-
Chương 166-168
Chương 166: Không tha thứ
Tiêu Định Bân đứng trước cửa, thực tế hai chân đã run rẩy.
Đối với Tiêu Định Bân, Tiêu Dự An vô cùng quan trọng, anh còn có suy nghĩ nghĩ, nếu Dư Tiêu Tiêu không phạm phải tội giết người phóng hỏa, có lẽ kiếp này anh sẽ không li hôn với cô ta, nhưng cho dù không li hôn, anh cũng không muốn gặp lại Dư Tiêu Tiêu.
Như vậy, Dự An có thể là đứa con duy nhất trong cuộc đời anh.
Vậy sau này Tiêu thị cũng chỉ do Dự An thừa kế.
Đây là máu mủ của anh, hàng trăm năm sau vẫn sẽ có mối ràng buộc duy nhất của anh! Vậy nên, trong lòng Tiêu Định Bân, ngoại trừ ông cụ Tiêu thì Dự An chiếm vị trí quan trọng nhất.
“Cậu Tiêu, cậu về rồi, vết thương trên người cậu chủ nhỏ không có gì đáng ngại, chỉ là bị hoảng sợ một chút, tôi đã nhờ người đi nấu thuốc an thần rồi…”
Bác sĩ Du đứng dậy nói.
Tiêu Định Bân chậm rãi gật đầu, từng bước đến bên giường của Dự An.
Anh ngồi xuống, từ từ nắm lấy tay Tiêu Dự An.
Trên tay và chân cậu bé đều có vết thương, tuy đã bôi thuốc, nhưng vẫn còn hơi rướm máu.
Từ nhỏ tới lớn, anh chưa từng để Dự An bị thương, nhìn vết thương trên người con trai, anh cũng thấy đau như cắt vào da thịt mình.
Tiêu Định Bân lại nhẹ nhàng vuốt trán Tiêu Dự An, thấy hơi nóng thì vội kêu bác sĩ Du, bác sĩ Du sờ một chút, lấy ra nhiệt kế đo nhiệt độ, kết quả là sốt nhẹ.
“Có lẽ là do bị dọa nên mới phát sốt, trẻ con bị hoảng sợ đều sẽ như vậy, cậu đừng lo, sốt không cao, tạm thời không cần uống thuốc, làm giảm nhiệt độ cơ thể trước đã”.
Tiêu Định Bân gật đầu, tự lấy cồn và bông gạc khử trùng trên trán và cánh tay cho Tiêu Dự An.
Nhà bếp đã nấu xong thuốc an thần, Tiêu Định Bân lại bón cho cậu bé từng ngụm một.
Tiêu Dự An bị tỉnh giấc giữa chừng, hiếm khi mềm mại gọi tiếng “bố” như vậy.
Tiêu Định Bân nghe được thì thiếu chút nữa bật khóc, cúi đầu hôn lên trán cậu bé: “Ngoan, ngủ đi, bố ở đây”.
Tiêu Định Bân luôn túc trực bên cạnh cho tới khi Tiêu Dự An hạ sốt, ngủ sâu giấc, mới ra khỏi phòng của cậu bé.
Mấy người giúp việc vẫn còn đang chờ ở dưới lầu, không ai dám đi nghỉ ngơi.
Tiêu Định Bân xuống lầu, sắc mặt mệt mỏi, nhưng con ngươi đen nhánh trở nên lạnh lẽo khác thường.
“Mợ chủ đâu?”
Anh thấp giọng dò hỏi, giọng điệu vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng quản gia biết, anh đang cực kì phẫn nộ.
“Đang ở sân sau ạ!”
Tiêu Định Bân bước ra khỏi nhà chính, đi vào một con đường nhỏ đến khi tới sân sau, vừa tới gần đã nghe tiếng khóc nức nở.
Tiêu Định Bân chầm chậm dừng bước.
Tiếng nức nở bên trong ngưng lại một chút, rồi dần dần lớn hơn.
Tiêu Định Bân không tiến vào, đứng ở bên ngoài nói vọng tới: “Cho dù trước đây cô có gây ra chuyện gì tôi đều có thể tha thứ, nhưng chuyện cô làm Dự An bị thương, Dư Tiêu Tiêu, tôi không hiểu, và cũng không muốn tha thứ”.
Dư Tiêu Tiêu ngay lập tức ngừng khóc: “Định Bân…”
Chương 167: Căn bản là kẻ vô ơn
Tiếng khóc nức nở của Dư Tiêu Tiêu ngừng lại: “Định Bân…”
“Từ bây giờ trở đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ở sơn trang Hoa Nguyệt Sơn nữa”.
“Định Bân!”, Dư Tiêu Tiêu khàn giọng thét lên, lảo đảo chạy ra: “Định Bân, anh không cần em nữa sao?”
Cô ta khóc lóc hai mắt sưng phù, tóc tai rối bù, không còn dáng vẻ và thái độ như ngày trước.
Hai tay cô ta nắm chặt góc áo Tiêu Định Bân, ngẩng mặt nhìn anh, vẻ mặt đau khổ: “Định Bân, em không phải cố ý, Dự An là con em, là cốt nhục em sinh ra, sao em nỡ làm hại nó?”
Tiêu Định Bân chậm rãi lùi một bước, Dư Tiêu Tiêu lảo đảo đuổi theo: “Định Bân… Hôm nay lúc ở trường cô Lâm kia, anh không cho em chút thể diện gì ở trước mặt mấy người Hạ Nghênh, thực sự trong lòng em rất buồn, em đợi Dự An quay về, muốn ôm thằng bé, nhưng thằng bé lại trực tiếp tránh né… Định Bân, anh là chồng em nhưng không bảo vệ em, xa lạ với em, thằng bé là con em, nhưng không chịu cho em ôm, lòng em thực sự rất khó chịu…”
Dư Tiêu Tiêu chỉ vào tim mình, nước mắt chậm rãi rơi xuống: “Bốn năm nay, rốt cuộc em đã sống thế nào vậy, Định Bân… Mọi người đều nghĩ em là kẻ điên, nhưng tại sao em lại trở thành như vậy?”
“Chỉ là vì Dự An không chịu gần gũi với cô nên cô đã đẩy ngã thằng bé, muốn bóp chết nó? Lúc cô làm hại thằng bé, có nghĩ đến bản thân cô là mẹ nó không? Dư Tiêu Tiêu, đừng nói gì nữa, bốn năm nay, tôi biết cô tủi thân, cô khó chịu, nhưng Dự An trời sinh là như vậy, chúng ta không thể thay đổi nó, chỉ có thể làm quen với thằng bé…”
“Đúng vậy, Dự An chịu gần gũi với anh, đương nhiên anh không sao cả, ít nhất thằng bó còn chịu để anh ôm, còn gọi anh là bố, còn em thì sao? Khi gần một tuổi, ngay cả một tiếng mẹ mà thằng bé cũng chẳng chịu gọi…”. Dư Tiêu Tiêu cười nhạt: “Mẹ ruột thì thế nào chứ, căn bản thằng bé đó là một kẻ vô ơn mà!”
Tiêu Định Bân nhìn cô ta chằm chằm, sau đó quay người đi ra ngoài.
Dư Tiêu Tiêu chạy đuổi theo, Tiêu Định Bân chẳng buồn quay đầu đáp: “Nếu cô còn tiến thêm một bước, tôi sẽ đích thân gọi điện cho bà Dư, mời bà ta đến đón cô về nhà họ Dư!”
Dư Tiêu Tiêu lập tức dừng bước.
Anh nói vậy là sao? Đe dọa cô ta à? Gọi Triệu Như đến đón cô ta về nhà họ Dư? Vậy chẳng phải là không cần người vợ này nữa sao?
Nhưng, quay về nhà họ Dư? Bố mẹ sẽ chỉ khuyên cô ta mau chóng quay về xin lỗi, ngồi vững vị trí bà chủ nhà họ Tiêu, tuyệt đối không thể để người khác được lợi!
Cô ta có uất ức thì thế nào? Bọn họ căn bản sẽ không đau lòng, mà chỉ quan tâm đến việc bọn họ có bị liên lụy hay không, đến chuyện làm ăn của bọn, tiền của bọn họ!
Dư Tiêu Tiêu ngơ ngác ngồi bệt xuống đất, cô ta nhìn bóng lưng Tiêu Định Bân hờ hững rời đi, nước mắt cũng chẳng thể rơi xuống.
Tất cả mọi người đều cảm thấy nhà họ Dư và Dư Tiêu Tiêu cô ta là người may mắn nhất cả thủ đô này, nhưng ai biết được, cô ta gả cho Tiêu Định Bân mà lại sống hệt như một góa phụ, hờ hững cả bốn năm nay…
Tiêu Định Bân quay về phòng Dự An, dứt khoát trải chăn đệm bên giường cậu bé, mặc nguyên quần áo nằm ngủ.
Cũng may đêm nay Dự An ngủ khá an giấc, không bị giật mình.
Chỉ là lúc sáng sớm tỉnh dậy, cả người Dự An có chút mệt mỏi, không có tinh thần.
Tiêu Định Bân sờ trán cậu bé, xác định không sốt thì thở phào nhẹ nhõm: “Bữa sáng muốn ăn gì, bố bảo phòng bếp làm cho con được không?”
Tiêu Dự An nằm trên giường, gương mặt nhỏ vẫn có chút tái nhợt, biểu cảm trông lại càng ủ dột, Tiêu Định Bân nhìn đôi mắt to đen của cậu bé, bất giác lại nhớ đến đôi mắt của người kia.
Trước đây, Dự An luôn tỏ vẻ thành thục trưởng thành khác với độ tuổi của mình, nhưng lúc này, có lẽ vì bị thương lại sợ hãi, nên trông lại giống như đứa nhỏ đang bất an vậy, ngay cả ánh mắt cũng ướt đẫm, nhìn có chút đáng thương.
Tiêu Định Bân nhìn mà mềm lòng, trong ký ức mơ hồ gần như đã biến mất, tựa như người kia khi nhìn anh, ánh mắt cũng thường như vậy.
Bây giờ nhớ lại, hơn phân nửa thời gian cô nhìn thấy anh là đều sợ hãi hoảng hốt, cũng có những lúc, đáy mắt cô toát ra tia bi thương khó nói nên lời.
Chương 168: Kén ăn
Anh nhìn Dự An lại cứ nhớ đến cô gái kia, nhưng rõ ràng, Dự An là con của anh và Tiêu Tiêu, không liên quan gì đến cô.
“Bố”. Tiêu Dự An bỗng lên tiếng, có lẽ do tối qua bị sốt nên giọng cậu bé hơi khàn.
Tiêu Định Bân đứng dậy rót nước ấm đem đến cho cậu, đút cho cậu uống nước rồi mới hỏi: “Sao vậy Dự An?”
“Con muốn ăn canh cá”.
Trẻ con bị bệnh thì luôn kén ăn, ngay cả Dự An cũng không ngoại lệ.
Nhưng Tiêu Định Bân lại rất vui mừng, anh hy vọng nhìn thấy con trai mình có tuổi thơ không phải lo không phải nghĩ, chứ không phải không mong cầu cậu bé trưởng thành quá sớm.
“Bố bảo phòng bếp làm nhé”.
Tiêu Định Bận xoa tóc cậu: “Uống sữa trước nhé”.
Tiêu Dự An gật đầu.
Phòng bếp không chỉ nấu canh cá, mà còn làm một vài món ăn kèm vừa thanh đạm vừa tươi ngon, màu sắc trông vô cùng hấp dẫn, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn.
Nhưng sau khi người làm bưng món lên, Tiêu Dự An lại chỉ nếm thử một miếng rồi lắc đầu không chịu ăn.
Canh cá cậu bé muốn ăn không phải như vậy, cậu muốn ăn canh cá do mẹ Bé Con làm.
“Không hợp miệng sao?”, Tiêu Định Bân thấy vẻ mặt cậu bé mệt mỏi thì ngồi lên giường, đau lòng hỏi.
“Bố bảo phòng bếp nấu lại được không?”
“Thôi vậy”. Tiêu Dự An lắc đầu, nấu lại thì cũng không phải mùi vị kia.
Tiêu Dự An phải ở nhà dưỡng bệnh, hai hôm nay không thể đến nhà trẻ.
Dư Kiều vốn định trả lại hai phần quà nhận lúc trước cho bố của Tiêu Dự An, nhưng vẫn không gặp được anh đến đón bé, biết được từ Bé Con, Tiêu Dự An bị thương nên tuần này xin nghỉ học.
Không biết tại sao, khi nghe thấy Tiêu Dự An bị thương, Dư Kiều lại đau lòng không thôi.
Cậu bé trông tính cách có vẻ khó chịu kia, thực ra Dư Kiều lại thấy rất đáng yêu.
Hơn nữa, khi cô nhìn thấy cậu bé thì không nhịn được muốn gần gũi, bây giờ biết cậu bé bị thương, trong lòng Dư Kiều bất giác có chút khó chịu, ngay cả Bé Con cũng rầu rĩ không vui.
Ở nhà trẻ, tuy rất nhiều bạn nam thích Bé Con, thích chơi với cô bé, nhưng Bé Con vẫn thích Tiêu Dự An nhất.
Cô bé thích chọc cậu bé, cố ý líu ríu nói không ngừng khiến cậu bé phiền, nhưng thực sự cô bé vẫn rất nguyện ý làm bạn thân với cậu bé.
“Được rồi, đừng rầu rĩ nữa, tuần sau Tiêu Dự An sẽ đi học lại, các con có thể cùng chơi với nhau rồi, bây giờ chúng ta đi siêu thị mua thức ăn, tối nay muốn ăn gì?”, Dư Kiều vội an ủi cô nhóc, sợ cô bé không vui.
“Muốn ăn nhiều món, thịt viên, với cả cá chiên”. Nói đến đồ ăn, Bé Con lập tức vui vẻ ngay, chỉ là nói xong mấy món muốn ăn thì cô bé lại thở dài: “Nếu Tiêu Dự An ăn được cá chiên mẹ làm thì chắc chắn cậu ấy sẽ ăn bụng tròn xoe rồi…”
Tiêu Định Bân đứng trước cửa, thực tế hai chân đã run rẩy.
Đối với Tiêu Định Bân, Tiêu Dự An vô cùng quan trọng, anh còn có suy nghĩ nghĩ, nếu Dư Tiêu Tiêu không phạm phải tội giết người phóng hỏa, có lẽ kiếp này anh sẽ không li hôn với cô ta, nhưng cho dù không li hôn, anh cũng không muốn gặp lại Dư Tiêu Tiêu.
Như vậy, Dự An có thể là đứa con duy nhất trong cuộc đời anh.
Vậy sau này Tiêu thị cũng chỉ do Dự An thừa kế.
Đây là máu mủ của anh, hàng trăm năm sau vẫn sẽ có mối ràng buộc duy nhất của anh! Vậy nên, trong lòng Tiêu Định Bân, ngoại trừ ông cụ Tiêu thì Dự An chiếm vị trí quan trọng nhất.
“Cậu Tiêu, cậu về rồi, vết thương trên người cậu chủ nhỏ không có gì đáng ngại, chỉ là bị hoảng sợ một chút, tôi đã nhờ người đi nấu thuốc an thần rồi…”
Bác sĩ Du đứng dậy nói.
Tiêu Định Bân chậm rãi gật đầu, từng bước đến bên giường của Dự An.
Anh ngồi xuống, từ từ nắm lấy tay Tiêu Dự An.
Trên tay và chân cậu bé đều có vết thương, tuy đã bôi thuốc, nhưng vẫn còn hơi rướm máu.
Từ nhỏ tới lớn, anh chưa từng để Dự An bị thương, nhìn vết thương trên người con trai, anh cũng thấy đau như cắt vào da thịt mình.
Tiêu Định Bân lại nhẹ nhàng vuốt trán Tiêu Dự An, thấy hơi nóng thì vội kêu bác sĩ Du, bác sĩ Du sờ một chút, lấy ra nhiệt kế đo nhiệt độ, kết quả là sốt nhẹ.
“Có lẽ là do bị dọa nên mới phát sốt, trẻ con bị hoảng sợ đều sẽ như vậy, cậu đừng lo, sốt không cao, tạm thời không cần uống thuốc, làm giảm nhiệt độ cơ thể trước đã”.
Tiêu Định Bân gật đầu, tự lấy cồn và bông gạc khử trùng trên trán và cánh tay cho Tiêu Dự An.
Nhà bếp đã nấu xong thuốc an thần, Tiêu Định Bân lại bón cho cậu bé từng ngụm một.
Tiêu Dự An bị tỉnh giấc giữa chừng, hiếm khi mềm mại gọi tiếng “bố” như vậy.
Tiêu Định Bân nghe được thì thiếu chút nữa bật khóc, cúi đầu hôn lên trán cậu bé: “Ngoan, ngủ đi, bố ở đây”.
Tiêu Định Bân luôn túc trực bên cạnh cho tới khi Tiêu Dự An hạ sốt, ngủ sâu giấc, mới ra khỏi phòng của cậu bé.
Mấy người giúp việc vẫn còn đang chờ ở dưới lầu, không ai dám đi nghỉ ngơi.
Tiêu Định Bân xuống lầu, sắc mặt mệt mỏi, nhưng con ngươi đen nhánh trở nên lạnh lẽo khác thường.
“Mợ chủ đâu?”
Anh thấp giọng dò hỏi, giọng điệu vẫn giữ được bình tĩnh, nhưng quản gia biết, anh đang cực kì phẫn nộ.
“Đang ở sân sau ạ!”
Tiêu Định Bân bước ra khỏi nhà chính, đi vào một con đường nhỏ đến khi tới sân sau, vừa tới gần đã nghe tiếng khóc nức nở.
Tiêu Định Bân chầm chậm dừng bước.
Tiếng nức nở bên trong ngưng lại một chút, rồi dần dần lớn hơn.
Tiêu Định Bân không tiến vào, đứng ở bên ngoài nói vọng tới: “Cho dù trước đây cô có gây ra chuyện gì tôi đều có thể tha thứ, nhưng chuyện cô làm Dự An bị thương, Dư Tiêu Tiêu, tôi không hiểu, và cũng không muốn tha thứ”.
Dư Tiêu Tiêu ngay lập tức ngừng khóc: “Định Bân…”
Chương 167: Căn bản là kẻ vô ơn
Tiếng khóc nức nở của Dư Tiêu Tiêu ngừng lại: “Định Bân…”
“Từ bây giờ trở đi, tôi không muốn nhìn thấy cô ở sơn trang Hoa Nguyệt Sơn nữa”.
“Định Bân!”, Dư Tiêu Tiêu khàn giọng thét lên, lảo đảo chạy ra: “Định Bân, anh không cần em nữa sao?”
Cô ta khóc lóc hai mắt sưng phù, tóc tai rối bù, không còn dáng vẻ và thái độ như ngày trước.
Hai tay cô ta nắm chặt góc áo Tiêu Định Bân, ngẩng mặt nhìn anh, vẻ mặt đau khổ: “Định Bân, em không phải cố ý, Dự An là con em, là cốt nhục em sinh ra, sao em nỡ làm hại nó?”
Tiêu Định Bân chậm rãi lùi một bước, Dư Tiêu Tiêu lảo đảo đuổi theo: “Định Bân… Hôm nay lúc ở trường cô Lâm kia, anh không cho em chút thể diện gì ở trước mặt mấy người Hạ Nghênh, thực sự trong lòng em rất buồn, em đợi Dự An quay về, muốn ôm thằng bé, nhưng thằng bé lại trực tiếp tránh né… Định Bân, anh là chồng em nhưng không bảo vệ em, xa lạ với em, thằng bé là con em, nhưng không chịu cho em ôm, lòng em thực sự rất khó chịu…”
Dư Tiêu Tiêu chỉ vào tim mình, nước mắt chậm rãi rơi xuống: “Bốn năm nay, rốt cuộc em đã sống thế nào vậy, Định Bân… Mọi người đều nghĩ em là kẻ điên, nhưng tại sao em lại trở thành như vậy?”
“Chỉ là vì Dự An không chịu gần gũi với cô nên cô đã đẩy ngã thằng bé, muốn bóp chết nó? Lúc cô làm hại thằng bé, có nghĩ đến bản thân cô là mẹ nó không? Dư Tiêu Tiêu, đừng nói gì nữa, bốn năm nay, tôi biết cô tủi thân, cô khó chịu, nhưng Dự An trời sinh là như vậy, chúng ta không thể thay đổi nó, chỉ có thể làm quen với thằng bé…”
“Đúng vậy, Dự An chịu gần gũi với anh, đương nhiên anh không sao cả, ít nhất thằng bó còn chịu để anh ôm, còn gọi anh là bố, còn em thì sao? Khi gần một tuổi, ngay cả một tiếng mẹ mà thằng bé cũng chẳng chịu gọi…”. Dư Tiêu Tiêu cười nhạt: “Mẹ ruột thì thế nào chứ, căn bản thằng bé đó là một kẻ vô ơn mà!”
Tiêu Định Bân nhìn cô ta chằm chằm, sau đó quay người đi ra ngoài.
Dư Tiêu Tiêu chạy đuổi theo, Tiêu Định Bân chẳng buồn quay đầu đáp: “Nếu cô còn tiến thêm một bước, tôi sẽ đích thân gọi điện cho bà Dư, mời bà ta đến đón cô về nhà họ Dư!”
Dư Tiêu Tiêu lập tức dừng bước.
Anh nói vậy là sao? Đe dọa cô ta à? Gọi Triệu Như đến đón cô ta về nhà họ Dư? Vậy chẳng phải là không cần người vợ này nữa sao?
Nhưng, quay về nhà họ Dư? Bố mẹ sẽ chỉ khuyên cô ta mau chóng quay về xin lỗi, ngồi vững vị trí bà chủ nhà họ Tiêu, tuyệt đối không thể để người khác được lợi!
Cô ta có uất ức thì thế nào? Bọn họ căn bản sẽ không đau lòng, mà chỉ quan tâm đến việc bọn họ có bị liên lụy hay không, đến chuyện làm ăn của bọn, tiền của bọn họ!
Dư Tiêu Tiêu ngơ ngác ngồi bệt xuống đất, cô ta nhìn bóng lưng Tiêu Định Bân hờ hững rời đi, nước mắt cũng chẳng thể rơi xuống.
Tất cả mọi người đều cảm thấy nhà họ Dư và Dư Tiêu Tiêu cô ta là người may mắn nhất cả thủ đô này, nhưng ai biết được, cô ta gả cho Tiêu Định Bân mà lại sống hệt như một góa phụ, hờ hững cả bốn năm nay…
Tiêu Định Bân quay về phòng Dự An, dứt khoát trải chăn đệm bên giường cậu bé, mặc nguyên quần áo nằm ngủ.
Cũng may đêm nay Dự An ngủ khá an giấc, không bị giật mình.
Chỉ là lúc sáng sớm tỉnh dậy, cả người Dự An có chút mệt mỏi, không có tinh thần.
Tiêu Định Bân sờ trán cậu bé, xác định không sốt thì thở phào nhẹ nhõm: “Bữa sáng muốn ăn gì, bố bảo phòng bếp làm cho con được không?”
Tiêu Dự An nằm trên giường, gương mặt nhỏ vẫn có chút tái nhợt, biểu cảm trông lại càng ủ dột, Tiêu Định Bân nhìn đôi mắt to đen của cậu bé, bất giác lại nhớ đến đôi mắt của người kia.
Trước đây, Dự An luôn tỏ vẻ thành thục trưởng thành khác với độ tuổi của mình, nhưng lúc này, có lẽ vì bị thương lại sợ hãi, nên trông lại giống như đứa nhỏ đang bất an vậy, ngay cả ánh mắt cũng ướt đẫm, nhìn có chút đáng thương.
Tiêu Định Bân nhìn mà mềm lòng, trong ký ức mơ hồ gần như đã biến mất, tựa như người kia khi nhìn anh, ánh mắt cũng thường như vậy.
Bây giờ nhớ lại, hơn phân nửa thời gian cô nhìn thấy anh là đều sợ hãi hoảng hốt, cũng có những lúc, đáy mắt cô toát ra tia bi thương khó nói nên lời.
Chương 168: Kén ăn
Anh nhìn Dự An lại cứ nhớ đến cô gái kia, nhưng rõ ràng, Dự An là con của anh và Tiêu Tiêu, không liên quan gì đến cô.
“Bố”. Tiêu Dự An bỗng lên tiếng, có lẽ do tối qua bị sốt nên giọng cậu bé hơi khàn.
Tiêu Định Bân đứng dậy rót nước ấm đem đến cho cậu, đút cho cậu uống nước rồi mới hỏi: “Sao vậy Dự An?”
“Con muốn ăn canh cá”.
Trẻ con bị bệnh thì luôn kén ăn, ngay cả Dự An cũng không ngoại lệ.
Nhưng Tiêu Định Bân lại rất vui mừng, anh hy vọng nhìn thấy con trai mình có tuổi thơ không phải lo không phải nghĩ, chứ không phải không mong cầu cậu bé trưởng thành quá sớm.
“Bố bảo phòng bếp làm nhé”.
Tiêu Định Bận xoa tóc cậu: “Uống sữa trước nhé”.
Tiêu Dự An gật đầu.
Phòng bếp không chỉ nấu canh cá, mà còn làm một vài món ăn kèm vừa thanh đạm vừa tươi ngon, màu sắc trông vô cùng hấp dẫn, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn.
Nhưng sau khi người làm bưng món lên, Tiêu Dự An lại chỉ nếm thử một miếng rồi lắc đầu không chịu ăn.
Canh cá cậu bé muốn ăn không phải như vậy, cậu muốn ăn canh cá do mẹ Bé Con làm.
“Không hợp miệng sao?”, Tiêu Định Bân thấy vẻ mặt cậu bé mệt mỏi thì ngồi lên giường, đau lòng hỏi.
“Bố bảo phòng bếp nấu lại được không?”
“Thôi vậy”. Tiêu Dự An lắc đầu, nấu lại thì cũng không phải mùi vị kia.
Tiêu Dự An phải ở nhà dưỡng bệnh, hai hôm nay không thể đến nhà trẻ.
Dư Kiều vốn định trả lại hai phần quà nhận lúc trước cho bố của Tiêu Dự An, nhưng vẫn không gặp được anh đến đón bé, biết được từ Bé Con, Tiêu Dự An bị thương nên tuần này xin nghỉ học.
Không biết tại sao, khi nghe thấy Tiêu Dự An bị thương, Dư Kiều lại đau lòng không thôi.
Cậu bé trông tính cách có vẻ khó chịu kia, thực ra Dư Kiều lại thấy rất đáng yêu.
Hơn nữa, khi cô nhìn thấy cậu bé thì không nhịn được muốn gần gũi, bây giờ biết cậu bé bị thương, trong lòng Dư Kiều bất giác có chút khó chịu, ngay cả Bé Con cũng rầu rĩ không vui.
Ở nhà trẻ, tuy rất nhiều bạn nam thích Bé Con, thích chơi với cô bé, nhưng Bé Con vẫn thích Tiêu Dự An nhất.
Cô bé thích chọc cậu bé, cố ý líu ríu nói không ngừng khiến cậu bé phiền, nhưng thực sự cô bé vẫn rất nguyện ý làm bạn thân với cậu bé.
“Được rồi, đừng rầu rĩ nữa, tuần sau Tiêu Dự An sẽ đi học lại, các con có thể cùng chơi với nhau rồi, bây giờ chúng ta đi siêu thị mua thức ăn, tối nay muốn ăn gì?”, Dư Kiều vội an ủi cô nhóc, sợ cô bé không vui.
“Muốn ăn nhiều món, thịt viên, với cả cá chiên”. Nói đến đồ ăn, Bé Con lập tức vui vẻ ngay, chỉ là nói xong mấy món muốn ăn thì cô bé lại thở dài: “Nếu Tiêu Dự An ăn được cá chiên mẹ làm thì chắc chắn cậu ấy sẽ ăn bụng tròn xoe rồi…”
Bình luận facebook