Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1208
CHƯƠNG 1208: KHÔNG GIỐNG VỚI ĐƯỜNG VỀ NHÀ MỌI KHI
CHƯƠNG 1208: KHÔNG GIỐNG VỚI ĐƯỜNG VỀ NHÀ MỌI KHI
Cố Đinh Cẩn nói: “Tối lắm rồi, để tôi đưa em về nhà!”
“Không cần đâu, tôi bắt xe về là được.”
“Đã trễ như thế này, em là đàn bà con gái mà đi về nhà một mình?” Cố Đinh Cẩn nói: “Vừa khéo tôi cũng định đi thăm cậu tôi.”
“Không cần đâu.” Hoa Ngọc Thành đang giận mình vì chuyện của Cố Đinh Cẩn, còn để anh ta đưa mình về nhà à?
E là mình hết muốn sống nữa rồi!
Hơn nữa, có nguy hiểm cũng không nguy hiểm bằng ngồi trên xe anh ta chứ?
Mặc dù làm việc trong cùng công ty nhưng Cao Thanh Thu biết Cố Đinh Cẩn vẫn còn ý với cô, bởi thế hai người luôn phải giữ khoảng cách, ai làm việc nấy, bình thường đến cơ hội gặp riêng cũng không có.
Đây cũng là lý do vì sao cô không hiểu nổi tại sao Hoa Ngọc Thành lại giận.
Hoa Ngọc Thành ngồi trong xe, nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt của anh tối sầm lại.
Vốn dĩ đến đây để đón Cao Thanh Thu, vì cô ấy, anh đã đợi rất lâu, cũng nghĩ rất nhiều.
Khó khăn lắm mới khiến cho bản thân mình bình tĩnh trở lại, kết quả lại nhìn thấy hai người bọn họ sánh bước bên nhau.
Cảm giác phiền muộn xộc lên trong lòng anh, Hoa Ngọc Thành không lái xe về phía họ mà đi thẳng một nước, vốn dĩ định đón cô về nhà, bây giờ anh đã không còn hứng thú nữa.
Xe của Cao Thanh Thu đến rất nhanh chóng, cô lên xe, Cố Đinh Cẩn nhìn cô, cũng không lên theo
Bây giờ đột nhiên anh ta đã bình tĩnh hơn, mặc dù thích Cao Thanh Thu, nhưng bình thường sẽ không quấy rầy đến cô.
So với tình cảm ích kỷ, bây giờ anh ta càng thích năng lực làm việc của Cao Thanh Thu hơn.
Nếu như Cao Thanh Thu đi rồi, anh ta cũng sẽ mất đi một người có thể phấn đấu cùng mình, bởi thế, bình thường cô ấy không thích anh ta, anh ta sẽ cố gắng không quấy rầy cô ấy.
Cao Thanh Thu bước lên xe, không hề chào tạm biệt Cố Đinh Cẩn.
Cố Đinh Cẩn nhìn thấy cô ấy đã đi về, anh ta mới lái xe đi.
Trong xe, tài xế nhìn Cao Thanh Thu, cô cúi đầu, đang nhắn tin hỏi Hoa Châu Du xem Dương Dương đã ngủ chưa.
Hoa Châu Du nói: ‘Chưa ngủ, đang đợi em về đấy, à phải rồi, hình như Ngọc Thành đi đón em đó, nó có gọi điện cho em không?”
“Không có.” Cao Thanh Thu cảm thấy hơi ngạc nhiên, chú đến đón mình à, khi nãy có thấy gì đâu!
Hoa Châu Du nói: “Đi từ trưa rồi, nói là đến công ty đón em, không đến hả?”
Bình thường đều sẽ để tài xế gia đình đi đón Cao Thanh Thu, hôm nay Hoa Ngọc Thành đi đón nên tài xế mới không đến.
Cao Thanh Thu kiểm tra nhật ký cuộc gọi, thấy chẳng có cuộc gọi nhỡ nào cả, chứng tỏ rằng chú không hề gọi cho cô.
Nhưng anh ấy chịu đến đón mình, thế thì chắc không còn giận nữa đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, Cao Thanh Thu không khỏi cười cười.
Chuyện của anh ấy và chuyện công ty khiến cho tâm trạng của cô sa sút, bây giờ nghe thấy tin này, cũng được xem là tin tốt.
Cao Thanh Thu nhắn tin cho Hoa Ngọc Thành: “Em nghe chị nói anh đến đón em à?”
Hoa Ngọc Thành không trả lời.
Cao Thanh Thu thấy điện thoại báo pin yếu.
Hôm nay bận bịu quá nên quên sạc mất.
Cao Thanh Thu ngồi trên xe, đợi Hoa Ngọc Thành trả lời tin nhắn của cô nhưng anh vẫn im lặng.
Tài xế hỏi Cao Thanh Thu: “Các cô tan làm trễ như vậy à?”
Cao Thanh Thu nhìn tài xế, là một người đàn ông trung niên.
Cô ngập ngừng một lúc mới gật đầu: “Đúng thế.”
“Bây giờ kiếm chút tiền cũng không dễ dàng, con gái con đứa mà tan làm trễ như thế. Cô chưa kết hôn đúng không? Con gái tìm một người chồng tốt cũng khá quan trọng đó.”
“Tôi cưới rồi.” Cao Thanh Thu đáp.
Ông ta bật cười, quan sát Cao Thanh Thu: “Không giống chút nào!”
Mặc dù Cao Thanh Thu đã sinh con, nhưng trông cô vẫn không giống với người đã cưới chồng đẻ con.
Dù gì cô vẫn còn trẻ tuổi, trong mắt người khác, cô giống như một cô gái vừa mới ra trường vậy.
Cao Thanh Thu nói: “Tôi đã cưới từ lâu rồi, còn có con nữa.”
Cao Thanh Thu cảm thấy bất an, cô nhìn ra ngoài đường, bình thường cô hay gọi xe về nhà, hình như con đường này hơi ngoằn nghèo, không giống với con đường mọi khi cô hay đi.”
CHƯƠNG 1208: KHÔNG GIỐNG VỚI ĐƯỜNG VỀ NHÀ MỌI KHI
Cố Đinh Cẩn nói: “Tối lắm rồi, để tôi đưa em về nhà!”
“Không cần đâu, tôi bắt xe về là được.”
“Đã trễ như thế này, em là đàn bà con gái mà đi về nhà một mình?” Cố Đinh Cẩn nói: “Vừa khéo tôi cũng định đi thăm cậu tôi.”
“Không cần đâu.” Hoa Ngọc Thành đang giận mình vì chuyện của Cố Đinh Cẩn, còn để anh ta đưa mình về nhà à?
E là mình hết muốn sống nữa rồi!
Hơn nữa, có nguy hiểm cũng không nguy hiểm bằng ngồi trên xe anh ta chứ?
Mặc dù làm việc trong cùng công ty nhưng Cao Thanh Thu biết Cố Đinh Cẩn vẫn còn ý với cô, bởi thế hai người luôn phải giữ khoảng cách, ai làm việc nấy, bình thường đến cơ hội gặp riêng cũng không có.
Đây cũng là lý do vì sao cô không hiểu nổi tại sao Hoa Ngọc Thành lại giận.
Hoa Ngọc Thành ngồi trong xe, nhìn thấy cảnh tượng này, ánh mắt của anh tối sầm lại.
Vốn dĩ đến đây để đón Cao Thanh Thu, vì cô ấy, anh đã đợi rất lâu, cũng nghĩ rất nhiều.
Khó khăn lắm mới khiến cho bản thân mình bình tĩnh trở lại, kết quả lại nhìn thấy hai người bọn họ sánh bước bên nhau.
Cảm giác phiền muộn xộc lên trong lòng anh, Hoa Ngọc Thành không lái xe về phía họ mà đi thẳng một nước, vốn dĩ định đón cô về nhà, bây giờ anh đã không còn hứng thú nữa.
Xe của Cao Thanh Thu đến rất nhanh chóng, cô lên xe, Cố Đinh Cẩn nhìn cô, cũng không lên theo
Bây giờ đột nhiên anh ta đã bình tĩnh hơn, mặc dù thích Cao Thanh Thu, nhưng bình thường sẽ không quấy rầy đến cô.
So với tình cảm ích kỷ, bây giờ anh ta càng thích năng lực làm việc của Cao Thanh Thu hơn.
Nếu như Cao Thanh Thu đi rồi, anh ta cũng sẽ mất đi một người có thể phấn đấu cùng mình, bởi thế, bình thường cô ấy không thích anh ta, anh ta sẽ cố gắng không quấy rầy cô ấy.
Cao Thanh Thu bước lên xe, không hề chào tạm biệt Cố Đinh Cẩn.
Cố Đinh Cẩn nhìn thấy cô ấy đã đi về, anh ta mới lái xe đi.
Trong xe, tài xế nhìn Cao Thanh Thu, cô cúi đầu, đang nhắn tin hỏi Hoa Châu Du xem Dương Dương đã ngủ chưa.
Hoa Châu Du nói: ‘Chưa ngủ, đang đợi em về đấy, à phải rồi, hình như Ngọc Thành đi đón em đó, nó có gọi điện cho em không?”
“Không có.” Cao Thanh Thu cảm thấy hơi ngạc nhiên, chú đến đón mình à, khi nãy có thấy gì đâu!
Hoa Châu Du nói: “Đi từ trưa rồi, nói là đến công ty đón em, không đến hả?”
Bình thường đều sẽ để tài xế gia đình đi đón Cao Thanh Thu, hôm nay Hoa Ngọc Thành đi đón nên tài xế mới không đến.
Cao Thanh Thu kiểm tra nhật ký cuộc gọi, thấy chẳng có cuộc gọi nhỡ nào cả, chứng tỏ rằng chú không hề gọi cho cô.
Nhưng anh ấy chịu đến đón mình, thế thì chắc không còn giận nữa đâu nhỉ?
Nghĩ đến đây, Cao Thanh Thu không khỏi cười cười.
Chuyện của anh ấy và chuyện công ty khiến cho tâm trạng của cô sa sút, bây giờ nghe thấy tin này, cũng được xem là tin tốt.
Cao Thanh Thu nhắn tin cho Hoa Ngọc Thành: “Em nghe chị nói anh đến đón em à?”
Hoa Ngọc Thành không trả lời.
Cao Thanh Thu thấy điện thoại báo pin yếu.
Hôm nay bận bịu quá nên quên sạc mất.
Cao Thanh Thu ngồi trên xe, đợi Hoa Ngọc Thành trả lời tin nhắn của cô nhưng anh vẫn im lặng.
Tài xế hỏi Cao Thanh Thu: “Các cô tan làm trễ như vậy à?”
Cao Thanh Thu nhìn tài xế, là một người đàn ông trung niên.
Cô ngập ngừng một lúc mới gật đầu: “Đúng thế.”
“Bây giờ kiếm chút tiền cũng không dễ dàng, con gái con đứa mà tan làm trễ như thế. Cô chưa kết hôn đúng không? Con gái tìm một người chồng tốt cũng khá quan trọng đó.”
“Tôi cưới rồi.” Cao Thanh Thu đáp.
Ông ta bật cười, quan sát Cao Thanh Thu: “Không giống chút nào!”
Mặc dù Cao Thanh Thu đã sinh con, nhưng trông cô vẫn không giống với người đã cưới chồng đẻ con.
Dù gì cô vẫn còn trẻ tuổi, trong mắt người khác, cô giống như một cô gái vừa mới ra trường vậy.
Cao Thanh Thu nói: “Tôi đã cưới từ lâu rồi, còn có con nữa.”
Cao Thanh Thu cảm thấy bất an, cô nhìn ra ngoài đường, bình thường cô hay gọi xe về nhà, hình như con đường này hơi ngoằn nghèo, không giống với con đường mọi khi cô hay đi.”
Bình luận facebook