Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-947
CHƯƠNG 947:
Hoắc Chấn Đông buông cô ta. ra, duy trì khoảng cách ngồi xuống bên cạnh.
Dương Nhạc Linh nhìn Hoắc Chấn Đông, bưng ly rượu, âm thanh ôn nhu, "Anh biết rõ mà,ngay cả giết gà em cũng không dám, làm sao có thể thật sự đi tổn thương Thanh Thu, trong mắt anh, em là người xấu như vậy sao?"
Dương Nhạc Linh cảm thấy mình cũng coi như có một điểm mấu chốt, ít nhất không biết làm chuyện tàn nhẫn, Hoắc Chấn Đông nhìn cô ta như vậy cô ta rất thương tâm.
Hoắc Chấn Đông nhìn Dương Nhạc Linh, " Mẹ nó! Cô vẫn còn muốn kéo tôi lên giường đấy à? Tên Đàn ông trong nhà cô chưa đủ cho cô dùng sao?"
Hoắc Chấn Đông biết Dương Nhạc Linh chính là muốn câu dẫn mình!
Anh cũng cảm thấy rất buồn cười.
Lúc trước khi Dương Nhạc Linh còn thanh bạch mình cũng chưa từng nghĩ muốn cưới cô ta, hiện tại cô ta đã có con cùng Thịnh Hy rồi, cô ta lại còn nghĩ tới chuyện tìm cảm giác tồn tại với mình.
Thái độ của anh làm cho nước mắt của Dương Nhạc Linh thiếu chút nữa tuôn rơi, lúc trước làm sao Hoắc Chấn Đông có thể dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, "Hoắc Chấn Đông, anh nhất định phải nói chuyện với em như vậy sao?"
"Vậy cô hy vọng tôi nói chuyện với cô như thế nào?" Hoắc Chấn Đông nói: " Cô không cần Con gái của mình nữa ư? Chồng cô thì sao?"
"Vì anh, em có thể không cần tất cả mọi thứ."
"Tôi không cần cô." Hoắc Chấn Đông nhìn lấy Dương Nhạc Linh, "Trong đời này, chuyện tôi hối hận nhất, chính là đêm hôm đó đụng vào cô."
Cũng bởi vì khi đó xung động, thế cho nên anh cảm thấy mình bây giờ mỗi khi ở trước mặt Cao Thanh Thu đều không ngóc đầu lên được.
Gần đây anh thường nhớ tới những gì Cao Thanh Thu nói khi biết anh lên giường với Dương Nhạc Linh, mỗi lần nghĩ lại đều cảm thấy châm tâm.
Dương Nhạc Linh bị thái độ Hoắc Chấn Đông làm cho không nói được gì.
Bữa cơm này Hoắc Chấn Đông căn bản chưa ăn, uống hai chén nước liền đi.
Dương Nhạc Linh về nhà, nhìn thấy Thịnh Hy ở cửa đợi mình, hôm nay chỉ có một mình hắn tới.
Cô ta nhìn thấy hắn, con ngươi lạnh xuống, "anh tới làm gì?"
Thịnh Hy nhìn lấy Dương Nhạc Linh, "Nghe nói Hoắc Chấn Đông tới?"
Trước không nghe được tin tức, nhưng Hoắc Chấn Đông đã tới hai ngày rồi, Thịnh Hy trễ nải nữa cũng có thể biết.
Dương Nhạc Linh không thèm nhìn Thịnh Hy, "hôm nay tôi mệt lắm."
Biết Hoắc Chấn Đông thích Cao Thanh Thu, biết Hoắc Chấn Đông không bao giờ thích mình nữa... Tâm tình của cô ta rất kém.
Thịnh Hy đi tới trước mặt Dương Nhạc Linh, nói "Chúng ta ly hôn đi, ngày mai sẽ đi làm thủ tục, anh sẽ giám hộ Thịnh Hạ, phỏng chừng em cũng không thích con bé, chúc em và Hoắc Chấn Đông mãi mãi hạnh phúc."
Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ có thể buông tay.
Mặc dù tại trong mấy tháng này, hắn từng có giống mộng cả đời hạnh phúc bên Dương Nhạc Linh, nhưng cuối cùng phát hiện, mình ở trong mắt cô ta, cho tới bây giờ cũng chưa từng có cảm giác tồn tại.
Ánh mắt của Thịnh Hy rất dứt khoát, bên trong còn mang theo mấy phần đau đớn.
Dương Nhạc Linh sửng sốt khi nhìn thấy ánh mắt bi thương ấy, cô ta muốn nói gì đó nhưng Thịnh Hy đã đi rồi.
Ngày hôm sau bọn họ liền đi ra tòa làm thủ tục ly hôn, Dương Nhạc Linh khôi phục thân phận độc thân.
Cô ta từ bỏ quyền nuôi dưỡng Thịnh Hạ cùng quyền phân chia tài sản, sau khi Hoắc Chấn Đông trở về thủ đô, cô ta cũng đi bay theo.
Cô ta cảm thấy mình rất yêu Hoắc Chấn Đông, thứ tình yêu này rất mãnh liệt, lúc trước Hoắc Chấn Đông vì mình bỏ ra rất nhiều, cho nên bây giờ, đến phiên mình vì anh ấy mà bỏ ra rồi.
Cho nên coi như bị anh nhục nhã, cô ta cũng không muốn từ bỏ, hơn nữa cô ta còn có mẹ nuôi làm hậu thuẫn.
Mẹ nuôi luôn rất thương cô ta, cô ta hy vọng mẹ nuôi có thể giúp mình.
Bùi phu nhân hai ngày nay đều ở tại nhà họ Hoắc,sau khi Dương Nhạc Linh hạ cánh, gọi xe đi qua, mới vừa vào cửa, liền thấy mẹ Hoắc Chấn Đông đang đứng đó chào hỏi khách khứa, vị khách kia dẫn theo một cô con gái, trông cô gái ấy trẻ tuổi đoan trang, tuổi tác cùng Dương Nhạc Linh không sai biệt lắm.
Dương Nhạc Linh lôi hành lý vào cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, hỏi mẹ nuôi: "Cô gái kia là ai vậy? Làm sao con chưa từng thấy?"
"Ồ, vị hôn thê tương lai của Hoắc Chấn Đông, chị dâu giới thiệu cho thằng bé."
"..."
Hoắc Chấn Đông buông cô ta. ra, duy trì khoảng cách ngồi xuống bên cạnh.
Dương Nhạc Linh nhìn Hoắc Chấn Đông, bưng ly rượu, âm thanh ôn nhu, "Anh biết rõ mà,ngay cả giết gà em cũng không dám, làm sao có thể thật sự đi tổn thương Thanh Thu, trong mắt anh, em là người xấu như vậy sao?"
Dương Nhạc Linh cảm thấy mình cũng coi như có một điểm mấu chốt, ít nhất không biết làm chuyện tàn nhẫn, Hoắc Chấn Đông nhìn cô ta như vậy cô ta rất thương tâm.
Hoắc Chấn Đông nhìn Dương Nhạc Linh, " Mẹ nó! Cô vẫn còn muốn kéo tôi lên giường đấy à? Tên Đàn ông trong nhà cô chưa đủ cho cô dùng sao?"
Hoắc Chấn Đông biết Dương Nhạc Linh chính là muốn câu dẫn mình!
Anh cũng cảm thấy rất buồn cười.
Lúc trước khi Dương Nhạc Linh còn thanh bạch mình cũng chưa từng nghĩ muốn cưới cô ta, hiện tại cô ta đã có con cùng Thịnh Hy rồi, cô ta lại còn nghĩ tới chuyện tìm cảm giác tồn tại với mình.
Thái độ của anh làm cho nước mắt của Dương Nhạc Linh thiếu chút nữa tuôn rơi, lúc trước làm sao Hoắc Chấn Đông có thể dùng giọng điệu này nói chuyện với mình, "Hoắc Chấn Đông, anh nhất định phải nói chuyện với em như vậy sao?"
"Vậy cô hy vọng tôi nói chuyện với cô như thế nào?" Hoắc Chấn Đông nói: " Cô không cần Con gái của mình nữa ư? Chồng cô thì sao?"
"Vì anh, em có thể không cần tất cả mọi thứ."
"Tôi không cần cô." Hoắc Chấn Đông nhìn lấy Dương Nhạc Linh, "Trong đời này, chuyện tôi hối hận nhất, chính là đêm hôm đó đụng vào cô."
Cũng bởi vì khi đó xung động, thế cho nên anh cảm thấy mình bây giờ mỗi khi ở trước mặt Cao Thanh Thu đều không ngóc đầu lên được.
Gần đây anh thường nhớ tới những gì Cao Thanh Thu nói khi biết anh lên giường với Dương Nhạc Linh, mỗi lần nghĩ lại đều cảm thấy châm tâm.
Dương Nhạc Linh bị thái độ Hoắc Chấn Đông làm cho không nói được gì.
Bữa cơm này Hoắc Chấn Đông căn bản chưa ăn, uống hai chén nước liền đi.
Dương Nhạc Linh về nhà, nhìn thấy Thịnh Hy ở cửa đợi mình, hôm nay chỉ có một mình hắn tới.
Cô ta nhìn thấy hắn, con ngươi lạnh xuống, "anh tới làm gì?"
Thịnh Hy nhìn lấy Dương Nhạc Linh, "Nghe nói Hoắc Chấn Đông tới?"
Trước không nghe được tin tức, nhưng Hoắc Chấn Đông đã tới hai ngày rồi, Thịnh Hy trễ nải nữa cũng có thể biết.
Dương Nhạc Linh không thèm nhìn Thịnh Hy, "hôm nay tôi mệt lắm."
Biết Hoắc Chấn Đông thích Cao Thanh Thu, biết Hoắc Chấn Đông không bao giờ thích mình nữa... Tâm tình của cô ta rất kém.
Thịnh Hy đi tới trước mặt Dương Nhạc Linh, nói "Chúng ta ly hôn đi, ngày mai sẽ đi làm thủ tục, anh sẽ giám hộ Thịnh Hạ, phỏng chừng em cũng không thích con bé, chúc em và Hoắc Chấn Đông mãi mãi hạnh phúc."
Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ có thể buông tay.
Mặc dù tại trong mấy tháng này, hắn từng có giống mộng cả đời hạnh phúc bên Dương Nhạc Linh, nhưng cuối cùng phát hiện, mình ở trong mắt cô ta, cho tới bây giờ cũng chưa từng có cảm giác tồn tại.
Ánh mắt của Thịnh Hy rất dứt khoát, bên trong còn mang theo mấy phần đau đớn.
Dương Nhạc Linh sửng sốt khi nhìn thấy ánh mắt bi thương ấy, cô ta muốn nói gì đó nhưng Thịnh Hy đã đi rồi.
Ngày hôm sau bọn họ liền đi ra tòa làm thủ tục ly hôn, Dương Nhạc Linh khôi phục thân phận độc thân.
Cô ta từ bỏ quyền nuôi dưỡng Thịnh Hạ cùng quyền phân chia tài sản, sau khi Hoắc Chấn Đông trở về thủ đô, cô ta cũng đi bay theo.
Cô ta cảm thấy mình rất yêu Hoắc Chấn Đông, thứ tình yêu này rất mãnh liệt, lúc trước Hoắc Chấn Đông vì mình bỏ ra rất nhiều, cho nên bây giờ, đến phiên mình vì anh ấy mà bỏ ra rồi.
Cho nên coi như bị anh nhục nhã, cô ta cũng không muốn từ bỏ, hơn nữa cô ta còn có mẹ nuôi làm hậu thuẫn.
Mẹ nuôi luôn rất thương cô ta, cô ta hy vọng mẹ nuôi có thể giúp mình.
Bùi phu nhân hai ngày nay đều ở tại nhà họ Hoắc,sau khi Dương Nhạc Linh hạ cánh, gọi xe đi qua, mới vừa vào cửa, liền thấy mẹ Hoắc Chấn Đông đang đứng đó chào hỏi khách khứa, vị khách kia dẫn theo một cô con gái, trông cô gái ấy trẻ tuổi đoan trang, tuổi tác cùng Dương Nhạc Linh không sai biệt lắm.
Dương Nhạc Linh lôi hành lý vào cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, hỏi mẹ nuôi: "Cô gái kia là ai vậy? Làm sao con chưa từng thấy?"
"Ồ, vị hôn thê tương lai của Hoắc Chấn Đông, chị dâu giới thiệu cho thằng bé."
"..."