• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Linh ký - An tư công chúa (11 Viewers)

  • Chương 66

Tập 66.

Huyền Thiên ngập ngừng hồi lâu, đoạn bảo Chiến kể lại nguyên văn cuộc nói chuyện, Chiến kể lại hết không sót một chữ từng câu nói của Trần Lộng, Huyền Thiên nghe xong thì sợ hãi nói:

- Thiếu chủ, tôi sợ rằng Chiêu Văn Hầu có lòng khác đấy…

Trịnh Chiến nghe xong đăm chiêu suy nghĩ, nói:

- Sao thầy nói thế? Có bằng chứng gì không?

Huyền Thiên nói:

- Việc không mà nói có như thế thì chẳng phải kế li gián tôi và thiếu chủ thì là gì? Hay là đang muốn thử xem thiếu chủ có lòng hàng không đó thôi.

Trịnh Chiến nghe thế thì nói:

- Văn Chiêu Hầu là người của hoàng tộc, ba đời làm thân vương từ thời Tiên Hoàng, há có lẽ nào lại nghĩ tới việc hàng người bắc thế, thầy quá đa nghi đó thôi. Có lẽ là do thân vương sơ suất khi nghe tin, hoặc do quân giặc phao tin như thế để bên nhà ta đối nghịch với bên phủ thân vương hòng làm chia cách đại quân, làm kế li gián, nếu phủ ta không có người nào hàng như thân vương hầu nói thì thôi, để tôi nói lại việc này với quân hầu là được.

Huyền Thiên nói ngay:

- Sao thiếu chủ không nghi gì hắn thế? Lâu nay hắn đâu phải người có bản lĩnh gì? Nếu hắn thực có bản lĩnh như Chiêu Văn Vương, Chiêu Minh Vương, thì thống lĩnh quân nắm giữ một cõi rồi chứ nào có phải đi kèm với người ngoại tộc như thế? Nay quân ta đang bất lợi, nếu có lời gièm pha, hắn hàng là dễ lắm. Nếu như lời thiếu chủ nói thì không sao, nhưng nếu như lời tôi nói, thì thiếu chủ găp nguy rồi đó.

Chiến nghe thế thì ngẫm lại, quả nhiên thấy lời Huyền Thiên cũng có phần đúng, hỏi:

- Thế theo thầy thì phải làm sao?

Huyền Thiên nói:

- Chi bằng nay thiếu chủ nghe tôi, đi trước một bước, hãy đem bọn Văn Chiêu nhốt lại mà điều tra cho rõ.

Trịnh Chiến nghe thế thì hiểu ra ý của Huyền Thiên, nói ngay:

- Tôi hiểu ý thầy rồi nhưng giờ làm thế là phạm vào tội xem thường vương thất, nếu tin về triều đình thì tôi mắc tội lạm quyền ngay, hiện nay thầy chỉ nghi như thế chứ chưa có bằng cớ gì, chớ có nên khinh suất mà hành động như thế, cứ nên theo dõi thêm xem ra sao đã? Xưa nay Văn Chiêu Hầu đối xử với tôi giữ đúng lễ nghi chưa làm gì thất trách, nếu tôi làm thế là phụ quân hầu lắm.

Huyền Thiên nói:

- Việc binh phải quyết đoán, mềm lòng như đàn bà thế kia thì làm được gì? Rồi còn theo dõi cái gì nữa? Tới khi người ta kề dao vào cổ hay sao?

Nói đoạn hầm hầm tức giận bỏ ra ngoài, Trịnh Chiến cũng không cản lại.

Huyền Thiên về phủ, cho gọi ngay Dương Hát và Nguyễn Địa Lô tới nói lại hết sự tình, các tướng nghe xong đều kinh hãi nói:

- Văn Chiêu Hầu nghi cho chúng tôi hay sao mà nói lời đó?

Huyền Thiên nói:

- Không phải đâu, chính hắn mới là kẻ phản. Hắn nói vu để thử lòng thiếu chủ đấy, tôi nghe được hôm qua có tên thủ hạ của hắn là Trần Xuân Sách mới từ trại giặc về đây, tôi chắc đến chín phần Văn Chiêu Hầu hàng nhà Nguyên rồi.

Hai tướng nghe xong đều lo lắng, Huyền Thiên nói ngay:

- Thiếu chủ tính vốn nghĩa khí chính trực, lại hay mềm lòng, thà để người ta phụ chứ chẳng muốn phụ ai, việc này phải nhờ tới hai người mới xong, hãy nghe cho kĩ lời ta dặn dò, nay sự việc đã tới thế này rồi, nếu không giết Văn Chiêu Hầu thì bọn ta chẳng có đất mà chôn.

