-
Chương 160-162
Chương 160: Đánh đi, Dư Tiêu Tiêu tôi chịu trách nhiệm
Hạ Nghênh vừa dứt lời thì tiện tay cầm ly nước trước mặt trực tiếp hất vào mặt Lâm Gia Nam, mà hai đồng bọn của cô ta cũng tiến lên theo, một người kéo tóc Lâm Gia Nam, một người nâng tay tát một cái.
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến mấy người trong phòng làm việc đều ngây người, đến khi phản ứng lại thì Lâm Gia Nam đã bị tát hai cái, nửa bên mặt đã sưng phù.
Lâm Gia Nam như đã bị đánh đến ngây dại, ngay cả đánh trả cũng không biết, nhưng lúc này, cô ấy muốn đánh trả cũng không thể, một mình cô ấy cũng không đánh lại ba người bọn họ.
“Các cô làm gì vậy, sao có thể ra tay đánh người như vậy!”. Mấy giáo viên lập tức xông lên muốn bảo vệ Lâm Gia Nam.
Dư Tiêu Tiêu nãy giờ vẫn đứng trước cửa không nói tiếng nào lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Chúng tôi đánh kẻ thứ ba vô liêm sỉ, là loại dụ dỗ chồng người khác, không được sao?”
“Cô nói ai vô liêm sỉ? Ai dụ dỗ chồng người khác?”. Lâm Gia Nam tức giận cả người run rẩy, môi mấp máy không ngừng, cô ấy nâng tay che mặt, hung hăng nhìn Dư Tiêu Tiêu: “Cô nói rõ ràng cho tôi đi!”
“Nói rõ ràng? Cô xứng sao! Hạ Nghênh, đánh tiếp cho tớ, đánh chết thì một mình Dư Tiêu Tiêu này chịu trách nhiệm!”
Dư Tiêu Tiêu cười lạnh, dứt khoát lấy điện thoại ra quay lại: “Cô Lâm, dám làm thì phải dám chịu chứ, đừng có làm gái điếm còn muốn lập đền thờ!”
“Cô thử mắng một câu nữa thử xem…”. Lâm Gia Nam đẩy người bên cạnh ra, tiến hai bước lao về phía Dư Tiêu Tiêu, nâng tay muốn đánh, Hạ Nghênh thấy vậy không nghĩ gì nhiều chỉ cắn răng cắn lợi, bất chấp đứng chắn trước người Dư Tiêu Tiêu.
Dù sao, nếu hôm nay Dư Tiêu Tiêu chịu thiệt thì kết quả người bị trách mắng vẫn là cô ta.
Phòng làm việc hỗn loạn.
Lúc Tiêu Định Bân nhận điện thoại thì anh đang ở bên ngoài phòng thu âm, hai học sinh do giáo sư Triệu đề cử đang thử giọng bài “Lời của gió” trong phòng thu âm, vừa nãy anh đã nghe một cô gái họ Châu hát thử, đang chuẩn bị nghe học sinh tiếp theo hát.
Dư Kiều cũng đã chuẩn bị xong, đang định tiến vào phòng thu âm thì một nhân viên lại đi đến nói với cô: “Xin lỗi cô Tô, bên này tạm thời có chút chuyện, hôm nay cô tạm thời không cần hát thử nữa…”
Dư Kiều ngây người, nhưng cũng không để trong lòng.
Thật ra mới đầu lúc giáo sư Triệu tiến cử cô, cô vốn cũng không đồng ý.
Quảng trường Vi Phong ở thủ đô sắp khánh thành để đưa vào sử dụng rồi, nổi tiếng như vậy sao cô không biết được chứ?
Nghe nói đây là một trong những hạng mục quan trọng nhất năm nay của Tiêu Thị, tuy Dư Kiều nghĩ rằng bài hát chủ đề quảng cáo này đối với người phụ trách Tiêu Thị mà nói không phải chuyện gì lớn, cô cũng chưa chắc sẽ gặp Tiêu Định Bân, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy có chút mâu thuẫn.
Cô về nước, chỉ là hy vọng theo học với giáo sư Triệu một năm, cô vẫn muốn quay về Thụy Sĩ cùng Tô Tẩm.
Nhưng giáo sư Triệu lại rất thích thanh âm và giọng hát của cô, khăng khăng đề cử cô đến thử xem, cô thực sự không có cách từ chối nên chỉ đành đồng ý.
Bởi vì mà hôm nay bỗng nhiên có chuyện xảy ra, lại khiến Dư Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đàn chị tên Chu Man Quân kia rõ ràng lại không nghĩ như vậy?
Nào có chuyện xảy ra trùng hợp như vậy? Người ta cũng chỉ là giữ thể diện cho Tô Kiều thôi, dù sao cũng xem như là học trò của giáo sư Triệu, không phải sao?
Chu Man Quân một lòng muốn giành được ca khúc quảng cáo “Lời của gió” này, thế nên đối với chuyện giáo sư Triệu đề cử cô ta và Tô Kiều, trong lòng cô ta có phần không vui.
Chương 161: Giả vờ không quan tâm
Cô ta theo học giáo sư Triệu năm năm, Tô Kiều mới về nước được bao lâu? Dựa vào đâu mà trao cơ hội cho Tô Kiều?
Nhưng đến bây giờ, sự bất mãn của cô ta đã hoàn toàn biến mất.
Rời khỏi phòng thu, trái ngược với thái độ thờ ơ trước đây dành cho Dư Kiều, Chu Man Quân bước tới và nắm lấy cánh tay cô, tỏ vẻ quan tâm: “A Kiều, có chuyện gì thế, người đó vừa mới nói sao! Đang bình thường, tại sao không để cho cô hát?”
Dư Kiều cười nhạt đáp lời: “Tôi cũng không biết, bọn họ nói tạm thời có việc”.
Chu Man Quân mừng thầm trong lòng, nhưng không biểu hiện ra trên mặt: “Có thể có chuyện gì được chứ? Video quảng bá này cũng sắp đóng máy rồi, bài hát chủ đề vẫn chưa có, họ không để bụng sao? Tôi thấy rõ ràng là họ chỉ đang lừa cô thôi”.
Dư Kiều biết Chu Man Quân không thích mình, vẫn luôn muốn đảm nhận bài hát này, cô ta nói như vậy, trong lời nói còn mang theo vài tia vui mừng không thể che giấu.
“Có thể do người phụ trách thấy rất hài lòng về phần biểu diễn của chị Man Quân, nên cảm thấy không cần thiết để tôi hát nữa”.
Dư Kiều vừa nói vừa cười.
Chu Man Quân nghe xong thì có hơi bất ngờ, không ngờ Tô Kiều sẽ nói như vậy, lẽ nào cô không muốn hát “Lời của gió” sao? Cô ta còn lâu mới tin!
Một cơ hội tốt như vậy đang ở trước mắt, ai mà không muốn?
Nực cười, đây là video quảng bá quan trọng nhất trong năm của tập đoàn Tiêu thị, không biết sẽ có bao nhiêu nhân vật sừng sỏ tới tham dự, nếu có thể hợp tác, là cơ hội mở rộng quan hệ cực tốt, cũng có thể tạo quan hệ với Tiêu thị, con đường sự nghiệp về sau càng dễ đi hơn, cô ta không tin Tô Kiều không để ý.
Chu Man Quân đảo quanh tròng mắt: “A Kiều, hay là cô nhờ giáo sư Triệu hỏi thăm một chút, đây quả thật là cơ hội hiếm có…”
Dư Kiều giơ tay nhìn đồng hồ, bình tĩnh rút tay ra, nói với Chu Man Quân: “Thật ngại quá, bây giờ tôi phải đi đón Bé Con, lái xe từ đây đến trường phải mất chừng hai tiếng đồng hồ”.
“Ồ, vậy cô tranh thủ đi đi, tôi không giữ cô lại nữa”.
Dư Kiều lịch sự cúi đầu với cô ta rồi quay người đi ra xe.
Chu Man Quân lúc này mới lộ ra nụ cười thỏa mãn, xem ra lần này bài hát “Lời của gió” chắc chắn thuộc về Chu Man Quân cô ta rồi.
Nghĩ đến cảnh Tô Kiều thất vọng mà còn phải làm bộ dạng như không quan tâm, Chu Man Quân cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
Đừng nhìn bề ngoài không quan tâm, nếu là thực sự không quan tâm, vì sao ngày thường không trang điểm ăn mặc chỉnh tề mà hôm nay lại chỉn chu cẩn thận như vậy?
Rõ ràng cô ta mới là học trò ưu tú nhất của giáo sư Triệu, loại tép tôm như Tô Kiều nghĩ mình là ai chứ? Dựa vào cái gì mà được giáo sư Triệu coi trọng, còn có xu thế đè đầu cô ta nữa chứ!
Nhưng mà, nghĩ lại thì Tô Kiều cũng đã có con rồi, thường thì người làm nghệ thuật rất ít khi có con sớm, xem ra, Tô Kiều này cũng không quá có chí tiến thủ, qua vài ngày nữa, chưa biết chừng còn có thêm đứa thứ hai, vậy không phải đã phụ công lao dạy dỗ vất vả của giáo sư Triệu rồi sao?
Chương 162: Xin lỗi
Việc lớn của Chu Man Quân coi như đã xong, lòng không khỏi cảm thấy vui mừng, trên đường về nhà miệng luôn hát líu lo, nghĩ đến việc sau khi được diễn ca khúc “Lời của gió” thì mình sẽ nổi tiếng cả nước, khắp Châu Á, thậm chí là nổi tiếng khắp toàn cầu. Còn người nhà của bạn trai luôn có thái độ khinh thường cô ta, e là sau này cũng phải nhìn cô ta bằng con mắt khác, không còn dám khinh thường cô ta nữa, Chu Man Quân vô cùng đắc ý.
Đúng lúc này bạn trai của cô ta - Từ Chu gọi điện, nói tối nay nhà họ Từ có tiệc, muốn mời cô ta tới, Chu Man Quân ngay lập tức nhận lời.
Mặc dù mọi thứ vẫn chưa đi đến đâu nhưng cô ta cũng đã nắm chắc tới bảy mươi phần trăm. Trước đây khi có tiệc tùng, Từ Chu tất nhiên đều dẫn cô ta theo cùng, nhưng người lớn nhà họ Chu luôn tỏ thái độ hờ hững, vừa vặn lần này cô ta sẽ khoe mẽ, cũng để cho mọi người thấy rằng Chu Man Quân cô ta - đứa sinh viên nghèo luôn bị bọn họ coi thường sắp được trình diễn cho dự án quảng cáo lớn của tập đoàn Tiêu thị mà họ luôn ngưỡng mộ lâu nay, cô ta thực sự hiếu kì, bọn họ sẽ phản ứng ra sao.
…
Dư Kiều trên đường tới trường đón Bé Con thì nhận được điện thoại của Lâm Gia Nam.
Trong điện thoại, Lâm Gia Nam khóc nức nở khiến cho Dư Kiều hoảng sợ, dù gì hai người cũng đã quen biết từ lâu, ngoại trừ lần trước khi Lâm Gia Nam li hôn với Lục Cảnh Xuyên, Dư Kiều mới thấy cô ấy khóc, chứ ngày xưa cũng chưa từng thấy Lâm Gia Nam khóc bao giờ.
“Tớ sắp đến trường để đón Bé Con, đón con bé xong sẽ đến tìm cậu ngay, cậu còn ở trường đúng không?”
Lâm Gia Nam “ừ” một tiếng, nghẹn ngào: “Tớ không sao đâu A Kiều, cậu cứ đón Bé Con trước đi, tớ đợi cậu ở trường, chúng ta gặp nhau rồi nói sau”.
Vừa rồi Tiêu Định Bân vội vã chạy tới, Lâm Gia Nam trông thấy anh thì không khỏi ngạc nhiên, sau đó biết được thì ra người phụ nữ khùng điên vừa xông vào trường học là mẹ của Tiêu Dự An, là vợ của cậu Tiêu.
Lâm Gia Nam vừa tức giận vừa buồn cười, cô ấy có thể hiểu lí do vì sao sự tình vô lí này lại xảy ra, nhưng cái mà cô ấy không hiểu nổi là bà Tiêu này sao có thể điên rồ tới mức đó?
Mà cậu Tiêu này, xem ra cũng không bình thường, phong thái lịch lãm thế mà lại đi lấy một người vợ như vậy? Đúng là làm cho người ta tiếc nuối mà!
Xe của Tiêu Định Bân vừa đến, mấy người Hạ Nghênh đều sững sờ, Dư Tiêu Tiêu cũng hơi thấp thỏm nhưng ngoài mặt vẫn làm như không có gì, thấy Tiêu Định Bân xuống xe thì lập tức chạy tới cáo trạng, nói rằng Lâm Gia Nam muốn đánh cô ta.
Lâm Gia Nam lúc đó đã tức giận đến bật cười, ngay cả một vài đồng nghiệp có mặt cũng không bất mãn, xôn xao nói giúp cô ấy.
Nhưng điều khiến Lâm Gia Nam kinh ngạc là, không biết Tiêu Định Bân đã nói gì với Tiêu phu nhân kia mà người phụ nữ đó lập tức héo rũ như cà tím gặp sương giá, ngoan ngoãn lên xe.
Và ngay sau đó, Tiêu Định Bân đích thân đi tới xin lỗi Lâm Gia Nam, thậm chí còn giải thích những gì đã xảy ra với đồng nghiệp và hiệu trưởng.
“Cô Lâm, việc này đều là do vợ tôi sai, tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích”, đối với sự việc ngày hôm nay, hiển nhiên Tiêu Định Bân rất tức giận, suốt ngày anh bận rộn việc của công ty, còn phải chú tâm bảo vệ Dự An, Dư Tiêu Tiêu không giúp được gì cũng thôi đi, đằng này còn gây thêm phiền phức, để rồi bị tai bay vạ gió như vậy.
Về phần Lâm Gia Nam, anh thực cảm thấy có lỗi, suy cho cùng, Dự An vừa gây rắc rối không lâu, hiện tại lại đến lượt Dư Tiêu Tiêu chạy tới trường học đánh người.
Lâm Gia Nam nghe anh nói rất chân thành thì cơn giận đã tiêu tan gần hết: “Thôi bỏ đi, giải thích rõ ràng là được rồi, tôi cũng không bị thương”.
“Cô Lâm, khiến cô phải chịu oan ức như vậy, tôi vô cùng áy náy! Nói chung, tôi chắc chắn sẽ giải thích rõ ràng việc này với cô Lâm và bên phía trường học”.
Mãi cho đến khi đám người Tiêu Định Bân rời đi, mọi người mới bàn tán không ngừng, an ủi Lâm Gia Nam xong, ai nấy đều trở lại làm việc, hiệu trưởng để ý mặt cô ấy vẫn còn hơi sưng liền cho cô ấy nghỉ phép hai ngày, Lâm Gia Nam cũng có phòng kí túc xá ở trường, nhưng ít khi ở, bây giờ về tới kí túc xá, nhìn khuôn mặt sưng phù của mình trong gương, Lâm Gia Nam không khỏi nghĩ tới việc trước đây Lục Cảnh Xuyên đã từng nâng niu bao bọc mình như thế nào, cô ấy chưa bao giờ phải chịu uất ức thiệt thòi.
Hạ Nghênh vừa dứt lời thì tiện tay cầm ly nước trước mặt trực tiếp hất vào mặt Lâm Gia Nam, mà hai đồng bọn của cô ta cũng tiến lên theo, một người kéo tóc Lâm Gia Nam, một người nâng tay tát một cái.
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến mấy người trong phòng làm việc đều ngây người, đến khi phản ứng lại thì Lâm Gia Nam đã bị tát hai cái, nửa bên mặt đã sưng phù.
Lâm Gia Nam như đã bị đánh đến ngây dại, ngay cả đánh trả cũng không biết, nhưng lúc này, cô ấy muốn đánh trả cũng không thể, một mình cô ấy cũng không đánh lại ba người bọn họ.
“Các cô làm gì vậy, sao có thể ra tay đánh người như vậy!”. Mấy giáo viên lập tức xông lên muốn bảo vệ Lâm Gia Nam.
Dư Tiêu Tiêu nãy giờ vẫn đứng trước cửa không nói tiếng nào lúc này mới chậm rãi lên tiếng: “Chúng tôi đánh kẻ thứ ba vô liêm sỉ, là loại dụ dỗ chồng người khác, không được sao?”
“Cô nói ai vô liêm sỉ? Ai dụ dỗ chồng người khác?”. Lâm Gia Nam tức giận cả người run rẩy, môi mấp máy không ngừng, cô ấy nâng tay che mặt, hung hăng nhìn Dư Tiêu Tiêu: “Cô nói rõ ràng cho tôi đi!”
“Nói rõ ràng? Cô xứng sao! Hạ Nghênh, đánh tiếp cho tớ, đánh chết thì một mình Dư Tiêu Tiêu này chịu trách nhiệm!”
Dư Tiêu Tiêu cười lạnh, dứt khoát lấy điện thoại ra quay lại: “Cô Lâm, dám làm thì phải dám chịu chứ, đừng có làm gái điếm còn muốn lập đền thờ!”
“Cô thử mắng một câu nữa thử xem…”. Lâm Gia Nam đẩy người bên cạnh ra, tiến hai bước lao về phía Dư Tiêu Tiêu, nâng tay muốn đánh, Hạ Nghênh thấy vậy không nghĩ gì nhiều chỉ cắn răng cắn lợi, bất chấp đứng chắn trước người Dư Tiêu Tiêu.
Dù sao, nếu hôm nay Dư Tiêu Tiêu chịu thiệt thì kết quả người bị trách mắng vẫn là cô ta.
Phòng làm việc hỗn loạn.
Lúc Tiêu Định Bân nhận điện thoại thì anh đang ở bên ngoài phòng thu âm, hai học sinh do giáo sư Triệu đề cử đang thử giọng bài “Lời của gió” trong phòng thu âm, vừa nãy anh đã nghe một cô gái họ Châu hát thử, đang chuẩn bị nghe học sinh tiếp theo hát.
Dư Kiều cũng đã chuẩn bị xong, đang định tiến vào phòng thu âm thì một nhân viên lại đi đến nói với cô: “Xin lỗi cô Tô, bên này tạm thời có chút chuyện, hôm nay cô tạm thời không cần hát thử nữa…”
Dư Kiều ngây người, nhưng cũng không để trong lòng.
Thật ra mới đầu lúc giáo sư Triệu tiến cử cô, cô vốn cũng không đồng ý.
Quảng trường Vi Phong ở thủ đô sắp khánh thành để đưa vào sử dụng rồi, nổi tiếng như vậy sao cô không biết được chứ?
Nghe nói đây là một trong những hạng mục quan trọng nhất năm nay của Tiêu Thị, tuy Dư Kiều nghĩ rằng bài hát chủ đề quảng cáo này đối với người phụ trách Tiêu Thị mà nói không phải chuyện gì lớn, cô cũng chưa chắc sẽ gặp Tiêu Định Bân, nhưng rốt cuộc vẫn cảm thấy có chút mâu thuẫn.
Cô về nước, chỉ là hy vọng theo học với giáo sư Triệu một năm, cô vẫn muốn quay về Thụy Sĩ cùng Tô Tẩm.
Nhưng giáo sư Triệu lại rất thích thanh âm và giọng hát của cô, khăng khăng đề cử cô đến thử xem, cô thực sự không có cách từ chối nên chỉ đành đồng ý.
Bởi vì mà hôm nay bỗng nhiên có chuyện xảy ra, lại khiến Dư Kiều thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng đàn chị tên Chu Man Quân kia rõ ràng lại không nghĩ như vậy?
Nào có chuyện xảy ra trùng hợp như vậy? Người ta cũng chỉ là giữ thể diện cho Tô Kiều thôi, dù sao cũng xem như là học trò của giáo sư Triệu, không phải sao?
Chu Man Quân một lòng muốn giành được ca khúc quảng cáo “Lời của gió” này, thế nên đối với chuyện giáo sư Triệu đề cử cô ta và Tô Kiều, trong lòng cô ta có phần không vui.
Chương 161: Giả vờ không quan tâm
Cô ta theo học giáo sư Triệu năm năm, Tô Kiều mới về nước được bao lâu? Dựa vào đâu mà trao cơ hội cho Tô Kiều?
Nhưng đến bây giờ, sự bất mãn của cô ta đã hoàn toàn biến mất.
Rời khỏi phòng thu, trái ngược với thái độ thờ ơ trước đây dành cho Dư Kiều, Chu Man Quân bước tới và nắm lấy cánh tay cô, tỏ vẻ quan tâm: “A Kiều, có chuyện gì thế, người đó vừa mới nói sao! Đang bình thường, tại sao không để cho cô hát?”
Dư Kiều cười nhạt đáp lời: “Tôi cũng không biết, bọn họ nói tạm thời có việc”.
Chu Man Quân mừng thầm trong lòng, nhưng không biểu hiện ra trên mặt: “Có thể có chuyện gì được chứ? Video quảng bá này cũng sắp đóng máy rồi, bài hát chủ đề vẫn chưa có, họ không để bụng sao? Tôi thấy rõ ràng là họ chỉ đang lừa cô thôi”.
Dư Kiều biết Chu Man Quân không thích mình, vẫn luôn muốn đảm nhận bài hát này, cô ta nói như vậy, trong lời nói còn mang theo vài tia vui mừng không thể che giấu.
“Có thể do người phụ trách thấy rất hài lòng về phần biểu diễn của chị Man Quân, nên cảm thấy không cần thiết để tôi hát nữa”.
Dư Kiều vừa nói vừa cười.
Chu Man Quân nghe xong thì có hơi bất ngờ, không ngờ Tô Kiều sẽ nói như vậy, lẽ nào cô không muốn hát “Lời của gió” sao? Cô ta còn lâu mới tin!
Một cơ hội tốt như vậy đang ở trước mắt, ai mà không muốn?
Nực cười, đây là video quảng bá quan trọng nhất trong năm của tập đoàn Tiêu thị, không biết sẽ có bao nhiêu nhân vật sừng sỏ tới tham dự, nếu có thể hợp tác, là cơ hội mở rộng quan hệ cực tốt, cũng có thể tạo quan hệ với Tiêu thị, con đường sự nghiệp về sau càng dễ đi hơn, cô ta không tin Tô Kiều không để ý.
Chu Man Quân đảo quanh tròng mắt: “A Kiều, hay là cô nhờ giáo sư Triệu hỏi thăm một chút, đây quả thật là cơ hội hiếm có…”
Dư Kiều giơ tay nhìn đồng hồ, bình tĩnh rút tay ra, nói với Chu Man Quân: “Thật ngại quá, bây giờ tôi phải đi đón Bé Con, lái xe từ đây đến trường phải mất chừng hai tiếng đồng hồ”.
“Ồ, vậy cô tranh thủ đi đi, tôi không giữ cô lại nữa”.
Dư Kiều lịch sự cúi đầu với cô ta rồi quay người đi ra xe.
Chu Man Quân lúc này mới lộ ra nụ cười thỏa mãn, xem ra lần này bài hát “Lời của gió” chắc chắn thuộc về Chu Man Quân cô ta rồi.
Nghĩ đến cảnh Tô Kiều thất vọng mà còn phải làm bộ dạng như không quan tâm, Chu Man Quân cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái.
Đừng nhìn bề ngoài không quan tâm, nếu là thực sự không quan tâm, vì sao ngày thường không trang điểm ăn mặc chỉnh tề mà hôm nay lại chỉn chu cẩn thận như vậy?
Rõ ràng cô ta mới là học trò ưu tú nhất của giáo sư Triệu, loại tép tôm như Tô Kiều nghĩ mình là ai chứ? Dựa vào cái gì mà được giáo sư Triệu coi trọng, còn có xu thế đè đầu cô ta nữa chứ!
Nhưng mà, nghĩ lại thì Tô Kiều cũng đã có con rồi, thường thì người làm nghệ thuật rất ít khi có con sớm, xem ra, Tô Kiều này cũng không quá có chí tiến thủ, qua vài ngày nữa, chưa biết chừng còn có thêm đứa thứ hai, vậy không phải đã phụ công lao dạy dỗ vất vả của giáo sư Triệu rồi sao?
Chương 162: Xin lỗi
Việc lớn của Chu Man Quân coi như đã xong, lòng không khỏi cảm thấy vui mừng, trên đường về nhà miệng luôn hát líu lo, nghĩ đến việc sau khi được diễn ca khúc “Lời của gió” thì mình sẽ nổi tiếng cả nước, khắp Châu Á, thậm chí là nổi tiếng khắp toàn cầu. Còn người nhà của bạn trai luôn có thái độ khinh thường cô ta, e là sau này cũng phải nhìn cô ta bằng con mắt khác, không còn dám khinh thường cô ta nữa, Chu Man Quân vô cùng đắc ý.
Đúng lúc này bạn trai của cô ta - Từ Chu gọi điện, nói tối nay nhà họ Từ có tiệc, muốn mời cô ta tới, Chu Man Quân ngay lập tức nhận lời.
Mặc dù mọi thứ vẫn chưa đi đến đâu nhưng cô ta cũng đã nắm chắc tới bảy mươi phần trăm. Trước đây khi có tiệc tùng, Từ Chu tất nhiên đều dẫn cô ta theo cùng, nhưng người lớn nhà họ Chu luôn tỏ thái độ hờ hững, vừa vặn lần này cô ta sẽ khoe mẽ, cũng để cho mọi người thấy rằng Chu Man Quân cô ta - đứa sinh viên nghèo luôn bị bọn họ coi thường sắp được trình diễn cho dự án quảng cáo lớn của tập đoàn Tiêu thị mà họ luôn ngưỡng mộ lâu nay, cô ta thực sự hiếu kì, bọn họ sẽ phản ứng ra sao.
…
Dư Kiều trên đường tới trường đón Bé Con thì nhận được điện thoại của Lâm Gia Nam.
Trong điện thoại, Lâm Gia Nam khóc nức nở khiến cho Dư Kiều hoảng sợ, dù gì hai người cũng đã quen biết từ lâu, ngoại trừ lần trước khi Lâm Gia Nam li hôn với Lục Cảnh Xuyên, Dư Kiều mới thấy cô ấy khóc, chứ ngày xưa cũng chưa từng thấy Lâm Gia Nam khóc bao giờ.
“Tớ sắp đến trường để đón Bé Con, đón con bé xong sẽ đến tìm cậu ngay, cậu còn ở trường đúng không?”
Lâm Gia Nam “ừ” một tiếng, nghẹn ngào: “Tớ không sao đâu A Kiều, cậu cứ đón Bé Con trước đi, tớ đợi cậu ở trường, chúng ta gặp nhau rồi nói sau”.
Vừa rồi Tiêu Định Bân vội vã chạy tới, Lâm Gia Nam trông thấy anh thì không khỏi ngạc nhiên, sau đó biết được thì ra người phụ nữ khùng điên vừa xông vào trường học là mẹ của Tiêu Dự An, là vợ của cậu Tiêu.
Lâm Gia Nam vừa tức giận vừa buồn cười, cô ấy có thể hiểu lí do vì sao sự tình vô lí này lại xảy ra, nhưng cái mà cô ấy không hiểu nổi là bà Tiêu này sao có thể điên rồ tới mức đó?
Mà cậu Tiêu này, xem ra cũng không bình thường, phong thái lịch lãm thế mà lại đi lấy một người vợ như vậy? Đúng là làm cho người ta tiếc nuối mà!
Xe của Tiêu Định Bân vừa đến, mấy người Hạ Nghênh đều sững sờ, Dư Tiêu Tiêu cũng hơi thấp thỏm nhưng ngoài mặt vẫn làm như không có gì, thấy Tiêu Định Bân xuống xe thì lập tức chạy tới cáo trạng, nói rằng Lâm Gia Nam muốn đánh cô ta.
Lâm Gia Nam lúc đó đã tức giận đến bật cười, ngay cả một vài đồng nghiệp có mặt cũng không bất mãn, xôn xao nói giúp cô ấy.
Nhưng điều khiến Lâm Gia Nam kinh ngạc là, không biết Tiêu Định Bân đã nói gì với Tiêu phu nhân kia mà người phụ nữ đó lập tức héo rũ như cà tím gặp sương giá, ngoan ngoãn lên xe.
Và ngay sau đó, Tiêu Định Bân đích thân đi tới xin lỗi Lâm Gia Nam, thậm chí còn giải thích những gì đã xảy ra với đồng nghiệp và hiệu trưởng.
“Cô Lâm, việc này đều là do vợ tôi sai, tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích”, đối với sự việc ngày hôm nay, hiển nhiên Tiêu Định Bân rất tức giận, suốt ngày anh bận rộn việc của công ty, còn phải chú tâm bảo vệ Dự An, Dư Tiêu Tiêu không giúp được gì cũng thôi đi, đằng này còn gây thêm phiền phức, để rồi bị tai bay vạ gió như vậy.
Về phần Lâm Gia Nam, anh thực cảm thấy có lỗi, suy cho cùng, Dự An vừa gây rắc rối không lâu, hiện tại lại đến lượt Dư Tiêu Tiêu chạy tới trường học đánh người.
Lâm Gia Nam nghe anh nói rất chân thành thì cơn giận đã tiêu tan gần hết: “Thôi bỏ đi, giải thích rõ ràng là được rồi, tôi cũng không bị thương”.
“Cô Lâm, khiến cô phải chịu oan ức như vậy, tôi vô cùng áy náy! Nói chung, tôi chắc chắn sẽ giải thích rõ ràng việc này với cô Lâm và bên phía trường học”.
Mãi cho đến khi đám người Tiêu Định Bân rời đi, mọi người mới bàn tán không ngừng, an ủi Lâm Gia Nam xong, ai nấy đều trở lại làm việc, hiệu trưởng để ý mặt cô ấy vẫn còn hơi sưng liền cho cô ấy nghỉ phép hai ngày, Lâm Gia Nam cũng có phòng kí túc xá ở trường, nhưng ít khi ở, bây giờ về tới kí túc xá, nhìn khuôn mặt sưng phù của mình trong gương, Lâm Gia Nam không khỏi nghĩ tới việc trước đây Lục Cảnh Xuyên đã từng nâng niu bao bọc mình như thế nào, cô ấy chưa bao giờ phải chịu uất ức thiệt thòi.
Bình luận facebook