-
Chương 108-110
Chương 108: Bị thương
Anh vươn tay đến trước mặt Dư Kiều, cô cúi đầu, nhìn thấy ngón tay thon dài có lực cùng với phân nửa cánh tay rắn chắc khỏe mạnh của anh, cô chậm rãi nâng tay, nhẹ nhàng đỡ cánh tay anh.
Tiêu Định Bân đứng dậy, đi theo cô từng bước lên lầu.
Biệt thự Hoa Nguyệt Sơn có diện tích nhỏ hơn nhiều, lúc bọn họ dọn đến, Tiêu Định Bân cho người đưa mấy chậu lan do mẹ anh trồng lúc còn sống đến.
Chúng được trồng trong vườn nhỏ sau tòa nhà chính.
Vườn hoa nhỏ không quá lớn, nhưng đình đài lầu các cần có đều có, bên cạnh vườn là hòn non bộ và hồ nhân tạo hình bán nguyệt, nước hồ chảy từ trên hòn non bộ đổ xuống, vừa đến gần thì trước mặt đã cảm thấy mát lạnh, khiến tinh thần người ta thoải mái.
“Mấy khóm lan kia của tôi phát triển tốt không?”
Tiêu Định Bân bỗng lên tiếng hỏi, Dư Kiều vội buông cánh tay anh ra, bước vội đến vườn hoa kế bên, hoa lan thích tối, do trước giờ đều được chăm sóc tỉ mỉ nên phát triển rất tốt.
Cô xem từng gốc một rồi mới quay người đi đến bên cạnh anh, cố gắng lên tiếng nói: “Rất, tốt, rất tốt!”
Anh khẽ gật đầu, rồi lại đưa tay về phía cô: “Dẫn tôi qua”.
Dư Kiều giữ cánh tay anh, đưa anh vào vườn hoa, dẫn anh đến trước mấy chậu lan.
Anh ngồi xổm xuống, vươn tay như muốn chạm vào mấy đóa lan, nhưng vì không thể nhìn thấy nên mấy lần tay anh đều rơi vào không trung.
Dư Kiều cũng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm một ngón tay anh đặt ngón tay anh lên một phiến lá của nhánh lan.
Gương mặt anh vốn lạnh nhạt không có cảm xúc gì, nhưng khi ngón tay chạm đến phiến lá thì bỗng trở nên dịu dàng khó tả.
Anh nhẹ nhàng chạm vào phiến lá nhánh lan, Dư Kiều bình tĩnh nhìn anh, nhìn đến thất thần.
Hai tháng gần đây mắt bị mù, anh rất ít khi ra ngoài, cả ngày gần như đều ở trong phòng làm việc, vì vậy da dẻ anh trông có chút nhợt nhạt, cũng gầy hơn nhiều, trông lại càng có vẻ đẹp trai ốm yếu.
Anh là người đàn ông đẹp nhất cô từng gặp trên đời này, nếu không thì bảy năm trước, sao vừa gặp anh lần đầu tiên cô đã nhớ mãi không quên.
“Sau này, mỗi ngày cô cứ dẫn tôi đến đây thăm bọn nó”.
Dư Kiều vội định thần lại, gật đầu nói: “Được”.
Anh đứng dậy, cô lật đật đứng dậy đỡ anh.
Lúc anh quay người đi ra ngoài, dưới chân bỗng đạp trúng gì đó, cả người loạng choạng, đụng vào giàn hoa bên cạnh, Dư Kiều liếc mắt nhìn thấy bình sứ trên giàn hoa lắc lư như muốn đổ xuống, cô không nghĩ nhiều, dùng hết sức đẩy anh qua một bên, bình sứ kia rơi xuống, đập mạnh vào lưng cô.
Ngày hè mặc quần áo mỏng nhẹ, bình sứ vỡ vụn trên người cô, lập tức cứa rách làn da dưới lớp áo, máu chảy ra nhanh chóng, thấm đẫm áo sơ mi màu kem của cô.
Anh nghe thấy tiếng bình sứ rơi xuống và âm thanh vỡ tan khi rơi xuống đất, thậm chí anh còn nghe thấy tiếng kêu đau trầm thấp của cô khi bị va chạm.
Cô nói chuyện khó khăn, ngay cả âm thanh than đau cũng rất trầm thấp.
Tim anh như bị thứ gì đó đâm mạnh, bỗng chốc đau nhói, khiến bản thân anh cũng kinh ngạc.
“A Kiều… Cô không sao chứ?”
Anh đưa tay, sờ soạng xung quanh muốn tìm được cô.
Dư Kiều cố nén đau đớn trên lưng: “Không, không sao…”
Đôi mày thanh thoát của anh nhíu chặt, sắc mặt cũng nặng nề hơn: “Cô ở đâu, đưa tay cho tôi”.
Dư Kiều không chịu vươn tay ra, vết thương trên vai cô đang chảy máu đã lan đến đầu ngón tay.
“A Kiều! Nói chuyện!”
“Tôi…”
Cô chỉ cúi đầu nói một chữ, anh lập tức nhìn về phía cô, sau đó vươn tay ra, túm chặt cánh tay trái cô.
Chương 109: Dưỡng thương
Dư Kiều theo bản năng muốn tránh đi, nhưng tay anh lại nắm chặt cánh tay trái cô, tay còn lại thì sờ soạng khắp nơi trên người cô: “Bị thương ở đâu? Có chảy máu không?”
Anh nhanh chóng chạm đến chỗ chảy máu trên vai cô, vì không nhìn thấy nên động tác tay anh cũng khó tránh khỏi có hơi nặng tay, Dư Kiều đau đến run rẩy, Tiêu Định Bân vội dời tay đi, anh ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, chợt nhíu chặt mày: “Cô chảy máu rồi sao?”
Dư Kiều cắn chặt môi, lắc đầu.
Tiêu Định Bân bỗng quay người lảo đảo hướng ra ngoài: “Quản gia, quản gia đâu!”
Dư Kiều sợ anh lại va chạm, vội vàng đi qua dìu anh, Tiêu Định Bân nắm lấy tay cô: “Đừng sợ, tôi bảo quản gia mời bác sĩ đến”.
Dư Kiều muốn nói cô không sao, chỉ là chảy chút máu mà thôi, có lẽ vết thương cũng không quá nặng, quay về bôi chút thuốc là được.
Nhưng cô không nói được nhiều như vậy, mắt anh lại không thấy được, đương nhiên cô cũng không viết được, chỉ đành để mặc anh kéo mình ra khỏi vườn hoa.
Quản gia vội đi đến, vừa thấy trên tay Tiêu Định Bân có máu thì giật mình hoảng sợ: “Cậu cả bị thương sao? Cậu bị thương ở đâu, tôi cho người đi chuẩn bị xe…”
“Tôi không sao, là A Kiều, vừa nãy cô ấy chắn giúp tôi nên bị thương rồi”.
Lúc này quản gia mới nhìn thấy tay áo phải của Dư Kiều ướt đẫm máu.
“Cho người lập tức đi gọi bác sĩ đến, xử lý vết thương cho cô ấy”.
“Vâng, tôi cho người gọi bác sĩ ngay”.
Vết thương trên vai Dư Kiều không nhẹ, ngoài vết thương bị cắt trúng, còn có vết máu ứ đọng trông rất đáng sợ, là do bình sứ kia đập vào gây ra.
Lúc bác sĩ khử trùng, cô đau đến mức run rẩy cả người, không kiềm được thấp giọng rên rỉ một tiếng.
“Vết thương thế nào? Có nặng không? Có chảy nhiều màu không…”
Tiêu Định Bân hỏi liên tục quản gia cũng có chút kinh ngạc: “Cậu cả…”
“Tôi quen ăn món cô ấy làm rồi, nếu cô ấy bị thương, chẳng lẽ muốn tôi đói chết sao?”, Tiêu Định Bân bỗng đập mạnh bàn một cái.
Quản gia giật mình vội lên tiếng: “Cậu cả, cậu yên tâm, vết thương của A Kiều không quá nặng, tôi cam đoan cô ấy nghỉ ngơi hai ba ngày là được, sẽ không làm lỡ việc bếp núc”.
“Hai, ba ngày?”. Gương mặt Tiêu Định Bân u ám.
Bác sĩ vội nói: “Tôi sẽ cho cô ấy dùng thuốc điều trị vết thương tốt nhất, chỉ cần tranh thủ hai,ba ngày là có thể khỏi hẳn, chỉ là bây giờ thời tiết nóng nực, nhất định phải cẩn thận, tránh chạm nước, miệng vết thương không được bị nhiễm trùng”.
Xử lý vết thương xong, để lại một vài thuốc uống thuốc bôi rồi bác sĩ mới rời đi.
“A Kiều cũng quay về nghỉ ngơi đi, tranh thủ chăm sóc vết thương…”
Quản gia nói với Dư Kiều.
Dư Kiều nhìn Tiêu Định Bân, gật đầu rồi đứng dậy đi về chỗ mình ở.
“Cậu cả, tôi dìu cậu quay về”.
Quản gia dìu Tiêu Định Bân lên lầu, dì Lâm lẳng lặng rời khỏi toàn nhà, đi đến phòng kho mà Dư Kiều ở.
“Bụng cô sớm muộn gì cũng không giấu được nữa, tranh thủ hai ngày này dưỡng thương nghỉ ngơi đi, làm cho xong chuyện, cô thu dọn một chút, tối nay đến chỗ Triệu Cường ở hai ngày”.
Dì Lâm xụ mặt nói: “Mau đi, Triệu Cường đợi cô ở trước gara”.
Ánh mắt Dư Kiều chậm rãi nhìn xuống cánh tay bà ta, dì Lâm bị cô nhìn bỗng run lên, cảm giác đau đớn đáng sợ trong ký ức bỗng ùa về, bà ta bỗng nhiên thấy lạnh cả sống lưng.
Con khốn này bây giờ đang mang thai, cô chủ nhà mình còn muốn dựa vào đứa nhỏ trong bụng nó, hiện tại nó cũng trở nên quý giá hơn, đánh không được mà mắng cũng không xong.
“Cô yên tâm, bây giờ đứa nhỏ trong bụng cô là quan trọng nhất, Triệu Cường sẽ không chạm vào cô”. Dì Lâm lại nói một câu rồi quay người rời khỏi phòng: “Tôi đợi cô ở ngoài, cô mau thu dọn đi”.
Chương 110: Nổi giận
Dư Kiều thấy bà ta đi ra thì cong miệng nở một nụ cười lạnh.
Dì Lâm và Triệu Cường là một loại người, nói chung là kiểu hổ giấy miệng hùm gan sứa.
Dư Kiều lên xe của Triệu Cường, hắn không thèm nhìn cô lấy một cái mà lái xe rời khỏi biệt thự luôn.
Tiêu Định Bân nghe thấy tiếng xe vang lên trong vườn thì ngoái lại hỏi quản gia: “Ai về đấy?”
Quản gia đi tới gần cửa sổ rồi nhìn xuống dưới, sau đó cười đáp: “Là Triệu Cường đón A Kiều, vừa hay cô ấy đang bị thương, Triệu Cường vừa hay có thể chăm sóc vài hôm…”
Choang, cái gạt tàn đột nhiên bị ném mạnh xuống thảm.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì chủ của nhà này là tôi chứ không phải Triệu Cường”.
Tiêu Định Bân chống tay lên bàn rồi chầm chậm đứng dậy: “A Kiều muốn đi đâu hay làm gì thì cần được tôi đồng ý, ai cho cô ta cái quyền tự tung tự tác như vậy?”
Quản gia vã mồ hôi hột nói: “A Kiều với Triệu Cường sắp cưới mà, dì Lâm bảo với tôi như thế, tôi thấy chuyện này cũng bình thường nên mới đồng ý…”
Tiêu Định Bân hướng đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía quản gia: “Xem ra nhà họ Tiêu không chứa được một người độ lượng như ông rồi”.
“Cậu chủ…”
“Ông về đi, ở đây không cần đến ông nữa”.
“Cậu chủ, là lỗi của tôi, tôi không nên tự quyết như vậy, giờ tôi sẽ gọi cho Triệu Cường bảo cậu ta đưa Dư Kiều về đây ngay…”
“Ông có lỗi, dì Lâm cũng có lỗi, A Kiều cũng không ngoại lệ, nhưng ông và dì Lâm không coi tôi ra gì, đúng là đáng chết!”
“Vâng, chúng tôi đáng chết, cậu đừng giận mà ảnh hưởng đến sức khoẻ…”
“Ông và dì Lâm mỗi người bị phạt mười roi, còn A Kiều thì bắt cô ta quỳ ở dưới”.
“Vâng”.
Quản gia toát mồ hôi lạnh, sau đó vội vàng bảo người gọi cho Triệu Cường.
Không lâu sau, chiếc xe trở A Kiều đã quay lại.
Dì Lâm và quản gia đã bị đánh mười roi thật đau, dì Lâm đã lớn tuổi, cơ thể còn yếu nên bị đánh xong thì không đi lại được, phải nhờ người đỡ về.
Quản gia tập tễnh đi tới cạnh Dư Kiều rồi dè dặt nói: “A Kiều, cậu chủ giận lắm, lát cô nhớ đừng chọc cậu ấy”.
Dư Kiều đi xuống dưới tầng rồi quỳ xuống, cô quỳ từ chiều đến đêm mà không thấy Tiêu Định Bân đâu.
Sau khi về nhà họ Dư, Dư Kiều thường xuyên bị Triệu Như giở mọi trò để hành hạ nên phạt quỳ với cô mà nói thật sự như cơm bữa.
Nhưng bây giờ, cô đang mang thai nên không chỉ có một mình, cô có thể chịu mọi uất ức nhưng lại sợ ảnh hưởng đến em bé trong bụng.
Tiêu Định Bân đứng trước cửa sổ trong phòng sách, trong phòng không mở đèn nên tối om.
Anh giờ đã là người một mù nên có mở đèn hay không cũng thế.
Anh cứ tưởng mình đau ốm nhiều năm nên đã coi nhẹ chuyện bệnh tật và không để tâm nữa.
Ai ngờ, khi mình đang dần khoẻ lại thì lại bị mất thị lực, điều này khiến anh gần như sụp đổ.
Anh ngày càng hay cáu kỉnh và dễ nổi nóng.
So với chưa từng có được thì có rồi lại mất đi mới khiến người ta không thể chịu nổi.
Anh vốn đã sắp khoẻ lại rồi, nhưng giờ lại thành một người mù cần được chăm sóc cả 24 tiếng đồng hồ, so ra còn kém hơn cả ngày trước.
Anh vươn tay đến trước mặt Dư Kiều, cô cúi đầu, nhìn thấy ngón tay thon dài có lực cùng với phân nửa cánh tay rắn chắc khỏe mạnh của anh, cô chậm rãi nâng tay, nhẹ nhàng đỡ cánh tay anh.
Tiêu Định Bân đứng dậy, đi theo cô từng bước lên lầu.
Biệt thự Hoa Nguyệt Sơn có diện tích nhỏ hơn nhiều, lúc bọn họ dọn đến, Tiêu Định Bân cho người đưa mấy chậu lan do mẹ anh trồng lúc còn sống đến.
Chúng được trồng trong vườn nhỏ sau tòa nhà chính.
Vườn hoa nhỏ không quá lớn, nhưng đình đài lầu các cần có đều có, bên cạnh vườn là hòn non bộ và hồ nhân tạo hình bán nguyệt, nước hồ chảy từ trên hòn non bộ đổ xuống, vừa đến gần thì trước mặt đã cảm thấy mát lạnh, khiến tinh thần người ta thoải mái.
“Mấy khóm lan kia của tôi phát triển tốt không?”
Tiêu Định Bân bỗng lên tiếng hỏi, Dư Kiều vội buông cánh tay anh ra, bước vội đến vườn hoa kế bên, hoa lan thích tối, do trước giờ đều được chăm sóc tỉ mỉ nên phát triển rất tốt.
Cô xem từng gốc một rồi mới quay người đi đến bên cạnh anh, cố gắng lên tiếng nói: “Rất, tốt, rất tốt!”
Anh khẽ gật đầu, rồi lại đưa tay về phía cô: “Dẫn tôi qua”.
Dư Kiều giữ cánh tay anh, đưa anh vào vườn hoa, dẫn anh đến trước mấy chậu lan.
Anh ngồi xổm xuống, vươn tay như muốn chạm vào mấy đóa lan, nhưng vì không thể nhìn thấy nên mấy lần tay anh đều rơi vào không trung.
Dư Kiều cũng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm một ngón tay anh đặt ngón tay anh lên một phiến lá của nhánh lan.
Gương mặt anh vốn lạnh nhạt không có cảm xúc gì, nhưng khi ngón tay chạm đến phiến lá thì bỗng trở nên dịu dàng khó tả.
Anh nhẹ nhàng chạm vào phiến lá nhánh lan, Dư Kiều bình tĩnh nhìn anh, nhìn đến thất thần.
Hai tháng gần đây mắt bị mù, anh rất ít khi ra ngoài, cả ngày gần như đều ở trong phòng làm việc, vì vậy da dẻ anh trông có chút nhợt nhạt, cũng gầy hơn nhiều, trông lại càng có vẻ đẹp trai ốm yếu.
Anh là người đàn ông đẹp nhất cô từng gặp trên đời này, nếu không thì bảy năm trước, sao vừa gặp anh lần đầu tiên cô đã nhớ mãi không quên.
“Sau này, mỗi ngày cô cứ dẫn tôi đến đây thăm bọn nó”.
Dư Kiều vội định thần lại, gật đầu nói: “Được”.
Anh đứng dậy, cô lật đật đứng dậy đỡ anh.
Lúc anh quay người đi ra ngoài, dưới chân bỗng đạp trúng gì đó, cả người loạng choạng, đụng vào giàn hoa bên cạnh, Dư Kiều liếc mắt nhìn thấy bình sứ trên giàn hoa lắc lư như muốn đổ xuống, cô không nghĩ nhiều, dùng hết sức đẩy anh qua một bên, bình sứ kia rơi xuống, đập mạnh vào lưng cô.
Ngày hè mặc quần áo mỏng nhẹ, bình sứ vỡ vụn trên người cô, lập tức cứa rách làn da dưới lớp áo, máu chảy ra nhanh chóng, thấm đẫm áo sơ mi màu kem của cô.
Anh nghe thấy tiếng bình sứ rơi xuống và âm thanh vỡ tan khi rơi xuống đất, thậm chí anh còn nghe thấy tiếng kêu đau trầm thấp của cô khi bị va chạm.
Cô nói chuyện khó khăn, ngay cả âm thanh than đau cũng rất trầm thấp.
Tim anh như bị thứ gì đó đâm mạnh, bỗng chốc đau nhói, khiến bản thân anh cũng kinh ngạc.
“A Kiều… Cô không sao chứ?”
Anh đưa tay, sờ soạng xung quanh muốn tìm được cô.
Dư Kiều cố nén đau đớn trên lưng: “Không, không sao…”
Đôi mày thanh thoát của anh nhíu chặt, sắc mặt cũng nặng nề hơn: “Cô ở đâu, đưa tay cho tôi”.
Dư Kiều không chịu vươn tay ra, vết thương trên vai cô đang chảy máu đã lan đến đầu ngón tay.
“A Kiều! Nói chuyện!”
“Tôi…”
Cô chỉ cúi đầu nói một chữ, anh lập tức nhìn về phía cô, sau đó vươn tay ra, túm chặt cánh tay trái cô.
Chương 109: Dưỡng thương
Dư Kiều theo bản năng muốn tránh đi, nhưng tay anh lại nắm chặt cánh tay trái cô, tay còn lại thì sờ soạng khắp nơi trên người cô: “Bị thương ở đâu? Có chảy máu không?”
Anh nhanh chóng chạm đến chỗ chảy máu trên vai cô, vì không nhìn thấy nên động tác tay anh cũng khó tránh khỏi có hơi nặng tay, Dư Kiều đau đến run rẩy, Tiêu Định Bân vội dời tay đi, anh ngửi thấy mùi máu nhàn nhạt, chợt nhíu chặt mày: “Cô chảy máu rồi sao?”
Dư Kiều cắn chặt môi, lắc đầu.
Tiêu Định Bân bỗng quay người lảo đảo hướng ra ngoài: “Quản gia, quản gia đâu!”
Dư Kiều sợ anh lại va chạm, vội vàng đi qua dìu anh, Tiêu Định Bân nắm lấy tay cô: “Đừng sợ, tôi bảo quản gia mời bác sĩ đến”.
Dư Kiều muốn nói cô không sao, chỉ là chảy chút máu mà thôi, có lẽ vết thương cũng không quá nặng, quay về bôi chút thuốc là được.
Nhưng cô không nói được nhiều như vậy, mắt anh lại không thấy được, đương nhiên cô cũng không viết được, chỉ đành để mặc anh kéo mình ra khỏi vườn hoa.
Quản gia vội đi đến, vừa thấy trên tay Tiêu Định Bân có máu thì giật mình hoảng sợ: “Cậu cả bị thương sao? Cậu bị thương ở đâu, tôi cho người đi chuẩn bị xe…”
“Tôi không sao, là A Kiều, vừa nãy cô ấy chắn giúp tôi nên bị thương rồi”.
Lúc này quản gia mới nhìn thấy tay áo phải của Dư Kiều ướt đẫm máu.
“Cho người lập tức đi gọi bác sĩ đến, xử lý vết thương cho cô ấy”.
“Vâng, tôi cho người gọi bác sĩ ngay”.
Vết thương trên vai Dư Kiều không nhẹ, ngoài vết thương bị cắt trúng, còn có vết máu ứ đọng trông rất đáng sợ, là do bình sứ kia đập vào gây ra.
Lúc bác sĩ khử trùng, cô đau đến mức run rẩy cả người, không kiềm được thấp giọng rên rỉ một tiếng.
“Vết thương thế nào? Có nặng không? Có chảy nhiều màu không…”
Tiêu Định Bân hỏi liên tục quản gia cũng có chút kinh ngạc: “Cậu cả…”
“Tôi quen ăn món cô ấy làm rồi, nếu cô ấy bị thương, chẳng lẽ muốn tôi đói chết sao?”, Tiêu Định Bân bỗng đập mạnh bàn một cái.
Quản gia giật mình vội lên tiếng: “Cậu cả, cậu yên tâm, vết thương của A Kiều không quá nặng, tôi cam đoan cô ấy nghỉ ngơi hai ba ngày là được, sẽ không làm lỡ việc bếp núc”.
“Hai, ba ngày?”. Gương mặt Tiêu Định Bân u ám.
Bác sĩ vội nói: “Tôi sẽ cho cô ấy dùng thuốc điều trị vết thương tốt nhất, chỉ cần tranh thủ hai,ba ngày là có thể khỏi hẳn, chỉ là bây giờ thời tiết nóng nực, nhất định phải cẩn thận, tránh chạm nước, miệng vết thương không được bị nhiễm trùng”.
Xử lý vết thương xong, để lại một vài thuốc uống thuốc bôi rồi bác sĩ mới rời đi.
“A Kiều cũng quay về nghỉ ngơi đi, tranh thủ chăm sóc vết thương…”
Quản gia nói với Dư Kiều.
Dư Kiều nhìn Tiêu Định Bân, gật đầu rồi đứng dậy đi về chỗ mình ở.
“Cậu cả, tôi dìu cậu quay về”.
Quản gia dìu Tiêu Định Bân lên lầu, dì Lâm lẳng lặng rời khỏi toàn nhà, đi đến phòng kho mà Dư Kiều ở.
“Bụng cô sớm muộn gì cũng không giấu được nữa, tranh thủ hai ngày này dưỡng thương nghỉ ngơi đi, làm cho xong chuyện, cô thu dọn một chút, tối nay đến chỗ Triệu Cường ở hai ngày”.
Dì Lâm xụ mặt nói: “Mau đi, Triệu Cường đợi cô ở trước gara”.
Ánh mắt Dư Kiều chậm rãi nhìn xuống cánh tay bà ta, dì Lâm bị cô nhìn bỗng run lên, cảm giác đau đớn đáng sợ trong ký ức bỗng ùa về, bà ta bỗng nhiên thấy lạnh cả sống lưng.
Con khốn này bây giờ đang mang thai, cô chủ nhà mình còn muốn dựa vào đứa nhỏ trong bụng nó, hiện tại nó cũng trở nên quý giá hơn, đánh không được mà mắng cũng không xong.
“Cô yên tâm, bây giờ đứa nhỏ trong bụng cô là quan trọng nhất, Triệu Cường sẽ không chạm vào cô”. Dì Lâm lại nói một câu rồi quay người rời khỏi phòng: “Tôi đợi cô ở ngoài, cô mau thu dọn đi”.
Chương 110: Nổi giận
Dư Kiều thấy bà ta đi ra thì cong miệng nở một nụ cười lạnh.
Dì Lâm và Triệu Cường là một loại người, nói chung là kiểu hổ giấy miệng hùm gan sứa.
Dư Kiều lên xe của Triệu Cường, hắn không thèm nhìn cô lấy một cái mà lái xe rời khỏi biệt thự luôn.
Tiêu Định Bân nghe thấy tiếng xe vang lên trong vườn thì ngoái lại hỏi quản gia: “Ai về đấy?”
Quản gia đi tới gần cửa sổ rồi nhìn xuống dưới, sau đó cười đáp: “Là Triệu Cường đón A Kiều, vừa hay cô ấy đang bị thương, Triệu Cường vừa hay có thể chăm sóc vài hôm…”
Choang, cái gạt tàn đột nhiên bị ném mạnh xuống thảm.
“Nếu tôi nhớ không nhầm thì chủ của nhà này là tôi chứ không phải Triệu Cường”.
Tiêu Định Bân chống tay lên bàn rồi chầm chậm đứng dậy: “A Kiều muốn đi đâu hay làm gì thì cần được tôi đồng ý, ai cho cô ta cái quyền tự tung tự tác như vậy?”
Quản gia vã mồ hôi hột nói: “A Kiều với Triệu Cường sắp cưới mà, dì Lâm bảo với tôi như thế, tôi thấy chuyện này cũng bình thường nên mới đồng ý…”
Tiêu Định Bân hướng đôi mắt lạnh lùng nhìn về phía quản gia: “Xem ra nhà họ Tiêu không chứa được một người độ lượng như ông rồi”.
“Cậu chủ…”
“Ông về đi, ở đây không cần đến ông nữa”.
“Cậu chủ, là lỗi của tôi, tôi không nên tự quyết như vậy, giờ tôi sẽ gọi cho Triệu Cường bảo cậu ta đưa Dư Kiều về đây ngay…”
“Ông có lỗi, dì Lâm cũng có lỗi, A Kiều cũng không ngoại lệ, nhưng ông và dì Lâm không coi tôi ra gì, đúng là đáng chết!”
“Vâng, chúng tôi đáng chết, cậu đừng giận mà ảnh hưởng đến sức khoẻ…”
“Ông và dì Lâm mỗi người bị phạt mười roi, còn A Kiều thì bắt cô ta quỳ ở dưới”.
“Vâng”.
Quản gia toát mồ hôi lạnh, sau đó vội vàng bảo người gọi cho Triệu Cường.
Không lâu sau, chiếc xe trở A Kiều đã quay lại.
Dì Lâm và quản gia đã bị đánh mười roi thật đau, dì Lâm đã lớn tuổi, cơ thể còn yếu nên bị đánh xong thì không đi lại được, phải nhờ người đỡ về.
Quản gia tập tễnh đi tới cạnh Dư Kiều rồi dè dặt nói: “A Kiều, cậu chủ giận lắm, lát cô nhớ đừng chọc cậu ấy”.
Dư Kiều đi xuống dưới tầng rồi quỳ xuống, cô quỳ từ chiều đến đêm mà không thấy Tiêu Định Bân đâu.
Sau khi về nhà họ Dư, Dư Kiều thường xuyên bị Triệu Như giở mọi trò để hành hạ nên phạt quỳ với cô mà nói thật sự như cơm bữa.
Nhưng bây giờ, cô đang mang thai nên không chỉ có một mình, cô có thể chịu mọi uất ức nhưng lại sợ ảnh hưởng đến em bé trong bụng.
Tiêu Định Bân đứng trước cửa sổ trong phòng sách, trong phòng không mở đèn nên tối om.
Anh giờ đã là người một mù nên có mở đèn hay không cũng thế.
Anh cứ tưởng mình đau ốm nhiều năm nên đã coi nhẹ chuyện bệnh tật và không để tâm nữa.
Ai ngờ, khi mình đang dần khoẻ lại thì lại bị mất thị lực, điều này khiến anh gần như sụp đổ.
Anh ngày càng hay cáu kỉnh và dễ nổi nóng.
So với chưa từng có được thì có rồi lại mất đi mới khiến người ta không thể chịu nổi.
Anh vốn đã sắp khoẻ lại rồi, nhưng giờ lại thành một người mù cần được chăm sóc cả 24 tiếng đồng hồ, so ra còn kém hơn cả ngày trước.
Bình luận facebook