Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-988
CHƯƠNG 988:
Hoắc Chấn Đông ôm lấy bóng đèn nhỏ đi theo sau lưng hai người họ, một bên nói chuyện với Hoa Ngọc Thành.
"Ngọc Thành, Thanh Thu." Bà Hoắc đứng lên, ánh mắt rơi vào trên người nhóc con trong tay con trai mình, "Đem bảo bảo ôm tới xem một chút nào."
Dáng vẻ rất kích động.
"Cháo chào bác Hoắc." Cao Thanh Thu chào hỏi.
Bà Hoắc đáp một tiếng.
Từ trong tay Hoắc Chấn Đông nhận lấy bóng đèn nhỏ, ôm đến trong ngực, cười nói: " Ông nhà bác lúc nào cũng nhắc đến bảo bảo. Đợi lát nữa ông ấy trở lại, chắc chắn sẽ rất vui vẻ."
Cao Thanh Thu đứng ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, cười một tiếng.
Bà sắp xếp người giúp việc, đem hành lý của Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành đều cầm lên trên lầu, hôm nay nhà họ Hoắc đặc biệt náo nhiệt.
Dương Nhạc Linh ngồi ở trên ghế sa lon, tóc dài ngang vai, hai chân chồng lên nhau, có thể nghe được động tĩnh phía trước.
Nhìn thấy người giúp việc đi tới, cô ta hỏi: "Hôm nay có gì mà náo nhiệt thế?"
Người giúp việc nói: " An An tiểu thư trở về rồi, ngài Hoa cũng mang theo vợ con đến chơi."
"..." Dương Nhạc Linh nhíu mày một cái.
Hoa Ngọc Thành cùng Cao Thanh Thu cũng tới?
Cô ta ghét phải nhìn thấy Hoa Ngọc Thành, bất quá một giây kế tiếp, nghĩ đến Mộ Thập Thất cũng ở đây, nhất thời có chút mong đợi.
Hai người này gặp mặt chính là trò hay một trận.
Một giờ chiều, Hoắc Chấn Đông cùng Mộ Thập Thất hẹn Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành đi ra ngoài đi dạo một chút, Dương Nhạc Linh nhìn thấy bốn người bọn họ đi ra ngoài, đứng ở cửa sổ, nhíu lông mày lại.
Mấy người này có đôi có cặp, còn mình thì sao?
Hai người đàn ông Đã từng thuộc về cô ta, bây giờ lại bị người khác đoạt đi.
"cô Dương, bà chủ nhà tôi cho mời cô." Dương Nhạc Linh đứng ở cửa sổ phát ngốc, người giúp việc liền tiến vào.
Dương Nhạc Linh dừng một chút, sao tự nhiên Bà Hoắc lại tìm mình?
Có chuyện gì?
Dương Nhạc Linh vừa từ Giang Châu bay tới vào ngày hôm trước, cả ngày nay một mực ở nơi này.
Nhà của mẹ nuôi cô ta ở sát bên nhà bọn họ, cho nên Dương Nhạc Linh thường xuyên ở nơi này.
Gần quan thì được ban lộc, cô ta vẫn luôn nghĩ như vậy.
Cho nên dù là người nhà họ Hoắc không thích mình, cô ta cũng liều mạng chịu đựng.
Nói không chừng ngày nào, Hoắc Chấn Đông nhìn thấy mình, đột nhiên nhớ tới quan hệ lúc trước của hai người cũng không biết chừng.
Dương Nhạc Linh đặc biệt đổi bộ quần áo, đi xuống lầu, sang nhà họ Hoắc.
Lúc xế chiều, Bà Hoắc ngồi ở chỗ đó uống trà.
Bởi vì là phu nhân của thủ trưởng, cho nên trên người của người đàn bà này có một loại khí chất cao quý khó ai sánh bằng, kèm theo một loại xa cách làm người ta phải E dè khi đến gần.
Lại cộng thêm biết Bà Hoắc không thích mình, cho nên Dương Nhạc Linh có chút cẩn thận, "Phu nhân."
Bà Hoắc nhìn lấy Dương Nhạc Linh, bưng ly hồng trà trước mặt lên, "Ngồi đi."
Dương Nhạc Linh ngồi xuống, người giúp việc cho bưng nước trà qua tới. Cô ta hỏi: "Nghe nói bác tìm cháu?"
Bà Hoắc uống trà, không lập tức trả lời cô ta, dường như muốn cố ý lạnh nhạt thờ ơ, Dương Nhạc Linh cũng không thèm để ý.
Dương Nhạc Linh có lá gan rất lớn, cô ta cũng chỉ sợ Hoa Ngọc Thành, nhưng cũng coi là từng va chạm xã hội, coi như gặp phải Bà Hoắc, có chút cố kỵ, nhưng từ nhỏ cô ta đã là một đại tiểu thư, được rèn giũa khí chất của tiểu thư khuê các, cũng không hề bị nao núng.
Bà Hoắc nhìn lấy Dương Nhạc Linh chẳng những không bởi vì mình lạnh lùng cảm thấy không chịu nổi, ngược lại thản nhiên uống trà, nói: ngày hôm nay tìm cô qua đây, chính là muốn trò chuyện với cô về chuyện của con trai tôi."
Trên mặt Dương Nhạc Linh lộ ra nụ cười ung dung, "Ồ? cháu vẫn cho là phu nhân không thích cháu, làm sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện muốn cùng cháu nói chuyện của Hoắc Chấn Đông?"
Bà Hoắc nhìn lấy Dương Nhạc Linh, " Cô không cần giả ngốc với tôi nữa, tôi biết, bây giờ Hoa Ngọc Thành bỏ rơi cô, cô liền đem chủ ý đánh tới trên người con trai tôi, cô chớ nhìn thấy nó chưa kết hôn mà nảy sinh ý nghĩ hoang đường không nên có, chuyện kết hôn với Mộ Thập Thất là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cô nhìn Thập Thất rồi nhìn lại bản thân mình xem, cô cảm thấy cô có điểm nào có thể so với Thập Thất không?"
Hoắc Chấn Đông ôm lấy bóng đèn nhỏ đi theo sau lưng hai người họ, một bên nói chuyện với Hoa Ngọc Thành.
"Ngọc Thành, Thanh Thu." Bà Hoắc đứng lên, ánh mắt rơi vào trên người nhóc con trong tay con trai mình, "Đem bảo bảo ôm tới xem một chút nào."
Dáng vẻ rất kích động.
"Cháo chào bác Hoắc." Cao Thanh Thu chào hỏi.
Bà Hoắc đáp một tiếng.
Từ trong tay Hoắc Chấn Đông nhận lấy bóng đèn nhỏ, ôm đến trong ngực, cười nói: " Ông nhà bác lúc nào cũng nhắc đến bảo bảo. Đợi lát nữa ông ấy trở lại, chắc chắn sẽ rất vui vẻ."
Cao Thanh Thu đứng ở bên cạnh Hoa Ngọc Thành, cười một tiếng.
Bà sắp xếp người giúp việc, đem hành lý của Cao Thanh Thu cùng Hoa Ngọc Thành đều cầm lên trên lầu, hôm nay nhà họ Hoắc đặc biệt náo nhiệt.
Dương Nhạc Linh ngồi ở trên ghế sa lon, tóc dài ngang vai, hai chân chồng lên nhau, có thể nghe được động tĩnh phía trước.
Nhìn thấy người giúp việc đi tới, cô ta hỏi: "Hôm nay có gì mà náo nhiệt thế?"
Người giúp việc nói: " An An tiểu thư trở về rồi, ngài Hoa cũng mang theo vợ con đến chơi."
"..." Dương Nhạc Linh nhíu mày một cái.
Hoa Ngọc Thành cùng Cao Thanh Thu cũng tới?
Cô ta ghét phải nhìn thấy Hoa Ngọc Thành, bất quá một giây kế tiếp, nghĩ đến Mộ Thập Thất cũng ở đây, nhất thời có chút mong đợi.
Hai người này gặp mặt chính là trò hay một trận.
Một giờ chiều, Hoắc Chấn Đông cùng Mộ Thập Thất hẹn Cao Thanh Thu và Hoa Ngọc Thành đi ra ngoài đi dạo một chút, Dương Nhạc Linh nhìn thấy bốn người bọn họ đi ra ngoài, đứng ở cửa sổ, nhíu lông mày lại.
Mấy người này có đôi có cặp, còn mình thì sao?
Hai người đàn ông Đã từng thuộc về cô ta, bây giờ lại bị người khác đoạt đi.
"cô Dương, bà chủ nhà tôi cho mời cô." Dương Nhạc Linh đứng ở cửa sổ phát ngốc, người giúp việc liền tiến vào.
Dương Nhạc Linh dừng một chút, sao tự nhiên Bà Hoắc lại tìm mình?
Có chuyện gì?
Dương Nhạc Linh vừa từ Giang Châu bay tới vào ngày hôm trước, cả ngày nay một mực ở nơi này.
Nhà của mẹ nuôi cô ta ở sát bên nhà bọn họ, cho nên Dương Nhạc Linh thường xuyên ở nơi này.
Gần quan thì được ban lộc, cô ta vẫn luôn nghĩ như vậy.
Cho nên dù là người nhà họ Hoắc không thích mình, cô ta cũng liều mạng chịu đựng.
Nói không chừng ngày nào, Hoắc Chấn Đông nhìn thấy mình, đột nhiên nhớ tới quan hệ lúc trước của hai người cũng không biết chừng.
Dương Nhạc Linh đặc biệt đổi bộ quần áo, đi xuống lầu, sang nhà họ Hoắc.
Lúc xế chiều, Bà Hoắc ngồi ở chỗ đó uống trà.
Bởi vì là phu nhân của thủ trưởng, cho nên trên người của người đàn bà này có một loại khí chất cao quý khó ai sánh bằng, kèm theo một loại xa cách làm người ta phải E dè khi đến gần.
Lại cộng thêm biết Bà Hoắc không thích mình, cho nên Dương Nhạc Linh có chút cẩn thận, "Phu nhân."
Bà Hoắc nhìn lấy Dương Nhạc Linh, bưng ly hồng trà trước mặt lên, "Ngồi đi."
Dương Nhạc Linh ngồi xuống, người giúp việc cho bưng nước trà qua tới. Cô ta hỏi: "Nghe nói bác tìm cháu?"
Bà Hoắc uống trà, không lập tức trả lời cô ta, dường như muốn cố ý lạnh nhạt thờ ơ, Dương Nhạc Linh cũng không thèm để ý.
Dương Nhạc Linh có lá gan rất lớn, cô ta cũng chỉ sợ Hoa Ngọc Thành, nhưng cũng coi là từng va chạm xã hội, coi như gặp phải Bà Hoắc, có chút cố kỵ, nhưng từ nhỏ cô ta đã là một đại tiểu thư, được rèn giũa khí chất của tiểu thư khuê các, cũng không hề bị nao núng.
Bà Hoắc nhìn lấy Dương Nhạc Linh chẳng những không bởi vì mình lạnh lùng cảm thấy không chịu nổi, ngược lại thản nhiên uống trà, nói: ngày hôm nay tìm cô qua đây, chính là muốn trò chuyện với cô về chuyện của con trai tôi."
Trên mặt Dương Nhạc Linh lộ ra nụ cười ung dung, "Ồ? cháu vẫn cho là phu nhân không thích cháu, làm sao lại đột nhiên nghĩ đến chuyện muốn cùng cháu nói chuyện của Hoắc Chấn Đông?"
Bà Hoắc nhìn lấy Dương Nhạc Linh, " Cô không cần giả ngốc với tôi nữa, tôi biết, bây giờ Hoa Ngọc Thành bỏ rơi cô, cô liền đem chủ ý đánh tới trên người con trai tôi, cô chớ nhìn thấy nó chưa kết hôn mà nảy sinh ý nghĩ hoang đường không nên có, chuyện kết hôn với Mộ Thập Thất là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cô nhìn Thập Thất rồi nhìn lại bản thân mình xem, cô cảm thấy cô có điểm nào có thể so với Thập Thất không?"
Bình luận facebook