-
Chương 114-116
Chương 114: Phát hiện
“Thai đôi long phụng gì cơ? Hai người đang nói gì vậy?”
Giọng nói của Tiêu Định Bân bất chợt vang lên, hai người làm giật bắn mình rồi vội đáp: “Cậu chủ, không… không có gì ạ”.
“Nói!”
“Chúng tôi đang nói đến em bé trong bụng A Kiều…”
“Em bé trong bụng A Kiều?”, giọng nói của Tiêu Định Bân chợt trở nên lạnh giá, đôi mắt đen thẫm của anh nhìn về phía hai người làm đang đứng rồi nói: “Hai người nhắc lại lần nữa tôi nghe!”
“Dạ, chúng tôi đang bàn xem em bé trong bụng A Kiều là con trai hay con gái…”
Tiêu Định Bân đứng im bất động, nhưng gương mặt đã lạnh đến mức doạ người.
Đến Giang Nguyên cũng thấy sợ.
Anh ta mới đi ra ngoài có vài ngày, vừa về đã nghe thấy chuyện như vậy rồi.
A Kiều cũng thật là, Giang Nguyên không nhịn được lén nhìn A Kiều đứng sau hai người làm kia.
Đúng là trông cô hơi mập lên một chút, vùng bụng vốn phẳng phiu giờ đã nhô ra hơn, Giang Nguyên thấy mà không khỏi thở dài.
“Các người lui xuống đi”.
Tiêu Định Bân lên tiếng rồi lạnh lùng nói: “A Kiều, cô đến phòng sách”.
Dứt lời, anh đi về phía nhà chính, Giang Nguyên vội đi theo đỡ anh: “Cậu chủ cẩn thận bậc thềm”.
Dư Kiều cúi đầu, bàn tay đặt lên bụng. Cô biết mình mang thai không phải ba tháng, cô nói vậy chỉ để tránh trùng ngày với Dư Tiêu Tiêu, từ đó khiến người khác bớt nghi ngờ thôi.
Chứ với dáng người của cô mang thai năm tháng thế này còn hơi to.
Dư Kiều cắn môi dưới, một suy nghĩ táo bạo chợt nảy ra trong đầu cô.
Phòng sách.
“Đóng cửa vào!”
Tiêu Định Bân đứng quay lưng lại với cô.
Dư Kiều nhanh chóng đóng cửa.
“Lại đây”.
Dư Kiều ngước lên nhìn bóng dáng anh rồi bước tới gần.
Bước chân của cô rất khẽ, nhưng Tiêu Định Bân vẫn có thể nghe thấy tiếng động đang đến gần.
Khi mắt người ta không sáng nữa thì các giác quan khác sẽ trở nên rất nhạy cảm.
Dư Kiều đứng sau lưng Tiêu Định Bân.
“Lại đây!”
Anh lại lên tiếng, Dư Kiều bước lên thêm hai bước, khoảng cách giữa hai người là rất nhỏ.
Tiêu Định Bân chầm chậm quay người lại rồi nhìn xuống Dư Kiều từ trên cao.
Anh không nhìn thấy mặt cô, nhưng cô vẫn vậy, vẫn cúi đầu, hàng mi rủ xuống run run.
Có lẽ cô vẫn mang khăn che mặt, nhưng vết sẹo kia giờ cũng đã mờ hơn nhiều rồi.
Chương 115: Bỏ đứa bé đi
Đúng là sau khi sang nước ngoài, Tiêu Bình Sinh có gửi đồ về mấy lần, món nào cũng có viết tên Dư Kiều.
Nhưng Tiêu Định Bân ném hết đi rồi.
Vì vậy, không có lọ thuốc nào đến được tay của Dư Kiều cả.
Toàn bộ đều là anh mua mới.
Không biết từ bao giờ, đến anh cũng phải ngỡ ngàng phát hiện mình đã có một cảm giác chiếm hữu mãnh liệt với cô nàng câm không biết điều này.
Tiêu Định Bân chợt giơ tay ra.
Dư Kiều giật bắn mình rồi vô thức lùi lại, nhưng Tiêu Định Bân đã túm được tay cô: “Đứng im!”
Dư Kiều lập tức đứng yên nhưng người lại run lên, một bàn tay khác của Tiêu Định Bân giơ lên rồi đặt vào bụng cô.
“Không…”
“Im miệng!”
Anh nhíu chặt mày, bàn tay tóm lấy tay cô chợt tăng thêm sức lực.
Dư Kiều cắn chặt môi, vành mắt đã đỏ hoe.
Cô có thể cảm nhận được cơn giận dữ của anh, cho dù cô không biết vì sao anh lại nổi giận.
Cuối cùng thì bàn tay của Tiêu Định Bân cũng hạ xuống bụng cô.
Giây phút ngón tay anh chạm tới vùng bụng nhô lên của Dư Kiều, cơn giận như đã bùng nổ.
Dư Kiều hoảng hốt ngẩng lên nhìn anh thì thấy mặt anh tím tái, đôi môi mím chặt, đôi mắt đã mất tiêu cự nhìn cô đăm đăm khiến cô phát run.
“Mấy tháng rồi?”, giọng nói của anh hơi khàn, khi cất lên câu hỏi này, tay anh vẫn đặt ở bụng của Dư Kiều.
“Ba, ba… tháng…”
“Của ai?”
Dư Kiều cắn môi không đáp.
Tiêu Định Bân cười khẩy: “Triệu Cường à?”
Dư Kiều vẫn im lặng.
Anh chợt rụt tay lại rồi lạnh lùng nói: “A Kiều, bỏ đứa bé đi”.
Dư Kiều sững sờ rồi ngước lên nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe của cô ngân ngấn nước.
Anh nói gì?
Bảo cô bỏ đứa bé đi ư?
Sao cô có thể bỏ con được?
Giây phút thai máy, cô đã cảm nhận được mình và con đã là một bộ phận máu mủ không thể tách rời.
“A Kiều, nghe lời, bỏ đứa bé đi”.
Đôi tay anh lần tới hai vai cô, anh nắm lấy rồi kề sát lại nói: “Cô đừng quên lời tôi từng nói trước kia, cô là người làm của nhà họ Tiêu thì là người của tôi. Chưa được tôi cho phép thì kể cả việc có thai, sinh con hay kết hôn… cô cũng không được làm. Nghe lời, bỏ đứa trẻ đi, phía Triệu Cường tôi sẽ giải quyết”.
Dư Kiều run lẩy bẩy lắc đầu: “Không…”
“Không ư? Cô tiếc à?”, ngón tay của anh chầm chậm di chuyển lên mặt cô rồi nắm lấy cằm cô: “A Kiều, có biết không nghe lời sẽ bị phạt thế nào không?”
Dư Kiều chỉ biết lắc đầu, nước mắt rơi lã chã xuống tay Tiêu Định Bân.
“Cô khóc ư?”
Cơn giận trong Tiêu Định Bân càng bùng lên dữ dội: “A Kiều, tôi chỉ cho cô một cơ hội này thôi!”
Chương 116: Chất vấn
Dư Kiều cắn chặt môi, bỗng dùng sức đẩy Tiêu Định Bân sang một bên, xoay người chạy ra khỏi phòng sách.
Cô chạy ra đến cửa, Tiêu Định Bân lại không ngăn cô lại, ngay lúc đẩy cửa ra, cuối cùng Dư Kiều cũng không nhịn được mà ngoái đầu lại.
Nhưng lại nhìn thấy Tiêu Định Bân đứng đó vịn tủ sách, cau chặt mày, môi tái nhợt, bàn tay chống lên tủ sách nổi gân xanh, run rẩy, ngay lúc Dư Kiều nhìn sang, Tiêu Định Bân lại ngã xuống đất.
Biệt thự Hoa Nguyệt Sơn, cho đến khi bác sĩ Đỗ đến, truyền máu cho Tiêu Định Bân đang hôn mê bất tỉnh. Sắc mặt anh cũng dần trở nên hồng hào sau khi máu trong túi máu chảy vào mạch máu của anh.
Lúc Dư Tiêu Tiêu chạy về, đầu tóc rối tung, mặt đầy vẻ hoảng hốt, cô ta chột dạ nhìn ông cụ Tiêu: “Ông nội, con xin lỗi…”
Ông cụ Tiêu xua tay: “Đứa nhỏ này, có ai trách móc gì con đâu, ông nội còn phải cảm ơn con nữa”.
Dư Tiêu Tiêu cúi thấp đầu xuống, tim đập thình thịch, cô ta vừa đi gặp Kiều Cảnh Minh, lúc nhà họ Tiêu gọi đến, cô ta sợ gần chết.
Cũng may máu trữ trong kho máu vẫn đủ, nếu không, lỡ mà bảo cô ta lấy máu ngay tại đây thì lộ hết bí mật.
“Đừng lo, cậu chủ đã không sao nữa rồi”.
“Sao đang yên lành đột nhiên tái phát vậy?”, ông cụ Tiêu hơi bất an: “Bác sĩ Đỗ, rốt cuộc là sao thế?”
“Lúc trước tôi đã nói rồi, bệnh này của cậu cả vẫn đang chuyển biến tốt, cần được nghỉ ngơi nhiều, không thể kích động tức giận…”
“Giang Nguyên, ai chọc giận cậu chủ thế hả?”
Giang Nguyên không dám ngẩng đầu lên: “Vừa rồi cậu chủ ở trong phòng sách, tôi cũng không biết…”
“Ông cụ, ông bớt giận, chắc là mấy ngày nay cậu cả tạm thời mất đi thị lực nên hơi gắt gỏng nên tức giận vậy thôi”.
Bác sĩ Đỗ vội giải vây.
Ông cụ Tiêu lại nhìn Giang Nguyên: “Tôi thấy không nên để mấy đứa chuyển đến Hoa Nguyệt Sơn, chi bằng chuyển về nhà chính…”
“Ông nội…”
Tiêu Định Bân đang hôn mê lại chậm rãi mở mắt ra: “Hoa Nguyệt Sơn rất tốt, cháu thích sống ở đây”.
Đây là biệt thự hồi môn năm xưa của mẹ anh, hơn nữa năm đó anh cũng sinh ra tại Hoa Nguyệt Sơn này.
Nơi này có ý nghĩa cực kỳ lớn với anh, thật ra anh luôn mong rằng con của mình cũng có thể được sinh ra ở đây.
Dư Tiêu Tiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chuyển về nhà chính, đó là lãnh vực của ông cụ Tiêu, hầu hết người giúp việc ở nhà chính đều là người cũ của nhà họ Tiêu, mấy người đó đều trung thành với nhà họ Tiêu, cũng không phải là người dễ mua chuộc, rất khó để giấu việc cô ta mang thai.
“Hai đứa đó, một thì đang bệnh, một đang mang thai, làm sao mà ông có thể yên tâm được”.
“Không sao đâu ông nội, cháu chỉ tạm thời không nhìn thấy thôi, bên cạnh cháu có rất nhiều người, ông cứ yên tâm. Còn Tiêu Tiêu, cháu nghĩ đứa bé cũng đã lớn, hay là để bác gái tạm thời chăm sóc cô ấy, ông thấy sao?”
Nghe thế, ông cụ Tiêu nhìn Dư Tiêu Tiêu: “Vậy thì làm phiền mẹ cháu rồi, ông bảo người đến đón mẹ cháu sang, thế nào?”
“Ông nội, ông đừng bận tâm chuyện này, Tiêu Tiêu muốn ở Hoa Nguyệt Sơn cũng được, muốn về nhà mẹ cô ấy cũng chẳng sao, chỉ cần cô ấy thoải mái thì đều là chuyện nhỏ”.
Ông cụ Tiêu yên tâm gật đầu: “Cháu nói đúng lắm, xem như trưởng thành rồi, biết đau lòng vợ”.
Dư Tiêu Tiêu đỏ mặt, Tiêu Định Bân chỉ lạnh nhạt cười, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại: “Ông nội, cháu hơi mệt ạ”.
“Vậy cháu nghỉ ngơi đi, hôm khác ông lại đến thăm cháu”.
Ông cụ Tiêu đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Dư Tiêu Tiêu và Tiêu Định Bân.
“Định Bân, có phải hôm nay anh lại nổi nóng không? Ai chọc anh giận thế?”
“A Kiều có thai từ bao giờ?”
Nghe thế Dư Tiêu Tiêu sửng sốt, sau đó cười mỉa, hóa ra lại là vì A Kiều.
“Cụ thể ngày nào thì em cũng không rõ, nhưng chắc cũng ba, bốn tháng rồi”.
“Theo anh biết, Triệu Cường không sống ở Hoa Nguyệt Sơn”.
“Thai đôi long phụng gì cơ? Hai người đang nói gì vậy?”
Giọng nói của Tiêu Định Bân bất chợt vang lên, hai người làm giật bắn mình rồi vội đáp: “Cậu chủ, không… không có gì ạ”.
“Nói!”
“Chúng tôi đang nói đến em bé trong bụng A Kiều…”
“Em bé trong bụng A Kiều?”, giọng nói của Tiêu Định Bân chợt trở nên lạnh giá, đôi mắt đen thẫm của anh nhìn về phía hai người làm đang đứng rồi nói: “Hai người nhắc lại lần nữa tôi nghe!”
“Dạ, chúng tôi đang bàn xem em bé trong bụng A Kiều là con trai hay con gái…”
Tiêu Định Bân đứng im bất động, nhưng gương mặt đã lạnh đến mức doạ người.
Đến Giang Nguyên cũng thấy sợ.
Anh ta mới đi ra ngoài có vài ngày, vừa về đã nghe thấy chuyện như vậy rồi.
A Kiều cũng thật là, Giang Nguyên không nhịn được lén nhìn A Kiều đứng sau hai người làm kia.
Đúng là trông cô hơi mập lên một chút, vùng bụng vốn phẳng phiu giờ đã nhô ra hơn, Giang Nguyên thấy mà không khỏi thở dài.
“Các người lui xuống đi”.
Tiêu Định Bân lên tiếng rồi lạnh lùng nói: “A Kiều, cô đến phòng sách”.
Dứt lời, anh đi về phía nhà chính, Giang Nguyên vội đi theo đỡ anh: “Cậu chủ cẩn thận bậc thềm”.
Dư Kiều cúi đầu, bàn tay đặt lên bụng. Cô biết mình mang thai không phải ba tháng, cô nói vậy chỉ để tránh trùng ngày với Dư Tiêu Tiêu, từ đó khiến người khác bớt nghi ngờ thôi.
Chứ với dáng người của cô mang thai năm tháng thế này còn hơi to.
Dư Kiều cắn môi dưới, một suy nghĩ táo bạo chợt nảy ra trong đầu cô.
Phòng sách.
“Đóng cửa vào!”
Tiêu Định Bân đứng quay lưng lại với cô.
Dư Kiều nhanh chóng đóng cửa.
“Lại đây”.
Dư Kiều ngước lên nhìn bóng dáng anh rồi bước tới gần.
Bước chân của cô rất khẽ, nhưng Tiêu Định Bân vẫn có thể nghe thấy tiếng động đang đến gần.
Khi mắt người ta không sáng nữa thì các giác quan khác sẽ trở nên rất nhạy cảm.
Dư Kiều đứng sau lưng Tiêu Định Bân.
“Lại đây!”
Anh lại lên tiếng, Dư Kiều bước lên thêm hai bước, khoảng cách giữa hai người là rất nhỏ.
Tiêu Định Bân chầm chậm quay người lại rồi nhìn xuống Dư Kiều từ trên cao.
Anh không nhìn thấy mặt cô, nhưng cô vẫn vậy, vẫn cúi đầu, hàng mi rủ xuống run run.
Có lẽ cô vẫn mang khăn che mặt, nhưng vết sẹo kia giờ cũng đã mờ hơn nhiều rồi.
Chương 115: Bỏ đứa bé đi
Đúng là sau khi sang nước ngoài, Tiêu Bình Sinh có gửi đồ về mấy lần, món nào cũng có viết tên Dư Kiều.
Nhưng Tiêu Định Bân ném hết đi rồi.
Vì vậy, không có lọ thuốc nào đến được tay của Dư Kiều cả.
Toàn bộ đều là anh mua mới.
Không biết từ bao giờ, đến anh cũng phải ngỡ ngàng phát hiện mình đã có một cảm giác chiếm hữu mãnh liệt với cô nàng câm không biết điều này.
Tiêu Định Bân chợt giơ tay ra.
Dư Kiều giật bắn mình rồi vô thức lùi lại, nhưng Tiêu Định Bân đã túm được tay cô: “Đứng im!”
Dư Kiều lập tức đứng yên nhưng người lại run lên, một bàn tay khác của Tiêu Định Bân giơ lên rồi đặt vào bụng cô.
“Không…”
“Im miệng!”
Anh nhíu chặt mày, bàn tay tóm lấy tay cô chợt tăng thêm sức lực.
Dư Kiều cắn chặt môi, vành mắt đã đỏ hoe.
Cô có thể cảm nhận được cơn giận dữ của anh, cho dù cô không biết vì sao anh lại nổi giận.
Cuối cùng thì bàn tay của Tiêu Định Bân cũng hạ xuống bụng cô.
Giây phút ngón tay anh chạm tới vùng bụng nhô lên của Dư Kiều, cơn giận như đã bùng nổ.
Dư Kiều hoảng hốt ngẩng lên nhìn anh thì thấy mặt anh tím tái, đôi môi mím chặt, đôi mắt đã mất tiêu cự nhìn cô đăm đăm khiến cô phát run.
“Mấy tháng rồi?”, giọng nói của anh hơi khàn, khi cất lên câu hỏi này, tay anh vẫn đặt ở bụng của Dư Kiều.
“Ba, ba… tháng…”
“Của ai?”
Dư Kiều cắn môi không đáp.
Tiêu Định Bân cười khẩy: “Triệu Cường à?”
Dư Kiều vẫn im lặng.
Anh chợt rụt tay lại rồi lạnh lùng nói: “A Kiều, bỏ đứa bé đi”.
Dư Kiều sững sờ rồi ngước lên nhìn anh, đôi mắt đỏ hoe của cô ngân ngấn nước.
Anh nói gì?
Bảo cô bỏ đứa bé đi ư?
Sao cô có thể bỏ con được?
Giây phút thai máy, cô đã cảm nhận được mình và con đã là một bộ phận máu mủ không thể tách rời.
“A Kiều, nghe lời, bỏ đứa bé đi”.
Đôi tay anh lần tới hai vai cô, anh nắm lấy rồi kề sát lại nói: “Cô đừng quên lời tôi từng nói trước kia, cô là người làm của nhà họ Tiêu thì là người của tôi. Chưa được tôi cho phép thì kể cả việc có thai, sinh con hay kết hôn… cô cũng không được làm. Nghe lời, bỏ đứa trẻ đi, phía Triệu Cường tôi sẽ giải quyết”.
Dư Kiều run lẩy bẩy lắc đầu: “Không…”
“Không ư? Cô tiếc à?”, ngón tay của anh chầm chậm di chuyển lên mặt cô rồi nắm lấy cằm cô: “A Kiều, có biết không nghe lời sẽ bị phạt thế nào không?”
Dư Kiều chỉ biết lắc đầu, nước mắt rơi lã chã xuống tay Tiêu Định Bân.
“Cô khóc ư?”
Cơn giận trong Tiêu Định Bân càng bùng lên dữ dội: “A Kiều, tôi chỉ cho cô một cơ hội này thôi!”
Chương 116: Chất vấn
Dư Kiều cắn chặt môi, bỗng dùng sức đẩy Tiêu Định Bân sang một bên, xoay người chạy ra khỏi phòng sách.
Cô chạy ra đến cửa, Tiêu Định Bân lại không ngăn cô lại, ngay lúc đẩy cửa ra, cuối cùng Dư Kiều cũng không nhịn được mà ngoái đầu lại.
Nhưng lại nhìn thấy Tiêu Định Bân đứng đó vịn tủ sách, cau chặt mày, môi tái nhợt, bàn tay chống lên tủ sách nổi gân xanh, run rẩy, ngay lúc Dư Kiều nhìn sang, Tiêu Định Bân lại ngã xuống đất.
Biệt thự Hoa Nguyệt Sơn, cho đến khi bác sĩ Đỗ đến, truyền máu cho Tiêu Định Bân đang hôn mê bất tỉnh. Sắc mặt anh cũng dần trở nên hồng hào sau khi máu trong túi máu chảy vào mạch máu của anh.
Lúc Dư Tiêu Tiêu chạy về, đầu tóc rối tung, mặt đầy vẻ hoảng hốt, cô ta chột dạ nhìn ông cụ Tiêu: “Ông nội, con xin lỗi…”
Ông cụ Tiêu xua tay: “Đứa nhỏ này, có ai trách móc gì con đâu, ông nội còn phải cảm ơn con nữa”.
Dư Tiêu Tiêu cúi thấp đầu xuống, tim đập thình thịch, cô ta vừa đi gặp Kiều Cảnh Minh, lúc nhà họ Tiêu gọi đến, cô ta sợ gần chết.
Cũng may máu trữ trong kho máu vẫn đủ, nếu không, lỡ mà bảo cô ta lấy máu ngay tại đây thì lộ hết bí mật.
“Đừng lo, cậu chủ đã không sao nữa rồi”.
“Sao đang yên lành đột nhiên tái phát vậy?”, ông cụ Tiêu hơi bất an: “Bác sĩ Đỗ, rốt cuộc là sao thế?”
“Lúc trước tôi đã nói rồi, bệnh này của cậu cả vẫn đang chuyển biến tốt, cần được nghỉ ngơi nhiều, không thể kích động tức giận…”
“Giang Nguyên, ai chọc giận cậu chủ thế hả?”
Giang Nguyên không dám ngẩng đầu lên: “Vừa rồi cậu chủ ở trong phòng sách, tôi cũng không biết…”
“Ông cụ, ông bớt giận, chắc là mấy ngày nay cậu cả tạm thời mất đi thị lực nên hơi gắt gỏng nên tức giận vậy thôi”.
Bác sĩ Đỗ vội giải vây.
Ông cụ Tiêu lại nhìn Giang Nguyên: “Tôi thấy không nên để mấy đứa chuyển đến Hoa Nguyệt Sơn, chi bằng chuyển về nhà chính…”
“Ông nội…”
Tiêu Định Bân đang hôn mê lại chậm rãi mở mắt ra: “Hoa Nguyệt Sơn rất tốt, cháu thích sống ở đây”.
Đây là biệt thự hồi môn năm xưa của mẹ anh, hơn nữa năm đó anh cũng sinh ra tại Hoa Nguyệt Sơn này.
Nơi này có ý nghĩa cực kỳ lớn với anh, thật ra anh luôn mong rằng con của mình cũng có thể được sinh ra ở đây.
Dư Tiêu Tiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chuyển về nhà chính, đó là lãnh vực của ông cụ Tiêu, hầu hết người giúp việc ở nhà chính đều là người cũ của nhà họ Tiêu, mấy người đó đều trung thành với nhà họ Tiêu, cũng không phải là người dễ mua chuộc, rất khó để giấu việc cô ta mang thai.
“Hai đứa đó, một thì đang bệnh, một đang mang thai, làm sao mà ông có thể yên tâm được”.
“Không sao đâu ông nội, cháu chỉ tạm thời không nhìn thấy thôi, bên cạnh cháu có rất nhiều người, ông cứ yên tâm. Còn Tiêu Tiêu, cháu nghĩ đứa bé cũng đã lớn, hay là để bác gái tạm thời chăm sóc cô ấy, ông thấy sao?”
Nghe thế, ông cụ Tiêu nhìn Dư Tiêu Tiêu: “Vậy thì làm phiền mẹ cháu rồi, ông bảo người đến đón mẹ cháu sang, thế nào?”
“Ông nội, ông đừng bận tâm chuyện này, Tiêu Tiêu muốn ở Hoa Nguyệt Sơn cũng được, muốn về nhà mẹ cô ấy cũng chẳng sao, chỉ cần cô ấy thoải mái thì đều là chuyện nhỏ”.
Ông cụ Tiêu yên tâm gật đầu: “Cháu nói đúng lắm, xem như trưởng thành rồi, biết đau lòng vợ”.
Dư Tiêu Tiêu đỏ mặt, Tiêu Định Bân chỉ lạnh nhạt cười, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại: “Ông nội, cháu hơi mệt ạ”.
“Vậy cháu nghỉ ngơi đi, hôm khác ông lại đến thăm cháu”.
Ông cụ Tiêu đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Dư Tiêu Tiêu và Tiêu Định Bân.
“Định Bân, có phải hôm nay anh lại nổi nóng không? Ai chọc anh giận thế?”
“A Kiều có thai từ bao giờ?”
Nghe thế Dư Tiêu Tiêu sửng sốt, sau đó cười mỉa, hóa ra lại là vì A Kiều.
“Cụ thể ngày nào thì em cũng không rõ, nhưng chắc cũng ba, bốn tháng rồi”.
“Theo anh biết, Triệu Cường không sống ở Hoa Nguyệt Sơn”.
Bình luận facebook