• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Linh ký - An tư công chúa (6 Viewers)

  • Chương 63

Tập 63.

Bấy giờ Trần Cao Vân cứ thế chạy mãi, quân Nguyên cũng đuổi sát theo sau, tới một con sông lớn nằm địa phận đất thuộc về Gia Lâm có tên là Mộc, Cao Vân dừng chân nhìn xuống.

Sông ấy tên Mã Thượng, rộng lắm, cỡ chừng ba mươi trượng, nhìn sang bên kia sông thấy xa tít tắp, nước trong, nhìn không thấy đáy, Cao Vân nhảy xuống ngựa, đoạn đứng trên bờ chắp tay mà khấn:

- Nay thế cùng lực kiệt rồi, bị giặc đuổi tới đây, xin Thủy Thần phù hộ cho.

Bấy giờ mặt nước chợt nhiên lay động, rồi có giọng cười con gái cất lên the thé:

- Trần Cao Vân đấy à? Ủa ủa sao thế? Sắp ngỏm rồi nên tự nhiên ăn nói lễ độ thế? Đúng là cái thứ tráo trở thay mặt nhanh hơn người ta thay quần áo.

Cao Vân biết Thủy Thần đang trêu ghẹo làm nhục, nhưng thế cùng không nói được gì, đoạn thở dài vứt bỏ binh khí, cởi chiến giáp nặng ra, chỉ còn mặc đồ lót, dắt cây đoản kiếm vào hông, toan nhảy xuống thì Thủy Thần lại kêu lên:

- Ê trò gì vậy? Ăn mặc thế kia mà xuống sông ta à? Sao không cởi truồng ra luôn đi?

Cao Vân chẳng thèm nói gì nhảy ùm xuống dưới rồi bơi qua bên kia.

Bấy giờ quân giặc cũng vừa hay tới bờ sông, nhìn lại thấy ngựa và đồ của Cao Vân trên bờ, lại thấy hắn đang bơi dưới sông, Hải Nha nói:

- Ý trời, hắn cùng đường rồi.

Đoạn lệnh cho quân cung nỏ bắn tên xuống, lạ thay tên xuống dưới sông chi chít như mưa, ấy thế mà chẳng mũi tên nào trúng được vào người Trần Cao Vân cả, Hải Nha lại lệnh cho quân sĩ cởi giáp ra nhảy xuống dưới bơi qua bên kia truy đuổi, thế nhưng khi quân Nguyên vừa xuống dưới lòng sông chợt thấy sông dậy sóng dữ, từng đợt sóng cứ nổi lên cuộn lấy, nhấn chìm hết toán quân Nguyên này tới toán quân Nguyên khác, chỉ có điều lạ là Trần Cao Vân vẫn bơi qua bình an không gặp trở ngại gì cả. Quân Nguyên chết đuối rất nhiều nhiều, bấy giờ A Lý Hải Nha cho là có điểm gì thường, đoạn cũng là người học huyền thuật nên có đôi mắt kì lạ hơn người thường, A Lý Hải Nha liền chắp tay lầm rầm niệm câu thần chú, đột nhiên cặp mắt âm dương sáng lên rất lạ, A Lý Hải Nha nhìn thấy ngay dưới lòng sông đột nhiên đen kịt một màu, dưới sông có lúc nhúc những bóng Vong Ma Ngạ Quỷ đang vờn đùa trên những con sóng dữ, con thì đang nắm chân binh sĩ mà lôi, con thì ngồi trên đầu binh sĩ, đoạn chợt thấy dưới sông có một đôi mắt rất sáng cũng đang trợn ngược lên nhìn lại mình, rồi thấy rõ ra hình mặt một người con gái đang cười khanh khách mà nhìn Hải Nha đầy khiêu khích.

A Lý Hải Nha lệnh cho quân sĩ lên bờ không truy đuổi nữa, nói với các tướng:

- Nơi này Linh Dị, Tà Khí Ma Mị nhiều, Trần Cao Vân là tướng Huyền Môn, có Âm Binh theo nên qua được, ta nên rút về thôi.

Vậy là Hải Nha cho thu quân trở về không truy đuổi nữa.



Lại nói A Lý Hải Nha đọc được mưu kế của Trần Cao Vân nên ra mật lệnh cho Mãng Cổ Đái tiến đánh Gia Lâm, đồng thời chia quân về Vũ Ninh, quân của Mãng Cổ Đái ở Gia Lâm đông gấp bảy lần quân của Trần Cao Vân, bấy giờ chia đôi ra vẫn đông hơn rất nhiều, Trần Cao Vân dẫn hầu hết các quân đội chủ lực đi về Đông Ngàn, chỉ lệnh cho Mai Huỳnh ở lại đánh khiêu khích giặc, vì quân số có ít hơn địch nên phải dùng cách như thế, vậy nên khi Nạp Hải nhận lệnh của Cổ Đái, đánh vào thành Gia Lâm, quân của Mai Huỳnh phải rút lui về thủ thành, Nạp Hải liền nhận ra ngay sơ hở của Mai Huỳnh và biết được Trần Cao Vân đã rút đi, cứ thế mà công kích thẳng vào thành, ở mặt tây Ngô Văn Sĩ bấy giờ đang giữ hơn ba vạn quân muốn sang tiếp cứu nhưng năm lần bảy lượt cứ định xuất quân thì lại bị quân của tướng Nguyên là Lý Hằng quấy phá, công thành và chặn hậu, thành ra không thể rời khỏi chiến địa được.

Quân của Mai Huỳnh bị cô lập trong Gia Lâm chiến đấu vô cùng anh dũng, quân tướng đều đồng lòng, nhưng do quân số yếu hơn địch nhiều nên Mai Huỳnh nhanh chóng không đương cự nổi, rút vào trong thành Gia Lâm nhưng chỉ cầm cự được có hai ngày thì quân Mông Cổ đả được thành, các tướng đều giục Huỳnh mau trốn đi sang bên Cao Vân hoặc về kinh thành nhưng Mai Huỳnh không đi, đoạn tới nơi điện thờ bài vị anh linh các tướng Gia Lâm khấn lạy hồi lâu, nói với các tướng:

- Ta từ nhỏ lớn lên ở Tế Giang, Gia Lâm, trọn đời này ta ở đây không đi đâu cả, ta nhận lệnh đại ca ở lại giữ thành này, nếu thành mất thì ta chết với thành, các người ai đi thì đi ngay đi, chốc lát nữa giặc vào tới đây rồi thì không còn kịp đi nữa.

Các tướng nuốt lệ, cùng đồng lòng ở lại, chỉ có một số ít tướng thì nguyện mang bách tính đi trốn.

Bách tính ai muốn ở thì ở, ai muốn đi trốn thì đi.

Bấy giờ Mai Huỳnh lệnh cho quân sĩ tưới dầu lên khắp các nơi mật tàng, kho lương thảo, quân dụng khí giới rồi châm lửa thiêu rụi tất cả, nhân dân trong thành, có nhiều gia đình cũng không mang theo gì đi, chỉ người không bỏ khỏi Gia Lâm, trước khi đi liền theo đại quân thiêu rụi tất cả nhà cửa tư gia, có những người đất đai nhà cửa sinh sống ở Gia Lâm từ thời Lý tới giờ đã ba bốn đời, cũng đem thiêu rụi hết mà đi, quyết chẳng để vào tay giặc.

Mai Huỳnh quỳ trong gian thờ điện, cứ chắp tay mà hướng mắt lên trên ban thờ, nói:

- Con, Tế Giang tướng Mai Gia, nay xin cùng về với nguồn cội, thân xác này không cho rơi vào tay giặc, xin thành tro bụi mà hóa về với đất, hồn thiêng này xin được về Vu Sơn, Tế Giang.

Bấy giờ chợt nhiên thấy có làn khói trắng bốc lên từ nơi ban thờ linh thiêng, trong làn khói từ từ bước ra hai bóng hình tướng trông uy nghi kì vĩ tới vô cùng, cả hai đều mặc chiến giáp, người bên trái mặc chiến giáp màu rực lửa, đội mũ khảm ngọc, tay cầm thanh đao to, cao hơn mười thước, chính là Viên Đỉnh, người chủ sự cũ của Mai Huỳnh, người bên phải mặc chiếc bạch giáp, cao gần mười thước, khuôn mặt sáng người, đội mũ vòm ô, tay cầm thanh kiếm, trên ghi chữ Vu, chính là Vu Đạt, chủ sự thành Minh An, thần tướng Vu Sơn, cả hai cùng nói:

- Mai tướng quân, chúng tôi tới đón đệ, Tế Giang tự hào vì đệ, quốc gia đời đời nhớ ơn đệ.

Mai Huỳnh khóc lặng, nhắm mắt lại bất động…

Lửa dần nuốt hết thành quách, bén tới gian thờ…

Mai Huỳnh cùng một số tướng của Gia Lâm cũng cùng tự vẫn trong ngọn lửa, khi quân Nguyên vào tới trong thành thì chỉ còn là đống tro tàn, Nạp Hải than rằng:

- Tướng Việt ai cũng thế này thì biết tới chừng nào Thiên triều mới chiếm được hết phương nam?

Đoạn cho dọn dẹp lại đống hoang tàn, an dân vỗ về trăm họ, đại quân hành quân tác chiến lâu ngày đói khát, bấy giờ cho vào các nhà dân để lấy lương thực thì thấy nhiều gia đình đã đi cả, mà lại còn thiêu rụi cả nhà cửa. Nạp Hải cho quân sĩ nghỉ ngơi, chấn chỉnh lại binh mã để chuẩn tiến đánh dẹp yên những vùng lân cận với thành Gia Lâm còn sót lại tàn dư quân của Mai Huỳnh, hỏi các nhà dân còn lại lương ăn, lâu dần đâu ra đó.

Năm đó đại tướng quân Mai Huỳnh, giám quân Gia Lâm phủ, quân sư đại quân Gia Lâm tử trận trong thành Gia Lâm, hưởng dương thọ năm mươi tư tuổi, tên tuổi lưu danh sử xanh là người anh hùng của đất Tế Giang, tài trí vẹn toàn, trung nghĩa đều đủ, sau này chết đi trong huyền môn truyền lại, hồn lưu về Vu Sơn, được thần núi phong Thành Thượng Đẳng Thần, lấy hiệu là Hoành Liêu tướng, cùng sống trong trời đất với Vu Sơn suốt gần tám trăm năm, sau này một lần theo vị bát tổ của Vu Sơn xuống núi thì tan hồn, liền thọ sinh về trời dục giới.



Trần Cao Vân thoát chết rồi, liền đi thẳng một mạch về Gia Lâm, dọc đường đói rách khổ sở vào nhà dân mà xin ăn, người ta nghe biết là Trần Cao Vân, đều hết mực kích cẩn, cơm bưng nước rót, tới hầu rượu thịt, dâng cho ngựa và kiếm, cho y phục thay mà lên đường, Cao Vân lấy làm thương cảm lắm. Đánh trận ròng rã triền miên đói khát, Cao Vân ngồi ăn mãi chẳng biết no, tới khi no say quẹt môi đứng dậy bước ra ngoài thì giật mình ngạc nhiên thấy người quỳ la liệt cả bên ngoài sân nhà nọ, thì ra bách tính quanh đó nghe tin có Trần Cao Vân tới, cùng tới mà vái lạy, các già lão, bách tính, quỳ lên khóc mà bạch với Trần Cao Vân:

- Ân sâu của tướng quân lâu nay gìn giữ cho Gia Lâm, cả đời này và đời con cháu chúng tôi về sau đều không bao giờ quên được.

Cao Vân cũng thở dài nuốt lệ nói:

- Nay giặc đánh tới nhà, bổn tướng vô dụng phải bỏ thành mà chạy thế này, phụ sự kì vọng của hương thân phụ lão trong thiên hạ.





Thật là,



Bến Mã Thượng Giang, thần sông cứu Cao Vân



Giặc chiếm Gia Lâm, Mai Công thiêu tự tận.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom