• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Long tế Full dịch (162 Viewers)

  • Chương 873-875

Trần Phong dính một chưởng khiến anh gã vào một góc, anh đứng vững lên rồi nhìn về phía trước, phía bên cạnh người kia lại xuất hiện thêm hai người nữa.

Ba người đó đều đội mũ rộng vành và khoác áo choàng trên người.

Tên cầm đầu vừa đánh Trần Phong có thân hình vạm vỡ, chân tay rắn chắc, hai nắm đấm của hắn vẫn đang nắm rất chặt, có thể giáng cho Trần Phong thêm một chưởng nữa bất cứ lúc nào.

Hắn nói với Trần Phong: “Người mang tội nghiệt thì phải chịu xét xử”.

Nói xong cũng không cho Trần Phong có thời gian phản ứng, hắn tung luôn một chưởng, một chưởng nặng nghìn cân, như thể muốn ép cơ thể Trần Phong thành cái bánh, nhưng Trần Phong lúc này không hề dễ đối phó.

Đôi mắt đỏ ngầu, cơ thể tỏa ra một luồng nhiệt nóng, anh cũng cùng lúc tung ra một chưởng.

Hai nắm đấm va vào nhau, hai bên đều chịu lực, Trần Phong vẫn đứng bất động còn người kia đã lùi về phía sau bảy, tám bước mới đứng vững được.

Hai người đứng bên cạnh thấy đồng bọn của mình không ổn, thế là cũng xông vào.

Nhưng chưa chờ cho ba người ra tay, Trần Phong đã chủ động lao đến, trong mắt anh tràn đầy vẻ hung ác, chỉ muốn tìm một nơi để giải tỏa.

Và ba người trước mặt đây lại đúng lúc xông lên.

Chỉ dùng vài chiêu, ba người đã ngã gục xuống đất, Trần Phong lại không thể giải tỏa được hết ngọn lửa trong người anh, anh đè lên một người, cứ thế đấm xuống một cơ thể đã hôn mê.

Ngay lập tức máu thịt lẫn lộn, hai nắm đấm của anh dính máu be bét, không biết là máu của đối phương hay là của Trần Phong anh nữa.

Chờ khi người đó đã không còn thở nữa, Trần Phong mới dừng tay, giơ nắm đấm dính đầy máu lên, Trần Phong vảy tay, để máu trên tay anh rớt hết xuống.

May mà chút lý trí trong anh đã nói với anh cần rời khỏi chỗ này ngay.

Anh tiếp tục chạy, cuối cùng cũng tìm thấy lối ra, một cánh cửa sắt cực lớn đóng chặt trước mắt anh.

Cánh cửa sắt vừa cao vừa lớn, được gài bằng một chiếc then kim loại, Trần Phong đi lên phía trước tháo chiếc then kim loại ra, dùng sức đẩy mạnh, cuối cùng, cánh cửa sắt mới từ từ mở ra.

Bên ngoài là một bầu trời xanh trong không một gợn mây.

Trần Phong không có thời gian để thưởng thức nữa, di chứng của việc đảo ngược công pháp sắp phát tác rồi, anh không muốn bị người ta bắt được ở đây.

Bốn phía ở đây đều hoang vu, giống như một công xưởng đã bị bỏ hoang, sàn bê tông mọc um tùm cỏ dại, trên sàn có đầy rẫy những vết nứt toạc, và đám cỏ dại đã mọc lên từ đó.

Những thiết bị vốn có ở hai bên đường đã bị phá dỡ, chỉ còn lại những thứ mà người ta không thể đem đi được, những thanh kim loại ở đó cũng đã hoen gỉ nặng, khi chạm vào liền rơi ra rất nhiều mạt sắt.

Cơ thể ănh sắp đến cực hạn, khí lực của anh cũng không thể ổn định được, bám vào bức tường bê tông đầy vụn cát, Trần Phong biết anh buộc phải tìm một nơi để chờ cho cơn phát tác trong cơ thể qua đi.

Nhưng ở đây, chỉ e rằng khó mà sống tiếp được chứ đừng nói đến chờ vài ngày cho cơ thể anh hồi phục.

Nhưng cơ thể anh lại giống như đã đạt đến cực hạn, chỉ sợ một giây sau sẽ ngã gục luôn.

Trần Phong cắn chặt răng, anh buộc phải đi ra khỏi đây, ít nhất không thể ngất đi ở đây được.

