Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-893
CHƯƠNG 893:
Chắc hẳn cô ấy đang rất lo lắng?
Cao Thanh Thu nhắn lại, Trương Tâm Dao không lên tiếng, Cao Thanh Thu lại hỏi một câu, " Cậu vẫn ổn chứ?"
Thời gian quen biết Dao Dao cũng đã hơn một năm, cùng với thời gian cô quen biết với Hoa Ngọc Thành, hai người thường xuyên ở chung một chỗ, có chuyện gì cũng sẽ trò chuyện với nhau, quan hệ cũng rất tốt.
Trong mấy người bạn, Dao Dao là người có quan hệ thân cận nhất với cô.
Dao Dao không lên tiếng, trực tiếp gọi điện thoại tới.
Điện thoại mới vừa kết nối, Cao Thanh Thu chỉ nghe thấy tiếng khóc của cô ấy, "Thanh Thu, mình nên làm cái gì bây giờ?"
Cao Thanh Thu nói: " Cậu đừng khóc nữa, tỉnh táo một chút."
" Mình không biết phải làm sao để tỉnh táo nữa." Trương Tâm Dao nói: "Công ty của ba mình xảy ra chuyện, từ trước tới giờ mình chưa từng thấy ông ấy từng lo lắng như vậy bao giờ. Thanh Thu, cậu nói đi, có phải nhà mình sẽ phá sản không? Nhất định là do mình chê cười Vũ Minh Hân, cho nên bị báo ứng."
"Không thể nào." Cao Thanh Thu an ủi: "cậu đừng có đoán mò."
Cô cũng không biết nên làm gì để an ủi Trương Tâm Dao.
Vốn Làm ăn cũng không phải là chuyện dễ dàng, sơ ý một chút, nhiều năm tâm huyết cũng sẽ mất đi.
Ai có thể nghĩ tới Vũ Minh Hân trước khi, sẽ có một ngày biến thành bộ dáng bây giờ?
Trương Tâm Dao nói: "Thanh Thu, mình thật là khổ sở, cậu nói chuyện với mình một lúc có được hay không?"
"Được." Cao Thanh Thu đi tới trên giường, nằm xuống, kiên nhẫn an ủi Trương Tâm Dao.
Cao Thanh Thu gần đây cứ không có việc gì là thích nằm, nghịch điện thoại cũng nằm.
Lúc Hoa Ngọc Thành trở về, thấy cô vẫn đang cùng Dao Dao gọi điện thoại
Anh đi tới, ôm lấy Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu nhìn thấy anh trở lại, đem điện thoại cầm tới, nói với Dao Dao: "chồng mình về rồi, mình cúp điện thoại trước."
Trương Tâm Dao khóc thút thít một tiếng, cũng không dám làm kỳ đà cản mũi Hoa Ngọc Thành, "Ừm."
Hoa Ngọc Thành ôm lấy Cao Thanh Thu, hỏi: "Bạn em gọi à?"
"Ừm." Cao Thanh Thu nói: "Nhà cô ấy xảy ra chút việc."
Nhìn bộ dạng Hoa Ngọc Thành, phỏng chừng đã không nhớ Dao Dao có quan hệ với Trương tổng nữa rồi, Cao Thanh Thu cũng không nói.
Chuyện công việc của anh, cô không dám nhúng tay.
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành, ôn nhu hỏi: " Anh làm việc xong chưa?"
Sau khi anh trở về liền rất bận rộn, ngày cả ăn cơm cũng không ăn nên hồn, nhìn ra được rất cực khổ.
Hoa Ngọc Thành dương khóe miệng lên, "Còn chưa xong, ngày mai lại làm tiếp! Nhớ anh không?"
"Không nhớ." Cao Thanh Thu dời mắt đi, chết không thừa nhận nói.
"Nói dối." Hoa Ngọc Thành hôn lên mặt cô một cái, hận không thể lưu lại Ấn kí hôn của anh trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, lưu lại khí tức của anh, " Em chắc chắn rất nhớ anh."
"Được rồi." Cao Thanh Thu nghiêm túc nhìn người đàn ông tự luyến trước mắt, " Em nhớ anh."
Hoa Ngọc Thành dương khóe miệng lên, cầm tay cô, "Ngủ đi! Thật là mệt mà."
Cao Thanh Thu hướng bên cạnh dời một chút, nhìn lấy anh nằm trên giường, ôm lấy cánh tay của anh, một tay đặt ở lồng ngực của anh, "Không biết gần đây em bị làm sao ý, lúc nào cũng buồn ngủ, rất mệt."
Hoa Ngọc Thành nói: " Chắc là vì trời lạnh cũng nên?"
Trời lạnh làm con người ta ham ngủ hơn.
"Có thể là như vậy cũng nên."
Cao Thanh Thu nói với Hoa Ngọc Thành: "Ngày mai em muốn đi xem Dao Dao thế nào, tâm tình của cô ấy không tốt, em muốn ăn ủi cô ấy."
Lúc trước Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành ly hôn, tâm tình không tốt cũng là Dao Dao ở bên ăn ủi cô.
Hiện tại, cũng đến phiên cô vì bạn bé làm chút gì rồi.
Hoa Ngọc Thành nhìn đại bảo bối nhà mình, "Được, em cứ đi đi."
Hiện tại anh cũng có công việc cần phải làm, mang theo cô ở bên cạnh mà không đoái hoài tới cô cũng không tốt lắm. Anh ôm lấy Cao Thanh Thu, dặn dò: "Ở bên ngoài phải chú ý an toàn."
Chắc hẳn cô ấy đang rất lo lắng?
Cao Thanh Thu nhắn lại, Trương Tâm Dao không lên tiếng, Cao Thanh Thu lại hỏi một câu, " Cậu vẫn ổn chứ?"
Thời gian quen biết Dao Dao cũng đã hơn một năm, cùng với thời gian cô quen biết với Hoa Ngọc Thành, hai người thường xuyên ở chung một chỗ, có chuyện gì cũng sẽ trò chuyện với nhau, quan hệ cũng rất tốt.
Trong mấy người bạn, Dao Dao là người có quan hệ thân cận nhất với cô.
Dao Dao không lên tiếng, trực tiếp gọi điện thoại tới.
Điện thoại mới vừa kết nối, Cao Thanh Thu chỉ nghe thấy tiếng khóc của cô ấy, "Thanh Thu, mình nên làm cái gì bây giờ?"
Cao Thanh Thu nói: " Cậu đừng khóc nữa, tỉnh táo một chút."
" Mình không biết phải làm sao để tỉnh táo nữa." Trương Tâm Dao nói: "Công ty của ba mình xảy ra chuyện, từ trước tới giờ mình chưa từng thấy ông ấy từng lo lắng như vậy bao giờ. Thanh Thu, cậu nói đi, có phải nhà mình sẽ phá sản không? Nhất định là do mình chê cười Vũ Minh Hân, cho nên bị báo ứng."
"Không thể nào." Cao Thanh Thu an ủi: "cậu đừng có đoán mò."
Cô cũng không biết nên làm gì để an ủi Trương Tâm Dao.
Vốn Làm ăn cũng không phải là chuyện dễ dàng, sơ ý một chút, nhiều năm tâm huyết cũng sẽ mất đi.
Ai có thể nghĩ tới Vũ Minh Hân trước khi, sẽ có một ngày biến thành bộ dáng bây giờ?
Trương Tâm Dao nói: "Thanh Thu, mình thật là khổ sở, cậu nói chuyện với mình một lúc có được hay không?"
"Được." Cao Thanh Thu đi tới trên giường, nằm xuống, kiên nhẫn an ủi Trương Tâm Dao.
Cao Thanh Thu gần đây cứ không có việc gì là thích nằm, nghịch điện thoại cũng nằm.
Lúc Hoa Ngọc Thành trở về, thấy cô vẫn đang cùng Dao Dao gọi điện thoại
Anh đi tới, ôm lấy Cao Thanh Thu, Cao Thanh Thu nhìn thấy anh trở lại, đem điện thoại cầm tới, nói với Dao Dao: "chồng mình về rồi, mình cúp điện thoại trước."
Trương Tâm Dao khóc thút thít một tiếng, cũng không dám làm kỳ đà cản mũi Hoa Ngọc Thành, "Ừm."
Hoa Ngọc Thành ôm lấy Cao Thanh Thu, hỏi: "Bạn em gọi à?"
"Ừm." Cao Thanh Thu nói: "Nhà cô ấy xảy ra chút việc."
Nhìn bộ dạng Hoa Ngọc Thành, phỏng chừng đã không nhớ Dao Dao có quan hệ với Trương tổng nữa rồi, Cao Thanh Thu cũng không nói.
Chuyện công việc của anh, cô không dám nhúng tay.
Cô nhìn Hoa Ngọc Thành, ôn nhu hỏi: " Anh làm việc xong chưa?"
Sau khi anh trở về liền rất bận rộn, ngày cả ăn cơm cũng không ăn nên hồn, nhìn ra được rất cực khổ.
Hoa Ngọc Thành dương khóe miệng lên, "Còn chưa xong, ngày mai lại làm tiếp! Nhớ anh không?"
"Không nhớ." Cao Thanh Thu dời mắt đi, chết không thừa nhận nói.
"Nói dối." Hoa Ngọc Thành hôn lên mặt cô một cái, hận không thể lưu lại Ấn kí hôn của anh trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, lưu lại khí tức của anh, " Em chắc chắn rất nhớ anh."
"Được rồi." Cao Thanh Thu nghiêm túc nhìn người đàn ông tự luyến trước mắt, " Em nhớ anh."
Hoa Ngọc Thành dương khóe miệng lên, cầm tay cô, "Ngủ đi! Thật là mệt mà."
Cao Thanh Thu hướng bên cạnh dời một chút, nhìn lấy anh nằm trên giường, ôm lấy cánh tay của anh, một tay đặt ở lồng ngực của anh, "Không biết gần đây em bị làm sao ý, lúc nào cũng buồn ngủ, rất mệt."
Hoa Ngọc Thành nói: " Chắc là vì trời lạnh cũng nên?"
Trời lạnh làm con người ta ham ngủ hơn.
"Có thể là như vậy cũng nên."
Cao Thanh Thu nói với Hoa Ngọc Thành: "Ngày mai em muốn đi xem Dao Dao thế nào, tâm tình của cô ấy không tốt, em muốn ăn ủi cô ấy."
Lúc trước Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành ly hôn, tâm tình không tốt cũng là Dao Dao ở bên ăn ủi cô.
Hiện tại, cũng đến phiên cô vì bạn bé làm chút gì rồi.
Hoa Ngọc Thành nhìn đại bảo bối nhà mình, "Được, em cứ đi đi."
Hiện tại anh cũng có công việc cần phải làm, mang theo cô ở bên cạnh mà không đoái hoài tới cô cũng không tốt lắm. Anh ôm lấy Cao Thanh Thu, dặn dò: "Ở bên ngoài phải chú ý an toàn."
Bình luận facebook