Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 870-872
Trong hoa viên nhà họ Thiên, cho dù trời đã tối, những ánh sáng nhẹ được chiếu ra từ những khóm hoa khiến bầu không gian được tô thêm màu sắc, lúc này những đóa hoa cũng đang nở rộ, tạo nên một phong cảnh trăm hoa đua sắc vô cùng đẹp.
Thiên Ninh ở bên đường đang từ từ đẩy xe chở đồ ăn, đi đến ven đường, cúi đầu xuống, thỉnh thoảng lại nhìn những người bên đường.
Cậu ta mặc đồng phục của nhân viên phục vụ, công viên vốn không có mấy người, nên cũng không bị gây sự chú ý gì.
Thiên Ninh liền thả lỏng bản thân hơn.
Nhưng cậu ta vẫn dừng lại, đầu đường phía trước có một người đàn ông đứng đó, như thể đang đứng chờ cậu ta.
Thiếu gia nhà họ Ngô, toàn bộ quan khách trong buổi tiệc ngày hôm nay đều không biết hắn, nhưng Thiên Ninh lại biết, thậm chí còn biết từ trước.
Hắn vẫn mặc bộ lễ phục màu trắng trên người, như thể vì chờ Thiên Ninh nên còn không cả kịp thay quần áo.
“Người mà cậu muốn đưa đi là vợ sắp cưới của tôi, tôi đành phải ngăn cậu lại”.
Cho dù là vậy, khi hắn nói vẫn hơi nở nụ cười.
Đúng như kế hoạch đã cùng Trần Phong chuẩn bị từ trước, lúc này, người nấp phía dưới xe chở đồ ăn chính là cô gái kia, cô ta không từ chối lời van nài của Thiên Ninh, muốn cùng Thiên Ninh trốn khỏi nơi đây.
Thiên Ninh nhìn người đàn ông trước mặt, sắc mặt hắn sa sầm lại lạnh lùng nói: “Cô ấy sẽ không đi cùng cậu đâu, cô ấy cũng không thuộc về cậu”.
Thiếu gia nhà họ Ngô chỉ vào chiếc xe chở đồ ăn của Thiên Ninh, dửng dưng nói: “Tôi không muốn tranh luận với người nhà họ Thiên, bỏ xe chở đồ ăn lại, cậu có thể đi được rồi đấy”.
Nhưng Thiên Ninh bám chặt lấy xe chở đồ ăn, không hề có dấu hiệu muốn buông ra.
Thiếu gia nhà họ Ngô lại một lần nữa lên tiếng: “Vậy thì đừng trách tôi phải ra tay”.
Nói xong, hắn lao đến trước mặt Thiên Ninh, một tay tóm chặt lấy cổ tay Thiên Ninh, như thể muốn cậu ta buông tay ra.
Thiên Ninh cũng lập tức đưa tay ra đỡ, động tác của cậu ta cũng vô cùng nhanh, hất cánh tay giơ đến của đối phương, đồng thời còn đá thêm một cái ép đối phương lùi ra phía sau.
Chỉ trong phút chốc hai người đã đánh được mười mấy chiêu, không ai chịu nhún nhường ai cả.
Về thực lực thì thiếu gia nhà họ Ngô chắc cũng chỉ là giai đoạn cuối Hóa Kình, không chênh lệch so với Thiên Ninh là mấy.
Hắn không thắng được nên đành chủ động lùi về phía sau, lùi được bảy tám bước hắn mới nói: “Quả nhiên là người có hi vọng đạt đến cảnh giới tông sư nhất của nhà họ Thiên trong một năm năm nay, mới trẻ tuổi như vậy đã đến cảnh giới giai đoạn cuối rồi. Tôi không ngờ lại là cậu muốn đưa vợ sắp cưới của tôi đi”.
Không khó để đoán ra được thân phận của Thiên Ninh, thực lực và tuổi tác, thêm vào thân phận của nhà họ Thiên, đương nhiên dễ dàng đoán được đó là Thiên Ninh cậu ta rồi.
Nhưng giờ đây Thiên Ninh không quan tâm, khi cậu ta muốn đưa cô gái này đi, cậu ta đã xác định sẽ bị nhà họ Thiên và nhà họ Ngô nhắm đến, chỉ là người đàn ông trước mặt đây, nếu cậu ta không giải quyết được hắn thì không thể rời khỏi đây.
“Nhưng cho dù cậu rất mạnh, hôm nay cậu cũng không thể rời khỏi được đây đâu”, thiếu gia nhà họ Ngô nói tiếp, hắn cười một cách khinh bỉ, hắn không hề quan tâm đến cô gái bên trong xe chở đồ ăn, mà như thể hắn có hứng thú với Thiên Ninh hơn.
Trong lòng Thiên Ninh sốt ruột, chỉ là cậu ta đã không còn lựa chọn nào khác, hoặc là quyết chí tiến lên, hoặc là suốt đời bị nhà họ Thiên kìm kẹp.
Buông tay ra khỏi xe, cậu ta cúi đầu vén tấm vải che ra, cô gái lúc này đang ngồi yên lặng bên trong, hai tay ôm đầu gối, chỉ là không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Và lúc này Thiên Ninh thò đầu vào, cô ta cũng thắc mắc nhìn Thiên Ninh, như thể muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Thiên Ninh chưa chờ cho cô ta hỏi, đã nhẹ nhàng lên tiếng: “Không sao, chị cứ tin ở em”.
Ánh mắt của Thiên Ninh nhìn cô ta một cách kiên định, ánh mắt này cô ta chưa bao giờ nhìn thấy, lúc này như thể đã tiếp thêm sức mạnh, thế là cô ta gật đầu đáp lại Thiên Ninh.
Thiên Ninh lấy thanh kiếm bên cạnh cô ta ra, phần lớn thời gian của cậu ta đều mang theo thanh kiếm dài bên mình, thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sáng loáng, âm thanh sắc bén như tiếng thét vang cả không trung.
Đánh đấm tay chân chưa bao giờ là sở trường của Thiên Ninh, đánh kiếm mới là sở trường của cậu ta.
Thiếu gia nhà họ Ngô sững sờ nhìn Thiên Ninh, lúc này khí chất của Thiên Ninh đã hoàn toàn thay đổi.
Nếu vừa rồi Thiên Ninh vẫn chỉ là một con người, thì bây giờ lại là một tảng băng lạnh, lạnh đến mức không hề có chút tình cảm nào, cả thế giới lúc này dường như chỉ còn lại thanh kiếm trong tay cậu ta.
Thiếu gia nhà họ Ngô nuốt nước bọt, hắn cảm thấy áp lực, chưa cho hắn thời gian để suy nghĩ nhiều, thanh kiếm dài củaa Thiên Ninh đã kề sát người hắn.
Một nhát chém đến, lại tiếp một nhát khác, liên tiếp không ngừng.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy thanh kiếm nào nhanh như vậy, cũng chưa bao giờ gặp người nào đánh kiếm lợi hại như thế.
“Cậu định giết tôi?”, thiếu gia nhà họ Ngô hét lên.
Thanh kiếm lướt qua cuống họng của thiếu gia nhà họ Ngô, để lại một vết máu, đây là một chiêu giết người, một chiêu đầy sát khí không chút nương tay nào.
Nhưng Thiên Ninh hoàn toàn không quan tâm, cậu ta liên tiếp vung tới 12 nhát kiếm, mỗi nhát kiếm vô cùng bất chấp, không chút nương tay.
Thiếu gia nhà họ Ngô né được đến nhát thứ tám, nhưng nhát thứ chín thì ngay trong gang tấc, hắn như thể không còn cách nào nữa, trong lòng thầm thốt lên: “Không hay rồi, mình sẽ chết ở đây mất”.
Thanh kiếm như một con hổ dữ sổ lồng, cứ thế hùng hổ lao thẳng về phía trước.
Nhưng khi hắn đã xác định chết, thì mũi kiếm lại dừng trước ngực hắn, chứ không đâm tiếp.
Thiếu gia nhà họ Ngô đứng hình tại chỗ, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Thiên Ninh, Thiên Ninh vẫn khuôn mặt đó, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.
Thiên Ninh lạnh lùng nói: “Tôi không giết anh”.
Chỉ một câu nói này, chứ Thiên Ninh cũng không nói ra bất kỳ lý do gì, cậu ta thu lại kiếm, rồi đi tới bên cạnh xe chở đồ ăn.
Thoát chết trong gang tấc, thiếu gia nhà họ Ngô cũng kinh hoàng vã đầy mồ hôi, chỉ là không còn suy nghĩ đối kháng với Thiên Ninh nữa.
Còn Thiên Ninh đã tiếp tục đẩy xe chờ đồ ăn đi về phía cửa sau.
“Giúp tôi chăm sóc cô ấy cho tốt”, hắn cố gắng hét lên một câu.
Nhưng Thiên Ninh lại như không hề nghe thấy.
Thiên Ninh đã giải quyết được rắc rối của cậu ta, nhưng Trần Phong lại không may mắn như vậy.
Võ nghệ của Thiên Tầm Nghệ tuyệt đối cao hơn Trần Phong, nếu không dựa vào công pháp xoay chuyển tình thế, thì Trần Phong đã không thể đánh lại được đối phương.
Chiêu vừa rồi của anh lại một lần nữa bị Thiên Tầm Nghệ nhẹ nhàng hóa giải, thậm chí một chưởng của Thiên Tầm Nghệ còn ép anh lùi về phía sau.
“Nhà họ Thiên quả nhiên lợi hại!”, Trần Phong khen ngợi.
Thiên Tầm Nghệ cũng dừng tay lại, chỉ đề phòng Trần Phong tiếp tục gây rắc rối cho Lý Thích Chi, anh ta chấp nhận lời khen ngợi của Trần Phong một cách không hề khiêm tốn.
“Nếu anh Trần muốn lĩnh giáo thêm võ công của nhà họ Thiên chúng tôi, tôi có thể tiếp anh bất cứ lúc nào, chỉ là chuyện hôm nay vẫn mong anh Trần nể mặt nhà họ Thiên chúng tôi mà tạm thời ngưng lại. Còn sau này hai người giải quyết như thế nào thì nhà họ Thiên chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay can thiệp”.
Trần Phong dự đoán lúc này chắc Thiên Ninh cũng đã chạy thoát khỏi đây, chỉ là chuyện giết Lý Thích Chi vẫn bị ngăn lại, anh cảm thấy hơi đáng tiếc.
Anh đã không còn vẻ kiên quyết như lúc đầu nữa, chỉ dưng dưng nói: “Nếu anh đã nói vậy thì tôi tạm thời không lấy mạng của ông ta nữa. Chỉ là muốn ông ta nhớ cho kỹ, cái mạng kia tạm thời để ở chỗ ông ta, tôi sẽ qua đó lấy bất cứ lúc nào đấy”.
Nghe thấy lời nói của Trần Phong. Thiên Tầm Nghệ chỉ cười một cái, còn rốt cuộc ai lấy mạng của ai thì anh ta không hề quan tâm.
Chương 870: Vợ sắp cưới
Lý Thích Chi tức nổ mắt, chỉ là giờ ông ta đang trong bộ dạng thê thảm, nên thực sự không thể nói ra bất cứ câu nói hung hãn nào.
Trận gây náo loạn có hơi khó hiểu này cũng kết thúc một cách khó hiểu như vậy.
Chờ đến khi mọi người dần dần ra về hết, Trần Phong không dám ở lại thêm một phút nào nữa, anh nhân lúc không ai để ý, âm thầm chạy ra phía cửa chính.
Nếu chờ cho nhà họ Thiên phát hiện ra có người mất tích, đương nhiên sẽ liên tưởng đến anh, nếu không khó mà giải thích được hành động gây hỗn loạn vô nghĩa kia của Trần Phong.
Chờ khi ra đến cửa chính, những quan khách đến đây đều tự lái xe về, Trần Phong đứng bên lề đường bắt đại một xe.
Người đó cũng tốt bụng, cho Trần Phong đi nhờ.
Đối phương có đưa bạn gái đi cùng, anh ta trông khoảng hơn 40 tuổi, nhưng cô gái kia lại chỉ mới hơn 20 tuổi là cùng, hai người trông giống bố con, nhưng nhìn bề ngoài lại không thấy có điểm gì giống nhau cả, cô gái lái xe, người đàn ông thì ngồi bên ghế lái phụ.
Lúc còn ở bên ngoài xe, Trần Phong đã để ý hai người này rồi, người đàn ông chắc là dân kinh doanh, chiếc xe mà họ đi không đắt, nhưng người bình thường khó mà mua được.
Sau khi Trần Phong vẫy xe, anh ta rất nhiệt tình, tươi cười bảo Trần Phong lên xe, nhưng nhìn thì thấy nụ cười kia chỉ mang tính chất lịch sự xã giao, có thể đã quen với việc niềm nở trước mặt người khác, nên anh ta không thể là một nhân vật lợi hại được.
Còn cô gái kia chỉ hơi nhìn thoáng qua, cũng khá xinh, nhưng không có cảm giác là một đẹp đến mức động lòng người.
Sau khi Trần Phong lên xe, liền cảm ơn: “Cảm ơn anh nhé, nếu không tôi không biết về kiểu gì”.
Người đàn ông trung niên đó cũng cười nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, chỉ là không ngờ lại gặp cậu Trần ở đây”.
Trần Phong tò mò hỏi: “Sao vậy, anh biết tôi à?”.
Anh không ngờ đối phương lại biết anh, trong khi anh không hề biết đối phương.
Người đàn ông trung niên nói: “Cậu Trần đúng là hay quên, năm ngoái chúng ta từng gặp nhau rồi, chính là ở Yên Kinh đó, hôm ấy tôi và cậu Trần cũng có nói chuyện với nhau vài câu nữa”.
Trần Phong vẫn chưa nhớ ra được, chỉ mỉm cười khách sáo: “Ừ, bảo sao tôi lại thấy anh quen như vậy”.
Đối phương chắc chắn có thể nhìn ra được Trần Phong đang giả vờ, nhưng cũng không vạch trần anh ra, chỉ cười nói: “Hôm nay trước khi tới đây tôi còn nghĩ đến đây liệu có gặp cậu Trần không, không ngờ tôi lại gặp được thật, dù sao những nơi như thế này, nhà họ Thiên chắc chắn sẽ mời cậu Trần đến”.
Trần Phong nói: “Chỉ là đúng lúc ở đây nên mới đến thôi”.
Đối phương nói: “Cậu Trần là người làm việc lớn, các giao dịch toàn hàng triệu tệ trở lên, tất nhiên đâu thể nhàn rỗi như chúng tôi được, chỉ là nhà họ Thiên là gia tộc lớn trong hoang mạc, chúng tôi cũng là muốn mở rộng thị trường trong hoang mạc này nên mới đến chúc mừng họ”.
Trần Phong thực sự không biết anh ta nói những điều này làm gì, nhưng trông anh ta lại vô cùng hăng hái, cô gái lái xe thỉnh thoảng lại nhìn Trần Phong qua gương chiếu hậu, nhưng Trần Phong coi như không nhìn thấy, chỉ thỉnh thoảng trả lời qua loa với người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông trung niên lại nói: “Được tiếp xúc gần với cậu Trần thế này đúng là vinh dự của lão Đông tôi, tôi luôn lấy cậu Trần làm tấm gương, những chuyện mà cậu làm thì tôi cũng có biết ít nhiều, như chuyện mà cậu làm ở Thương Châu ấy, thực sự rất có khí phách”.
