• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Long tế Full dịch (111 Viewers)

  • Chương 876-878

Và những ngày sau đó, cuộc sống trở nên rất đỗi bình dị, hàng ngày anh giúp hai chị em họ hái thuốc, hoặc làm những việc nặng giúp hai chị em họ.

Như thể trở về sống trong khu vườn của Thanh Chi, nhưng lại có hai cô gái sinh đôi xinh đẹp bầu bạn, nên cũng không cảm thấy tẻ nhạt.

Ở đây vài ngày, Trần Phong cũng đã biết tên của cô chị, là Thường Long Lăng, ghép với tên của cô em Phượng Thê thành một Long một Phượng, chắc có lẽ bố bọn họ hi vọng là một nam một nữ, chỉ là không ngờ lại sinh ra hai cô con gái.

Long Lăng rất ít nói, hàng ngày phần lớn là cặm cụi làm thuốc, nếu không sẽ ở trong phòng làm việc đọc sách y thuật, dường như đó là thú vui không biết mệt của cô ấy, Trần Phong muốn nói chuyện cùng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của cô ấy thì anh không còn suy nghĩ đó nữa.

Vẫn là Phượng Thê dễ nói chuyện hơn.

“Sao hai chị em cô lại ở một mình nơi này vậy, lẽ nào người nhà các cô không quản sao?”.

Một buổi tối sau khi ăn cơm xong, khi Phượng Thê đến kiểm tra cho Trần Phong, Trần Phong đã hỏi.

Phượng Thê lại cắm một kim châm vào huyệt đạo của Trần Phong, cô ấy nói: “Tôi và chị tôi là trẻ mồ côi, sau đó được sư phụ nhận nuôi nên ở suốt trong căn nhà này đến bây giờ, cùng lắm chỉ lên thị trấn mua chút đồ chứ cũng không biết cuộc sống bên ngoài như thế nào”.

Giọng nói của cô ấy rất thản nhiên, hình như không lưu tâm nhiều đến thân thế của mình, chỉ là khi nhắc đến cuộc sống bên ngoài, thì lại giống như vô cùng khát khao.

Trần Phong có hơi áy náy, đáng ra không nên đi hỏi những chuyện không vui này, anh liền xin lỗi: “Tôi không nên hỏi cô chuyện này, chỉ là tôi không ngờ các cô lại là trẻ mồ côi, vậy sư phụ của cô đâu rồi?”.

Phượng Thê lại không hề để bụng, cô ấy nhẹ nhàng nói: “Cũng đã nhiều năm rồi, sư phụ nuôi chúng tôi rất tốt, thực ra so với những đứa trẻ khác thì tôi và chị tôi cũng hạnh phúc hơn họ nhiều, nên cũng không có oán trách gì cả. Còn về sư phụ, ông ấy mới mất năm kia, tôi và chị tôi nhờ người chôn ông ấy ở bên cạnh vườn thuốc giữa quả núi, cả đời ông ấy đã sống cùng thuốc rồi, sau khi chết đương nhiên vẫn muốn ngửi được mùi thuốc, nên chắc ông ấy cũng muốn như vậy”.

Trần Phong từ lời kể của Phượng Thê tưởng tượng ra hình dáng của ông ấy, có lẽ cũng không khác gì Long Lăng bây giờ, cả ngày chỉ biết nghiên cứu y thuật, thậm chí còn có hơi nhếch nhác.

Nghĩ một lúc Trần Phong lại hỏi: “Vậy hai cô cứ ở đây mãi sao? Không có ý định ra bên ngoài thăm thú à?”.

Phượng Thê đã châm kim xong, trên người Trần Phong lúc này là những hàng kim dày đặc, trông không khác gì một con nhím cả, cô ấy nhìn lại thấy không thiếu xót gì thế là ngồi xuống bên cạnh Trần Phong.

Dường như cũng đúng như Trần Phong nói, có những khát khao về thế giới bên ngoài.

“Chị tôi thích ở đây, còn tôi lại thích ra ngoài thăm thú, nhưng chắc chị ấy sẽ không đồng ý nên tôi cũng bỏ cuộc, nếu bảo tôi phải chọn giữa chị ấy và cuộc sống bên ngoài, thì thực ra tôi càng muốn ở bên cạnh chị ấy hơn”.

Trần Phong cảm thán nói: “Quan hệ của hai chị em cô thật là tốt”.

