Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 813-814
Sức mạnh của Trần Phong được nâng lên rất nhiều, máu ở đùi đã tự ngưng chảy, anh cũng không còn cảm nhận được đau đớn nữa, cho nên không hề sợ hãi những đòn đánh của hai anh em kia.
Ra chiêu tiếp chiêu, anh vẫn chiếm ưu thế.
Nhưng trong lúc Trần Phong ở một bên đánh đến khí thế ngút trời, thì chỗ Thanh Chi lại rơi vào yên tĩnh đến kỳ lạ.
Giống như hai cảnh tượng hoàn toàn khác hẳn nhau xuất hiện ở cùng một không gian thời gian.
Một bên tĩnh một bên động, một bên nam một bên nữ.
Thời gian giống như bị không gian này ngưng đọng lại.
Nhưng đó chỉ là thời gian trong cảm giác, Trần Phong đấm trúng vào ngực của Nhiếp Thần, khiến anh ta lùi về sau mười mấy bước, mọi thứ đều thay đổi.
Miệng Nhiếp Thần có vị ngọt, tiếp đó phun ra máu tươi, uy lực của cú đấm này thậm chí đã tổn thương đến phổi của anh ta.
Nhiếp Chính trong lòng lo lắng, thanh kiếm trong tay vẫn không ngừng múa lượn, mắt thấy có vẻ sắp bại trận, anh ta chỉ đành miễn cưỡng duy trì.
Nhiếp Thần lúc này quay người nhìn Thanh Chi, anh ta đã biết cho dù anh em nhà họ có phối hợp cũng không thể nào khắc chế được Trần Phong, cho nên muốn nhờ Thanh Chi giúp đỡ, vừa nãy nhìn thấy chiêu thức của cô ấy, bọn họ cũng nhận ra sức mạnh của Thanh Chi rất cao.
Nếu như có cô ấy ra tay, vậy thì việc bắt được tên khốn Trần Phong này dễ như trở bàn tay.
Nhưng Thanh Chi vẫn đứng im bất động, hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ.
Bất lực, anh ta lại tham gia vào trận đấu, bởi vì một mình Nhiếp Chính không thể nào chống đỡ được đòn tấn công của Trần Phong.
Nắm đấm của Trần Phong rất nhanh, thậm chí có cảm giác càng lúc càng nhanh, ban nãy Nhiếp Chính dùng kiếm chống đỡ, thanh kiếm bị bẻ cong như cánh cung, cuối cùng anh ta vẫn ăn một cú đấm.
Hai anh em biết nếu như đánh tiếp thậm chí có thể sẽ chết tại đây, hai người nhìn nhau, sự ăn ý được rèn luyện nhiều năm khiến bọn họ biết đối phương đang nghĩ gì.
Trong chớp mắt, thanh kiếm của Nhiếp Chính giả vờ tấn công, Nhiếp Thần thì nghiêng người muốn bỏ chạy.
Nhưng Trần Phong không hề có ý định để Nhiếp Thần đi, anh quẳng thanh kiếm của Nhiếp Chính đi, lập tức đuổi theo Nhiếp Thần, nhưng anh vừa tiến lại gần, thì Nhiếp Chính bên này lại thay đổi bước chân, vội vàng kéo dài khoảng cách với Trần Phong.
Trần Phong tức giân, cảm giác giống như bị đùa giỡn, lập tức muốn đi bắt Nhiếp Chính lại, nhưng Nhiếp Thần bên này cũng không thể giữ được.
Sau khi phản ứng lại, hai anh em mỗi người bỏ trốn theo một hướng.
Ý chí chiến đấu vô tận trong người Trần Phong bỗng dưng mất đi phương hướng để phát tiết, không còn mục tiêu là hai anh em nữa, anh chỉ có thể đi đấu với Thanh Chi gần mình nhất.
Vẫn là nắm đấm, một nắm đấm rất nặng.
Nhưng như có mắt ở đằng sau, Thanh Chi dễ dàng né sang một bên mà không cần quay đầu lại.
Tiếp đó Trần Phong định túm lấy vai của Thanh Chi, nhưng một bàn tay trắng nõn trong nháy mắt nắm lấy cánh tay anh, “rắc” một tiếng, cổ tay anh đã bị gãy.
Trần Phong không thấy đau, nhưng cổ tay đã không thể hoạt động được, bỏ tay phải xuống, anh lại đổi sang tay trái.
Sau đó như một lệnh copy paste, cảnh tượng đó lại xảy ra.
Anh kéo hai cánh tay bị gãy, chỉ còn hai chân là có thể tấn công được.
Nhưng anh sẽ không bao giờ có cơ hội nữa, một chưởng tay đập vào ót, cảnh vật xung quanh trong chốc lát trở nên mơ hồ.
Trần Phong ngã ra đất, cô nhóc ngồi bên ghế phụ ô tô mới bắt đầu có phản ứng.
Thanh Chi cũng có thể nhận ra cô nhóc này hình như rất quan tâm Trần Phong, bèn nói: “Nhóc biết anh ta?”.
