Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-925
CHƯƠNG 925:
"Thanh Thu." bà Cao ân cần nói: "Mẹ nấu cho con chút cháo gà, đây là mẹ tự tay hầm đấy! Con ăn một chút đi."
"Không cần đâu..." Cao Thanh Thu cự tuyệt, bà Cao không để ý ý nguyện của cô đã lấy cháo gà ra rồi, ngửi mùi dầu mỡ, cảm giác buồn nôn lập tức lại tuôn ra ngoài.
Cao Thanh Thu xoay mình, trực tiếp ói ra.
Tôn Tình ở bên cạnh vỗ bả vai của Cao Thanh Thu, "Thanh Thu, không có sao chứ?"
bà Cao ở bên cạnh nhìn thấy vậy, nói: "Lúc mới vừa mang thai, ói một tý đều là bình thường, lúc trước mẹ mang thai con cùng Thanh Đức còn ói nghiêm trọng hơn thế này còn không sao đây! Con nhìn con xem, còn chạy đến trong bệnh viện làm nũng nữa."
"..." Cao Thanh Thu hoài nghi mẹ mình quả thực là đến cho cô thêm ấm ức.
Tôn Tình nhìn bà Cao một cái, " Chị đừng nói nữa."
Ai, có một đồng đội như bà Cao như vậy, Tôn Tình cũng rất bất đắc dĩ.
Cô của Cao Thanh Thu mang bà Cao tới, vốn muốn người một nhà bồi đắp tình cảm.
Cao Thanh Thu mang thai, nếu như người nhà họ Cao bọn họ không sang liếc qua thì cũng không được.
Làm sao biết bà Cao qua đây, liền không nói ra một lời nào dễ nghe.
Lời này làm cho Cao Thanh Thu nghe xong vô cùng khó chịu.
Dù sao đây chính là mẹ ruột của cô.
bà Cao bị Tôn Tình trừng một cái, lập tức thu liễm không ít, vội vàng đem cháo gà thu vào.
Thấy Cao Thanh Thu tỉnh lại, bà Cao cũng không quan tâm thân thể của con gái mình, vồn vã hỏi: " Mẹ nghe nói hai đứa muốn bỏ đứa bé này?"
Cái này là Tôn Tình nghe ngóng từ chỗ bà Hoa, vốn muốn tới xem tình hình, cho nên trên đường tới, cũng nói với bà Cao biết tin này.
Cao Thanh Thu liếc mẹ mình một cái, cũng không nói chuyện.
bà Cao bất kể Cao Thanh Thu có trả lời hay không, dặn dò: "Lúc mang thai người phụ nữ nào không ói chứ? Nào có nghiêm trọng như vậy, mẹ nói cho mày biết, đứa bé này muôn ngàn lần không thể bỏ được, nếu mày mà bỏ cái thai này, sau đó Ngọc Thành chạy mất, mày có muốn khóc cũng không có chỗ để khóc. Mày phải mau thừa cơ hội này sinh đứa bé này ra, có nghe thấy không hả?"
Nói xong lời cuối cùng, hoàn toàn chính là giọng ra lệnh.
Cao Thanh Thu không nói gì, ói choáng đầu hoa mắt, cũng không đem lời của bà Cao nghe vào trong lỗ tai.
Nếu Thật sự nghe hết, cô cảm giác mình có thể bị tức chết.
bà Cao mới vừa nói xong, Hoa Ngọc Thành liền từ bên ngoài đi vào.
Anh mặc âu phục, toàn thân mang theo cảm giác lạnh như băng, biểu tình trên mặt càng nghiêm túc tới cực điểm.
Anh mặc âu phục, toàn thân mang theo cảm giác lạnh như băng, biểu tình trên mặt càng nghiêm túc tới cực điểm.
bà Cao nhìn thấy con rể, nhiệt tình nói: "Ngọc Thành đấy à!"
"Ai cho bà tới đây?" Thái độ Hoa Ngọc Thành rất là lạnh giá, nhất là mới vừa rồi bà Cao nói những lời đó, trước khi vào cửa anh nghe một chữ cũng không thiếu.
Quả thực là đụng trên họng súng của anh rồi.
Trong lòng Hoa Ngọc Thành bởi vì chuyện Cao Thanh Thu nôn mửa phiền muộn muốn chết, bà Cao vẫn còn chạy tới thêm dầu vào lửa.
bà Cao kiêng kỵ thân phận của Hoa Ngọc Thành, lại nghĩ đến đây là muốn lấy lòng con rể, cho nên dù là thái độ Hoa Ngọc Thành có chút lạnh lùng, bà ta cũng không dám so đo, lấy lòng nói: "Nghe nói Thanh Thu mang thai, mẹ tới thăm con bé. Dù sao nó cũng là con gái ruột của mẹ, mẹ cũng nhìn nó lớn lên, đúng không?"
Hoa Ngọc Thành nghe bà Cao nói xong, cũng không nghĩ đến bối phận, trực tiếp nói, "Từ khi nào bà coi Thanh Thu là con gái mình vậy?"
Nếu như là con gái, mới vừa rồi bà ta có thể nói ra thứ lời đó ư?
bà Cao lúng túng nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, cố gắng muốn giải thích: " Mẹ luôn rất thương con bé, nhưng người một nhà khó tránh khỏi sẽ có lúc gây gổ..."
"Đi ra ngoài." Hoa Ngọc Thành lạnh lùng cắt đứt lời nói của bà Cao, loại giải thích dư thừa này, anh căn bản không muốn nghe.
Trong mắt của anh chỉ có bộ dáng tiều tụy của Thanh Thu.
"Thanh Thu." bà Cao ân cần nói: "Mẹ nấu cho con chút cháo gà, đây là mẹ tự tay hầm đấy! Con ăn một chút đi."
"Không cần đâu..." Cao Thanh Thu cự tuyệt, bà Cao không để ý ý nguyện của cô đã lấy cháo gà ra rồi, ngửi mùi dầu mỡ, cảm giác buồn nôn lập tức lại tuôn ra ngoài.
Cao Thanh Thu xoay mình, trực tiếp ói ra.
Tôn Tình ở bên cạnh vỗ bả vai của Cao Thanh Thu, "Thanh Thu, không có sao chứ?"
bà Cao ở bên cạnh nhìn thấy vậy, nói: "Lúc mới vừa mang thai, ói một tý đều là bình thường, lúc trước mẹ mang thai con cùng Thanh Đức còn ói nghiêm trọng hơn thế này còn không sao đây! Con nhìn con xem, còn chạy đến trong bệnh viện làm nũng nữa."
"..." Cao Thanh Thu hoài nghi mẹ mình quả thực là đến cho cô thêm ấm ức.
Tôn Tình nhìn bà Cao một cái, " Chị đừng nói nữa."
Ai, có một đồng đội như bà Cao như vậy, Tôn Tình cũng rất bất đắc dĩ.
Cô của Cao Thanh Thu mang bà Cao tới, vốn muốn người một nhà bồi đắp tình cảm.
Cao Thanh Thu mang thai, nếu như người nhà họ Cao bọn họ không sang liếc qua thì cũng không được.
Làm sao biết bà Cao qua đây, liền không nói ra một lời nào dễ nghe.
Lời này làm cho Cao Thanh Thu nghe xong vô cùng khó chịu.
Dù sao đây chính là mẹ ruột của cô.
bà Cao bị Tôn Tình trừng một cái, lập tức thu liễm không ít, vội vàng đem cháo gà thu vào.
Thấy Cao Thanh Thu tỉnh lại, bà Cao cũng không quan tâm thân thể của con gái mình, vồn vã hỏi: " Mẹ nghe nói hai đứa muốn bỏ đứa bé này?"
Cái này là Tôn Tình nghe ngóng từ chỗ bà Hoa, vốn muốn tới xem tình hình, cho nên trên đường tới, cũng nói với bà Cao biết tin này.
Cao Thanh Thu liếc mẹ mình một cái, cũng không nói chuyện.
bà Cao bất kể Cao Thanh Thu có trả lời hay không, dặn dò: "Lúc mang thai người phụ nữ nào không ói chứ? Nào có nghiêm trọng như vậy, mẹ nói cho mày biết, đứa bé này muôn ngàn lần không thể bỏ được, nếu mày mà bỏ cái thai này, sau đó Ngọc Thành chạy mất, mày có muốn khóc cũng không có chỗ để khóc. Mày phải mau thừa cơ hội này sinh đứa bé này ra, có nghe thấy không hả?"
Nói xong lời cuối cùng, hoàn toàn chính là giọng ra lệnh.
Cao Thanh Thu không nói gì, ói choáng đầu hoa mắt, cũng không đem lời của bà Cao nghe vào trong lỗ tai.
Nếu Thật sự nghe hết, cô cảm giác mình có thể bị tức chết.
bà Cao mới vừa nói xong, Hoa Ngọc Thành liền từ bên ngoài đi vào.
Anh mặc âu phục, toàn thân mang theo cảm giác lạnh như băng, biểu tình trên mặt càng nghiêm túc tới cực điểm.
Anh mặc âu phục, toàn thân mang theo cảm giác lạnh như băng, biểu tình trên mặt càng nghiêm túc tới cực điểm.
bà Cao nhìn thấy con rể, nhiệt tình nói: "Ngọc Thành đấy à!"
"Ai cho bà tới đây?" Thái độ Hoa Ngọc Thành rất là lạnh giá, nhất là mới vừa rồi bà Cao nói những lời đó, trước khi vào cửa anh nghe một chữ cũng không thiếu.
Quả thực là đụng trên họng súng của anh rồi.
Trong lòng Hoa Ngọc Thành bởi vì chuyện Cao Thanh Thu nôn mửa phiền muộn muốn chết, bà Cao vẫn còn chạy tới thêm dầu vào lửa.
bà Cao kiêng kỵ thân phận của Hoa Ngọc Thành, lại nghĩ đến đây là muốn lấy lòng con rể, cho nên dù là thái độ Hoa Ngọc Thành có chút lạnh lùng, bà ta cũng không dám so đo, lấy lòng nói: "Nghe nói Thanh Thu mang thai, mẹ tới thăm con bé. Dù sao nó cũng là con gái ruột của mẹ, mẹ cũng nhìn nó lớn lên, đúng không?"
Hoa Ngọc Thành nghe bà Cao nói xong, cũng không nghĩ đến bối phận, trực tiếp nói, "Từ khi nào bà coi Thanh Thu là con gái mình vậy?"
Nếu như là con gái, mới vừa rồi bà ta có thể nói ra thứ lời đó ư?
bà Cao lúng túng nhìn lấy Hoa Ngọc Thành, cố gắng muốn giải thích: " Mẹ luôn rất thương con bé, nhưng người một nhà khó tránh khỏi sẽ có lúc gây gổ..."
"Đi ra ngoài." Hoa Ngọc Thành lạnh lùng cắt đứt lời nói của bà Cao, loại giải thích dư thừa này, anh căn bản không muốn nghe.
Trong mắt của anh chỉ có bộ dáng tiều tụy của Thanh Thu.
Bình luận facebook