Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 817-818
Vết thương của cô ấy thậm chí còn chưa ngừng chảy máu, bộ đồ nhuốm một mảng đỏ tươi đã chân thực nói với Trần Phong rằng Thanh Chi đáng ra phải chết rồi, bởi vì vị trí vết đâm chính là tim, một vị trí bắt buộc phải chết.
Nhưng hơi thở yếu ớt, trái tim đã cố gắng để đập trở lại lại nói với Trần Phong, cô ấy chưa chết.
Trong lòng hoài nghi, anh đưa tay ra sờ vào cổ Thanh Chi, mạch máu vẫn còn đập, chứng tỏ Thanh Chi vẫn còn sống.
Mặc dù trong lòng Trần Phong rất kinh ngạc, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là cứu người.
Vết thương vẫn đang chảy máu, hơi thở của Thanh Chi cũng rất yếu ớt, vết loang lổ của máu tươi trên bộ đồ hòa lẫn với vết thương.
Trần Phong nhìn một cái, anh ngập ngừng một lúc rồi vẫn quyết định vạch áo chỗ đó ra, để lộ làn da trắng nõn và vết thương rợn người.
Cảm giác từng nhịp đập nói rằng cô ấy vẫn còn sống.
Người đầy máu nhưng vẫn quyến rũ, màu đỏ và màu trắng đối lập, vừa xinh đẹp vừa đáng sợ.
Trần Phong vén áo lên, rút một sợi dây vải ra, quấn chặt từng vòng quanh vết thương của Thanh Chi, hi vọng có thể cầm được máu.
Nhưng chả mấy mà miếng vải màu xám trắng đã bị nhuộm màu, chuyển thành màu đen như mực, vết máu thấm qua miếng vải lại tiếp tục chảy ra.
Trần Phong bất lực, hai tay anh ép chặt vết thương của Thanh Chi, hi vọng có thể dùng ngoại lực để cầm máu.
Loay hoay một hồi lâu, có thể là tự bản thân Thanh Chi dũng cảm, cũng có thể là Trần Phong cấp cứu kịp thời, vết thương cuối cùng cũng có dấu hiệu ngừng chảy máu.
Trần Phong mệt mỏi ngồi xuống đất, nhìn cảnh tượng kiều diễm đó mà không thể có hứng nổi.
Sau đó, anh cũng không biết mình làm sao đưa được Thanh Chi và cô nhóc về nhà, cũng không biết bản thân cứ ngồi trông một người có thể chết bất cứ lúc nào rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Nhưng anh vẫn cứ chờ đợi bên giường của Thanh Chi.
Đợi đến khi tia nắng bình minh đầu tiên lọt vào trong căn phòng, Trần Phong từ từ mở mắt ra, Thanh Chi đang nằm trên giường, còn cô nhóc kia thì ngủ trên một tấm chiếu cách đó không xa.
Có thể thấy Thanh Chi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Anh đứng dậy, lại kiểm tra vết thương của Thanh Chi, máu đã hoàn toàn ngừng chảy, tim đập và hô hấp bình thường, có điều hơi thở vẫn yếu.
Trần Phong tìm được thảo dược chữa trị và băng bó vết thương trong phòng, anh thay băng cho Thanh Chi, nghĩ một lúc, lại cho cô ấy uống một viên kháng sinh.
Anh không phải là một bác sĩ chuyên nghiệp, nên cũng chỉ làm được bấy nhiêu thôi.
Xong xuôi đâu đấy, Trần Phong ra khỏi phòng.
Bên cạnh căn nhà có một dòng xuối chảy từ trên núi xuống, không khí buổi ban mai vô cùng trong lành, nước suối chảy xiết, ánh nắng xuyên qua cây lộc vừng cổ thụ trước cửa chiếu lên mặt Trần Phong.
Anh say sưa vài phút, bỗng nhìn thấy động tĩnh từ đằng xa.
Anh nghĩ có thể là dã thú, nhưng lập tức lại nhìn thấy người đi đến.
Đó là bóng dáng của một đạo sĩ, búi tóc đằng sau, lưng đeo kiếm, người đầu tiên Trần Phong nghĩ đến là Thanh Khâu.
Quả nhiên, khi người đó tiến lại gần, Trần Phong nhìn diện mạo thì đúng là Thanh Khâu thật.
Thanh Khâu nhìn thấy Trần Phong, có phần ngạc nhiên, sau khi chắp tay hành lễ với Trần Phong xong liền nói.
“Sao đạo hữu lại ở đây? Chủ nhân nơi này đâu?”.
Trần Phong không ngờ Thanh Khâu lại quen Thanh Chi, nhưng vì chuyện lần trước, anh không có cảm tình với Thanh Khâu, cho nên cũng không muốn để ý đến ông ta, chỉ nhìn mà thôi.
Thanh Khâu hình như không hề để bụng, sau khi ông ta cười với Trần Phong một cái, liền tự đi vào nhà.
Trần Phong cũng lập tức theo sau.
Ở trong phòng, Thanh Chi vẫn hôn mê chưa tỉnh, và cô nhóc còn đang ngủ say.
Mà mùi tanh nhàn nhạt của máu ở trong phòng đã trực tiếp nói cho Thanh Khâu biết chuyện gì đã xảy ra, ông ta quay đầu lại hỏi Trần Phong:
“Cô ấy bị thương à?”.
“Ông có cứu được cô ấy không?”.
Trần Phong hỏi ngược lại.
“Tôi không biết, tôi phải xem qua đã rồi mới chắc chắn được”.
Ông ta đi đến bên cạnh Thanh Chi, cởi bỏ tấm băng gạc mà Trần Phong mới quấn vào vừa nãy, nói:
“Có thể vẫn còn chút hi vọng, nhưng chỗ thảo dược này còn thô quá, không có mấy tác dụng đối với việc hồi phục của cô ấy”.
Những cái này đều là Trần Phong dựa vào kiến thức vốn có để làm cho Thanh Chi, anh cũng không cảm thấy bị sỉ nhục bởi lời nói của Thanh Khâu.
Thanh Khâu nói xong, bắt đầu tìm kiếm trong phòng, trong tủ thuốc ở một bên có để rất nhiều dược liệu mà Thanh Chi tích trữ, nhưng Thanh Khâu tìm kiếm rất lâu, hình như không tìm thấy thứ ông ta muốn tìm.
“Ở đây không có long thiệt thảo!”.
“Vậy phải làm sao?”, Trần Phong hỏi.
“Trong núi có, cậu đi tìm với tôi”.
Trần Phong nhìn Thanh Chi và cô nhóc, lo lắng cho bọn họ mà hỏi: “Một mình ông đi được không? Nếu bọn họ có vấn đề gì, tôi có thể chăm sóc”.
Thanh Khâu rất bình tĩnh giải thích: “Tình hình của cô ấy bây giờ chỉ nằm giữa ranh giới sống chết, thêm một phút cũng là thêm một tia hi vọng cứu sống cô ấy, tôi tự đi cũng được, nhưng hiệu quả chắc chắn không bằng hai người được”.
Trần Phong nghe xong, thấy cũng không vấn đề, hiện giờ hai người Thanh Chi đều mất đi ý thức, tạm thời rời đi cũng không ảnh hưởng gì, anh nghĩ một lúc rồi gật đầu.
“Được, tôi đi với ông”.
Hai người đeo sọt thuốc, vừa đi đường Thanh Khâu vừa giới thiệu với Trần Phong về tập tính và hình dạng của long thiệt thảo.
“Nếu như cậu nhìn thấy nó, thì có thể nhận ra ngay”, Thanh Khâu nói.
Trần Phong đi đằng sau, anh đã nhớ long thiệt thảo rồi, nhưng nhìn Thanh Khâu ở đằng trước, anh nghĩ một lúc rồi lại hỏi:
“Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với ông?”.
“Cậu không biết cô ấy sao?”, Thanh Khâu thắc mắc hỏi.
“Không biết, chỉ là tình cờ gặp thôi”, Trần Phong đáp.
“Thế thì cậu cũng không nên biết quá nhiều, cô ấy không muốn ai biết về tình hình của cô ấy đâu, nếu như bị cô ấy biết là tôi nói với cậu, cô ấy nhất định sẽ gây phiền phức cho tôi”.
Trần Phong không hỏi nữa, im lặng đi theo Thanh Khâu.
Long thiệt thảo mọc ở đầu nguồn con suối, là nơi tối tăm, mặc dù dễ dàng nhận diện, nhưng hai người phải tìm mất nửa ngày mới tìm thấy.
Hai người đều hái rất nhiều.
Thanh Khâu nhìn chỗ long thiệt thảo trong sọt thuốc cùng với một vài loại thảo dược khác, bèn bảo Trần Phong dừng lại.
“Chỗ này chắc là đủ rồi, về đắp lên cho cô ấy đã, mai mốt có thể quay lại đây sau, dù sao cũng đã tìm thấy chỗ rồi”.
Trần Phong cũng không vấn đề gì, cùng Thanh Khâu quay trở về.
Vốn tưởng rằng sẽ im lặng như lúc đến, nào ngờ đi được một lúc, Thanh Khâu mở miệng nói:
“Tôi đã nói với cậu rồi, sự tồn tại của tông sư trên thế gian, số lượng do trời định, con số 12 đã là cao nhất rồi, nếu như muốn có thêm một người, thì buộc phải có một người trong số 12 người trước đó ngã xuống, như vậy lẽ trời mới chấp nhận”.
Trần Phong nghe ông ta nói, đại khái đoán được ý của ông ta.
Theo như ý ông ta, Thanh Chi chính là một trong 12 người đó, mà anh và Thanh Khâu đều bức thiết muốn được đặt chân đến cảnh giới tông sư.
Chương 817: Hơi thở yếu ớt
Nếu anh và Thanh Khâu muốn thân thiết hơn, thì nhìn Thanh Chi chết đi mới là lựa chọn tốt hơn.
Trần Phong im lặng đúng như dự đoán.
Anh cũng đang suy nghĩ, nếu mọi việc như Thanh Chi nói, vậy thì khả năng nhỏ nhoi đó có lẽ thực sự càng thiên về hai người anh và Thanh Khâu ở gần nhất.
Cảnh giới tông sư, là khát vọng của biết bao người học võ, giới võ đạo có vô số người không ngừng theo đuổi.
Nhưng chẳng lẽ đổi lại chỉ là sự cạnh tranh của con số 12 kia sao? Thế cứ như một trò đùa, vắt ngang trong tim mỗi một người học võ.
Nhưng may mắn là không ai biết, họ vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi cái mà họ khao khát, có lẽ đợi đến khi họ thực sự có tiếp xúc, họ cũng không có thời gian để mà lên đỉnh cao nữa.
Đi được mười mấy bước, Trần Phong mới trả lời: “Tôi không muốn giậu đổ bìm leo”.
Hình như Thanh Khâu cũng đã đoán được trước đáp án này, ông ta cười rất nhẹ nhõm.
“Ông cười gì, nếu ông thực sự nghĩ vậy thì ông cũng sẽ không ra tìm kiếm long thiệt thảo”, Trần Phong cảm thấy tò mò nói.
“Chẳng lẽ cậu tin tưởng tôi vậy sao? Nếu long thiệt thảo này chỉ khiến cô ấy chết nhanh hơn thì sao? Hoặc là từ lúc đầu tôi đã chưa từng muốn cứu cô ấy, chỉ đang kéo dài thời gian, có lẽ giờ chúng ta về cô ấy đã chết rồi”, Thanh Khâu xoay người nhìn về phía Trần Phong, còn Trần Phong cũng sững sờ, anh thực sự chưa từng nghĩ tới khả năng này.
Nhưng Thanh Khâu lại lần nữa cười nói: “Vô vi đại đạo*, là cái tôi theo đuổi”.
*Mọi đạo lý tự nhiên đều tự nhiên sinh ra, không có cái gì can thiệp.
Nhưng Trần Phong đã không biết rốt cuộc câu nào của ông ta là thật, câu nào là giả.
Dọc đường cũng chỉ có cuộc nói chuyện đó, sau đó hai người đều lại lần nữa chìm trong im lặng.
Mà Thanh Khâu đúng là chỉ đang đùa với Trần Phong, sau khi về, ông ta nghiền dược thảo thành nước, bôi đều lên vết thương của Thanh Chi.
Đọc nhanh tại Vietwriter
Băng bó lại cho cô ấy, mọi việc kết thúc, thậm chí mặt trời đã bắt đầu xuống núi rồi.
Nhưng lúc này Thanh Khâu lại đột nhiên nói phải rời đi.
Trần Phong nhìn thời gian, cũng rất ngạc nhiên hỏi: “Giờ ông đi sao, nhưng bên ngoài sắp tối rồi”.
“Không sao, lúc đến tôi đến thì nào, thì cũng sẽ về như thế”, Thanh Khâu đeo kiếm đã bắt đầu đi ra phía ngoài rồi.
“Chẳng lẽ ông có việc gấp gì, hơn nữa giờ tình hình cô ấy vẫn chưa ổn định, nếu có vấn đề thì tôi không chăm sóc được”.
Trần Phong đương nhiên vẫn mong Thanh Khâu có thể ở lại, sự không vui vẻ của họ lúc trước, anh cũng đã dạy cho ông ta một bài rồi, giờ cũng là lúc cần ông ta, Trần Phong đương nhiên không đắn đo nữa.
Nhưng Thanh Khâu lại đi ra ngoài cửa rồi.
“Nếu thực sự không cứu được, vậy cũng là số của cô ấy, đến lúc đó di vật để cho cậu, cũng là lựa chọn của trời, đương nhiên cậu cũng không cần có bất kỳ gánh nặng gì”.
Lời Thanh Khâu nói cứ như đang đùa, nhưng Trần Phong biết ông ta đang nói suy nghĩ thật của ông ta.
Cuối cùng Trần Phong cũng không giữ được Thanh Khâu lại, ông ta đi vào rừng núi trước khi mặt trời lặn, bước lên con đường xuống núi rất hẹp kia.
Thứ không giữ được không chỉ có Thanh Khâu, mà còn cả mặt trời xuống núi, như dần dần bị màn đêm nuốt chửng, bất giác đã không còn ánh sáng nữa.
Trần Phong châm ngọn đèn dầu trên bàn, đó là công cụ chiếu sáng duy nhất trong nhà.
Anh không biết mình còn phải ở lại đây bao lâu, nhưng Thanh Chi từng giúp anh, anh cảm thấy mình phải làm thế này.
Nhưng ngồi ở đây, anh lại đột nhiên nhớ đến lời Thanh Chi nói với anh lúc ban ngày.
Chẳng lẽ tông sư thực sự chỉ là con số cố định, hoặc đây vốn chỉ là một trò đùa, đợi đến khi dung hòa cái gì đó mới, thì nút thắt cổ chai chắc chắn như bàn thạch kia sẽ như nước đê vỡ, nhanh chóng làm sụp đổ mọi thứ.
Trong lòng Trần Phong nghĩ như vậy, nhưng sâu trong nội tâm lại cứ có một âm thanh đang khiến anh tin tưởng lời Thanh Khâu nói.
Anh thậm chí còn bất giác nhìn Thanh Chi vẫn chưa tỉnh lại một cái.
Thời gian chăm sóc hai người thực ra rất chán, việc anh có thể làm chỉ là chờ đợi, hoặc đến giờ thì đổi thảo dược trước ngực Thanh Chi, rồi lại thay băng gạc.
Cuối cùng đợi được đến trưa hôm sau, cô nhóc tỉnh lại trước.
Cô nhóc mở mắt ra nhìn thấy Trần Phong, nhưng rất sợ hãi, sợ hãi cứ như nhìn thấy một người xa lạ.
Trần Phong tưởng cô nhóc hoảng loạn, nên an ủi nói: “Không sao, không ai làm hại cháu hết”.
Nhưng phản ứng của cô nhóc lại như Trần Phong là người xấu sẽ làm hại cô nhóc vậy, cô nhóc hoàn toàn không biết Trần Phong.
Mỗi lần Trần Phong lại gần cô nhóc, cô nhóc sẽ gào thét điên cuồng, khiến Trần Phong sợ đến mức liên tục lùi lại, không dám lại gần.
Mà dù Trần Phong dụ dỗ, an ủi bằng cái gì đi chăng nữa thì cũng vô ích, hai người cứ căng thẳng như thế.
Đến tận tối, lúc ăn cơm, Trần Phong mang một con vịt đã nướng chín tới trước mặt cô nhóc mới hơi khiến cô nhóc dao động.
Cô nhóc nhìn Trần Phong đang xé một cái đùi vịt gặm cắn, dè dặt thò một chân ra, muốn đi tới, nhưng dáng vẻ lại rất sợ hãi, Trần Phong nhìn cô nhóc một cái, cô nhóc ngay lập tức rụt chân về.
Thực sự là một đứa trẻ rất dễ hiểu.
Trần Phong cười thầm trong bụng.
Anh ăn xong cái đùi vịt này, lại xé một vịt thành nhiều phần thịt, đặt trong đĩa, cứ như đột nhiên nhớ ra cái gì nên nói: “Phải rồi, mình còn phải đi chặt củi, việc này không đợi được, nếu không ngày mai sẽ không có củi dùng”.
Nói xong, anh vội vàng ra ngoài.
Còn mọi việc ở trong phòng, anh cũng không để ý nữa.
Mà qua nửa tiếng đồng hồ, Trần Phong xếp củi trong sân gọn gàng ở đó mới quay lại nhà.
Anh đi rất chậm, cố ý đi thật mạnh lúc gần đến cửa, đến khi vào bên trong, vẫn nhìn thấy dáng vẻ cô nhóc vội vàng lùi về góc.
Thịt vịt trong đĩa đã vơi đi một tí, nhưng không nhiều, Trần Phong lén lút nhìn dầu mỡ ở khóe môi cô nhóc, anh bật cười.
Cứ thế, trong những ngày Thanh Chi mãi chưa tỉnh lại, Trần Phong cứ như trải qua cuộc sống nuôi con hằng ngày, khô khan nhưng cũng thú vị.
Chỉ có điều vẫn phải thỉnh thoảng đấu trí đấu dũng với cô nhóc, cô nhóc vẫn luôn rất sợ Trần Phong, hình như từ sau khi tỉnh lại thì đến cả ký ức quen với Trần Phong ngày trước cũng biến mất.
Những lúc khác thì vẫn ổn, cô nhóc luôn yên lặng ngồi trong góc, nhưng lúc giúp cô nhóc tắm thì cứ như đang hãm hại cô nhóc vậy, không những gào thét inh ỏi, mà còn cào cấu, Trần Phong không dám mạnh tay, chỉ đành để mặc cô bé cào anh bị thương.
Nhưng đợi đến khi mọi việc xong xuôi, cô nhóc mặc vào quần áo sạch, ngồi lại về giường, thì lại như một chú mèo ngoan ngoãn, cuộn mình lại nằm ở đó một cách rất thỏa mãn.
Chỉ có điều ngày tháng này không kéo dài quá lâu, căn phòng vắng lặng lại đón một người khách của anh.
Tổng cộng có ba người vào phòng, hai nam một nữ.
Hai người đàn ông đều đã lớn tuổi, tóc hoa râm, trên mặt đầy nếp nhăn.
Người phụ nữ kia thì đỡ hơn, nhưng có lẽ cũng là dáng vẻ hơn 30 tuổi.
Trần Phong không quen bọn họ, mà họ nhìn thấy Trần Phong thì cũng hơi bất ngờ.
“Cậu là ai?”.
Chương 818: Với lựa chọn của tông sư
Nhưng hơi thở yếu ớt, trái tim đã cố gắng để đập trở lại lại nói với Trần Phong, cô ấy chưa chết.
Trong lòng hoài nghi, anh đưa tay ra sờ vào cổ Thanh Chi, mạch máu vẫn còn đập, chứng tỏ Thanh Chi vẫn còn sống.
Mặc dù trong lòng Trần Phong rất kinh ngạc, nhưng việc quan trọng nhất bây giờ là cứu người.
Vết thương vẫn đang chảy máu, hơi thở của Thanh Chi cũng rất yếu ớt, vết loang lổ của máu tươi trên bộ đồ hòa lẫn với vết thương.
Trần Phong nhìn một cái, anh ngập ngừng một lúc rồi vẫn quyết định vạch áo chỗ đó ra, để lộ làn da trắng nõn và vết thương rợn người.
Cảm giác từng nhịp đập nói rằng cô ấy vẫn còn sống.
Người đầy máu nhưng vẫn quyến rũ, màu đỏ và màu trắng đối lập, vừa xinh đẹp vừa đáng sợ.
Trần Phong vén áo lên, rút một sợi dây vải ra, quấn chặt từng vòng quanh vết thương của Thanh Chi, hi vọng có thể cầm được máu.
Nhưng chả mấy mà miếng vải màu xám trắng đã bị nhuộm màu, chuyển thành màu đen như mực, vết máu thấm qua miếng vải lại tiếp tục chảy ra.
Trần Phong bất lực, hai tay anh ép chặt vết thương của Thanh Chi, hi vọng có thể dùng ngoại lực để cầm máu.
Loay hoay một hồi lâu, có thể là tự bản thân Thanh Chi dũng cảm, cũng có thể là Trần Phong cấp cứu kịp thời, vết thương cuối cùng cũng có dấu hiệu ngừng chảy máu.
Trần Phong mệt mỏi ngồi xuống đất, nhìn cảnh tượng kiều diễm đó mà không thể có hứng nổi.
Sau đó, anh cũng không biết mình làm sao đưa được Thanh Chi và cô nhóc về nhà, cũng không biết bản thân cứ ngồi trông một người có thể chết bất cứ lúc nào rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Nhưng anh vẫn cứ chờ đợi bên giường của Thanh Chi.
Đợi đến khi tia nắng bình minh đầu tiên lọt vào trong căn phòng, Trần Phong từ từ mở mắt ra, Thanh Chi đang nằm trên giường, còn cô nhóc kia thì ngủ trên một tấm chiếu cách đó không xa.
Có thể thấy Thanh Chi vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Anh đứng dậy, lại kiểm tra vết thương của Thanh Chi, máu đã hoàn toàn ngừng chảy, tim đập và hô hấp bình thường, có điều hơi thở vẫn yếu.
Trần Phong tìm được thảo dược chữa trị và băng bó vết thương trong phòng, anh thay băng cho Thanh Chi, nghĩ một lúc, lại cho cô ấy uống một viên kháng sinh.
Anh không phải là một bác sĩ chuyên nghiệp, nên cũng chỉ làm được bấy nhiêu thôi.
Xong xuôi đâu đấy, Trần Phong ra khỏi phòng.
Bên cạnh căn nhà có một dòng xuối chảy từ trên núi xuống, không khí buổi ban mai vô cùng trong lành, nước suối chảy xiết, ánh nắng xuyên qua cây lộc vừng cổ thụ trước cửa chiếu lên mặt Trần Phong.
Anh say sưa vài phút, bỗng nhìn thấy động tĩnh từ đằng xa.
Anh nghĩ có thể là dã thú, nhưng lập tức lại nhìn thấy người đi đến.
Đó là bóng dáng của một đạo sĩ, búi tóc đằng sau, lưng đeo kiếm, người đầu tiên Trần Phong nghĩ đến là Thanh Khâu.
Quả nhiên, khi người đó tiến lại gần, Trần Phong nhìn diện mạo thì đúng là Thanh Khâu thật.
Thanh Khâu nhìn thấy Trần Phong, có phần ngạc nhiên, sau khi chắp tay hành lễ với Trần Phong xong liền nói.
“Sao đạo hữu lại ở đây? Chủ nhân nơi này đâu?”.
Trần Phong không ngờ Thanh Khâu lại quen Thanh Chi, nhưng vì chuyện lần trước, anh không có cảm tình với Thanh Khâu, cho nên cũng không muốn để ý đến ông ta, chỉ nhìn mà thôi.
Thanh Khâu hình như không hề để bụng, sau khi ông ta cười với Trần Phong một cái, liền tự đi vào nhà.
Trần Phong cũng lập tức theo sau.
Ở trong phòng, Thanh Chi vẫn hôn mê chưa tỉnh, và cô nhóc còn đang ngủ say.
Mà mùi tanh nhàn nhạt của máu ở trong phòng đã trực tiếp nói cho Thanh Khâu biết chuyện gì đã xảy ra, ông ta quay đầu lại hỏi Trần Phong:
“Cô ấy bị thương à?”.
“Ông có cứu được cô ấy không?”.
Trần Phong hỏi ngược lại.
“Tôi không biết, tôi phải xem qua đã rồi mới chắc chắn được”.
Ông ta đi đến bên cạnh Thanh Chi, cởi bỏ tấm băng gạc mà Trần Phong mới quấn vào vừa nãy, nói:
“Có thể vẫn còn chút hi vọng, nhưng chỗ thảo dược này còn thô quá, không có mấy tác dụng đối với việc hồi phục của cô ấy”.
Những cái này đều là Trần Phong dựa vào kiến thức vốn có để làm cho Thanh Chi, anh cũng không cảm thấy bị sỉ nhục bởi lời nói của Thanh Khâu.
Thanh Khâu nói xong, bắt đầu tìm kiếm trong phòng, trong tủ thuốc ở một bên có để rất nhiều dược liệu mà Thanh Chi tích trữ, nhưng Thanh Khâu tìm kiếm rất lâu, hình như không tìm thấy thứ ông ta muốn tìm.
“Ở đây không có long thiệt thảo!”.
“Vậy phải làm sao?”, Trần Phong hỏi.
“Trong núi có, cậu đi tìm với tôi”.
Trần Phong nhìn Thanh Chi và cô nhóc, lo lắng cho bọn họ mà hỏi: “Một mình ông đi được không? Nếu bọn họ có vấn đề gì, tôi có thể chăm sóc”.
Thanh Khâu rất bình tĩnh giải thích: “Tình hình của cô ấy bây giờ chỉ nằm giữa ranh giới sống chết, thêm một phút cũng là thêm một tia hi vọng cứu sống cô ấy, tôi tự đi cũng được, nhưng hiệu quả chắc chắn không bằng hai người được”.
Trần Phong nghe xong, thấy cũng không vấn đề, hiện giờ hai người Thanh Chi đều mất đi ý thức, tạm thời rời đi cũng không ảnh hưởng gì, anh nghĩ một lúc rồi gật đầu.
“Được, tôi đi với ông”.
Hai người đeo sọt thuốc, vừa đi đường Thanh Khâu vừa giới thiệu với Trần Phong về tập tính và hình dạng của long thiệt thảo.
“Nếu như cậu nhìn thấy nó, thì có thể nhận ra ngay”, Thanh Khâu nói.
Trần Phong đi đằng sau, anh đã nhớ long thiệt thảo rồi, nhưng nhìn Thanh Khâu ở đằng trước, anh nghĩ một lúc rồi lại hỏi:
“Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai? Có quan hệ gì với ông?”.
“Cậu không biết cô ấy sao?”, Thanh Khâu thắc mắc hỏi.
“Không biết, chỉ là tình cờ gặp thôi”, Trần Phong đáp.
“Thế thì cậu cũng không nên biết quá nhiều, cô ấy không muốn ai biết về tình hình của cô ấy đâu, nếu như bị cô ấy biết là tôi nói với cậu, cô ấy nhất định sẽ gây phiền phức cho tôi”.
Trần Phong không hỏi nữa, im lặng đi theo Thanh Khâu.
Long thiệt thảo mọc ở đầu nguồn con suối, là nơi tối tăm, mặc dù dễ dàng nhận diện, nhưng hai người phải tìm mất nửa ngày mới tìm thấy.
Hai người đều hái rất nhiều.
Thanh Khâu nhìn chỗ long thiệt thảo trong sọt thuốc cùng với một vài loại thảo dược khác, bèn bảo Trần Phong dừng lại.
“Chỗ này chắc là đủ rồi, về đắp lên cho cô ấy đã, mai mốt có thể quay lại đây sau, dù sao cũng đã tìm thấy chỗ rồi”.
Trần Phong cũng không vấn đề gì, cùng Thanh Khâu quay trở về.
Vốn tưởng rằng sẽ im lặng như lúc đến, nào ngờ đi được một lúc, Thanh Khâu mở miệng nói:
“Tôi đã nói với cậu rồi, sự tồn tại của tông sư trên thế gian, số lượng do trời định, con số 12 đã là cao nhất rồi, nếu như muốn có thêm một người, thì buộc phải có một người trong số 12 người trước đó ngã xuống, như vậy lẽ trời mới chấp nhận”.
Trần Phong nghe ông ta nói, đại khái đoán được ý của ông ta.
Theo như ý ông ta, Thanh Chi chính là một trong 12 người đó, mà anh và Thanh Khâu đều bức thiết muốn được đặt chân đến cảnh giới tông sư.
Chương 817: Hơi thở yếu ớt
Nếu anh và Thanh Khâu muốn thân thiết hơn, thì nhìn Thanh Chi chết đi mới là lựa chọn tốt hơn.
Trần Phong im lặng đúng như dự đoán.
Anh cũng đang suy nghĩ, nếu mọi việc như Thanh Chi nói, vậy thì khả năng nhỏ nhoi đó có lẽ thực sự càng thiên về hai người anh và Thanh Khâu ở gần nhất.
Cảnh giới tông sư, là khát vọng của biết bao người học võ, giới võ đạo có vô số người không ngừng theo đuổi.
Nhưng chẳng lẽ đổi lại chỉ là sự cạnh tranh của con số 12 kia sao? Thế cứ như một trò đùa, vắt ngang trong tim mỗi một người học võ.
Nhưng may mắn là không ai biết, họ vẫn sẽ tiếp tục theo đuổi cái mà họ khao khát, có lẽ đợi đến khi họ thực sự có tiếp xúc, họ cũng không có thời gian để mà lên đỉnh cao nữa.
Đi được mười mấy bước, Trần Phong mới trả lời: “Tôi không muốn giậu đổ bìm leo”.
Hình như Thanh Khâu cũng đã đoán được trước đáp án này, ông ta cười rất nhẹ nhõm.
“Ông cười gì, nếu ông thực sự nghĩ vậy thì ông cũng sẽ không ra tìm kiếm long thiệt thảo”, Trần Phong cảm thấy tò mò nói.
“Chẳng lẽ cậu tin tưởng tôi vậy sao? Nếu long thiệt thảo này chỉ khiến cô ấy chết nhanh hơn thì sao? Hoặc là từ lúc đầu tôi đã chưa từng muốn cứu cô ấy, chỉ đang kéo dài thời gian, có lẽ giờ chúng ta về cô ấy đã chết rồi”, Thanh Khâu xoay người nhìn về phía Trần Phong, còn Trần Phong cũng sững sờ, anh thực sự chưa từng nghĩ tới khả năng này.
Nhưng Thanh Khâu lại lần nữa cười nói: “Vô vi đại đạo*, là cái tôi theo đuổi”.
*Mọi đạo lý tự nhiên đều tự nhiên sinh ra, không có cái gì can thiệp.
Nhưng Trần Phong đã không biết rốt cuộc câu nào của ông ta là thật, câu nào là giả.
Dọc đường cũng chỉ có cuộc nói chuyện đó, sau đó hai người đều lại lần nữa chìm trong im lặng.
Mà Thanh Khâu đúng là chỉ đang đùa với Trần Phong, sau khi về, ông ta nghiền dược thảo thành nước, bôi đều lên vết thương của Thanh Chi.
Đọc nhanh tại Vietwriter
Băng bó lại cho cô ấy, mọi việc kết thúc, thậm chí mặt trời đã bắt đầu xuống núi rồi.
Nhưng lúc này Thanh Khâu lại đột nhiên nói phải rời đi.
Trần Phong nhìn thời gian, cũng rất ngạc nhiên hỏi: “Giờ ông đi sao, nhưng bên ngoài sắp tối rồi”.
“Không sao, lúc đến tôi đến thì nào, thì cũng sẽ về như thế”, Thanh Khâu đeo kiếm đã bắt đầu đi ra phía ngoài rồi.
“Chẳng lẽ ông có việc gấp gì, hơn nữa giờ tình hình cô ấy vẫn chưa ổn định, nếu có vấn đề thì tôi không chăm sóc được”.
Trần Phong đương nhiên vẫn mong Thanh Khâu có thể ở lại, sự không vui vẻ của họ lúc trước, anh cũng đã dạy cho ông ta một bài rồi, giờ cũng là lúc cần ông ta, Trần Phong đương nhiên không đắn đo nữa.
Nhưng Thanh Khâu lại đi ra ngoài cửa rồi.
“Nếu thực sự không cứu được, vậy cũng là số của cô ấy, đến lúc đó di vật để cho cậu, cũng là lựa chọn của trời, đương nhiên cậu cũng không cần có bất kỳ gánh nặng gì”.
Lời Thanh Khâu nói cứ như đang đùa, nhưng Trần Phong biết ông ta đang nói suy nghĩ thật của ông ta.
Cuối cùng Trần Phong cũng không giữ được Thanh Khâu lại, ông ta đi vào rừng núi trước khi mặt trời lặn, bước lên con đường xuống núi rất hẹp kia.
Thứ không giữ được không chỉ có Thanh Khâu, mà còn cả mặt trời xuống núi, như dần dần bị màn đêm nuốt chửng, bất giác đã không còn ánh sáng nữa.
Trần Phong châm ngọn đèn dầu trên bàn, đó là công cụ chiếu sáng duy nhất trong nhà.
Anh không biết mình còn phải ở lại đây bao lâu, nhưng Thanh Chi từng giúp anh, anh cảm thấy mình phải làm thế này.
Nhưng ngồi ở đây, anh lại đột nhiên nhớ đến lời Thanh Chi nói với anh lúc ban ngày.
Chẳng lẽ tông sư thực sự chỉ là con số cố định, hoặc đây vốn chỉ là một trò đùa, đợi đến khi dung hòa cái gì đó mới, thì nút thắt cổ chai chắc chắn như bàn thạch kia sẽ như nước đê vỡ, nhanh chóng làm sụp đổ mọi thứ.
Trong lòng Trần Phong nghĩ như vậy, nhưng sâu trong nội tâm lại cứ có một âm thanh đang khiến anh tin tưởng lời Thanh Khâu nói.
Anh thậm chí còn bất giác nhìn Thanh Chi vẫn chưa tỉnh lại một cái.
Thời gian chăm sóc hai người thực ra rất chán, việc anh có thể làm chỉ là chờ đợi, hoặc đến giờ thì đổi thảo dược trước ngực Thanh Chi, rồi lại thay băng gạc.
Cuối cùng đợi được đến trưa hôm sau, cô nhóc tỉnh lại trước.
Cô nhóc mở mắt ra nhìn thấy Trần Phong, nhưng rất sợ hãi, sợ hãi cứ như nhìn thấy một người xa lạ.
Trần Phong tưởng cô nhóc hoảng loạn, nên an ủi nói: “Không sao, không ai làm hại cháu hết”.
Nhưng phản ứng của cô nhóc lại như Trần Phong là người xấu sẽ làm hại cô nhóc vậy, cô nhóc hoàn toàn không biết Trần Phong.
Mỗi lần Trần Phong lại gần cô nhóc, cô nhóc sẽ gào thét điên cuồng, khiến Trần Phong sợ đến mức liên tục lùi lại, không dám lại gần.
Mà dù Trần Phong dụ dỗ, an ủi bằng cái gì đi chăng nữa thì cũng vô ích, hai người cứ căng thẳng như thế.
Đến tận tối, lúc ăn cơm, Trần Phong mang một con vịt đã nướng chín tới trước mặt cô nhóc mới hơi khiến cô nhóc dao động.
Cô nhóc nhìn Trần Phong đang xé một cái đùi vịt gặm cắn, dè dặt thò một chân ra, muốn đi tới, nhưng dáng vẻ lại rất sợ hãi, Trần Phong nhìn cô nhóc một cái, cô nhóc ngay lập tức rụt chân về.
Thực sự là một đứa trẻ rất dễ hiểu.
Trần Phong cười thầm trong bụng.
Anh ăn xong cái đùi vịt này, lại xé một vịt thành nhiều phần thịt, đặt trong đĩa, cứ như đột nhiên nhớ ra cái gì nên nói: “Phải rồi, mình còn phải đi chặt củi, việc này không đợi được, nếu không ngày mai sẽ không có củi dùng”.
Nói xong, anh vội vàng ra ngoài.
Còn mọi việc ở trong phòng, anh cũng không để ý nữa.
Mà qua nửa tiếng đồng hồ, Trần Phong xếp củi trong sân gọn gàng ở đó mới quay lại nhà.
Anh đi rất chậm, cố ý đi thật mạnh lúc gần đến cửa, đến khi vào bên trong, vẫn nhìn thấy dáng vẻ cô nhóc vội vàng lùi về góc.
Thịt vịt trong đĩa đã vơi đi một tí, nhưng không nhiều, Trần Phong lén lút nhìn dầu mỡ ở khóe môi cô nhóc, anh bật cười.
Cứ thế, trong những ngày Thanh Chi mãi chưa tỉnh lại, Trần Phong cứ như trải qua cuộc sống nuôi con hằng ngày, khô khan nhưng cũng thú vị.
Chỉ có điều vẫn phải thỉnh thoảng đấu trí đấu dũng với cô nhóc, cô nhóc vẫn luôn rất sợ Trần Phong, hình như từ sau khi tỉnh lại thì đến cả ký ức quen với Trần Phong ngày trước cũng biến mất.
Những lúc khác thì vẫn ổn, cô nhóc luôn yên lặng ngồi trong góc, nhưng lúc giúp cô nhóc tắm thì cứ như đang hãm hại cô nhóc vậy, không những gào thét inh ỏi, mà còn cào cấu, Trần Phong không dám mạnh tay, chỉ đành để mặc cô bé cào anh bị thương.
Nhưng đợi đến khi mọi việc xong xuôi, cô nhóc mặc vào quần áo sạch, ngồi lại về giường, thì lại như một chú mèo ngoan ngoãn, cuộn mình lại nằm ở đó một cách rất thỏa mãn.
Chỉ có điều ngày tháng này không kéo dài quá lâu, căn phòng vắng lặng lại đón một người khách của anh.
Tổng cộng có ba người vào phòng, hai nam một nữ.
Hai người đàn ông đều đã lớn tuổi, tóc hoa râm, trên mặt đầy nếp nhăn.
Người phụ nữ kia thì đỡ hơn, nhưng có lẽ cũng là dáng vẻ hơn 30 tuổi.
Trần Phong không quen bọn họ, mà họ nhìn thấy Trần Phong thì cũng hơi bất ngờ.
“Cậu là ai?”.
Chương 818: Với lựa chọn của tông sư
Bình luận facebook