Cô nhóc thấy Thanh Chi hỏi như vậy, cái đầu đang rướn ra định xem Trần Phong thế nào liền rụt lại.
“Xem ra nhóc không hề biết anh ta, vậy tôi giết quách anh ta đi cho xong”.
Thanh Chi lạnh lùng nhìn Trần Phong, sau đó định ra tay.
“Đừng!”.
Cô nhóc cuối cùng cũng lên tiếng ngăn cản.
Thanh Chi cười nhạt một tiếng, cô ấy không hề quan tâm Trần Phong sống hay chết, nếu như ban nãy cô nhóc kia không ngăn lại, có thể cô ấy sẽ giết chết Trần Phong ngay, bởi vì đó chỉ là một tên không quan trọng.
“Quả nhiên nhóc biết anh ta. Là crush à?”, Thanh Chi lại nói ra một câu nghe rõ ràng là rất kỳ lạ.
Nhưng hình như cô nhóc lại trở về trạng thái thu mình sợ hãi.
“Được rồi, tôi không giết anh ta”.
Nói xong, cô ấy mở cửa ghế sau của ô tô ra, cầm một tay Trần Phong đang nằm dưới đất nhấc anh lên, sau đó ném anh vào ghế sau như ném một túi rác vậy.
Những việc này đương nhiên là Trần Phong không biết, mà Thanh Chi cũng lái xe của anh, đưa hai người một lớn một bé không biết là đi đâu.
Trần Phong vì đau quá nên tỉnh lại, cơn đau thấu tận xương tủy khiến anh có hôn mê cũng không chịu đựng được, nhưng cũng có thể vì thế mà đau đến ngất đi.
Sau khi mở mắt ra anh mới phát hiện, anh đang ngâm mình trong một cái vại lớn.
Kiểu vại lớn chuyên để muối dưa, một mình anh nằm bên trong vẫn rộng thênh thang.
Anh ngửi thấy một mùi vừa kỳ lạ vừa khó ngửi, không biết là cái gì, nhưng chắc chắn mùi đó phát ra từ thứ chất lỏng mà anh đang ngâm mình.
Anh muốn đứng dậy, nhưng hình như tứ chi đều mất cảm giác, ngoài cảm nhận được cơ thể, tất cả những bộ phận khác đều như không tồn tại.
Có thể cũng là do tác dụng của loại nước thuốc này.
Nhưng cơn đau thống khổ trong cơ thể vẫn tiếp diễn, cơ thể không di chuyển được khiến anh có muốn vùng vẫy một lúc cũng không làm được, chỉ có thể dựa vào não bộ cưỡng chế chịu đựng.
Mà một người dù có ý chí kiên quyết đến đâu cũng không tài nào chịu đựng nổi, Trần Phong lại ngất đi.
Chỉ là lần này, thời gian rất lâu, cơn đau lan ra trong cơ thể anh, mất đi đường truyền đến thần kinh, anh không hay biết gì cả.
Nhưng sau khi tỉnh lại, cơn đau đã không còn.
Khoan khoái đến bừng sức sống mới, thoải mái như một cơn gió đêm mùa hè thổi qua.
Bóng hình đang đứng từ phía xa kia Trần Phong có nhận ra.
Cô ấy đang nghiền nát thứ gì đó, không ngừng giã mạnh vào cối.
Trần Phong tỉnh lại, cô ấy dường như có thể nhìn thấy, quay người sang nhìn Trần Phong.
“Anh tỉnh rồi à?”.
“Đây là đâu?”. Trần Phong hỏi.
“Đây là nhà tôi. Anh không cần lo, tôi sẽ không làm gì anh đâu, nhưng công pháp cổ quái của anh tà độc quá, tôi chỉ có thể tận dụng một ít thảo dược để giảm đau cho anh thôi”.
Trần Phong nhìn Thanh Chi rất nghiêm túc, anh còn muốn nói vài câu cảm kich cô ấy. Anh biết cơn đau này sẽ giày vò anh như thế nào, nếu như không có thảo dược này, anh có thể còn phải chịu đựng một thời gian dài nữa, Lần trước là một tuần, lần này có thể sẽ lâu hơn.
Lúc này, Thanh Chi lại hỏi: “Mặc dù tôi không nhìn ra anh học võ gì, nhưng tốt nhất là anh không nên dùng nó, việc này không tốt cho anh.
Trần Phong không phản ứng gì cả, bản thân anh biết, nhưng có những lúc việc này không phải do anh quyết định.
Sau đó, Thanh Chi không nói gì nữa, nghiền thảo dược xong liền ra ngoài.
Trần Phong ngâm một mình ở đó, chẳng làm được gì cả, nhưng đợi một lúc lâu sau, bóng dáng một cô nhóc bước vào.
Cô nhóc rất thanh tú, mặc một chiếc áo cộc trắng, mặt đỏ ửng.
Chương 813: Đánh lùi
Vừa nhìn, Trần Phong còn chưa nhận ra đối phương, nhưng chẳng mấy chốc vẫn nhớ ra đứa bé bẩn thỉu kia.
Nó hơi rụt rè, không dám nhìn Trần Phong lắm.
Trốn đằng sau bàn chỉ dám lén lút nhìn, Trần Phong mỉm cười với nó.
Căng thẳng khoảng một phút, cô bé mới dám dè dặt đi tới.
Hình như nhìn thấy Trần Phong thực sựu không có gì nguy hiểm hết, đôi tay nhỏ nhắn của nó đặt lên lu, nhìn Trần Phong đang ngâm mình trong lu thuốc.
“Cháu không sợ chú nữa?”.
Trần Phong khẽ khàng hỏi.
Nhưng cô bé không nói gì, chỉ nhìn một lúc lâu, hình như không nhìn ra cái gì nên bèn bỏ cuộc.
“Nhóc đến thăm anh ta?”.
Lúc này, giọng Thanh Chi vang lên ở cạnh cửa.
Cô bé cứ như chú thỏ giật mình, rụt mình tốn vào phía sau chiếc lu của Trần Phong, không dám nhìn vào Thanh Chi.
“Nhóc vẫn không dám ra gặp tôi, rốt cuộc là tại sao chứ?”.
Cô như đang hỏi đứa bé, nhưng Trần Phong lại không thể hiểu được cô rốt cuộc có ý gì.
“Thôi, tôi cũng không ép nhóc, chỉ có điều nhóc không thể rời xa tôi nữa rồi, thế là đủ rồi”.
Cô ấy nói xong thì đặt giỏ thảo dược trong tay ở góc, bắt đầu sắp xếp thảo dược hái được vừa nãy.
Nhìn riêng bóng lưng Thanh Chi, cứ như một cô cái vùng sơn cước, non nước nuôi dưỡng cô ấy, mang theo hương vị đặc trưng của núi sông.
Nhưng Trần Phong lại không thể nghĩ như vậy, võ công của Thanh Chi mạnh đến mức chắc chắn không phải việc một cô gái vùng sơn cước có thể làm được, mà Trần Phong còn nhớ hình ảnh lúc nhìn thấy cô ấy vừa nãy, đó là chiếc váy dạ tiệc xinh đẹp.
Thân phận của cô ấy có thể là thiên kim của gia tộc bí ẩn nào đó.
Đây là suy đoán của Trần Phong về Thanh Chi, nhưng còn về cô bé trốn phía sau anh kia, Trần Phong đến giờ cũng không biết rốt cuộc tại sao Thanh chi lại nói với cô bé như vậy.
Chẳng lẽ cô bé thực ra không phải ở độ tuổi như ngoại hình, chỉ là bị mắc bệnh gì đó, nên bị thiếu hụt trí nhớ.
Hình như mọi việc đều khó hiểu.
Trần Phong ra khỏi lu thuốc đã là tối ngày thứ ba, Thanh Chi đứng cạnh anh.
Nhưng Trần Phong lại hơi ngại, lúc này anh ngồi trong lu thuốc, cả người trần truồng, đứng dậy thì sẽ bị Thanh Chi nhìn thấy hết.
Cho nên anh trông có vẻ hơi ngại ngùng.
“Anh lề mề gì thế, quần áo trên người anh là tôi cởi, còn có gì mà tôi chưa thấy chứ? Đứng dậy ngay, tôi xem thử anh có hấp thụ hết thuốc không”.
Trần Phong chẹp một tiếng, hơi bất đắc dĩ đứng dậy, dù sao đã vậy rồi, có lẽ nhìn cũng nhìn rồi.
Chỉ có điều mặc dù Thanh Chi nói vậy, nhưng sau khi Trần Phong đứng dậy thì vẫn hơi xấu hổ đỏ mặt.
Thuốc trong lu thuốc lúc này đã không còn nặng mùi nữa, đồ bên trong nếu không phải bị Trần Phong hấp thụ thì đã chìm xuống đáy lu, Thanh Chi múc một gáo, đưa lên mũi ngửi rồi nói: “Nếu sau này anh còn dùng tới, có thể giảm một lượng phù hợp. Đương nhiên, tôi chỉ nói vậy thôi, tốt nhất là anh đừng có thử, không tốt gì với anh hết”.
Trần Phong rất cảm kích người phụ nữ gặp một lần này, nhưng trong lòng vẫn luôn có một thắc mắc, anh nghĩ một lúc vẫn hỏi: “Tại sao cô lại giúp tôi?”.
Thanh Chi sững người, dừng động tác đang làm dở, nhìn về phía Trần Phong.
“Anh cho cô nhóc đồ ăn và nước, thế đã đủ để tôi giúp anh rồi”.
Trần Phong không ngờ lại vì lý do này, mà Thanh Chi lại nói tiếp: “Giờ anh đã khỏe rồi, anh đừng ở lại đây nữa, anh đi ngay tối nay đi”.
Cô ấy rất thẳng thắn, thậm chí không cả muốn để Trần Phong ở đây thời gian một tối.
Trần Phong nhìn ngoài cửa sổ, trời đã dần tối, hơn nữa chỗ này cũng ở trong núi, cô ấy bảo anh về như vậy, có vẻ hơi lạnh lùng.
“Ngày mai tôi đi không được sao?”, Trần Phong hỏi.
Nhưng Thanh Chi lại quẳng một bộ quần áo cho anh, trực tiếp lắc đầu nói.
“Không được”.
Trần Phong muốn tìm thấy một chút manh mối Thanh Chi đang đùa trên mặt cô ấy, nhưng tiếc thay, cô ấy rất nghiêm túc.
Có lẽ Trần Phong vẫn còn hơi không tin, anh cứ cảm thấy lát nữa, Thanh Chi sẽ cười nói với anh, cô ấy đang đùa.
Mà đến khi Trần Phong đi trên đường núi, phía sau là căn nhà nhỏ của Thanh Chi, anh mới biết người phụ nữ này nhẫn tâm thế nào, chắc chắn là có tấm lòng trái ngược hẳn với ngoại hình xinh đẹp của cô ấy, nhưng rất bất đắc dĩ, anh cũng không đánh được Thanh Chi, ngoài việc ra về thì không có cách nào khác.
Màn đêm bao phủ rừng núi, còn chẳng biết bản thân ở chỗ nào, nhưng Trần Phong vẫn thử đi xuống núi.
Đường núi rất khó đi, ánh sao cũng chỉ có thể cho Trần Phong nhìn đường hơi rõ một chút, mà việc anh có thể làm là từ lần mò đi xuống.
Ở những chỗ dốc đứng rõ rệt đặt vài tảng đá, chắc là Thanh Chi làm, để Trần Phong đi dễ dàng hơn chút, nhưng vẫn cảm thấy đi xuống núi là một việc vô cùng khó khăn.
Anh sờ túi, bên trong chỉ có chìa khóa xe của anh mà Thanh Chi đưa lúc rời đi, cô ấy nói với Trần Phong, xe anh đỗ ở bãi đỗ xe dưới chân núi.
“Thôi vậy, đến chân núi là được”.
Thậm chí còn chẳng có tâm trạng oán trách, lúc Trần Phong chuẩn bị tiếp tục lên đường thì có một luồng ánh sáng đèn pin rọi lại từ phía xa.
Trần Phong ngờ vực nhìn qua, lúc này lại còn có người lên núi?
Anh đứng đó một lúc, mấy người lên núi đã lại gần.
Đối phương có bốn người, đều là đàn ông, ai cũng đeo một túi du lịch, có vẻ là ra ngoài du lịch, nhưng dù là du lịch thì cũng sẽ không leo lên núi lúc trời tối chứ.
Trần Phong nghi ngờ nhìn ngó mấy người.
Mấy người nhìn thấy Trần Phong, có lẽ cũng bị giật mình, nhưng để ý thấy Trần Phong là con người, một con người thực sự thì mới hơi yên tâm.
“Người anh em, anh đang làm gì thế?”.
Một người trung niên râu ria đầy mặt hỏi.
“Tôi bị người ta đuổi từ trên kia xuống”, Trần Phong trả lời rất thành thực.
“Thế các anh làm gì thế? Tại sao muộn thế này mà còn leo núi?”.
Một người đàn ông đeo kính trả lời: “Bọn tôi muốn xem mặt trời mọc ngày mai, lại không muốn đợi ở trên núi một ngày, cho nên mới chọn leo lên lúc này”.
Mặc dù Trần Phong không biết lý do này là thật hay giả, nhưng nghe đúng là một lý do.
“Vậy các anh tiếp tục đi. Ừm, phải rồi, giờ nếu xuống dưới thì mấy bao lâu nữa, chỗ này cách bãi đỗ xe ở chân núi xa không?”.
Nghe thấy Trần Phong hỏi vậy, người đàn ông râu ria kia hơi ngờ vực nhìn Trần Phong một cái mới trả lời: “Bọn tôi bắt đầu leo lền từ đó lúc ba giờ chiều, giờ là chín giờ tối”.
Trần Phong nhìn rừng núi đen thùi lùi phía xa, anh cảm thấy tuyệt vọng.
Việc này khiến anh thậm chí không kiềm được mà trách cứ Thanh Chi.
“Người phụ nữ nhẫn tâm kia sao có thể để mình lang thang trên núi một đêm chứ?”.
Nhưng Thanh Chi không thể nghe thấy lời than vãn của Trần Phong.
Đang buồn bực thì người đàn ông râu ria kia lại nói: “Người anh em, tôi thấy cậu cũng đừng xuống nữa, hay là đi xem mặt trời mọc với bọn tôi, ngày mai lại xuống, thế nào?”.
Trần Phong nghĩ một lúc, cảm thấy cũng không có gì, bèn gật đầu.
Năm người lại lên đường, Trần Phong hỏi tên bọn họ.
Chương 814: Lu thuốc
Ra chiêu tiếp chiêu, anh vẫn chiếm ưu thế.
Nhưng trong lúc Trần Phong ở một bên đánh đến khí thế ngút trời, thì chỗ Thanh Chi lại rơi vào yên tĩnh đến kỳ lạ.
Giống như hai cảnh tượng hoàn toàn khác hẳn nhau xuất hiện ở cùng một không gian thời gian.
Một bên tĩnh một bên động, một bên nam một bên nữ.
Thời gian giống như bị không gian này ngưng đọng lại.
Nhưng đó chỉ là thời gian trong cảm giác, Trần Phong đấm trúng vào ngực của Nhiếp Thần, khiến anh ta lùi về sau mười mấy bước, mọi thứ đều thay đổi.
Miệng Nhiếp Thần có vị ngọt, tiếp đó phun ra máu tươi, uy lực của cú đấm này thậm chí đã tổn thương đến phổi của anh ta.
Nhiếp Chính trong lòng lo lắng, thanh kiếm trong tay vẫn không ngừng múa lượn, mắt thấy có vẻ sắp bại trận, anh ta chỉ đành miễn cưỡng duy trì.
Nhiếp Thần lúc này quay người nhìn Thanh Chi, anh ta đã biết cho dù anh em nhà họ có phối hợp cũng không thể nào khắc chế được Trần Phong, cho nên muốn nhờ Thanh Chi giúp đỡ, vừa nãy nhìn thấy chiêu thức của cô ấy, bọn họ cũng nhận ra sức mạnh của Thanh Chi rất cao.
Nếu như có cô ấy ra tay, vậy thì việc bắt được tên khốn Trần Phong này dễ như trở bàn tay.
Nhưng Thanh Chi vẫn đứng im bất động, hoàn toàn không quan tâm đến suy nghĩ của bọn họ.
Bất lực, anh ta lại tham gia vào trận đấu, bởi vì một mình Nhiếp Chính không thể nào chống đỡ được đòn tấn công của Trần Phong.
Nắm đấm của Trần Phong rất nhanh, thậm chí có cảm giác càng lúc càng nhanh, ban nãy Nhiếp Chính dùng kiếm chống đỡ, thanh kiếm bị bẻ cong như cánh cung, cuối cùng anh ta vẫn ăn một cú đấm.
Hai anh em biết nếu như đánh tiếp thậm chí có thể sẽ chết tại đây, hai người nhìn nhau, sự ăn ý được rèn luyện nhiều năm khiến bọn họ biết đối phương đang nghĩ gì.
Trong chớp mắt, thanh kiếm của Nhiếp Chính giả vờ tấn công, Nhiếp Thần thì nghiêng người muốn bỏ chạy.
Nhưng Trần Phong không hề có ý định để Nhiếp Thần đi, anh quẳng thanh kiếm của Nhiếp Chính đi, lập tức đuổi theo Nhiếp Thần, nhưng anh vừa tiến lại gần, thì Nhiếp Chính bên này lại thay đổi bước chân, vội vàng kéo dài khoảng cách với Trần Phong.
Trần Phong tức giân, cảm giác giống như bị đùa giỡn, lập tức muốn đi bắt Nhiếp Chính lại, nhưng Nhiếp Thần bên này cũng không thể giữ được.
Sau khi phản ứng lại, hai anh em mỗi người bỏ trốn theo một hướng.
Ý chí chiến đấu vô tận trong người Trần Phong bỗng dưng mất đi phương hướng để phát tiết, không còn mục tiêu là hai anh em nữa, anh chỉ có thể đi đấu với Thanh Chi gần mình nhất.
Vẫn là nắm đấm, một nắm đấm rất nặng.
Nhưng như có mắt ở đằng sau, Thanh Chi dễ dàng né sang một bên mà không cần quay đầu lại.
Tiếp đó Trần Phong định túm lấy vai của Thanh Chi, nhưng một bàn tay trắng nõn trong nháy mắt nắm lấy cánh tay anh, “rắc” một tiếng, cổ tay anh đã bị gãy.
Trần Phong không thấy đau, nhưng cổ tay đã không thể hoạt động được, bỏ tay phải xuống, anh lại đổi sang tay trái.
Sau đó như một lệnh copy paste, cảnh tượng đó lại xảy ra.
Anh kéo hai cánh tay bị gãy, chỉ còn hai chân là có thể tấn công được.
Nhưng anh sẽ không bao giờ có cơ hội nữa, một chưởng tay đập vào ót, cảnh vật xung quanh trong chốc lát trở nên mơ hồ.
Trần Phong ngã ra đất, cô nhóc ngồi bên ghế phụ ô tô mới bắt đầu có phản ứng.
Thanh Chi cũng có thể nhận ra cô nhóc này hình như rất quan tâm Trần Phong, bèn nói: “Nhóc biết anh ta?”.
Cô nhóc thấy Thanh Chi hỏi như vậy, cái đầu đang rướn ra định xem Trần Phong thế nào liền rụt lại.
“Xem ra nhóc không hề biết anh ta, vậy tôi giết quách anh ta đi cho xong”.
Thanh Chi lạnh lùng nhìn Trần Phong, sau đó định ra tay.
“Đừng!”.
Cô nhóc cuối cùng cũng lên tiếng ngăn cản.
Thanh Chi cười nhạt một tiếng, cô ấy không hề quan tâm Trần Phong sống hay chết, nếu như ban nãy cô nhóc kia không ngăn lại, có thể cô ấy sẽ giết chết Trần Phong ngay, bởi vì đó chỉ là một tên không quan trọng.
“Quả nhiên nhóc biết anh ta. Là crush à?”, Thanh Chi lại nói ra một câu nghe rõ ràng là rất kỳ lạ.
Nhưng hình như cô nhóc lại trở về trạng thái thu mình sợ hãi.
“Được rồi, tôi không giết anh ta”.
Nói xong, cô ấy mở cửa ghế sau của ô tô ra, cầm một tay Trần Phong đang nằm dưới đất nhấc anh lên, sau đó ném anh vào ghế sau như ném một túi rác vậy.
Những việc này đương nhiên là Trần Phong không biết, mà Thanh Chi cũng lái xe của anh, đưa hai người một lớn một bé không biết là đi đâu.
Trần Phong vì đau quá nên tỉnh lại, cơn đau thấu tận xương tủy khiến anh có hôn mê cũng không chịu đựng được, nhưng cũng có thể vì thế mà đau đến ngất đi.
Sau khi mở mắt ra anh mới phát hiện, anh đang ngâm mình trong một cái vại lớn.
Kiểu vại lớn chuyên để muối dưa, một mình anh nằm bên trong vẫn rộng thênh thang.
Anh ngửi thấy một mùi vừa kỳ lạ vừa khó ngửi, không biết là cái gì, nhưng chắc chắn mùi đó phát ra từ thứ chất lỏng mà anh đang ngâm mình.
Anh muốn đứng dậy, nhưng hình như tứ chi đều mất cảm giác, ngoài cảm nhận được cơ thể, tất cả những bộ phận khác đều như không tồn tại.
Có thể cũng là do tác dụng của loại nước thuốc này.
Nhưng cơn đau thống khổ trong cơ thể vẫn tiếp diễn, cơ thể không di chuyển được khiến anh có muốn vùng vẫy một lúc cũng không làm được, chỉ có thể dựa vào não bộ cưỡng chế chịu đựng.
Mà một người dù có ý chí kiên quyết đến đâu cũng không tài nào chịu đựng nổi, Trần Phong lại ngất đi.
Chỉ là lần này, thời gian rất lâu, cơn đau lan ra trong cơ thể anh, mất đi đường truyền đến thần kinh, anh không hay biết gì cả.
Nhưng sau khi tỉnh lại, cơn đau đã không còn.
Khoan khoái đến bừng sức sống mới, thoải mái như một cơn gió đêm mùa hè thổi qua.
Bóng hình đang đứng từ phía xa kia Trần Phong có nhận ra.
Cô ấy đang nghiền nát thứ gì đó, không ngừng giã mạnh vào cối.
Trần Phong tỉnh lại, cô ấy dường như có thể nhìn thấy, quay người sang nhìn Trần Phong.
“Anh tỉnh rồi à?”.
“Đây là đâu?”. Trần Phong hỏi.
“Đây là nhà tôi. Anh không cần lo, tôi sẽ không làm gì anh đâu, nhưng công pháp cổ quái của anh tà độc quá, tôi chỉ có thể tận dụng một ít thảo dược để giảm đau cho anh thôi”.
Trần Phong nhìn Thanh Chi rất nghiêm túc, anh còn muốn nói vài câu cảm kich cô ấy. Anh biết cơn đau này sẽ giày vò anh như thế nào, nếu như không có thảo dược này, anh có thể còn phải chịu đựng một thời gian dài nữa, Lần trước là một tuần, lần này có thể sẽ lâu hơn.
Lúc này, Thanh Chi lại hỏi: “Mặc dù tôi không nhìn ra anh học võ gì, nhưng tốt nhất là anh không nên dùng nó, việc này không tốt cho anh.
Trần Phong không phản ứng gì cả, bản thân anh biết, nhưng có những lúc việc này không phải do anh quyết định.
Sau đó, Thanh Chi không nói gì nữa, nghiền thảo dược xong liền ra ngoài.
Trần Phong ngâm một mình ở đó, chẳng làm được gì cả, nhưng đợi một lúc lâu sau, bóng dáng một cô nhóc bước vào.
Cô nhóc rất thanh tú, mặc một chiếc áo cộc trắng, mặt đỏ ửng.
Chương 813: Đánh lùi
Vừa nhìn, Trần Phong còn chưa nhận ra đối phương, nhưng chẳng mấy chốc vẫn nhớ ra đứa bé bẩn thỉu kia.
Nó hơi rụt rè, không dám nhìn Trần Phong lắm.
Trốn đằng sau bàn chỉ dám lén lút nhìn, Trần Phong mỉm cười với nó.
Căng thẳng khoảng một phút, cô bé mới dám dè dặt đi tới.
Hình như nhìn thấy Trần Phong thực sựu không có gì nguy hiểm hết, đôi tay nhỏ nhắn của nó đặt lên lu, nhìn Trần Phong đang ngâm mình trong lu thuốc.
“Cháu không sợ chú nữa?”.
Trần Phong khẽ khàng hỏi.
Nhưng cô bé không nói gì, chỉ nhìn một lúc lâu, hình như không nhìn ra cái gì nên bèn bỏ cuộc.
“Nhóc đến thăm anh ta?”.
Lúc này, giọng Thanh Chi vang lên ở cạnh cửa.
Cô bé cứ như chú thỏ giật mình, rụt mình tốn vào phía sau chiếc lu của Trần Phong, không dám nhìn vào Thanh Chi.
“Nhóc vẫn không dám ra gặp tôi, rốt cuộc là tại sao chứ?”.
Cô như đang hỏi đứa bé, nhưng Trần Phong lại không thể hiểu được cô rốt cuộc có ý gì.
“Thôi, tôi cũng không ép nhóc, chỉ có điều nhóc không thể rời xa tôi nữa rồi, thế là đủ rồi”.
Cô ấy nói xong thì đặt giỏ thảo dược trong tay ở góc, bắt đầu sắp xếp thảo dược hái được vừa nãy.
Nhìn riêng bóng lưng Thanh Chi, cứ như một cô cái vùng sơn cước, non nước nuôi dưỡng cô ấy, mang theo hương vị đặc trưng của núi sông.
Nhưng Trần Phong lại không thể nghĩ như vậy, võ công của Thanh Chi mạnh đến mức chắc chắn không phải việc một cô gái vùng sơn cước có thể làm được, mà Trần Phong còn nhớ hình ảnh lúc nhìn thấy cô ấy vừa nãy, đó là chiếc váy dạ tiệc xinh đẹp.
Thân phận của cô ấy có thể là thiên kim của gia tộc bí ẩn nào đó.
Đây là suy đoán của Trần Phong về Thanh Chi, nhưng còn về cô bé trốn phía sau anh kia, Trần Phong đến giờ cũng không biết rốt cuộc tại sao Thanh chi lại nói với cô bé như vậy.
Chẳng lẽ cô bé thực ra không phải ở độ tuổi như ngoại hình, chỉ là bị mắc bệnh gì đó, nên bị thiếu hụt trí nhớ.
Hình như mọi việc đều khó hiểu.
Trần Phong ra khỏi lu thuốc đã là tối ngày thứ ba, Thanh Chi đứng cạnh anh.
Nhưng Trần Phong lại hơi ngại, lúc này anh ngồi trong lu thuốc, cả người trần truồng, đứng dậy thì sẽ bị Thanh Chi nhìn thấy hết.
Cho nên anh trông có vẻ hơi ngại ngùng.
“Anh lề mề gì thế, quần áo trên người anh là tôi cởi, còn có gì mà tôi chưa thấy chứ? Đứng dậy ngay, tôi xem thử anh có hấp thụ hết thuốc không”.
Trần Phong chẹp một tiếng, hơi bất đắc dĩ đứng dậy, dù sao đã vậy rồi, có lẽ nhìn cũng nhìn rồi.
Chỉ có điều mặc dù Thanh Chi nói vậy, nhưng sau khi Trần Phong đứng dậy thì vẫn hơi xấu hổ đỏ mặt.
Thuốc trong lu thuốc lúc này đã không còn nặng mùi nữa, đồ bên trong nếu không phải bị Trần Phong hấp thụ thì đã chìm xuống đáy lu, Thanh Chi múc một gáo, đưa lên mũi ngửi rồi nói: “Nếu sau này anh còn dùng tới, có thể giảm một lượng phù hợp. Đương nhiên, tôi chỉ nói vậy thôi, tốt nhất là anh đừng có thử, không tốt gì với anh hết”.
Trần Phong rất cảm kích người phụ nữ gặp một lần này, nhưng trong lòng vẫn luôn có một thắc mắc, anh nghĩ một lúc vẫn hỏi: “Tại sao cô lại giúp tôi?”.
Thanh Chi sững người, dừng động tác đang làm dở, nhìn về phía Trần Phong.
“Anh cho cô nhóc đồ ăn và nước, thế đã đủ để tôi giúp anh rồi”.
Trần Phong không ngờ lại vì lý do này, mà Thanh Chi lại nói tiếp: “Giờ anh đã khỏe rồi, anh đừng ở lại đây nữa, anh đi ngay tối nay đi”.
Cô ấy rất thẳng thắn, thậm chí không cả muốn để Trần Phong ở đây thời gian một tối.
Trần Phong nhìn ngoài cửa sổ, trời đã dần tối, hơn nữa chỗ này cũng ở trong núi, cô ấy bảo anh về như vậy, có vẻ hơi lạnh lùng.
“Ngày mai tôi đi không được sao?”, Trần Phong hỏi.
Nhưng Thanh Chi lại quẳng một bộ quần áo cho anh, trực tiếp lắc đầu nói.
“Không được”.
Trần Phong muốn tìm thấy một chút manh mối Thanh Chi đang đùa trên mặt cô ấy, nhưng tiếc thay, cô ấy rất nghiêm túc.
Có lẽ Trần Phong vẫn còn hơi không tin, anh cứ cảm thấy lát nữa, Thanh Chi sẽ cười nói với anh, cô ấy đang đùa.
Mà đến khi Trần Phong đi trên đường núi, phía sau là căn nhà nhỏ của Thanh Chi, anh mới biết người phụ nữ này nhẫn tâm thế nào, chắc chắn là có tấm lòng trái ngược hẳn với ngoại hình xinh đẹp của cô ấy, nhưng rất bất đắc dĩ, anh cũng không đánh được Thanh Chi, ngoài việc ra về thì không có cách nào khác.
Màn đêm bao phủ rừng núi, còn chẳng biết bản thân ở chỗ nào, nhưng Trần Phong vẫn thử đi xuống núi.
Đường núi rất khó đi, ánh sao cũng chỉ có thể cho Trần Phong nhìn đường hơi rõ một chút, mà việc anh có thể làm là từ lần mò đi xuống.
Ở những chỗ dốc đứng rõ rệt đặt vài tảng đá, chắc là Thanh Chi làm, để Trần Phong đi dễ dàng hơn chút, nhưng vẫn cảm thấy đi xuống núi là một việc vô cùng khó khăn.
Anh sờ túi, bên trong chỉ có chìa khóa xe của anh mà Thanh Chi đưa lúc rời đi, cô ấy nói với Trần Phong, xe anh đỗ ở bãi đỗ xe dưới chân núi.
“Thôi vậy, đến chân núi là được”.
Thậm chí còn chẳng có tâm trạng oán trách, lúc Trần Phong chuẩn bị tiếp tục lên đường thì có một luồng ánh sáng đèn pin rọi lại từ phía xa.
Trần Phong ngờ vực nhìn qua, lúc này lại còn có người lên núi?
Anh đứng đó một lúc, mấy người lên núi đã lại gần.
Đối phương có bốn người, đều là đàn ông, ai cũng đeo một túi du lịch, có vẻ là ra ngoài du lịch, nhưng dù là du lịch thì cũng sẽ không leo lên núi lúc trời tối chứ.
Trần Phong nghi ngờ nhìn ngó mấy người.
Mấy người nhìn thấy Trần Phong, có lẽ cũng bị giật mình, nhưng để ý thấy Trần Phong là con người, một con người thực sự thì mới hơi yên tâm.
“Người anh em, anh đang làm gì thế?”.
Một người trung niên râu ria đầy mặt hỏi.
“Tôi bị người ta đuổi từ trên kia xuống”, Trần Phong trả lời rất thành thực.
“Thế các anh làm gì thế? Tại sao muộn thế này mà còn leo núi?”.
Một người đàn ông đeo kính trả lời: “Bọn tôi muốn xem mặt trời mọc ngày mai, lại không muốn đợi ở trên núi một ngày, cho nên mới chọn leo lên lúc này”.
Mặc dù Trần Phong không biết lý do này là thật hay giả, nhưng nghe đúng là một lý do.
“Vậy các anh tiếp tục đi. Ừm, phải rồi, giờ nếu xuống dưới thì mấy bao lâu nữa, chỗ này cách bãi đỗ xe ở chân núi xa không?”.
Nghe thấy Trần Phong hỏi vậy, người đàn ông râu ria kia hơi ngờ vực nhìn Trần Phong một cái mới trả lời: “Bọn tôi bắt đầu leo lền từ đó lúc ba giờ chiều, giờ là chín giờ tối”.
Trần Phong nhìn rừng núi đen thùi lùi phía xa, anh cảm thấy tuyệt vọng.
Việc này khiến anh thậm chí không kiềm được mà trách cứ Thanh Chi.
“Người phụ nữ nhẫn tâm kia sao có thể để mình lang thang trên núi một đêm chứ?”.
Nhưng Thanh Chi không thể nghe thấy lời than vãn của Trần Phong.
Đang buồn bực thì người đàn ông râu ria kia lại nói: “Người anh em, tôi thấy cậu cũng đừng xuống nữa, hay là đi xem mặt trời mọc với bọn tôi, ngày mai lại xuống, thế nào?”.
Trần Phong nghĩ một lúc, cảm thấy cũng không có gì, bèn gật đầu.
Năm người lại lên đường, Trần Phong hỏi tên bọn họ.
Chương 814: Lu thuốc
Bình luận facebook