Trần Phong cười ha ha nói: “Không ngờ tôi cũng có người ngưỡng mộ, giờ tôi mới biết đấy”.
Người đàn ông nói rất thật thà: “Cậu Trần, cậu lợi hại như vậy đương nhiên là có người ngưỡng mộ cậu rồi, cậu không biết đấy thôi, khi tôi ở Yên Kinh thường xuyên nghe thấy mọi người nhắc đến cậu, có người còn đem cậu so sánh với doanh nhân đại tài Hồ Tuyết Nham, nói cậu là Hồ Tuyết Nham của thế kỷ 21, không ai có thể sánh được với khả năng kiếm tiền của cậu. Chỉ cần động tay một cái thì lượng tiền thu về là vô kể”.
Anh ta càng lúc càng nói quá lên, đến Trần Phong còn cảm thấy anh ta nói chuyện không có chủ đề không có trọng điểm gì cả, chỉ cứ thế nói mãi không ngớt.
Ánh mắt của Trần Phong lại một lần nữa nhìn sang hướng khác, ví dụ như cô gái mặc đồ trễ ngực kia.
Còn cô gái kia chú ý thấy Trần Phong nhìn cô ta, lập tức nháy mắt với Trần Phong, nhếch miệng cười, thần thái tràn đầy khêu gợi, chỉ còn thiếu nước cô ta nói thẳng với Trần Phong là cô ta muốn Trần Phong, nếu không phải đang ở trong xe Trần Phong nghĩ cô ta sẽ vồ đến anh ngay.
Anh cảm thấy sắp không chịu nổi đôi nam nữ này rồi.
Người đàn ông liến thoắng nói khiến anh không nói nổi câu nào, còn người phụ nữ thì anh cũng không dám nhìn cô ta nữa.
Đang ngồi chán nản, anh liền để ý thấy xe đi về phía trông có vẻ hoang vu.
Trần Phong ngắt lời người đàn ông luôn miệng kia, anh thắc mắc nói: “Chúng ta đang đi đâu thế, tôi chỉ cần đến khách sạn gần đây là được”.
Nhưng đối phương hình như hoàn toàn không để ý đến câu nói của Trần Phong, cứ tiếp tục nói anh ta gặp đc Trần Phong cảm thấy vui như thế nào, bản thân học được gì từ Trần Phong.
Anh cảm thấy rất kỳ lạ, Trần Phong hướng về phía trước kéo cổ áo của người đàn ông rồi nghiêm túc nỏi: “Anh là ai?”.
Người đàn ông bị Trần Phong kéo như vậy cũng không phản kháng, chỉ cười nói: “Trần Phong, quả nhiên cậu vẫn chưa nhớ ra tôi là ai”.
Bị hỏi đột ngột như vậy, Trần Phong cũng sững sờ, nhưng sau đó anh nói: “Anh muốn làm gì? Dừng xe lại, nếu không tôi sẽ giết anh”.
Cô gái dường như cũng chưa phản ứng kịp, Trần Phong hét với cô ta, cô ta sợ đến mức không biết điều khiển thế nào nữa, chỉ biết cứ thế lái xe về phía trước.
Miệng thì không ngừng kêu hét ‘đừng, đừng’.
Không quan tâm gì nữa, một tay khác của Trần Phong đã nắm được tóc của cô ta, kéo cô ta lại, vô lăng đột nhiên bị mất kiểm soát, chiếc xe Mercedes bị văng về một phía.
Nhưng may mà cô ta khống chế được, xe không bị đâm ra phía hẳn ngoài.
Hai bên đường đều sông, Trần Phong cũng không muốn bị rơi xuống nước lúc này, anh đành bực mình buông cô gái kia ra.
Chỉ là với người đàn ông này, anh đã bóp chặt cổ của đối phương, chiếc cổ béo ục bị bóp đến mức một lớp mỡ dày bị đẩy ra phía sau gáy.
Mặt người đàn ông cũng đỏ bừng lên, Trần Phong hung dữ hỏi: “Anh có tin tôi sẽ giết anh không?”.
Nhưng anh ta hình như không hề có chút sợ hãi, cho dù Trần Phong chỉ cần hơi dùng thêm sức là anh ta sẽ chết.
Còn lúc này, cô gái cuối cùng đã ổn định lại, cô ta từ từ cho xe dừng lại bên đường.
Trần Phong thấy xe đã dừng lại mới hơi cảm thấy yên tâm, nhưng tay anh vẫn không rời khỏi cổ của người đàn ông kia.
“Vậy anh đi chết đi.... sao? Từ lúc nào anh lại...”.
Bàn tay bóp chặt đối phương đã buông ra, khắp người Trần Phong đều cảm thấy tê dại, anh không ngờ đối phương đã ra tay với anh từ trước.
Người đàn ông vừa bị bóp cổ lúc này đang ho sặc sụa ở đó, cô gái thì co lại vào một góc, như thể biết Trần Phong đã trúng độc nên không còn sợ như trước nữa, ít nhất không trốn ra khỏi xe.
Trần Phong ngã ra phía sau, cảm giác như bị gây mê vậy, ý thức cũng đã mất đi, anh không muốn như vậy, nhưng có vùng vẫy thế nào cũng vô dụng, anh cũng không hiểu vì sao chỉ đi nhờ xe thôi cũng gặp phải chuyện như thế này.
Đến những mơ hồ cuối cùng cũng đã mất đi, anh hoàn toàn chìm trong hôn mê.
Chương 871: Đi nhờ xe
Trong mật thất đen kịt, bốn phía không có chút ánh sáng nào, bầu không khí ngập tràn mùi hôi thối ẩm mốc vì nhiều năm không có ánh sáng.
Một con chuột đang chít chít gặm nhấm gì đó, đột nhiên tiếng két chói tai phát ra từ bản lề cánh cửa gỗ khiến con chuột sợ quá mà chạy mất.
Cánh cửa gỗ mở ra, có người bật công tắc đèn ở góc tường, một ngọn đèn có ánh sáng mờ ảo treo giữa mật thất, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy, chứ không nhìn rõ được.
Trần Phong bị trói, ngồi trên chiếc ghế duy nhất ở giữa mật thất, đỉnh đầu anh là ngọn đèn vừa được bật sáng, anh cúi gục đầu xuống, xem ra vẫn đang trong hôn mê.
Người vừa bước vào mặc áo choàng và đội mũ rộng vành, toàn thân che kín, cũng không biết là nam hay nữ, gầy hay béo.
Hắn đi đến trước mặt Trần Phong, đưa một thứ gì đó đến trước mũi của Trần Phong, một lúc sau, Trần Phong từ từ tỉnh dậy, chỉ là đầu anh đau như búa bổ.
Chờ Trần Phong tỉnh lại, người đội mũ rộng vành kia liền lùi về phía sau vài bước, giữ khoảng cách với Trần Phong.
Trần Phong mở mắt ra, thấy bản thân bị trói, cũng coi như có thể giữ được bình tĩnh, anh giãy giụa một lúc, thấy không thoát ra được nên bỏ cuộc luôn.
Nhìn ra bốn phía, anh đương nhiên là nhìn thấy người bí mật đang đứng trước mặt anh, nhưng ánh mắt của anh không dừng lại, tiếp tục đưa mắt nhìn bốn phía, nhận ra chỗ mà bản thân anh đang ở chỉ là một căn phòng kín mít, lúc này mới đưa mắt nhìn sang đối phương.
Người kia cũng chờ đến khi Trần Phong ổn định lại mới lên tiếng: “Chào cậu”.
Lời chào của hắn, giọng nói cố tình nén xuống, nên vẫn chưa phân biệt được giới tính của hắn.
Trần Phong nói: “Không cần chào, chỉ là không biết anh là ai, còn đôi nam nữ kia đâu rồi?”.
Trần Phong không hề sợ hãi vì bị trói ở đây, anh biết bản thân anh có sợ đi chăng nữa thì cũng vô ích.
Người đó nói: “Bọn họ đã bán cậu cho tôi rồi, chỉ với giá rất rẻ. Còn hiện tại cậu là của tôi, nhưng giờ tôi không hề muốn giết cậu, tôi sẽ để cho cậu sống, sống mãi”.
Trần Phong không thể hiểu nổi ý của hắn, ít nhất là không thể hiểu được vì sao anh lại bị bán đi.
Anh nói: “Nếu anh đã không muốn giết tôi, vậy chắc chắn là có mục đích khác, tiền à? Hay là gì?”.
Trần Phong luôn cố nhìn vào phần lộ ra của đối phương, nhưng ánh đèn lại chỉ chiếu thẳng mặt anh, còn vị trí mà người kia đứng khiến Trần Phong không thể nhìn rõ mặt hắn được.
“Tiền sao? Tôi biết cậu có rất nhiều tiền, nhưng tôi không cần”.
Trần Phong nhìn hắn một cái rồi nói: “Nếu không phải vì tiền, thì tôi chả có tác dụng gì đối với anh cả”.
“Không, cậu rất có tác dụng. Những thứ mà cậu biết, bí mật trên cơ thể cậu, và những người mà cậu muốn có được”.
Cuối cùng Trần Phong cũng bị câu nói này làm cho lay động, anh cũng không thể bình tĩnh được nữa, liền chất vấn: “Anh rốt cuộc là ai?”.
Người kia bật cười nói: “Ha ha, cậu kích động rồi, cậu đã biết là tôi biết bí mật trên cơ thể cậu, đây là bí mật của chính cậu, nhưng cậu chưa bao giờ nói cho người khác, nhưng tôi lại biết. Cậu hỏi tôi là ai à, tôi đương nhiên là một người đã chú ý cậu lâu lắm rồi”.
Hắn gằn giọng hỏi: “Cậu đang sợ sao?”.
Trần Phong thực sự cảm thấy hơi sợ, anh biết bí mật lớn nhất của bản thân anh là gì, cũng giống như hắn nói vậy, anh chưa từng nói bí mật này với bất kỳ ai hết.
Nhưng Trần Phong chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, chứ không trả lời câu hỏi của hắn. https://vietwriter.vn/threads/long-te-full-dich.6015/page-679#post-2049056
Hắn cũng dửng dưng nói: “Cậu là một người có tội nghiệt rất nặng, là kẻ ác giữa trời đất, trên người cậu tỏa ra mùi thối rữa, đã bắt đầu sinh ra bọ, nhưng không ai nhìn thấy cả, càng không có ai lựa chọn làm cho cậu tỉnh lại, bọn họ chỉ giả vờ như không nhìn thấy, bọn họ cũng có tội ác như cậu”.
Như thể Trần Phong đã làm chuyện gì khiến người ta căm hận đến tận xương tủy vậy, hắn quở trách Trần Phong, thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi đã làm sai điều gì sao...?”, Trần Phong hỏi.
“Cậu câm miệng!”.
Khi Trần Phong còn chưa hỏi hết câu, hắn đã tức giận ngắt lời anh.
Trần Phong cũng chỉ là muốn hỏi tội nghiệt của anh mà hắn nói là gì, chứ anh cũng không đủ kiên nhẫn để quan tâm những chuyện này.
“Người mang tội nghiệt, cậu đã không có quyền để chống đối nữa, thứ đang chờ đợi cậu chỉ có sự giày vò mà thôi”.
Trần Phong cũng không nói gì nữa, anh biết nếu anh có nói thì đối phương cũng sẽ không cho vào tai, anh đành đi một bước tính một bước vậy.
Và lúc này cánh cửa gỗ nhìn mờ ảo kia lại một lần nữa vọng đến tiếng mở cửa, Trần Phong tò mò nhìn qua, lúc này lại có một người mặc áo khoác đội mũ rộng vành đi tới.
Chiều cao của hắn hình như thấp hơn người đang đứng trước mặt Trần Phong đây, sau khi đi vào hắn chỉ nhìn Trần Phong một cái rồi đi đến trước mặt người kia.
Ghé tai thì thầm với người kia vài câu rồi quay người đi ra.
Cửa không hề được đóng lại, giống như để sẵn cho người bên trong vậy.
“Chờ đi, thời gian của cậu sắp đến rồi”.
Nói xong, hắn cũng rời khỏi căn phòng đó, trước đi khi, hắn tắt đèn, đồng thời kéo cánh cửa gỗ đóng lại.
Nơi đây lại trở về một màu đen kịt, mùi hôi thối vẫn còn đó, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chuột chạy qua lại, Trần Phong như thể lại chìm vào giấc ngủ, anh cũng không có động tĩnh gì nữa.
Không biết chờ bao lâu, âm thanh cánh cửa gỗ mở ra lại vang lên.
Nhưng người đi vào còn chưa kịp phản ứng gì, trước mặt là một màu đen kịt khiến hắn ngã mạnh xuống nền nhà.
Đó là do Trần Phong đánh ngất hắn, nhìn thấy đồ ăn rơi trên nền nhà, người này chỉ là một người đưa cơm thôi.
Trần Phong không có nhiều thời gian, khi nghe tiếng cửa mở, anh liền đảo ngược công pháp trong tích tắc, sự yếu ớt của cơ thể anh lập tức biến mất, và anh cũng có thể thoát ra khỏi sợi dây đang trói anh.
Nhưng công pháp chỉ có trong nửa tiếng, anh cần trốn thoát khỏi đây trong nửa tiếng đó.
Mở cánh cửa gỗ ra, trước mặt là một con đường tối om, nhìn đến tận cuối đường cũng không thấy có một tia sáng, mà giống như đang đi dưới lòng đất.
Trần Phong cũng không do dự gì, men theo con đường tối om đó đi về phía trước, hai bên đường hình như cũng toàn là những nơi giống như Trần Phong vừa bị nhốt, đều là những cánh cửa gỗ cũ kỹ mục nát.
Trần Phong không hề dừng lại, mạnh mẽ lao về phía trước, công pháp khiến anh không thể kiềm chế được, những bước chạy huỳnh huỵch trong con đường hầm khiến bức tường hai bên không ngừng rung lắc, và một lúc sau đã có người phát hiện ra anh.
Còn chưa chạy đến cuối đường liền có người đứng ở đó chờ sẵn.
Trong màn đen kịt không nhìn rõ bóng người, vẫn là người đội mũ rộng vành như thế, chỉ là trong một giây hai người đứng phía cuối đường đó đã bị vặn gãy cổ, ngã gục xuống đất.
Trần Phong không hề dừng lại vì bọn họ, anh tiếp tục lao về phía trước, cùng với những tiếng bước chân phát ra, có càng nhiều người đến chặn anh hơn, nhưng Trần Phong giống như sát thần vậy, không ai có thể ngăn được bước chân của anh.
Nhưng thế giới dưới đất này lại như một mê cung, phía sau anh toàn những thi thể, và phía trước thì không thấy lối ra.
Một bóng người đột nhiên ra tay chặn trước mặt anh, một chưởng của hắn ép Trần Phong lùi về phía sau.
