• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Linh ký - An tư công chúa (7 Viewers)

  • Chương 60

Tập 60.

Lại nói tới Lục Bôn dẫn quân quay trở lại ải Vũ Ninh, bấy giờ quân của Trịnh Chiến vẫn đang giao chiến với quân của Phí Mã Kì ở trước thành Vũ Ninh, từ xa có bụi mù tung trời, A Lý Hải Nha ở trên mặt thành trông thấy nói ngay:

- Kia là quân của Lục Bôn, kế của ta thành rồi, Đột Hợp Tất Khốc đã lấy được Đông Ngàn, mau kéo quân ra giết ngay tên này đi là xong việc!

Bấy giờ A Lý Hải Nha ra hiệu lệnh, các tướng trong thành cùng kéo ra, chủ tướng tiên phong là Lý Quân Minh đi đầu, quân đội ùa cả ra cùng hợp lực với Phí Mã Kì đánh Trịnh Chiến.

Phó tướng của Trịnh Chiến là Trịnh Giảo Lâm nói:

- Ở xa có quân đang đi lại, trông cờ hiệu thế kia là tướng của nhà Nguyên, thế là làm sao?

Trịnh Chiến nói :

- Chớ có bận tâm nhiều, ta đã nhận được mật kế của nghĩa phụ ta và thầy Huyền Thiên, chỉ cần cầm chân được quân của A Lý Hải Nha đủ hai canh giờ là được.

Trịnh Giảo Lâm lo lắng nói:

- Nhưng liệu kế có vấn đề gì không mà quân tiếp viện của chúng tới kia rồi?

Trịnh Chiến gầm lên:

- Cứ làm theo y lệnh là được, nghĩa phụ chẳng để cho ta chết như thế! Ông hãy đánh bọc ở ngoài.

Nói rồi mua tít trường thương, chẳng nói nửa câu, lao xốc về phía Phí Mã Kì đánh tiếp.

Bấy giờ quân trong thành do Lý Quân Minh dẫn đầu đánh thốc ra, cùng với quân của Lục Bôn từ hướng nam đánh ngược lại, Phí Mã Kì cũng xông vào, cả ba đại tướng nhà Nguyên cùng quần lấy Trịnh Chiến, các phó tướng cũng xông lên chế giữ lấy quân của Trịnh Giảo Lâm.

Bấy giờ quân của Trịnh Chiến thấy quân Nguyên từ đâu kéo tới ùn ùn như thác lũ, ba đạo hợp làm một, quân đội Đại Việt bị vây vào giữa vòng, lòng quân ai nấy đều hoang mang dao động, Trịnh Giảo Lâm nói lớn lên:

- Giặc cùng tụ về đây là để cho ta tóm gọn, ấy là trúng kế của Thiên tướng Trần Cao Vân đấy, các người hãy liều chết mà đánh ra!

Quân sĩ nghe tới tên Trần Cao Vân, dần lấy lại được khí thế, đoạn nhìn lại, thấy Trịnh Chiến một mình đánh với ba tướng của nhà Nguyên, anh dũng vô địch, quân sĩ khí thế hăng lên, lao cả vào quân Nguyên mà tử chiến.

Lại nói Trịnh Chiến chẳng hề run sợ, múa tít cây trường thương, cùng lúc đánh với ba tướng hàng đầu của nhà Nguyên là Phí Mã Kì, Lý Công Minh và Lục Bôn, thế nhưng cũng chẳng hề thất thế, các tướng cùng dùng đại đao, chùy và búa đánh vào, Trịnh Chiến né đỡ, dùng thương mà địch lại, điều khiển ngựa rất giỏi, né đỡ gạt thoăn thoắt, cả ba tướng cùng vây lại đánh hơn hai mươi hiệp mà không làm gì được chiến. A Lý Hải Nha từ trên mặt thành nhìn xuống tấm tắc khen:

- Quả là con hổ dữ đất Tế Giang, kẻ này mà giết đi thật là uổng…

Đoạn còn định quan sát thêm một lát thì thấy từ xa có tiếng vó ngựa rầm rầm, bụi mù mịt tung trời, A Lý Hải Nha giật mình quay sang hỏi các tướng:

- Quân nào thế kia? Phùng Ngưu về đó chăng?

Quân sĩ trả lời:

- Không phải thế, kia là cờ quân Việt.

Hải Nha giật mình kinh hoàng, nhìn cho kĩ thì quân kia đã tới áp sát sau lưng quân của Lục Bôn, tướng đi đầu mặc áo hồng giáp, cưỡi con bạch mã, hét vang:

- Trịnh Chiến chớ sợ, có ta ở đây!

Đoạn xốc quân lên mà đánh, Hải Nha giật mình kinh sợ kêu lớn lên:

- Tướng kia là kẻ nào? Thôi nguy to rồi, ta trúng kế rồi chăng?

Đoạn đánh kẻng lớn cho thu quân vào thành.

Bấy giờ quân của Cao Vân lao cả vào quân Nguyên đánh tan ra, xộc thẳng vào giữa vòng, các tướng Nguyên đang đánh hăng với Trịnh Chiến, thấy có quân sĩ đến trong lòng hoang mang lắm, lại nghe tiếng kẻng lui binh từ mặt thành phát ra, cùng ngước lên mặt thành nhìn, quân phất cờ liên tục, Hải Nha kêu lớn lên:

- Quân tiếp viện của giặc tới, các tướng lùi hết vào trong thành ngay!

Tướng Nguyên nghe thế cùng quay ngựa, cổng thành Vũ Ninh lập tức mở rộng ra cho quân đội vào, Trịnh Chiến thấy vậy hét to:

- Chúng bay có chạy lên trời!

Đoạn thúc ngựa lao thẳng cả vào ba tướng Nguyên, trong lúc nhốn nháo hoảng loạn sơ xẩy, Lý Quân Minh ở gần với Trịnh Chiến nhất, trở tay không kịp bị Chiến đâm cho một giáo ngã gục xuống ngựa chết tươi, Phí Mã Kì và Lục Bôn cùng nổi giận quay ngựa lại tử chiến với Trịnh Chiến, bấy giờ đã thấy Trần Cao Vân đứng lù lù bên cạnh Trịnh Chiến rồi, Cao Vân cười nói:

- Chúng mày đều phải chết cả!

Nói đoạn sấn kiếm lao tới, Phí Mã Kì nhảy vội ra đỡ, đánh chưa nổi hai hiệp, bị Trần Cao Vân đâm chết gục, Lục Bôn cắm đầu bỏ chạy thẳng vào trong thành, có nhiều quân Nguyên kịp tới bọc lót nên mới toàn mạng, bấy giờ Cao Vân và Trịnh Chiến tả xung hữu đột giữa muôn ngàn quân Nguyên, binh sĩ nước Việt cũng thừa thế thắng truy kích, quân Nguyên đại bại giẫm đạp lên nhau mà bỏ trốn vào thành.

Quân Nguyên tàn binh rút vào thành đã tới bảy phần còn lại, bấy giờ Trần Cao Vân thấy thế, lao thẳng ngựa vào cổng thành, Trịnh Chiến cũng lao theo, hai tướng cùng lao đi giữa dòng loạn quân Nguyên, binh sĩ Việt chạy theo không kịp, A Lý Hải Nha thấy vậy thét to đóng thành, tướng thủ thành là Đồng Mạt vội vàng cho đóng thành ngay, Cao Vân tới không kịp, cổng thành đã đóng chặt, còn tới ba phần quân Nguyên ở ngoài, Hải Nha gạt nước mắt nói:

- Đành phải bỏ vậy, kẻ kia chắc chắn là Trần Cao Vân của Gia Lâm chứ chẳng ai có uy như thế, để nó vào được thành thì ta đều chết cả.

Đoạn lệnh cho quân cung nỏ từ trên bắn xuống như mưa, cả quân Nguyên lẫn quân Việt đều cùng trúng tên chết như rạ, Trần Cao Vân thấy thế nói với Trịnh Chiến và Trịnh Giảo Lâm tạm lui quân, quân sĩ cùng lùi xa khỏi tầm tên bắn, những quân Nguyên chưa kịp vào thành, hoặc là chết dưới làn tên của quân trong thành, hoặc là bị quân Việt giết hại, đều chết sạch cả.

Bấy giờ Trần Cao Vân quay ngựa lại nói lớn:

- A Lý Hải Nha, mày trúng kế của tao rồi, khôn hồn thì nộp Trịnh Minh ra đây, rồi ra hàng tao còn tha cho sống, bằng không để xem làm sao mày giữ được cái thành này quá hai canh giờ!

A Lý Hải Nha cũng nói vọng xuống:

- Nghe danh tướng quân đã lâu, nay xin bái phục tài tướng quân, xin cho nửa canh giờ suy nghĩ!

Trần Cao Vân ưng thuận, đoạn lệnh cho toàn quân rút lui hai dặm đóng trại và chuẩn bị đồ công thành.



Bấy giờ A Lý Hải Nha cuống cuồng vào trong thành triệu tập các tướng lại, điểm lại các tướng thì biết đã mất Phí Mã Kì và Lý Quân Minh, Hải Nha khóc rống lên vật vã đau khổ, các tướng an ủi mãi, Hải Nha mới ngồi vững được, bấy giờ lại sực nhớ ra, vội vàng hỏi ngay:

- Đột Hợp Tất Khốc đâu?

Có người báo lại Đột Hợp Tất Khốc đã bị Cao Vân giết ở thành Đông Ngàn, Hải Nha hai con mắt trợn trừng, rồi chợt miệng bật ra ngụm máu tươi, răng nghiến ken két, ngã gục ngay trên ghế, các tướng Nguyên thấy thế đều kinh sợ lắm. Các tướng cùng lại dìu đỡ cấp cứu, hồi lâu sau Hải Nha lại gượng ngồi dậy, nghiến răng nói:

- Phen này ta phải băm thằng Trần Cao Vân ra mới trả được thù này!

Đoạn quát gọi tất cả các tướng làm công việc tình báo tới tra hỏi Trần Cao Vân vào thành Đông Ngàn từ khi nào, vị tướng chủ về tình báo là Khoan Bệt Triết nói:

- Có lẽ hắn đã vào thành từ khi quân của Hồ Văn Binh lừa dụ Phùng Ngưu đi xa khỏi.

Hải Nha hỏi:

- Nhưng sao hắn vào được thành nhanh thế, chẳng lẽ hắn có cánh mà bay từ Gia Lâm tới đây trong đêm?

Khoan Bệt Triết lúng túng không biết đáp sao, Hải Nha nói:

- Hắn đã kéo quân tới Đông Ngàn từ lâu rồi nhưng biết ta có mật thám dò tin nên không vào thành ngay mà án binh ở gần đó, vì sao quân thám báo không phát hiện ra?

Khoan Bệt Triết phân trần:

- Thủ hạ cũng không rõ việc đó thế nào, rõ ràng không hề có bóng dáng động tĩnh gì của Trần Cao Vân, hắn có phép Quỷ Thần gì chăng?

Hải Nha giận dữ đập bàn quát thét:

- Đã làm việc tắc trách còn đổ lỗi cho Quỷ Thần, thà mình Trần Cao Vân có phép tàng hình, đàng này cả ngàn vạn con người, xe pháo ngựa mã, đồ dùng khí cụ, chẳng lẽ cùng tàng hình được cả? Nếu hắn có phép Quỷ Thần, thì Âm Binh của ta cũng đã phát hiện ra rồi!

Nói đoạn thét võ sĩ trói gô lấy Khoan Bệt Triết và hai phó tướng lại lôi ra ngoài chém ngay, các tướng khóc lóc van xin nhưng Hải Nha đang trong cơn thịnh nộ không nghe được gì cả.

Đoạn than với các tướng:

- Không thể hiểu nổi hắn dùng binh cái kiểu gì, ta đây theo học binh pháp của Thiên gia, Cửu Đỉnh trong thiện hạ này không có đối thủ, đánh đâu thắng đó, san bằng cả Nhật Bản, Cao Ly, Nam Tống Trung Nguyên, Hung Nô, Cát Hãn, ấy vậy mà nay đến Đại Việt lại bị nó đánh cho một vố quá đau. Nếu không giết được Trần Cao Vân e là mộng bình định phương nam của Thế Tổ còn chưa thành được.

Bấy giờ trong trướng có một người bước ra, kinh ngạc nói:

- Ngài học binh pháp của Thiên gia sao? Trần Cao Vân cũng là tướng của Thiên gia đó.

Hải Nha nhìn lại, thì ra đó là Trần Xuân Sách, hàng tướng của Trịnh Minh đã đầu hàng quân Nguyên khi ải Vũ Ninh bị vỡ, Hải Nha hỏi ngay:




Xuân Sách đáp:



- Vị đó mất đã lâu rồi, mộ ở đâu đó phía đông tôi không rõ, Trần Cao Vân có lập bàn thờ thờ người đó trong thành Gia Lâm.



Hải Nha nghe xong, ngồi bệt xuống ghế, lặng người chẳng nói gì, nước mắt khẽ lăn dài, các tướng đều không hiểu có chuyện gì nhưng chẳng ai dám lên tiếng hỏi.

P/s: phí đọc truyện 50k nha cả nhà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom