Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 815-816
Người đàn ông râu ria xồm xoàm nói chuyện với Trần Phong lúc vừa nãy tên là Chu Hưng Hải, là một giáo viên.
Mà người đeo kính tên Tiết Bình, mở nhà hàng, hai người khác cũng là bạn của họ, một người tên Dương Chí, một người tên là Lâm Điền.
Lúc họ rảnh rỗi thì thích đi du lịch, và trong một lần đi du lịch thì phát hiện là người cùng một thành phố, vì thế mấy người bèn lập thành một nhóm, sẽ đến thám hiểm những điểm du lịch chưa được khai thác ở xung quanh, coi như là một thú vui của họ.
Hôm nay gặp được Trần Phong cũng là một ngày du lịch của họ, buổi chiều vừa mới đến chân núi, muốn xem mặt trời mọc ở đây, rồi đi thăm thú những phong cảnh khác, sau đó sẽ về, chỉ là một lần du lịch ngắn của họ.
Trần Phong nói chuyện với họ rất nhiều, chỉ có điều về phần mình, anh vẫn chọn giấu giếm, có lẽ trong mắt những người bình thường, võ học là việc không hề thực tế.
Căn nhà nhỏ của Thanh Chi tọa lạc gần đỉnh núi, không bao lâu sau mấy người đã tới nơi.
Trần Phong nhìn căn nhà nhỏ vẫn có ánh sáng, có lẽ hai người họ còn chưa nghỉ.
“Đây chính là nhà của người bạn kia của cậu à?”.
Tiết Bình hỏi.
Trần Phong gật đầu.
“Thực ra tôi cũng rất muốn mình có thể có một căn nhà ở đây, trong thời gian rảnh rỗi hoặc là sau khi tôi về già, tôi có thể sống ở đây, đây là nơi gần với thiên nhiên nhất”.
Trần Phong không nói gì, vì vừa đứng đó thì cửa ngoài sân nhà Thanh Chi đã được mở ra.
Thanh Chi cầm đèn, cô ấy nhìn thấy một nhóm người đứng gần đó, đương nhiên cô ấy cũng nhìn thấy Trần Phong.
“Sao anh lại quay lại? Là anh dẫn những người này tới?”.
Trần Phong trả lời: “Tôi gặp họ trên đường, rồi cùng họ tới ngắm mặt trời mọc, đợi đến sáng mai bọn tôi sẽ rời đi”.
Anh sợ Thanh Chi tưởng mình có mục đích gì, nên giải thích rất nghiêm túc.
Thanh Chi ngập ngừng nhìn mấy người một lúc, không nói gì.
Cô nhóc được Trần Phong nhặt được lúc này đứng bên cạnh Thanh Chi, cô nhóc nhìn thấy Trần Phong, dường như rất vui vẻ.
Trần Phong cũng mỉm cười với cô nhóc.
Nhưng Thanh Chi lại chuẩn bị đóng cửa, không để ý Trần Phong nữa.
“Tôi muốn ngắm”.
Khi Thanh Chi định đóng cửa thì cô nhóc đột nhiên ngẩng đầu nói với Thanh Chi.
Thanh Chi dừng tay lại, nhìn về phía cô nhóc.
Biểu cảm của cô nhóc rất bướng bỉnh, có vẻ như đang đấu tranh vì suy nghĩ của mình.
Bị Thanh Chi nhìn một lúc lâu, cô nhóc vẫn không bỏ cuộc, rất là kiên định.
Cuối cùng, Thanh Chi thua cuộc, cô nhìn Trần Phong với ánh mắt trách cứ.
Trần Phong bị nhìn đến mức hơi sợ hãi.
“Nếu nhóc đã muốn đi thì đi đi, nhưng phải ở cạnh tôi. Nếu nhóc rời khỏi tôi thì tôi sẽ giết người đàn ông này”, Thanh Chi nói.
Nghe thấy Thanh Chi đồng ý, đến cả Trần Phong cũng mừng thay cho cô nhóc, nhưng nghe thấy câu cuối cùng thì anh hơi bất ngờ nhìn về phía Thanh Chi.
“Tôi chuẩn bị chút, rồi chúng ta đi”.
Cô nói chuyện có cảm giác khí thế không cho cãi lại, mà cô nói đi theo thì đương nhiên sẽ đi cùng.
Dọc đường, vốn dĩ một nhóm chỉ có bốn người, lúc bắt đầu có thêm Trần Phong, mà giờ lại thêm hai người nữa, giờ đã là bảy người rồi.
Một nhóm nhỏ cũng hơi có cảm giác lớn mạnh.
Bốn người bọn Tiết Bình đi ở phía trước, Trần Phong ở giữa, Thanh Chi và cô nhóc thì theo sau cùng, họ cũng không nói chuyện, đi phía sau nhóm người hết sức yên lặng.
Thậm chí Trần Phong muốn tìm chủ đề, nhưng vừa xoay người nhìn họ thì đã bị Thanh Chi lườm cho cái bằng ánh mắt lạnh lẽo, khiến anh rụt về.
Anh cũng chỉ đành bỏ cuộc.
May mà đường núi trên đỉnh không dài lắm, đi hơn một tiếng thì đã đến đỉnh núi.
Tìm một chỗ, ai nấy đều tự nghỉ ngơi, chuẩn bị đợi đến khi mặt trời mọc.
Trần Phong ngồi xuống cạnh Thanh Chi.
Thanh Chi liếc Trần Phong một cái, nhưng chưa nói gì.
Sau khi ngồi xuống, lúc đầu Trần Phong còn chưa nói chuyện, nhưng qua mấy phút thì anh nhìn Thanh Chi đang ôm cô nhóc tựa ở đó, anh bèn hỏi: “Cô và cô nhóc này rốt cuộc có quan hệ gì?”.
“Không liên quan gì đến anh hết”, Thanh Chi nhắm mắt trả lời hết sức lạnh lùng.
Bị phũ thẳng thừng, nhưng Trần Phong lại mặt dày hỏi tiếp.
“Tôi biết cô hình như rất muốn cô nhóc ở cạnh mình, cô nhóc có phải là gì của cô không? Người thân hay con gái?”.
“Có phải anh cảm thấy tôi sẽ không giết anh không?”.
Câu trả lời nhận được còn lạnh lùng hơn vừa nãy.
Trần Phong rùng mình, luồng sát khí đó vô cùng dữ dội, anh biết nếu còn hỏi nữa thì có lẽ anh sẽ thành một cái xác chết mất.
Ngoãn ngoàn lùi về, một bàn tay nhỏ túm lấy gấu áo anh, anh nhìn qua, là tay của cô nhóc.
Trần Phong mỉm cười với cô nhóc.
Chỉ có điều cảnh này lại lần nữa bị Thanh Chi nhìn thấy, cô ấy hơi khó chịu, hình như rất không thích cô nhóc tiếp xúc với Trần Phong.
Lúc Trần Phong chuẩn bị về ngủ một giấc đợi mặt trời mọc thì lại nghe thấy câu hỏi của Thanh Chi.
“Anh cảm thấy nhóc đó là ai?”.
Trần Phong hơi bất ngờ khi Thanh chi chủ động hỏi anh.
Có lẽ không thể nói chuyện, nhưng ít nhất có thể kéo gần quan hệ chút, anh nhìn cô nhóc một cái rồi nói: “Tôi cảm thấy cô nhóc có lẽ là con gái cô, nếu không thì cô sẽ không để ý cô nhóc như vậy, nhưng tôi lại không hiểu tại sao cô làm mất cô nhóc, hơn nữa còn đột nhiên tìm thấy”.
Mặc dù Thanh Chi không lớn tuổi lắm, nhưng cô nhóc trông cũng không đến 10 tuổi, nếu Thanh Chi có con sớm thì vẫn hợp lý.
Nhưng Trần Phong lại lần nữa bị Thanh Chi lườm cho cái, anh biết mình đoán sai rồi.
“Em gái sao? Nhưng cảm giác giữa hai người không giống chị em lắm”.
Nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Thanh Chi, Trần Phong cảm thấy mình vẫn đoán sai rồi.
Đây là đáp án anh có thể nghĩ ra, nhưng đều không đúng, chỉ đánh bỏ cuộc nói: “Vậy thì tôi không biết nữa”.
“Thế thì thôi”.
“Ừm, cô không nói với tôi sao?”.
“Tôi có nói là sẽ nói cho anh biết đâu”.
Trần Phong nghĩ một lúc lời Thanh Chi nói ban nãy, cô hình như chỉ muốn cho anh đoán thôi.
Anh nhìn Thanh Chi, anh cảm thấy nếu có thể đánh được cô, thì anh chắc chắn sẽ động thủ cho cô hai cái tát.
Nhưng không có nếu như, bị đùa bỡn một lúc như vậy, Trần Phong cũng mất đi suy nghĩ tiếp tục nói chuyện với Thanh Chi, dứt khoát nằm uống đất, đợi mặt trời ngày hôm sau lên đỉnh núi.
Vốn là ở nơi hoang dã, Trần Phong cũng ngủ không sâu giấc, có lẽ là chỉ qua nửa tiếng, người phụ nữ bên cạnh đã vỗ vai anh.
Anh khó hiểu mở mắt ra, định hỏi làm gì thế.
Nhưng Thanh Chi lại làm động tác ý bảo anh giữ im lặng.
Trần Phong nhìn cô, biểu cảm rất nghiêm túc, anh cũng bắt đầu căng thẳng.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Thanh Chi nhìn.
Một con báo hoa đang bình tĩnh nhìn chằm chằm nơi này.
Con báo đó không tới ngay, có lẽ chỉ đang thăm dò, đợi đến khi nó biết không có gì nguy hiểm thì có lẽ nó sẽ ngay lập tức lao tới, không hề nương tình.
Trần Phong cũng không ngờ sẽ gặp tình huống này.
“Cô có thể đối phó không?”.
Nhưng anh không quá lo lắng, anh có thể ứng phó, nhưng lại không thể bảo vệ những người khác, còn Thanh Chi là một tông sư, anh tin tưởng cô ấy hơn.
Chương 815: Xem mặt trời mọc
Quả nhiên như anh nghĩ, Thanh Chi gật đầu.
“Nhưng giờ tôi lại không thể ra tay”.
Trần Phong khó hiểu hỏi: “Tại sao?”.
“Tôi có lý do của mình, anh đừng có hỏi, tôi ở đây bảo vệ họ, anh đi đuổi nó đi”.
Thanh Chi giải thích rất qua loa, Trần Phong cũng không hỏi tiếp, chỉ nhìn cô bé ngủ trong lòng Thanh Chi, nhẹ nhàng mò qua.
Con báo hoa cũng chú ý đến Trần Phong đang lại gần, nó thong thả di chuyển bước chân mình, tìm kiếm thời khắc tốt nhất có thể tấn công Trần Phong.
Cùng lúc đó, Trần Phong cũng không dám khinh địch, hai mắt đều nhìn chằm chằm vào con súc sinh này.
Khoảng cách hai bên ngày càng gần, có lẽ ngay sau đó sẽ quấn lấy nhau.
Mà khoảnh khắc này xảy ra rất nhanh, Trần Phong chớp mắt, con báo đã gần trong gang tấc.
Anh phản ứng cũng rất nhanh, cong người, tránh màn vồ cắn của con báo.
Sau đó ngay lập tức xoay người, đề phòng con báo lại tấn công lần nữa.
Trần Phong có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với người, nhưng lại là lần đầu đấu phó với thú hoang.
Nhưng vừa nãy, anh đã có cảm giác, nắm đấm trong tay đã siết chặt từ lâu, đợi đến khi nó lao tới lần nữa, thì anh có thể ra tay.
Quả nhiên lần nữa này tới rất nhanh.
Tốc độ thậm chí còn có cảm giác lại nhanh hơn nữa, nhưng Trần Phong đã chuẩn bị trước rồi, con báo bay lên, ở giữa không trung, thì Trần Phong đã ra tay.
Nắm đấm to như bao cát đánh vào bụng con báo, phần bụng sau đó lõm vào, Trần Phong có thể cảm nhận được một cú đấm này của anh đã đánh vào nội tạng của con báo.
Tiếng thú hoang kêu thê lương vang lên, con báo ngay lập tức ngã ra đất, nằm ở đó, cơ thể liên tục run rẩy, có lẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.
Trần Phong nhìn một cái, quyết định đi qua kết thúc sinh mạng của nó, với con báo như hiện tại cũng chỉ là đau đớn thôi.
Anh ngồi xuống cạnh con báo, nhìn nó một cái cuối cùng.
“Đừng trách tao, là mày để ý bọn tao, tao không ra tay thì mày cũng sẽ ra tay”.
Nói xong, cũng không do dự gì nữa, trực tiếp đánh vào xương của con báo, đánh chết nó.
Được rồi, đã giải quyết mối hiểm họa là con báo, Trần Phong chuẩn bị về lại cạnh Thanh Chi, nhưng lúc anh vừa quay người thì mọi thứ đã khác hẳn.
Thanh Chi ngã ra đất, bên cạnh là cô nhóc, cô nhóc yên lặng ngồi ở đó, không có phản ứng gì.
Mà người đứng cạnh Thanh Chi là Tiết Bình, người đàn ông nho nhã đeo mắt kính.
Trong tay anh ta cầm một con dao ngắn, trên đó đang rơi tí tách loại chất lỏng nào đó, trên mặt thì là nụ cười.
Trần Phong không dám tin vào cảnh mình nhìn thấy, anh đã được đích thân nếm thử thực lực của Thanh Chi, trình độ tông sư, dù là anh đã thay đổi thì cũng không thể đánh được, nhưng tại sao lại bị đối phương đánh gục dễ dàng như này.
Anh nghĩ đến một loại khả năng, chẳng lẽ đối phương cũng có thực lực như cô ấy.
Trần Phong sợ hãi.
Nhưng nhìn thấy cô nhóc, cô nhóc quỳ ngồi ở đó, Trần Phong không muốn bỏ lại cô nhóc.
Anh vẫn tiến lên trước, xem thử có cơ hội lén lút dẫn cô bé đi không, có lẽ mục đích của mấy người này chỉ là Thanh Chi.
Anh nghĩ như vậy nhưng cũng biết suy nghĩ này không thực tế đến mức nào.
Nhưng anh hết cách rồi.
Các bọn họ chỉ có mấy chục mét, nhưng anh đi rất chậm.
Nhưng chỉ cần tiếp tục đi thì cũng sẽ tới nơi thôi, anh đi đến trước mặt mấy người.
Ai cũng nhìn Trần Phong.
Chu Hưng Hải nói: “Bọn tôi không muốn đối địch với cậu, cô ta đã chết rồi, nhiệm vụ của bọn tôi đã hoàn thành, chúng tôi tự rời đi, cậu chắc cũng không muốn đánh một trận với bọn tôi chứ?”.
Anh ta hình như đang nói một cách thăm dò Trần Phong, dường như không có tự tin có thể đánh thắng Trần Phong.
Trần Phong cảm thấy bọn họ có lẽ không có trình độ tông sư, còn việc Thanh Chi bị dính đòn có lẽ là vì chính cô ấy.
Anh nghĩ đến việc Thanh Chi nói với anh cô ấy có lý do của riêng mình, nên cũng càng chắc chắn hơn.
Nhìn mấy người này, Trần Phong hỏi: “Tại sao các người lại làm như vậy? Chẳng lẽ mọi việc đều đã được lên kế hoạch? Cô ấy có thù oán với mấy người?”.
Nhưng không ngờ Tiết Bình lại nói: “Bọn tôi có kế hoạch, nhưng không ngờ lại gặp phải cậu, Trần Phong, cậu tưởng cậu giấu thân phận thì bọn tôi không biết cậu sao? Bọn tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, cho nên lúc bọn tôi đã chuẩn bị tinh thần bỏ kế hoạch, cậu lại dẫn người phụ nữ này lên đỉnh núi. Trời cũng giúp tôi, quả nhiên hôm nay phải là ngày giỗ của người phụ nữ này, chỉ có điều địa điểm được chọn ở đây thôi”.
Trần Phong vừa nghe thì trong lòng ngạc nhiên, anh không ngờ đối phương đã sớm nhận ra anh, thật nực cười là anh còn muốn giấu giếm.
Nhìn Thanh Chi ngã ra đất và cô nhóc kia, Trần Phong không có quá nhiều lựa chọn, anh không thể bảo vệ cô nhóc trong lúc đánh với bốn người.
Cho nên anh chỉ có thể chọn đồng ý với đề nghị của đối phương.
“Được, tôi không đánh với các người, các người xuống núi đi, nhưng tôi muốn thi thể của cô ấy”.
Tiết Bình nhìn Trần Phong một cái, do dự mấy giây rồi nói: “Được, người phụ nữ này đã chết rồi, không có tác dụng gì với bọn tôi hết”.
Nói xong, bốn người cẩn thận nhìn Trần Phong, từ từ kéo giãn khoảng cách với Trần Phong.
Đợi đến khi đi được một quãng, thấy Trần Phong không định đuổi theo thì mới lớn gan chạy về nơi xa.
Còn Trần Phong cũng đến cạnh thi thể của Thanh Chi, anh thực sự không ngờ anh và cô chỉ tiếp xúc ngắn ngủi mấy hôm mà đã dọn xác thay cô.
Bỗng chốc vẫn thấy buồn thương nên im lặng.
Cô nhóc quỳ ngồi ở đó, cũng không khóc lóc, không nói chuyện chỉ ngơ ngác nhìn Thanh Chi.
Có lẽ phản ứng của cô nhóc với Thanh Chi vẫn là người xa lạ nhiều hơn.
Trần Phong định kéo cô nhóc dậy, nhưng cô nhóc lại giãy khỏi tay anh, vẫn ngồi yên ở đó không cử động, có lẽ mặc dù chỉ tiếp xúc mấy ngày, cô nhóc vẫn có tình cảm.
Anh đang nghĩ thì lại nghe thấy giọng cô nhóc: “Cô sốt ruột muốn tôi về, giờ tôi về rồi, nhưng cô lại định đi sao?”.
Trong giọng cô nhóc mang theo chút chững chạc không phù hợp với tuổi, giống một người trưởng thành hơn.
Trần Phong tò mò nhìn về phía cô nhóc, còn cô nhóc thì tiếp tục nói: “Tôi sai rồi. Tôi không nên rời khỏi cô. Tôi chưa bao giờ ngờ việc gặp lại của chúng ta sẽ thế này, tôi đáng lẽ phải gặp lại cô sớm hơn. Nếu được… song đã không có nếu nữa rồi, tôi xin lỗi cô”.
Nói xong, cô nhóc thế mà ngất luôn, nằm bò bên cạnh thi thể của Thanh Chi.
Cứ như đang nằm mơ, Trần Phong thực sự khó mà tưởng tượng mọi việc xảy ra ban nãy.
Giọng điệu kỳ lạ đó, nhìn kiểu gì cũng thấy cô nhóc không thể chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng bây giờ trông cô nhóc có vẻ đã ngất rồi, Trần Phong sửng sốt mấy giây mới tỉnh táo lại.
“Mình vẫn nên xử lý cái xác thì hơn”.
Anh chợt không biết phải làm thế nào, chỉ có thể bắt đầu từ Thanh Chi.
Anh kéo cơ thể cô nhóc ra, định dẫn Thanh Chi đi xuống sườn núi.
Nhưng vừa chạm vào Thanh Chi thì lại phát hiện điều bất thường.
Thi thể vốn không có bất kỳ hơi thở gì thế mà lại phập phồng, cô ấy chưa chết.
Trần Phong kinh ngạc nhìn Thanh Chi, sao có thể chứ?
Chương 816: Thú hoang
Mà người đeo kính tên Tiết Bình, mở nhà hàng, hai người khác cũng là bạn của họ, một người tên Dương Chí, một người tên là Lâm Điền.
Lúc họ rảnh rỗi thì thích đi du lịch, và trong một lần đi du lịch thì phát hiện là người cùng một thành phố, vì thế mấy người bèn lập thành một nhóm, sẽ đến thám hiểm những điểm du lịch chưa được khai thác ở xung quanh, coi như là một thú vui của họ.
Hôm nay gặp được Trần Phong cũng là một ngày du lịch của họ, buổi chiều vừa mới đến chân núi, muốn xem mặt trời mọc ở đây, rồi đi thăm thú những phong cảnh khác, sau đó sẽ về, chỉ là một lần du lịch ngắn của họ.
Trần Phong nói chuyện với họ rất nhiều, chỉ có điều về phần mình, anh vẫn chọn giấu giếm, có lẽ trong mắt những người bình thường, võ học là việc không hề thực tế.
Căn nhà nhỏ của Thanh Chi tọa lạc gần đỉnh núi, không bao lâu sau mấy người đã tới nơi.
Trần Phong nhìn căn nhà nhỏ vẫn có ánh sáng, có lẽ hai người họ còn chưa nghỉ.
“Đây chính là nhà của người bạn kia của cậu à?”.
Tiết Bình hỏi.
Trần Phong gật đầu.
“Thực ra tôi cũng rất muốn mình có thể có một căn nhà ở đây, trong thời gian rảnh rỗi hoặc là sau khi tôi về già, tôi có thể sống ở đây, đây là nơi gần với thiên nhiên nhất”.
Trần Phong không nói gì, vì vừa đứng đó thì cửa ngoài sân nhà Thanh Chi đã được mở ra.
Thanh Chi cầm đèn, cô ấy nhìn thấy một nhóm người đứng gần đó, đương nhiên cô ấy cũng nhìn thấy Trần Phong.
“Sao anh lại quay lại? Là anh dẫn những người này tới?”.
Trần Phong trả lời: “Tôi gặp họ trên đường, rồi cùng họ tới ngắm mặt trời mọc, đợi đến sáng mai bọn tôi sẽ rời đi”.
Anh sợ Thanh Chi tưởng mình có mục đích gì, nên giải thích rất nghiêm túc.
Thanh Chi ngập ngừng nhìn mấy người một lúc, không nói gì.
Cô nhóc được Trần Phong nhặt được lúc này đứng bên cạnh Thanh Chi, cô nhóc nhìn thấy Trần Phong, dường như rất vui vẻ.
Trần Phong cũng mỉm cười với cô nhóc.
Nhưng Thanh Chi lại chuẩn bị đóng cửa, không để ý Trần Phong nữa.
“Tôi muốn ngắm”.
Khi Thanh Chi định đóng cửa thì cô nhóc đột nhiên ngẩng đầu nói với Thanh Chi.
Thanh Chi dừng tay lại, nhìn về phía cô nhóc.
Biểu cảm của cô nhóc rất bướng bỉnh, có vẻ như đang đấu tranh vì suy nghĩ của mình.
Bị Thanh Chi nhìn một lúc lâu, cô nhóc vẫn không bỏ cuộc, rất là kiên định.
Cuối cùng, Thanh Chi thua cuộc, cô nhìn Trần Phong với ánh mắt trách cứ.
Trần Phong bị nhìn đến mức hơi sợ hãi.
“Nếu nhóc đã muốn đi thì đi đi, nhưng phải ở cạnh tôi. Nếu nhóc rời khỏi tôi thì tôi sẽ giết người đàn ông này”, Thanh Chi nói.
Nghe thấy Thanh Chi đồng ý, đến cả Trần Phong cũng mừng thay cho cô nhóc, nhưng nghe thấy câu cuối cùng thì anh hơi bất ngờ nhìn về phía Thanh Chi.
“Tôi chuẩn bị chút, rồi chúng ta đi”.
Cô nói chuyện có cảm giác khí thế không cho cãi lại, mà cô nói đi theo thì đương nhiên sẽ đi cùng.
Dọc đường, vốn dĩ một nhóm chỉ có bốn người, lúc bắt đầu có thêm Trần Phong, mà giờ lại thêm hai người nữa, giờ đã là bảy người rồi.
Một nhóm nhỏ cũng hơi có cảm giác lớn mạnh.
Bốn người bọn Tiết Bình đi ở phía trước, Trần Phong ở giữa, Thanh Chi và cô nhóc thì theo sau cùng, họ cũng không nói chuyện, đi phía sau nhóm người hết sức yên lặng.
Thậm chí Trần Phong muốn tìm chủ đề, nhưng vừa xoay người nhìn họ thì đã bị Thanh Chi lườm cho cái bằng ánh mắt lạnh lẽo, khiến anh rụt về.
Anh cũng chỉ đành bỏ cuộc.
May mà đường núi trên đỉnh không dài lắm, đi hơn một tiếng thì đã đến đỉnh núi.
Tìm một chỗ, ai nấy đều tự nghỉ ngơi, chuẩn bị đợi đến khi mặt trời mọc.
Trần Phong ngồi xuống cạnh Thanh Chi.
Thanh Chi liếc Trần Phong một cái, nhưng chưa nói gì.
Sau khi ngồi xuống, lúc đầu Trần Phong còn chưa nói chuyện, nhưng qua mấy phút thì anh nhìn Thanh Chi đang ôm cô nhóc tựa ở đó, anh bèn hỏi: “Cô và cô nhóc này rốt cuộc có quan hệ gì?”.
“Không liên quan gì đến anh hết”, Thanh Chi nhắm mắt trả lời hết sức lạnh lùng.
Bị phũ thẳng thừng, nhưng Trần Phong lại mặt dày hỏi tiếp.
“Tôi biết cô hình như rất muốn cô nhóc ở cạnh mình, cô nhóc có phải là gì của cô không? Người thân hay con gái?”.
“Có phải anh cảm thấy tôi sẽ không giết anh không?”.
Câu trả lời nhận được còn lạnh lùng hơn vừa nãy.
Trần Phong rùng mình, luồng sát khí đó vô cùng dữ dội, anh biết nếu còn hỏi nữa thì có lẽ anh sẽ thành một cái xác chết mất.
Ngoãn ngoàn lùi về, một bàn tay nhỏ túm lấy gấu áo anh, anh nhìn qua, là tay của cô nhóc.
Trần Phong mỉm cười với cô nhóc.
Chỉ có điều cảnh này lại lần nữa bị Thanh Chi nhìn thấy, cô ấy hơi khó chịu, hình như rất không thích cô nhóc tiếp xúc với Trần Phong.
Lúc Trần Phong chuẩn bị về ngủ một giấc đợi mặt trời mọc thì lại nghe thấy câu hỏi của Thanh Chi.
“Anh cảm thấy nhóc đó là ai?”.
Trần Phong hơi bất ngờ khi Thanh chi chủ động hỏi anh.
Có lẽ không thể nói chuyện, nhưng ít nhất có thể kéo gần quan hệ chút, anh nhìn cô nhóc một cái rồi nói: “Tôi cảm thấy cô nhóc có lẽ là con gái cô, nếu không thì cô sẽ không để ý cô nhóc như vậy, nhưng tôi lại không hiểu tại sao cô làm mất cô nhóc, hơn nữa còn đột nhiên tìm thấy”.
Mặc dù Thanh Chi không lớn tuổi lắm, nhưng cô nhóc trông cũng không đến 10 tuổi, nếu Thanh Chi có con sớm thì vẫn hợp lý.
Nhưng Trần Phong lại lần nữa bị Thanh Chi lườm cho cái, anh biết mình đoán sai rồi.
“Em gái sao? Nhưng cảm giác giữa hai người không giống chị em lắm”.
Nhìn vẻ mặt lạnh tanh của Thanh Chi, Trần Phong cảm thấy mình vẫn đoán sai rồi.
Đây là đáp án anh có thể nghĩ ra, nhưng đều không đúng, chỉ đánh bỏ cuộc nói: “Vậy thì tôi không biết nữa”.
“Thế thì thôi”.
“Ừm, cô không nói với tôi sao?”.
“Tôi có nói là sẽ nói cho anh biết đâu”.
Trần Phong nghĩ một lúc lời Thanh Chi nói ban nãy, cô hình như chỉ muốn cho anh đoán thôi.
Anh nhìn Thanh Chi, anh cảm thấy nếu có thể đánh được cô, thì anh chắc chắn sẽ động thủ cho cô hai cái tát.
Nhưng không có nếu như, bị đùa bỡn một lúc như vậy, Trần Phong cũng mất đi suy nghĩ tiếp tục nói chuyện với Thanh Chi, dứt khoát nằm uống đất, đợi mặt trời ngày hôm sau lên đỉnh núi.
Vốn là ở nơi hoang dã, Trần Phong cũng ngủ không sâu giấc, có lẽ là chỉ qua nửa tiếng, người phụ nữ bên cạnh đã vỗ vai anh.
Anh khó hiểu mở mắt ra, định hỏi làm gì thế.
Nhưng Thanh Chi lại làm động tác ý bảo anh giữ im lặng.
Trần Phong nhìn cô, biểu cảm rất nghiêm túc, anh cũng bắt đầu căng thẳng.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn về hướng Thanh Chi nhìn.
Một con báo hoa đang bình tĩnh nhìn chằm chằm nơi này.
Con báo đó không tới ngay, có lẽ chỉ đang thăm dò, đợi đến khi nó biết không có gì nguy hiểm thì có lẽ nó sẽ ngay lập tức lao tới, không hề nương tình.
Trần Phong cũng không ngờ sẽ gặp tình huống này.
“Cô có thể đối phó không?”.
Nhưng anh không quá lo lắng, anh có thể ứng phó, nhưng lại không thể bảo vệ những người khác, còn Thanh Chi là một tông sư, anh tin tưởng cô ấy hơn.
Chương 815: Xem mặt trời mọc
Quả nhiên như anh nghĩ, Thanh Chi gật đầu.
“Nhưng giờ tôi lại không thể ra tay”.
Trần Phong khó hiểu hỏi: “Tại sao?”.
“Tôi có lý do của mình, anh đừng có hỏi, tôi ở đây bảo vệ họ, anh đi đuổi nó đi”.
Thanh Chi giải thích rất qua loa, Trần Phong cũng không hỏi tiếp, chỉ nhìn cô bé ngủ trong lòng Thanh Chi, nhẹ nhàng mò qua.
Con báo hoa cũng chú ý đến Trần Phong đang lại gần, nó thong thả di chuyển bước chân mình, tìm kiếm thời khắc tốt nhất có thể tấn công Trần Phong.
Cùng lúc đó, Trần Phong cũng không dám khinh địch, hai mắt đều nhìn chằm chằm vào con súc sinh này.
Khoảng cách hai bên ngày càng gần, có lẽ ngay sau đó sẽ quấn lấy nhau.
Mà khoảnh khắc này xảy ra rất nhanh, Trần Phong chớp mắt, con báo đã gần trong gang tấc.
Anh phản ứng cũng rất nhanh, cong người, tránh màn vồ cắn của con báo.
Sau đó ngay lập tức xoay người, đề phòng con báo lại tấn công lần nữa.
Trần Phong có rất nhiều kinh nghiệm đối phó với người, nhưng lại là lần đầu đấu phó với thú hoang.
Nhưng vừa nãy, anh đã có cảm giác, nắm đấm trong tay đã siết chặt từ lâu, đợi đến khi nó lao tới lần nữa, thì anh có thể ra tay.
Quả nhiên lần nữa này tới rất nhanh.
Tốc độ thậm chí còn có cảm giác lại nhanh hơn nữa, nhưng Trần Phong đã chuẩn bị trước rồi, con báo bay lên, ở giữa không trung, thì Trần Phong đã ra tay.
Nắm đấm to như bao cát đánh vào bụng con báo, phần bụng sau đó lõm vào, Trần Phong có thể cảm nhận được một cú đấm này của anh đã đánh vào nội tạng của con báo.
Tiếng thú hoang kêu thê lương vang lên, con báo ngay lập tức ngã ra đất, nằm ở đó, cơ thể liên tục run rẩy, có lẽ không bao giờ đứng dậy được nữa.
Trần Phong nhìn một cái, quyết định đi qua kết thúc sinh mạng của nó, với con báo như hiện tại cũng chỉ là đau đớn thôi.
Anh ngồi xuống cạnh con báo, nhìn nó một cái cuối cùng.
“Đừng trách tao, là mày để ý bọn tao, tao không ra tay thì mày cũng sẽ ra tay”.
Nói xong, cũng không do dự gì nữa, trực tiếp đánh vào xương của con báo, đánh chết nó.
Được rồi, đã giải quyết mối hiểm họa là con báo, Trần Phong chuẩn bị về lại cạnh Thanh Chi, nhưng lúc anh vừa quay người thì mọi thứ đã khác hẳn.
Thanh Chi ngã ra đất, bên cạnh là cô nhóc, cô nhóc yên lặng ngồi ở đó, không có phản ứng gì.
Mà người đứng cạnh Thanh Chi là Tiết Bình, người đàn ông nho nhã đeo mắt kính.
Trong tay anh ta cầm một con dao ngắn, trên đó đang rơi tí tách loại chất lỏng nào đó, trên mặt thì là nụ cười.
Trần Phong không dám tin vào cảnh mình nhìn thấy, anh đã được đích thân nếm thử thực lực của Thanh Chi, trình độ tông sư, dù là anh đã thay đổi thì cũng không thể đánh được, nhưng tại sao lại bị đối phương đánh gục dễ dàng như này.
Anh nghĩ đến một loại khả năng, chẳng lẽ đối phương cũng có thực lực như cô ấy.
Trần Phong sợ hãi.
Nhưng nhìn thấy cô nhóc, cô nhóc quỳ ngồi ở đó, Trần Phong không muốn bỏ lại cô nhóc.
Anh vẫn tiến lên trước, xem thử có cơ hội lén lút dẫn cô bé đi không, có lẽ mục đích của mấy người này chỉ là Thanh Chi.
Anh nghĩ như vậy nhưng cũng biết suy nghĩ này không thực tế đến mức nào.
Nhưng anh hết cách rồi.
Các bọn họ chỉ có mấy chục mét, nhưng anh đi rất chậm.
Nhưng chỉ cần tiếp tục đi thì cũng sẽ tới nơi thôi, anh đi đến trước mặt mấy người.
Ai cũng nhìn Trần Phong.
Chu Hưng Hải nói: “Bọn tôi không muốn đối địch với cậu, cô ta đã chết rồi, nhiệm vụ của bọn tôi đã hoàn thành, chúng tôi tự rời đi, cậu chắc cũng không muốn đánh một trận với bọn tôi chứ?”.
Anh ta hình như đang nói một cách thăm dò Trần Phong, dường như không có tự tin có thể đánh thắng Trần Phong.
Trần Phong cảm thấy bọn họ có lẽ không có trình độ tông sư, còn việc Thanh Chi bị dính đòn có lẽ là vì chính cô ấy.
Anh nghĩ đến việc Thanh Chi nói với anh cô ấy có lý do của riêng mình, nên cũng càng chắc chắn hơn.
Nhìn mấy người này, Trần Phong hỏi: “Tại sao các người lại làm như vậy? Chẳng lẽ mọi việc đều đã được lên kế hoạch? Cô ấy có thù oán với mấy người?”.
Nhưng không ngờ Tiết Bình lại nói: “Bọn tôi có kế hoạch, nhưng không ngờ lại gặp phải cậu, Trần Phong, cậu tưởng cậu giấu thân phận thì bọn tôi không biết cậu sao? Bọn tôi biết thực lực của cậu rất mạnh, cho nên lúc bọn tôi đã chuẩn bị tinh thần bỏ kế hoạch, cậu lại dẫn người phụ nữ này lên đỉnh núi. Trời cũng giúp tôi, quả nhiên hôm nay phải là ngày giỗ của người phụ nữ này, chỉ có điều địa điểm được chọn ở đây thôi”.
Trần Phong vừa nghe thì trong lòng ngạc nhiên, anh không ngờ đối phương đã sớm nhận ra anh, thật nực cười là anh còn muốn giấu giếm.
Nhìn Thanh Chi ngã ra đất và cô nhóc kia, Trần Phong không có quá nhiều lựa chọn, anh không thể bảo vệ cô nhóc trong lúc đánh với bốn người.
Cho nên anh chỉ có thể chọn đồng ý với đề nghị của đối phương.
“Được, tôi không đánh với các người, các người xuống núi đi, nhưng tôi muốn thi thể của cô ấy”.
Tiết Bình nhìn Trần Phong một cái, do dự mấy giây rồi nói: “Được, người phụ nữ này đã chết rồi, không có tác dụng gì với bọn tôi hết”.
Nói xong, bốn người cẩn thận nhìn Trần Phong, từ từ kéo giãn khoảng cách với Trần Phong.
Đợi đến khi đi được một quãng, thấy Trần Phong không định đuổi theo thì mới lớn gan chạy về nơi xa.
Còn Trần Phong cũng đến cạnh thi thể của Thanh Chi, anh thực sự không ngờ anh và cô chỉ tiếp xúc ngắn ngủi mấy hôm mà đã dọn xác thay cô.
Bỗng chốc vẫn thấy buồn thương nên im lặng.
Cô nhóc quỳ ngồi ở đó, cũng không khóc lóc, không nói chuyện chỉ ngơ ngác nhìn Thanh Chi.
Có lẽ phản ứng của cô nhóc với Thanh Chi vẫn là người xa lạ nhiều hơn.
Trần Phong định kéo cô nhóc dậy, nhưng cô nhóc lại giãy khỏi tay anh, vẫn ngồi yên ở đó không cử động, có lẽ mặc dù chỉ tiếp xúc mấy ngày, cô nhóc vẫn có tình cảm.
Anh đang nghĩ thì lại nghe thấy giọng cô nhóc: “Cô sốt ruột muốn tôi về, giờ tôi về rồi, nhưng cô lại định đi sao?”.
Trong giọng cô nhóc mang theo chút chững chạc không phù hợp với tuổi, giống một người trưởng thành hơn.
Trần Phong tò mò nhìn về phía cô nhóc, còn cô nhóc thì tiếp tục nói: “Tôi sai rồi. Tôi không nên rời khỏi cô. Tôi chưa bao giờ ngờ việc gặp lại của chúng ta sẽ thế này, tôi đáng lẽ phải gặp lại cô sớm hơn. Nếu được… song đã không có nếu nữa rồi, tôi xin lỗi cô”.
Nói xong, cô nhóc thế mà ngất luôn, nằm bò bên cạnh thi thể của Thanh Chi.
Cứ như đang nằm mơ, Trần Phong thực sự khó mà tưởng tượng mọi việc xảy ra ban nãy.
Giọng điệu kỳ lạ đó, nhìn kiểu gì cũng thấy cô nhóc không thể chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng bây giờ trông cô nhóc có vẻ đã ngất rồi, Trần Phong sửng sốt mấy giây mới tỉnh táo lại.
“Mình vẫn nên xử lý cái xác thì hơn”.
Anh chợt không biết phải làm thế nào, chỉ có thể bắt đầu từ Thanh Chi.
Anh kéo cơ thể cô nhóc ra, định dẫn Thanh Chi đi xuống sườn núi.
Nhưng vừa chạm vào Thanh Chi thì lại phát hiện điều bất thường.
Thi thể vốn không có bất kỳ hơi thở gì thế mà lại phập phồng, cô ấy chưa chết.
Trần Phong kinh ngạc nhìn Thanh Chi, sao có thể chứ?
Chương 816: Thú hoang
Bình luận facebook