Chương 872: Mật thất dưới lòng đất
Thiên Ninh ở bên đường đang từ từ đẩy xe chở đồ ăn, đi đến ven đường, cúi đầu xuống, thỉnh thoảng lại nhìn những người bên đường.
Cậu ta mặc đồng phục của nhân viên phục vụ, công viên vốn không có mấy người, nên cũng không bị gây sự chú ý gì.
Thiên Ninh liền thả lỏng bản thân hơn.
Nhưng cậu ta vẫn dừng lại, đầu đường phía trước có một người đàn ông đứng đó, như thể đang đứng chờ cậu ta.
Thiếu gia nhà họ Ngô, toàn bộ quan khách trong buổi tiệc ngày hôm nay đều không biết hắn, nhưng Thiên Ninh lại biết, thậm chí còn biết từ trước.
Hắn vẫn mặc bộ lễ phục màu trắng trên người, như thể vì chờ Thiên Ninh nên còn không cả kịp thay quần áo.
“Người mà cậu muốn đưa đi là vợ sắp cưới của tôi, tôi đành phải ngăn cậu lại”.
Cho dù là vậy, khi hắn nói vẫn hơi nở nụ cười.
Đúng như kế hoạch đã cùng Trần Phong chuẩn bị từ trước, lúc này, người nấp phía dưới xe chở đồ ăn chính là cô gái kia, cô ta không từ chối lời van nài của Thiên Ninh, muốn cùng Thiên Ninh trốn khỏi nơi đây.
Thiên Ninh nhìn người đàn ông trước mặt, sắc mặt hắn sa sầm lại lạnh lùng nói: “Cô ấy sẽ không đi cùng cậu đâu, cô ấy cũng không thuộc về cậu”.
Thiếu gia nhà họ Ngô chỉ vào chiếc xe chở đồ ăn của Thiên Ninh, dửng dưng nói: “Tôi không muốn tranh luận với người nhà họ Thiên, bỏ xe chở đồ ăn lại, cậu có thể đi được rồi đấy”.
Nhưng Thiên Ninh bám chặt lấy xe chở đồ ăn, không hề có dấu hiệu muốn buông ra.
Thiếu gia nhà họ Ngô lại một lần nữa lên tiếng: “Vậy thì đừng trách tôi phải ra tay”.
Nói xong, hắn lao đến trước mặt Thiên Ninh, một tay tóm chặt lấy cổ tay Thiên Ninh, như thể muốn cậu ta buông tay ra.
Thiên Ninh cũng lập tức đưa tay ra đỡ, động tác của cậu ta cũng vô cùng nhanh, hất cánh tay giơ đến của đối phương, đồng thời còn đá thêm một cái ép đối phương lùi ra phía sau.
Chỉ trong phút chốc hai người đã đánh được mười mấy chiêu, không ai chịu nhún nhường ai cả.
Về thực lực thì thiếu gia nhà họ Ngô chắc cũng chỉ là giai đoạn cuối Hóa Kình, không chênh lệch so với Thiên Ninh là mấy.
Hắn không thắng được nên đành chủ động lùi về phía sau, lùi được bảy tám bước hắn mới nói: “Quả nhiên là người có hi vọng đạt đến cảnh giới tông sư nhất của nhà họ Thiên trong một năm năm nay, mới trẻ tuổi như vậy đã đến cảnh giới giai đoạn cuối rồi. Tôi không ngờ lại là cậu muốn đưa vợ sắp cưới của tôi đi”.
Không khó để đoán ra được thân phận của Thiên Ninh, thực lực và tuổi tác, thêm vào thân phận của nhà họ Thiên, đương nhiên dễ dàng đoán được đó là Thiên Ninh cậu ta rồi.
Nhưng giờ đây Thiên Ninh không quan tâm, khi cậu ta muốn đưa cô gái này đi, cậu ta đã xác định sẽ bị nhà họ Thiên và nhà họ Ngô nhắm đến, chỉ là người đàn ông trước mặt đây, nếu cậu ta không giải quyết được hắn thì không thể rời khỏi đây.
“Nhưng cho dù cậu rất mạnh, hôm nay cậu cũng không thể rời khỏi được đây đâu”, thiếu gia nhà họ Ngô nói tiếp, hắn cười một cách khinh bỉ, hắn không hề quan tâm đến cô gái bên trong xe chở đồ ăn, mà như thể hắn có hứng thú với Thiên Ninh hơn.
Trong lòng Thiên Ninh sốt ruột, chỉ là cậu ta đã không còn lựa chọn nào khác, hoặc là quyết chí tiến lên, hoặc là suốt đời bị nhà họ Thiên kìm kẹp.
Buông tay ra khỏi xe, cậu ta cúi đầu vén tấm vải che ra, cô gái lúc này đang ngồi yên lặng bên trong, hai tay ôm đầu gối, chỉ là không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Và lúc này Thiên Ninh thò đầu vào, cô ta cũng thắc mắc nhìn Thiên Ninh, như thể muốn hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Thiên Ninh chưa chờ cho cô ta hỏi, đã nhẹ nhàng lên tiếng: “Không sao, chị cứ tin ở em”.
Ánh mắt của Thiên Ninh nhìn cô ta một cách kiên định, ánh mắt này cô ta chưa bao giờ nhìn thấy, lúc này như thể đã tiếp thêm sức mạnh, thế là cô ta gật đầu đáp lại Thiên Ninh.
Thiên Ninh lấy thanh kiếm bên cạnh cô ta ra, phần lớn thời gian của cậu ta đều mang theo thanh kiếm dài bên mình, thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm sáng loáng, âm thanh sắc bén như tiếng thét vang cả không trung.
Đánh đấm tay chân chưa bao giờ là sở trường của Thiên Ninh, đánh kiếm mới là sở trường của cậu ta.
Thiếu gia nhà họ Ngô sững sờ nhìn Thiên Ninh, lúc này khí chất của Thiên Ninh đã hoàn toàn thay đổi.
Nếu vừa rồi Thiên Ninh vẫn chỉ là một con người, thì bây giờ lại là một tảng băng lạnh, lạnh đến mức không hề có chút tình cảm nào, cả thế giới lúc này dường như chỉ còn lại thanh kiếm trong tay cậu ta.
Thiếu gia nhà họ Ngô nuốt nước bọt, hắn cảm thấy áp lực, chưa cho hắn thời gian để suy nghĩ nhiều, thanh kiếm dài củaa Thiên Ninh đã kề sát người hắn.
Một nhát chém đến, lại tiếp một nhát khác, liên tiếp không ngừng.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy thanh kiếm nào nhanh như vậy, cũng chưa bao giờ gặp người nào đánh kiếm lợi hại như thế.
“Cậu định giết tôi?”, thiếu gia nhà họ Ngô hét lên.
Thanh kiếm lướt qua cuống họng của thiếu gia nhà họ Ngô, để lại một vết máu, đây là một chiêu giết người, một chiêu đầy sát khí không chút nương tay nào.
Nhưng Thiên Ninh hoàn toàn không quan tâm, cậu ta liên tiếp vung tới 12 nhát kiếm, mỗi nhát kiếm vô cùng bất chấp, không chút nương tay.
Thiếu gia nhà họ Ngô né được đến nhát thứ tám, nhưng nhát thứ chín thì ngay trong gang tấc, hắn như thể không còn cách nào nữa, trong lòng thầm thốt lên: “Không hay rồi, mình sẽ chết ở đây mất”.
Thanh kiếm như một con hổ dữ sổ lồng, cứ thế hùng hổ lao thẳng về phía trước.
Nhưng khi hắn đã xác định chết, thì mũi kiếm lại dừng trước ngực hắn, chứ không đâm tiếp.
Thiếu gia nhà họ Ngô đứng hình tại chỗ, từ từ ngẩng đầu lên nhìn Thiên Ninh, Thiên Ninh vẫn khuôn mặt đó, từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi.
Thiên Ninh lạnh lùng nói: “Tôi không giết anh”.
Chỉ một câu nói này, chứ Thiên Ninh cũng không nói ra bất kỳ lý do gì, cậu ta thu lại kiếm, rồi đi tới bên cạnh xe chở đồ ăn.
Thoát chết trong gang tấc, thiếu gia nhà họ Ngô cũng kinh hoàng vã đầy mồ hôi, chỉ là không còn suy nghĩ đối kháng với Thiên Ninh nữa.
Còn Thiên Ninh đã tiếp tục đẩy xe chờ đồ ăn đi về phía cửa sau.
“Giúp tôi chăm sóc cô ấy cho tốt”, hắn cố gắng hét lên một câu.
Nhưng Thiên Ninh lại như không hề nghe thấy.
Thiên Ninh đã giải quyết được rắc rối của cậu ta, nhưng Trần Phong lại không may mắn như vậy.
Võ nghệ của Thiên Tầm Nghệ tuyệt đối cao hơn Trần Phong, nếu không dựa vào công pháp xoay chuyển tình thế, thì Trần Phong đã không thể đánh lại được đối phương.
Chiêu vừa rồi của anh lại một lần nữa bị Thiên Tầm Nghệ nhẹ nhàng hóa giải, thậm chí một chưởng của Thiên Tầm Nghệ còn ép anh lùi về phía sau.
“Nhà họ Thiên quả nhiên lợi hại!”, Trần Phong khen ngợi.
Thiên Tầm Nghệ cũng dừng tay lại, chỉ đề phòng Trần Phong tiếp tục gây rắc rối cho Lý Thích Chi, anh ta chấp nhận lời khen ngợi của Trần Phong một cách không hề khiêm tốn.
“Nếu anh Trần muốn lĩnh giáo thêm võ công của nhà họ Thiên chúng tôi, tôi có thể tiếp anh bất cứ lúc nào, chỉ là chuyện hôm nay vẫn mong anh Trần nể mặt nhà họ Thiên chúng tôi mà tạm thời ngưng lại. Còn sau này hai người giải quyết như thế nào thì nhà họ Thiên chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhúng tay can thiệp”.
Trần Phong dự đoán lúc này chắc Thiên Ninh cũng đã chạy thoát khỏi đây, chỉ là chuyện giết Lý Thích Chi vẫn bị ngăn lại, anh cảm thấy hơi đáng tiếc.
Anh đã không còn vẻ kiên quyết như lúc đầu nữa, chỉ dưng dưng nói: “Nếu anh đã nói vậy thì tôi tạm thời không lấy mạng của ông ta nữa. Chỉ là muốn ông ta nhớ cho kỹ, cái mạng kia tạm thời để ở chỗ ông ta, tôi sẽ qua đó lấy bất cứ lúc nào đấy”.
Nghe thấy lời nói của Trần Phong. Thiên Tầm Nghệ chỉ cười một cái, còn rốt cuộc ai lấy mạng của ai thì anh ta không hề quan tâm.
Chương 870: Vợ sắp cưới
Lý Thích Chi tức nổ mắt, chỉ là giờ ông ta đang trong bộ dạng thê thảm, nên thực sự không thể nói ra bất cứ câu nói hung hãn nào.
Trận gây náo loạn có hơi khó hiểu này cũng kết thúc một cách khó hiểu như vậy.
Chờ đến khi mọi người dần dần ra về hết, Trần Phong không dám ở lại thêm một phút nào nữa, anh nhân lúc không ai để ý, âm thầm chạy ra phía cửa chính.
Nếu chờ cho nhà họ Thiên phát hiện ra có người mất tích, đương nhiên sẽ liên tưởng đến anh, nếu không khó mà giải thích được hành động gây hỗn loạn vô nghĩa kia của Trần Phong.
Chờ khi ra đến cửa chính, những quan khách đến đây đều tự lái xe về, Trần Phong đứng bên lề đường bắt đại một xe.
Người đó cũng tốt bụng, cho Trần Phong đi nhờ.
Đối phương có đưa bạn gái đi cùng, anh ta trông khoảng hơn 40 tuổi, nhưng cô gái kia lại chỉ mới hơn 20 tuổi là cùng, hai người trông giống bố con, nhưng nhìn bề ngoài lại không thấy có điểm gì giống nhau cả, cô gái lái xe, người đàn ông thì ngồi bên ghế lái phụ.
Lúc còn ở bên ngoài xe, Trần Phong đã để ý hai người này rồi, người đàn ông chắc là dân kinh doanh, chiếc xe mà họ đi không đắt, nhưng người bình thường khó mà mua được.
Sau khi Trần Phong vẫy xe, anh ta rất nhiệt tình, tươi cười bảo Trần Phong lên xe, nhưng nhìn thì thấy nụ cười kia chỉ mang tính chất lịch sự xã giao, có thể đã quen với việc niềm nở trước mặt người khác, nên anh ta không thể là một nhân vật lợi hại được.
Còn cô gái kia chỉ hơi nhìn thoáng qua, cũng khá xinh, nhưng không có cảm giác là một đẹp đến mức động lòng người.
Sau khi Trần Phong lên xe, liền cảm ơn: “Cảm ơn anh nhé, nếu không tôi không biết về kiểu gì”.
Người đàn ông trung niên đó cũng cười nói: “Chuyện nhỏ thôi mà, chỉ là không ngờ lại gặp cậu Trần ở đây”.
Trần Phong tò mò hỏi: “Sao vậy, anh biết tôi à?”.
Anh không ngờ đối phương lại biết anh, trong khi anh không hề biết đối phương.
Người đàn ông trung niên nói: “Cậu Trần đúng là hay quên, năm ngoái chúng ta từng gặp nhau rồi, chính là ở Yên Kinh đó, hôm ấy tôi và cậu Trần cũng có nói chuyện với nhau vài câu nữa”.
Trần Phong vẫn chưa nhớ ra được, chỉ mỉm cười khách sáo: “Ừ, bảo sao tôi lại thấy anh quen như vậy”.
Đối phương chắc chắn có thể nhìn ra được Trần Phong đang giả vờ, nhưng cũng không vạch trần anh ra, chỉ cười nói: “Hôm nay trước khi tới đây tôi còn nghĩ đến đây liệu có gặp cậu Trần không, không ngờ tôi lại gặp được thật, dù sao những nơi như thế này, nhà họ Thiên chắc chắn sẽ mời cậu Trần đến”.
Trần Phong nói: “Chỉ là đúng lúc ở đây nên mới đến thôi”.
Đối phương nói: “Cậu Trần là người làm việc lớn, các giao dịch toàn hàng triệu tệ trở lên, tất nhiên đâu thể nhàn rỗi như chúng tôi được, chỉ là nhà họ Thiên là gia tộc lớn trong hoang mạc, chúng tôi cũng là muốn mở rộng thị trường trong hoang mạc này nên mới đến chúc mừng họ”.
Trần Phong thực sự không biết anh ta nói những điều này làm gì, nhưng trông anh ta lại vô cùng hăng hái, cô gái lái xe thỉnh thoảng lại nhìn Trần Phong qua gương chiếu hậu, nhưng Trần Phong coi như không nhìn thấy, chỉ thỉnh thoảng trả lời qua loa với người đàn ông trung niên kia.
Người đàn ông trung niên lại nói: “Được tiếp xúc gần với cậu Trần thế này đúng là vinh dự của lão Đông tôi, tôi luôn lấy cậu Trần làm tấm gương, những chuyện mà cậu làm thì tôi cũng có biết ít nhiều, như chuyện mà cậu làm ở Thương Châu ấy, thực sự rất có khí phách”.
Trần Phong cười ha ha nói: “Không ngờ tôi cũng có người ngưỡng mộ, giờ tôi mới biết đấy”.
Người đàn ông nói rất thật thà: “Cậu Trần, cậu lợi hại như vậy đương nhiên là có người ngưỡng mộ cậu rồi, cậu không biết đấy thôi, khi tôi ở Yên Kinh thường xuyên nghe thấy mọi người nhắc đến cậu, có người còn đem cậu so sánh với doanh nhân đại tài Hồ Tuyết Nham, nói cậu là Hồ Tuyết Nham của thế kỷ 21, không ai có thể sánh được với khả năng kiếm tiền của cậu. Chỉ cần động tay một cái thì lượng tiền thu về là vô kể”.
Anh ta càng lúc càng nói quá lên, đến Trần Phong còn cảm thấy anh ta nói chuyện không có chủ đề không có trọng điểm gì cả, chỉ cứ thế nói mãi không ngớt.
Ánh mắt của Trần Phong lại một lần nữa nhìn sang hướng khác, ví dụ như cô gái mặc đồ trễ ngực kia.
Còn cô gái kia chú ý thấy Trần Phong nhìn cô ta, lập tức nháy mắt với Trần Phong, nhếch miệng cười, thần thái tràn đầy khêu gợi, chỉ còn thiếu nước cô ta nói thẳng với Trần Phong là cô ta muốn Trần Phong, nếu không phải đang ở trong xe Trần Phong nghĩ cô ta sẽ vồ đến anh ngay.
Anh cảm thấy sắp không chịu nổi đôi nam nữ này rồi.
Người đàn ông liến thoắng nói khiến anh không nói nổi câu nào, còn người phụ nữ thì anh cũng không dám nhìn cô ta nữa.
Đang ngồi chán nản, anh liền để ý thấy xe đi về phía trông có vẻ hoang vu.
Trần Phong ngắt lời người đàn ông luôn miệng kia, anh thắc mắc nói: “Chúng ta đang đi đâu thế, tôi chỉ cần đến khách sạn gần đây là được”.
Nhưng đối phương hình như hoàn toàn không để ý đến câu nói của Trần Phong, cứ tiếp tục nói anh ta gặp đc Trần Phong cảm thấy vui như thế nào, bản thân học được gì từ Trần Phong.
Anh cảm thấy rất kỳ lạ, Trần Phong hướng về phía trước kéo cổ áo của người đàn ông rồi nghiêm túc nỏi: “Anh là ai?”.
Người đàn ông bị Trần Phong kéo như vậy cũng không phản kháng, chỉ cười nói: “Trần Phong, quả nhiên cậu vẫn chưa nhớ ra tôi là ai”.
Bị hỏi đột ngột như vậy, Trần Phong cũng sững sờ, nhưng sau đó anh nói: “Anh muốn làm gì? Dừng xe lại, nếu không tôi sẽ giết anh”.
Cô gái dường như cũng chưa phản ứng kịp, Trần Phong hét với cô ta, cô ta sợ đến mức không biết điều khiển thế nào nữa, chỉ biết cứ thế lái xe về phía trước.
Miệng thì không ngừng kêu hét ‘đừng, đừng’.
Không quan tâm gì nữa, một tay khác của Trần Phong đã nắm được tóc của cô ta, kéo cô ta lại, vô lăng đột nhiên bị mất kiểm soát, chiếc xe Mercedes bị văng về một phía.
Nhưng may mà cô ta khống chế được, xe không bị đâm ra phía hẳn ngoài.
Hai bên đường đều sông, Trần Phong cũng không muốn bị rơi xuống nước lúc này, anh đành bực mình buông cô gái kia ra.
Chỉ là với người đàn ông này, anh đã bóp chặt cổ của đối phương, chiếc cổ béo ục bị bóp đến mức một lớp mỡ dày bị đẩy ra phía sau gáy.
Mặt người đàn ông cũng đỏ bừng lên, Trần Phong hung dữ hỏi: “Anh có tin tôi sẽ giết anh không?”.
Nhưng anh ta hình như không hề có chút sợ hãi, cho dù Trần Phong chỉ cần hơi dùng thêm sức là anh ta sẽ chết.
Còn lúc này, cô gái cuối cùng đã ổn định lại, cô ta từ từ cho xe dừng lại bên đường.
Trần Phong thấy xe đã dừng lại mới hơi cảm thấy yên tâm, nhưng tay anh vẫn không rời khỏi cổ của người đàn ông kia.
“Vậy anh đi chết đi.... sao? Từ lúc nào anh lại...”.
Bàn tay bóp chặt đối phương đã buông ra, khắp người Trần Phong đều cảm thấy tê dại, anh không ngờ đối phương đã ra tay với anh từ trước.
Người đàn ông vừa bị bóp cổ lúc này đang ho sặc sụa ở đó, cô gái thì co lại vào một góc, như thể biết Trần Phong đã trúng độc nên không còn sợ như trước nữa, ít nhất không trốn ra khỏi xe.
Trần Phong ngã ra phía sau, cảm giác như bị gây mê vậy, ý thức cũng đã mất đi, anh không muốn như vậy, nhưng có vùng vẫy thế nào cũng vô dụng, anh cũng không hiểu vì sao chỉ đi nhờ xe thôi cũng gặp phải chuyện như thế này.
Đến những mơ hồ cuối cùng cũng đã mất đi, anh hoàn toàn chìm trong hôn mê.
Chương 871: Đi nhờ xe
Trong mật thất đen kịt, bốn phía không có chút ánh sáng nào, bầu không khí ngập tràn mùi hôi thối ẩm mốc vì nhiều năm không có ánh sáng.
Một con chuột đang chít chít gặm nhấm gì đó, đột nhiên tiếng két chói tai phát ra từ bản lề cánh cửa gỗ khiến con chuột sợ quá mà chạy mất.
Cánh cửa gỗ mở ra, có người bật công tắc đèn ở góc tường, một ngọn đèn có ánh sáng mờ ảo treo giữa mật thất, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy, chứ không nhìn rõ được.
Trần Phong bị trói, ngồi trên chiếc ghế duy nhất ở giữa mật thất, đỉnh đầu anh là ngọn đèn vừa được bật sáng, anh cúi gục đầu xuống, xem ra vẫn đang trong hôn mê.
Người vừa bước vào mặc áo choàng và đội mũ rộng vành, toàn thân che kín, cũng không biết là nam hay nữ, gầy hay béo.
Hắn đi đến trước mặt Trần Phong, đưa một thứ gì đó đến trước mũi của Trần Phong, một lúc sau, Trần Phong từ từ tỉnh dậy, chỉ là đầu anh đau như búa bổ.
Chờ Trần Phong tỉnh lại, người đội mũ rộng vành kia liền lùi về phía sau vài bước, giữ khoảng cách với Trần Phong.
Trần Phong mở mắt ra, thấy bản thân bị trói, cũng coi như có thể giữ được bình tĩnh, anh giãy giụa một lúc, thấy không thoát ra được nên bỏ cuộc luôn.
Nhìn ra bốn phía, anh đương nhiên là nhìn thấy người bí mật đang đứng trước mặt anh, nhưng ánh mắt của anh không dừng lại, tiếp tục đưa mắt nhìn bốn phía, nhận ra chỗ mà bản thân anh đang ở chỉ là một căn phòng kín mít, lúc này mới đưa mắt nhìn sang đối phương.
Người kia cũng chờ đến khi Trần Phong ổn định lại mới lên tiếng: “Chào cậu”.
Lời chào của hắn, giọng nói cố tình nén xuống, nên vẫn chưa phân biệt được giới tính của hắn.
Trần Phong nói: “Không cần chào, chỉ là không biết anh là ai, còn đôi nam nữ kia đâu rồi?”.
Trần Phong không hề sợ hãi vì bị trói ở đây, anh biết bản thân anh có sợ đi chăng nữa thì cũng vô ích.
Người đó nói: “Bọn họ đã bán cậu cho tôi rồi, chỉ với giá rất rẻ. Còn hiện tại cậu là của tôi, nhưng giờ tôi không hề muốn giết cậu, tôi sẽ để cho cậu sống, sống mãi”.
Trần Phong không thể hiểu nổi ý của hắn, ít nhất là không thể hiểu được vì sao anh lại bị bán đi.
Anh nói: “Nếu anh đã không muốn giết tôi, vậy chắc chắn là có mục đích khác, tiền à? Hay là gì?”.
Trần Phong luôn cố nhìn vào phần lộ ra của đối phương, nhưng ánh đèn lại chỉ chiếu thẳng mặt anh, còn vị trí mà người kia đứng khiến Trần Phong không thể nhìn rõ mặt hắn được.
“Tiền sao? Tôi biết cậu có rất nhiều tiền, nhưng tôi không cần”.
Trần Phong nhìn hắn một cái rồi nói: “Nếu không phải vì tiền, thì tôi chả có tác dụng gì đối với anh cả”.
“Không, cậu rất có tác dụng. Những thứ mà cậu biết, bí mật trên cơ thể cậu, và những người mà cậu muốn có được”.
Cuối cùng Trần Phong cũng bị câu nói này làm cho lay động, anh cũng không thể bình tĩnh được nữa, liền chất vấn: “Anh rốt cuộc là ai?”.
Người kia bật cười nói: “Ha ha, cậu kích động rồi, cậu đã biết là tôi biết bí mật trên cơ thể cậu, đây là bí mật của chính cậu, nhưng cậu chưa bao giờ nói cho người khác, nhưng tôi lại biết. Cậu hỏi tôi là ai à, tôi đương nhiên là một người đã chú ý cậu lâu lắm rồi”.
Hắn gằn giọng hỏi: “Cậu đang sợ sao?”.
Trần Phong thực sự cảm thấy hơi sợ, anh biết bí mật lớn nhất của bản thân anh là gì, cũng giống như hắn nói vậy, anh chưa từng nói bí mật này với bất kỳ ai hết.
Nhưng Trần Phong chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn, chứ không trả lời câu hỏi của hắn. https://vietwriter.vn/threads/long-te-full-dich.6015/page-679#post-2049056
Hắn cũng dửng dưng nói: “Cậu là một người có tội nghiệt rất nặng, là kẻ ác giữa trời đất, trên người cậu tỏa ra mùi thối rữa, đã bắt đầu sinh ra bọ, nhưng không ai nhìn thấy cả, càng không có ai lựa chọn làm cho cậu tỉnh lại, bọn họ chỉ giả vờ như không nhìn thấy, bọn họ cũng có tội ác như cậu”.
Như thể Trần Phong đã làm chuyện gì khiến người ta căm hận đến tận xương tủy vậy, hắn quở trách Trần Phong, thậm chí còn nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tôi đã làm sai điều gì sao...?”, Trần Phong hỏi.
“Cậu câm miệng!”.
Khi Trần Phong còn chưa hỏi hết câu, hắn đã tức giận ngắt lời anh.
Trần Phong cũng chỉ là muốn hỏi tội nghiệt của anh mà hắn nói là gì, chứ anh cũng không đủ kiên nhẫn để quan tâm những chuyện này.
“Người mang tội nghiệt, cậu đã không có quyền để chống đối nữa, thứ đang chờ đợi cậu chỉ có sự giày vò mà thôi”.
Trần Phong cũng không nói gì nữa, anh biết nếu anh có nói thì đối phương cũng sẽ không cho vào tai, anh đành đi một bước tính một bước vậy.
Và lúc này cánh cửa gỗ nhìn mờ ảo kia lại một lần nữa vọng đến tiếng mở cửa, Trần Phong tò mò nhìn qua, lúc này lại có một người mặc áo khoác đội mũ rộng vành đi tới.
Chiều cao của hắn hình như thấp hơn người đang đứng trước mặt Trần Phong đây, sau khi đi vào hắn chỉ nhìn Trần Phong một cái rồi đi đến trước mặt người kia.
Ghé tai thì thầm với người kia vài câu rồi quay người đi ra.
Cửa không hề được đóng lại, giống như để sẵn cho người bên trong vậy.
“Chờ đi, thời gian của cậu sắp đến rồi”.
Nói xong, hắn cũng rời khỏi căn phòng đó, trước đi khi, hắn tắt đèn, đồng thời kéo cánh cửa gỗ đóng lại.
Nơi đây lại trở về một màu đen kịt, mùi hôi thối vẫn còn đó, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng chuột chạy qua lại, Trần Phong như thể lại chìm vào giấc ngủ, anh cũng không có động tĩnh gì nữa.
Không biết chờ bao lâu, âm thanh cánh cửa gỗ mở ra lại vang lên.
Nhưng người đi vào còn chưa kịp phản ứng gì, trước mặt là một màu đen kịt khiến hắn ngã mạnh xuống nền nhà.
Đó là do Trần Phong đánh ngất hắn, nhìn thấy đồ ăn rơi trên nền nhà, người này chỉ là một người đưa cơm thôi.
Trần Phong không có nhiều thời gian, khi nghe tiếng cửa mở, anh liền đảo ngược công pháp trong tích tắc, sự yếu ớt của cơ thể anh lập tức biến mất, và anh cũng có thể thoát ra khỏi sợi dây đang trói anh.
Nhưng công pháp chỉ có trong nửa tiếng, anh cần trốn thoát khỏi đây trong nửa tiếng đó.
Mở cánh cửa gỗ ra, trước mặt là một con đường tối om, nhìn đến tận cuối đường cũng không thấy có một tia sáng, mà giống như đang đi dưới lòng đất.
Trần Phong cũng không do dự gì, men theo con đường tối om đó đi về phía trước, hai bên đường hình như cũng toàn là những nơi giống như Trần Phong vừa bị nhốt, đều là những cánh cửa gỗ cũ kỹ mục nát.
Trần Phong không hề dừng lại, mạnh mẽ lao về phía trước, công pháp khiến anh không thể kiềm chế được, những bước chạy huỳnh huỵch trong con đường hầm khiến bức tường hai bên không ngừng rung lắc, và một lúc sau đã có người phát hiện ra anh.
Còn chưa chạy đến cuối đường liền có người đứng ở đó chờ sẵn.
Trong màn đen kịt không nhìn rõ bóng người, vẫn là người đội mũ rộng vành như thế, chỉ là trong một giây hai người đứng phía cuối đường đó đã bị vặn gãy cổ, ngã gục xuống đất.
Trần Phong không hề dừng lại vì bọn họ, anh tiếp tục lao về phía trước, cùng với những tiếng bước chân phát ra, có càng nhiều người đến chặn anh hơn, nhưng Trần Phong giống như sát thần vậy, không ai có thể ngăn được bước chân của anh.
Nhưng thế giới dưới đất này lại như một mê cung, phía sau anh toàn những thi thể, và phía trước thì không thấy lối ra.
Một bóng người đột nhiên ra tay chặn trước mặt anh, một chưởng của hắn ép Trần Phong lùi về phía sau.
Chương 872: Mật thất dưới lòng đất
Bình luận facebook