Và Phượng Thê cũng vô cùng kiêu ngạo nói: “Đương nhiên, tôi quý nhất là chị tôi đó. Chỉ là chị ấy không thích cười, lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng, nhưng thực ra chị ấy lại rất mềm yếu, khi sư phụ tôi mất, chị ấy còn khóc thầm nhân lúc tôi ngủ, còn giả vờ không cho tôi biết, thực ra chị ấy không biết lúc tôi ngủ dậy tôi đã nghe thấy rồi”.

Trần Phong cũng cười lên, cô gái lạnh lùng kia khi khóc chắc cũng rất thê lương, chỉ là không phải ai cũng có thể nhìn thấy được cảnh tượng ấy.

“Đúng là không tưởng tượng nổi Long Lăng khóc trông sẽ như thế nào, tôi còn tưởng cô ấy sẽ không bao giờ khóc cơ, mỗi lần chạm mắt cô ấy cảm giác như nhiệt độ giảm hẳn đi hai, ba độ”.

“Thấy chưa, chị ấy là như vậy đó, nhưng anh đừng nói với chị ấy chuyện tôi vừa kể với anh, nếu chị ấy mà giận thì tôi nguy to, chị ấy chắc chắn sẽ bắt tôi đi bắt rắn một mình, mà tôi thì ghét nhất rắn”.

“Cô sợ rắn à?”.

“Ừ, kiểu vừa trơn vừa mềm, nhìn đã ghê rồi”.

“Ừ, phải rồi, nếu các cô chưa từng ra bên ngoài vậy sao lại quen được Uyển Thu, cô ấy luôn ở Yên Kinh, lẽ nào các cô từng đến Yên Kinh rồi à?”, Trần Phong nhớ ra mối quan hệ của hai chị em nhà họ Thường và Uyển Thu nên hỏi.

Phượng Thê như thể chìm trong ký ức.

“Chúng tôi quen với Uyển Thu cũng khá lâu rồi, khi em ấy còn nhỏ đã cùng bố em ấy đến tìm sư phụ để chữa bệnh, lúc đó em ấy nhìn chúng tôi không dám nói chuyện gì, toàn nấp phía sau bố em ấy thôi, nhưng khi sư phụ khám bệnh lại không cho phép người khác đứng xem bên cạnh, kể cả là trẻ em cũng không được”.

“Lâm Thanh Đế từng tìm sư phụ cô để khám bệnh sao?”, Trần Phong ngạc nhiên hỏi.

Phượng Thê lại nhìn Trần Phong với thái độ rất thản nhiên: “Có nhiều người tìm đến sư phụ tôi để khám bệnh lắm, chứ không chỉ mỗi Lâm Thanh Đế đâu, nếu không có sư phụ thì ông ấy đã chết lâu rồi, sau khi sư phụ mất đi, đến giờ cũng có rất nhiều người đến tìm chị tôi để khám bệnh đó, anh chẳng phải cũng là một trong số đó sao?”.

Trần Phong nghĩ thấy cũng đúng, nhưng vẫn rất ngạc nhiên.

Người mà đến Lâm Thanh Đế cũng đến để khám bệnh thì y thuật của người đó phải giỏi đến mức nào chứ.

Nhưng sau đó Trần Phong cũng không nghĩ nhiều nữa, đến cơn đau đớn kỳ lạ như vậy của anh mà còn có thể chữa khỏi, thì loại y thuật này đúng là hiếm có trên đời.

Và Phượng Thê lại tiếp tục kể chuyện về Uyển Thu.

“Khi bị bố em ấy đuổi ra ngoài, em ấy đã òa khóc thảm thiết, nhưng cũng không có ai quan tâm em ấy cả, cuối cùng tôi mang con búp bê mà tôi thích nhất đến dỗ em ấy, thì em ấy mới nín. Và bố em ấy ở đây chữa bệnh mấy ngày thì em ấy cũng chơi thân với chúng tôi hơn, sau đó cũng thỉnh thoảng liên lạc”.
Đọc nhanh tại Vietwriter
Trần Phong gật đầu, anh vẫn đang nghĩ về người có y thuật cao siêu kia, vì sao anh lại rất ít khi nghe thấy cái tên của ông ấy.

Lúc này đã đến lúc rút kim châm trên người Trần Phong ra, Phượng Thê rút từng cái một, sau khi châm cứu cơ thể Trần Phong cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, như thể trút được gánh nặng vô cùng lớn.

“Cách châm cứu này hiệu nghiệm thật, tôi cảm thấy nhẹ nhõm ngay lập tức”, Trần Phong vui mừng nói.

Phượng Thê nói: “Công pháp mà anh tu hành luôn tạo thêm gánh nặng cho kinh mạch của anh, cho nên sau mỗi lần đảo ngược công pháp, chính là khiến những tích tụ trong kinh mạch toàn thân của anh một lần nữa bị xáo động, không làm anh đau đến chết đã may lắm rồi, vậy mà anh còn dùng hết lần này đến lần khác cũng không sợ cứ thế mà chết đi à?”.

Trần Phong cũng rất bất lực, anh đương nhiên là không muốn dùng rồi, mỗi lần dùng cũng là vạn bất đắc dĩ, có lẽ do anh đã may mắn thật, đến giờ vẫn chưa bị chết vì đau.

“Cứ tiếp tục điều dưỡng thì những tích tụ trong kinh mạch của anh sẽ đào thải đi rất nhiều, nếu anh còn đảo ngược công pháp thì chắc sẽ không còn nghiêm trọng như trước nữa. Nếu có thể đào thải toàn bộ những tích tụ đó, thì có lẽ anh sẽ không còn cảm thấy chút đau đớn nào, nhưng khả năng này cũng không cao lắm, là người thì ai đều vẫn sẽ có vấn đề này”, Phượng Thê nói với Trần Phong.

Trần Phong vốn không ngờ còn có khả năng này, anh đương nhiên mừng thầm trong bụng, thế là nói với Phượng Thê: “Gặp các cô đúng là may mắn lớn nhất của tôi”.


Chương 876: Chữa bệnh cứu người

Châm cứu xong Phượng Thê liền rời khỏi đó, Trần Phong cũng không giữ cô ấy lại, anh cảm thấy bên ngoài cơ thể đầy những chất bẩn, đành tìm nơi để tắm cho sạch sẽ.

Nhưng ở đây một hai ngày, việc tắm rửa vệ sinh cá nhân Trần Phong cũng đã quen và không cần Phượng Thê phải chỉ bảo, thế là anh liền đi ra phía sau nhà để tắm rửa.

Rửa sạch những cặn bẩn dấp dính ở bên trong lỗ chân lông mà mắt thường không nhìn thấy được, Trần Phong cảm thấy vô cùng sảng khoái, hơn cả cảm giác được sưởi nắng ấm giữa mùa đông lạnh cóng, cả người anh cảm thấy thoải mái rất nhiều.

Tắm xong, bên trong còn có bồn tắm có thể ngâm mình, Trần Phong cũng xả nước nóng, ngâm cơ thể vào đó, làn nước ấm nóng chạm đến từng bộ phận trên cơ thể anh, đúng là không còn gì tuyệt vời hơn nữa.

Đắm chìm trong cảm giác thoải mái đến mức Trần Phong lại ngủ luôn ở trong bồn tắm.

Long Lăng say xưa đọc sách, hiếm khi bị phân tâm bởi chuyện khác.

Nhưng không ngờ hôm nay mới đọc được một nửa, trong lòng cảm thấy bất an, cũng không biết vì sao, chỉ là không thể nào chuyên tâm đọc sách được nữa, cứ như vậy cố gắng thêm nửa tiếng cô đành bỏ cuộc, muốn ra ngoài hít thở không khí cho thoải mái tinh thần hơn.

Đi ra khỏi phòng làm việc, bên ngoài trời đã tối đen, ở nơi thanh tịnh này đến tối là không có ánh sáng, chỉ có thể tận dụng ánh trăng chiếu xuống.

Mà hôm nay trùng hợp ánh trăng bị mây che khuất hoàn toàn, nên không thể nhìn thấy đường đi.

Long Lăng đi được bảy, tám bước, là dựa vào chút ánh sáng của đèn mái hiên chiếu ra, đi thêm chút nữa chỉ còn một màu đen kịt, không nhìn thấy được gì nữa.

Thế là cô ấy thu lại suy nghĩ đi dạo, mà đến phòng tắm phía sau nhà.

Tuy bên trong có đèn sáng, nhưng cánh cửa lại chỉ khép hờ chứ không đóng hẳn, Long Lăng gọi một tiếng không thấy ai trả lời, cô cho rằng có người ra khỏi phòng tắm đã quên tắt đèn.

