Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 68
Tập 68.
Trần Xuân Sách, Trần Quý Cáp và Nguyễn Hữu Do cùng tuốt kiếm ra lao lên đánh Trịnh Chiến tay không tấc sắt, quân sĩ cùng khép chặt vòng vây, Quý Cáp lao thẳng đến giáng một kiếm vào giữa mặt Trịnh Chiến, Chiến vung tay lên rất nhanh, tay nắm luôn lấy lưỡi kiếm, từ tay bị rách máu chảy xuống ròng ròng ướt đẫm cả cổ tay, Chiến dùng sức vận khí công, các vết thương cũ từ trận chiến trước đột nhiên cùng đứt tung ra, Chiến thấy cả người đau rát, từ nơi các vết rách bên trong cơ thể, máu chảy ra đầm đìa thấm ra cả áo ngoài.
Quý Cáp giật mình kinh hãi, cố vùng lưỡi kiếm ra nhưng Chiến đã nắm chắc lấy không tài nào rút ra được, đoạn Chiến lấy tay kia rút từ trong túi áo trong ra một cây trâm nhọn, nhằm thẳng cổ Quý Cáp mà đâm một nhát chí tử, Trần Quý Cáp trợn ngược con mắt, từ cổ phun ra dòng máu tươi, gục xuống chết ngay, Chiến liền đoạt lấy kiếm trong tay cáp, các tướng thấy thế đều kinh hãi, vội lùi về sau thủ thế, Trịnh Chiến cầm kiếm, nhắm thẳng hướng Trần Văn Lộng lao lên mà hét to:
- Hôm nay tao với mày cùng phải chết!
Trần Lộng hét lên:
- Cứu ta!
Đoạn vùng chạy ra ngoài sân, các tướng bấy giờ sấn lại đánh Chiến bảo vệ cho Trần Lộng, Chiến một mình tả xung hữu đột giữa vòng vây, đánh dạt hết chúng ra lao ra ngoài đuổi theo chém Trần Lộng, Trần Xuân Sách chém vào lưng Chiến một nhát làm áo khoác rách toạc, để lộ ra tấm lưng đã nhuốm đỏ máu từ các vết tên bắn, Chiến chẳng thiết tới đau đớn, thuận tay chém chết thêm hai võ sĩ, rồi lao theo Trần Lộng ra bên ngoài, các tướng không làm sao cản giữ nổi con mãnh thú đất Tế Giang, đều kinh sợ đứng dạt cả ra.
Bấy giờ Chiến lao ra ngoài sân phủ thì chợt đứng khựng lại, Trần Văn Lộng đứng giữa sân phủ đối diện với Chiến, nói:
- Tướng quân cùng đường rồi.
Chiến quay ra nhìn lại phía sau, Sau lưng Chiến, các bộ tướng đã bủa vây, Chiến lại ngước mặt lên nhìn ở trên cao, thì thấy ở ngoài sân phủ, tứ bề đều thấy cung thủ lộ diện xung quanh, ai nấy đều đã giương cung tên chỉ chờ có lệnh là bắn.
Chiến thở dài một tiếng não lòng, ngửa mặt lên trời, nói:
- Trời hại ta rồi…
Trần Văn Lộng còn đang chần chừ chưa hạ lệnh, Trần Xuân Sách đã hét lệnh:
- Bắn!
Tức thì hàng trăm cung thủ phục kích tứ bề ở các tầng nhà xung quanh sân phủ cùng buông dây cung, nhắm thẳng vào Trịnh Chiến mà bắn.
Trăm ngàn mũi tên cùng ghim vào người Trịnh Chiến, người Chiến thủng lỗ chỗ như tổ ong, trên người găm đầy chi chít tên, đoạn gục ngã xuống dưới nền đất lạnh, máu miệng máu mũi ộc cả ra, toàn thân đẫm máu.
Bấy giờ Xuân Sách lệnh cho ngừng bắn, rồi cùng các tướng tiến lại xem xét.
Trịnh Chiến nấc lên những tiếng cuối cùng, từ miệng Chiến, máu lại ộc ra theo mỗi lần nấc, từ trong đôi mắt đỏ ngầu của Chiến chảy ra dòng máu đỏ tươi, Chiến mấp máy đôi môi nói lắp bắp gì đó…
- An Tư…An Tư…
Rồi Chiến tắt thở, đầu nghẹo sang bên, đôi mắt vẫn mở trừng trừng cứ không ngừng rỉ máu, tay nắm chặt một cây trâm ngọc đã nhuộm đỏ lừ máu kẻ thù, hai chữ “Liễu Sinh” màu ngọc trên thân trâm khắc không hề bị máu dính trúng, sáng rõ lên trong đêm.
Trời chợt đổ cơn mưa lớn, lớn lắm…
Trịnh Chiến, danh tướng tứ hổ tướng Thiên triều, chủ tướng Trịnh gia, Tế Giang, Gia Lâm, đại tướng quân Phiêu Kị, Đông Ngàn, Gia Lâm bị Văn Chiêu Hầu Trần Văn Lộng sát hại ở thành Đông Ngàn, hưởng dương thọ hai mươi sáu tuổi.
Thật là,
Trông kia vầng nguyệt quang bao phủ
Người quân tử, chí khí anh hùng
Binh đao đạn lửa muôn trùng
Lòng không biến đổi chí cùng nước non
Nay họa đến thân này tan nát
Mảnh hồn trai tản mát phương nao
Gió đưa cành lá xôn xao
Tiếng mưa ai oán gầm gào khóc than
Xác thân nay đã lụi tàn
Hồn nơi chín suối đại ngàn ngóng tin
Đâu sầu bóng bỏ thân chiến trận
Nơi phương xa ôm hận thây chôn
Biệt ly ngày gặp chẳng còn
Thương người con gái mỏi mòn ngóng trông.
…
Huyền Thiên bấy giờ đang lần đi trong đêm đen mà về lại Gia Lâm, chợt thấy có một bóng sao mờ bay ngang từ hướng tây bắc, vòng một vòng lao về hướng đông, rơi xuống thành Đông Ngàn ba lần lại lên, về sau tắt hẳn. Huyền Thiên dừng ngựa trèo xuống, trút bỏ hành lý, rồi nước mắt tuôn rơi lã chã, quỳ gục xuống, đầu quay về hướng đông lạy ba lạy, đoạn gục xuống nền đất rừng lạnh, than khóc hồi lâu…
…
Lại nói tới An Tư, từ khi Trịnh Chiến xuất chinh tới nay đã ngày tháng ròng rã, An Tư vẫn cứ hay dò hỏi, chỉ biết là việc binh có bất lợi, còn cụ thể ra sao thì bỗng chẳng có ai nói gì thêm, dù nàng tra hỏi cách gì cũng không được, An Tư cho là Nhân Tông cố ý bưng bít nên cũng chẳng truy hỏi, chỉ tuyệt vọng chờ trông, mỗi đêm công chúa đều tới phủ Thụy Bảo để cùng tụng kinh niệm Phật với Thụy Bảo cầu nguyện cho Trịnh Chiến và Bảo Nghĩa Vương Bình Trọng, lâu dần thấm nhuần Phật Pháp, An Tư thấy lòng nhẹ dịu đi nhiều, lại thường được thầy và Thụy Bảo thuyết pháp cho nghe, An Tư lâu dần không còn lo lắng đi dò hỏi khắp nơi về Trịnh Chiến, nàng chỉ cứ yên lặng nhắm mắt chờ đợi số mệnh sắp đặt, chỉ riêng có việc tụng kinh cầu an cho chàng là nàng chẳng bỏ ngày nào.
Có những đêm đang nằm ngủ trong cung, chợt có cơn ác mộng ập về, Trịnh Chiến khắp mình đầy máu về tìm nàng, nàng lại bật dậy khóc thổn thức, rồi lại lôi tràng hạt ra mà niệm chú cầu an, nhiều đêm cứ niệm tới sáng thì thôi, cứ vậy đã mơ đi mơ lại tới cả trăm lần, ban đầu còn hốt hoảng, lâu dần thì thấy quen.
Tối hôm đó công chúa đang cùng ngồi tụng kinh với công chúa Thụy Bảo ở cung Thụy Bảo, đột nhiên tràng hạt ở tay tuột ra rơi xuống, các hạt gỗ xà cừ vương vãi khắp trên nền đất, An Tư đột nhiên chết lặng, giống như có cơn gió lạnh chạy suốt qua tim mình, tay chân nàng đột nhiên rụng rời, tim nhói lên một cái đau đớn, ruột quặn thắt lại, nàng ngồi bất động, ánh mắt ngơ ngác nhìn Thụy Bảo, Thụy Bảo cũng vội buông cuốn kinh xuống mà ôm chầm lấy em vỗ về:
- Đồ xấu, do đồ xấu đấy…
Đoạn Thụy Bảo hét to gọi quan nội hầu vào, công chúa dứt lời thì cửa mở ra, bên ngoài có hơn chục vị quan đi vào, Thụy Bảo quát:
- Cơ quan nào làm chuỗi tràng này?
Các quan tâu:
- Bẩm công chúa, ở Mĩ Nghệ Viện và Bạch Thư quán.
Thụy Bảo truyền:
- Bắt hết tất cả quan trông coi hai cơ quan đó tới đây cho ta hỏi tội, sao dám làm ra thứ đồ thế này tiến dâng lên cung công chúa?
Các quan đều sợ tái xanh sắc mặt, An Tư đứng dậy gạt tay Thụy Bảo ra nói:
- Khỏi phải đổ thừa cho bọn chúng, Ngũ Thu Linh đâu, vào đây ngay cho ta!
An Tư dứt lời, lập tức có con nô tỳ gạt hết đám quan nội thị chen vào, quỳ trước hai công chúa, đó là Ngũ Thu Linh, gia nhân cung An Tư công chúa.
An Tư nói:
- Có tin gì ngoài chiến trường không?
Ngũ Thu Linh quỳ tâu:
- Dạ bẩm, không có tin gì mới.
An Tư hỏi:
- Chàng đang ở nơi nào?
Thu Linh đáp:
- Dạ bẩm cô, hiện nay tướng quân đang giữ thành Đông Ngàn ở Gia Lâm, giặc vẫn chưa công phá được, quân thám báo lưu tinh vẫn thường ngày báo tin về, nếu có tin gì thì em biết ngay, xin cô chớ có lo ạ.
An Tư nói:
- Vừa rồi tâm thần ta hoảng hốt, chuỗi hạt Bạch Phật lại bị đứt lìa, đó là điềm gì ngươi có biết không? Ta biết có điều không may vừa xảy cho chàng, có thể có người khác đã thao túng lưu tinh quân nên ngươi không được biết tin, ngươi hãy mau đi tới Gia Lâm điều tra làm rõ cho ta, phải nhìn thấy rõ ràng chàng vẫn bình an thì mới được quay về, ngươi nghe rõ chưa?
Thu Linh ấp úng đáp:
- Dạ cô, thế để em sắp xếp lại công việc trong cung rồi sẽ…
An Tư trỏ tay nói:
- Ngươi đi ngay lập tức!
Thu Linh thất sắc nhìn lại thấy mặt công chúa cương nghị lắm, công chúa chắc đang sợ hãi vô cùng, Thu Linh “dạ” một tiếng rồi vội vàng cáo lui ra ngoài, chạy thẳng một mạch tới phủ Bạch vương báo tin cho Trần Linh hay.
Thu Linh đi rồi, An Tư lẳng lặng chẳng nói năng gì, bỏ về phủ. Về tới phủ, ôm mặt khóc cả đêm…
…
Bấy giờ trời đã tối muộn, Trần Linh vẫn còn đang xem công văn, thấy Thu Linh đến vào đêm tối, biết là có việc gấp, vội đưa vào phòng riêng đóng cửa lại rồi hỏi chuyện, Thu Linh kể lại hết chuyện, Trần Linh nói:
- Chỉ là điềm mê tín, sao công chúa hoảng hốt thế?
Thu Linh đáp:
- Không phải điềm mê tí gì đâu, chuỗi hạt mà đứt khi cầu an cho ai đó tức là lời cầu không ứng nghiệm rồi, công chúa và Trịnh tướng quân có duyên phu thê từ tiền kiếp chuyển sinh sang nên phép Nhập Mộng của nô tì mới làm được, ở vai hai người đều có xăm hình bươm bướm đấy, nay công chúa có điềm dữ thế, hẳn là Trịnh tướng quân ở ngoài biên thùy có chuyện rồi, xin vương gia liệu việc này giúp cho. Hay để tôi đi tới Gia Lâm xem sự tình?
Trần Linh nghe xong thì bàng hoàng lo lắng, nhưng chưa có tin báo nên cũng vẫn còn chút hy vọng, đoạn nói:
- Ngươi không cần đi tới Gia Lâm đâu, ta có mật thám ở đó, nếu có chuyện gì thì mai sẽ biết thôi, ngươi hãy biết, trong trường hợp Trịnh Chiến tử trận thì tức là Đông Ngàn đã mất, đó là việc trong đại quốc gia, cả nước sẽ biết tin, khi đó chẳng thể giấu được. Vậy nếu có chuyện như thế, ngươi hãy nhớ lời ta, về tâu báo với công chúa rằng Trịnh tướng quân giao chiến với giặc Nguyên bị bại, đã lẩn trốn về phía bắc nên giặc chiếm được Đông Ngàn, còn nếu không có chuyện đó thì thôi cứ như bình thường, ngươi nhớ lời ta không?
Thu Linh nói:
- Liệu công chúa có tin em không?
Trần Linh nói:
- Khi ấy ta sẽ sai thủ hạ phao tin giả đi khắp các cơ quan mật viện, trừ Thánh Thượng và những vị đại thần quan trọng sẽ không có ai biết hết ngươi cứ nói thế là được.
Thu Linh nhận lệnh cáo biệt Trần Linh ra ngoài thành, trú ở đâu đó tới sáng hôm sau thì mới về lại phủ An Tư.
Thu Linh đi rồi, Trần Linh ngồi bệt xuống thẫn thờ suy nghĩ, trong lòng chợt thấy bất an lo lắng lắm, cứ nghĩ miên man các trường hợp có thể xảy đến, cả đêm không sao ngủ được.
Thật là,
Trúng phải kế gian, Trịnh tướng quân tử trận
Tình duyên lận đận, An Tư khóc thương chồng.
Trần Xuân Sách, Trần Quý Cáp và Nguyễn Hữu Do cùng tuốt kiếm ra lao lên đánh Trịnh Chiến tay không tấc sắt, quân sĩ cùng khép chặt vòng vây, Quý Cáp lao thẳng đến giáng một kiếm vào giữa mặt Trịnh Chiến, Chiến vung tay lên rất nhanh, tay nắm luôn lấy lưỡi kiếm, từ tay bị rách máu chảy xuống ròng ròng ướt đẫm cả cổ tay, Chiến dùng sức vận khí công, các vết thương cũ từ trận chiến trước đột nhiên cùng đứt tung ra, Chiến thấy cả người đau rát, từ nơi các vết rách bên trong cơ thể, máu chảy ra đầm đìa thấm ra cả áo ngoài.
Quý Cáp giật mình kinh hãi, cố vùng lưỡi kiếm ra nhưng Chiến đã nắm chắc lấy không tài nào rút ra được, đoạn Chiến lấy tay kia rút từ trong túi áo trong ra một cây trâm nhọn, nhằm thẳng cổ Quý Cáp mà đâm một nhát chí tử, Trần Quý Cáp trợn ngược con mắt, từ cổ phun ra dòng máu tươi, gục xuống chết ngay, Chiến liền đoạt lấy kiếm trong tay cáp, các tướng thấy thế đều kinh hãi, vội lùi về sau thủ thế, Trịnh Chiến cầm kiếm, nhắm thẳng hướng Trần Văn Lộng lao lên mà hét to:
- Hôm nay tao với mày cùng phải chết!
Trần Lộng hét lên:
- Cứu ta!
Đoạn vùng chạy ra ngoài sân, các tướng bấy giờ sấn lại đánh Chiến bảo vệ cho Trần Lộng, Chiến một mình tả xung hữu đột giữa vòng vây, đánh dạt hết chúng ra lao ra ngoài đuổi theo chém Trần Lộng, Trần Xuân Sách chém vào lưng Chiến một nhát làm áo khoác rách toạc, để lộ ra tấm lưng đã nhuốm đỏ máu từ các vết tên bắn, Chiến chẳng thiết tới đau đớn, thuận tay chém chết thêm hai võ sĩ, rồi lao theo Trần Lộng ra bên ngoài, các tướng không làm sao cản giữ nổi con mãnh thú đất Tế Giang, đều kinh sợ đứng dạt cả ra.
Bấy giờ Chiến lao ra ngoài sân phủ thì chợt đứng khựng lại, Trần Văn Lộng đứng giữa sân phủ đối diện với Chiến, nói:
- Tướng quân cùng đường rồi.
Chiến quay ra nhìn lại phía sau, Sau lưng Chiến, các bộ tướng đã bủa vây, Chiến lại ngước mặt lên nhìn ở trên cao, thì thấy ở ngoài sân phủ, tứ bề đều thấy cung thủ lộ diện xung quanh, ai nấy đều đã giương cung tên chỉ chờ có lệnh là bắn.
Chiến thở dài một tiếng não lòng, ngửa mặt lên trời, nói:
- Trời hại ta rồi…
Trần Văn Lộng còn đang chần chừ chưa hạ lệnh, Trần Xuân Sách đã hét lệnh:
- Bắn!
Tức thì hàng trăm cung thủ phục kích tứ bề ở các tầng nhà xung quanh sân phủ cùng buông dây cung, nhắm thẳng vào Trịnh Chiến mà bắn.
Trăm ngàn mũi tên cùng ghim vào người Trịnh Chiến, người Chiến thủng lỗ chỗ như tổ ong, trên người găm đầy chi chít tên, đoạn gục ngã xuống dưới nền đất lạnh, máu miệng máu mũi ộc cả ra, toàn thân đẫm máu.
Bấy giờ Xuân Sách lệnh cho ngừng bắn, rồi cùng các tướng tiến lại xem xét.
Trịnh Chiến nấc lên những tiếng cuối cùng, từ miệng Chiến, máu lại ộc ra theo mỗi lần nấc, từ trong đôi mắt đỏ ngầu của Chiến chảy ra dòng máu đỏ tươi, Chiến mấp máy đôi môi nói lắp bắp gì đó…
- An Tư…An Tư…
Rồi Chiến tắt thở, đầu nghẹo sang bên, đôi mắt vẫn mở trừng trừng cứ không ngừng rỉ máu, tay nắm chặt một cây trâm ngọc đã nhuộm đỏ lừ máu kẻ thù, hai chữ “Liễu Sinh” màu ngọc trên thân trâm khắc không hề bị máu dính trúng, sáng rõ lên trong đêm.
Trời chợt đổ cơn mưa lớn, lớn lắm…
Trịnh Chiến, danh tướng tứ hổ tướng Thiên triều, chủ tướng Trịnh gia, Tế Giang, Gia Lâm, đại tướng quân Phiêu Kị, Đông Ngàn, Gia Lâm bị Văn Chiêu Hầu Trần Văn Lộng sát hại ở thành Đông Ngàn, hưởng dương thọ hai mươi sáu tuổi.
Thật là,
Trông kia vầng nguyệt quang bao phủ
Người quân tử, chí khí anh hùng
Binh đao đạn lửa muôn trùng
Lòng không biến đổi chí cùng nước non
Nay họa đến thân này tan nát
Mảnh hồn trai tản mát phương nao
Gió đưa cành lá xôn xao
Tiếng mưa ai oán gầm gào khóc than
Xác thân nay đã lụi tàn
Hồn nơi chín suối đại ngàn ngóng tin
Đâu sầu bóng bỏ thân chiến trận
Nơi phương xa ôm hận thây chôn
Biệt ly ngày gặp chẳng còn
Thương người con gái mỏi mòn ngóng trông.
…
Huyền Thiên bấy giờ đang lần đi trong đêm đen mà về lại Gia Lâm, chợt thấy có một bóng sao mờ bay ngang từ hướng tây bắc, vòng một vòng lao về hướng đông, rơi xuống thành Đông Ngàn ba lần lại lên, về sau tắt hẳn. Huyền Thiên dừng ngựa trèo xuống, trút bỏ hành lý, rồi nước mắt tuôn rơi lã chã, quỳ gục xuống, đầu quay về hướng đông lạy ba lạy, đoạn gục xuống nền đất rừng lạnh, than khóc hồi lâu…
…
Lại nói tới An Tư, từ khi Trịnh Chiến xuất chinh tới nay đã ngày tháng ròng rã, An Tư vẫn cứ hay dò hỏi, chỉ biết là việc binh có bất lợi, còn cụ thể ra sao thì bỗng chẳng có ai nói gì thêm, dù nàng tra hỏi cách gì cũng không được, An Tư cho là Nhân Tông cố ý bưng bít nên cũng chẳng truy hỏi, chỉ tuyệt vọng chờ trông, mỗi đêm công chúa đều tới phủ Thụy Bảo để cùng tụng kinh niệm Phật với Thụy Bảo cầu nguyện cho Trịnh Chiến và Bảo Nghĩa Vương Bình Trọng, lâu dần thấm nhuần Phật Pháp, An Tư thấy lòng nhẹ dịu đi nhiều, lại thường được thầy và Thụy Bảo thuyết pháp cho nghe, An Tư lâu dần không còn lo lắng đi dò hỏi khắp nơi về Trịnh Chiến, nàng chỉ cứ yên lặng nhắm mắt chờ đợi số mệnh sắp đặt, chỉ riêng có việc tụng kinh cầu an cho chàng là nàng chẳng bỏ ngày nào.
Có những đêm đang nằm ngủ trong cung, chợt có cơn ác mộng ập về, Trịnh Chiến khắp mình đầy máu về tìm nàng, nàng lại bật dậy khóc thổn thức, rồi lại lôi tràng hạt ra mà niệm chú cầu an, nhiều đêm cứ niệm tới sáng thì thôi, cứ vậy đã mơ đi mơ lại tới cả trăm lần, ban đầu còn hốt hoảng, lâu dần thì thấy quen.
Tối hôm đó công chúa đang cùng ngồi tụng kinh với công chúa Thụy Bảo ở cung Thụy Bảo, đột nhiên tràng hạt ở tay tuột ra rơi xuống, các hạt gỗ xà cừ vương vãi khắp trên nền đất, An Tư đột nhiên chết lặng, giống như có cơn gió lạnh chạy suốt qua tim mình, tay chân nàng đột nhiên rụng rời, tim nhói lên một cái đau đớn, ruột quặn thắt lại, nàng ngồi bất động, ánh mắt ngơ ngác nhìn Thụy Bảo, Thụy Bảo cũng vội buông cuốn kinh xuống mà ôm chầm lấy em vỗ về:
- Đồ xấu, do đồ xấu đấy…
Đoạn Thụy Bảo hét to gọi quan nội hầu vào, công chúa dứt lời thì cửa mở ra, bên ngoài có hơn chục vị quan đi vào, Thụy Bảo quát:
- Cơ quan nào làm chuỗi tràng này?
Các quan tâu:
- Bẩm công chúa, ở Mĩ Nghệ Viện và Bạch Thư quán.
Thụy Bảo truyền:
- Bắt hết tất cả quan trông coi hai cơ quan đó tới đây cho ta hỏi tội, sao dám làm ra thứ đồ thế này tiến dâng lên cung công chúa?
Các quan đều sợ tái xanh sắc mặt, An Tư đứng dậy gạt tay Thụy Bảo ra nói:
- Khỏi phải đổ thừa cho bọn chúng, Ngũ Thu Linh đâu, vào đây ngay cho ta!
An Tư dứt lời, lập tức có con nô tỳ gạt hết đám quan nội thị chen vào, quỳ trước hai công chúa, đó là Ngũ Thu Linh, gia nhân cung An Tư công chúa.
An Tư nói:
- Có tin gì ngoài chiến trường không?
Ngũ Thu Linh quỳ tâu:
- Dạ bẩm, không có tin gì mới.
An Tư hỏi:
- Chàng đang ở nơi nào?
Thu Linh đáp:
- Dạ bẩm cô, hiện nay tướng quân đang giữ thành Đông Ngàn ở Gia Lâm, giặc vẫn chưa công phá được, quân thám báo lưu tinh vẫn thường ngày báo tin về, nếu có tin gì thì em biết ngay, xin cô chớ có lo ạ.
An Tư nói:
- Vừa rồi tâm thần ta hoảng hốt, chuỗi hạt Bạch Phật lại bị đứt lìa, đó là điềm gì ngươi có biết không? Ta biết có điều không may vừa xảy cho chàng, có thể có người khác đã thao túng lưu tinh quân nên ngươi không được biết tin, ngươi hãy mau đi tới Gia Lâm điều tra làm rõ cho ta, phải nhìn thấy rõ ràng chàng vẫn bình an thì mới được quay về, ngươi nghe rõ chưa?
Thu Linh ấp úng đáp:
- Dạ cô, thế để em sắp xếp lại công việc trong cung rồi sẽ…
An Tư trỏ tay nói:
- Ngươi đi ngay lập tức!
Thu Linh thất sắc nhìn lại thấy mặt công chúa cương nghị lắm, công chúa chắc đang sợ hãi vô cùng, Thu Linh “dạ” một tiếng rồi vội vàng cáo lui ra ngoài, chạy thẳng một mạch tới phủ Bạch vương báo tin cho Trần Linh hay.
Thu Linh đi rồi, An Tư lẳng lặng chẳng nói năng gì, bỏ về phủ. Về tới phủ, ôm mặt khóc cả đêm…
…
Bấy giờ trời đã tối muộn, Trần Linh vẫn còn đang xem công văn, thấy Thu Linh đến vào đêm tối, biết là có việc gấp, vội đưa vào phòng riêng đóng cửa lại rồi hỏi chuyện, Thu Linh kể lại hết chuyện, Trần Linh nói:
- Chỉ là điềm mê tín, sao công chúa hoảng hốt thế?
Thu Linh đáp:
- Không phải điềm mê tí gì đâu, chuỗi hạt mà đứt khi cầu an cho ai đó tức là lời cầu không ứng nghiệm rồi, công chúa và Trịnh tướng quân có duyên phu thê từ tiền kiếp chuyển sinh sang nên phép Nhập Mộng của nô tì mới làm được, ở vai hai người đều có xăm hình bươm bướm đấy, nay công chúa có điềm dữ thế, hẳn là Trịnh tướng quân ở ngoài biên thùy có chuyện rồi, xin vương gia liệu việc này giúp cho. Hay để tôi đi tới Gia Lâm xem sự tình?
Trần Linh nghe xong thì bàng hoàng lo lắng, nhưng chưa có tin báo nên cũng vẫn còn chút hy vọng, đoạn nói:
- Ngươi không cần đi tới Gia Lâm đâu, ta có mật thám ở đó, nếu có chuyện gì thì mai sẽ biết thôi, ngươi hãy biết, trong trường hợp Trịnh Chiến tử trận thì tức là Đông Ngàn đã mất, đó là việc trong đại quốc gia, cả nước sẽ biết tin, khi đó chẳng thể giấu được. Vậy nếu có chuyện như thế, ngươi hãy nhớ lời ta, về tâu báo với công chúa rằng Trịnh tướng quân giao chiến với giặc Nguyên bị bại, đã lẩn trốn về phía bắc nên giặc chiếm được Đông Ngàn, còn nếu không có chuyện đó thì thôi cứ như bình thường, ngươi nhớ lời ta không?
Thu Linh nói:
- Liệu công chúa có tin em không?
Trần Linh nói:
- Khi ấy ta sẽ sai thủ hạ phao tin giả đi khắp các cơ quan mật viện, trừ Thánh Thượng và những vị đại thần quan trọng sẽ không có ai biết hết ngươi cứ nói thế là được.
Thu Linh nhận lệnh cáo biệt Trần Linh ra ngoài thành, trú ở đâu đó tới sáng hôm sau thì mới về lại phủ An Tư.
Thu Linh đi rồi, Trần Linh ngồi bệt xuống thẫn thờ suy nghĩ, trong lòng chợt thấy bất an lo lắng lắm, cứ nghĩ miên man các trường hợp có thể xảy đến, cả đêm không sao ngủ được.
Thật là,
Trúng phải kế gian, Trịnh tướng quân tử trận
Tình duyên lận đận, An Tư khóc thương chồng.
Bình luận facebook