Nói đoạn dặn bàn với hai người những mưu rất kín, Dương Hát và Nguyễn Địa Lô nghe xong lệnh thì vội về tư gia chuẩn bị kĩ càng mọi bề để thực hiện mưu ám sát.



Bấy giờ hai tướng tới phủ Văn Chiêu Hầu xin vào trong diện kiến để bàn về việc tin có tướng bên phủ Trịnh gia xin hàng, các quan vào báo lại, Văn Chiêu Hầu gọi Trần Xuân Sách và Trần Quý Cáp lại nói:

- Các tướng của Trịnh Chiến tới chất vấn ta, giờ nên làm sao?

Xuân Sách nói:

- Việc binh bên phủ Trịnh nay là do Huyền Thiên toàn quyền, nay các tướng này đến là theo lệnh quân sư mà đến đấy chứ Trịnh Chiến chẳng biết gì đâu.

Trần Lộng nghe xong thì run sợ nói:

- Có khi nào Huyền Thiên biết mưu của ta rồi sai tướng tới giết ta không?

Xuân Sách nói:

- Nếu thế thì nguy mất.

Quý Cáp nói:

- Chúng sao dám tới đây mà giết người được? Nếu chúng dám động thủ ta bắt chúng lại là xong.

Xuân Sách nói:

- Chúng là tướng phủ Trịnh gia, lại lập nhiều đại công, bắt chúng là gây hiềm khích với Trịnh Chiến, tôi có kế này hay hơn đây.

Đoạn thì thầm mưu kế với Quý Cáp và Trần Lộng, cả hai nghe xong đều cười mừng hớn hở, Trần Lộng lệnh ngay cho Quý Cáp đi vời Trịnh Chiến, còn Xuân Sách thì mời hai đại tướng Dương Hát và Nguyễn Địa Lô vào nghỉ ở gian nhà chờ.

Quý Cáp tới phủ Trịnh, nói:

- Mời tướng quân tới phủ quân hầu một chuyến, quân hầu đã tìm được người nội gián của giặc rồi.

Trịnh Chiến vội vàng thay y phục đi theo Quý Cáp ngay, tới nơi rồi Trần Lộng cho người mời hai tướng đến, còn Trịnh Chiến và Trần Quý Cáp nấp sau bức bình phong.

Hai tướng bước vào thi lễ, đoạn Nguyễn Địa Lô nói:

- Chúng tôi nghe quân sư nói rằng ngài vu cho chúng tôi là nội gián của giặc nên tới đây đòi lẽ công bằng, xin hỏi quân hầu có bằng cớ gì không mà nói thế?

Trần Lộng nói:

- Tôi đâu có vu cho hai ngài bao giờ?

Nguyễn Địa Lô nói:

- Tôi nghe nói rằng ngài báo lại bên phủ Trịnh gia có đại tướng đi theo hàng người Nguyên, không nói tới chúng tôi thì là nói ai?

Văn Chiêu Hầu nói:

- Trịnh tướng quân sai hai ông tới đây à?

Nguyễn Địa Lô đáp:

- Ông ăn không nói có, chứng tỏ có lòng gian, chúng tôi đều có tai nghe, mắt thấy thì biết, cần gì phải nghe ai sai khiến!

Nói đoạn đứng phắt dậy, rút ngay dao găm trong người ra, Dương Hát cũng cùng đứng dậy rút trong người một thanh đoản kiếm mà lao lên, Địa Lô phi ngay dao găm vào nơi Trần Lộng ngồi, Lộng thất kinh hét lên:

- Hộ giá! Ở đây có kẻ mưu ám sát ta!

Trần Xuân Sách đứng bên cạnh lập tức rút kiếm ra, gạt được mũi dao găm phi đến Trần Lộng, dao găm vừa rơi xuống đất, Địa Lô và Dương Hát cùng nhảy lên trướng mà đâm Trần Lộng, Xuân Sách nhảy ngay ra cự với hai tướng, bị Địa Lô chém cho một nhát loạng choạng ngã ngay.

Bấy giờ từ nơi bình phong có hai người nhảy ra, chính là Trần Quý Cáp và Trịnh Chiến, Chiến hét lên một tiếng vang như sấm:

- Chúng mày to gan lắm!

Hai tướng cùng nhìn lại thấy Trịnh Chiến khuôn mặt giận dữ, đôi mắt đỏ ngầu, chúng cùng sợ hãi lùi lại, đoạn quay đầu bỏ chạy, ngay khi ấy thì cửa phòng bật mở ra, quân lính của Trần Lộng từ bên ngoài chạy ập vào đánh, Dương Hát và Nguyễn Địa Lô liều chết đánh thốc ra ngoài thoát thân, Trần Quý Cáp xách kiếm đuổi theo ngay.

Bấy giờ Trịnh Chiến quỳ rạp trước Văn Chiêu Hầu, chắp tay mà thưa:

- Là tội của mạt tướng dạy thủ hạ chẳng nghiêm, để chúng gây ra điều đại nghịch, mong quân hầu thứ tội.

Trần Lộng bấy giờ tim vẫn còn đập thình thình, mặt đỏ gay vì sợ hãi chưa hoàn hồn, đứng trân trân bất động.

Chiến nói xong vụt đứng dậy lao ngay ra ngoài.

Bấy giờ hai tướng đánh tan quân lính, cùng chạy thốc ra cửa, quân lính đuổi theo sau, chống đỡ chật vật mãi hết toán quân này tới toán quân khác, Dương Hát nói:

- Tướng quân chạy đi, tôi ở lại đánh cản đường, nếu không thì bị bắt mất.

Địa Lô nói:

- Thế thì anh gặp nguy!

Dương Hát nói:

- Tôi vào sinh ra tử với thiếu chủ từ lâu, chúng chẳng dám làm gì tôi đâu, tướng quân quyền cao hơn tôi, hẳn bị vu cho là chủ mưu, xin nghe theo lời quân sư, chạy trốn đi xa chớ có hồi kinh.

Địa Lô nghe lời, cắm cổ mà chạy, Dương Hát ở lại đánh cản cho Địa Lô, khi Địa Lô đã đi khuất dạng, Dương Hát mới buông binh khí, bị Trần Quý Cáp bắt sống lại ngay, Quý Cáp định hại Dương Hát nhưng Trịnh Chiến vừa lúc tới sau lưng, không làm gì được, liền thét quân sĩ giải Dương Hát vào giam trong đại lao chờ xét hỏi sau.

Nguyễn Địa Lô thoát ra khỏi phủ, nhắm hướng cổng thành mà chạy, ra tới các cổng ải, các tướng coi giữ thấy Địa Lô, cùng hỏi:

- Tướng quân đi đâu thế?

Địa Lô nói:

- Nhận lệnh Trịnh tướng quân ra ngoài lo việc, việc binh gấp rút, mau tránh hết ra!

Các tướng đều biết danh tướng tứ hổ Nguyễn Địa Lô, nghe thế đều sợ hãi, vội vàng mở hết cửa.

Địa Lô bấy giờ làm theo y lời Huyền Thiên căn dặn, nếu có bề gì thì chạy thẳng về hướng tây bắc, vậy là cứ nhắm hướng tây bắc chạy một mạch không nghỉ, sau lên ở với các tù trưởng người tộc Mán, Mường, Tày ở vùng Tây Bắc là Nguyễn Lĩnh, Nguyễn Thế Lộc (các tù trưởng người dân tộc thống lĩnh quân đội ở vùng Tây Bắc, lập nhiều công lớn trong trận chiến chống quân Mông Nguyên lần thứ hai), trú binh ở đất Ma Lục (Lạng Sơn). Sau này quân Nguyên áp giải các hàng tướng thuộc hàng vương hầu, công thần về nước Nguyên theo con đường này, Nguyễn Địa Lô dùng cung tên ám sát, bắn chết được Trần Kiện, còn Trần Lộng thì trốn thoát. (xem linh kí - thích khách truyện.)

Trần Lộng nói với Trịnh Chiến:

- Tướng quân tháy rồi đó, nó dám ám sát vương hầu làm quà cho giặc, đúng là đã nuôi ong tay áo rồi, có cần…Mời quân sư tới cùng làm rõ việc này không?

Chiến gạt đi nói:

- Việc của nội phủ tôi tự lo liệu được, cảm tạ quân hầu nhắc nhở cho biết nếu không tôi bị nó hại mất rồi, việc này chủ mưu là Nguyễn Địa Lô, quân sư không có can gì, không cần phải gọi lên.

Trần Lộng biết Trịnh Chiến rất tin dùng Huyền Thiên nên chỉ nói thế để tăng sự ngờ vực chứ cũng chưa hại được Huyền Thiên, đoạn nói ngay:

- Vậy được, tùy tướng quân định liệu.





Thật là,



Văn Chiêu Hầu phản, Trịnh Chiến trúng kế gian



Địa Lô mắc oan, Dương tướng quân vào ngục.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom