Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-987
CHƯƠNG 987:
Từ sân bay đi ra, Hoa Ngọc Thành mặc áo khoác ngoài, đem nhóc con ôm vào trong ngực, che đậy thật kĩ.
Mặc dù rất thích ăn giấm với tên nhóc con này, nhưng làm một người cha, vẫn sợ Bóng Đèn Nhỏ sẽ bị lạnh.
Trước Bóng Đèn Nhỏ bị bệnh qua một lần, Cao Thanh Thu bận tâm đến mất ăn mất ngủ, cho nên Hoa Ngọc Thành hiện tại cũng sợ con lại bị bệnh.
Hoa Ngọc Thành đi ở phía trước, Cao Thanh Thu cùng Lý Sơn phụ trách trông nom hành lý.
Xe liền dừng ở cửa, Hoắc Chấn Đông phái xe tới đón bọn họ.
Đến Hoắc gia, bọn họ mới từ trên xe bước xuống, liền thấy Mộ Thập Thất và Hoắc Chấn Đông
Mộ Thập Thất đứng ở bên cạnh Hoắc Chấn Đông, mỉm cười nói: "Thanh Thu."
Cao Thanh Thu nhìn thấy Mộ Thập Thất, trên mặt nhịn không được bật cười, "Đã lâu không gặp."
Thật ra thì cũng không bao lâu, cũng mới nửa tháng không gặp.
Mộ Thập Thất cười lại, cùng Hoa Ngọc Thành lên tiếng chào hỏi.
Hoắc Chấn Đông ôm lấy nhóc bóng đèn nhỏ từ trong ngực Hoa Ngọc Thành.
Cao Thanh Thu nhìn lấy hai người này, thật sâu cảm thấy mình không giống mẹ của đứa nhỏ này, Hoắc Chấn Đông mới giống.
Cô là một hủ nữ chính hiệu, nhìn hai người này, càng xem càng cảm thấy giống như một đôi.
Mộ Thập Thất nói với Cao Thanh Thu: "Vào đi thôi."
Hai người hướng trong phòng đi vào.
Mộ Thập Thất nhìn lấy Cao Thanh Thu, " Tôi nghe Hoắc Chấn Đông nói, cô sợ tôi tức giận à?"
Trên mặt cô ấy mang theo nụ cười hữu hảo, Cao Thanh Thu liền biết, cô ấy không có tức giận, nở nụ cười, " Chị không tức giận là tốt rồi."
Mộ Thập Thất nói với Cao Thanh Thu: "cô yên tâm, tôi đã sớm biết Hoắc Chấn Đông thích cô, người khác nói cái gì tôi cũng sẽ không để ý đâu! Tôi cũng không thích Hoắc Chấn Đông."
Ngược lại, Mộ Thập Thất cảm thấy mình thân thiết với Cao Thanh Thu hơn nên nghĩ gì nói đấy.
Cao Thanh Thu nhìn cô ấy, có chút không hiểu, " Chị không thích anh ta ư? Nhưng hai người đã đính hôn rồi cơ mà."
"Đều là ba mẹ tôi sắp đặt, tôi là người không có nhân quyền ở trong nhà nhất, không nghe cũng không được."
Nghe Mộ Thập Thất nói như vậy, Cao Thanh Thu nhịn không được bật cười.
Trong phòng, Cố Sâm và Hoắc An An cũng ở đó, Bà Hoắc đang nói chuyện với bọn họ.
Mặc dù lúc trước Hoắc An An bị nhốt ở nhà, nhưng bây giờ, cô ấy và Cố Sâm đã kết hôn rồi, hai người sinh sống rất ổn, Bà Hoắc cũng rất vui mừng.
Bà Hoắc nhìn người con rể này, cũng càng xem càng thuận mắt.
Bà hỏi: " An An gần đây như thế nào rồi?"
" Rất ngoan ngoãn." Cố Sâm nhìn vợ mình một cái, "Gần đây con đang cân nhắc có nên sinh một đứa con hay không."
Nhắc tới chuyện con cái, bà không nhịn được nhìn sang đứa con gái ngây ngô của mình, với cái bộ dáng này, muốn làm sao sinh con đây? Làm sao làm một người mẹ?
Nhưng mà đứng ở lập trường của Cố Sâm, đứa bé này lại không thể không cần.
Bà Hoắc nói: "cậu cũng không còn trẻ nữa, là An An liên lụy cậu rồi."
Cố Sâm cười nói: " Cô ấy không hề liên lụy con, nếu như không có cô ấy, con sẽ không muốn kết hôn."
Anh ta thậm chí có thể sẽ độc thân cả đời.
Bà Hoắc nói: "Nếu như cậu muốn thì cứ sinh một đứa đi, nhà cậu bên kia khẳng định không tiện chăm sóc, nhưng không có việc gì, đây không phải là còn có tôi sao? Đợi còn bé mang thai rồi, tôi đến giúp cậu chăm sóc nó."
Cố gia bên kia không trông cậy nổi, lúc này, chỉ có Bà Hoắc bận tâm.
Cố Sâm có chút ngoài ý muốn nhìn lấy Bà Hoắc, "Mẹ..."
Rõ ràng lúc trước Bà Hoắc là người xem thường anh ta nhất.
Không nghĩ tới bây giờ, lại chủ động nói ra muốn giúp mình.
Đây là điều làm cho Cố Sâm không nghĩ tới.
Bà Hoắc cười nói: "Làm sao, không đồng ý à? Ban đầu để xảy ra chuyện của cậu và An An làm tôi hổ thẹn đến tận bây giờ, khi đó cảm thấy nó quá nhỏ, muốn để cho hai đứa tách ra, đáng tiếc không dùng đúng biện pháp. Hiện tại chúng ta đều là người một nhà, cậu cũng không cần khách khí."
Bọn họ mới vừa nói chuyện, Cao Thanh Thu cùng Mộ Thập Thất liền tiến vào.
Từ sân bay đi ra, Hoa Ngọc Thành mặc áo khoác ngoài, đem nhóc con ôm vào trong ngực, che đậy thật kĩ.
Mặc dù rất thích ăn giấm với tên nhóc con này, nhưng làm một người cha, vẫn sợ Bóng Đèn Nhỏ sẽ bị lạnh.
Trước Bóng Đèn Nhỏ bị bệnh qua một lần, Cao Thanh Thu bận tâm đến mất ăn mất ngủ, cho nên Hoa Ngọc Thành hiện tại cũng sợ con lại bị bệnh.
Hoa Ngọc Thành đi ở phía trước, Cao Thanh Thu cùng Lý Sơn phụ trách trông nom hành lý.
Xe liền dừng ở cửa, Hoắc Chấn Đông phái xe tới đón bọn họ.
Đến Hoắc gia, bọn họ mới từ trên xe bước xuống, liền thấy Mộ Thập Thất và Hoắc Chấn Đông
Mộ Thập Thất đứng ở bên cạnh Hoắc Chấn Đông, mỉm cười nói: "Thanh Thu."
Cao Thanh Thu nhìn thấy Mộ Thập Thất, trên mặt nhịn không được bật cười, "Đã lâu không gặp."
Thật ra thì cũng không bao lâu, cũng mới nửa tháng không gặp.
Mộ Thập Thất cười lại, cùng Hoa Ngọc Thành lên tiếng chào hỏi.
Hoắc Chấn Đông ôm lấy nhóc bóng đèn nhỏ từ trong ngực Hoa Ngọc Thành.
Cao Thanh Thu nhìn lấy hai người này, thật sâu cảm thấy mình không giống mẹ của đứa nhỏ này, Hoắc Chấn Đông mới giống.
Cô là một hủ nữ chính hiệu, nhìn hai người này, càng xem càng cảm thấy giống như một đôi.
Mộ Thập Thất nói với Cao Thanh Thu: "Vào đi thôi."
Hai người hướng trong phòng đi vào.
Mộ Thập Thất nhìn lấy Cao Thanh Thu, " Tôi nghe Hoắc Chấn Đông nói, cô sợ tôi tức giận à?"
Trên mặt cô ấy mang theo nụ cười hữu hảo, Cao Thanh Thu liền biết, cô ấy không có tức giận, nở nụ cười, " Chị không tức giận là tốt rồi."
Mộ Thập Thất nói với Cao Thanh Thu: "cô yên tâm, tôi đã sớm biết Hoắc Chấn Đông thích cô, người khác nói cái gì tôi cũng sẽ không để ý đâu! Tôi cũng không thích Hoắc Chấn Đông."
Ngược lại, Mộ Thập Thất cảm thấy mình thân thiết với Cao Thanh Thu hơn nên nghĩ gì nói đấy.
Cao Thanh Thu nhìn cô ấy, có chút không hiểu, " Chị không thích anh ta ư? Nhưng hai người đã đính hôn rồi cơ mà."
"Đều là ba mẹ tôi sắp đặt, tôi là người không có nhân quyền ở trong nhà nhất, không nghe cũng không được."
Nghe Mộ Thập Thất nói như vậy, Cao Thanh Thu nhịn không được bật cười.
Trong phòng, Cố Sâm và Hoắc An An cũng ở đó, Bà Hoắc đang nói chuyện với bọn họ.
Mặc dù lúc trước Hoắc An An bị nhốt ở nhà, nhưng bây giờ, cô ấy và Cố Sâm đã kết hôn rồi, hai người sinh sống rất ổn, Bà Hoắc cũng rất vui mừng.
Bà Hoắc nhìn người con rể này, cũng càng xem càng thuận mắt.
Bà hỏi: " An An gần đây như thế nào rồi?"
" Rất ngoan ngoãn." Cố Sâm nhìn vợ mình một cái, "Gần đây con đang cân nhắc có nên sinh một đứa con hay không."
Nhắc tới chuyện con cái, bà không nhịn được nhìn sang đứa con gái ngây ngô của mình, với cái bộ dáng này, muốn làm sao sinh con đây? Làm sao làm một người mẹ?
Nhưng mà đứng ở lập trường của Cố Sâm, đứa bé này lại không thể không cần.
Bà Hoắc nói: "cậu cũng không còn trẻ nữa, là An An liên lụy cậu rồi."
Cố Sâm cười nói: " Cô ấy không hề liên lụy con, nếu như không có cô ấy, con sẽ không muốn kết hôn."
Anh ta thậm chí có thể sẽ độc thân cả đời.
Bà Hoắc nói: "Nếu như cậu muốn thì cứ sinh một đứa đi, nhà cậu bên kia khẳng định không tiện chăm sóc, nhưng không có việc gì, đây không phải là còn có tôi sao? Đợi còn bé mang thai rồi, tôi đến giúp cậu chăm sóc nó."
Cố gia bên kia không trông cậy nổi, lúc này, chỉ có Bà Hoắc bận tâm.
Cố Sâm có chút ngoài ý muốn nhìn lấy Bà Hoắc, "Mẹ..."
Rõ ràng lúc trước Bà Hoắc là người xem thường anh ta nhất.
Không nghĩ tới bây giờ, lại chủ động nói ra muốn giúp mình.
Đây là điều làm cho Cố Sâm không nghĩ tới.
Bà Hoắc cười nói: "Làm sao, không đồng ý à? Ban đầu để xảy ra chuyện của cậu và An An làm tôi hổ thẹn đến tận bây giờ, khi đó cảm thấy nó quá nhỏ, muốn để cho hai đứa tách ra, đáng tiếc không dùng đúng biện pháp. Hiện tại chúng ta đều là người một nhà, cậu cũng không cần khách khí."
Bọn họ mới vừa nói chuyện, Cao Thanh Thu cùng Mộ Thập Thất liền tiến vào.