Nhưng ý trí của con người không phải lúc nào cũng có thể chiến thắng tất cả, anh nghe thấy có tiếng người, dường như ở rất gần, và anh không còn quan tâm xem đối phương từ đâu đến, ít nhất có thể rời khỏi đây, tìm được một nơi có người anh mới có thể an toàn hơn.

Cơn đau đớn trên cơ thể anh đã mỗi lúc một rõ rệt, anh gồng mình chịu đựng, giống như vô số con kiến bò lên từ đám cỏ kia rồi bò lên người anh thỏa sức cắn gặm.

Anh cố kìm lại để không kêu lên thành tiếng, nhưng đau đớn cứ đang giày vò anh, ép anh phải kêu lên trong cơn đau đớn của mình, như thể chỉ có như vậy mới buông tha cho anh.

Âm thanh hình như càng lúc càng gần hơn, chỉ là bụi cỏ dại quá cao nên không thể nhìn thấy, Trần Phong đã không còn sức để đi về phía trước nữa, hai tay anh ôm trước ngực, gân xanh nổi rõ, hi vọng dùng đau đớn để chống lại đau đớn.

Nhưng chưa bao giờ chống cự nổi, lần này lẽ nào lại có thể chăng.

Khi người đó đứng trước mặt Trần Phong, vừa lúc che đi ánh mặt trời phía xa, từ dưới đất nhìn lên, anh cảm thấy đối phương vô cùng cao lớn, giống như một người khổng lồ vậy, chỉ cần nhấc nhẹ chân lên là có thể dẫm chết anh.

Sau đó, anh lại kêu lên trong đau đớn, không còn chịu được những giày vò đó nữa, và sau đó, anh không còn biết gì nữa cả, đơn đớn khiến anh hoàn toàn mất đi ý thức.

Chờ khi anh tỉnh dậy, một mùi thơm nhẹ của thảo dược phảng phất khắp phòng, trước mặt anh là chiếc màn voan trắng, trên người đắp một chiếc chăn mỏng có thêu hình hoa mẫu đơn to màu đỏ, anh như thể trở về hai, ba mươi năm trước vậy, một vẻ đẹp mang đậm nét cổ xưa.

Cơ thể Trần Phong lúc này hoàn toàn không còn cảm thấy đau đớn nữa, anh cũng thấy lạ, như thể chưa hề xảy ra chuyện gì vậy.

Nhưng anh đều nhớ rất rõ những người mặc áo choàng đầu đội mũ rộng vành, và căn mật thất dưới lòng đất tối mịt.

Trên một chiếc bàn bát tiên trong phòng có một lư hương nhỏ, chắc mùi hương mà Trần Phong ngửi thấy được tỏa ra từ đó.
Anh quan sát thêm những đồ dùng bày biện trong phòng thì không thấy có gì kỳ lạ mấy, chiếc laptop đặt trên mặt bàn khiến Trần Phong không còn cảm thấy anh đã xuyên không về quá khứ nữa.

Ít nhất là anh đang ở thời hiện đại.

Anh ngồi dậy, trên người chỉ còn một chiếc quần đùi, còn không thấy quần áo khác của anh đâu, tìm khắp phòng cũng không thấy.

Lúc này, có người mở cửa bước vào.

Trần Phong liền nhìn ra phía cửa, một cô gái thanh tú đang bưng một chậu nước bước vào, cô gái có dáng người thanh thoát, nhìn khoảng 27, 28 tuổi, trông tương đối chín chắn.

Cô gái cũng nhìn thấy Trần Phong ngồi ở mép giường, thậm chí khi nhìn thấy Trần Phong chỉ mặc mỗi một chiếc quần đùi, nhưng cô ấy cũng không có phản ứng gì đặc biệt.

“Anh không thấy như vậy rất không lịch sự sao?”, cô gái lên tiếng.

Giọng nói uyển chuyển dễ nghe, Trần Phong nghe giọng nói như thể biết được ngay tính cách của cô gái, dịu dàng và thông minh.

Anh hồi tưởng vài giây mới trả lời: “Nhưng tôi không biết quần áo của tôi ở đâu cả”.

Cơ thể Trần Phong vì luyện võ nên vô cùng vạm vỡ, những mũi cơ bắp hiện rõ nhưng không ghê sợ, mà khiến cho người ta cảm thấy rất cân đối với thể hình của anh.

Ít nhất Trần Phong cảm thấy tự tin về nó.

Nhưng cô gái dịu dàng kia lại không chú ý đến nó, cô đến trước bàn, đặt chậu nước lên trên bàn sau đó nói với Trần Phong: “Sức khỏe của anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, tốt nhất vẫn cần tĩnh dưỡng một thời gian. Anh cũng đừng có coi thường, cơn đau đớn đó may mà anh có thể chịu được, chứ nếu là người khác e rằng đã chết vì đau rồi”.

“Là cô đã cứu tôi sao?”, Trần Phong hỏi.

Cô gái nói: “Không phải tôi, là một người đàn ông rất kỳ lạ, hắn mặc áo choàng, đội mũ rộng vành, như thể rất không muốn để người khác nhìn thấy mặt hắn vậy. Sau khi đưa anh đến đây thì người đó liền đi luôn. Cũng không biết có phải bảo chúng tôi cứu anh không, hắn không để lại lời nào, nếu không phải thấy anh còn thở thì chắc chắn đã vứt anh trong rừng rồi”.

Trần Phong lập tức nghĩ đến đám người ở trong nhà xưởng bỏ hoang, nhưng cho dù thế nào thì bọn họ cũng không có lý do gì để cứu anh cả.


Chương 873: Bỏ trốn


Cô gái vén tóc lên tai, trên tai cô có đeo bông tai bằng pha lê, đang nhẹ nhàng đung đưa, khiến Trần Phong nhất thời ngơ ngẩn.

Không biết làm sao để có được cái cơ thể khiến con người ta phải mê mẩn kia.

Nhưng Trần Phong đang nhìn thì bị cô gái trừng mắt một cái, anh mới thu lại ánh mắt của mình, sau đó nghiêm túc cảm ơn nói: “Tôi không biết làm sao để báo đáp công ơn lớn này, nếu cô có chuyện gì cứ nói với tôi, tôi nhất định sẽ không từ chối, kể cả phải thịt nát xương tan hay nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không sợ”.

Cô gái phì cười nói: “Chị tôi nói nhìn bộ dạng của anh là biết không phải người tốt gì rồi, quả nhiên không sai. Cái kiểu ăn nói lẻo mép thì làm sao là người tốt được. Hơn nữa giờ anh đang nói chuyện với tôi, chỉ mặc như vậy anh không cảm thấy xấu hổ à?”.

Nụ cười nhạt đi, đã không còn rạng rỡ như trước.

Trần Phong dở khóc dở cười nói: “Như vậy oan uổng cho tôi quá, tôi thế này đâu có giống như người xấu đâu, hơn nữa kiểu nhìn mặt mà bắt hình dong như cô thì không phải là người tốt đâu nhé”.

Cô gái quở trách: “Anh thật là biết ăn nói, thế mà lại dám trách ngược lại chúng tôi, đúng là cứu phải một người vô ơn. Nếu biết trước đã không cứu anh rồi”.

Cô gái tuy trông có vẻ như đang giận dữ, nhưng trong ánh mắt lại không thấy chút tức giận nào, giống như kiểu đang trêu đùa với Trần Phong thôi.

Trần Phong cười khổ, quả nhiên phụ nữ chín chắn không dễ đối phó như mấy cô gái ít tuổi khác, không nói lại được anh đành chuyển sang chủ đề khác.

“Giờ tôi thế này nếu có người khác tới thì đúng là trở thành người xấu thật, lẽ nào ở đây không có bộ quần áo nào để tôi mặc được sao?”.

Cô gái bực bội nói: “Làm gì có quần áo của anh, quần áo mà anh mặc không những thối um mà còn dính đầy máu, chị tôi nhìn thấy liền ném quần áo của anh đi rồi, hơn nữa ở đây chỉ có hai phụ nữ chúng tôi, làm gì có quần áo cho anh mặc chứ, hay là anh muốn mặc đồ của phụ nữ đây?”.

Trần Phong đương nhiên là không muốn mặc đồ của phụ nữ rồi, nên anh vội vàng xua tay, nhưng cứ cởi trần như vậy cũng không hay, đối phương luôn nói về người chị kia, mà đến giờ anh vẫn chưa nhìn thấy, không biết trông như thế nào, liệu có xinh đẹp như cô gái này không.

“Vậy tôi phải làm sao, đâu thể cứ thế này mà ra ngoài, nếu để chị gái cô nhìn thấy e rằng tôi sẽ trở thành người xấu trong mắt chị cô mất”.

Cô gái nhìn anh, như thể cảm thấy thế này mãi cũng không hay lắm, tuy cô ấy đã nhìn được một lúc lâu rồi và không cảm thấy gì cả, nhưng vẫn thấy không được đàng hoàng.

Cô ấy nhìn một lúc, sau đó đi thẳng ra ngoài, Trần Phong đang nghi hoặc thì cô ấy lại đi tới, trong tay cầm một mảnh vải màu xám, cũng không biết là để làm gì.

Cô ấy nói: “Anh dùng cái này che tạm đi”.

Nói xong liền ném đồ cho anh, Trần Phong đón lấy, anh mở ra nhìn thì thấy cũng khá to, giống như để trải bàn vậy.

“Cái này cũng...”.

Vừa định nói vài câu thì liếc thấy cô gái đang nhìn chằm chằm vào anh, anh vội vàng nói lại: “Chắc là mát lắm đây, với lại cũng khá là phong cách nữa”.

Chờ Trần Phong nói xong, cô gái mới cười một cách mãn nguyện.

Trần Phong nhớ ra đến giờ anh vẫn không biết tên của cô gái, thế là anh giới thiệu trước: “Tôi là Trần Phong, có thể nói cho tôi tên của cô là gì không? Đến giờ vẫn chưa biết tên của ân nhân, đúng là thất lễ quá”.

“Anh chính là Trần Phong sao?”, nghe thấy cái tên của Trần Phong, cô gái hình như rất ngạc nhiên.

“Là Trần Phong mà phái Thiên Sơn đang truy sát đó sao?”.

Không ngờ đến bọn họ cũng biết tên của anh, Trần Phong cũng không biết là nên vui hay nên buồn nữa, phái Thiên Sơn này như thể muốn lấy mạng anh bằng được, nên đã công bố với toàn bộ giới võ lâm không bằng.

Trần Phong gật đầu một cách bất lực, anh nói: “Không phải cô định bán tôi cho phái Thiên Sơn đó chứ?”.

Nhưng không ngờ cô gái còn suy nghĩ với vẻ vô cùng nghiêm túc: “Nghe nói phái Thiên Sơn treo thưởng rất cao đó”.

Trần Phong kinh ngạc nhìn cô ấy, nhưng sau đó cô ấy đột nhiên cười nói: “Trêu anh thôi, tôi và chị tôi sẽ không vì tiền mà làm những chuyện hãm hại người khác đâu”.

Trần Phong cũng không sợ chuyện đó lắm, cùng lắm là lại chạy trốn là xong, anh cũng không tin phái Thiên Sơn có thể đột nhiên từ đang Đông Bắc chạy đến tận hoang mạc này.

Nhưng anh vẫn nói: “Vậy tôi lại phải một lần nữa cảm ơn cô đã không giết tôi, nếu lại bị bọn họ làm cho phải bỏ chạy thì tôi cũng không biết bản thân có chạy thoát được không nữa, phải rồi, cô còn chưa nói cho tôi biết cô tên là gì nữa kìa? Tôi đâu thể cứ mãi không biết gọi cô là gì được?”.

Cô ấy nhìn anh rồi mỉm cười nói: “Anh thật sự muốn biết tên của tôi sao? Tôi là Phượng Thê, Phượng trong chữ Phượng Hoàng, Thê trong chữ Thê Tức nghĩa là dừng lại ấy”.

“Phượng Thê, Phượng Thê”, Trần Phong luôn miệng gọi tên, rồi mới nhìn sang Phượng Thê nói: “Tôi luôn cảm thấy cái tên này không phù hợp với cô lắm”.

Phượng Thê ngạc nhiên hỏi: “Vì sao thế? Tôi luôn cảm thấy tên của tôi rất hay mà!”.

Trần Phong nói: “Phượng hoàng đều là lửa nóng, nhưng tôi nhìn cô luôn cảm thấy giống như một dòng suối trong khe núi vậy, rất yên tĩnh, lại có lúc gợn lên một làn sóng, nhưng cũng rất nhanh yên ả trở lại, khiến con người ta vô cùng an tâm”.

Phượng Thê không ngờ Trần Phong lại nghĩ cô ấy như vậy, tuy cũng không cảm thấy gì, nhưng cô ấy vẫn phản bác nói: “Có lẽ do anh không hề hiểu tôi thôi, chờ khi nào anh thực sự hiểu tôi rồi anh sẽ phát hiện ra tôi có thể sẽ làm bỏng anh đó”.

Trần Phong cũng chỉ mỉm cười, rốt cuộc làm bỏng anh như thế nào, làm sao để hiểu được cô ấy thì đó cũng là chuyện sau này.

Hai người đang cười nói thì có tiếng gọi vọng tới, chắc là từ người chị mà Phượng Thê nhắc đến.

“Thê Tử”.

“Em đây!”, Phượng Thê trả lời một tiếng rồi chạy ra bên ngoài.

Trần Phong nhìn cánh cửa đang mở, cũng muốn ra xem người chị kia, anh liền lấy mảnh vải quấn lên người, chiều dài của nó thế mà lại đủ để che qua quần đùi nhưng cũng chỉ đến đầu gối, thôi như vậy cũng đủ dùng rồi, lúc này trông anh không khác gì một kẻ lang thang.

Khoác tấm vải lên người đi ra ngoài cửa, trước mặt là một cái sân nhỏ khoảng ba, bốn mét, rất cổ điển, nhìn thì thấy đây như một căn nhà đã rất cũ kỹ.

Đi qua hành lang liền nghe thấy tiếng Phượng Thê đang nói chuyện với người khác.

Trần Phong không vào đó ngay, mà tò mò đứng ngoài cửa, muốn nghe xem hai chị em này nói những chuyện gì.

Nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, Trần Phong biết ngay đó là Phượng Thê, chỉ nghe thấy cô ấy nói: “Chị, anh chàng kia em thấy không giống như người xấu, có phải là để cho vết thương của anh ấy khỏi rồi mới bắt anh ấy đi không?”.

Trần Phong không ngờ mới tiếp xúc có vậy mà Phượng Thê đã nói tốt cho anh.

Nhưng sau đó là một giọng nói lạnh lùng dứt khoát từ chối thẳng thừng: “Không được, chờ anh ấy tỉnh lại thì bắt anh ấy rời khỏi đây ngay, chỗ chúng ta không giữ người ngoài được, hơn nữa còn là một người mà chúng ta không hề biết”.

Trần Phong cũng chỉ ngạc nhiên một chút, trong đầu anh đang tưởng tượng đây sẽ là một người lạnh lùng đến mức nào đây.

Phượng Thê tốt bụng hơn nhiều, cô ấy nói: “Nhưng mà chị à, anh ấy ra ngoài lại bị người ta đánh cho bị thương, thì chẳng phải chúng ta đã cứu chữa vô ích hay sao?”.


Chương 874: Phượng Thê

Giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên: “Lẽ nào chúng ta lại chăm sóc cho anh ấy cả đời sao, loại người như anh ấy cho dù hôm nay không xảy ra chuyện thì sau này cũng chưa chắc đã được yên thân đâu”.

Trần Phong nghe xong liền thấy kỳ lạ, sao mà giống như trù ẻo anh thế không biết.

Phượng Thê nói: “Vậy nếu chị không muốn giữ anh ấy lại thì tự chị đem mà đi đuổi anh ấy đi, chứ em không đuổi đâu”.

“Đương nhiên chị sẽ đi, ừ, mà anh ấy đã tỉnh chưa thế? Có phải vừa nãy nói chuyện với em không?”, cô gái kia đoán Trần Phong đã tỉnh.

Còn Trần Phong cảm thấy anh cũng không nấp được lâu nữa, cố tình bước mạnh tạo ra âm thanh, đi về phía hai chị em kia.

Nhưng vừa nhìn thấy bọn họ, Trần Phong liền sửng sốt.

Đó là một cặp sinh đôi đang ngồi xay thuốc cùng nhau, nếu chỉ nhìn khuôn mặt của hai người thì Trần Phong thậm chí hoàn toàn không thể phân biệt nổi, nhưng nhìn thoáng qua anh liền đoán được ai là chị, ai là em.

Người trông có vẻ mong chờ, với ánh mắt có chút tinh nghịch kia chắc chắn là Phượng Thê, còn người có sắc mặt lạnh lùng, dường như có hơi tức giận chắc là chị của Phượng Thê.

“À, một mình tôi ở trong phòng chán quá nên ra ngoài đi lại chút”, Trần Phong ái ngại giải thích.

Nhưng cô gái lạnh lùng kia lại nói với vẻ hách dịch: “Anh đứng đó nghe trộm đúng không?”.

Trần Phong không ngờ lại bị cô ấy phát hiện, biểu cảm càng thêm khó hiểu, anh từ chối dứt khoát: “Đâu có! Chỉ là lúc gần đi đến nơi thì nghe được vài câu thôi”.

Trần Phong bị cô chị nhìn chằm chằm, anh vẫn giữ nguyên vẻ mặt của mình, và hình như không nhìn thấy được gì nên cô chị mới thôi.

“Tốt nhất là thế, nếu anh đã đến rồi thì tôi cũng nói thẳng với anh luôn”, nhưng đang nói thì cô ấy đột nhiên ngập ngừng, như thể đang nhìn bộ quần áo kỳ quái trên người Trần Phong, nhưng chỉ nhìn một lúc rồi cô ấy lại nói tiếp: “Vết thương trên người anh đã khỏi rồi, những độc tố trên cơ thể cũng đã được đào thải, anh có thể đi được rồi đấy”.

Cô ấy nói thẳng thừng như vậy, không khách sáo chút nào.

Trần Phong nhìn cô chị, lại nhìn sang cô em, Phượng Thê dường như cũng rất bất lực, ánh mắt của cô ấy như muốn nói với Trần Phong rằng cô ấy cũng đã hết cách rồi.

Trần Phong nói: “Tôi đương nhiên sẽ không làm phiền gì nhiều, nhưng đây là ơn cứu mạng, tôi cũng không phải là người vô ơn, mong cô hãy cho tôi có cơ hội báo đáp, nếu không trong lòng tôi cũng sẽ không được thoải mái”.

Nhưng cô chị lại từ chối luôn: “Anh không cần phải báo đáp chúng tôi, chúng tôi cũng chưa từng mong anh báo đáp, anh cứ đi khỏi đây là được rồi, sau này cũng đừng quay lại đây nữa”.

Sự kiên quyết như vậy khiến Trần Phong còn có thể nói được gì nữa, nhìn Phượng Thê rồi lại nói với cô chị: “Nếu như vậy thì tôi đành xin cáo từ, còn ơn cứu mạng của hai cô, nếu có cơ hội các cô có thể đến Yên Kinh tìm tôi, cho dù bất cứ điều gì tôi đều sẽ cố gắng hết sức”.

Anh quay người định đi, nhưng cô chị đột nhiên gọi lại: “Chờ đã!”.

Trần Phong thắc mắc quay đầu lại nhìn, cô chị dường như nhìn anh từ đầu đến chân rồi nói: “Anh là Trần Phong?”.

Trần Phong tưởng cô ấy cũng sẽ giống như Phượng Thê kinh ngạc về chuyện anh bị phái Thiên Sơn đuổi giết, nên đã chuẩn bị sẽ gật đầu, thì cô chị lại hỏi: “Anh có biết Lâm Thanh Đế không?”.

Trần Phong sững sờ, anh đương nhiên là biết Lâm Thanh Đế rồi, và có rất nhiều người biết ông ấy, ông ấy là một vị tông sư.

Trần Phong gật đầu nói: “Từng tiếp xúc với ông ấy, nhưng cũng chỉ là quen qua loa thôi”.

“Vậy anh có quen con gái của ông ấy là Lâm Uyển Thu không?”.

Trần Phong càng ngạc nhiên hơn, anh nói: “Tôi biết, hơn nữa cũng rất thân”.

“Anh quen với em Lâm Uyển Thu thật sao?”, lần này đến lượt Phượng Thê ngạc nhiên.

“Đúng là quen mà, giữa chúng tôi mà nói còn có chút quan hệ nam nữ đó. Chỉ là không biết vì sao hai người cũng quen Uyển Thu, hay là có chuyện gì cần tìm cô ấy à? Nếu là như vậy thì chờ sau khi tôi về Yên Kinh tôi sẽ chuyển lời cho Uyển Thu”.

Nhưng không ngờ cô chị lại cười khẩy: “Với tình cảnh lúc này của anh mà anh vể nổi Yên Kinh sao?”.

Trần Phong cảm thấy sượng sùng, chỉ cần hai vị tông sư của phái Thiên Sơn vẫn còn sống, thì có lẽ anh xác định không thể quay về nổi Yên Kinh.

“Kiểu gì cũng sẽ có ngày về đó, chỉ là không phải bây giờ thôi”, Trần Phong thật thà nói.

Biểu cảm trên khuôn mặt cô chị giãn ra, Trần Phong cảm thấy hình như ánh mắt cô ấy nhìn anh đã không còn lạnh lùng như lúc nãy, chỉ là không biết có phải đó là ảo giác của anh không.

Cô chị lại bắt đầu dùng cối xay tiếp tục xay chỗ thảo dược kia, miệng lại bình thản nói: “Theo như bình thường, nếu anh đã khỏe rồi thì tuyệt đối không thể ở lại đây nữa, nhưng chúng tôi và Uyển Thu cũng là chỗ quen biết, cho nên nếu anh muốn tiếp tục ở lại đây điều dưỡng thì không phải là không được”.

Trần Phong cũng không ngờ lại có lúc chuyển đổi được tình thế, đến ngay cả Phượng Thê cũng hình như rất vui mừng.

“Đương nhiên là tôi hi vọng có thể ở đây điều dưỡng khỏe rồi mới đi”, Trần Phong vội vàng nói.

Nhưng cô chị lại nói tiếp: “Nếu anh đã muốn ở lại, thì anh phải tuân theo quy tắc ở đây”. Đọc nhanh tại Vietwriter

Trần Phong cảm thấy không vấn đề gì, liền gật đầu đồng ý.

“Hàng ngày cùng chúng tôi lên núi hái thuốc, sau đó về phơi thuốc, và xay thuốc nữa, những việc này anh đều phải làm”.

Nhưng chưa chờ Trần Phong đồng ý, Phượng Thê nói với giọng không nỡ: “Chị, sức khỏe của anh ấy vẫn chưa hồi phục mà chị đã bắt anh ấy phải làm những việc này rồi à?”.

Trần Phong lại nói: “Không sao, tôi gần như đã khỏe rồi”.

Nhưng nói xong, lại bị Phượng Thê lườm cho một cái.

Trần Phong đành coi như không nhìn thấy, may mà cô chị quay đầu lại nhìn Phượng Thê, mới khiến cô ấy vội vàng trở về trạng thái ban đầu và chăm chỉ xay thuốc.

“Có phải em đã phải lòng anh ấy rồi không? Sao cứ nói đỡ cho anh ấy suốt thế, mà quan trọng là anh ấy còn không cần nữa kìa”.

Phượng Thê vội vàng phản bác: “Chị, chị nói linh tinh gì thế, chị còn nói nữa em mặc kệ chị đấy”.

Cô chị không quan tâm, chỉ tiếp tục nhìn về phía Trần Phong.

“Nếu anh thấy không có vấn đề gì vậy tạm thời cứ ở đây, mấy hôm nữa anh khỏi hẳn rồi hẵng đi”.

Trần Phong liền gật đầu.

Thế là Trần Phong được ở lại trong khu vườn nhỏ thanh tịnh này, anh sống ở chái nhà Tây, còn chị em họ sống ở phía Đông.

Ở đây tuy thanh tịnh, nhưng cũng không cách thị trấn xa lắm, thậm chí hơi đi thêm chút nữa thì sẽ đến thành phố ngay.

Chuyện Trần Phong không có quần áo mặc, thì ngày hôm sau Phượng Thê đã ra chợ mua cho anh vài bộ.

“Thấy sao, có phải rất vừa không?”.

Vừa mua về xong Phượng Thê liền nôn nóng bảo Trần Phong mặc vào người, đó là một bộ quần áo dài tay đơn giản, trên áo có thêu một con lợn hoạt hình rất xấu xí, nhạt màu, khiến Trần Phong luôn cảm thấy như thể Phượng Thê đang muốn chửi anh.

Nhưng cả bộ quần áo đúng là rất vừa vặn, cứ như thể Phượng Thê đã đo người Trần Phong rồi vậy.

“Tôi đổi bộ khác được không, đơn giản hơn chút”, Trần Phong thương lượng với Phượng Thê.

Nhưng kết quả đã bị Phượng Thê từ chối luôn, chỉ là vì cô ấy cảm thấy đẹp là được rồi.

Mặc được hai ngày, vì bộ quần áo mà Trần Phong không mấy hài lòng này cũng chỉ có hai chị em họ nhìn thấy nên Trần Phong cũng không quan tâm nữa.


Chương 875: Long Lăng
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom