thật xinh đẹp.
Anh ta lại rất thích dáng vẻ trong trẻo này của cô.
Anh ta đi theo sau lưng cô rồi cất tiếng hỏi: “Lạnh không?”
Buổi tối hi lạnh lẽo, anh ta hơi lo lắng.
Cô là một người rất quan trọng của công ty, nếu như bị bệnh thì ai làm việc đây?
Thái độ của Cao Thanh Thu rất lạnh nhạt: “Không liên quan đến anh.”
Bình luận facebook