Cô đi vào trong phòng tắm lại gọi một tiếng nữa, sau khi chắc chắn không có ai, cô ấy mới đóng chặt cửa lại.

Cởi quần áo ra, xả nước nóng rồi bắt đầu tắm táp.

Trần Phong ngủ trong bồn tắm anh đã lờ mờ nghe thấy có tiếng người gọi, và lúc này bên ngoài lại có tiếng nước chảy, nên đột nhiên tỉnh táo hẳn lên.

Hình như bên ngoài có người à? Trong lòng anh có hơi lo lắng, ở đây ngoài anh ra thì chỉ có hai chị em nhà họ Thường, nên bên ngoài bất kể là ai anh đều không nên nhìn, vì dù sao không phải trong mối quan hệ đó.

Nhưng anh lại cảm thấy kỳ lạ, anh nhớ là đã đóng cửa rồi, sao lại có người vào trong được.

Nhưng âm thanh bên ngoài rất rõ, đúng là có người đang ở đó.

Trần Phong lúc này giống như kiến bò trong chảo nóng vậy, cũng không biết nên làm thế nào, giờ mà ra ngoài không cần biết có nhìn thấy hay không, anh đều không biết nên nói thế nào, thậm chí còn bị coi là đồ dê xồm rồi bị đánh chết.

Cuối cùng nằm trong bồn tắm anh cũng chỉ có thể hi vọng đối phương sau khi tắm xong đừng có vào đây để ngâm bồn.

Nhưng càng sợ điều gì thì điều đó sẽ lại xảy ra.

Người ở bên ngoài hình như đã tắm qua một lượt xong, và đang chuẩn bị đi vào, Trần Phong nghe thấy tiếng bước chân đi trong nước.

Anh ngồi trong bồn tắm nhìn cánh cửa kính bên trong, đây là tấm cửa ngăn và không có khóa, chỉ cần kéo nhẹ là có thể mở ra.

Cảm giác người đó định mở ra, trong lòng anh không hiểu sao lại nghĩ đến bên ngoài là Phượng Thê hay Long Lăng đây, cũng không kìm được mà tưởng tượng dáng người của hai chị em họ.

Tuy hai người đều không mặc những bộ quần áo bó sát, nhưng mấy ngày ở đây chỉ hơi tiếp xúc là Trần Phong có thể tưởng tượng được ngay dáng người họ rất thướt tha, vòng nào ra vòng nấy, tỷ lệ các vòng gần như rất chuẩn, chỉ riêng đôi chân thon dài ẩn bên trong chiếc quần dài thụng kia chắc chắn là niềm khao khát của toàn bộ cánh đàn ông.

Lúc này lại không phải là lúc đi tưởng tượng những điều đó, Trần Phong vẫn lo lắng làm sao để ứng phó với cục diện lúc này.

Cánh cửa kính động một cái, hi vọng của Trần Phong cũng coi như tiêu tan, lúc này anh buộc phải lên tiếng để ngăn đối phương vào trong.

Nhưng vẫn chậm hơn một bước, cánh cửa kính đã bị người kia mở ra rồi.

Giống như buổi sáng mùa đông mở cửa sổ ra, phía bên ngoài cánh cửa là một màu trắng như tuyết, rất hút con mắt người xem, trắng nõn, mịn màng như em bé vậy, tuy không chạm vào nhưng có thể tượng tượng được, trong đầu Trần Phong lúc này đã tự động bổ sung toàn bộ chi tiết rồi.

Đường nét mượt mà mềm mại đã phác họa nên đường cong hoàn mỹ, không hơn không kém, vô cùng hoàn hảo.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, cánh cửa kính đã bị đóng lại.

Không hề có bất kỳ cãi vã, cũng không có tiếng hét thất thanh như trong tưởng tượng, mà là một bầu không khí tĩnh mịch rất lâu.

Trần Phong tự biết mình sai cũng không dám lên tiếng, nhìn bóng người qua lớp cửa kính thấy người đó vẫn đang ở bên ngoài.

Chỉ là trong thoáng chốc vừa rồi, Trần Phong thậm chí không thể phân biệt được là cô chị hay cô em.

Nhưng khoảng hơn một phút sau, người bên ngoài mới lên tiếng: “Anh nhìn thấy rồi à?”.

Đột nhiên bị hỏi, Trần Phong thậm chí chưa phản ứng kịp, ấp úng một lúc mới trả lời: “Tôi không cố ý đâu, chỉ là tôi ngủ quên ở trong bồn tắm, khi cô đi vào tôi cũng...”.

Trong lòng Long Lăng lúc này cũng không biết đang nghĩ gì, nhưng sau khoảnh khắc kéo cánh cửa ra nhìn thấy Trần Phong, lý trí trong tính cách của cô ấy khiến cô ấy không có phản ứng quá khích nào.

Cô ấy biết cho dù có kêu lên sẽ chỉ khiến em gái cô ấy hoảng loạn, thậm chí Phượng Thê đến đây cũng không thể giải quyết được chuyện gì mà càng khiến ba người ngại ngùng hơn.

Nhưng bỏ qua lý trí thì cô ấy vẫn là một phụ nữ, bị người ta nhìn thấy thứ mà cô trân quý nhất đương nhiên sẽ cảm thấy tủi thân, khó chịu trong lòng.

“Vậy sao anh không lên tiếng..., lẽ nào là anh cố tình làm như vậy?”.

Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, Trần Phong cũng đoán ra được người đang đứng bên ngoài là cô chị Long Lăng, nhưng điều này khiến Trần Phong càng thêm đau đầu, anh luôn cảm thấy Long Lăng không có thiện cảm với anh.

“Không phải, tôi chỉ là nghĩ cô tắm xong có thể sẽ đi ra luôn, sẽ không gặp phải tình huống cả hai đều xấu hổ, nhưng mà...”.

“Nhưng anh không ngờ tôi lại vào trong đúng không?”, Long Lăng ngắt lời Trần Phong.

Trần Phong chỉ có thể gật đầu: “Ừ, tôi thực sự không ngờ”.

“Anh định thế nào?”, khi Trần Phong còn đang không biết thái độ của Long Lăng ra sao, thì anh tự nhiên lại bị hỏi.

“Hả, tôi..., nếu cô...”, anh nhất thời hoảng loạn, thật sự không biết nên xử lý cục diện này thế nào.

Hai chị em này từ nhỏ sống trong núi, tính cách rất truyền thống, nếu là cô gái khác có lẽ anh nhìn thấy thì cũng không sao, vốn dĩ đây chỉ là sự cố, cùng lắm là bị mắng vài câu.

Nhưng lúc này anh thật sự không biết nên xử lý ra sao.

Vẫn là Long Lăng lên tiếng trước: “Anh không cần nói nữa, chuyện này coi như chưa từng xảy ra, anh cũng không nhìn thấy gì hết, chờ tôi ra khỏi đây thì anh hẵng đi ra”.

Cô ấy nói xong, bóng người in trên cửa kính đã biến mất, cô ấy đã đi ra khỏi đó.

Trần Phong ở bên trong chờ một lát, sau khi nghe thấy tiếng cánh cửa phòng tắm đóng lại, anh mới đứng ra khỏi bồn tắm, còn chuyện xảy ra vừa rồi dường như anh vẫn đang rất mông lung.


Chương 877: Hiểu nhầm bên trong phòng tắm

Nếu Long Lăng đã không truy cứu thì anh đương nhiên cũng phải tự biết điều.

Quay về phòng của mình, nằm trên giường lại không thể nào ngủ được, trong đầu anh toàn nghĩ đến những cảnh đẹp đẽ vừa rồi.

Dáng người yêu kiều, làn da trắng nõn.

Cứ thế trằn trọc đến tận nửa đêm anh mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

Chờ đến ngày hôm sau thức dậy, trông anh khá là phờ phạc.

Phượng Thê nhìn thấy anh cũng phải thốt lên: “Tối qua anh đi ăn trộm hay sao mà trông mệt mỏi thế?”.

Trần Phong hậm hực nói: “Tôi đi ăn trộm, lẽ nào là ăn trộm cô sao?”.

Phượng Thê trêu đùa với anh quen rồi, nên chỉ quở trách: “Đồ xấu xa”.

Nhưng sau đó lại cười luôn: “Anh có ăn trộm hay không thì tôi không biết, nhưng biết đâu anh muốn lén lút lẻn vào trong thì sao?”.

Trần Phong không muốn tranh luận với cô ấy, chỉ là vẫn hơi lo lắng phản ứng của Long Lăng, tối qua cô ấy thực sự vô cùng bình tĩnh, điều này cũng không hề giống với phản ứng của một cô gái bình thường, cho nên Trần Phong vẫn hơi sợ cô ấy sẽ làm ra điều gì khác.

“Chị cô dậy chưa thế?”, anh hỏi.

Nhưng khi thấy Trần Phong hỏi vậy, Phượng Thê cũng trở nên tò mò: “Sao anh đột nhiên lại hỏi chị tôi thế, hình như tối qua chị ấy đọc sách đến khuya, nên giờ vẫn chưa dậy”.

Trần Phong thầm nghĩ, chắc là vì chuyện đó nên khiến Long Lăng cũng không ngủ được ngon.

Phượng Thê nhìn anh với vẻ kỳ lạ, Trần Phong đành tìm đại một cái cớ: “Chỉ là nửa đêm hôm qua tôi tỉnh dậy vẫn thấy phòng làm việc sáng đèn nên mới hỏi thôi”.

Nhưng nhìn Phượng Thê như thể không hề tin anh, Trần Phong lại nói: “Thế cô nghĩ thế nào hả, chẳng nhẽ tôi lại mong nhớ chị cô chắc?”.

Phượng Thê cười tinh nghịch nói: “Ai mà biết chứ, biết đâu anh lại thích tính cách lạnh lùng của chị ấy thì sao?”.

Trần Phong trừng mắt với cô ấy một cái.

Nhưng Phượng Thê không quan tâm, cô nói tiếp: “Nhưng nếu anh thích chị tôi thật thì tôi có thể giúp anh. Nếu chị tôi có bạn trai thì tôi cũng thấy rất vui đó”.

Trần Phong nhìn vẻ lo lắng của Phượng Thê, cảm thấy thú vị nên anh trêu cô: “Nếu chị cô mà có bạn trai thì cô làm thế nào, đến lúc đó chỉ có một mình cô, cô không thấy buồn à?”.

Phượng Thê nói: “Nếu chị tôi đồng ý thì tôi sẽ ở cùng chị ấy, nếu chị ấy không đồng ý thì một mình tôi ở đây cùng với sư phụ”.

Vừa nói dứt thì đột nhiên giọng nói lạnh lùng của Long Lăng vang lên: “Cái gì mà đồng ý hay không hả, em lại đang nghĩ linh tinh gì đấy?”.

Nhìn ra phía cửa, sắc mặt của Long Lăng cũng không được tốt lắm, chỉ là hình như đã trang điểm qua nên nhìn cũng không đến nỗi nghiêm trọng.

Trần Phong chỉ nhìn một cái rồi đánh mắt đi phía khác, tuy Long Lăng bảo anh phải quên đi nhưng những chuyện kiểu này làm sao mà dễ quên được chứ.

Còn Long Lăng hình như cũng không nhìn chằm chằm vào anh, hai người bình thường vốn ít tiếp xúc, giờ lại càng trở nên xa cách hơn.

Phượng Thê cảm thấy có cảm giác gì đó hơi kỳ lạ, nhưng cũng không biết rốt cuộc khác thường ở chỗ nào.

Ăn sáng xong, Trần Phong vốn định đi giúp họ xay thuốc, nhưng lúc này có người đang từ con đường nhỏ từ phía xa đi tới.

Trần Phong đoán chắc là những người đến khám chữa bệnh mà Phượng Thê từng nói qua, người đó vào đến nhà liền đi gặp Long Lăng, chưa đầy nửa tiếng sau người đó liền ra về.

Trần Phong ở trong phòng thuốc nên cũng không biết rốt cuộc là có chuyện gì.

Chờ đến trưa mới thấy Phượng Thê, anh liền hỏi: “Người sáng nay chẳng phải đến khám bệnh hay sao?”.

Phượng Thê gật đầu: “Ừ, anh thấy rồi à, anh ta đúng là đến để khám bệnh, nhưng không phải khám cho anh ta mà là cho chủ nhân của anh ta”.

Trần Phong tò mò hỏi: “Là ai thế?”.

“Tôi không biết, chị tôi cũng không nói cho tôi. Nhưng nhìn có vẻ như là một nhà rất giàu”.

“Vậy các cô có đi không? Hay là chủ nhân của anh ta sẽ đến đây?”.

“Chắc là phải đến khám tận nhà, tôi thấy chị tôi hình như đã chuẩn bị xong hòm thuốc để đi khám rồi”.

Trần Phong gật đầu, anh suy nghĩ xem đó là ai, với tính cách của Long Lăng nếu chỉ là người bình thường cô ấy tuyệt đối sẽ không khám, chứ đừng nói đến việc đến khám tại nhà.

Đến khi sẩm tối, có một chiếc Mercedes đỗ phía dưới, và người sáng nay đến lại một lần nữa đi từ dưới chân núi lên.

Lúc này Long Lăng và Phượng Thê đều đã chuẩn bị xong và đang đứng trước cửa để chờ anh ta, còn Trần Phong thì đứng ở một bên, bọn họ nghĩ một lúc liền cho Trần Phong đi theo làm chân xách hòm thuốc.

Sau khi người đó lên đến nơi, thấy Trần Phong đứng cùng ở đó liền cảm thấy hơi ngạc nhiên, có lẽ anh ta không ngờ ở đây lại xuất hiện một người đàn ông.

Nhưng anh ta cũng không nói gì, chỉ chào hỏi Long Lăng rồi đưa ba người đi xuống núi.

Ba người lần lượt lên xe, Trần Phong đương nhiên ngồi hàng ghế trước, người đàn ông kia làm tài xế, suốt cả quãng đường vô cùng yên tĩnh, ngoài những lúc hai chị em kia thì thầm với nhau ra thì còn lại đều không ai nói gì.

Nhưng khi đến nơi, cánh cửa lớn của lâm viên lại là nơi Trần Phong từng đến.

Đây là vườn hoa nhà họ Thiên, Trần Phong cũng là chạy trốn từ đây, nhưng không ngờ cuối cùng đi một vòng anh lại quay về nơi này.

Nhưng nghĩ đến chuyện kia cũng không có chứng cứ là do anh làm, nhà họ Thiên đâu chỉ dựa vào suy đoán mà hỏi tội anh được, hơn nữa người bỏ trốn là người nhà bọn họ, nếu không có chứng cứ gì thì bọn họ chắc cũng không muốn tiết lộ ra.

Vừa nghĩ, anh đã đi đến trước cửa nhà.

Hai chị em nhà họ Thường hình như cũng là lần đầu tiên đến một nơi sang trọng như vậy, ánh mắt của Phượng Thê không ngừng nhìn sang bốn phía, chỉ có Long Lăng là bình tĩnh hơn nhiều.

Trần Phong đi ra khỏi xe Mercedes, cũng đang nghĩ rốt cuộc nhà họ Thiên có ai bị bệnh, thì lúc này Thiên Tầm Nghệ đã ra chào đón.

Anh ta vừa nhìn cái đã thấy Trần Phong, biểu cảm hơi đứng hình một chút, nhưng hôm nay người mà anh ta tiếp đón là hai chị em nhà họ Thường, anh ta mỉm cười đi đến trước mặt hai chị em kia.

“Phiền hai vị đến tận đây, thực sự vô cùng xin lỗi, nhà họ Thiên chúng tôi cũng biết quy tắc của hai vị, nhưng do bố chúng tôi bệnh nặng, thực sự không thể ra khỏi giường, nếu không nhất định đã đến chỗ hai vị rồi, mong hai vị bỏ quá cho”.

Long Lăng đáp: “Ông cụ và sư phụ tôi là chỗ bạn cũ, kể cả không có tín vật kia thì tôi và em gái tôi cũng sẽ đến tận nơi khám bệnh cho ông cụ, dù sao cũng là điều mà bề dưới chúng tôi nên làm”.

Khách sáo một hồi, Thiên Tầm Nghệ liền tò mò nhìn sang Trần Phong và hỏi: “Hai vị cũng quen cậu Trần sao?”.

Nói xong mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Trần Phong.

“Không ngờ sau hôm đó anh đi mà không lời từ biệt, thì chúng ta lại gặp nhau trong tình cảnh này, đúng là mọi việc trên thế gian đều rất vô thường. Anh Trần, mấy hôm nay anh vẫn khỏe chứ?”, Thiên Tầm Nghệ mỉm cười nói với Trần Phong.

Trần Phong nghe thấy lời nói đầy ẩn ý của anh ta, chỉ là không bóc mẽ anh ra, anh đương nhiên cũng sẽ không tự vạch trần mình, nên cũng khách sáo nói: “Cảm ơn anh đã quan tâm, mấy hôm nay tôi sống rất tốt”.

Nói xong những lời khách sáo, Thiên Tầm Nghệ liền đưa bọn họ vào trong, dù sao bệnh tình của ông cụ nhà họ Thiên vẫn quan trọng nhất.


Chương 878: Tìm thầy thuốc
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom